Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 146
Hoa Chiêu buông chai thuốc màu vàng xuống, lôi kéo tay Diệp Thâm, mà bắt đầu kể về cuộc sống sinh hoạt mấy tháng này của cô.
"Lúc em ở quê, bị người ta khi dễ, nửa đêm có người lấy đao muốn vào nhà g.i.ế.c em đây này…"
Một câu này, cô cũng cảm giác được dòng sinh mệnh của Diệp Thâm thoáng một phát liền lên cao, giống như muốn bạo phát vậy.
Rất tốt, anh ấy có thể nghe thấy!
Hoa Chiêu nở nụ cười.
"Bất quá anh yên tâm, em là ai ah, lỗ tai rất thính, khí lực cũng lớn, sớm đã biết rõ hắn đến rồi, đánh ba bốn cái đã đem hắn thu thập, một chút tổn thương cũng không có, người nọ lại bị phán án 15 năm."
Cô lại cảm thấy dòng sinh mệnh đã bình phục một ít.
"Là người con trai thứ tư của Hoa Sơn làm, kết quả người lớn bị thu thập, lại tới đứa nhỏ, con thứ hai của Hoa Nhị Ngưu vậy mà khi dễ em gái của em Tiểu Cần, thiếu chút nữa đem con bé đánh chết, cũng không thể ở lại trong thôn Kháo Sơn ngây người được nữa, em liền mang theo một nhà ông nội và mẹ đến thủ đô…”
"Trong nhà em đã dọn dẹp sắp xếp thật xinh đẹp rồi, sau khi đốt hệ thống sưởi, sẽ ấm áp như mùa xuân đấy, đến lúc đó đứa nhỏ được sinh ra, cũng không sợ đông lạnh rồi, cái nhà kia ở thật tốt."
"Mẹ chồng đối với em cũng rất tốt, cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm em, mua cho em các loại đồ ăn ngon đấy, cũng đã chuẩn bị hết đồ cho hai đứa nhỏ rồi, quần áo, chăn nhỏ, bình sữa, sữa bột, đều không cần em quan tâm."
"Diệp Thư cũng ở cùng em, có thể chăm sóc lẫn nhau, ha ha, cô ấy giống như đã trở thành đứa bé giữ cửa rồi, trong nhà có chuyện gì, đều là cô ấy mở cửa, chân chạy."
"Thật sự là bà nội tốt, cô cô tốt ah, tương lai bọn nhỏ nhất định sẽ rất thích hai người." Hoa Chiêu ngồi ở mép giường, kéo tay Diệp Thâm, để cho anh vuốt ve bụng của mình.
Không biết là đứa nhỏ nào, đột nhiên đá cô một cái, chân nhỏ phi thường hữu lực, đạp vào trên tay Diệp Thâm.
Hoa Chiêu rõ ràng cảm giác được tay Diệp Thâm có chút run lên.
"Ha ha, bảo bối đang chào hỏi anh đây này! Anh đoán xem là lão đại hay lão nhị? Là nam hay nữ?"
"Có muốn gặp bọn chúng không? Nếu muốn gặp..., thì nhất định phải sống."
Những lời này vừa ra, Hoa Chiêu cũng cảm giác được tánh mạng của anh ngày càng vững vàng rồi, ương nganhl giống như người bình thường rồi.
Tinh chất của thực vật có thể cứu mạng, nhưng tinh thần của con người, càng có thể sáng tạo nên kỳ tích.
Diệp Thâm trước đó thật sự cảm giác mình sắp c.h.ế.t rồi, thân thể của mình ra cái dạng gì, anh cũng biết, trong bóng tối anh cũng có loại cảm giác này. Có thể kéo dài nhiều ngày như vậy, chính là vì muốn đợi Hoa Chiêu, cùng cô ấy cáo biệt.
Nhưng là hiện tại, anh không muốn c.h.ế.t rồi. Dù là ông trời muốn anh chết, anh cũng muốn giãy dụa một hổi! Hơn nữa hiện trong thân thể giống như có một vật gì đó, đang giúp anh cùng trời cao vùng vẫy tranh giành sự sống.
Tiểu Hoa của anh ah.
Những người khác đã thối lui đến cửa ra vào, Diệp Danh cũng không đi vào cùng Diệp Thâm nói vài lời, anh thấy được vừa rồi tay của em trai có chút run lên, anh cảm thấy Hoa Chiêu đến rồi, có lẽ thật sự có thể có kỳ tích.
Anh lại nhìn về phía Hoa Chiêu.
Biểu hiện của Hoa Chiêu thật sự vượt quá dự liệu của anh. Anh cho rằng con bé dù kiên cường, cũng sẽ khóc, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ chịu không nổi. Đáng sợ nhất chính là sụp đổ, nằm ở một cái giường bệnh khác bên cạnh chờ cấp cứu.
Nhưng là không có, con bé vẫn ngồi ở chỗ kia, kéo tay Diệp Thâm, nhẹ nhàng điềm tĩnh mà cười, trên mặt không có một chút bi thương cùng khổ sở. Con bé vô cùng tin tưởng rằng người trên giường bệnh có thể tỉnh lại, có thể khôi phục, có thể tiếp tục cùng mình trải qua cả đời.
Vậy bây giờ có cái gì phải buồn bã, khổ sở nữa?
Diệp Danh kiềm nước mắt lại, đi tìm thầy thuốc hỏi một chút tình huống cụ thể.
Đừng nhìn bệnh viện này nhỏ, nhưng đây là bệnh viện ẩn giấu dùng cho quân đội, chỉ mở ở bên trong, am hiểu nhất là xử lý các loại ngoại thương, tuy điều kiện chữa bệnh kém một chút, nhưng bác sĩ ở đây tuyệt đối đều là cấp bậc chuyên gia đấy.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Thâm có thể đợi được đến khi Trang Nguyên Vũ rót rượu cho anh.
Bác sĩ thấy Diệp Danh, cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Lại quan sát thêm vài ngày xem sao.”
Vốn dùng kinh nghiệm của hắn đến xem, người này vốn đã sớm nhập thổ vi an rồi, nhưng là hiện tại mặc dù không có màn hình điện tâm đồ, hắn chỉ dùng ống nghe bệnh cũng có thể nghe thấy, nhịp tim của Diệp Thâm đập so với mấy ngày hôm trước càng có lực rồi, huyết áp cơ bản cũng bình thường rồi.
Tương lai, thật đúng là không thể nói trước được.
Cửa phòng bệnh, ba người đàn ông đã yên lặng khóc thành một đoàn, nhìn một đôi trước mắt, bọn hắn đột nhiên cũng muốn có một cô vợ, có một gia đình, có đứa bé, có một nơi để bọn họ tâm tâm niệm niệm đến c.h.ế.t cũng không bỏ xuống được.
Về nhà liền đi thân cận?
Giọng nói của Hoa Chiêu đột nhiên thay đổi: "Đúng rồi, anh còn nhớ rõ Hoa Tiểu Ngọc sao? Nghe nói vào cái ngày anh đi đó cô ta đã đuổi tới, anh cho cô ta tiền cho cô ta địa chỉ, lại để cho cô ta đi đến Diệp gia, anh muốn thu lưu cô ta?"
Ba người không hiểu sao lại cảm nhận được một cỗ sát khí.
Như thế nào lại trở mặt liền không nhận người như vậy ah…Cô vợ gì đấy ơi, chuyện đó có thể để sau hãy nói không.
Diệp Thâm cũng đã hiểu, lập tức nóng nảy, anh đương nhiên nhớ rõ Hoa Tiểu Ngọc, nhưng là lúc trước không phải anh đã sắp xếp như vậy a! Cũng chưa cho cô ta tiền chưa cho cô ta địa chỉ!
Cái lời đồn này làm thế nào mà truyền tới vậy? Vương Mãnh làm việc cũng quá vô dụng!
Anh vội vã muốn giải thích, bàn tay đặt ở trên bụng Hoa Chiêu giật giật.
Hoa Chiêu cười cười, có phản ứng là tốt rồi.
"Cô ta ngày hôm sau ngược lại đã bị Vương Mãnh đưa về rồi, nhưng là ở nhà trung thực không đến 2 tháng liền bỏ chạy, lúc này lại rất lợi hại, người ta thật sự tìm được Diệp gia ở thủ đô rồi! Nói là anh để cho cô ta đến đấy, anh cả còn an bài công tác cho cô ta."
Diệp Thâm thực sự nóng nảy rồi, lần này Hoa Chiêu cũng không tin đúng không? Anh thật không có ah!
Hoa Chiêu cũng không giải thích chuyện sau đó, để cho anh gấp quýnh lên, không chừng còn nhanh tỉnh lại hơn?
Diệp Danh mang theo bác sĩ đi tới, kiểm tra cho Diệp Thâm một chút.
"Tim đập càng có lực rồi, huyết áp cũng bình thường rồi, miệng vết thương cũng khôi phục vô cùng tốt, không có nhiễm trùng, đây là một hiện tượng tốt." Bác sĩ nói ra.
Thật sự là thấy vợ liền tràn đầy sinh lực rồi, tim đập thùng thùng, so với người bình thường còn có lực hơn.
"Vậy hắn lúc nào thì có thể tỉnh lại?" Trang Nguyên Vũ lập tức hỏi.
"Cái này, người bệnh bị thương ở đầu, khó mà nói, quan sát thêm một chút đi."
Nếu như là những người khác, hắn có thể nói người bệnh hiện tại có 2 loại tình huống, một loại là vài ngày sau liền tỉnh, hai là sẽ không thể tỉnh lại nữa, sẽ làm người sống đời sống thực vật, dù sao giải phẫu mở hộp sọ cũng là hắn làm đấy, biết rõ tình huống ngay lúc đó, cơ hội có thể rời khỏi bàn mổ là rất ít.
Nhưng là hiện tại…Quan sát thêm a! Hắn cái gì cũng không dám nói rồi, sợ đập vỡ bảng hiệu của chính mình.
"Bệnh nhân bây giờ có thể ăn cơm sao? Húp cháo?" Hoa Chiêu hỏi.
"Thử uống canh gạo kê đi, canh suông, chỉ cần tầng dầu gạo kia, còn lại vẫn là dựa vào việc chuyền chất dinh dưỡng a." Bác sĩ nói ra.
Diệp Thâm bị thương các bộ phận khác nhau, dạ dày cũng bị thương, nhưng bây giờ nhìn vào…Hãy thử một chút vậy.
Hoa Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài, đã là chạng vạng tối, sắp tối hẳn rồi, cũng nên ăn cơm, trong hành lang đã truyền đến hương thơm của đồ ăn.
Cái bệnh viện nhỏ này hiện tại căn bản là toàn bộ đều ở đây đấy, nằm đầy bệnh nhân, cũng đều là mấy người thương binh trong tổ bọn hắn. Lúc ấy thương vong hơn mấy chục người.
Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh: "Anh cả, anh đến cùng Diệp Thâm nói chuyện phiếm vài câu a, em đi nấu cơm cho anh ấy."
Cô lưu luyến không rời mà buông tay Diệp Thâm, cảm giác được tay Diệp Thâm vẫn cố gắng nắm lấy cô.
Cô cười: "Em ở ngay ở chỗ này, làm cho anh chút cháo gạo, vàng óng ánh cháo gạo, rất thơm!"
Diệp Thâm thoáng cái liền đói bụng, vợ làm cháo gạo ah, cái hương vị kia thật làm cho người ta hoài niệm, không nghĩ tới anh còn tham ăn đến vậy.
Nhưng là anh vẫn không muốn buông tay ra.
"Ngoan, em sẽ lập tức sẽ trở lại ngay, em ở chỗ này, cách anh rất gần rất gần đấy."
Nghe lời này, dịu dàng đến vô hạn, ngay cả Diệp Thâm cũng được vỗ yên rồi.
Hoa Chiêu cũng rất không nỡ, nhưng cô vẫn đi ra ngoài, bởi vì cô biết rõ tinh chất của thực vật có thể chữa trị thân thể, lại không thể làm cho dạ dày hết đói bụng.
Thân thể tốt rồi, dạ dày cũng có lực rồi, nếu cứ để dạ dày trống trơn như vậy mà mài..., càng khó chịu.
Cô không nỡ để anh chịu tội.
"Chị dâu em mang chị đi phòng bếp!" Trang Nguyên Vũ lập tức nói.
Trong ba người, hắn là người biết chuyện nhất.
"Tôi, tôi giúp cô vo gạo." Triệu Dũng nói ra.
Trần Phong yên lặng tiến lên một bước, cái gì cũng chưa nói, lại làm một bộ cũng muốn hỗ trợ.
Hoa Chiêu không biết cái vẻ mặt chột dạ muốn chuộc tội của bọn hắn là chuyện gì xảy ra, Diệp Thâm bị thương là do bọn hắn "liên lụy" sao?
Nhưng bọn hắn bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này, đã nói lên bọn hắn không có phạm phải sai lầm lớn, bằng không thì đã sớm bị giam lại rồi.
Cô cũng không truy cứu nhiều như vậy.
"Tôi vừa rồi thấy bình rượu thuốc mày xanh trên mặt bàn kia chỉ thừa một chút xíu, các người cho Diệp Thâm uống rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.
Lúc Diệp Danh vừa rồi cùng bác sĩ đàm luận cụ thể về vết thương, cô cũng đã nghe được, theo lý tổn thương nghiêm trọng như vậy, anh ấy có thể đợi được cô đến, khẳng định là có công lao trước đó của lọ thuốc rượu kia.
Trang Nguyên Vũ nghe không ra cảm xúc của cô trong những lời này, nhưng vẫn nói thực: "Đúng vậy, tôi một ngày cho lão đại uống ba lần. Tôi biết rõ lúc này lại để cho hắn uống rượu khả năng sẽ không tốt, thực xin lỗi."
Hoa Chiêu dừng bước lại, nhìn cái người thanh niên này so với chính mình cũng cao hơn không được bao nhiêu nở nụ cười: "Cảm ơn anh! Đó là rượu thuốc, không có nó, Diệp Thâm có lẽ không thể đợi tôi đến, thật sự cám ơn anh!"
Trang Nguyên Vũ thoáng cái mặt mày liền hớn hở, mặc kệ chị dâu nói lời này là thật hay giả, nhưng là hắn cảm thấy tảng đá lớn đặt ở n.g.ự.c đã nhẹ bớt một nửa, nói như vậy, hắn còn cứu được lão đại? !
Triệu Dũng cùng Trần Phong lập tức bóp cổ tay, lúc ấy bọn hắn như thế nào lại không có cướp rượu cho Diệp Thâm uống đây này!
Bởi vì hai người hiện tại cũng đang bị thương một tay, cánh tay đều bị treo lên, Trang Nguyên Vũ bị thương ở chân, tay lại không việc gì, mấy ngày nay hầu hạ Diệp Thâm đều là hắn làm.
Hoa Chiêu tiếp tục hướng phòng bếp đi tới, kết quả phát hiện mấy phòng bệnh trên đường đi, đều là thương binh, tổn thương cánh tay tổn thương chân tổn thương toàn thân đấy, mỗi người đều hữu khí vô lực đấy.
Mọi người còn chạy tới cửa ra vào nhìn Hoa Chiêu.
"Chị dâu…" Đại đa số người trông thấy cô cũng không dám nói lời nào, vẻ mặt áy náy. Lúc ấy nếu bọn hắn lập tức phục tùng mệnh lệnh, sớm chút lui lại, sớm đi ra khỏi phạm vi công kích, lão đại cũng sẽ không bị gì rồi.
Hiện tại thấy Diệp Thâm chắc chắn không có chuyện gì nữa, Hoa Chiêu cũng không so đo bọn hắn đang chột dạ vì chuyện gì.
"Mọi người chờ, tôi làm đồ ăn ngon cho các người." Cô vừa cười vừa nói.
Một câu nói đã khiến người ta rơi lệ.
Lão đại nếu có thể tỉnh lại, lần sau lại để cho bọn hắn nhảy hố lửa, bọn hắn cũng sẽ không chớp mắt một cái nào mà nhảy đấy.
Hoa Chiêu đi ra ngoài, Diệp Danh ngồi ở vị trí của cô, kéo tay Diệp Thâm, lập tức cảm thấy được hơi ấm từ lòng bàn tay em trai.
Là ấm áp đấy, thật sự là quá tốt.
Lòng anh lạnh như băng bao nhiêu ngày nay rốt cuộc cũng ấm lại rồi.
"Em thật sự là có vận khí rất tốt mới gặp được con bé." Diệp Danh híp mắt cười nói: "Anh nhớ được lúc ấy là lễ mừng năm mới, ông nội ở trên bàn cơm đã nhắc tới, muốn cử một đứa cháu trai đến thôn Kháo Sơn thăm Hoa Cường, hỏi trong mấy người có ai rảnh không.”
"Ngày đó hiếm khi tất cả mọi người lại tụ tập đông đủ như vậy, sáu anh em chúng ta đều ở đó, kỳ thật tất cả mọi người đều rảnh."
Diệp Chấn Quốc có sáu đứa cháu trai, nhà mỗi người con trai đều có hai đứa con trai. Mà trừ anh đã sơm kết hôn ra, những người cháu trai khác đều một bộ muốn độc thân cả đời.
Vì điều này làm ba người con dâu Diệp gia lo lắng c.h.ế.t mất, lễ mừng năm mới của năm trước, mọi người liền khó có được mà tụ cùng một chỗ, thương lượng đối sách.
Mấy người cháu trai hoặc là nghỉ phép năm, hoặc là xin nghỉ phép đột ngột.
Anh lại càng tự do hơn, anh có kỳ nghỉ đông.
Nhưng là Diệp Chấn Quốc vừa nói xong, trên mặt bàn vậy mà yên lặng rồi. Mấy người cháu trai đều không nể tình, có 2 người thậm chí không nhớ nổi Hoa Cường là ai.
Đợi đến lúc Diệp Danh giải thích một chút, thì càng không có người nào muốn đi rồi. Ngày nghỉ của bọn hắn cũng chỉ có vài ngày, giữa mùa đông lại đi Đông Bắc giày vò một vòng, toàn bộ ngày nghỉ đoán chừng sẽ không còn nữa.
Là Diệp Thâm suy nghĩ một chút rồi nói ra, ngày nghỉ của anh không đủ, nhưng là tháng 4 sẽ được phân qua bên kia làm nhiệm vụ, có thể rẽ vào thăm một chút.
Ông nội lúc ấy thật sự cao hứng, việc này đã quyết định như vậy.
"Em nói xem Diệp An, Diệp Đào, Diệp Hưng cùng Diệp Thần nếu đến thôn vào lễ mừng năm mới, trông thấy Hoa Chiêu thì làm sao bây giờ?" Diệp Danh ha ha cười: "Có thể hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi không?"
Hiện tại mặc dù Hoa Chiêu là phụ nữ có thai, đó cũng là người phụ nữ có thai xinh đẹp nhất, hơn nữa mặt tròn hơn một chút, thịt đầy đặn đấy, lại càng đáng yêu rồi… Không có người nào sẽ không thích.
Mấy đứa em của anh tuy không để tâm đến chuyện kết hôn, nhưng cũng là người bình thường, chờ bọn hắn biết rõ chính mình năm trước cự tuyệt cái gì, có lẽ sẽ ở trong chăn khóc ròng.
Khoé miệng Diệp Thâm run run, vô hình chung kéo nhẹ ra một chút.
Mới sẽ không, thời điểm đó Hoa Chiêu nặng hơn 100 cân..Ép tới nỗi anh cũng thở không ra hơi…
Nhưng là anh cũng cảm thấy thật may mắn, lúc trước anh là người tiếp nhận nhiệm vụ của ông nội.
Diệp Danh cũng nghĩ đến điểm ấy, sắc mặt có chút quỷ dị: "Nghe Hoa Chiêu tự mình nói, lúc ấy con bé nặng hơn 160 cân…Em trai, khẩu vị của em cũng khá nặng ah ~ "
Nói xong anh lập tức cảm giác bàn tay trong tay anh giống như muốn rút ra ngoài.
"Ha ha ha ha!" Anh lập tức cười ha hả.
...
Hoa Chiêu đi phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.
Nơi này là phía nam, tháng 12 tuy cũng lạnh, nhưng so Đông Bắc tháng 12 còn ấm áp hơn nhiều, khắp nơi là màu xanh lá, còn có rau củ tươi mới.
Hoa Chiêu dùng bếp lò nhỏ nấu cháo gạo cho Diệp Thâm, có nồi lớn trên 2 bếp bên cạnh., một cái nấu cháo gạo sền sệt, một cái hầm đồ ăn cách thủy.
Nguyên liệu đều là phòng bếp của bệnh viện cung cấp đấy.
Hoa Chiêu bắt mấy mấy hạt gạo kê vụng trộm niết trong tay, mượn cớ đi nhà vệ sinh nhỏ, trực tiếp để cho hạt giống trong tay thúc hóa, thu hoạch được một ít gạo kê đã chuyển hoá năng lượng đầy đủ, hương vị rất thơm ngon, Diệp Thâm ăn hết được thì càng tốt.
Cuối cùng cháo gạo kê nấu xong, vàng óng ánh đấy, hạt gạo cũng đã nát nhừ, hòa tan trong nước cháo.
Cái hương vị kia, thật sự là không thể nói gì hơn được nữa.
Trang Nguyên Vũ cảm giác so với rau củ hầm cách thủy cùng thịt bên cạnh ăn còn ngon hơn.
Chính là nói, chị dâu chỉ nấu bát mì bằng nước luộc cũng so với người khác làm đồ ăn còn ngon hơn! Món cháo gạo này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn xem đấy, cái gì cũng không cho vào, nhưng là so với hương vị hắn uống mỗi ngày còn tốt hơn.
Bữa sáng của bệnh viện cũng có cháo gạo, nhưng cũng không phải là cái vị này.
"Những thứ khác, các anh hỗ trợ phân ra cho mọi người a." Hoa Chiêu nhìn ba người bệnh nhân bên cạnh nói ra.
"Tốt tốt, chị dâu nhanh đi xem lão đại, bên này giao cho chúng ta."
Hoa Chiêu bưng một chén cháo gạo vào nhà, đã nhìn thấy Diệp Danh kéo tay Diệp Thâm cười toe cười toét.
Trước đó cô có thể cười là vì cô biết rõ Diệp Thâm không có việc gì rồi, Diệp Danh cười đến vui vẻ như vậy…Nhìn thế nào cũng thấy có chút kích thích quá độ?
"Anh cả, cơm chuẩn bị xong rồi, anh cũng đi ra ngoài ăn một chút a…" Cô nói chuyện có chút cẩn thận từng li từng tí.
Mấy ngày nay toàn bộ tâm tư của cô đều ở trên người Diệp Thâm cùng hai đứa bé trong bụng, ngược lại là không để ý đến Diệp Danh, Diệp Thâm là em ruột của anh ấy, cảm tình còn tốt như vậy, trong lòng của anh ấy không biết sẽ thống khổ như thế nào đâu, hiện tại đây là… điên mất?
Diệp Danh là người thông minh cỡ nào, thấy vẻ mặt cô cẩn thận từng li từng tí như vậy đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi. Khuôn mặt tươi cười lập tức khự lại rồi đột nhiên phun cười ra tiếng.
Bất quá anh rốt cuộc cũng buông bàn tay tuy vô lực nhưng vẫn muốn rút ra ngoài này, cười nói: "Vợ của em đến rồi, không khi dễ em nữa."
Hoa Chiêu không rõ ràng cho lắm, một bên đút cho Diệp Thâm ăn cháo một bên nói: "Anh cả bắt nạt anh rồi hả?"
Cháo gạo vàng óng ấm áp trôi vào trong bụng, Diệp Thâm lập tức cảm thấy cả người như bị ngâm trong suối nước nóng, toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Hoa Chiêu cho anh ăn nửa bát, về sau lại nhìn tình huống từng chút một tăng thêm.
Buông chén, cô kéo tay Diệp Thâm tay, ôn nhu nói: "Mệt mỏi a, yên tâm một lát thôi a, em luôn ở bên cạnh, cũng không đi đâu cả."
Diệp Thâm xác thực cũng không kiên trì nổi rồi, thời gian tỉnh táo ngàu hôm nay quá dài rồi. Mà Hoa Chiêu luôn chỗ này, trong mũi cũng có thể nghe thấy được hương thơm đặc biệt chỉ trên người cô mới có, anh quả thực rất an tâm.
Một lát sau, Hoa Chiêu cảm giác được hô hấp của anh đã trở nên đều đặn rồi.
Cô luôn nắm tay anh, cảm giác dòng sinh lực của anh chậm rãi tăng trở lại, tâm rốt cuộc cũng buông xuống rồi.
Cô cũng mệt mỏi chịu không nổi nữa, nhẹ nhàng rút tay mình ra, uống nửa bát cháo còn lại, nằm ở cái giường trống bên cạnh, cơ hồ đầu vừa mới dính gối, cô đã ngủ mất rồi.
Diệp Danh lặng lẽ tiến đến, nhẹ nhàng đắp kín chăn lại cho cô, lại dịch dịch cái chăn cho Diệp Thâm, rồi lặng lẽ lui ra.
Một giấc ngủ đến nửa đêm, Hoa Chiêu mới tỉnh lại, bắt đầu tiếp tục cho Diệp Thâm cho ăn mấy muỗng tinh chất màu vàng.
Diệp Thâm đột nhiên mở mắt.
"Anh đã tỉnh!" Hoa Chiêu lập tức vui vẻ.
Diệp Thâm không hề chớp mắt mà nhìn người trước mặt, tuy chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.
Hoa Chiêu lập tức đi bật đèn.
Lúc này thấy rõ rồi, thật sự là tiểu Hoa của anh, vẫn xinh đẹp như vậy, núc ních thịt đấy, mượt mà hơn một tí, lại càng đẹp mắt rồi. Còn có cái bụng cao cao, bên trong là hai đứa nhỏ đáng yêu của anh.
Anh mắt Diệp Thâm lập tức mềm mại như nước.
Hoa Chiêu liền đem tay anh đặt vào trên bụng của mình.
Lại có tiểu gia hỏa tham gia náo nhiệt, đá anh một cái.
Sự mềm mại trong mắt Diệp Thâm đều muốn tràn ra tới nơi.
Anh há to miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh.
"Không cần nóng nảy, từ từ sẽ nói được, qua vài ngày thì tốt rồi." Cô đem cái lọ nhỏ đựng tinh chất màu vàng trên mặt bàn cầm lên cho anh xem: "Anh thấy không, đây là thần dược!"
Loại thuốc có màu sắc này anh thực sự chưa từng thấy qua, nhưng quả thực rất dễ dùng, từ sau khi dùng nó anh có thể cảm nhận rất rõ ràng thân thể lại có thêm sức mạnh.
Thuốc gì đây? Ở đâu ra? Trong mắt anh có chút nghi hoặc.
Cái này đóng gói sơ sài, chỉ là một cái chai nhỏ, giống với cái chai rượu thuốc tự chế Hoa Chiêu làm cho anh lúc trước. Khẳng định chắc chắn không phải là quốc gia sản xuất ra rồi.
"Cái này chờ anh khoẻ rồi sẽ giải thích với anh." Hoa Chiêu nói ra: "Tóm lại anh chỉ cần tin tưởng là được."
Được.
Diệp Thâm đương nhiên không phản đối
Hoa Chiêu lại lôi kéo tay của anh, hàn huyên 10 phút đồng hồ, rồi lại để cho anh tiếp tục ngủ.
Diệp Thâm không muốn ngủ, nhưng là tiểu Hoa nhà anh còn phải ngủ, anh nhắm mắt lại, rất nhanh thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu lại cho Diệp Thâm uống mấy muỗng tinh chất màu vàng rồi mới đi nấu cơm.
Đợi đến lúc bác sĩ lại đến kiểm tra phòng, Diệp Thâm liền mở mắt ra.
Dọa bác sĩ nhảy dựng.
Những người khác cũng kinh ngạc.
"Lão đại!"
"Tiểu Thâm!"
"Ngươi đã tỉnh!"
"Thật kỳ tích." Bác sĩ thì thào.
Hắn ngay từ đầu phán đoán là người bệnh không thể xuống bàn mổ được, nên khi làm phẩu thuật được một nửa thì kết thúc rồi, kết quả tốt nhất khả năng chính là làm người sống đời sống thực vật.
Kết quả người bệnh chẳng những xuống bàn phẫu thuật rồi, còn mới được vài ngày, bây giờ lại trợn mắt rồi, hơn nữa còn là ánh mắt tỉnh táo, tuy không thể nói chuyện, lại không giống bộ dạng mất trí nhớ.
"Kỳ tích kỳ tích." Bác sĩ liên tục nói. Hắn nhìn về phía Hoa Chiêu, sức mạnh của tình yêu chính là vĩ đại như vậy ah.
"Người bệnh còn cần nghỉ ngơi, các người hiện tại không cần nhiều người như vậy vây quanh hắn mỗi ngày rồi, chính mình cũng dưỡng thương đi thôi." Bác sĩ bắt đầu đuổi người.
Trước kia không đuổi đó là vì cũng không đuổi được. Nhưng bây giờ lại rất cần thiết rồi.
Như vậy hằng ngày ở lại bên người Diệp Thâm chỉ có Hoa Chiêu cùng Diệp Danh.
Ba ngày sau đó, Diệp Thâm có thể nói chuyện, xác thực không có phát sinh bất kỳ trở ngại gì nữa, tay chân tuy vẫn không thể hoạt động bình thường được, nhưng đều có tri giác, không có mất cảm giác.
Ánh mắt bác sĩ nhìn anh cũng không giống với lúc trước, thật muốn đem anh giữ lại nghiên cứu một chút. Loại tổn thương não nghiêm trọng như vậy, cho dù có tỉnh, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ lưu lại di chứng, hoặc là trên tinh thần đấy, hoặc là trên cơ thể đấy, nhưng người này trước mắt vẫn không nhìn ra di chứng đấy, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.
Lại qua ba ngày, những vết thương bên ngoài trên người Diệp Thâm cũng đã rất tốt rồi, các nơi có vết cắt đều đã khép lại rồi.
Hoa Chiêu nhìn những vết sẹo chằng chịt, đau lòng muốn rơi nước mắt. Mấu chốt là nghe nói trong thân thể anh còn có rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng hoặc là những mảnh đạn thật nhỏ nhìn không thấy vẫn chưa lấy ra được! Càng làm cho cô lo lắng.
Cô phải nghĩ biện pháp…
Lại qua vài ngày nữa, bác sĩ nói với Diệp Danh: "Tình huống người bệnh bây giờ đã khá ổn, có thể chuyển viện rồi."
Hắn vẫn tin tưởng hiểu biết của chính mình hơn một chút, xác định đầu óc của Diệp Thâm chắc chắn sẽ không hoàn toàn tốt, nhưng điều kiện chữa bệnh ở đây xác thực không thể so với thủ đô, nhìn không ra được. Hơn nữa trong thân thể của hắn còn có tai hoạ ngầm, vẫn là sớm chút trở lại thủ đô thì tốt hơn.
Diệp Danh cũng đang chờ hắn nói những lời này, thủ đô bên kia anh đã sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi đến khi Diệp Thâm có thể trở về.
Những người khác bị thương nặng và có thể di chuyển, cũng xin được giấy phép để trở về thủ đô chữa bệnh.
Mấy người Trang Nguyên Vũ cũng đi cùng một lúc, bên trên cũng đã sắp xếp cho bọn hắn một chiếc xe được bố trí giường nằm đặc biệt.
Lão đại hiện tại tuy vẫn phải nằm, nhưng bọn hắn tin tưởng chắc chắn rằng chỉ cần một thời gian nữa sẽ tốt lên. Lại ăn cơm của Hoa Chiêu vài ngày, thấy khuôn mặt tươi cười của Hoa Chiêu, lòng Trang Nguyên Vũ cũng đã được buông xuống, cười đùa tí tửng mà tìm ghế gần chỗ Hoa Chiêu: "Chị dâu, chị cho lão đại bình rượu màu xanh là rượu gì vậy? Uống thật tốt!"
Vẻ mặt biểu lộ tôi cũng muốn. Cái rượu kia quá thơm rồi, hắn cũng muốn nếm một ngụm.
Hắn cũng không nghĩ tới rượu kia có thể cứu mạng, hắn chỉ cảm thấy Diệp Thâm có thể gắng gượng được là vì sức mạnh của tình yêu.
"Anh không cho bọn họ sao?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm.
Bộ đội là đại gia đình, tất cả mọi người rất hay chia xẻ, sợ rượu đưa ít chính anh lại không đủ uống, hơn nữa đây là cứu mạng, Hoa Chiêu cố ý cầm 3 bình cho anh, bên trên mỗi chai còn dán cách dùng, Diệp Thâm ăn mảnh rồi hả? Thật không nhìn ra nha.
"Lại để cho bọn hắn liếc mắt nhìn liền muốn cướp đi, hơn nữa lại chỉ có một lọ, anh liền không cho bọn hắn." Diệp Thâm lẽ thẳng khí hùng nói. Liếc mắt nhìn đều không được, đương nhiên cũng sẽ không giới thiệu, vậy thì trở thành khoe khoang rồi.
Một chút đồ ăn uống, nhiều hơn anh có thể chia xẻ, nhưng nếu chỉ có một phần, đương nhiên là mình độc hưởng! Đây chính là của vợ cho anh đấy, cũng không phải cho người khác đấy.
"Ồ?" Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía Diệp Danh.
Diệp Danh cũng nhíu mày: "Em chỉ nhận được 1 bình? Lúc ấy Hoa Chiêu cho 3 bình, chúng ta đều sai người đưa qua rồi." Bọn hắn càng không đến mức ham đồ của Diệp Thâm.
Một câu vừa ra, khôn khí bên trong liền lạnh xuống.
Xem ra rượu này bị người nào đó giữ lại rồi, là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận