Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 305
Hoa Chiêu cũng chẳng có tấm lòng bồ tát muốn đi cảm hóa Diệp Hưng, kéo hắn lên bờ, đây không phải anh em ruột của cô.
Để hắn tiếp tục vớt hàng nhập lậu cũng không thành vấn đề, dù sao cũng là làm cho cô.
Cô chỉ sợ phải xử lý tang lễ cho Diệp Hưng và Diệp Đan.
Lòng người đều là da là thịt, nói cái gì mà đuổi ra khỏi nhà, nếu hai người này c.h.ế.t thật, cha mẹ bọn họ không buồn sao? Con gái bọn họ không khổ sở sao?
Cha mẹ và con gái bọn họ đều là người Diệp gia.
Cho nên hai người bọn họ vẫn nên cố gắng sống thật tốt dưới sự khống chế của Diệp gia.
“Đang đi theo, Diệp Hưng không có ý định ở lại Bằng Thành.” Diệp Thâm nói: “Diệp Đan cũng vậy.”
“Vậy thì được.” Hoa Chiêu yên tâm.
Rời khỏi Bằng Thành, mạng lưới quan hệ ở đây cũng bị chặt đứt, kẻ thù cũng không có, sẽ an toàn hơn nhiều."
“Đi thôi, đi chuẩn bị phòng cho bọn nhỏ!” Hoa Chiêu nói.
Bởi vì trước đó họ không có kế hoạch đưa bọn trẻ đến đây, cho nên bọn họ ở Bằng Thành
không ở một chỗ cố định, nếu có cũng là dùng cho mục đích làm việc, giống căn nhà này, đây là tiệm cơm chưa khai trương của Trương Quế Lan.
Hiện tại chưa có khách thì không sao, nhưng đến lúc khai trương rồi nhất định loạn thất bát nháo, không thích hợp cho trẻ con ở, nếu bị bắt cóc thì làm sao bây giờ?
Hoa Chiêu tức khắc gọi điện thoại kêu Diệp An trở về: “Tôi muốn nhanh chóng xây một
căn biệt thự trên mảnh đất này, xây theo phong cách phương tây, ba tầng một hầm, nhiều
phòng càng tốt, sân rộng rãi, không cần nhiều cây xanh, không trồng hoa và cây cỏ, làm một bãi cỏ là được.....”
Hoa Chiêu từng chút từng chút nói ra yêu cầu của mình, nhừng thứ này đều là vì muốn tạo điều kiện sinh hoạt cho bọn nhỏ sau này.
Diệp An hỏi vài câu, biết là đây là để cho mấy đứa nhỏ ở, nghe cô nói mấy năm tới sẽ ở lại Bằng Thành, ngay lập tức vô cùng để tâm mà nghiêm túc thảo luận.
Diệp An đã trở lại, Lưu Nguyệt Quế lập tức bế đứa bé bướng bỉnh đi tới.
Nghe xong tính toán của Hoa Chiêu, bà vừa vui vừa buồn.
Vui mừng vì mình không cần phải chăm sóc nhiều đứa trẻ như vậy nữa.
Phải chăm một lúc mười mấy đứa, bà cũng rất mệt mỏi!
Nhưng nếu không cho bà chăm sóc, bà lại có chút không nỡ, trong lòng cảm thấy trống
rỗng.
“Thím cũng đến đây được không?” Bà hỏi Hoa Chiêu: “Thím có thể giúp cháu chăm sóc bọn nhỏ.”
Diệp An lập tức nháy nháy mắt ra hiệu với Hoa Chiêu, ngàn vạn đừng đáp ứng!
Bằng không, trong tương lại hắn có còn ngày nào được yên tĩnh nữa không?
Hoa Chiêu lắc đầu: “Không được.”
Lưu Nguyệt Quế tức giận đâp Diệp An một cái: “Đừng cho là mẹ không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của con! Nhưng nếu mẹ không tới, con muốn Hoa Chiêu c.h.ế.t vì kiệt sức à! Con bé làm gì có thời gian và sức lực để chăm sóc tới 20 đứa trẻ!”
“Chúng ta có thể mời bảo mẫu, con sẽ trả tiền!” Diệp An nói.
“Con có tiền đương nhiên có thể!” Lưu Nguyệt Quế lại vỗ hắn: “Người con mời có thể
yên tâm không? Bảo mẫu làm sao mà giống người nhà, cẩn thận dạy hư bọn nhỏ!”
Diệp An hơi do dự, bà nói cũng đúng.
Bảo mẫu có thể chăm sóc cho bọn nhỏ, nhưng không thể nào ấm áp như người nhà.
Hoa Chiêu, đương nhiên không có nhiều thời gian ở cạnh bọn nhỏ, con của cô vẫn luôn
ném cho người khác nhờ người ta chăm sóc...
“Thím hai, thím còn phải chăm sóc chú hai, thím đến đây rồi, chú hai một
mình ở bên kia, không ai chăm sóc, thím đành lòng à?” Hoa Chiêu hỏi.
Lưu Nguyệt Quế chỉ nghĩ ba giây liền trả lời: “Thím cam lòng!”
Hoa Chiêu.....
“Này, cháu không biết sao?” Lưu Nguyệt Quế cười nói: “Chú hai cháu hồi còn trẻ còn bận hơn cả Diệp Thâm, đến tận lúc ăn tết mới có thể gặp được mấy ngày, thậm chí nhiều năm mới gặp một lần.”
“Mấy năm nay, ông ấy quanh năm đều ở rong quân đội, một tháng về nhà có 2 ngày, tách ra mới là thói quen của bọn thím, ông ấy tự có thể chắm sóc cho chính mình.”
Hoa Chiêu......
Cô vẫn lắc đầu: “Thím hai, cháu nói câu này thím đừng buồn, cháu nghĩ thím vẫn nên giữ một chút khoảng cách với bọn nhỏ.”
“Tại sao vậy?” Lưu Nguyệt Quế hỏi.
“Vốn cháu định sau khi trở về thủ đô sẽ nói với thím, nếu bây giờ không quay lại nữa, vậy hiện tại nói luôn cũng được.”
Hoa Chiêu nhíu mày nói: “Thím có phát hiện ra mình đã nuôi dưỡng bọn chúng sai cách rồi không?"
“Thím dạy cho bọn chúng mấy cái suy nghĩ như đàn ông lo việc lớn, đàn bà phải làm việc nhà hầu hạ đàn ông, còn yêu cầu bọn chúng làm theo ý nghĩ của thím, thím cảm thấy làm như vậy được không?”
Mặt Lưu Nguyệt Quế cứng đờ.
Bà sinh ra vào những năm 20, tư tưởng này ở thời điểm ấy là chính xác, không hề sai.
Thời ấy phụ nữ phải hầu hạ, dựa dẫm vào đàn ông thì mới có thể tồn tại, không có con
đường nào khác.
Cho nên Hoa Chiêu không phê bình tư tưởng của bà.
“Nhưng thím hai à, xã hội đã thay đổi rồi. Hiện tại đã là năm 80, đã trải qua 60 năm, phụ nữ cũng có thể nắm giữ nửa bầu trời, phụ nữ đã có thể đi ra ngoài công tác nuôi sống chính bản thân mình, phụ nữ không cần dựa vào đàn ông cũng có thể sống!” Hoa Chiêu nói.
“Nhưng là, vẫn cần có người làm việc nhà, cần có người chăm sóc con cái.....” Lưu Nguyệt Quế vẫn không thấy suy nghĩ của mình là sai.
“Vậy nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu mà phụ nữ phải hầu hạ nam giới? Mọi người giúp
đỡ lẫn nhau, chẳng ai phải hầu hạ ai hết. Việc nhà, con cái đều phải chia nhau cùng gánh
vác.” Hoa Chiêu nói.
“Đàn ông ở bên ngoài làm chuyện lớn, quá vất vả.... Nhà không phải là nơi để bọn họ nghỉ ngơI sao? Bọn họ về nhà không được nghỉ ngơi tốt, mà cứ bắt bọn họ mà mấy việc vặt vãnh, bọn họ sẽ không muốn về nhà nữa!” Lưu Nguyệt Quế càng nói càng cảm thấy có đạo lý.
“Hơn nữa, việc trong nhà cháu không phải do một mình cháu làm hết à? Có bao giờ thấy Diệp Thâm duỗi tay ra chưa?” Bà nhìn Hoa Chiêu lên án, cảm thấy Hoa Chiêu đúng là cái đồ tiêu chuẩn kép!
Hoa Chiêu có cảm giác nói không nên lời: “Cháu làm việc nhà là bởi vì cháu thích làm những chuyện vặt vãnh này. Diệp Thâm thường xuyên không có ở nhà, anh ấy rời đi trước cả khi trời sáng, đến khi tối mịt mới trở về, những việc này cũng không tới lượt anh ấy.....”
Nói như thể Lưu Nguyệt Quế nói rất đúng?
Lưu Nguyệt Quế quả nhiên bày ra vẻ mặt “Cháu xem cháu xem”.
Diệp Thâm đẩy cửa tiến vào: “Thím hai, cháu không làm là bởi vì thời gian của cháu không cho phép, chứ không phải là cháu không muốn làm, bây giờ cháu đã phát hiện ra vấn đề này, về sau khi ở nhà, cháu sẽ bù đắp, chia sẻ áp lực với Hoa Chiêu nhiều hơn.”
“Đừng! Công việ của cháu rất căng thẳng, áp lực nhiều như vậy, phụ nữ chúng ta ở nhà chăm con làm việc nhà, rất an toàn lại không mệt, cháu vất vả phải nghỉ ngơi nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng làm mấy cái việc này!” Lưu Nguyệt Quế ngăn cản.
Hoa Chiêu cảm giác mình bước vào cái vòng lẩn quẩn, cô nhanh chóng phát hiện ra vấn đề:
“Cháu và Diệp Thâm không phải là tấm gương tốt, đừng lấy chúng cháu ra làm hình mẫu. Cứ cho là nam nữ bên ngoài bình đẳng, mọi người đều ra ngoài làm việc, ở bên ngoài vất vả như nhau, về nhà không cần ai hầu hạ ai, nếu như vậy thím có tán thành với điều đó hay không?”
Lưu Nguyệt Quế miễn cưỡng gật gật đầu.
“Nhưng thím nhìn mấy đứa trẻ trong nhà bây giờ xem, cháu phát hiện, mấy đứa con trai
ngày càng lười biếng, cơm nước xong xuôi không dọn bàn không rửa chén, bé gái thì
chủ động làm.”
“Thậm chí cháu còn nghe nói, có quá nhiều quần áo cần phải giặt, thím bắt mấy bé gái giặt đồ cho bọn con trai! Thậm chí cả giày cũng bắt chúng giặt!”
“Bọn chúng là một đám trẻ con, đều là anh chị em, ai càng vất vả? Ai nên hầu hạ ai? Kết quả chính là nữ hầu hạ nam? Điều này cực kỳ sai!” Hoa Chiêu nói.
Lưu Nguyệt Quế không lên tiếng.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, mấy đứa con trai không những kiêu căng, thô lỗ mà dần dân mấy đứa con gái cũng bị coi khinh, trở nên tự ti. Cho nên thím hai, thím không cần truyền mấy tư tưởng kia cho bọn chúng.”
Lưu Nguyệt Quế đột nhiên “Lạch cạch lạch cạch” nước mắt rơi lã chã..
Hoa Chiêu nhìn Diệp An nói không nên lời, Diệp An cũng thấy nhức đầu.
Nhiều năm qua hắn không có ở nhà, nói thật, đối với hắn mà nói, mẹ còn không quen thuộc bằng mấy an hem trong ký túc xá của mình.
Lưu Nguyệt Quế khóc, hắn cũng không tới dỗ dành.
Hắn thậm chí không biết vì sao bà phải khóc.
Diệp Thâm cũng không hiểu, thậm chí hối hận vì vừa nãy xúc động vội vàng muốn đứng ra làm chỗ dựa cho vợ, không biết phải làm sao?
Bọn họ làm trưởng bối khóc?
Diệp Thâm kéo tay Hoa Chiêu, nói với Diệp An: “Chị dâu cậu mệt mỏi cả một ngày, trước mắt phải về nghỉ ngơi đã, có việc gì mai nói sau.”
Anh muốn rút lui!
Diệp An nhức đầu phất tay, đi đi thôi, mẹ ruột của hắn, chính hắn còn bó tay.
Hoa Chiêu lại không muốn đi, chọc cho bà ấy khóc cũng tốt, như vậy sẽ lưu tâm hơn: “Thím hai, cháu không nói thím không tốt, cháu cũng không có ý oán trách thím, cháu chỉ là tìm ra sai lầm, sửa chữa sai lầm.”
“Ai cũng biết tình cảm của thím dành cho mấy đứa nhỏ, đứa nào thím cũng thương, không hề khắt khe với con gái, chỉ là....” Chỉ là mở đâu này không tốt.
Hoa Chiêu thay đổi một chút: “Chỉ là thời thế đã thay đổi, bên ngoài cũng không còn mấy việc đánh đánh giết giết để đàn ông làm nữa, cho nên bọn họ trở về gia đình, cũng nên chia sẻ với phụ nữ một chút, đàn bà con gái ở nhà cũng không dễ dàng....”
Hoa chiêu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Lưu Nguyệt Quế, phát hiện mở đầu này cũng không được, không thể nhắc đến nam nữ ngang hàng, không thể nói cho đàn ông làm việc nhà.
"Thím hai, thím có thể đến đây nếu muốn, dù sao nhiều trẻ con thì sẽ đông vui hơn, thím cũng thích náo nhiệt, nhưng về sau việc trong nhà hãy để cho người khác an bài đi, thím đừng chỉ huy." Hoa chiêu nói.
Nghe nói mình có thể đến đây, Lưu Nguyệt Quế rốt cuộc cũng vui vẻ hơn một chút.
"Ai tới an bài? Người nào rảnh? Nhà họ Diệp neo người, ai còn có thể đến nơi này?" Lưu
Nguyệt Quế nói.
Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp An: "Cậu sắp xếp đi, quân sự hóa quản lý bọn chúng, tự mình quản lý cho tốt là được!"
"Dạ!" Diệp an lập tức chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, lớn tiếng nói.
Hắn hiện tại có một chiếc chân giả, nhưng đứng bất động như vậy, nhìn không có gì bất thường.
Chờ hắn sử dụng thuần thục, có lẽ lúc đi lại cũng không thể nhìn ra.
Hắn nhìn Hoa Chiêu nhếch miệng cười, cảm thấy chủ ý này thật quá tốt, hắn có thể làm việc mình thích cũng như giỏi nhất đó là dẫn binh.
Tuy rằng chút bệnh búp bê.
Nhưng hắn khẳng định mình có thể sửa được hết những tật xấu của bọn nhỏ mà Hoa Chiêu vừa mới nói.
Trước kia hắn không biết, hiện tại nghe xong hắn cũng có chút tức giận.
Con trai nhà họ Diệp lại yếu ớt đến mức để cho con gái giặt giày với quần áo? Bọn chúng còn mặt mũi nữa không!
Chờ bọn chúng đến đây, xem hắn làm thế nào để thu thập bọn chúng!
Lưu Nguyệt Quế vừa nghe quân sự hóa quản lý, lập tức im lặng không lên tiếng nữa.
Loại chuyện này của đàn ông, bà không thể nhúng tay.
"Đi thôi." Diệp thâm rốt cuộc cũng lôi kéo Hoa Chiêu đi.
Trở lại phòng, Hoa Chiêu vẫn cảm thấy buồn bực.
Nghĩ tới tật xấu của mấy đứa nhỏ cô lại bực mình, cũng may mấy đứa bị tiêm nhiễm suy nghĩ độc hại như vậy không phải con của cô, cũng không phải bốn đứa em cô.
Cô đã nghiêm khắc dạy bọn chúng tư tưởng tự lập ngay từ khi còn nhỏ, cho nên đừng nói đến chuyện con trai nhất định phải giúp đỡ con gái, càng không có chuyện nữ phải hầu hạ nam.
Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, Đại Cần, Tiểu Cần vốn có thể có một chút, đây là tư tưởng cũ của người già, nhưng ở cùng cô vài năm, cũng đã tốt hơn nhiều.
Hiện tại đã biết phân rõ thị phi đúng sai, cho nên về sau khi biết chuyện không ổn, chính bọn chúng đã báo tin cho Hoa Chiêu.
Nếu không Hoa Chiêu sẽ không biết, buổi tối khi trở về Lưu Nguyệt Quế đã sai mấy bé gái trong nhà đi giặt quần áo cho bé trai.
"Được rồi, đừng tức giận nữa, đi, chúng ta đi làm chuyện vui vẻ." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu” "Chờ một lát, giờ em không có tâm trạng. Ai nha! Em còn chưa bàn xong việc xây nhà với Diệp An!"
"Em chắc chắn vẫn chưa lên kế hoạch kĩ, để vài ngày nữa nói cũng chưa muộn. Việc cần làm bây giờ là để hắn tìm nhân thủ có tay nghề tốt đã." Diệp thâm nói.
Hiện tại trong tay Diệp An có một công trình lớn, thêm một cái này nữa, chắc chắn hắn sẽ phải tuyển thêm người.
"Ừ." Hoa chiêu gật đầu, cô quả thật chưa suy nghĩ cẩn thận, cũng chỉ vừa mới quyết định đưa bọn nhỏ qua đây ở mà thôi.
Cô chẳng qua là muốn nói cho Diệp An về cách bài trí của một căn biệt thự mà mình đã từng thấy ở kiếp trước.
"Đi, chúng ta đi làm chuyện vui vẻ." Diệp thâm nói.
"Em đã nói không có tâm trạng mà" Cô thật sự đã làm cho Lưu Nguyệt Quế cứng đầu tức giận rồi.
"Em nghĩ cái gì vậy?" Diệp Thâm kinh ngạc nhìn cô: " Ý của anh là muốn dẫn em đi chọn xe, em nghĩ đi đâu thế?"
Hoa Chiêu: "Anh cố ý!"
"Đúng vậy, vợ anh thật thông minh." Diệp thâm nói.
"Ha ha ha ha ~ chọn xe, đi chọn xe! Em nhìn thấy một chiếc xe thể thao rất dễ nhìn!" Hoa Chiêu chạy đi thay quần áo.
Cô thay một bộ quần áo thể thao màu đen, đội mũ và khẩu trang, cùng Diệp Thâm đến hải quan.
Bọn họ nhận 88 chiếc xe, có loại mới 80-90% và loại mới 60-70%.
Những chiếc xe bị bỏ đi trong 3 năm, nói chung không phải xe cũ, ngoại trừ một số xe bị tai nạn.
Không có cách nào khác, Diệp Hưng lần đầu tiên làm việc này, không có lót đường nên
không mua được hàng tốt.
Hoa Chiêu kiểm tra xe lớn trước, mấy chiếc xe thương vụ và mấy chiếc xe du lịch loại nhỏ được cô ưu tiên, nếu không sẽ không chở được nhiều đứa nhỏ như vậy.
Đối với phần còn lại thì tùy chọn xe mới.
Diệp An đã có một chiếc xe hơi.
Trương Quế Lan cũng cần phải có một chiếc.
Cũng cần phải sắp xếp cho ông nội một chiếc xe việt dã, hoặc là xe bán tải cũng không tệ, vì ông ấy hay lên núi xuống biển.
Cô còn có mấy cấp dưới, cũng cần phải trang bị xe.
Còn có Tần Trác, hỏi một chút xem tên nhóc này có tiền mua xe không.
Hoa Chiêu vừa chọn xe vừa suy nghĩ miên man, cuối cùng phát hiện 20 chiếc xe mới đều
đã phân chia xong cho người nhà.
Mà cái xe thể thao màu trắng sữa được cô để lại cho mình.
Cô không chê đây là đồ cũ, chỉ cần tiện nghi là được.
Một hai vạn một chiếc lại khiến cô vui vẻ hơn nhiều khi phải bỏ ra mười vạn hai mươi
vạn, thậm chí mấy chục vạn đi mua một cái xe mới.
Với số tiền đó, cô có thể tùy tiện mua một mảnh đất ở Bằng Thành, tương lai không phải sẽ lời gấp trăm lần ngàn lần sao?
Về đến nhà, tâm trạng Hoa Chiêu cực kỳ tốt, Diệp Thâm cũng được như ý nguyện làm chuyện khiến hai người vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu bận bù đầu.
Bọn nhỏ sắp tới, cô có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, đồ đạc, vật dụng, giường, quần áo, đồ dùng học tập này nọ, đều để Lưu Nguyệt Quế đi mua.
Cô lấy lí do muốn nghĩ thiết kế cho nhà mới, đi đến bờ biển.
Huấn luyện rong biển, cỏ biển!
Thực vật trao đổi năng lượng với cô nhiều lần thì có thể giao tiếp với cô, trao đổi nhiều lần chúng có thể biểu đạt rõ ràng suy nghĩ của mình và nghe theo lệnh.
Hoa Chiêu muốn đào tạo một ít "Rong tinh", để chúng tự động vớt mấy thùng hàng trên biển mà không cần sự hiện diện và chỉ huy của cô.
Nếu có thể làm được điều này, thì mới có thể ngăn chặn được hàng nhập lậu.
Sức lực có hạn, một mình cô không thể làm nổi.
Sau nhiều ngày nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng Hoa Chiêu đã luyện thành công rong biển tinh.
Cứ cách vài hải lý, sẽ có một nhóm cỏ biển hoặc một vài cây rong biển đã thành tinh, những chiếc rương rơi xuống trên mặt nước, sẽ bị chúng quấn quanh đáy, kéo xuống biển.
Chưa thành tinh toàn bộ, trong vong vài hải lý trên biển để lại một, hai cụm, có thể kiểm soát một vùng nước nhất định.
Như vậy là đủ rồi.
Nó có thể kéo một vài thùng xuống, mà không tiêu diệt toàn bộ quân của đối thủ.
Ngoài vùng biển cạn còn có rất nhiều rong biển tinh, do bám theo một đám rong nửa thành tinh ở biển rộng mà hình thành.
Ai biết chính xác những người đó đang giao dịch ở đâu?
Mặc kệ ở đâu, chỉ cần bị chúng gặp, nhất định sẽ bị kéo xuống nước!
Hoa Chiêu còn đặc biệt huấn luyện một chút, yêu cầu chúng kéo thùng lớn, thùng nhỏ,
nhưng tuyệt đối không được kéo người xuống!
Chẳng những không thể kéo, mà khi gặp phải, tốt nhất là nên đỡ và đưa họ lên bờ.
Thí nghiệm này có thành công hay không còn phải xem kết quả mới biết được.
Hoa Chiêu tạm biệt Diệp Thâm, đi đón Hoa Cường, nhân tiện ở trong làng chài nhỏ hai
ngày, buổi tối nếu không có việc gì lại chạy đến bờ biển ngồi.
“Chú Hoa, cháu nói với chú một chuyện.” Phương Hải Tinh buông lưới đánh cá đang vá lại xuống, tìm thấy Hoa Cường, cẩn thận nhìn xung quanh, rồi thận trọng nói.
Cô ấy là em gái của trưởng thôn, hơn 40 tuổi, chồng cô ấy đã chết trên biển khi cô ấy còn
trẻ, từ đó đến giờ vẫn luôn thủ tiết.
Nhà chồng không cho cô ấy ở lại, nên cô đành phải về nhà mẹ đẻ.
Ở nhà mẹ đẻ, tuy chị dâu có phàn nàn một chút, nhưng cô ấy cũng có năng lực, trong nhà ngoài ngõ chuyện gì cũng có thể làm, giống như một người đàn ông, không hề ăn không ngồi rồi, cho nên đã sống ở nhà anh trai hơn hai mươi năm.
Hoa Cường là người ôn hòa, không kiêu ngạo, sau khi ra biển cùng cô ấy vài lần, hai người cũng gọi là quen biết.
Nhìn bộ dáng của cô, Hoa Cường nghĩ cô gặp chuyện gì khó khăn, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
“Là cháu gái ông, có phải cô nhóc kia đã xảy ra chuyện gì không? Cháu thấy đêm nào cô ấy cũng lẻn ra ngoài, ngồi ở bờ biển cả đêm, mãi đến gần sáng mới trở về!”
“Thậm chí thỉnh thoảng còn xuống biển, đến chỗ nước đến đầu gồi mới dừng lại, cứ đứng ở đó nhìn biển rộng... vô cùng kỳ quái, dọa người! Có phải con bé có điều gì luẩn quẩn trong lòng không?”
Có mấy lần cô ấy thiếu chút nữa không kiềm chế được định vọt tới kéo Hoa Chiêu lại, nhưng lại sợ khi mình chạy tới sẽ làm con bé mất mặt, mà bất chấp tất cả.
Cho nên cô ấy vẫn luôn không dám nói, mãi cho đến khi hai người rời đi vào buổi chiểu, cô ấy mới dám nói cho Hoa Cường.
“Không thể, tuyệt đối không có khả năng.” Hoa Cường cười ha hả nói.
Trên đời này tất cả mọi người đều có điều luẩn quẩn trong lòng, cháu gái ông sẽ không có, nó không có lý do gì ah!
Cho dù là Diệp Thâm....
Hừ? Có phải Diệp Thâm ở bên kia xảy ra chuyện gì không? Thay lòng đổi dạ?!
Sắc mặt Hoa Cường lập tức trầm xuống, hai mắt bắn ra sát khí.
Phương Hải Tinh hoảng sợ: “Cháu không nói, cháu không nói, cháu sẽ không nói cho ai, sau này ông quan tâm đến cô ấy một chút, đừngđể cô ấy nghĩ linh tinh.”
“Được rồi, tôi đã biết rồi, cảm ơn cô.” Hoa Cường vừa nói vừa nhìn nhìn xung quanh, Hoa Chiêu thật sự không có ở đây.
Thật ra mấy ngày nay ông cũng phát hiện, Hoa Chiêu đột nhiên còn nhiệt tình với biển hơn cả ông, không có việc gì liền chạy ra bờ biển.
Lúc đầu ông không nghĩ đến phương diện đó, bây giờ thì tuyệt rồi.
“Con bé lại đi ra bờ biển à?” Hoa Cường hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy.” Phương Hải Tinh nói.
Hoa Cường xoay người rời đi.
Phương Hải Tinh nhìn theo bóng dáng ông, nghe nói này ông cụ này đã ngoài 70 tuổi, nhưng nhìn bóng dáng này xem, vai rộng thẳng tắp, giống như một người đàn ông trung
niên.
Còn có mái tóc của ông, cũng không biết là do nhuộm hay chăm sóc tốt mà vẫn đen, chỉ có một vài sợi tóc trắng
Trên khuôn mặt cũng không có nhiều nếp nhăn.
Cho nên lúc đầu Hoa Cường nói ông ấy hơn 70 cô ấy không tin điều đó chút nào.
Có một số người đàn ông rõ ràng là bốn mươi, năm mươi, nhưng lại cứ phải nói chính mình sáu bảy chục, sau đó thích nghe người khác khen ngợi mình trông trẻ tuổi.
Chính sự xuất hiện của Hoa Chiêu mới khiến cô tin tưởng Hoa Cường thật sự đã ngoài 70, nếu mới bốn năm chục sẽ không có cháu gái lớn như vậy.
Dù gì ông ấy cũng đã ngoài 70 tuổi, sức khỏe không tốt, Phương Hải Tinh lo lắng nên đã chạy đuổi theo ông.
Hoa Chiêu thật đúng là lại ở bờ biển, đi tới đi lui trong làn nước ngập đến đầu gối.
Lưu Minh và Chu Binh như hai con ngỗng ngơ ngác ngồi ở cây dừa nhìn cô.
“Tại sao anh không đi qua?” Hoa Cường đứng bên cạnh hai người bọn họ hỏi.
“Qua đi làm gì ạ?” Lưu Minh hỏi.
“Đi lội nước tung tăng giống cô ấy à?” Chu Binh hỏi.
Hai người bọn họ bạn đầu cũng đi theo cô, kết quả từ một kẻ ngốc biến thành ba kẻ ngốc.
Hoa Chiêu lại đuổi bọn họ đi ra ngoài, hai người bọn họ đành ngồi bên cạnh quan sát.
“Con bé cãi nhau với Diệp Thâm?” Hoa Cường hỏi.
“Không có!” Hai người đồng thanh nói.
“Thật sự không có, tình cảm của hai người bọn họ tốt lắm. Lúc tiễn bọn cháu, anh Thâm còn dặn chị dâu về sớm một chút.” Lưu Minh nói.
“Chị dâu lại ở đây ngẩn ngơ thêm hai ngày, chắc anh Thâm ở nhà giận lắm.” Chu Binh nói.
Lưu Minh âm thầm chọc chọc eo hắn: “Cũng không đến nỗi bực bội, chẳng qua là nhớ chị dâu thôi.”
Người ta tới đón ông nội! Tức giận cái gì!
Chu Binh ngậm miệng không nói nữa.
Nhưng hai người này giải thích nhiều như vậy, chứng tỏ hai người bọn họ cũng rất kỳ quái.
Hoa Chiêu gần đây cứ thần thần bí bí, một mình chạy ra biển, ngắm nhìn biển rộng đến xuất thần, cứ ngẩn người, dường như trong lòng có tâm sự.
“Ông đi hỏi một chút.” Hoa Cường từ trước đến nay vẫn luôn thẳng thắn như vậy.
“Tiểu Hoa a.... Về nhà ăn cơm với ông....” Hoa Cường đứng ở phía sau Hoa Chiêu nhẹ
giọng nói.
Hoa Chiêu đột nhiên mỉm cười, quay đầu lại nhìn ông, ánh mắt long lanh, trong mắt hình như có nước mắt.
Ông lão này thật đáng thương.
Năm đó khi cô vẫn chưa xuyên qua, Hoa Chiêu luôn tức giận vì mình vẫn còn là một con gấu lớn.
Cô ta béo như vậy, làm sao lấy chồng được, cô ta cũng rất rầu rĩ.
Mỗi lần cô ta tức giận, Hoa Cường sẽ đến nói những lời này để dỗ dành cô ta.
Nguyên chủ sẽ vui vẻ hơn, ăn một chút.
Nhưng nếu đồ ăn không ngon, cô ta sẽ đánh chửi Hoa Cường.
Cho dù là như vậy, Hoa Cường cũng không ghét bỏ, vẫn là đem hết những gì mình có cho cô ta.
Nuông chiều quá mưc như vậy cũng không đúng!
Nhưng đến khi bản thân mình được hưởng thụ sự cưng chiều ấy, Hoa Chiêu vẫn rất vui vẻ.
“Ông đừng lo, cháu không sao đâu.” Cô nghe thấy tiếng bọn họ lẩm bà lẩm bẩm đằng xa.
“Vậy cháu đang làm gì ở đây vậy?” Hoa Cường hỏi.
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, khom lưng nhặt lên một miếng rong biển.
“Cháu đang nghiên cứu rong biển, không biết nó có thể kiếm tiền được hay không.” Hoa Chiêu nói: “Chắc chắn là có thể, người ở trên đất liền rất hiếm khi ăn cái này, cháu nhớ trước kia chỉ được ăn một lần vào tết nguyên đàn.”
Mỗi lần cuối năm, cung tiêu xã sẽ cung ứng nhiều sản phẩm hơn, có thể mua được cá đông lạnh, hoặc là rong biển tươi ở phương Bắc.
Trong tương lai bán rong biển chắc chăn sẽ kiếm được tiền, bây giờ cái gì cũng có thể kiếm ra tiền.
“Thật sự?” Hoa Cường không tin.
Ông cúi đầu nhìn rong biển trong tay Hoa Chiêu, nói: “Nếu Diệp Thâm bắt nạt cháu, cháu nhất định phải nói với ông, ông... không thể nhìn được cháu bị bắt nạt!”
Vì Hoa Chiêu, cái gì ông cũng dám làm, lúc trước đem tên nhóc đó chuốc say, ấn trên
giường...
Lần này lại chuốc say, ấn trên giường đất đánh một trận cũng không thành vấn đề.
“Ha ha ha ha!” Hoa Chiêu nhìn vẻ mặt của ông, cũng nghĩ đến buổi sáng trước kia, vẻ mặt ông nội đầy sát khí muốn đuổi Diệp Thâm về.
“Ông nội, ông yên tâm đi, anh ấy đối xử với con rất tốt, cho dù có không tốt đi nữa thì... Con vẫn còn có mấy đứa nhỏ, bất luận là như thế nào con cũng sẽ không làm việc gì ngu ngốc.” Hoa Chiêu nói.
Có đôi khi cô cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, vì vậy cô sợ một ngày nào đó ông trời sẽ thu hồi nó lại.
Nếu Diệp Thâm không còn nữa, nếu Diệp Thâm thay lòng đổi dạ, cô sẽ sống như thế nào đây?
Vứt bỏ đi nỗi đau khi suy nghĩ về chuyện đó, thì điều còn lại chính là lý trí.
Phải sống như thế nào.
Cô còn có con, còn có ông nội, còn có sự nghiệp và còn có cuộc sống của riêng cô.
Đời người chỉ sống một lần, cũng không dễ dàng gì, tổng cộng chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, chớp mắt liền trôi qua, cô sẽ nỗ lực sống tốt từng ngày, chờ lúc nhắm mắt xuôi tay cũng sẽ không hối hận.
Nhìn kỹ vẻ mặt của cô, Hoa Cường yên tâm: “Đây mới là Tiểu Hoa của ông, lòng dạ đủ cứng rồi!”
Lúc trước Hoa Chiêu đánh ông mắng ông, ông liền khen cô lòng dạ độc ác đủ cứng rắn, người như vậy làm cái gì cũng có thể thành....
Hoa Chiêu nhớ tới chuyện này lập tức cạn lời.
“Ai nói, rõ ràng cháu là một tiểu tiên nữ thiện lương! Ha ha ha.” Cô kéo Hoa Cường trở về: “Hôm nay không nghiên cứu nữa, về nhà lại nghiên cứu, chúng ta dùng bữa xong rồi mới đi hay là đi ngay bây giờ.”
“Không ăn, ăn cơm xong sẽ phải đi đường ban đêm.” Hoa Cường nói.
Hiện tại đường đêm cũng không dễ đi, không nói đến chuyện không có đèn đường, mà ngay cả điều kiện đường xá cũng không tốt, nhiều cũng hố cũng nhiều rãnh mương, một khi không cẩn thận sẽ bị lật xe.
Hoa Chiêu cũng không phải chưa từng bị hỏng xe giữa đường, bánh xe bị lật đều do nguyên nhân này.
“Vậy đi thôi.” Cô nói xong, cười cười với Phương Hải Tinh đang đứng ở phía xa xa.
Người phụ nữ này hơn 40 tuổi, ngũ quan khi còn trẻ có lẽ rất xinh đẹp, dù sao cũng là mặt trái xoan, mắt to, lông mày rậm.
Nhưng càng lớn tuổi, lại sống ở gần bờ biển, cũng không chú ý chuyện dưỡng da, khiến cho làn da trở nên vừa sạm đen vừa đỏ lại còn rạn nứt, còn có chút nếp nhăn.
Không thể nói là xấu, nhưng chắc chắn không liên quan gì đến việc đẹp mắt, đáng tiếc, đây là một người tốt.
Nhưng người phụ nữ này là một người có tâm địa rất lương thiện.
Sau khi phát hiện cô có khả năng nghĩ quẩn trong lòng, liền lặng lẽ đi theo phía sau cô, một đêm không ngủ, trốn sau thân cây nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Hoa Chiêu rất cảm động.
Mấu chốt là người phụ nữ này không nói nhiều, sau khi phát hiện khả năng cô có thể nghĩ quẩn, cũng không lôi kéo tay cô dò hỏi tới cùng, hoặc là tận tình khuyên nhủ cô.
Mà đến lúc bọn họ sắp rời đi, mới nói cho Hoa Cường.
Rất có chừng mực.
“Cảm ơn dì Phương đã quan tâm.” Hoa Chiêu cười nói.
“Cô không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Mặt Phương Hải Tinh càng đỏ lên, có chút câu nệ nói, nói xong vội vàng chạy về nhà.
Cô gái xinh đẹp như vậy, giống như một đại minh tinh, vậy mà lại gọi cô ấy là dì Phương, thật ngượng ngùng.
Hoa Cường và Hoa Chiêu chậm rãi đi về, muốn chào tạm biệt với gia đình trưởng thôn.
Nhưng không đợi bọn họ đi vào, đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên trong.
“Tôi mặc kệ, lễ vật tôi cũng đã nhận rồi, cô phải gả cho người ta! Cái nhà này không thể giữ cô được nữa!” Một nữ nhân hét lên.
Hoa Chiêu nhận ra giọng nói này, là vợ của trưởng thôn.
“Chị dâu! sao chị lại có thể như vậy! hôn sự của tôi phải do chính tôi làm chủ! Tôi sẽ không cưới một người đàn ông bị bệnh chốc đầu!” Phương Hải Tinh hô.
Hoa Chiêu có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Phương Hải Tinh vẫn luôn nói chuyện rất nhỏ giọng, lại hướng nội, lá gan rất nhỏ, mà giọng nói lúc này lại có thể lớn như vậy.
Nhưng cũng đúng, đây không phải là bị bán sao? Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người.
“20 năm trước cô cũng nói chính mình làm chủ, kết quả cô làm như thế nào? Giới thiệu cho cô 100 người, cô đều không đồng ý! Làm chủ của cô chính là ăn vạ trong nhà tôi không muốn rời đi! Như thế nào? Còn muốn tôi phải dưỡng lão cho cô đến lúc cô c.h.ế.t sao?” Vợ của trưởng thôn nói.
Phương Hải Tinh khóc hai tiếng, nhưng rất nhanh lại nhịn xuống, lúc này không phải là lúc khóc.
“Tôi không cần chị phải dưỡng lão đến khi tôi chết, so với chị tôi còn trẻ tuổi hơn, tôi mới là người đi sau chị.”
“Cô!” Vợ trưởng thôn càng tức giận: “Nguyền rủa tôi c.h.ế.t thì thôi đi, cô đây là muốn con trai tôi dưỡng lão cho cô đến c.h.ế.t sao? Phi! Cô mà cũng xứng! Muốn con thì tự mình sinh đi! Cô đã 41tuổi, nỗ lực hơn, còn có thể sinh được một hoặc hai đứa đấy!”
Mặt Phương Hải Tinh lúc đen lúc đỏ, trên mặt cũng mang theo tia tuyệt vọng, làm quả phụ, không có con trai, thật sự đi vào ngõ cụt.
Có đôi khi cô ấy nghĩ đến lúc tuổi già thê lương của mình, cũng có loại cảm giác không muốn sống nữa.
Nhưng c.h.ế.t tử tế không bằng tiếp tục tồn tại, cô ấy đối xử tốt gấp bội với mấy đứa cháu, không chừng bọn chúng còn có thể dưỡng lão cho cô ấy.
Mấy đứa cháu trai kia lại bị chị dâu châm ngòi khiêu khích, không thân với cô ấy, cô ấy cũng biết điều đó.
“Chị nói gì cũng không tính! Dù sao tôi cũng không đi, tôi phải chờ anh trai tôi trở về! Chị lén lút đem tôi bán đi, anh của tôi trở về chắc chắn sẽ đánh chị!” Phương Hải Tinh nói.
“Kể cả có bị đánh bà đây cũng phải đem cô gả ra ngoài! Ở nhà tôi ăn cơm hai mươi năm không nói, cô còn muốn ăn thêm hai mươi năm nữa? Nghĩ thật đẹp!” Vợ trưởng thôn nói.
“Tôi không có ăn không ngồi rồi! Tôi có làm việc! Tôi làm còn nhiều hơn so với chị! Tiền tôi kiếm được đều đưa cho chị! Nhiều năm như vậy, trong tay tôi một phân tiền cũng không có!” Phương Hải Tinh hét lên.
“Chút tiền ấy một cái rắm cũng đủ sao? Cô còn có thể làm 20 năm nữa sao? Già rồi không làm được nữa, không phải chỉ dựa vào người khác dưỡng sao?”
Phương Hải Tinh đột nhiên không lên tiếng.
Đây là sự thật, nếu không thì tại sao khi về già lại đáng sợ như vậy? Còn không phải là bởi vì không có sức lao động nữa, ăn mà không làm sao?
“Cãi nhau xong rồi? Cãi xong rồi thì cùng tôi về nhà đi, tôi sẽ chăm sóc cho cô.” Người đàn ông vẫn luôn đứng ở trong sân không lên tiếng đột nhiên mở miệng, nói với Phương Hải Tinh: “Tôi mới chỉ hơn 30 tuổi, tôi sẽ không thể c.h.ế.t trước cô, tôi dưỡng lão cho cô, nếu cô có thể sinh cho tôi một đứa con, vậy lại càng không cần lo lắng.”
Hơn 30? Cưới Phương Hải Tinh, một quả phụ ngoài 40 tuổi?
Hoa Chiêu không khỏi tò mò, chen vào trong đám người nhìn về phía người đàn ông kia.
Đột nhiên nhìn thấy “Bệnh chốc đầu” trên đầu người đàn ông, nó là mụn trứng cá, cô bị ám ảnh sâu sắc.
Hóa ra vừa rồi Phương Hải Tinh nói đến câu kia không phải xúc phạm, mà là hình dung.
Người này bị bệnh da liễu trên đầu, không biết vì sao mà bị mắc phải, thậm chí mũi đều bị ăn mất, đôi mắt cũng biến dạng.
Ngoài miệng nổi mụn, giống như chảy mủ chảy máu.
Đừng nói Phương Hải Tinh, ngay cả bản thân cũng không chịu nổi.
Phương Hải Tinh hiển nhiên cũng rất sợ hắn, không dám nhìn hắn: “Tôi không đi theo anh! Trương chốc đầu, anh mau về thôn của anh đi! Nếu không, cẩn thận anh trai tôi trở về, đánh c.h.ế.t anh!”
Ngày hôm qua anh trai cô ấy đi ra biển, phải sau một tháng mới trở về.
“Chị dâu của cô đã nhận 300 đồng tiền lễ hỏi của cô, cô một quả phụ già cũng giá trị 300 đồng, cô còn chưa hài lòng sao?” Trương chốc đầu vừa nói xong liền tiến lên lôi kéo Phương Hải Tinh đi.
Phương Hải Tinh liều mạng giãy giụa.
Hoa Chiêu nhìn những người dân xung quanh trong thôn, nhưng không có lấy một ai ra mặt ngăn cản, bọn họ đều đang xem náo nhiệt.
Nhưng thật ra có mấy người không đành lòng, muốn ra mặt, lập tức bị con dâu trưởng thôn trưởng trừng mắt quát: “Tôi xem hôm nay ai dám ngăn cản em chồng tôi gả chồng?” Cô ta không gả chồng, cả đời này ỷ lại, ăn vạ ở nhà tôi? Có thiên lý hay không?”
“Hôm nay ai dám ngăn cản, về sau cô ta sẽ đến ăn nhà người đó!”
Bà ta là vợ của thôn trưởng, kỳ thật ngày thường làm người cũng không tệ lắm, điều duy nhất không thể buông bỏ chính là cô em chồng này, những người khác đành không lên tiếng nữa.
Dù gì Phương Hải Tinh cũng là phụ nữ, cô ấy không thể chống lại Trương chốc đầu, một người đàn ông trẻ khỏe, đã bị hắn kéo ra khỏi cửa.
Cô ấy nhìn những gương mặt thờ ơ xung quanh, không khỏi tuyệt vọng mà khóc.
“Dừng tay!” Hoa Cường đột nhiên chặn đường Trương chốc đầu.
“Đã là xã hội gì rồi? Hôn nhân tự do, anh đây là cường đoạt dân nữ, là chuyện phạm pháp, không biết sao?” Hoa Cường quát.
Ông cụ rất có khí thế, lại đang chặn ở cửa, Trương chốc đầu nhất thời dừng bước chân.
“Cái gì mà xã hội mới, xã hội cũ, chỗ này của chúng tôi chính là như vậy! Chị dâu của cô ta nhận lễ vật của tôi, thì cô ta phải gả cho tôi, nếu không thì phải trả lại gấp đôi số tiền đó cho tôi!” Trương chốc đầu nói lớn.
Hoa Cường cũng không khách khí với hắn, vung tay lên nói: “Đưa hắn đến đồn cảnh sát! Ngược lại tôi muốn hỏi cảnh sát bọn họ một chút, có phải luật pháp ở mảnh đất này không giống với ở địa phương khác hay không!”
Lưu Minh, Chu Binh liếc nhìn nhau, đột nhiên hai người lấy găng tay từ trong túi ra đeo vào, mới nhào về phía Trương chốc đầu.
Một thân lỗ chỗ này, đừng có lây bệnh cho bọn họ! Đến lúc đó bọn họ lại lây bệnh cho Hoa Chiêu, và mấy đứa nhỏ thì thật tội lỗi.
“A!” Trương chốc đầu tất nhiên không chống lại được hai người, thoáng cái đã bị bắt chéo hai tay sau lưng, đôi tay bị khống chế, đau đớn kêu lên.
“Làm sao để đến đồn cảnh sát?” Hoa Cường hỏi thăm những người xung quanh.
Mọi người đều ấp úng.
Vợ của thôn trưởng chạy tới, xụ mặt nói: “Chú Hoa, đây là chuyện của nhà tôi, anh đừng xen vào!”
“Việc nhà cô lớn hơn luật pháp?” Sắc mặt Hoa Cường không tốt, nhìn chằm chằm vào bà ta.
Vợ trưởng thôn xụ mặt, đột nhiên sụp đổ, quát lên với ông: “Các người là người ngoài thì biết cái gì? Các người không biết nuôi một người rất phiền phức sao? Đặc biệt là người già! Cha mẹ ruột của mình còn không thích hầu hạ, chờ cô ta già rồi không thể động đậy, nằm liệt trên giường, những người ngoài các người bưng phân, bưng nước tiểu cho cô ta sao?”
“Các người cái gì cũng không làm! Tất cả những điều này trong tương lai đều là tôi, con cái tôi làm! Dựa vào cái gì hả? Chỉ dựa vào số tiền mấy năm nay cô ta kiếm về sao?”
“Cô ta kiếm được cái rắm tiền! Trước đây cô ta chỉ kiếm được một chút! Miễn cưỡng chỉ đủ bản thân cô ta ăn uống! Thỉnh thoảng lén đi ra biển bắt hải sản, bán đồ biển, 20 năm không tiết kiệm được 500 đồng! Cô ta còn mắc bệnh nặng một lần, tiêu hết hơn phân nửa!
“Chờ cô ra già rồi lại sinh bệnh, lỗ thủng kia lớn đến bao nhiêu? Ai trả tiền?!”
Những người xung quanh an tĩnh không tiếng động, bà ta nói cũng có lý, nuôi một người già, người bệnh, dọa người đến cỡ nào.
Anh em ruột còn có thể bởi vì phụng dưỡng cha mẹ mà đánh nhau, chứ đừng nói đến là một người cô.
Phương Hải Tinh ngã ngồi trên mặt đất, ôm mặt khóc ô ô.
Hiện tại người nghĩ quẩn lại chính là cô ấy, cô ấy cũng không muốn sống nữa!
Hoa Cường không giỏi ăn nói, muốn phản bác, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Hoa Chiêu mở miệng: “Giá trị của một người, sao lại có thể sử dụng tiền tài để cân nhắc? Cô ấy là em gái ruột của chồng bà, dì ruột của con bà, một chút tình cảm cũng không có sao?”
Vợ trưởng thôn cứng cổ nói: “Chút tình cảm kia không đáng giá!”
Việc này không có gì để nói nữa.
“Nhà này không thể dung nạp được cô, cô theo tôi vào thành phố làm việc đi.” Hoa Chiêu nói với Phương Hải Tinh ngồi trên đất
Phương Hải Tinh buông tay xuống, nhìn cô đầy hy vọng.
Có thể sống, ai lại muốn chết?
“Mẹ tôi có mở một tiệm cơm, cần người phục vụ, bảo đảm có chỗ ăn, chỗ ở.” Hoa Chiêu nói.
Vừa nghe chuyện ăn ở, tâm tình Phương Hải Tinh liền nhẹ hơn phân nửa.
Còn lại, vẫn là vì tuổi già mà phát sầu.
Nhưng, đi một bước xem một bước đi, chờ già rồi lại nói!
Phương Hải Tinh nhanh nhẹn đứng lên.
Tiệm cơm kia do mẹ của Hoa Chiêu mở, vừa nghe đã biết rất tốt!
Hoa Cường và Hoa Chiêu, cô ấy đã lén lút quan sát, đều là những người rất thân thiện.
Còn rất tốt bụng, có thể cứu một người xa lạ như cô ấy.
“Các người chờ tôi một chút, tôi về phòng thu dọn hành lý một chút.” Phương Hải Tinh nói.
“Đi đi.” Hoa Chiêu nói.
Phương Hải Tinh liền đứng lên chạy.
Không tới 2 phút đã xuất hiện.
Cô ấy cũng không có hành lý gì, một năm bốn mùa chỉ có 2 bộ quần áo và 2 đôi giày, nhìn cô ấy đã thấy ngay cả cái túi cũng không có, chỉ có thể dùng cánh tay kẹp một bộ quần áo đã rách nát
Hoa Chiêu nhìn đến chua xót.
Cô ấy sống trong gia đình này 20 năm qua khẳng định đã sống rất cẩn thận và vất vả.
Vợ của trưởng thôn nghe thấy Hoa Chiêu cho Phương Hải Tinh vào trong thành phố làm việc, còn bao ăn bao ở, ánh mắt lóe lên, không ngăn cản.
“Đi.” Hoa Chiêu nói.
“Thả tôi ra!” Trương chốc đầu đột nhiên hét lên: “Không được mang cô ta đi! Cô ta là vợ của tôi! Tôi đã trả tiền rồi!”
Lưu Minh và Chu Binh nhìn Hoa Chiêu, hiện tại phải làm sao bây giờ? Sự việc đã giải quyết xong, mà người đàn ông bệnh chốc đầu này vẫn chưa chịu buông tha sao?
“Chúng tôi đã giải cứu người bị hại, nhưng vẫn không thay đổi việc anh mua bán hôn nhân.” Hoa Chiêu nói: “Tiếp tục đưa hắn đến đồn công an.”
Trương chốc đầu nghe hiểu, đây là vẫn không buông tha cho hắn, hơn nữa nhìn dáng vẻ của những người này thực sự nghiêm túc.
“Trương Thúy Hoa! Bà mau cứu tôi! Nói bọn họ thả tôi ra!” Trương chốc đầu quay đầu lại hét.
Lúc này vợ trưởng thôn mới nhớ tới hắn ta, bà ta vội vàng cúi đầu cầu xin Hoa Cường: “Chú Hoa, nể mặt ông nhà tôi, các người thả người ra đi, dù sao sự việc cũng đã không thành.”
Bà ta có quan hệ họ hàng với Trương chốc đầu, cho nên Trương chốc đầu cầu xin bà ta, bà ta phải đáp ứng.
“Không được.” Hoa Chiêu lại không đồng ý.
Với đức hạnh của người đàn ông này, thả hắn, hắn chắc chắn sẽ đi mua người khác.
Xấu không có gì sai, đây đều là do trời sinh.
Nhưng nếu thiếu đạo đức thì không thể được.
“Ai, người phụ này sao lại vô lý như vậy! Hắn đã không mang người đi các người dựa vào cái gì mà bắt người!” Vợ trưởng thôn tức giận, chạy tới ngăn cản không cho bọn họ đi.
Bà ta thấy Hoa Chiêu và Hoa Cường cũng không thuận mắt, ở nhà bọn hắn ăn ở miễn phí nhiều ngày như vậy! Cầu xin bọn hắn một chút chuyện nhỏ, bọn hắn cũng không đáp ứng!
Hơn nữa đây rõ ràng là việc nhà của bọn họ! Đúng là lo chuyện bao đồng.
Hoa Chiêu hiểu được vẻ mặt của bà ta nói: “Chúng tôi cũng không ăn ở miễn phí, lúc trước còn đưa tiền cho bà, là bà sống c.h.ế.t không cần, nhưng buổi sáng tôi đã lén nhét tiền dưới gối của bà, 500 đồng, đủ rồi chứ?”
Bà ta nghẹn lời, vậy thật đúng là đủ rồi.
“Mang người đi!” Hoa Chiêu nói.
Động tác của Lưu Minh và Chu Binh rất nhanh nhẹn, bắt người mang đi.
Trương Thúy Hoa lại nóng nảy: “Này! Mọi người nhanh chóng giúp tôi ngăn cản bọn họ!”
Không ai nhúc nhích.
Hoa Cường và Hoa Chiêu, còn có Lưu Minh Chu Binh vừa nhìn đã thấy là người không dễ chọc, người thành phố còn lái xe nhỏ tới, bọn họ nào dám đụng vào?
Lỡ làm vỡ, chạm vào hỏng rồi bọn họ lây gì đền nổi đây.
Hơn nữa, Trương chốc đầu thực sự rất ghê tởm, thứ đó có bị lây bệnh không? Bọn họ cũng không dám chạm vào!
“Này này! Các người! Chờ chồng tôi trở lại rồi! Để tôi xem hắn xử lý các người như thế nào”
Hoa Chiêu vô cùng tức giận, đồng thời cũng bắt đầu tức giận với người đàn ông của bà ta.
Vốn dĩ nhìn chú trưởng thôn cũng không tồi, trên thực tế cũng quá sức tưởng tượng, bằng không người nhà làm sao có thể được nuông chiều thành cái dạng này?
“Tham gia mua bán hôn nhân còn có bà, cũng theo chúng tôi đi một chuyến đi!” Hoa Chiêu nói.
Vẫn luôn không cơ hội gì để thể hiện, hai người ở lại bảo vệ Hoa Cường lập tức nhào tới, bắt Thúy Hoa đi.
Trương Thúy Hoa bị dọa đến sắp tiểu ra quần, bà ta la hét cầu xin sự thương xót.
“A, tôi sai rồi! Các người mau thả tôi ra! Tôi mặc kệ Trương chốc đầu!”
Vô dụng, Hoa Chiêu ý chí sắt đá.
Phương Hải Tinh vài lần há mồm muốn xin giúp, nhưng theo lý trí mà im lặng.
Lúc này cô ấy mà mở miệng chính là hủy đi sân khấu của Hoa Chiêu, người ta đang ra mặt giúp cô ấy, không có người ta, hiện tại cô ấy đã bị Trương chốc đầu lôi đi rồi.
Trương chốc đầu cũng không phải là thứ gì tốt, hắn không phải là một người độc thân, hắn là một người goá vợ, trước kia đã cưới hai người vợ! Hiện tại có 4 đứa con gái.
Tuy nhiên, cả hai người vợ của hắn đều bị c.h.ế.t đuối ở biển, t.h.i t.h.ể còn chưa được vớt lên.
Hắc! Ai biết rốt cuộc là tự mình ngã xuống, hay là bị hắn cố tình đẩy xuống đây!
Cô ấy không muốn trở thành người thứ ba.
Cuối cùng Hoa Chiêu bắt hai người đến đồn cảnh sát.
Theo lý mà nói thì đồn cảnh sát sẽ không quản việc này.....…
Không nói tới Phương Hải Tinh không bị đối phương kéo đi, cho dù có bị kéo đi, việc này cũng không có ai quan tâm.
Nhưng Hoa Chiêu mượn điện thoại của bọn họ gọi cho Diệp Danh ở thủ đô xa xôi.
Cô biết một người bạn học cũ của Diệp Danh có chút tiếng nói ở địa phương này, có thể nói chuyện được, quản được mọi chuyện.
Cho nên cô mới dám đem người đưa đến nơi này.
Bằng không cũng chỉ làm chuyện tốn công vô ích, người ta một câu mặc kệ, cô có thể bị vả mặt.
Diệp Danh hỏi qua Hoa Chiêu, biết cô và Hoa Cường đều không chịu thiệt, nói một câu giao cho hắn rồi cúp điện thoại.
Một lát sau, đồn công an liền giữ lại người, nói rằng bọn họ sẽ bị xử lý theo luật pháp.
Trương Thúy Hoa và Trương chốc đầu lập tức kêu như lợn bị chọc tiết.
Loại chuyện này sao lại có người quản chứ?
Phương Hải Tinh sợ hãi, cô ấy cũng cho rằng sẽ không ai quản, hoặc là phê bình giáo dục vài câu liền xong việc.
Cô ấy run miệng hỏi: “Bọn họ sẽ bị phán quyết như thế nào vậy? Sẽ không bị b.ắ.n c.h.ế.t đúng không? Người kia là chị dâu của tôi, chị ta không thể bởi vì chuyện này mà bị b.ắ.n chết, bằng không anh trai và cháu trai của tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cũng sẽ không còn người thân nữa....”
Nói xong cô ấy quỳ xuống cầu xin lòng thương xót của Hoa Chiêu.
Chuyện của mình căn bản cũng không quan trọng, nếu chị dâu của cô ấy bị b.ắ.n chết, thì cô ấy thà tình nguyện đi theo Trương chốc đầu.....
Một người phụ nữ ngốc nghếch, chất phát lại lương thiện.
“Không có việc gì, đừng sợ.” Hoa Chiêu nói: “Nhiều lắm là lao động giáo dục mấy tháng.”
Mua bán hôn nhân bất thành.... Vào thời điểm này thật sự không phải là tội gì lớn, dù sao cũng là bất thành!
Theo lý cũng chỉ bị phê bình giáo dục.
Hoa Chiêu tìm người nói mới có thể nói lên là xử lý theo luật pháp điển hình, để cho bọn họ lao động trong hai ba tháng.
“Thật sao?” Phương Hải Tinh không chắc chắn hỏi.
“Thật sự, không lừa gạt dì, cũng không phải chuyện lớn gì.” Hoa Chiêu nói.
Phương Hải Tinh rất đơn thuần, lập tức tin tưởng.
Cô ấy đứng dậy, có chút ngượng ngùng mà nhìn Hoa Chiêu.
Nếu chỉ là lao động hai tháng, vậy không cần cầu xin nữa.
Những người phụ nữ sống ở biển như bọn họ không sợ làm việc.
Thiếu chút nữa cô ấy bị chị dâu hại chết.....
Hoa Chiêu lại thích Phương Hải Tinh thêm một chút, không phải quá thiện lương, không lấy ơn báo oán, cô thích.
Cuối cùng mọi người lên xe, ô tô xóc nảy mấy giờ liền, đã đến Bằng Thành.
Nhưng trước khi vào thành phố, Hoa Chiêu đã đi qua lối đi đặc biệt, đưa Phương Hải Tinh đi vào thành làm giấy tờ.
Hiện tại xung quanh Bằng Thành đều bao quanh bởi tường cao, dây thép gai ngăn cản.
Nơi này là đặc khu, không phải ai cũng có thể tới.
Muốn đến phải làm giấy thông hành, theo lý rất phiền toái.
Nhưng Diệp Thâm ở cấp bậc này, vẫn có thể sử dụng một chút đặc quyền.
Đi vào Bằng Thành, Phương Hải Tinh giống như một người ngoài hành tinh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc đầy cảm thán.
Đó là cái gì vậy? Đó có phải là nhà lầu không? Sao lại có thể cao như vậy, đẹp như vậy?
Từ nhỏ cô ấy đã sống ở cái làng chài nhỏ kia, trước đó gả chồng, ở làng chài nhỏ bên cạnh sinh sống một năm, sau đó lại trở về làng chài nhỏ nhà mẹ đẻ.
Cả đời cũng chỉ đi qua thị trấn.
Nhà lầu ở thị trấn tối đa cũng chỉ có 3 tầng.
Bằng Thành này làm cho cô ấy sợ ngây người.
Cùng Hoa Chiêu trở về nhà, Phương Hải Tinh nhìn trái nhìn phải.
“Trở về rồi.” Trương Quế Lan thấy bọn họ trở về vội vàng đi đến chào đón.
“Cha đã ăn gì chưa? Muốn ăn gì con sẽ làm cái đó.” Trương Quế Lan hỏi Hoa Cường.
Hoa Cường không khách khí nói: “Cho ta một bát mì trong, thêm một chút canh, cho thêm một chút rau mùi.”
“Được rồi.” Trương Quế Lan lập tức đi vào phòng bếp.
Phương Hải Tinh xoa xoa tay, muốn đi theo hỗ trợ nhưng lại không dám.
Hoa Chiêu dẫn cô ấy vào bếp.
“Mẹ, con tìm cho mẹ một người đầu bếp, đây là Phương Hải Tinh, gọi là dì Phương, cô ấy làm món mì hải sản là tuyệt nhất, mẹ có thể thêm món ăn này vào cửa tiệm của mình.” Hoa Chiêu nói.
“Thật sao?” Trương Quế Lan vừa khinh ngạc vừa vui mừng mà nhìn Phương Hải Tinh.
“Hơn nữa mấy món ăn bên bờ biển cô ấy đều biết, đặc biệt là các món ướp muối, chọn hải sản, cô ấy cũng rất am hiểu, mẹ cũng không cần phải lo lắng phạm phải sai lầm nữa.” Hoa Chiêu cười nói: “Con nhặt được bảo vật cho mẹ đó!”
Các món ăn mà Trương Quế Lan biết làm đều là món ăn của phương Bắc, người ở phương Nam ăn không quen.
Cho nên bà đã thuê mấy đầu bếp, tất cả các món ăn hiện tại mà bà nấu đều là học được.
Nhưng có lẽ trời sinh không hợp khẩu vị tươi mát của người phương Nam, người ta nói đồ ăn ngon, nhưng bà ăn thế nào cũng không quen.
Mà bà cảm thấy ăn ngon, người khác lại ăn không quen.
Còn có một điểm khó chính là việc mua hải sản, tất cả đều dựa vào đầu bếp thuê được, bà không biết chọn lựa, bà chỉ mới học cách lựa chọn hải sản.
“Hoan nghênh hoan nghênh!” Trương Quế Lan lập tức ôm đối phương vô cùng nhiệt tình, chẳng trách con gái bà lại mang một người xa lạ về nhà.
Phương Hải Tinh nhìn bà ấy, cười thẹn thùng, lại không biết làm thế nào để nói chuyện với Trương Quế Lan.
Cả đời này cô ấy chưa từng thấy qua loại trận chiến này.
Hoa Chiêu giải vây cho cô ấy: “Con đi sắp xếp chỗ ở cho dì Phương, dì Phương, ông nội của tôi rất thích ăn mì có nước lèo trong, tôi lại thích mì hải sản của dì, dì nấu một nồi đi, cả nhà cùng nhau ăn.”
Hoa Chiêu nhìn mấy người trong phòng bếp hỏi: “Mọi người có đầy đủ nguyên liệu không?”
Bọn họ đang chuẩn bị mở quán ở chợ đêm.
Lập tức có người nói: “Đều có đều có.”
Tinh hoa của mì hải sản chính là hải sản tươi sống hàng ngày, quầy của bọn họ cũng không thiếu hải sản.
Sau khi có chuyện để làm, Phương Hải Tinh bình tĩnh lại, lập tức nghiêm túc nhập tâm vào công việc.
Từ nay về sau đây chính là nền tảng để cô ấy an cư lạc nghiệp, nhất định phải làm thật tốt, không thể phụ lòng Hoa Chiêu đã cho cô ấy cơ hội!
Hơn nữa trước đây chính cô ấy cũng không phát hiện, có thể làm mì hải sản lại là một lợi thế.
Hoa Chiêu đi đến chỗ ở của nhân viên ở phía sau, suy nghĩ một chút rồi chọn một phòng đơn cho Phương Hải Tinh.
Kinh nghiệm của cô ấy không thích hợp để sống cùng mấy cô gái nhỏ, lỡ như cô gái kia bài xích cô ấy, cuộc sống của cô ấy về sau sẽ không dễ chịu lắm.
Nhân tiện, cô vào nhà kho tìm 3 bộ quần áo nhân viên để trên giường cho cô ấy.
Nhà hàng của bọn họ có đồng phục nhân viên, trong phòng bếp có ít người, chỉ có ba bộ đồng phục.
Hơn nữa cái này đều miễn phí, không thu tiền!
Chờ cô hoàn thành công việc quay trở lại, món mì hải sản của Phương Hải Tinh cũng đã hoàn thành, tức khắc được mọi người khen ngợi.
Điều này rất hiếm thấy.
Bởi vì hiện tại tất cả những người ăn mì của cô ấy đều là vệ sĩ do Hoa Chiêu dẫn tới, hơn nữa còn có Lưu Nguyệt Quế và Cát Hồng Miên.
Bọn họ đều là người phương Bắc, đã quen với khẩu vị phương Bắc.
Đồ ăn của phương Nam thật sự bọn họ ăn không quen.
Nhưng Phương Hải Tinh làm món mì hải sản, chỉ một chữ “Tươi”.
Một món ăn ngon chân chính sẽ không phân biệt Nam Bắc, mọi người đều thích.
Hôm nay Hoa Cường không ăn bởi vì gần đây ông ăn hơi nhiều, hơn nữa ông cũng cảm thấy ngượng ngùng khi Phương Hải Tinh mới vừa vào cửa đã sai đi làm việc, cũng không phải là người hầu.
“Đây là lần đầu tiên tôi biết món mì hải sản lại ăn ngon như vậy, cô cũng thật lợi hại!” Trương Quế Lan khen ngợi nói.
Phương Hải Tinh thẹn thùng mà cười cười, đột nhiên trong lòng tràn đầy niềm tin vào cuộc sống sau này.
Chờ Hoa Chiêu đưa cô ấy đến chỗ ở, cho cô ấy nhìn qua hoàn cảnh sinh hoạt, nói cho cô ấy về sau tiền lương là 100 đồng một tháng.
Đôi mắt Phương Hải Tinh đột nhiên đỏ hoe, cô ấy cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể sống, sống tốt mà không phải ăn nhờ ở đậu, kéo dài hơi tàn mà tồn tại.
“Cảm ơn cô.” Cô ấy nức nở nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận