Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 276


"Không có ý gì." Hoa Chiêu nói.
Hiện tại không có chứng cơ xác thực, cô cũng sẽ không nói gì với Chu Lệ Hoa.
Miệng bà ta không dấu được chuyện, nói cho bà ta biết chắc chắn bà ta sẽ quay đầu lại nói với Diệp Lị, Diệp Lị lập tức đến tìm cô làm, loạn.
Đoán chừng hiện tại ai nói Đào Lam một câu không tốt, Diệp Lị cũng sẽ tìm người đó dốc sức liều mạng.
"Thân thế của hắn khá phức tạp, cha xuất thân cán bộ, bất quá đã qua đời, mẹ hắn là người vợ thứ tư của cha hắn, trên hắn còn có bốn anh chị cùng cha khác mẹ, quan hệ không hòa hợp." Hoa Chiêu nói lại những gì cô tra được về thân thế Đào Lam.
Chu Lệ Hoa nghe vậy nhíu mày, bất quá có đôi khi quan hệ giữa anh em trong nhà không hòa hợp ngược lại còn tốt hơn hòa hợp, hòa hợp rồi, người ta là người một nhà tương thân tương ái, con dâu chính là người ngoài.
Không hòa hợp, con dâu mới là người một nhà.
"Vậy người này có hiếu thuận không?" Chu Lệ Hoa hỏi.
"Không nghe được lời đồn bất hiếu nào." Hoa Chiêu nói.
Về phần đến cùng có hiếu thuận hay không, phải gặp chuyện mới có thể nhìn ra được.
"Tôi thấy Diệp Lị đối với hắn có chút để bụng. . . . Cô nói xem có được hay không?" Chu Lệ Hoa hỏi Hoa Chiêu.
"Chuyện này phải nhìn kỹ mới nói được." Hoa Chiêu nói.
"Vậy cô hãy nhìn thật kỹ, nếu không được..., hãy để cho Diệp Lị bỏ cuộc sớm hơn!" Chu Lệ Hoa nói.
Hoa Chiêu gật đầu.
"Tôi tính đợi vết thương của hắn tốt hơn một chút, sẽ mời hắn đến chỗ Diệp Thần ngồi một chút, cô thấy được không?" Chu Lệ Hoa lại hỏi.
Hoa Chiêu liếc nhìn bà ta một cái, người này vẫn có lương tâm đấy, ít nhất là có ơn tất báo.
Cô cứu được bà ta, bà ta sẽ không bao giờ ... cùng cô đối nghịch nữa rồi, có người cứu được Diệp Lị, bà ta sẽ cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, còn muốn mời người đến nhà ăn cơm.
"Đến lúc đó cô cũng tới, cô nhìn một chút xem. . . Cũng đừng nhìn sai." Hốc mắt Chu Lệ Hoa đột nhiên đỏ lên: "Tôi chỉ còn lại một đứa con gái có hi vọng như vậy ."
Thằng cả đã phế đi, thằng hai vốn rất tốt, nhưng bà ta thấy thế nào cũng có chút cưới vợ quên mẹ.
Đứa thứ ba cũng bị phế rồi, chỉ còn lại đứa con gái thứ tư, bà ta hi vọng nó có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, để cho bà ta yên lòng.
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, cũng thay Chu Lệ Hoa khổ sở rồi, nguyện vọng này của bà ta hiển nhiên không thực hiện không được nữa.
Cái mệnh của bà ta ah, đoán chừng đời trước không làm chuyện tốt, bốn đứa con đều là đến đòi nợ đấy.
"Được, sau khi định ra thời gian hãy đến tìm tôi." Hoa Chiêu nói.
"Ai!" Chu Lệ Hoa cao hứng mà thẳng bước đi.
Bên này, tin tức về Đào Lam cũng từng chút từng chút được bổ sung.
Trước kia cô không tra chi tiết như vậy, cô cảm thấy không cần thiết, Đào Lam đến được một bước này, sự thật chứng minh cô đã xem nhẹ hắn rồi.
"Tin tức của mẹ hắn có chút không đúng? Nhà mẹ của bà ta thì sao? Người ở nơi nào? Sao lại không được viết đến vậy?" Hoa Chiêu xem trang giấy trong tay, hỏi Ngũ Lạc.
"Chính là không có, không tra được." Ngũ Lạc nói: "Địa chỉ hộ khẩu này của bà ta chính là tùy tiện viết, bà ta căn bản không sinh ra và lớn lên ở đó, trong thôn kia cũng không có bất kỳ người thân nào của bà ta, về phần tin tức chân thật của bà ta, hiện tại sợ là chỉ có hỏi chính bà ta mới có thể biết.”
"Đặc vụ của địch?" Hoa Chiêu cau mày nói.
Ai có thể giấu kín mình như vậy? Khẳng định không phải người tốt!
Ngũ Lạc nhíu mày, lắc đầu: "Tôi thấy ngược lại chưa hẳn, Đào gia tý nói là xuất thân cán bộ, đó cũng là cán bộ tầng dưới chót, không có thực quyền, nhiều nhất là có thể nói chuyện làm việc trên đường phố, huống chi cha Đào Lam đã c.h.ế.t bao nhiêu năm, nhà bọn họ sớm không phải là gia đình cán bộ.
"Nữ nhân kia tôi cũng đã điều tra trọng điểm, chính là nội trợ, cả đời vây quanh mấy con riêng của mình, không có chủ kiến." Ngũ Lạc nói.
"Bà ta cũng không thể nhảy ra từ khe đá, bà nội trợ cũng không cần phải che giấu tin tức." Hoa Chiêu không tin.
"Tôi ngược lại có một chút suy đoán." Ngũ Lạc nói: "Tôi hỏi thăm một chút, cha của Đào Lam lúc còn trẻ tính tình không tốt, đánh vợ, ông ta cũng thích giày vò vợ, nghe nói ba người vợ phía trước một người bị điện giật chết, một người rơi xuống nước, một người mất tích, sau đó ông ta không tìm vợ nữa, sau đó đi ra ngoài một chuyến, liền mang về người vợ hiện tại.”
Ngũ Lạc nói: "Cha của Đào Lam tuyên bố với bên ngoài là có người giới thiệu, người phụ nữ kia là bé gái mồ côi, tôi thấy có vẻ là mua hoặc bắt cóc, nhưng giống như mua hơn.”
Bắt cóc, người đàn ông nhà mình đã chết, mình làm chủ nhà, nên trở về tìm nhà mẹ đẻ, nhưng cũng không có, hàng xóm xung quanh bao nhiêu năm cũng không nghe nói mẹ Đào Lam trở về nhà mẹ đẻ.
"Thời đại đó, bé gái mồ côi không có nhà mẹ đẻ có rất nhiều." Ngũ Lạc nói.
Hoa Chiêu từ chối cho ý kiến, muốn vào Diệp gia, thân thế có chút không rõ rang nào đều không được.
"Tiếp tục tra." Hoa Chiêu nói: "Bà ta cũng không phải người ngu a? Đã biết rõ cha mẹ của mình là ai, nhà ở nơi nào, không thể viết lung tung, nếu viết lung tung, khẳng định có chỗ không thể thông báo. ”
Ngũ Lạc gật đầu: "Tôi sẽ tiếp tục tra, bất quá bà ta ngày hôm qua đã đến thủ đô rồi, có lẽ có thể trực tiếp hỏi bà ta."
Hắn không thể nghĩ được biện pháp nào khác, mẹ Đào Lam là cha hắn không biết từ đâu mang về, người một nhà Đào Lam cùng hàng xóm bọn họ đều không thể nào biết được, hắn tìm ai điều tra? Chỉ có thể tự mình hỏi.
Mặc dù hỏi không ra cũng phải hỏi, không có biện pháp khác.
"Bà ta đến thủ đô rồi hả?" Hoa Chiêu nói.
"Đúng vậy, đến thăm con trai, đám sinh viên kia sau khi trở về lập tức nói cho trường học, trường học liên hệ với người trong nhà Đào Lam rồi." Ngũ Lạc nói.
Lúc ấy Đào Lam thiếu chút nữa c.h.ế.t rồi, các học sinh bị xe tải lớn chở về trường học, không cùng hắn đi bệnh viện, đều cho rằng hắn không sống nổi đến khi trời sáng, chuyện lớn như vậy đương nhiên phải nói cho trường học.
Trường học cũng sợ rồi, tất nhiên muốn thông báo cho người trong nhà.
"Vậy thì thật là tốt, ta sẽ gặp." Hoa Chiêu nói.
Điện thoại trên bàn vang lên, là Chu Lệ Hoa gọi tới, bà ta từ chỗ Diệp Lị biết được mẹ Đào Lam đã đến, bà ta còn gặp người rồi.
Đào Lam hành động cũng không có vấn đề gì rồi.
Chu Lệ Hoa lập tức mời bọn hắn ngày mai đến nhà ngồi một chút.
"Tốt, ngày mai tôi sẽ tới đúng giờ." Hoa Chiêu nói.
9 giờ sáng ngày hôm sau, cô đúng giờ xuất hiện ở nhà Diệp Thần.
Đến sớm hơn một giờ.
Trong mắt người ngoài, đúng là Đào Lam liều c.h.ế.t cứu Diệp Lị, cô phải đại biểu cho Diệp gia xuất ra một tư thái tốt, không thể vong ân phụ nghĩa.
"Chị dâu hai, sao không mang bọn nhỏ tới đây? Em rất nhớ chúng!” Tôn Diễm thân thiết kéo tay Hoa Chiêu, khuôn mặt cười thành một đóa hoa. Nhiệt tình chưa từng có.
Cô ta bây giờ nhìn Hoa Chiêu, tựa như nhìn thấy tiền, thích vô cùng.
Hoa Chiêu cũng có chút ngoài ý muốn: "Sao lại cao hứng như vậy?"
"Câu đối xuân bán rất tốt, khục, em được phát tiền thưởng." Tôn Diễm nhìn thoáng qua Chu Lệ Hoa, thiếu chút nữa đem hai chữ "Dì Đường" gọi ra.
Chu Lệ Hoa lập tức hung hăng liếc cô ta.
Đường Phương Hà là một trở ngại mà bà ta sẽ không bao giờ vượt qua được!
"Câu đối xuân bán rất khá? Bán được bao nhiêu tiền?" Hoa Chiêu hỏi.
Vừa mới qua năm mới, còn chưa qua mười lăm, việc buôn bán câu đối xuân vừa mới chấm dứt, nhưng những chiếc đèn hoa đăng vừa làm vẫn có thể bán được trong vài ngày, cho nên Hoa Chiêu còn chưa tính sổ sách với Đường Phương Hà, về phần tình hình tiêu thụ cô cũng chưa hỏi qua cụ thể, thật sự không biết.
"Hơn 28 vạn 3000!" Tôn Diễm mở to mắt kích động nói, trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi.
Chu Lệ Hoa lập tức đ.â.m chọc cô ta: "Xem cái bộ dạng ngu xuẩn chưa từng thấy qua tiền của cô, mau nhắm mắt lại, đừng ở đây mất mặt.”
Tôn Diễm cứng đờ, lập tức đem biểu tình làm cho tự nhiên.
Bất quá trong lòng hung hăng mắng Chu Lệ Hoa, nói hay lắm làm như bà ta đã từng thấy rất nhiều tiền vậy! Lúc trước còn không phải là vì mấy vạn mà gây khó dễ cho Hoa Chiêu? Để cho người ta giày vò đến cả nhà đều tan rã!
Hiện tại trong túi quần cũng đào không ra 28 đồng, còn không biết xấu hổ mà xem thường 28 vạn, ai cho bà ta mặt mũi vậy!
"Sao nhiều như vậy?" Hoa Chiêu có chút kinh ngạc nói.
Họ bắt đầu công việc kinh doanh này chỉ trong vài ngày cuối năm, Hoa Chiêu cho rằng bán được mấy vạn đã là hết cỡ rồi.
Không phải đồ của cô không tốt, mà là cuối năm rồi, người nên mua đều đã mua, không có thị trường.
“Không, rất nhiều người thấy chữ của anh cả, tình nguyện mua lại lần nữa!” Tôn Diễm nói.
Một đồng một cặp câu đối mùa xuân, thực sự không đắt tiền.
Ngày tết mọi người thích tiêu tiền nhất, trong cửa hàng bách hóa người người chen chúc, 20 đồng một cân đường sữa cũng tranh nhau mua, nhờ người mua.
1 đồng tính là gì?
Hơn nữa, nhà hàng xóm dán câu đối xuân ngon lành cành đào, bọn họ lại dán một câu đối xấu hơn? Họ kém gì? Thiếu chút tiền đó sao?
Mua! Kiên quyết mua! Phải mua!
Tôn Diễm lại kích động: "Đường. . . Khục nói, dựa theo đà phát triển của năm nay, năm sau xuân liên có thể bán được mấy trăm ngàn, trên trăm vạn! Còn có chữ Phúc, bán nhiều hơn, sang năm thế nào cũng phải bán được mấy trăm vạn..."
Một nhà cần một hai bộ câu đối mùa xuân, chữ Phúc tuy rằng rẻ, nhưng cần nhiều, lớn nhỏ, nhà ai cũng phải mua hai ba đồng thậm chí bảy tám đồng đấy.
Thủ đô có bao nhiêu nhà liền nhân với bấy nhiêu hai ba đồng, cả nước có bao nhiêu nhà....
Tôn Diễm cũng không nhân nổi rồi!
"Đường khục là ai? Gọi đến đây cho tôi làm quen một chút." Chu Lệ Hoa lạnh lùng mở miệng.
Tôn Diễm lại xấu hổ đến nỗi muốn đào một khe hở mà chui xuống.
Hoa Chiêu cười ngắt lời: "Thiên hạ lớn như vậy, thị trường sẽ không bị một người chiếm mất."
"Em đây chỉ chiếm một chút, nếu chiếm hết, được hơn trăm triệu." Tôn Diễm nhỏ giọng nói.
Con số này cô ta cũng không dám nghĩ, không dám không dám.
Hoa Chiêu lại cười nói: "Hơn trăm triệu tính là cái gì, về sau mỗi năm bán vài tỷ."
Sau này câu đối 1 đồng cũng không mua được, phải mười đồng hai mươi đồng, còn có một chữ Phúc, cũng là mười mấy đồng, mấy chục đồng, hơn trăm triệu cũng chỉ là buôn bán nhỏ.
Bất quá thị trường này kiếp trước bị vô số người phân chia, cũng không nghe nói một nhà chiếm lĩnh.
Kiếp này cô muốn hợp lại, đưa thêm một ít phí nhuận bút cho Diệp Danh.
Tôn Diễm cười cười không tiếp lời, chỉ coi như Hoa Chiêu nói lời may mắn.
Mấy người ngồi trong phòng, Diệp Thần cũng từ bên ngoài trở về, trong tay xách túi lớn túi nhỏ.
Hắn đi mua thức ăn.
Hôm nay hắn cố ý xin nghỉ một ngày, chiêu đãi ân nhân cứu mạng của Diệp Lị.
Về phần Diệp Giai, nếu như thân thể cô ta khỏe mạnh cô ta nhất định sẽ tham dự, coi như cô ta vẫn là một phần của Diệp gia.
Nhưng hiện tại cô ta ốc còn không mang nổi mình ốc.
Mẹ Miêu Bân, Bội Cầm cũng đã tới thủ đô, bắt đầu "Lập quy củ" cho cô con dâu này.
Chu Lệ Hoa rất bận, lát nữa chiêu đãi xong khách nhân, bà ta còn phải đến chỗ Diệp Giai chiếu cố thật tốt cho Bội Cầm kia.
Tuy Diệp Giai lại phạm lỗi rồi, nhưng chuyện đó không phải là do người Miêu gia làm hại sao? Xem bà ta thu thập bọn hắn thế nào!
Chu Lệ Hoa nhiệt tình đi phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, d.a.o phay trong tay "Phập phập phập" mà băm thịt gà, giống như đang băm Bội Cầm vậy.
Cửa lớn trực tiếp bị đẩy ra, Diệp Lị đi đến.
Cô ta ngay lập tức quay lại: "Chậm một chút, bậc cửa cao, em đỡ thầy!"
"Không cần, thầy tốt rồi." Đào Lam nói.
"Vậy thầy hãy cẩn thận." Diệp Lị lo lắng nói, tay còn đỡ, không buông xuống.
Chu Lệ Hoa đem d.a.o phay chặt một nhát, dắt trên cái thớt, quay đầu nhìn con gái.
Thật sự là. . . .
Nếu không phải vì Đào Lam cứu được con bé một mạng, bà ta khẳng định không có hảo cảm.
Hoa Chiêu đứng lên, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Đào Lam, sau đó sững sờ.
Cô nhìn Đào Lam quen mắt, nhìn người phụ nữ kia lại càng cảm thấy quen mắt rồi!
Bà ta lớn lên rất giống bà Trương!
Bà ngoại cô, mẹ Trương Quế Lan, Trương lão thái thái.
Chỉ có điều đây là bản lúc còn trẻ của bà Trương, cô nhìn qua thấy so với bà Trương trẻ hơn mười mấy tuổi.
Lại nhìn Đào Lam, sẽ phát hiện hắn cùng Trương Quế Lan cũng có chút giống, trách không được cô cảm thấy quen mắt.
Chu Lệ Hoa từ phòng bếp đi tới, nhiệt tình mà chào hỏi: "Bà chính là mẹ của thầy Đào sao? Bà khỏe chứ, mau mời vào."
Bà Đào nhìn Chu Lệ Hoa mỉm cười, không nói gì, đi theo bà ta vào nhà.
Hoa Chiêu tiến lên, lại hàn huyên một trận.
Bà Đào luôn mỉm cười mà nghe, hỏi cái gì nói cái nấy, không chủ động hỏi, thoạt nhìn cũng không phải làm kiêu, mà là có chút khẩn trương hướng nội.
Chu Lệ Hoa càng trò chuyện càng thoả mãn, không biết nói chuyện mới tốt, khéo léo biết ăn nói, bà ta càng không thích đây này.
Như vậy cãi nhau bà ta sẽ khó thắng!
Người thành thật dễ bắt nạt. . . Không không không, người thành thật sẽ không bắt nạt con gái bà ta.
Hoa Chiêu đột nhiên cầm lấy nho trên bàn, nhét vào trong tay bà Đào: "Ngài nếm thử, đây là nho tôi tự trồng trong sân nhà, rất ngọt, chỗ mọi người có trồng nho không?”
Bà Đào cười, thuận miệng nói: "Chúng tôi không trồng nho, rất hiếm gặp.”
Ánh mắt Hoa Chiêu lóe lên một cái, trong miệng lại cười nói: "Vậy ngài hãy nếm thử một chút.”
Câu nói vừa rồi cô nói là giọng địa phương, tuy rằng giọng địa phương Đông Bắc không tính là quá nặng, không giống nơi khác mười dặm giọng nói đều khác nhau, một tỉnh của bọn họ phỏng chừng đều là một âm.
Nhưng ít nhất chứng tỏ bà cụ này cũng là người Đông Bắc, mà không phải người Tứ Xuyên.
Thân phận giả của bà ta là người Tứ Xuyên, xem ra bà ta cùng người Tứ Xuyên một chút quan hệ cũng không có. Mà là đồng hương với cô...
Vừa rồi cô đã nghe ra, tuy rằng bà ta không phải lúc nào cũng nói chuyện, nhưng có chút giọng Đông Bắc.
Không nghĩ tới quả nhiên là vậy.
Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam.
Đào Lam vẻ mặt tự nhiên mà hỏi thăm cô: "Hiện tại sao có thể có nho? Cô đã bào tồn nó thế nào vậy?"
Nếu vừa rồi Hoa Chiêu không nói là trồng trong sân nhà mình, hắn còn tưởng rằng là từ phía nam chuyển vào đấy.
"Em biết, em biết rõ!" Diệp Lị đoạt lời cô trả lời: "Chị dâu hai của em rất lợi hại! Chị ấy dùng bùn niêm phong lại..., thành một cái bánh bùn, một chùm một cái bánh, lúc muốn ăn sẽ đập vỡ bùn ra, nho bên trong vẫn còn tươi! Có thể bảo tồn nửa năm!"
"Hóa ra là dùng loại phương pháp này?" Đào Lam có chút kinh ngạc mà nhìn Hoa Chiêu: "Tôi đã từng gặp loại phương pháp này trong sách cổ, không nghĩ tới cô vậy mà đã thí nghiệm, hơn nữa lại thành công rồi."
Hoa Chiêu cười cười, cô cũng là kiếp trước đi ra ngoài du lịch, đã thấy người bán hàng rong làm như vậy ở ven đường mới biết được đấy, đời này thử một chút lại đúng là thành công.
Cô đợi bà Đào ăn hết nho, không khí vừa đẹp, tùy ý hỏi: "Giọng dì rất giống tôi, quê dì ở đâu vậy?”
Mặt bà Đào trong nháy mắt cứng đờ.
Bà Đào run run bờ môi, nhất thời không trả lời.
Trong phòng an tĩnh lại, không khí không hiểu sao có một tia xấu hổ.
Ánh mắt Đào Lam nhanh chóng đảo qua mọi người trong phòng, tự nhiên nói: "Mẹ của tôi năm đó là từ Đông Bắc chạy nạn tới, sau đó mới tới Tứ Xuyên."
"Ah? Vậy thật đúng là đồng hương, ở đâu ở Đông Bắc vậy?" Hoa Chiêu cũng tùy ý mà hỏi thăm, một chút cũng không ghét bỏ bà Đào có xuất thân không tốt.
Trong phòng ngoại trừ Chu Lệ Hoa nhăn mày, Diệp Lị vẫn nhìn hắn nóng bỏng như trước.
Đào Lam yên tâm.
"Mẹ tôi nói lúc ấy bà ấy quá nhỏ, không nhớ được." Đào Lam nói.
Hoa Chiêu nhìn hắn một cái, lại nhìn bà Đào, nét mặt của bà ta cũng không phải nhớ không được, bà Đào đã biến thành pho tượng rồi, một bộ không biết mở miệng thế nào.
Hoa Chiêu lại không buông tha bà ta, cô cũng nghĩ như Ngũ Lạc, muốn biết thân thế bà ta, phải ra tay từ trên người bà ta.
"Vậy dì năm đó là theo người nhà chạy nạn? Hay một mình?" Hoa Chiêu hỏi.
"Một mình." Đào Lam nói.
"Khẩu âm của dì nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, lúc rời khỏi quê quán chắc cũng không nhỏ? Mấy tuổi vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Cô mỉm cười mà nhìn thẳng vào bà Đào, chờ bà ta trả lời.
Bà Đào chà xát góc áo.
"Mẹ của tôi nói lúc ấy bà ấy còn nhỏ. . ."
Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam, ánh mắt mang theo chút không đúng, sao vấn đề gì cũng bị con trai trả lời? Kể cả vấn đề đơn giản như vậy, không phải là đầu óc bà ta có vấn đề gì chứ?
Cô có một đôi rất biết nói, cô lại cố ý để cho người xem hiểu, Đào Lam im lặng nhìn về phía mẹ.
Đầu óc bà Đào đoán chừng không có vấn đề gì, bà ta cũng hiểu rồi.
Dừng một chút, chà xát góc áo nói: "Tôi lúc ấy, hơn mười tuổi."
"Lớn như vậy rồi, vậy lúc đó dì sống ở đâu? Trong nhà còn có người nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Mọi người có chút kỳ quái nhìn cô, cảm giác lời nói của Hoa Chiêu hôm nay có chút quá mức, tò mò có chút quá phận.
Đừng nói người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, chính là những người thân thiết của Diệp gia, lần đầu tiên cô gặp mặt cũng chưa từng hỏi tận gốc như vậy.
Không, cô chưa bao giờ hỏi người khác như vậy.
"Gần đây tin tức có chút huyên náo, mỗi ngày trên báo chí đều có nhiều đứa trẻ bị lạc mất như vậy, tôi thấy liền lo lắng."
Hoa Chiêu nói: "Tôi nghe nói dì là một người chạy nạn, liền nghĩ có phải có cái gì khó nói hay không, vạn nhất là cùng người nhà đi lạc, không chừng tôi có thể hỗ trợ tìm được người nhà dì.”
Mọi người bình thường trở lại, liên quan đến vấn đề đi lạc, bắt cóc, Hoa Chiêu sẽ rất nhiệt tình.
Trong mắt bà Đào đã có gợn sóng, bà ta dùng sức chà xát góc áo, ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu nói: "Tôi nhớ nhà của mình ở trong núi lớn, gọi thôn Trương gia, cha tôi tên là Trương Lão Căn, trong nhà có 2 anh trai, 1 chị gái, cô giúp tôi hỏi thăm một chút, thôn này ở đâu, cha mẹ tôi còn ở đó hay không."
Đã nhiều năm như vậy, bà ta thật sự rất nhớ cha mẹ, cũng không biết hai người bọn hắn còn ở đó hay không, bà ta thật sự bất hiếu!
Hơn nữa, sự kiện kia đã qua rất nhiều năm, hiện tại đã không có ai nhớ tới nữa chứ?
Còn có tên tiểu nhân kia. . . .
Lúc này đổi lại là Hoa Chiêu hung hăng nhéo nhéo ngón tay.
Trương Lão Căn là ai cô không biết, nhưng thôn Trương gia ở trong núi lớn, cô ngược lại biết rõ, đúng là nhà mẹ đẻ Trương Quế Lan, thôn của bà Trương.
Đào Lam có chút ngoài ý muốn nhìn mẹ: "Mẹ? Mẹ nhớ ra rồi?"
Trước kia hắn hỏi qua mẹ tình huống nhà ông ngoại, mẹ nói không nhớ rõ.
Bà Đào chà xát quần áo: "Con lúc ấy còn nhỏ, nói cho con cũng làm được cái gì."
Đào Lam không lên tiếng rồi, xác thực, lúc ấy nói với hắn cũng vô dụng, hắn cũng không thể giúp đi tìm người.
Lúc hắn còn rất nhỏ, cha đã c.h.ế.t rồi, trong nhà không có chỗ dựa, còn lại mấy anh chị, chỉ biết bắt nạt mẹ con bọn hắn.
Sau đó hắn đi học đại học, nhưng sau khi đi ra mới phát hiện, trước kia cảm thấy sinh viên đại học không gì không làm được, là người trên người, kỳ thật thì sao, năng lực có hạn.
Cuối cùng là người trên người, phải nhìn xuất thân.
Hắn nhìn thoáng qua Diệp Lị, nhanh chóng lộ ra một nụ cười.
Diệp Li lập tức bắt được, nhất thời tươi cười đầy mặt.
Cô ta hiện tại không chút che dấu mình thích Đào Lam.
Người này có thể liều mạng cứu cô ta, cô ta nhất định phải bắt được!
Chu Lệ Hoa không nhìn được nữa, trừng mắt nhìn cô ta một cái liền nói với bà Đào cùng Đào Lam: "Các người nói chuyện trước, tôi đi nấu cơm, buổi trưa ở đây ăn cơm!”
"Dì, không cần, chúng cháu ngồi một chút liền trở về." Đào Lam nói.
"Như vậy sao được? Cháu phải nếm thử tay nghề của dì!" Chu Lệ Hoa nói.
Tuy Đào Lam xuất thân không lớn, thật vất vả mới có một người cha là cán bộ, đã không còn rồi. Có một mẹ, khi còn bé lại là ăn mày, nói ra làm cho bà ta có chút mất mặt. . . .
Nhưng bây giờ ở trong hội bà ta còn có mặt mũi sao?
Đã không còn.
Cho nên hiện tại bà ta không sợ mất mặt!
Mặc dù quá khứ hi vọng Diệp Lị trèo cành cây cao, gả cho gia đình hiểm hách như Diệp gia, nhưng hiện tại bà ta nhận mệnh rồi, rốt cục cũng thừa nhận Diệp Lị không có đầu óc để ngồi vững trên cành cây cao được.
Nhìn Văn Tĩnh, nhìn Diệp Đan một chút, thậm chí nhìn Diệp Giai, Khâu Mai, không phải đang ở hào môn thì chính là gả vào hào môn, kết quả thì thế nào? Một tay con bài tốt đánh cho nát.
Nguyên nhân căn bản đều là tự mình ngu xuẩn!
Lại nhìn Hoa Chiêu, xuất thân nông thôn, thì thế nào đây?
Hiện tại cả thủ đô cũng tìm không ra cô vợ nào phong quang hơn Hoa Chiêu.
Cho nên Chu Lệ Hoa hiện tại đã buông tha cho gia đình dòng dõi, tìm một người tốt với Diệp Lị là được.
Hoa Chiêu quay đầu lại trả lời vấn đề của bà Đào, cô vừa cười vừa nói: "Vậy thì thật trùng hợp, nhà tôi cũng dựa vào núi đấy, bên cạnh cũng có một thôn Trương gia, không biết có phải là thôn Trương gia dì nói hay không."
Đồng tử bà Đào co rụt lại, sau đó trên mặt đều là kinh ngạc cùng vui mừng: "Đúng đúng đúng, cách thôn chúng tôi không xa quả thật có một thôn sát chân núi.”
"Vậy thật trùng hợp! Chúng ta thật sự là đồng hương." Ánh mắt Hoa Chiêu lập lòe .
Người này lớn lên giống bà Trương như vậy, không phải là thân thích của bà ta chứ? Tám chín phần là đúng rồi, thật đúng là trùng hợp.
"Đồng hương đồng hương." Bà Đào cười liên tục gật đầu.
"Vậy cô biết Trương Lão Căn không?" Bà Đào hỏi.
Hoa Chiêu lắc đầu: "Những người ở độ tuổi của cha dì, tôi cũng không biết tên, hơn nữa, thôn Trương gia hầu như đều là họ Trương."
"Đúng đúng đúng." Bà Đào nói: "Lão Căn chỉ là tên thường gọi của cha tôi, trong thôn rất nhiều người gọi là Lão Căn."
Về phần tên của cha bà ta, cha bà ta căn bản không có tên, khi còn bé gọi là Thiết Đản, về sau gọi Lão Căn, không biết sau này thì thế nào.
"Thôn Trương gia tôi ngược lại quen biết một người, khả năng là người cùng thế hệ của dì." Hoa Chiêu hỏi: "Trương Đại Mễ, dì có biết không?"
Đây là tên của bà Trương, mẹ Trương Quế Lan.
Vì có một lần bà Trương dẫn người đến khóc lóc om sòm, cô nghe một bà lão có tuổi trong thôn mắng bà ta: “Trương Đại Mễ này, từ trẻ đã không phải người gì tốt. . .
Bằng không thì cô cũng không biết bà ta tên gì.
Bà Đào đã kích động đến run rẩy: "Đó là chị của tôi! Tôi gọi là Trương Tiểu Mạch!"
Khóe miệng Hoa Chiêu run rẩy, tên người nhà các bà ngược lại rất mộc mạc.
Bất quá điều này cũng có thể lý giải, lão nông thời đại đó, không thích kim ah ngọc ah, cách bọn họ quá xa, bọn họ chỉ thích gạo mì trắng.
Nếu như một bữa ăn có thể ăn cơm trắng, vậy thật sự là cuộc sống thần tiên.
"Sao cô lại biết chị của tôi? Bà ấy thế nào rồi? Ba mẹ tôi thế nào rồi?" Bà Đào kích động mà hỏi thăm.
Lúc này đến phiên Hoa Chiêu kẹt.
"Bà ta rất tốt, tôi cũng không rõ lắm tình hình gần đây của bà ta, tôi sẽ giúp dì hỏi một chút a." Hoa Chiêu nói.
Cô không muốn hiện tại lại trở thành hiện trường nhận thân đâu.
Hơn nữa cô càng cảm thấy bà lão này khả nghi.
Biết rất rõ nguyên quán của mình, biết rõ thân thích ở đâu, vì sao lại không nói? Vì sao trong hộ khẩu lại viết loạn? Vì sao nhiều năm như vậy không liên hệ?
Tại sao phải giấu diếm thân phận?
Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam, toàn bộ quá trình hắn đều rất ngạc nhiên.
Tuy rằng người này vẫn luôn rất giả dối, thế nhưng biểu tình này ngược lại là thật.
Nếu như hắn biết quan hệ giữa cô và bà Trương, vậy cũng sẽ không có một màn như hôm nay, có lẽ đã sớm tới nhận thân.
Bà Đào là em gái bà Trương, vậy cô cũng phải gọi một tiếng bà ngoại, con trai của bà ngoại chính là cậu. . . . .
Cái quỷ gì vậy!
"Dì, năm đó sao dì lại một mình chạy nạn vậy? Thôn Trương gia coi như cũng được, chưa nghe nói qua ai phải chạy nạn." Hoa Chiêu nói.
Dựa vào núi kiếm ăn, núi của bọn họ cũng không phải núi đá, trên núi nhiều cây cối, nhiều trái cây, dã vật nhiều, lúc người ta đói c.h.ế.t bọn họ cũng không có việc gì.
Đói là đói, nhưng tuyệt đối không đến mức c.h.ế.t đói, trong thôn cũng không có người chạy nạn.
Bà Đào dừng một chút nói: "Lúc ấy chiến loạn, có một lần trốn kẻ địch, tất cả mọi người đều trốn lên trên núi, trốn trong một thời gian dài, tôi có lần đi ra ngoài nhặt củi đã lạc mất, không biết như thế nào lại đi tới huyện bên cạnh, sau đó đụng phải bọn buôn người. . . ."
Chuyện đằng sau bà ta cũng không nói nữa.
Sắc mặt già nua đột nhiên có chút phiếm hồng, tâm tình trên mặt không tốt, dường như kích động khuất nhục.
Cô gái hơn mười tuổi gặp phải bọn buôn người, có lẽ không chỉ là đánh một bữa đói mấy bữa, bị người ta bán đi...
Hoa Chiêu đột nhiên hỏi: "Dì năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Bà Đào thu hồi thần sắc, buột miệng nói: "Tôi năm nay 58 tuổi.”
Đào Lam ngược lại sững sờ, liếc nhìn mẹ, không phải 50 sao? Trên hộ khẩu viết a! Hắn vẫn cho là mẹ 50 tuổi, người ngoài cũng nghĩ như vậy.
Bà Đào cũng kịp phản ứng, nhất thời khẩn trương nhìn con trai, lại nhìn Hoa Chiêu, sau đó lựa chọn.
Cũng đã nói cho Hoa Chiêu biết tình hình thật sự rồi, không cần phải nói dối.
"Lúc con sinh không có hộ khẩu, ba con lúc ấy sĩ diện, lúc cho mẹ ở lại đã báo nhỏ hơn mấy tuổi." Bà Đào nhìn con trai nói.
Đào Lam thoải mái, thì ra là thế.
Xác thực cũng nên như thế.
Hắn năm nay 27, vốn tưởng rằng mẹ 22 tuổi gả cho cha, sau đó sinh ra hắn.
Phụ nữ kết hôn ở tuổi này tuy rằng có chút lớn, nhưng coi như bình thường.
Nhưng lại thêm 8 tuổi, mẹ 30 tuổi được cha đưa về nhà? Vậy từ lúc bà ấy mười mấy tuổi rời nhà đến lúc 30 tuổi thì ở nơi nào? ?
Đào Lam quả thực không giám tưởng tượng.
Hắn đột nhiên hối hận hôm nay đã đưa mẹ đến thăm.
Cũng trách mẹ chuyện lớn như vậy cũng không nói cho hắn! Hiện tại há mồm liền nói cho người ngoài! Để cho hắn một chút chuẩn bị cũng không có.
Hắn nhanh chóng nhìn về phía Hoa Chiêu cùng Diệp Lị.
Trong mắt Diệp Lị có chút ngạc nhiên, bất quá thấy hắn nhìn, lập tức cười với hắn, trong mắt đều là những ngôi sao nhỏ.
Biểu tình của Hoa Chiêu luôn nước chảy mây trôi, nhìn không ra cái gì.
Có lẽ bà ta che dấu thân phận, chính là vì che dấu hơn mười năm mất tích kia? Hoa Chiêu suy đoán.
Hơn nữa cô chỉ vạch trần vết sẹo của kẻ thù, đối với người xa lạ cô từ trước đến nay rất thân thiện, tất nhiên sẽ không cười nhạo bà Đào.
Cho nên cô hoàn toàn vứt bỏ đề tài này, mời bà Đào ăn trái cây.
Bà Đào vò đã mẻ lại sứt, bắt đầu hỏi Hoa Chiêu: "Cô cùng chị gái tôi tại sao lại quen biết nhau vậy?"
"Bà ta đến thôn chúng tôi cãi nhau với người ta nên biết." Hoa Chiêu nói.
Bà Đào nghẹn lại, không tiện hỏi nữa.
Chị của bà ta vẫn đanh đá như lúc trẻ ah, cãi nhau còn nhao nhao đến những thôn khác.
Vậy. . . .
Nhớ tới cái gì, môi bà Đào run rẩy vài lần, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi ra.
Bà ta yên tĩnh ăn trái cây.
Động tác của Chu Lệ Hoa rất nhanh, lại có Tôn Diễm hỗ trợ, nhanh chóng làm xong mấy món rau trộn.
Chỗ duy nhất Chu Lệ Hoa hài lòng với Tôn Diễm, chính là tay chân chịu khó, biết nấu cơm, trong nhà ngoài nhà dọn dẹp coi như sạch sẽ, có dáng vẻ của một nữ nhân, không phải tiểu thư yêu kiều.
Rất nhanh, một bàn đồ ăn phong phú đã chuẩn bị xong.
"Chị gái, thầy Đào, nhân lúc còn nóng mau ăn, đừng khách khí!" Chu Lệ Hoa bưng chén rượu nhiệt tình mà mời: "Về sau chúng ta coi như thân thích ở chung, thường xuyên qua lại!"
Bà Đào cùng Đào Lam đều bưng chén rượu lên.
Đào Lam tư thái ưu nhã, hào hoa phong nhã, Chu Lệ Hoa rất hài lòng.
Bà Đào tuy xuất thân không tốt, nhưng rốt cuộc cũng gả vào gia đình cán bộ mấy chục năm, điệu bộ coi như cũng được, bà ta có chút thoả mãn.
Diệp Lị đột nhiên đoạt lấy chén rượu của Đào Lam: "Thầy không thể uống rượu! Vết thương của thầy còn chưa khỏi mà!"
Giọng điệu này, tư thái này, giống như cô vợ nhỏ quản chồng.
Đào Lam lập tức xấu hổ vô cùng.
Chu Lệ Hoa lập tức trừng mắt liếc Diệp Lị: "Mẹ còn không biết thầy Đào tổn thương còn chưa khỏe sao? Trong chén kia mẹ cố ý rót nước!"
Diệp Lị rốt cục cũng ngượng ngùng, vừa rồi cô ta vội vàng xới cơm, không phát hiện.
"Nào, thầy Đào, uống một chén này, tôi cám ơn thầy đã cứu con gái tôi!" Chu Lệ Hoa bưng chén rượu nói.
Một bữa cơm, Hoa Chiêu rốt cục cũng thấy được Chu Lệ Hoa lúc tuổi trẻ lanh lẹ nhiệt tình trong truyền thuyết.
Khéo léo biết ăn nói, người khác muốn nghe cái gì bà ta liền nói cái đó, cam đoan dỗ người ta thật vui vẻ đấy.
Chỉ là già rồi, quên mất kỹ năng này.
Nhưng hiện tại lại ngã xuống đáy vực rồi, kỹ năng lại lần nữa kích hoạt lên.
Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui vẻ.
Cao hứng nhất chính là Diệp Lị.
Cô ta còn tưởng rằng mẹ sẽ chướng mắt xuất thân của Đào Lam, sẽ làm cho hắn khó chịu.
Cám ơn mẹ đã không như vậy!
Kết quả lại đổi lấy một cái liếc mắt của Chu Lệ Hoa.
Trước khi đi, bà Đào hỏi Hoa Chiêu: "Cô chừng nào thì giúp tôi nghe ngóng tin tức?"
"Tôi sẽ nhờ người hỏi một chút, rất nhanh sẽ thông báo cho dì." Hoa Chiêu nói.
May mà Diệp Lị cùng Chu Lệ Hoa căn bản không biết bà ngoại cô tên là Trương Đại Mễ, bằng không thì hai người hiện tại đã sớm rối loạn.
"Ai, tốt tốt." Bà Đào liên tục gật đầu, rồi đi theo con trai.
Đào Lam trước khi đi lại quay đầu liếc nhìn Hoa Chiêu, nếu hắn không nhìn lầm thì..., khi cô nhắc tới người quen biết kia, Trương Đại Mễ, chị gái của mẹ hắn, nhưng lại không có một nụ cười.
Mặc dù đơn thuần là người quen biết, gặp em gái của đối phương, người một nhà đoàn tụ là việc vui, cô với tư cách là người ngoài cũng nên cao hứng.
Nhưng Hoa Chiêu đến một câu chúc mừng khách khí cũng không nói, tình huống gì vậy? Quan hệ không tốt?
Hoa Chiêu cũng nhìn hắn một cái.
Đào Lam khách khí mà gật đầu, mang theo mẹ đi nha.
Diệp Lị luôn đi theo phía sau hai người, không biết là định đưa đến đầu hẻm, hay là trực tiếp đi về nhà người ta.
"Diệp Lị, con tới đây một chút, mẹ có việc muốn nói với con." Chu Lệ Hoa không thể không gọi.
"Ai nha mẹ, con còn phải đến trường, có việc gì chờ con nghỉ rồi nói sau." Diệp Lị phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.
Chu Lệ Hoa tức giận đến dậm chân, nói nhỏ với Hoa Chiêu: "Cô nhìn nó xem! Nhìn cái bộ dạng kia! Tương lai về nhà chồng sẽ bị xem thường!"
"Nhưng có biện pháp nào nữa, con gái lớn không nghe mẹ." Hoa Chiêu nói.
"Ai!" Chu Lệ Hoa tức đến đập chân, là đạo lý này.
"Tôi cũng phải đi rồi." Hoa Chiêu nói.
"Ai." Chu Lệ Hoa vội vàng hỏi: "Cô thấy hắn có được không?"
"Mới gặp mấy lần, sao nhìn ra được?" Hoa Chiêu chưa cho lời chắc chắn.
Cô hiện tại rất đau đầu, người này thật sự là cậu họ của cô, có thể làm sao bây giờ?
Cứ nhìn Diệp Lị gả cho hắn?
Đến lúc đó cô gọi Diệp Lị là mợ? Hay Đào Lam gọi cô là chị dâu?
Trở về nhà, Hoa Chiêu gọi Ngũ Lạc qua, để cho hắn nhanh phái người đi điều tra, bà Trương có phải là có một em gái mất tích tên là Tiểu Mạch không, mất tích từ bao giờ, sao lại mất tích.
Những tin tức này rất dễ tra được.
Lúc cần thiết, còn có thể xét nghiệm DNA.
Đợi đến lúc hơn 8 giờ tối, Diệp Danh trở về, Hoa Chiêu từ phòng ngủ đi ra đến thẳng phòng bếp, nói cho anh cả chuyện này.
"Khục khục khục!" Diệp Danh một ngụm mì sợi sặc trong cổ họng, ho đến mặt đỏ rần.
Anh vừa dùng chiếc khăn tay chặn miệng lại, một bên không nói gì nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhăn mặt: "Anh nói hiện tại làm sao bây giờ? Nhận thân? Hay là.... Dù không nhận, hiện tại Đào Lam cũng biết, chúng ta không đi tìm bà Trương, mẹ Đào Lam cũng sẽ nói hắn đi tìm, đến lúc đó chắc chắn sẽ tìm được.”
Cả nhà bà Trương đều ở thôn Trương Gia, chạy không thoát.
Mà Hoa Chiêu ở thôn Kháo Sơn rất nổi tiếng đấy, ở thôn Trương gia cũng không thua kém bao nhiêu.
Đến lúc đó sau khi nghe ngóng liền hỏi thăm được quan hệ hai nhà.
Nói dối ngoại trừ xấu hổ, kéo dài một chút thời gian, không có bất kỳ tác dụng gì.
Diệp Danh rốt cục cũng dừng ho, gật gật đầu: "Vậy cũng chỉ có thể nhận. Bất quá như vậy rất tốt, lợi dụng bối phận, bỏ đi ý niệm của Đào Lam."
"Kỳ thật cũng không cần vì bối phận chênh lệch, hắn chỉ cần biết mình là cậu họ của em, lại biết địa vị của em cùng Diệp Lị ở Diệp gia, lập tức sẽ từ bỏ Diệp Lị."
"Chỉ sợ Diệp Lị gây khó dễ." Hoa Chiêu nói.
Diệp Lị hiện tại thế nhưng luôn tâm tâm niệm niệm muốn gả cho ân nhân cứu mạng.
"Chuyện này cũng không cần chúng ta quan tâm, Đào Lam sẽ tự mình giải quyết." Diệp Danh cười lạnh nói.
Trở thành cậu Hoa Chiêu, hắn coi như là một chân đạp vào nhà giàu rồi, không cần phải dây vào Diệp Lị nữa.
Hơn nữa trở thành cậu của Hoa Chiêu, tiêu chuẩn hắn kén vợ khả năng sẽ cao hơn Diệp Lị.
Hoa Chiêu gật đầu, xác thực, người xấu không cần tự mình làm, không cần cô tận tình khuyên nhủ Diệp Lị.
Nếu như hắn không xử lý, muốn một chân đứng hai thuyền, vậy Hoa Chiêu sẽ cho hắn biết, cậu của cô cũng không dễ làm đấy.
Ba ngày sau, Ngũ Lạc mang tin tức trở về.
Hắn tự mình đi điều tra, tin tức hai bên trùng khớp.
Người thôn Trương gia cũng biết Trương Tiểu Mạch, thời gian mất tích cũng đúng.
"Đưa bọn hắn trở lại thôn Trương gia nhận thân." Hoa Chiêu nói.
Vết thương của Đào Lam đã tốt rồi, có thể cùng mẹ ngồi xe lửa, nhưng cũng có chút miễn cưỡng.
Diệp Lị muốn đi theo bọn họ.
Bị Chu Lệ Hoa véo cho cánh tay xanh tím mới có thể giữ người lại.
"Con muốn giống như Diệp Thư sao?" Chu Lệ Hoa nghiến răng nghiến lợi mà quở trách cô ta: "Chính con cũng biết, Diệp Thư điểm nào mà không mạnh hơn con? Cô ta lúc trước cũng gả cho một tên nghèo! Cũng hầu hạ hắn, hiếu thuận cha mẹ chồng, cẩn thận tỉ mỉ!
"Kết quả con xem cô ta sống thế nào? Mẹ chồng, em gái của chồng hận không thể ăn luôn cô ta! Một chút cũng không coi cô ta là người một nhà!"
"Mẹ hắn nhìn có vẻ rất ôn hòa đấy. . ." Diệp Lị nhỏ giọng nói.
"Con nhìn cái rắm!" Nước miếng Chu Lệ Hoa đã muốn phun lên mặt cô ta: "Bà bị ngốc sao mà cho con xem sắc mặt trước khi kết hôn? Nhưng chờ sau khi con kết hôn, sẽ cho con đẹp mặt!"
"Mẹ thì trước kết hôn hay sau kết hôn đều như vậy ah." Luôn không cho Tôn Diễm sắc mặt hoà nhã. Diệp Lị nhỏ giọng nói.
Chu Lệ Hoa tức giận đến động thủ véo cô ta: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt nhà con! Tương lai sẽ có lúc con hối hận!"
"Khục." Hoa Chiêu ngắt lời hai người.
Hôm nay cô "Hảo tâm" mà lái xe đưa mẹ con Đào Lam ngồi xe lửa, Chu Lệ Hoa cùng Diệp Lị cũng muốn đưa.
Hiện tại cô lại "Hảo tâm" mà đưa bọn họ về nhà.
Về đến nhà, chính là thời điểm để ném bom.
"Hai người biết Trương Đại Mễ là ai không?" Hoa Chiêu hỏi.
Chu Lệ Hoa cùng Diệp Lị đều sững sờ, Trương Đại Mễ là ai? Không phải là chị gái thất lạc nhiều năm của bà Đào sao?
"Bà ta có vấn đề?" Chu Lệ Hoa lập tức khẩn trương mà hỏi.
Tuy rằng thành phần luận đã hủy bỏ, không có gia đình tư bản, địa chủ, bần hạ trung nông, còn có cái gì hắc ngũ loại, đều không còn.
Nhưng gia đình họ không thể kết hôn với những người có vấn đề!
"Khục, Trương Đại Mễ là bà ngoại tôi, mẹ của mẹ tôi." Hoa Chiêu nói ra.
Quả boom rơi xuống đất, trực tiếp nổ tung Chu Lệ Hoa cùng Diệp Lị, ngồi ở chỗ kia không phản ứng.
Hoa Chiêu cảm thấy cô cần phải tiêm phòng trước cho bọn họ, cho nên nói.
Hơn nữa việc này cũng không thể gạt, cô cũng không phải không biết, cô dấu diếm đến một khắc cuối cùng mới nói, sẽ có chút ý tứ xem thường Chu Lệ Hoa cùng Diệp Lị.
Chu Lệ Hoa thì không sao cả. . . . Nhưng cô không hi vọng sẽ có mâu thuẫn quá lớn với Diệp Lị.
Trong mắt Diệp Lị chậm rãi hội tụ bão tố, cô ta nhìn Hoa Chiêu, đột nhiên hô to một tiếng: "Không! !"
Hoa Chiêu bất đắc dĩ thở dài: "Tôi cũng không muốn phát sinh việc này, tôi cũng không nghĩ tới bọn hắn sẽ là thân thích của mình. Chỉ có thể nói, ý trời như thế."
"Không! !" Diệp Lị hét to.
Chu Lệ Hoa kịp phản ứng, nhanh chóng an ủi cô ta: "Hoa Chiêu nói đúng, cô bé cũng không muốn ah! Việc này không phải con bé định đoạt! Muốn trách thì trách bà Đào, năm đó vì sao lại lạc mất? Vì sao lại gả cho cha Đào Lam, lại sinh ra hắn!”
Chỉ còn một đứa con gái, cũng không thể lại cùng Hoa Chiêu đối nghịch.
Hơn nữa việc này trách ai cũng không thể trách đến trên đầu Hoa Chiêu.
Bên kia, người Trương gia nhìn thấy bà Đào cũng sững sờ.
"Tiểu Mạch, bà sao lại trở về rồi hả?" Bà Trương liếc mắt liền nhận ra bà Đào, vừa mở miệng đã nói.
Giống như bà ta không nên trở về vậy.
Đào Lam nhíu mày.
Bà Đào lại không ngại, bổ nhào vào trên người bà Trương: "Chị ah, em rất nhớ chị ah!”
Hai chị em ôm nhau khóc rống.
Bà Đào đứt quãng mà bắt đầu hỏi thăm tình huống trong nhà, cha mẹ còn ở đây không.
Sau khi nghe nói cha mẹ đã sớm mất, bà ta lại khóc càng thương tâm hơn.
Bất quá đây là chuyện sớm dự đoán được, bà Trương lớn hơn bà ta mấy tuổi, năm nay hơn 60 tuổi, nếu cha mẹ bà ta còn sống, cũng sắp 90 tuổi rồi.
Chỗ bọn họ có khí hậu khắc nghiệt, rất ít người già sống đến tuổi này.
Người thân thất lạc tìm về nhà, còn ăn mặc rất tốt. . . Người Trương gia đều rất nhiệt tình.
"Đây là con trai cô? Lớn lên rất anh tuấn!" Bà Trương nhìn Đào Lam nói, ánh mắt dừng ở trên người và đồng hồ trên cổ tay hắn.
"Dạ, đây là Đào Lam." Bà Đào bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra trong những năm qua.
Mơ mơ hồ hồ..., giống như sau khi bà ta lạc mất đã trực tiếp bị bán cho cha Đào Lam, sinh ra hắn vậy.
Ngược lại cũng không có ai nghi vấn.
"Dì nhỏ, sao giờ dì mới trở về?" Con trai trưởng Trương Đại Phú của bà Trương hỏi.
Lúc Trương Tiểu Mạch rời nhà, hắn bảy tám tuổi, mơ hồ có chút ấn tượng.
Biết rõ mình khi còn bé là dì nhỏ nuôi lớn, cho nên hiện tại hỏi chuyện rất thân mật.
"Dì nhỏ hồ đồ, không biết đường, khi còn bé ngoại trừ thôn Trương gia, cái gì khác cũng không biết, không tìm thấy nhà." Bà Đào nói: "Lần này là gặp một đồng hương ở thôn Khao Sơn, cô ta nói biết Trương Đại Mễ ở thôn Trương gia, lúc này dì mới tìm được nhà!"
"Đồng hương thôn Kháo Sơn? Ai vậy?" Mọi người kỳ quái mà hỏi, thôn Kháo Sơn có ai đi nơi khác rồi hả?
"Tên là Hoa Chiêu, một người phụ nữ rất xinh đẹp, mệnh cũng tốt, gả. . ."
Bà Đào còn chưa nói xong, mọi người liền bùng nổ.
"Ai?"
"Hoa Chiêu?"
"Cô gặp Hoa Chiêu?"
"Cô ta nói dì trở về sao?"
"Cô ta không nói gì sao?"
"Dì không biết Hoa Chiêu là ai?"
Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà nói.
Làm mẹ con Đào Lam bị hỏi đến ngơ ngác rồi, bọn hắn sao giống như ai cũng biết Hoa Chiêu vậy?
"Hắc! Dì nhỏ, Hoa Chiêu là cháu ngoại của cháu ah! Con gái của Trương Quế Lan, cháu gái của mẹ cháu!" Trương Đại Phú đắc ý nói.
Bọn hắn bị Hoa Chiêu dùng thủ đoạn đuổi ra thủ đô. . . .
Chuyện mất mặt như vậy khi trở về thôn người Trương gia sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra bên ngoài?
Bọn hắn chỉ nói Hoa Chiêu hầu hạ bọn hắn ăn chơi một vòng, sau đó mua phiếu vé đưa bọn hắn về nhà đấy.
Hoa Chiêu vốn muốn giữ bọn hắn ở thủ đô luôn, nhưng bọn hắn sao lại không biết xấu hổ mà phiền toái Hoa Chiêu? Kiên quyết muốn trở về!
Người xa quê mất đi cội nguồn! Bọn hắn không muốn rời khỏi thôn Trương gia! !
Mọi người đối với mấy lời này của bọn họ xì mũi coi thường.
Lúc trước ở thôn Kháo Sơn Hoa Chiêu cũng không cho bọn hắn khuôn mặt hoà nhã, đến thủ đô lại thay đổi rồi hả?
Dù bộ dạng Hoa Chiêu có thay đổi, nhưng tính tình không có khả năng thay đổi.
Còn có, một thân bị thương kia, làm như bọn hắn không nhìn thấy vậy.
Chỉ là đồng hương quê nhà, bọn hắn cũng không trực tiếp xé rách da mặt của người Trương gia.
Lúc này đổi lại là bà Đào cùng Đào Lam sững sờ.
Hoa Chiêu là thân thích của bọn họ? Là cháu gái của Trương Đại Mễ? Đây chính là quan hệ huyết thống trực hệ!
Vì sao trước kia cô ta không nói?
"Ah, dì nhỏ còn không biết Trương Quế Lan là ai, đó là con gái lớn của mẹ cháu, dì đi rồi mới sinh đấy." Trương Đại Phú nói ra.
Bà Đào run lên, ánh mắt đối diện với ánh mắt của bà Trương.
Bà Trương im lặng, ánh mắt như sơn động, u ám.
"Đi, tôi dẫn hai người lên núi, trước tiên bái tế cha mẹ một chút đi." Bà Trương nói.
Người ta muốn đi viếng mộ, người xem náo nhiệt liền giải tán, chỉ chừa lại người Trương gia.
Buổi tối, Đào Lam cùng Trương Đại Phú ở một phòng, bà Đào cùng chị gái anh rể ngủ một giường.
Chuyện này ở bản địa không có gì kỳ lạ cả.
Đừng nói đầu những năm 80 niên, dù là cuối những năm 90, điều kiện ở Đông Bắc vẫn rất khổ cực, người nhà ba đời ngủ một giường cũng là chuyện thường.
Đêm dài tĩnh lặng, tây phòng truyền đến tiếng ngáy rung trời, Trương lão đầu cũng ngủ rồi, bà Đào mới mở miệng.
"Trương Quế Lan ah, là đứa bé kia sao?" Bà ta run rẩy nói.
"Đúng vậy." Bà Trương lập tức đáp lời.
Bà ta hiếm khi thanh tỉnh, đã trễ như thế cũng không buồn ngủ.
"Nó, nó gả cho gia đình tốt ah, cám ơn chị." Bà Đào nói.
Bà ta cho rằng Hoa Chiêu gả tốt, vậy Trương Quế Lan cũng được gả tốt, mang con gái đi thủ đô rồi.
Bằng không thì người ta ở thủ đô sao có thể biết Hoa Chiêu?
Bà ta hiện tại không biết nhiều về tình huống Diệp gia, đều là nghe Đào Lam nói.
Diệp Lị còn có tố chất cơ bản, những thành viên trong nhà, đặc biệt là tình huống của một nhà bác, cô ta nửa chữ cũng không dám nói nhiều.
Đào Lam cũng cho là chồng của Hoa Chiêu là một cán bộ bình thường.
"Khục." Những lời này bà Trương cũng không dám tiếp, Trương Quế Lan gả tốt chỗ nào? Một người c.h.ế.t rồi, một người muốn đánh c.h.ế.t nó. . . .
Bất quá hiện tại cuộc sống xác thực rất tốt!
Con nhóc c.h.ế.t tiệt không có lương tâm kia! Bà ta không công nuôi nó lớn như vậy! Hiện tại được ăn ngon uống tốt, đừng nói một miếng canh, ngay cả vị cũng không cho bà ta ngửi được!
Táng tận lương tâm! Sẽ bị sét đánh!
Cũng may hiện tại rốt cục bà ta lại có biện pháp gây khó dễ với cô ta.
"Ai, tôi ngậm đắng nuốt cay mà nuôi lớn nó, nó bây giờ lại không nhận tôi. . ." Bà Trương bắt đầu tố khổ.
Một số dựa trên thực tế, một số là bịa đặt! Dù sao cũng rất ủy khuất.
"Sao có thể chứ. . . Con bé sao có thể như vậy. . ."Bà Đào liên tục nói.
"Cũng là trèo lên cành cây cao, chướng mắt người thân như chúng ta rồi." Bà Trương ủy khuất nói: "Tôi không nói được nó, chính cô đi nói với nó đi thôi."
"Tôi, tôi. . ." Bà Đào cũng run rẩy đôi môi, cuối cùng nói: "Vậy coi như thôi, về sau không gặp là được."
"Như vậy sao được!" Bà Trương lập tức cao giọng.
Nghe thấy tiếng ngáy ở phòng tây dừng lại, bà Trương lại hạ thấp giọng nói: "Cô rốt cuộc cũng là mẹ ruột của nó! Mạng của nó đều là cô cho đấy! Cô nói nó là chuyện hoàn toàn bình thường!”
"Không không không." Bà Đào lắc đầu liên tục: "Tôi không phải tôi không phải, tôi không nói, nói cũng vô dụng đấy, nói cũng làm được cái gì, ngoại trừ mất mặt, có lẽ còn mang đến phiền toái cho con bé."
Mắt bà Trương đột nhiên sáng ngời, tựa như con cú, bà ta nghĩ tới thân phận người đàn ông kia, lại nghĩ tới thân phận người Diệp gia, lập tức cảm giác mình lấy được thượng phương bảo kiếm.
"Đi! Đi thủ đô! Tìm bọn họ! Cô là mẹ ruột của nó, nó phải dưỡng lão cho cô!" Bà Trương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận