Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 301
Ngụy Phương đi rồi, người hạnh phúc nhất là Diệp Danh.
Thoáng cái đã đưa đi bốn người phiền nhiễu.
Nhưng vẫn còn 3.
Hơn nữa người phiền nhiễu nhất vẫn chưa đi.
Lần đầu tiên Diệp Danh cảm thấy kỳ nghỉ có thể thống khổ như vậy.
Quả thực sống một ngày như một năm.
Trước kia anh chưa từng có loại cảm giác này, trước kia anh cũng thích nghỉ phép, nghỉ lễ anh có thể chơi với bọn nhỏ.
Bây giờ, hai bảo bảo lớn không có ở nhà, một bảo bảo nhỏ mỗi ngày dính mẹ.
Anh thật vất vả mới có thể trói Tiểu Cẩm Văn ở bên người, nhưng con bé lại bị mấy người Triệu Tuệ mua chuộc, cùng bọn họ chơi thành một đoàn.
Ngược lại còn lôi kéo anh không cho đi.
Diệp Danh…
Hoa Chiêu cũng có chút đồng tình với anh cả rồi.
Vừa lúc Tôn Diễm tới tìm cô thương lượng chuyện câu đối xuân, Hoa Chiêu lập tức tìm được cớ tới cứu Diệp Danh.
"Anh cả, đến lúc làm việc rồi, mau đi qua viết câu đối mùa xuân." Hoa Chiêu hỏi: "Một ngày có thể viết 100 bộ không?”
Diệp Danh từ trên ghế đứng bật lên: "Có thể! Tại sao không? Từ sáng đến tối, 1000 bộ cũng không có vấn đề!"
Anh kích động đi về phía thư phòng, vừa đi vừa nói: "Lúc tôi viết chữ không thích người khác quấy rầy, đừng ai đến làm phiền tôi!”
Triệu Tuệ cũng không phải là không biết nhìn sắc mặt, cô ta không đuổi theo, mà chạy đến bên Hoa Chiêu hỏi: "Chị nói anh cả viết câu đối xuân? Viết 100 cặp? Hiện tại viết câu đối xuân làm gì? Còn quá sớm, phải không? Và viết nhiều như vậy để làm gì?”
Nhưng cô ta nhìn căn nhà lớn của Hoa Chiêu, tính toán nhân khẩu Diệp gia khác, không chừng 100 bộ còn chưa đủ.
Hoa Chiêu cười nói: "Chị bán câu đối xuân, hiện tại tuy rằng còn lâu mới đến ngày tết, nhưng phải chuẩn bị trước, cần quá nhiều, anh cả phải bắt đầu viết từ sớm.”
Năm nay cô định làm một trận lớn, sạp hàng có thể trải bao nhiêu thì trải bấy nhiêu, vận chuyển câu đối xuân đến các tỉnh thành khác bán, tốt nhất là vận dụng lại nhân mạch chụp ảnh trước đó, kiếm thêm một lần.
Nếu Diệp Danh có thể viết 1000 bộ, cô cũng không phản đối.
"Như vậy sao" Triệu Tuệ nhìn về phía thư phòng nói: "Viết câu đối mùa xuân phải dùng mực, em sẽ mài mực! Em đi giúp mài mực."
Hoa Chiêu: "Bây giờ đã có mực làm sẵn, không cần mài.”
Triệu Tuệ: “Vậy em xem một chút được không?”
Cô ta không hề che giấu hảo cảm của mình đối với Diệp Danh.
Bởi vì biểu hiện của cô ta quá tích cực, Trình Giai Giai và Triệu Ức cũng không thể không biết xấu hổ mà biểu hiện.
Bằng không sẽ giống như cùng chị họ, cô cô của mình cướp đàn ông!
Cho nên cô gái này cũng không phải thật sự vô tâm.
Hoa Chiêu cũng ngại trực tiếp từ chối cô ta.
Nhưng nghĩ đến tâm tình của Diệp Danh, cô vẫn phải cự tuyệt.
"Chuyện này sợ là không được, câu đối xuân anh cả viết đều thể hiện bản thân trong nét chữ, anh ấy đã nói không thích người khác quấy rầy, vậy không thể quấy rầy." Hoa Chiêu nói.
Kỳ thật Diệp Danh chỉ thỉnh thoảng hứng thú tới mới viết mấy bộ, tự mình viết 1000 bộ câu đối mùa xuân? Sợ là Lý Bạch cũng không có trình độ này.
Lần này Triệu Tuệ thật sự không dám đi qua.
Cô ta nói với Hoa Chiêu: "Vậy có cái gì cần hỗ trợ, chị nhất định phải gọi em đấy!"
“Được."
Hoa Chiêu dẫn Tôn Diễm đi đến phòng khách nhỏ, thương lượng với cô ta chuyện câu đối mùa xuân.
Lần trước việc làm ăn của câu đối mùa xuân chấm dứt, Tôn Diễm vẫn không có việc gì làm, thật vất vả đợi đến cuối mùa hè đầu thu, việc buôn bán câu đối mùa xuân sắp mở lại lần nữa, cô ta lập tức tới tìm Hoa Chiêu.
"Bây giờ dì Đường cũng không có ở đây, cũng không biết khi nào mới trở về, em sẽ giúp dì ấy trước một chút, đến lúc đó bà ấy hỏi em cũng dễ trả lời." Tôn Diễm nói.
Việc buôn bán câu đối xuân của Hoa Chiêu và Đường Phương Hà, Tôn Diễm năm ngoái chỉ giúp đỡ tay chân.
Năm nay cô ta nghĩ muốn nhúng tay vào, chỉ là không biết Hoa Chiêu có cho hay không.
Hoa Chiêu xem như không biết, cùng cô ta thương lượng công việc cụ thể.
Liên hệ với nhà máy in ấn, ấn định thời gian in ấn, đừng để đến lúc đó người ta không có thời gian trống, không in được.
Bây giờ là thời đại phát triển của sách giấy, phàm là sách đều có thể bán được.
Cũng may hiện tại bọn họ có nhà máy in ấn của mình, chỉ cần đánh tiếng, không có thời gian bọn hắn cũng phải chen ra thời gian.
Sau đó chính là muốn liên hệ với mấy người đại lý, công việc này giao cho Diệp Danh, Hoa Chiêu vẫn dự định dùng những người chụp ảnh trước đó.
Con đường quen thuộc, chẳng qua đổi nhiếp ảnh gia thành bày sạp, công việc càng không cần kỹ thuật.
Những chuyện này, không có chuyện gì của Tôn Diễm.
Cô ta có chút nóng nảy: "Bán câu đối xuân, em cũng biết, nếu không, cho em thị trường ở thủ đô được không?”
Bọn họ cũng dựa vào bán buôn, phía dưới sẽ có tiểu thương đến nhận câu đối xuân, lấy ra bán.
Không cần cô ta tự mình bày sạp, còn kiếm được nhiều!
Hoa Chiêu trầm ngâm một chút, nói: "Chuyện này chị và thím ba sẽ thương lượng lại rồi quyết định, hợp tác mua bán, không thể một mình chị định đoạt.”
Tôn Diễm đã cười không nổi.
Không thể tự quyết định sao?
Diệp gia này chuyện gì cô ấy cũng có thể định đoạt!
Nói như vậy, càng giống như lấy cớ từ chối.
Hoa Chiêu quả thật chưa nghĩ ra, đại lý ở thủ đô, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Để Diệp Thần có tiền quá nhanh, cô sợ hắn sẽ thay đổi.
Chu Lệ Hoa nuôi mấy đứa con này, cô thật sự không thể mò mẫm được, phải thận trọng rồi lại thận trọng.
Tiễn Tôn Diễm đi, Miêu Lan Chi lại gọi cô qua.
Đinh Lan cũng phải đi.
Hoa Chiêu cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Cô không thích trong nhà thoáng cái có nhiều người ngoài như vậy.
Trước đó thật sự là nể mặt Miêu Lan Chi.
Nhiều người như vậy, nhà Miêu Lan Chi không thể tiếp nổi.
Nhà bà không có mấy phòng khách, đều là phòng cũ của Diệp Thâm, Diệp Danh và Diệp Thư.
Mà những gian phòng kia, hiện tại cũng đã trở thành nơi giấu bảo vật của cô, chất đầy các loại đồ vật.
Đặt nó trong đại viện quân đội, an toàn.
Miêu Lan Chi kéo tay Đinh Lan đầy lưu luyến, Đinh Lan vẫn là người chị em tốt kia, là bóng dáng trong trí nhớ của bà, bà luyến tiếc.
Đi lần này, không biết các bà còn có thể gặp lại hay không.
"Này, bà không cần làm ra biểu tình này! Tôi sẽ sống đến 100 tuổi! Còn thiếu mấy chục năm nữa!" Đinh Lan cười nói, hơn nữa bà đã quên, tôi muốn ở lại thủ đô, chẳng qua là về nhà thu thập hành lý, chờ tôi vài ngày nữa sẽ trở lại, bà phải thu xếp nhà cho tôi!”
“Ah đúng đúng, bà xem đầu óc tôi, vậy mà cũng quên!” Miêu Lan Chi lập tức cười: "Bà yên tâm, bà muốn loại nhà nào, tôi sẽ tìm cho bà loại đó, nhưng bà phải đưa tiền.”
“Ha ha ha, bà xem tôi là bà ấy sao. Tôi chắc chắn sẽ trả tiền, chỉ có điều chị gái tôi đây cũng không có nhiều tiền, 10 vạn, không thể nhiều hơn được nữa, tìm cho tôi một căn nhà nhỏ giá tầm 10 vạn, nhiều hơn tôi không trả nổi.” Đinh Lan nói.
Miêu Lan Chi nhìn về phía Hoa Chiêu, nhà ở thủ đô bà không hiểu, Hoa Chiêu hiểu rõ nhất.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút về vị trí nhà Đinh Lan, phòng xung quanh bình thường, 10 vạn quả thật có thể mua một căn nhà nỏ, hai người ở không thành vấn đề.
Hoa Chiêu gật đầu.
Miêu Lan Chi lập tức gật đầu.
Đinh Lan nhìn Hoa Chiêu cười cười, nói với Miêu Lan Chi: "Triệu Tuệ tôi sẽ cho ở đây thêm vài ngày nữa, hai người còn lại tôi sẽ mang đi.”
Miêu Lan Chi lập tức gật đầu: “Được, bà yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”
Hai người nháy mắt.
Hoa Chiêu lập tức muốn chạy tới báo cáo với Diệp Danh, hai chị em này đã đạt thành hiệp nghị gì đó!
Nhưng biểu tình phản đối của Hoa Chiêu hiện tại một chút cũng không dám lộ ra.
Bằng không chính là muốn cản trở chuyện đại sự của Diệp Danh.
Cô là em dâu, làm như vậy không thích hợp, còn dễ để cho người ta hiểu lầm
Triệu Tuệ xấu hổ ngượng ngùng đi theo phía sau Miêu Lan Chi, bên cạnh Hoa Chiêu, tiễn Đinh Lan và hai cô gái kia đi.
Người không biết mà thấy, còn tưởng rằng cô ta đã là con dâu của Miêu Lan Chi.
Diệp Danh đương nhiên cũng bị gọi ra tiễn khách, không cần Hoa Chiêu nói, anh cũng nhìn ra.
Đáy mắt lập tức chuyển thành mây đen.
Đám người vừa đi, anh đã xoay người trở về phòng đóng cửa, cơm tối cũng không đi ra.
Miêu Lan Chi tức giận nhưng không thể nổi giận.
Triệu Tuệ ở trong mắt bà chỗ nào cũng tốt, người xinh đẹp, biết nói chuyện, tâm tư cũng đơn thuần, cũng không chê Diệp Danh lớn tuổi, một lòng một dạ nhào vào người nó.
Thân thể còn khỏe mạnh, sang năm có thể sinh một thằng nhóc mập mạp!
Nó còn không hài lòng cái gì nữa?
"Còn lâu mới tới tết, câu đối xuân kia không vội viết xong trong một hai ngày này, cũng không thể cơm cũng không ăn." Miêu Lan Chi nói với Hoa Chiêu: "Con đi gọi anh cả con tới ăn cơm.”
Bà không để ý Triệu Tuệ ở đây, nói: "Hai người các con hợp ý, con hãy khuyên nhủ anh con một chút, thật sự không được thì đem những lời trong lòng hắn móc ra, hỏi hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.”
Ánh mắt của Miêu Lan Chi rất nghiêm túc.
Lý do tại sao hắn không muốn kết hôn là gì? Có người đàn ông nào mà không muốn kết hôn?
Có người chăm lo cho cuộc sống của mình, có người sinh con cho mình, có người già đi làm bạn với mình, chỗ nào không tốt? Tại sao hắn lại không thích?
Lý do Diệp Danh đưa ra, Miêu Lan Chi hoàn toàn không tán thành.
Trán Hoa Chiêu cũng nhảy lên, thật sự phải nhận một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Nhưng biểu cảm hiện tại của Miêu Lan Chi, cô căn bản không thể cự tuyệt, nếu không chính cô sẽ là người hứng chịu.
Sự bất mãn của bà ấy đối với Diệp Danh, đảo mắt sẽ rơi vào trên người cô.
Đừng nói là con dâu, dù là con gái ruột, dám ngăn cản hôn sự của anh cả, đều sẽ bị mắng, không chừng còn bị đánh.
Hoa Chiêu nhìn ra, lần này Miêu Lan Chi nghiêm túc, sự nhẫn nại của bà ấy đã đến cực hạn.
"Được, con đi đây." Hoa Chiêu vội vàng rút lui.
Đi tới thư phòng, Diệp Danh đang nghiêm túc viết chữ.
Còn viết rất vui vẻ.
“Ngày mai em sẽ đi Bằng Thành, không, tối nay em sẽ đi!” Hoa Chiêu nói.
Sự vui vẻ của Diệp Danh lập tức không còn gì.
“Em vậy mà lại bỏ anh ở đây chạy một mình?!" Anh thốt lên.
Nói xong liền cảm thấy những lời này có chút không đúng, nhưng lời đã nói ra, cũng không thu lại được. Hy vọng Hoa Chiêu đừng hiểu lầm
Hoa Chiêu không hiểu lầm, hiện tại trong đầu cô toàn là ánh mắt tối hậu thư của Miêu Lan Chi.
"Em ở lại để làm gì? Làm lá chắn cho anh sao? Ánh mắt của mẹ rất đáng sợ, em không thể chịu đựng được." Hoa Chiêu nói: "Em thật vất vả mới tạo dựng được quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp như vậy, không thể bởi vì thay anh chắn đao mà biến mất gần như không còn.”
“Anh cả, anh không nhẫn tâm như vậy chứ!”
Khóe miệng Diệp Danh run lên, quả thật có chút không đành lòng.
"Nhưng mà, anh cũng không có biện pháp, không được, hiện tại anh cũng đi công tác." Diệp Danh ném bút lông xuống muốn đi.
Hoa Chiêu vội vàng ngăn cản: "Anh đây là muốn hãm hại em sao, em tới tìm anh nói chuyện, vừa nói xong người đã chạy mất, mẹ quay đầu lại sẽ cắn c.h.ế.t em.”
“Nếu không, hai chúng ta cùng nhau đi công tác!” Diệp Danh nói.
Nói xong lại cảm thấy không đúng, vội vàng tiếp: "Em đi Bằng Thành, ta đi Hải Nam, vừa lúc có việc phải đi một chuyến.”
Suy nghĩ của Hoa Chiêu lập tức bị lệch ra, cô cũng muốn đi Hải Nam một chuyến, trồng lựu.
Chẳng qua vẫn chưa có cơ hội.
"Khi nào anh thật sự đến Hải Nam nhớ nhắc em một chút, em có việc nhờ anh, giúp em mua một ngọn núi, hoặc là mấy vạn mẫu đất, em cần dùng." Hoa Chiêu nói.
"Thành giao! Anh sẽ đi ngay bây giờ! "Diệp Danh giãy dụa muốn đi.
Nhưng khí lực của Hoa Chiêu, ai cũng không chống lại được.
Cô chỉ dùng một bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của mình nắm chặt cánh tay Diệp Danh, Diệp Danh tựa như bị một sợi xích buộc vào cột trụ, một mét cũng không đi ra được.
Mà Hoa Chiêu không nhúc nhích.
Rốt cuộc anh đã được lĩnh giáo khí lực của Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cười cười với anh: "Ý em là tương lai, lúc nào anh đi Hải Nam, không phải bây giờ, hiện tại, anh nên tự mình nói chuyện với mẹ, không đi đâu được."
“Có thể giải quyết được, anh đã sớm giải quyết xong." Diệp Danh có chút suy sụp nói: "Nhưng tư duy của bà ấy và suy nghĩ của chúng ta, căn bản không ở trên một kênh, nói không thông.”
"Anh đã nói với bà ấy, anh cảm thấy hôn nhân rất mệt mỏi, nhưng bà ấy nghĩ rằng do anh không tìm đúng người."
Hoa Chiêu nói: "Có lẽ bà ấy nói đúng, gặp đúng người, hôn nhân vẫn là một chuyện rất vui vẻ, anh xem em và Diệp Thư, còn có Từ Mai, kỳ thật cô ấy cũng rất vui vẻ."
Diệp Danh liếc mắt nhìn cô một cái, loại vui vẻ của Từ Mai, anh cũng không muốn.
"Cho dù bà ấy nói đúng, vậy cũng phải dựa vào vận khí." Diệp Danh nói: "Mà vận khí của anh tất nhiên không ở trên người Triệu Tuệ, anh đối với cô ta không có cảm giác gì. Cô ta giống như một đứa trẻ ngây thơ, anh không có thời gian để dỗ dành một đứa trẻ, anh vừa thấy cô ta đã đau đầu."
“Chuyện này anh đừng nói với em, anh đi mà nói với Triệu Tuệ, có lẽ sẽ có hiệu quả." Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh lập tức rơi vào trầm tư.
Trong nháy mắt Hoa Chiêu lại hối hận, giống như đang dạy Diệp Danh làm chuyện xấu.
“Quên đi, em mặc kệ, anh tự mình giải quyết mẹ mình đi, em, em trở về thu thập hành lý!” Hoa Chiêu nói: "Còn nữa, coi như cho em mặt mũi, đi ra ngoài ăn một bữa cơm để coi như em đã khuyên nhủ thành công!”
Nói xong nhanh chóng rời đi.
Diệp Danh nhìn bóng lưng Hoa Chiêu lẩm bẩm.
Nhưng rốt cuộc khi viết xong câu đối xuân cuối cùng, anh vẫn đứng dậy đi ăn cơm.
Nhìn thấy anh quả thật đã đến, Miêu Lan Chi có chút cao hứng, bà đột nhiên tìm được bí quyết, trước kia quả thật đã dùng sai phương pháp, vấn đề của người trẻ tuổi, phải để cho người trẻ tuổi giải quyết.
Bà nói không được, để cho Hoa Chiêu nói!
Nhưng nhìn thấy chỉ có anh, Hoa Chiêu không có ở đây.
Miêu Lan Chi hỏi: "Hoa Chiêu đâu? Con bé vẫn chưa ăn xong.”
Diệp Danh nói: “Con bé đi Bằng Thành.”
Miêu Lan Chi…
"Các con ai nấy đều chán ghét mẹ phải không? Tất cả đều muốn tránh xa mẹ, phải không?” Miêu Lan Chi có chút tức giận nói.
Vừa định dùng Hoa Chiêu, con bé liền bỏ chạy!
"Không phải." Diệp Danh cười nói: "Con bé sốt ruột muốn cho mẹ ôm cháu trai, không phải mẹ đã nói, tranh thủ từng giây từng phút sao? Sắp đến mùa thu, một năm sẽ trôi qua, con nghe tin, năm tới chính sách sẽ chặt chẽ hơn."
“Ồ." Sắc mặt Miêu Lan Chi lập tức hòa hoãn.
Mặc dù biết Diệp Danh có thể là đang lừa gạt bà, nói thay Hoa Chiêu, nhưng điều nó nói cũng là sự thật.
Nếu chính sách được thực hiện thì những sản phụ mang thai sau đó sẽ không cho phép sinh! Cho dù mang thai tám chín tháng cũng phải phá.
Ngẫm lại nếu có khả năng như vậy, Miêu Lan Chi cảm thấy mình sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ.
“Vậy để cho con bé đi nhanh đi, hai đứa nhỏ cứ ở trong nhà, chúng ta trông!” Miêu Lan Chi nói.
Cũng vừa lúc dùng bọn nhỏ bám chặt Diệp Danh, không cho nó chạy, đừng tưởng rằng bà không nhìn ra!
Hoa Chiêu vừa thu dọn hành lý, vừa nghe rõ cuộc nói chuyện trong nhà.
Rất cảm kích anh cả.
Ông trời ơi, mau ban cho anh cả một người vợ tốt như ý đi!
Đừng tra tấn Miêu Lan Chi, cũng đừng tra tấn cô nữa.
Về phần bọn nhỏ, không mang theo thì không mang theo!
Cũng nên để chúng quen với việc rời khỏi cô.
Đặc biệt là Tiểu Thận, đã đến lúc cai sữa.
Cô đúng là đang tích cực để chuẩn bị mang thai.
Đến hay không thì xem ý trời, nhưng công tác chuẩn bị cô phải làm đủ.
Hoa Chiêu không nói lời tạm biệt với ai, thu dọn hành lý rồi đi sân bay.
Bữa cơm tối kết thúc, Diệp Danh muốn tiếp tục trở về viết câu đối, nhưng bị Miêu Lan Chi sai khiến nói: "Em gái Tiểu Tuệ của con cũng muốn học thư pháp, con dạy con bé một chút.”
Triệu Tuệ lập tức thẹn thùng cười với Miêu Lan Chi.
Cô ta không muốn học thư pháp, cô ta ghét nhất viết chữ, nhưng cô ta cảm ơn Miêu Lan Chi!
Diệp Danh nhìn cô ta một cái, thoải mái gật đầu: “Được!”
Miêu Lan Chi và Triệu Tuệ đều rất ngạc nhiên.
Triệu Tuệ giống như con thỏ nhảy nhót ở phía sau Diệp Danh, vào thư pháp.
Động tác ấu trĩ này, mấy người Vân Phi Cẩm Văn làm, Diệp Danh thích vô cùng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Nhưng Triệu Tuệ là một cô gái 25 tuổi vẫn còn nhảy nhót! Trán của anh cũng nhảy lên.
Chờ cô ta vào thư phòng, Diệp Danh không cho cô ta đóng cửa, đứng ở cửa nói: "Tôi không có một chút tình cảm gì với cô cả, tôi cảm thấy cô quá ngây thơ, tôi rất không thích dỗ dành một đứa nhỏ.”
Mặt Triệu Tuệ lập tức cứng đờ, nước mắt lưng tròng: "Anh gạt người, em thấy anh rõ ràng rất thích trẻ con."
Hắn đối với người nhà của mình, cũng không thể là giả vờ đúng không!
"Tôi thích dỗ dành những đứa trẻ nhỏ, mà không phải là những đứa trẻ lớn tuổi như cô, gái lỡ thì, cô có biết động tác vừa rồi của cô có bao nhiêu ấu trĩ lại buồn cười không." Diệp Danh không nhịn được mà đ.â.m cô ta.
Mặt Triệu Tuệ thoáng cái đã biến thành màu đỏ tím.
Phàm là mấy cô gái muốn chút mặt mũi, đều không chịu nổi anh nói như vậy.
Diệp Danh từng dùng phương pháp này đả kích rất nhiều người muốn tới gần mình.
Năng lực chống lại đả kích của Triệu Tuệ rất cao: "Em, em biết, sau này em sẽ sửa, em sẽ đi thật tốt, không nhảy nữa.”
Thái dương Diệp Danh lại nhảy lên.
Nghe không hiểu tiếng người sao?
"Tôi không thích cô, không cần lãng phí thời gian trên người tôi." Diệp Danh nói.
Triệu Tuệ nói: "Nhưng dì Miêu rất thích em."
Diệp Danh: "Đừng làm bộ nghe không hiểu, đừng để tôi ghét cô.”
Diệp Danh nói xong đẩy cô ta một cái.
Triệu Tuệ bị đẩy ra ngoài.
Diệp Danh đóng cửa phòng lại, thiếu chút nữa đập vào mũi cô ta.
Một chút lễ phép cũng không có.
Triệu Tuệ lập tức khóc lên, ô ô bỏ chạy.
Miêu Lan Chi đang định nghe ở góc tường vừa vặn nhìn thấy, liền tức giận đến ngã ngửa.
Bà cũng không đi an ủi Triệu Tuệ, mà đập cửa thư phòng.
“Rốt cuộc con muốn làm gì?!" Miêu Lan Chi tức giận nói.
"Con muốn độc thân cả đời, thanh tĩnh." Diệp Danh nói.
Miêu Lan Chi tức giận nói: "Đừng nói với mẹ mấy câu rắm thối này, bất hiếu có ba loại, không có con là tội lớn nhất!”
"Lúc trước không có biện pháp, có Văn Tĩnh ở đó ngăn cản, hiện tại không có cô ta chắn đường, con không muốn tìm một cô gái trẻ sinh con sao?”
"Hoặc là, con muốn tìm một người lớn tuổi, chỉ cần cô ta có thể sinh con, mẹ không có ý kiến!"
Diệp Danh…
" Hay là, con còn chưa bỏ được Văn Tĩnh?” Miêu Lan Chi hét.
Diệp Danh thở dài: "Không cần kích thích con, vô dụng."
Da mặt Miêu Lan Chi cứng đờ, dịu giọng nói: "Con thích trẻ con như vậy, không hy vọng sinh một đứa thuộc về mình sao? Tương lai đáng yêu như Vân Phi Thúy Vi, không tốt sao?”
“Có Vân Phi và Thúy Vi đáng yêu như vậy, vì sao còn muốn sinh đứa giống như vậy chứ?” Diệp Danh cười nói.
Miêu Lan Chi rốt cuộc không nhịn được phất tay đánh anh, đánh từng cái một trên người hắn.
"Đừng cợt nhả nữa cho mẹ, con của người khác rốt cuộc cũng là của người khác, nhà anh em cũng không được! Mẹ là phụ nữ mẹ biết rõ nhất, nếu con có thể sinh, hãy nhanh sinh một đứa cho riêng mình!”
Diệp Danh thật sự vừa vô lực lại phiền não, thốt lên: "Con không thể sinh.”
Miêu Lan Chi đánh càng ác liệt hơn!
Nhưng vô luận bà đánh thế nào, Diệp Danh cũng không chịu thua.
Hoa Chiêu nói đúng, tìm một người mình thích, đúng người, cuộc sống có thể ngày càng tốt hơn.
Nhưng để gặp người như vậy, quá khó khăn.
Hơn nữa tình cảm cũng cần phải được bồi đắp.
Văn Tĩnh năm đó chính là loại người này, là người anh thật lòng yêu.
Cô ta cũng yêu anh, trong mắt chỉ có anh.
Nhưng con người sẽ thay đổi.
Anh đã cố gắng bồi đắp một cách cẩn thận trong 10 năm và kết quả cuối cùng là gì?
Nhà tan cửa nát.
Văn gia mất hai mạng già, Văn Tĩnh bồi mạng mình vào.
Anh suýt làm hại gia đình em trai mình.
Thật đáng sợ.
Anh không có thời gian và năng lượng để bắt đầu một mối quan hệ khác.
Một cuộc hôn nhân không được bồi đắp tình cảm có thể kéo dài bao lâu?
Đừng thấy Triệu Tuệ hiện tại một lòng nhiệt tình với anh, một ngày hai ngày, một năm hai năm, nhiệt tình của cô ta qua thời gian dài không được hồi báo, hiện tại cô ta thích anh bao nhiêu, tương lai cô ta sẽ hận anh bấy nhiêu!
Hắn có bồi đắp cũng không có kết quả tốt, hắn không bồi đắp, mặc kệ là ai, đều sẽ trở thành Văn Tịnh thứ hai.
Điều đó thật sự quá đáng sợ, hắn vừa nghĩ tới, da đầu liền tê dại.
"Mẹ, mẹ buông tha cho con đi." Diệp Danh không nhịn được mà bộc phát cảm xúc.
Những lời này giống như một cái búa đập mạnh vào trái tim Miêu Lan Chi.
Lại nhìn biểu tình lạnh như băng của Diệp Danh.
Trái tim Miêu Lan Chi như nghẹn lại, ôm hắn khóc lớn, rốt cuộc cũng không nỡ đánh một cái nào nữa.
Hoa Chiêu đã lên máy bay, sau khi hạ cánh đã đón một trận mưa to, lại một trận giày vò, lúc về đến nhà đã qua 12 giờ.
Cô lặng lẽ bước vào phòng.
Hoa Chiêu vào phòng buông hành lý xuống rồi đi vào phòng vệ sinh, định rửa sạch cái lạnh của mưa thu.
Nhưng ngay sau đó, đã rơi vào một lồng n.g.ự.c nóng bỏng.
"Ah! Anh biết em ở đây sao?" Hoa Chiêu ngẩng đầu, cười hì hì nói.
"Từ xa anh đã ngửi thấy mùi thơm." Diệp Thâm chôn sâu giữa tóc cô buồn bực nói.
"Ha ha! Ngứa ~" Hoa Chiêu trốn tránh.
Xoay tới xoay lui đã bị ôm chặt hơn.
Nhưng Diệp Thâm lại không có động tác tiếp theo, ngược lại làm cho Hoa Chiêu hơi kỳ quái.
Hôm nay anh ăn chay sao?
Bàn tay to của Diệp Thâm sờ vào bụng cô lưu luyến không rời.
"Em đến đây để nói cho anh biết tin tức tốt sao?" Anh thì thầm.
Tính toán một chút, anh đã ở nhà chăm chỉ cày cấy nhiều ngày như vậy,
Thì ra là bởi vì chuyện này.
Hoa Chiêu lắc đầu: "Xin lỗi, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng, dì cả hôm qua vừa đi."
“Được, anh biết rồi."
Cả người Hoa Chiêu lập tức bị ôm lên, đặt lên bồn rửa tay.
Trưa hôm sau, Hoa Chiêu mới dậy, tinh thần sảng khoái bước ra khỏi phòng.
Trương Quế Lan nhìn thấy cô sửng sốt, kinh ngạc nói: "Con đến từ khi nào vậy?"
“Đêm qua ạ." Hoa Chiêu nhìn bà ấy nói: "Mẹ, buổi trưa ăn gì? Con đói rồi.”
Trương Quế Lan không trả lời cô, mà nhìn về phía bụng cô, bà và Diệp Thâm đều nghĩ đến cùng một chuyện sao.
Hoa Chiêu không nói gì: "Sao mọi người đều như vậy chứ, tổng cộng còn chưa tới một tháng đã cho rằng có rồi sao.”
Trương Quế Lan nói: "Đối với con mà nói, một tháng không phải đã dài rồi sao?”
Hoa Chiêu… vậy bây giờ cô chưa nỗ lực sao?
Nhưng Trương Quế Lan cũng không tiện cùng con gái thảo luận vấn đề này trước mặt mọi người, bà xoay người đi nấu cơm.
Sắp đến giờ cơm, Hoa Cường lảo đảo trở về.
Nơi họ sống bây giờ không xa bãi biển, đi bộ nửa giờ.
Mỗi ngày Hoa Cường đều ra biển ngâm mình một chút, ông cảm giác ngâm mình trong biển đặc biệt thoải mái, tiếp tục như vậy không chừng ông còn có thể trường thọ.
Nhưng hôm nay Hoa Cường mang theo bạn trở về.
Một ông cụ, ba bà thím.
Mấy người cười cười nói nói đi vào sân.
Chính là sân của Trương Quế Lan tương lai định mở khách sạn cao cấp.
Nói là một khách sạn, nhưng nó càng giống như một khu vườn tư nhân hơn, đình đài lầu các, từng bước một, đẹp không sao tả xiết.
Lập tức mắt của mấy ông lão bà lão sáng ngời, không nghĩ tới Hoa Cường nhìn bình thường như một lão nông, lại có xuất thân này?
"Nhà cháu rể tôi, tôi chỉ ở nhờ thôi." Hoa Cường nói xong, ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Chiêu, lập tức cười.
Bảo bối tiểu Hoa nhà ông tới rồi.
Ông cũng liếc mắt nhìn chằm chằm vào bụng Hoa Chiêu
Hoa Chiêu…
"Ông nội." Cô đi qua, chào hỏi mấy người Hoa Cường mang về: "Chào ông, các thím.”
"Ha ha ha ha." Ba bà lão cười tươi như hoa.
Sao cô bé này lại biết nói chuyện như vậy chứ?
"Cũng không thể gọi là thím, phải gọi là bà, bằng không kém bối phận." Một bà lão mặc váy màu đỏ nói.
Nói là bà lão, kỳ thật Hoa Chiêu thấy cũng chỉ hơn 50 không đến 60.
Nhưng người thời bây giờ, hơn 40 đã cảm thấy già, 50 đã là bà già rồi.
Nhưng mấy người này vừa nhìn đã biết là người trong thành phố, ăn mặc rất thời trang, mấy bà thím có mái tóc xoăn uốn cụp, mặc váy hoa lớn, dép da, đeo vòng cổ ngọc trai lớn.
Tóc cũng đã nhuộm, đen nhánh sáng bóng, một chút cũng không trắng.
"Cháu đã lớn như vậy rồi, nhưng không có bà nội trẻ tuổi như vậy, tuổi của mọi người chắc cũng không khác mẹ cháu, gọi thím cháu còn sợ kêu già." Hoa Chiêu cười nói.
"Ha ha ha, tiểu cô nương này thật biết nói." Bà thím váy đỏ nhìn chằm chằm Hoa Chiêu cười nói.
Trương Quế Lan nấu cơm trong phòng bếp bên cạnh nhìn mấy "bà thím", liếc trắng Hoa Chiêu một cái.
Bà thoạt nhìn tầm tuổi những người này? Con bé có nhầm không? Bà là một bà già sao? Bà đi ra ngoài gọi những người này là thím cũng vừa vặn!
Quả thật, Trương Quế Lan thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với những người này.
Hoa Cường hiếm khi dẫn bạn bè tới nhà, Hoa Chiêu tất nhiên phải dỗ dành cho người ta vui vẻ, về sau bọn họ còn vui vẻ cùng ông nội chơi đùa.
Hoa Chiêu mời người vào một gian phòng trang nhã nhất trong khách sạn, từ đây có thể nhìn thấy một nửa khu vườn xanh um tươi tốt, còn có thể nhìn ra bãi biển.
Căn phòng cổ kính, cửa sổ mở ra bốn phía, gió biển mát mẻ thổi vào, lập tức làm cho người ta thần thanh khí sảng, cái nóng mùa hè hoàn toàn tiêu tan.
"Thật là một nơi tốt." Mấy người nhao nhao khen ngợi.
"Các ông, các thím ngồi trước, cháu đi chuẩn bị bữa trưa cho các người, có kiêng kỵ không ăn cái gì không ạ? Hành tỏi, hải sản gì đó?” Hoa Chiêu hỏi.
Ánh mắt bà thím mặc váy đỏ chợt lóe lên, cười nói: "Thực đơn đâu? Để tôi xem nào.”
Hoa Chiêu cười với bà ta, cô sợ là không phải muốn xem thực đơn, mà muốn thử dò xét xem ăn có tốn tiền không.
"Nhà hàng chúng cháu còn chưa chính thức mở cửa, thực đơn còn chưa chuẩn bị xong, hơn nữa trong nhà mình ăn cơm cần gì thực đơn, các thím chỉ có thể chấp nhận một chút, hôm nay trong nhà có cái gì sẽ ăn cái đó." Hoa Chiêu cười nói.
Nhà mình ăn cơm, chính là không thu tiền.
Bà thím mặc váy đỏ lập tức cười vui vẻ.
Mà hai bà thím khác hình như còn chưa hiểu, dù sao cũng vui vẻ theo.
Ông cụ đi cùng bọ họ, tuổi rất lớn, hơn 60 tuổi, lại là bạn già của một thím mặc váy trắng, vẫn luôn ngồi ngay ngắn, không nói lời nào, nói cũng chỉ nói với Hoa Cường.
Hoa Chiêu nghe xong vài câu, ông cụ này cũng bộ đội xuất ngũ, lúc trước lại cùng đơn vị với Hoa Cường, cho nên hai người đều cảm thấy có duyên, Hoa Cường liền muốn mời người ăn một bữa cơm.
Hoa Chiêu toàn lực ủng hộ, tự mình xuống bếp nấu cơm, chiêu đãi mọi người vui vẻ.
Trong lúc Hoa Chiêu tiếp khách, mấy bà thím lại khen cô, nghe nói cô đã kết hôn, con cũng đã sinh bốn đứa, lập tức thất vọng vô cùng.
Hoa Cường thầm nghĩ thật nguy hiểm, may mà hôm nay Diệp Thâm không ở nhà, bằng không để cho hắn nghe thấy, mấy người bạn mới này của ông cũng không cần tới cửa nữa.
Một bữa cơm ăn xong, mấy người cũng chưa đi, ngồi ở trên lầu các nói chuyện phiếm với Hoa Cường.
Lúc Hoa Chiêu đưa hoa quả lên lại khen thêm một chầu.
Lần này Hoa Chiêu không ở bên cạnh nữa, nhiệm vụ chủ nhà của cô đã hết, cô và mấy ông bà cụ này cũng không có đề tài chung.
Hơn nữa sự nhiệt tình đặc biệt của bà thím áo đỏ làm cho cô có chút không chịu nổi.
Hoa Chiêu đi xuống giúp Trương Quế Lan bận rộn.
Cô phát hiện bà ấy đang chuẩn bị một lượng lớn nguyên liệu.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Phòng bếp lớn cũng đã đầy, hơn nữa không chỉ Trương Quế Lan ở đây, thế nhưng lại có công nhân đến làm việc, là mấy đầu bếp, còn có phục vụ, đều ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
"Thử buôn bán rồi hả? Không phải còn phải đợi 2 tháng nữa sao." Hoa Chiêu hỏi.
Bởi vì vừa mới trang trí xong, còn đang có mùi, khai trương không tốt.
Trương Quế Lan kéo cô ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Nhân viên đã tuyển đủ lại qua huấn luyện rồi, đều đang nhàn rỗi, mẹ liền mở một quán bán hàng ở chợ đêm, coi như luyện tập cho bọn họ!”
Bà ấy không muốn nuôi người nhàn rỗi.
Hoa Chiêu: "Bội phục, mẹ đã biết tự mình tìm việc làm.”
Lúc trước mua bán cái gì đều là chủ ý của Hoa Chiêu, lần này tuy rằng cũng là ngành nhà hàng, nhưng từ kế hoạch đến hành động bà ấy đều không nói với Hoa Chiêu.
"Bắt đầu bao nhiêu ngày rồi? Mẹ đã kiếm được tiền chưa?” Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan lập tức vui vẻ nói: "Không nghĩ tới một gian hàng trong chợ đêm, lại kiếm được nhiều như vậy! Một ngày mẹ kiếm được từng này."
Bà giơ tay lên với Hoa Chiêu.
"300 đông?" Hoa Chiêu nói.
"Xem thường ai?" Trương Quế Lan lập tức nói: "3000 đồng!"
"Wow!" Lần này đến lượt Hoa Chiêu kinh ngạc hô lên.
Thời buổi này quán ăn đã kiếm được nhiều tiền vậy sao? Trong đầu cô nghĩ 300 đã không ít rồi, một tháng đã thu nhập một tháng hơn vạn, là vạn nguyên hộ rồi!
Hơn nữa quán bán hàng tuy rằng lượng khách lớn, nhưng đồ rẻ, không bán được giá cao như khách sạn.
Tuy nhiên, quán bán hàng lại không cần tiền thuê nhà, ít tốn kém.
"Hắc, buổi tối con đi nhìn một chút là biết." Trương Quế Lan nói.
Hoa Chiêu tò mò: "Con thật sự phải đi xem một chút.”
Nếu lợi nhuận thật sự cao như vậy, một ngày 3000, một tháng 10 vạn, bên này mở cửa, bên kia cũng có thể tiếp tục làm.
Nhưng hiện tại còn sớm, Hoa Chiêu lại hỏi: "Nhà Diệp An đâu? Thím hai không phải đã mang theo Cát Hồng Miên tới tìm hắn sao? Người đâu?”
Buổi trưa lúc ăn cơm không thấy người, chẳng lẽ bọn họ dọn ra ngoài ở?
Trương Quế Lan nói: "Haiz, đừng nói nữa." Vẻ mặt không nói nên lời.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu càng tò mò.
Trương Quế Lan nhìn xung quanh, không có ai, người hỏi là Hoa Chiêu, bà tất nhiên sẽ nói.
"Cô vợ kia của Diệp An, nửa đêm bò lên giường hắn, bị hắn ném ra ngoài, trần truồng, trên người chỉ mặc nội y! Lúc ấy trong sân còn có công nhân khác, đều chạy ra xem náo nhiệt.”
"Cô ta không chịu được, mấy ngày trước c.ắ.t c.ổ tay! Mọi người vẫn còn ở trong bệnh viện.”
Mặt Trương Quế Lan rất phức tạp.
Theo lý thuyết, bà nên đứng về phía Diệp An, bà cảm thấy cậu nhóc này thật không tệ!
Chỉ là bị mất một chân, đó là một điều đáng tiếc.
Lúc trước bà cũng chướng mắt Cát Hồng Miên.
Nhưng Diệp An ném Cát Hồng Miên ra ngoài để cho người đàn ông khác nhìn thấy, buộc Cát Hồng Miên tự sát, bà lại đồng tình với Cát Hồng Miên.
"Cái gì?" Hoa Chiêu kinh ngạc hô lên: "Việc này đã mấy ngày rồi sao? Tại sao không ai nói với con?"
“Một đống chuyện thối nát, nói cho con biết thì có ích lợi gì." Trương Quế Lan nói.
Hoa Chiêu đồng ý, chuyện này không liên quan gì tới cô, nói cho cô biết cô có thể giúp đưa Cát Hồng Miên đến bệnh viện sao? Hay giúp chăm sóc cô ta?
Đều khó có khả năng.
"Nhưng con cũng phải biết chuyện này, con không thể biết từ miệng người khác được." Hoa Chiêu nhíu mày nói.
Diệp An cũng là người nhà họ Diệp, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không biết, vậy sẽ là do cô sơ suất.
Trương Quế Lan nói: "Chuyện này con đừng nói với mẹ, Lúc ấy Diệp Thâm đang ở nhà, là nó không cho mọi người nói với con, có nó ở đây, con cũng không cần chạy đến.”
Hoa Chiêu: "Ra vậy!"
Vậy thì không có vấn đề gì, đoán chừng Diệp Thâm cho rằng cô muốn an thai, không muốn quấy nhiễu cô
"Người ở bệnh viện nào vậy? Con sẽ đi xem. Hoa Chiêu nói.
Tuy rằng chướng mắt Cát Hồng Miên, nhưng cô ta và Diệp An rốt cuộc cũng có giấy chứng nhận kết hôn.
Hiện tại người đã tự sát, cô không đi xem, người ngoài nhìn thấy cũng không tốt.
Trương Quế Lan cũng cảm thấy như thế, lập tức nói cho cô địa chỉ.
Lúc Hoa Chiêu đến bệnh viện, đã nhìn thấy Lưu Nguyệt Quế đang đút từng muỗng từng muỗng cơm cho Cát Hồng Miên.
Tuy rằng biểu cảm trên mặt Lưu Nguyệt Quế không tốt như vậy, nhưng cũng không phải ghét bỏ chán ghét lúc trước, động tác cũng rất cẩn thận, chiếu cố chu đáo.
Lại nhìn Cát Hồng Miên, nhìn như suy yếu nằm trên giường, không thể tự lo liệu, nhưng đáy mắt thỉnh thoảng lại xẹt qua một tia sáng.
Hoa Chiêu dừng bước, đi vào quan tâm nói: "Nghe nói c.ắ.t c.ổ tay, bị thương đến cột sống sao? Đã bị tê liệt?”
Cát Hồng Miên…
Lưu Nguyệt Quế không nghe ra, thật sự cho là Hoa Chiêu lo lắng, vội vàng nói: "Không có, nhưng bác sỹ nói cô ta mất m.á.u quá nhiều, thân thể suy nhược, phải bồi dưỡng thật tốt.”
Còn phải bảo trì tâm tình thoải mái, không thể ép cô ta nghĩ không thông lại tự sát!
Nghĩ lại hình ảnh ngày đó, Lưu Nguyệt Quế liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Bà thiếu chút nữa hại một mạng người!
Nếu Cát Hồng Miên chết, thanh danh mẹ chồng độc ác cũng truyền ra trong giới.
Thanh danh là chuyện nhỏ, mấu chốt là, đây thật sự là một mạng người đấy.
Hoa Chiêu nhìn biểu tình của Lưu Nguyệt Quế, đã biết Cát Hồng Miên lần này thật sự thành công, một lần đã chế phục được bà mẹ chồng cừu đội lốt sói.
Sau này bà ấy sẽ là mẹ chồng hiền lành rồi, không chừng còn đứng về phía Cát Hồng Miên tác hợp cô ta và Diệp An.
Dù sao bà ấy vốn đã có tâm tư này.
Hiện tại Diệp An đã làm chuyện "có lỗi" với Cát Hồng Miên, bà ấy càng áy náy với cô ta.
Hoa Chiêu cúi đầu nhìn Cát Hồng Miên "suy yếu" trên giường, rất lợi hại, thoáng cái đã giải quyết hai người.
Không biết là vận khí tốt hay là thủ đoạn tốt?
"Vết thương ở đâu? Cô bị thương động mạch sao?” Hoa Chiêu hỏi.
“Không có!” Lưu Nguyệt Quế vẻ mặt vô cùng may mắn: “May mà không bị thương động mạch, bằng không bác sỹ nói không cứu được.”
Bác sỹ cũng đồng tình với kẻ yếu, một bên là người chồng có hành vi thô bạo, một bên là cô vợ bị ép tự sát, không nói như vậy thì nói như thế nào?
Hoa Chiêu nhìn biểu tình của Cát Hồng Miên, mặt rất hồng nhuận.
Cái gọi là mất m.á.u quá nhiều, chắc cũng không nhiều hơn bao nhiêu.
Mà khí chất trên người Cát Hồng Miên cũng thay đổi, trong suy yếu vô lực kẹp theo một tia không sợ hãi.
Có phải cô ta cảm thấy đã tìm được tử huyệt của Lưu Nguyệt Quế hay không? Sau này một khóc hai nháo ba treo cổ đều có trong chương trình rồi hả?
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao Diệp An lại làm như vậy?” Hoa Chiêu hỏi.
Nói đến đây mặt Cát Hồng Miên lập tức trắng bệch.
Mặt Lưu Nguyệt Quế đen lại: "Không nghĩ tới Diệp An lại không hiểu chuyện như vậy! Thím không nói được nó nữa. Cháu rảnh hãy nỏi hắn một chút.”
"Rốt cuộc cũng là vợ mình, cho dù không thích, cũng không thể để cho người khác nhìn chứ!”
“Truyền ra ngoài không phải người mất mặt vẫn là hắn!”
"Cháu đang hỏi chuyện gì đã xảy ra, không, là nguyên nhân sự việc." Hoa Chiêu hỏi Cát Hồng Miên: "Cô cởi sạch đồ chạy lên giường Diệp An đúng không?”
"Dù sao tuyệt đối không có khả năng Diệp An lột sạch đồ của cô rồi lại ném ra, hoặc là, là cô tự mình chạy ra ngoài?"
Cát Hồng Miên lập tức từ trên giường ngồi dậy, hét lên với Hoa Chiêu: "Cô ngậm m.á.u ngươi phun! Chỉ biết bênh vực Diệp An!”
"Cho dù hắn làm chuyện không phải người như vậy, các người vẫn bênh vực hắn! Ngược lại, hất nước bẩn lên người tôi!”
Lưu Nguyệt Quế cũng cảm thấy Hoa Chiêu nói có chút quá đáng, nhưng bà không dám dạy Dỗ Hoa Chiêu, chỉ nhỏ giọng giảng đạo lý: "Nào có người phụ nữ nào tự mình chạy ra ngoài để cho đàn ông nhìn thấy, vậy còn sống được sao."
"Không sống nha, giống như cô ta." Hoa Chiêu nhìn Lưu Nguyệt Quế nói: "Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn không sống mà thôi, cái này gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, thím hai, thím hiểu không?”
Lưu Nguyệt Quế biểu tình dừng lại, lại nói với Hoa Chiêu: "Không phải, Diệp An thừa nhận, hắn đẩy Hồng Miên."
Chẳng qua hắn quả thật không muốn đẩy người ra để cho người khác nhìn, hắn còn không có có xấu xa như vậy.
Là bởi vì cánh cửa kia đang mở, lúc Cát Hồng Miên tiến vào không đóng kín, hắn đẩy một cái, cô ta lập tức ngã ra ngoài.
Vừa lúc có mấy người ở trong sân hóng mát, bị nhìn thấy.
"Được rồi." Hoa Chiêu nói.
Nếu Diệp An đã thừa nhận, Hoa Chiêu cũng không níu kéo không thả.
"Xin lỗi tôi!" Cát Hồng Miên rưng rưng hét lên với Hoa Chiêu.
"Giọng thật lớn, thật có lực, xem ra cũng không giống bộ dạng cần người đút cơm." Hoa Chiêu nói.
Cát Hồng Miên sững lại, cứng cổ, vẫn nói: "Cô oan uổng tôi, xin lỗi tôi! Cô làm sai thì không cần phải xin lỗi sao?”
“Ai nói tôi oan uổng cô? Ai đã cởi quần áo của cô?” Hoa Chiêu hỏi.
Cát Hồng Miên lập tức bị kẹt lại.
Nói là Diệp An cởi, tất cả mọi người đều không tin, Diệp An cũng sẽ không thừa nhận.
"Chúng tôi là hai vợ chồng, ai cởi quần áo quan trọng như vậy sao? Lúc cô và Diệp Thâm làm việc, ai cởi quần áo trước?!" Cát Hồng Miên vò đã mẻ lại sứt nói.
“Ủa!” Lần đầu tiên Hoa Chiêu có loại cảm giác bị người ta làm cho không nói nên lời.
Mắt thấy hai bên sắp cãi nhau, Lưu Nguyệt Quế vội vàng làm người hòa giải: “Cháu đi giúp thím hai khuyên Diệp An, để cho hắn chọn, một là tiếp nhận thằng nhóc bướng bỉnh? Hai là cùng Cát Hồng Miên sinh một đứa?”
Hoa Chiêu lập tức cảm thấy đau đầu.
Hai bà mẹ này, tự mình bức hôn là được rồi, nhất định phải dùng cô làm vũ khí làm gì? Trông cô giống vũ khí ở đâu? Cô không phải là đàn ông!
"Hai vợ chồng người ta sinh con, có liên quan gì đến cháu?" Hoa Chiêu nói: "Cháu đi đây.”
Cô cũng phục Lưu Nguyệt Quế, trâu không uống nước còn ép đầu trâu? Chuyện sinh con này có thể ép được sao?
Đặc biệt là trường hợp của Diệp An.
Nhưng đây là bệnh chung của những người mẹ trong thiên hạ, cô không muốn chữa bệnh cho Lưu Nguyệt Quế.
Lưu Nguyệt Quế thấy cô sắp tức giận cũng rất sợ, liền muốn đuổi theo dỗ dành.
Cát Hồng Miên đột nhiên khóc lớn một tiếng: "Oan uổng người còn không xin lỗi! Tôi không muốn sống nữa."
Lưu Nguyệt Quế vội vàng quay đầu dỗ dành cô ta.
Hoa Chiêu bước nhanh đi, một chút cũng không muốn nhìn thấy hai người này nữa.
Về đến nhà, phát hiện Diệp An vừa vặn trở về, trong lòng còn ôm đứa bé kia.
Một lớn một nhỏ đều nóng đến cả người mồ hôi, vừa vào sân, ánh mắt hắn liền sáng lên, muốn đem thằng nhóc cho Hoa Chiêu.
Sau đó có thể nghĩ đến tin đồn Hoa Chiêu không thích đứa nhỏ này, tay liền xoay chuyển, nhìn về phía những người xung quanh.
Trương Quế Lan ở trong phòng bếp bận rộn, không rảnh.
Hoa Cường ở trên gác mái chiêu đãi bạn bè, còn chưa đi.
Diệp Thâm không ở nhà.
Phía sau Hoa Chiêu không xa không gần còn có mấy người Lưu Minh đang lén nhìn hắn.
Được, đứa nhỏ này không đưa được cho ai, hắn phải tự dỗ dành.
"Buồn c.h.ế.t em! Chị dâu hai, chị mau đuổi thím hai của chị và người phụ nữ kia đi, em cầu xin chị.” Diệp An nói.
Hắn vẫn không thích trẻ con, mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu hắn còn chơi cùng được một lúc, để cho hắn 24 giờ trông bọn chúng, hắn tình nguyện một chân đi g.i.ế.c địch.
Hoa Chiêu một chút cũng không đồng tình với hắn: "Lúc trước nói cậu thận trọng, cậu không nghe, còn muốn kết hôn, hiện tại tự nhận hậu quả.”
Diệp An lại không phục: "Em muốn kết hôn, nhưng em tuyệt đối không thể tạo ra một đứa bé! "
“Chuyện này cậu đi tìm thím hai mà nói, đừng nói với tôi." Hoa Chiêu nói.
Diệp An không nói gì, hắn đã bỏ cuộc việc thuyết phục mẹ mình.
Hoa Chiêu nhìn thái độ của hắn đã biết hắn không muốn nhận nuôi đứa bé này, trong lòng cô yên tâm hơn một chút, cô không hy vọng nửa đời sau của Diệp An sẽ dây dưa không rõ với Ngô gia.
Cô hỏi vấn đề khác: "Chuyện gì đã xảy ra đêm đó vậy? Sao cậu không ngăn cô ta lại trước khi cô ta cởi quần áo?”
Diệp An liếc xéo cô một cái.
"Còn có thể xảy ra chuyện gì, chắc chắn chị đã đoán được, cô ta muốn quyến rũ em." Diệp An nói: "Nhưng chị tuyệt đối không thể đoán ra, cô ta trần truồng đi vào.”
Hoa Chiêu hít sâu một hơi: “Ngoan độc. Nếu như trên đường bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ."
Diệp An trợn trắng mắt, ai thích nhìn thì nhìn.
Vì vậy, hắn không hề có chút đồng tình nào với cô ta.
"Cô ta c.ắ.t c.ổ tay, vết thương cậu có thấy không? Cô ta thực sự muốn c.h.ế.t sao?” Hoa Chiêu lại hỏi.
"Vết thương sâu, nhưng cô ta học y đấy, cô ta biết." Diệp An nói: “Hơn nữa làm gì có ai lúc sáng sớm nhiều người lại c.ắ.t c.ổ tay?”
Cát Hồng Miên xa xôi đến là khách, Trương Quế Lan cũng không phải người Diệp gia, chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ nể mặt Cát Hồng Miên.
Cô ta không đi ăn cơm, Trương Quế Lan phải đi mời.
Kết quả liền phát hiện Cát Hồng Miên ngã trên giường.
Phát hiện rất "kịp thời".
Hoa Chiêu gật đầu, tiêm một mũi dự phòng cho Diệp An: "Tôi thấy cô ta đã học được kỹ năng mới, sau này động một chút thì sẽ treo cổ, c.ắ.t c.ổ tay, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Diệp An nhíu mày, nhưng rất nhanh lại buông ra: "Làm đi, làm lớn chuyện, cùng lắm thì ly hôn. Dù sao em cũng là người đã kết hôn, ứng phó qua được rồi.”
Nhưng hắn có loại cảm giác, nếu cứ tiếp tục náo loạn như vậy, sẽ để cho người ngoài biết.
Vậy thì không được, nếu như người ngoài biết vấn đề giới tính của hắn, hắn sợ sẽ làm cho Diệp gia mất mặt, vì vậy đánh c.h.ế.t cũng không thể ly hôn.
Hơn nữa nếu ly hôn, hắn sẽ phải trải qua vấn đề thúc giục hôn nhân một lần nữa.
Nhìn anh cả là biết, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ càng thảm hơn.
Nhìn biểu tình của hắn không tốt, Hoa Chiêu vội vàng đổi đề tài vui vẻ.
"Dự án mới thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi.
Cô lại lấy ra một mảnh đất để Diệp An xây dựng.
Đó là một khu vực phồn hoa trong tương lai, lô đất lại không lớn, cô bảo Diệp An xây dựng một tòa nhà văn phòng quốc tế.
Việc này khá khó khăn, thiết kế, xây dựng cần tiêu chuẩn cao, yêu cầu cao, người mới không thể xử lý được.
Nhưng Hoa Chiêu mặc kệ, cô chỉ phụ trách đầu tư, phụ trách ra chỉ thị, thao tác cụ thể đều ném cho Diệp An, tự hắn tìm người thiết kế, tìm người thi công, tự mình quản lý.
Cô chỉ chịu trách nhiệm thu tiền.
Phiền não trên mặt Diệp An bị quét sạch, trở nên hưng trí bừng bừng.
Chuyện càng khó khăn hắn càng thích!
Hơn nữa cái gì cũng để cho Hoa Chiêu làm, vậy còn cần hắn làm gì?
"Chị không đến em cũng sẽ về tìm chị, em đã tìm mấy viện thiết kế, đây là phác thảo của bọn họ, chị xem chọn cái nào thích hợp?" Diệp An kéo Hoa Chiêu vào phòng, thương lượng với cô.
Không cần Hoa Chiêu thao tác thực tế, nhưng ý kiến của cô rất quan trọng.
Hắn phát hiện chị dâu hai của hắn hình như cái gì cũng hiểu, còn đặc biệt có ánh mắt.
Hoa Chiêu cầm mấy tấm bản thiết kế lên nhìn, cái khác không nói, chỉ ánh mắt này, ai cô cũng không phục, chỉ phục chính mình.
Cuối cùng cô chọn thiết kế của một công ty thiết kế nước ngoài.
Đây là chuyện không có biện pháp, thiết kế khối này, viện thiết kế trong nước hiện tại chưa đủ trình độ làm, nhà ở bình thường còn thiết kế không tốt, đừng nói là văn phòng.
Nếu để họ thiết kế, chưa đến 20 năm đã phải tháo dỡ.
Hoa Chiêu muốn những tòa nhà kinh điển trăm năm, vì thế tiêu nhiều tiền một chút cũng không sao cả.
Hai người vẫn tán gẫu đến khi trời tối, chuyện này xem như đã thảo luận xong.
Cô duỗi thắt lưng kết thúc đề tài: "Cậu đi làm việc đi, tôi đến sạp hàng của mẹ tôi xem một chút, nghe nói kiếm được rất nhiều tiền.”
Diệp An vẻ mặt hâm mộ: “Không phải sao, ai ngờ một sạp đồ ăn nho nhỏ, lại kiếm được nhiều tiền như vậy."
Một ngày kiếm được một năm trước kia của hắn!
Mà hắn còn phải dùng mạng đổi lấy.
Trương Quế Lan lại ừm, tay nghề của dì Trương quả thật không có gì để nói, coi như là kỹ năng độc nhất.
"Chị đi xem một chút đi." Diệp An cầm bản vẽ rời đi.
"Trễ thế này cậu đi đâu?" Hoa Chiêu kỳ quái nói.
Câu nói cậu đi làm việc đi của cô chỉ là lời khách khí, đã hơn bảy giờ nên tan tầm rồi.
"Em không sống ở đây được nữa, em sợ chuyện tối hôm đó lại xảy ra một lần nữa." Diệp An nói: "Em đến công trường ở.”
Hoa Chiêu: “Bọn họ hiện đang ở trong bệnh viện, không thể trở về.”
Nói xong cô liền có loại cảm giác đau mặt, bởi vì cô nhìn thấy Lưu Nguyệt Quế và Cát Hồng Miên từ bên ngoài tiến vào.
Lưu Nguyệt Quế túi lớn bao nhỏ cầm đồ nằm viện, còn phải đỡ Cát Hồng Miên suy yếu.
Diệp An chạy ra ngoài.
Hắn một tay cầm cặp, một tay túm đứa bé bướng bỉnh, chạy đến trước mặt Lưu Nguyệt Quế, nhanh chóng nhét đứa bé vào trong tay bà, rồi chạy ra khỏi cửa lớn.
Lưu Nguyệt Quế căn bản không phản ứng kịp.
Bà thực sự không thể ôm được hết nên vội vàng đặt một đống đồ đạc xuống.
"Ai, thằng nhóc thối này! Con chạy cái gì vậy? Con đi đâu vậy?!” Lưu Nguyệt Quế hét lên với Diệp An.
Người đã sớm không còn bóng dáng, gọi cũng không trở lại.
Lưu Nguyệt Quế tức giận, quay đầu hỏi Hoa Chiêu: "Hai đứa nói cái gì vậy? Tại sao nó còn trốn nhanh hơn?”
Kết quả trước mắt nào có người?
Hoa Chiêu vừa rồi đứng ở cửa phòng cũng không còn bóng dáng, không biết chạy đi đâu.
"Ai!" Lưu Nguyệt Quế tức giận.
Cảm thấy trong nhà này, ngoài đứa bé bướng bỉnh này, không ai nghe lời bà ấy.
Vẫn là đứa nhỏ này tốt.
Hoa Chiêu đã từ cửa nhỏ đi ra ngoài, đi chợ đêm.
Quy mô hiện tại của Bằng Thành đã rất lớn, có mấy chợ đêm.
Trương Quế Lan bày sạp cách nơi này không xa, lại ở bờ biển, buổi tối người đặc biệt nhiều, bán cái gì cũng có.
Không chỉ có quán hàng ăn, tất cả các loại đồ ăn vặt, đồ chơi, quần áo, máy ghi âm … thứ lớn nhỏ gì cũng có.
Đây là một thị trường cỡ nhỏ.
Hoa Chiêu vui vẻ đi dạo, cô phát hiện chợ này so với lúc cô đi dạo cùng Diệp Thâm cách đây không lâu càng phồn hoa náo nhiệt hơn.
Cô thích sự náo nhiệt này.
Cô chậm rãi đi tới khu vực quán bán hàng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy quầy hàng của Trương Quế Lan.
Câu nói "nhỏ" kia của Diệp An không đúng, quầy hàng của Trương Quế Lan đặc biệt lớn, cô nhìn thấy ít nhất 100 cái bàn.
Nhiều bàn như vậy, chả trách một đêm có thể kiếm được 3000.
Trên quầy hàng dựng mái che, những chiếc dù che nắng khổng lồ dường như được làm theo đơn đặt hàng, ánh đèn chiếu xuống một tấm bảng màu xanh viết "Phường ẩm thực Quế Lan".
Hoa Chiêu nhìn màu sắc này có chút không nói nên lời, nhưng màu xanh lục ngược lại thật sự bắt mắt, mùa hè nhìn cũng mát mẻ.
Cô mỉm cười, mẹ cô thật sự lợi hại, còn biết tự mình đặt tên.
Phường ẩm thực Quế Lan quả thật tốt hơn Trương Ký một chút.
Hoa Chiêu đứng ở xa xa nhìn, phát hiện 100 cái bàn 6 người gần như đều ngồi đầy, còn có người lắp ráp bàn, còn có người ở một bên chờ.
Lại nhìn các quầy hàng khác, chẳng những nhỏ hơn, còn không có nhiều người như quán của bà ấy, rất thưa thớt.
Ông chủ bên cạnh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn phường ẩm thực Quế Lan, ánh mắt còn hàm chứa ghen tị, nhưng lại không thể làm gì được.
Ngửi thấy mùi thơm phiêu tán trong không khí này, đã biết mình không thể so sánh được.
Nếu đó là họ, họ cũng sẽ đến đó để ăn.
Những cửa hàng xung quanh vì mùi thơm này mà thực khách nhiều hơn so với những nơi khác, bọn họ còn phải cảm ơn Trương Quế Lan đấy.
Hoa Chiêu còn chưa ăn cơm tối, cũng muốn đi qua ăn một chút.
Cô không chen vào bàn, cô mua mang đi.
Nhưng đến gần mới phát hiện, căn bản không chuẩn bị đồ cho khách đưa đi.
Trương Quế Lan được nhắc nhở, lập tức kinh ngạc cùng vui mừng: "Đúng vậy, mẹ sẽ chuẩn bị một ít hộp cơm dùng một lần, lại có thể bán thêm vài phần!”
“Bận rộn quá thì sao?” Hoa Chiêu hỏi.
Tính cả Trương Quế Lan, tổng cộng có 4 đầu bếp, đều bận đến trán đổ mồ hôi, môi không rời tay.
Nhưng khuôn mặt của mọi người đều rất kiên nhẫn.
Trương Quế Lan chia hoa hồng cho bọn họ, ngoại trừ lương cao mỗi tháng, doanh thu hàng ngày, bốn đầu bếp chung nhau được chia 10 phần trăm, các nhân viên phục vụ khác chung nhau chia 10 phần trăm.
Xào thêm một đĩa thức ăn, sẽ kiếm thêm một phần tiền.
Bận một chút mới tốt, không bận bọn họ mới phải khóc.
“Vậy thì mời đầu bếp!” Trương Quế Lan lập tức nói.
Thêm một người sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, tiền lương chỉ là một đầu nhỏ.
Hoa Chiêu nhìn Trương Quế Lan khí thế mười phần cười cười, không nói nữa.
"A, đây là của ông nội con, bưng qua cho ông ấy." Trương Quế Lan xào một đĩa ngao, đưa cho Hoa Chiêu.
“Ông nội cũng tới rồi?” Hoa Chiêu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện mấy người Hoa Cường ngồi ở một góc.
Mấy người bạn mới quen kia vậy mà vẫn còn ở đó, từ xa cô đã nhìn thấy bà thím váy đỏ kia miệng lưỡi lưu loát đang nói cái gì đó.
Bà ta hình như rất giỏi nói chuyện, mấy người đều bị chọc cho cười to.
Ngay cả Hoa Cường cũng cười ha hả.
Hoa Chiêu bưng mâm đồ ăn đi qua, vừa lúc nghe thấy bà thím váy đỏ đang nói chuyện của mình.
"Bạn già của tôi đi sớm, phải hơn 20 năm rồi, khi đó đứa lớn nhà tôi mới 5 tuổi, đứa thứ hai mới 3 tuổi, chớp mắt đứa lớn đã thành gia lập nghiệp, chỉ còn đứa thứ hai làm cho người ta sầu, hai mươi bốn năm còn chưa muốn tìm đối tượng."
Hoa Chiêu dừng bước.
Những ngày này sao luôn nói đến chủ đề này vậy?
Nhưng cũng đúng, mấy người già ở cùng nhau, không có đề tài khác, không phải là chuyện năm đó, thì là chuyện con cái.
"Thằng hai nhà bà không lo không tìm được đối tượng, người lớn lên lại dễ nhìn, còn là sinh viên đại học, có thể kiếm tiền, lại hiếu thuận, mỗi tháng cho bà 1000 tiền tiêu vặt! Con trai tốt như vậy tìm ở đâu?”
"Hắn chính là không muốn tìm, ngày nào đó hắn nghĩ lại, các cô gái sẽ xếp hàng dài để cho hắn chọn." Một bà thím khác mặc áo xanh tang bốc.
Nói xong còn nhìn hai cô gái ngồi cùng bàn.
Hoa Chiêu nhìn thái độ của hai cô gái này, không quen thuộc với ai, hình như là ghép bàn ngồi.
Hoa Chiêu buông ngao xuống, Hoa Cường lập tức cười lên: "Cháu đến rồi, lại đây ngồi.”
Cái bàn này của bọn họ đặc biệt lớn một chút, đủ chỗ cho 8 người ngồi, còn lại một vị trí.
Hoa Chiêu ngồi xuống bên cạnh ông.
Bà thím mặc váy đỏ lập tức khen: "Đứa nhỏ này, thật sự hiếu thuận, ai nha, sao tôi không gặp sớm hơn chứ, bằng không đây chính là con dâu của tôi!”
Hoa Chiêu nhìn bà ta một cái, không cố nặn ra một nụ cười.
Hoa Cường ngược lại cười khà khà.
Bà ta thật đúng là đến trễ, nếu bà ta tới sớm mấy năm, tầm sáu năm, mùa xuân sáu năm trước kia, ông đang tìm cháu rể khắp nơi, lúc đó, chỉ cần là đàn ông là được.
Bà thím váy đỏ rất biết nhìn nháy mắt, nhìn ra Hoa Chiêu không thích được khen như vậy, lập tức chuyển đề tài, cùng cô nói chuyện gia đình, hỏi cô làm gì, hỏi người đàn ông của cô làm gì, hỏi nhà cô ở đâu.
Hỏi cô tại sao không mang bọn nhỏ tới đây, hỏi mẹ chồng cô thế nào, dễ ở chung không, hỏi cô Trương Quế Lan có đối tượng không.
Cái gì cũng hỏi.
Những vấn đề này ban ngày bà ta đã hỏi qua, Hoa Chiêu cũng đã trả lời qua loa, bà ta vậy mà còn hỏi.
Không biết là không có khái niệm riêng tư hay là đặc biệt muốn biết.
"Ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi." Hoa Chiêu gắp cho Hoa Cường một đũa nói.
Hoa Cường cười ha hả nói: "Cháu ăn đi, ông nội ăn no rồi.”
Huyệt cười của ông đều ở trên người Hoa Chiêu, chỉ cần nhìn thấy cô, là có thể bất giác cười ra.
Hoa Chiêu cười: "Cháu sẽ làm thêm vài món ăn nữa.”
Cô đứng dậy nháy mắt với Hoa Cường, đi ra ngoài không trở về nữa.
Đi chợ đêm.
Cơm có thể không ăn, lời nói không muốn nghe loạn.
Nước miếng đã muốn phun vào trong chén của cô rồi, ăn cái gì mà ăn.
Hoa Chiêu chào Trương Quế Lan rồi đi ra ngoài.
Chợ đêm năm 82, không quá đa dạng, nhưng cũng rất nhiều.
Túi xách, quần áo, giày dép, đồ chơi nhỏ và các mặt hàng thiết yếu của chợ đêm đời sau, bây giờ cũng đã có.
Hoa Chiêu bị một quầy hàng trước mắt hấp dẫn.
Đây là một quầy hàng bán túi xách, mấy cái bàn lớn nhỏ, người chen chúc ba tầng, tất cả đều là phụ nữ, còn cướp nhau.
Thỉnh thoảng có người hét lên: "Tôi thấy nó trước!"
“Chậm một chút, đừng cướp! Cướp nhau phá hư sẽ phải bồi thường! Ai đưa tiền trước là của người đó!” Một người phụ nữ hét lên.
Hoa Chiêu vừa muốn rời đi lại dừng lại, đây là giọng của Diệp Đan.
Cô xoay người đi vào trong bóng tối, nhìn từ xa, nhìn quầy hàng trước mắt rất nhanh đã vắng vẻ, bởi vì đồ đạc đều bán hết.
Lộ ra Diệp Đan và Khâu Mai ở bên trong.
Còn có mấy người đàn ông từ quầy hàng cách đó không xa đi tới, hỗ trợ thu dọn đồ đạc.
Trên mặt Diệp Đan và Khâu Mai đều là vui mừng, chẳng qua lúc ánh mắt giao nhau, sẽ hung hăng trừng đối phương một cái.
Khâu Mai lại liếc mắt một cái, liền quét tới Hoa Chiêu.
Không có cách nào, cô trắng sáng như vậy, ngay cả khi đứng trong bóng tối, nhưng chỉ cần có ánh sáng xung quanh, dường như tất cả ánh sáng hội tụ trên người cô.
“Hoa Chiêu!” Cô ta bất giác hét lên.
Diệp Đan xoay người: "Ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận