Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 181
"Từ Mai! Cô đứng lên cho tôi! Cô là cái đồ bất hiếu, ba của cô bởi vì cô đã bị bắt!" Bà cụ Từ trông thấy Từ Mai liền tiến lên, muốn đem cô từ trên giường kéo dậy.
Kết quả bị bác sĩ y tá ngăn lại.
Bệnh nhân nằm trên giường nói bị đánh vào đầu, từ phòng khám bệnh đến phòng bệnh luôn mơ mơ màng màng đấy, vừa rồi xem ra, là bị kích động đến ngất luôn, cũng không thể lại để cho người ta lắc lư, sẽ c.h.ế.t người đấy!
Mấy vị bác sỹ khác không biết tình hình thực tế, thực sự cho là Từ Mai đã bị tổn thương.
Phần đầu này bị thương, giả ốm là thuận tiện nhất.
Bà cụ Từ không quan tâm, vẫn còn giãy dụa: "Cô đừng ở đây giả chết! Ba của cô đánh cô một cái tát thì làm sao vậy? Còn có thể đem cô đánh chết! Cô mau đứng lên đi nói với cảnh sát cô không có việc gì, để cho bọn hắn đem ba của cô thả ra!"
Bác sỹ lại nhìn mặt Từ Mai hiện tại còn sưng lấy, thật đúng là bị đánh vào đầu, vậy đầu óc thật đúng là khả năng xảy ra vấn đề.
Ngày nay, thể lực của con người kém, một cái tát và một lần bị ngã thật sự có thể g.i.ế.c người.
"Bác gái, người bệnh đã ngất rồi, không nghe được bác nói chuyện, bác muốn cho cô ấy đi theo bác, đợi cô ấy tỉnh rồi nói sau." Một người hộ sĩ nói.
Bà lão hung tợn này không phải là người có thể nói lý, còn có Từ Mai, người này thực sự khá nổi tiếng trong bệnh viện của bọn họ, hai lần đầu tiên bệnh hiểm nghèo đều ở đây, ngoại trừ mẹ cô ấy ra thì không có ai tới xem.
Người hộ sĩ này mới tới đấy, nếu cô ấy lại đến sớm vài năm, càng biết rõ Từ Mai rồi, Từ Mai trước kia đi làm ở đây.
"Nó lúc nào có thể tỉnh?" Bà cụ Từ lập tức hỏi.
"Bị thương đầu óc, cái này có thể không xác định được, phải kiểm tra thoáng một phát rồi nói sau, không có chuyện gì nữa thì ngày mai sẽ tỉnh, có việc thì..., khả năng sẽ không tỉnh lại rồi." Lúc này bác sĩ cũng không thế nào quan tâm năng lực thừa nhận của người nhà bệnh nhân, có chuyện liền nói thẳng.
"Tiểu Mai!" Triệu Đại Ni lập tức bổ nhào vào trên người cô bắt đầu khóc, tiểu Mai của bà ta, mệnh như thế nào lại khổ như vậy?
Bà cụ Từ cùng hai người chị dâu cũng bị hù dọa đến sững người rồi.
Đặc biệt là hai người chị dâu, người trực tiếp trốn ở phía sau.
Các cô cũng biết tình huống cụ thể rồi, đánh người chỉ có bố chồng, cũng không phải người đàn ônh nhà bọn họ. Hiện tại bị giam cùng một chỗ, là bởi vì bọn họ cùng đi đấy, kỳ thật cũng sắp được thả rồi.
Có chuyện lại để cho một mình bố chồng chịu trách nhiệm thì tốt rồi!
Lưu Tiền mang theo một người bác sỹ tiến đến.
"Người nhà bệnh nhân đến rồi? Vậy thì đem tiền cọc nằm viện giao trước một chút, sắo đầu kiểm tra rồi." Bác sĩ nhìn bà cụ Từ nói ra.
"Tôi cũng không tiền!" Bà ta nói với Triệu Đại Ni: "Con gái của cô, chính cô tự dùng tiền."
Triệu Đại Ni lập tức khóc ròng nói: "Con nào có tiền à? Tiền của con hàng tháng đều giao cho cha con bé, trên người con một phân cũng không có ah!"
Đãi ngộ của bà ta không tốt hơn bao nhiêu so với Từ Mai.
Bà cụ Từ lại nhìn về phía hai đứa cháu dâu.
"Chúng cháu cũng không có tiền! Tiền cũng đã giao cho người đàn ông ở nhà!" Đó là không có khả năng.
Nhưng các cô dựa vào cái gì mà phải xuất tiền cho Từ Mai xem bệnh? Cũng không phải người đàn ông nhà mình đánh, không liên quan gì đến bọn họ!
Hai người vậy mà quay đầu bước đi.
Bà cụ Từ tức giận rồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, vui vẻ nói: "Từ Mai có tiền ah! Tìm trong túi nó, lại để cho chính nó xuất tiền!"
Nói xong liền xông lại lục lọi, kết quả trong bốn túi quần chỉ nhảy ra 5 mao tiền.
Bà cụ Từ không tin, thò tay sờ vào phía trong y, có lẽ bên trong có túi?
Kết quả bị Triệu Đại Ni ngăn cản, bà mẹ chồng này cũng quá không lý! Trong phòng nhiều người đàn ông như vậy!
Không cho lục lọi, bà cụ Từ cũng không thất vọng, hai mắt sáng ngời nói: "Không ở trên người, khẳng định trong nhà, đi! Đến chỗ cô ta làm việc tìm!"
Đến lúc đó không phải là của đám bọn hắn hay sao?
Nhưng Từ Mai, người đang nằm trên giường, tức giận đến mức cô ấy đã suýt tỉnh dậy và cãi nhau với bà ta.
Chợt nghe Lưu Tiền nói: "Từ Mai làm gì có tiền? Một phân đều không có! Cô ta trước kia bệnh tình nguy kịch phải nằm viện, đã nợ thật nhiều tiền, về sau thân thể bên trong đều nát rồi, luôn phải chích thuốc và uống thuốc, mỗi tháng kiếm được tiền còn chưa đủ cho cô ta dùng thuốc Đông y đấy, còn mượn tôi 500 đồng!
"Trước kia cô ta nói mình không có người nhà, tôi còn tin, không nghĩ tới là có cả cha và mẹ, còn có bà nội, vậy thì thật là tốt, các người đem tiền cô ta nợ trả cho tôi a!"
Triệu Đại Ni nghe xong lời này đã quên khóc.
Bà cụ Từ nghe xong, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Tiền, quay đầu rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Đại Ni là người nhà, bà ta hỏi bác sĩ tình huống của Từ Mai đến cùng là thế nào.
"Cái này phải kiểm tra thoáng một phát mới có thể biết, nhưng trước đó phải giao phí." Bác sĩ nhìn bà ta nói ra.
Triệu Đại Ni cúi đầu xuống, lau nước mắt, nói ra: "Tôi sẽ về nhà hỏi một chút."
Nói xong bà ta dịch dịch chăn mền cho Từ Mai rồi mới đứng dậy đi.
Tất cả đi ra ngoài rồi, Từ Mai mới mở mắt ra, đáy mắt có chút hồng.
Cô biết mẹ mình cũng không dễ dàng, cũng giống như cô trước kia, trên người không có đồng nào, cái nhà kia, bà ấy chưa từng được làm chủ.
Nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Cô đúng là vẫn còn lẻ loi một mình.
"Bác sĩ, cám ơn cô!" Lưu Tiền cảm giác được không khí xấu hổ, nhanh chóng tìm lời nói.
Bác sĩ liếc nhìn Từ Mai, cùng cô gật gật đầu, kêu những người khác cùng đi ra rồi.
Bà là bác sỹ lâu năm ở đây, cũng biết Từ Mai.
Chuyện năm đó huyên náo rất lớn đấy.
Hơn nữa chuyện gần đây nhất, người có đầu óc có thể phân tích ra, Từ Mai hoàn toàn chính là cái người bị hại.
Quá đáng thương đấy, có thể giúp một tay liền giúp một tay.
"Cô muốn ăn chút gì đó không? Tôi đi mua." Trong phòng không có người, lại càng xấu hổ, Lưu Tiền còn nói thêm.
"Tôi hiện tại không đói bụng, anh Lưu trở về đi, trong nhà không thể thiếu người, nhiều chuyện bận rộn như vậy." Từ Mai nói ra.
"Hiện tại không có việc gì rồi, tôi bận rộn nhất là buổi sáng." Lưu Tiền tìm cái ghế ngồi xuống, nhẫn nhịn nói ra: "Cái kia, cô đừng khổ sở."
Từ Mai đột nhiên cười cười: "Trước mắt có chút chuyện ấy tính toán cái gì, tôi nếu vì vậy mà khổ sở thì đã sớm khổ sở c.h.ế.t rồi."
Lưu Tiền nghĩ nghĩ cũng đúng, người Từ gia như vậy, khẳng định không phải một ngày hay hai ngày rồi.
Ai, nhà chồng như vậy, nhà mẹ đẻ như vậy, cô thật đúng là đủ mệt đấy.
"Anh Lưu, cứ đi về trước đi, ta đợi buổi tối xác định bọn hắn không tới, tôi cũng trở về." Không có việc gì ai nguyện ý nằm viện?
Hơn nữa đây là phòng bệnh não khoa, mỗi giường đều từng tiễn rất nhiều người.
Nghĩ đến cái này, Từ Mai lập tức ngồi lên.
Trước kia làm y tá cô cũng không sĩ diện như vậy đấy, căn bản không xem cái này coi vào đâu, nhưng hiện tại nghĩ đến về sau cũng không làm y tá rồi, đột nhiên không chịu nổi.
Không được, một khắc cũng không trì hoãn được nữa, coi như cô đối với người Từ gia hiểu rõ, hôm nay bọn họ sẽ không đến rồi, ngày mai rồi nói sau.
"Đi một chút đi, chúng ta về nhà trước, buổi sáng ngày mai xử lý xong mọi việc, tôi lại đến." Nói xong đứng lên liền đi.
. . .
Từ gia bên kia xác thực không có đến, chạng vạng tối hai người anh của Từ Mai đã được thả ra, ông Từ vẫn còn bị giam giữ.
Cảnh sát đã đến bệnh viện điều tra qua, lúc ấy Từ Mai vừa mới vào, người Từ gia còn chưa tới, cảnh sát xem xét Từ Mai đang hôn mê, đương nhiên không thể khinh địch như vậy thả Từ Cương.
Tối thiểu phải đợi người tỉnh rồi nói sau.
Hai đứa cháu trai đã đi ra, chỉ còn lại con trai, Từ gia cũng định ngày mai lại nói sau.
Bọn hắn không đi, đồng nghiệp của Từ Mai cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta bệnh chết, tất nhiên sẽ trả tiền trước cho cô ta, sau đó bọn hắn lại đi.
Ngày hôm sau, Từ Mai buổi sáng xong xuôi hết mọi việc rồi mới vội vàng trở về bệnh viện, đợi đến lúc giữa trưa, Từ gia đã đến.
Lúc này tới chỉ có bà cụ Từ cùng Triệu Đại Ni.
Hai đứa cháu trai đều về nhà, cháu dâu càng không đến tham gia náo nhiệt nữa, chẳng may bị người ta đòi tiền thì làm sao bây giờ?
Bà cụ Từ vào cửa, xem trước trong phòng, không thấy người đàn ông ngày hôm qua nữa.
Cũng đúng, Từ Mai đã như vậy, người đàn ông nào có thể vừa ý cô ta? Ngày hôm qua đoán chừng đã bỏ đi rồi.
Từ Mai bây giờ đã tỉnh đấy.
Hôm nay bên người không có người, cô sợ giả bộ bất tỉnh bà cụ Từ có thể tới véo cô.
Nhưng cô nghĩ lầm rồi, cô không ngất bà cuh Từ vẫn có thể tới véo cô.
"Đồ con gái bất hiếu! Đã không c.h.ế.t liền nhanh chóng đi đồn công an đem ba ba của cô cứu ra!" Bà cụ Từ bổ nhào qua liền véo.
Triệu Đại Ni ngăn cản hai cái cũng không ngăn được, chính mình vẫn bị đánh vài cái.
Từ Mai bị bà cụ Từ cấu xé, ngăn cản lấy, nhưng không dám đánh lại.
Nếu bà Từ bị trầy xước một chút thì đã thành chuyện lớn rồi, dù sao bà ta cũng là bà nội của mình, con người thời nay đều rất hiếu thuận.
Từ Mai giống như thể lực chống đỡ hết nổi, hai mắt khẽ đảo, hôn mê bất tỉnh.
Người còn từ trên giường rớt xuống, rơi thật thê thảm, bác sỹ nghe được động tĩnh chạy tới liền trông thấy.
"Người nào ở trong bệnh viện đánh nhau!"
"Cô ấy là người bệnh không biết sao?"
"Lại là người bệnh bị thương ở đầu, thật vất vả mới tỉnh!"
"Lúc này lại ngất rồi, bà muốn thành sát nhân sao?"
Có bác sĩ đi qua cấp cứu cho Từ Mai, đương nhiên sẽ không thể cứu tỉnh được.
"Nhanh đi gọi cảnh sát!" Một người hộ sĩ hô.
Bà cụ Từ bị dọa, chân đều run rẩy rồi, lôi kéo Triệu Đại Ni bỏ chạy.
Triệu Đại Ni không muốn đi, liên tiếp quay đầu lại nhìn con gái trên mặt đất, nhưng bà cụ Từ kéo lấy bà ta liền đi ra ngoài.
Người đi rồi, bác sĩ y tá đều rút lui.
Ngày hôm qua Từ Mai ra viện, bọn hắn đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi.
Xét thấy cô trước kia 2 lần bệnh tình nguy kịch, thảm như vậy, người nhà mẹ đẻ lại như vậy, bọn hắn đều cam tâm tình nguyện phối hợp.
Từ Mai từ trên mặt đất đứng lên, nghĩ đến bọn hắn hôm nay sẽ không đến rồi, lại về nhà.
. . .
Hai ngày sau đều rất yên tĩnh, người Từ gia không có tới.
Đồn công an ngược lại đến một chuyến, thấy cô đã tỉnh, bác sĩ lại ám chỉ vấn đề không quá lớn, Từ Cương liền được thả ra.
Về sau người Từ gia cũng không tới.
Đến rồi sợ phải giao tiền thuốc men.
Về phần chuyện đòi tiền phải bàn bạc kỹ hơn a.
Mặc kệ Từ Mai là bệnh thật hay là giả bệnh, cũng không dễ đối phó như trước kia rồi.
Cho tới bây giờ chỉ có bạo hành trong gia đình, kỳ thật người Từ gia cũng không có bản lĩnh gì, nhất thời có chút bó tay.
Phùng Long đợi vài ngày, đợi đến kết quả này, tức giận đến mức hắn bị giày vò một trận.
Hắn đang chờ người Từ gia đem Từ Mai làm cho đến bước đường cùng, hắn mới có thể bước ra, kết quả đối mặt một cái bọn hắn liền rút lui.
Vô dụng!
Phùng Long đành tự mình đến rồi.
Kết quả đợi hai ngày, hắn cũng không nhìn thấy Từ Mai.
Hắn giả bộ như khách hàng tìm người bán thịt hỏi thăm một chút, Từ Mai hiện tại chỉ ở nhà nấu thịt, không đi ra ngoài rồi.
Hắn lại không dám đến cửa… Gấp đến độ hắn lại đi tìm Hạ Lan Lan.
Nhưng hắn cũng không tìm được.
Từ lần trước gặp phải hắn về sau, Hạ Lan Lan cũng không dám đi loạn bên ngoài rồi, ngoan ngoãn tiến vào đào viên.
Đừng nói Phùng Long không biết, dù hắn đã biết, cũng không dám đi qua tìm.
. . .
Trong vườn đào, Hạ Kiến Ninh đang tiếp đãi khách.
Là cha của Mã Thành Công.
"Hạ tiên sinh, cứu mạng ah! ~" Mã Đại Cường tuổi trên năm mươi, đầu đầy tóc xám, vẻ mặt hèn mọn mà cầu đạo.
Xem ra, hận không thể quỳ xuống.
Hạ Kiến Ninh có chút ngoài ý muốn, Mã Đại Cường là người không có bản lãnh gì, cũng không phải là người bên trong hệ thống đấy, nhưng dựa vào gia đình, hắn cũng là xưởng trưởng một xí nghiệp cỡ trung, nhìn người cho tới bây giờ đều là dùng lỗ mũi đấy.
"Không biết chuyện gì xảy ra? Lại để cho xưởng trưởng Mã gấp gáp như vậy?" Hạ Kiến Ninh chậm rì rì mà hỏi thăm.
Mã Đại Cường bất chấp thái độ của Hạ Kiến Ninh, khóc nức nở nói: "Thành Công nhà tôi, bệnh tình nguy kịch rồi! Chờ tiên sinh cứu mạng!"
Hạ Kiến Ninh sững sờ, Mã Thành Công bệnh tình nguy kịch rồi hả? Một nhân vật nhỏ như vậy, hắn thật không để ý.
"Thật sự là bất hạnh ah." Hạ Kiến Ninh vẻ mặt bi thương: "Bất quá ông có phải đã tìm lộn người hay không? Hiện tại tìm người cứu mạng, có lẽ tìm Diệp gia mới đúng, bọn hắn mới có thần dược, tôi không có."
"Đi, sao lại không đi! Nhưng Diệp gia tháng này đã vừa chia rượu thuốc xong, đã không còn! Phải đợi tháng sau rồi, chờ không được ah! Con trai tôi sắp chết! Cho nên kính xin tiên sinh cứu mạng!"
Mã Đại Cường không quỳ xuống, nhưng ôm lấy cánh tay Hạ Kiến Ninh, xoay người khóc lóc cầu xin, tư thái rất thấp.
Hạ Kiến Ninh lại không kiên nhẫn mà bỏ qua cánh tay của ông ta.
Người giả mù sa mưa hắn đã gặp rất nhiều, hai giọt nước mắt có thể đổi lấy chỗ tốt? Nước mắt của ông ta đáng giá như vậy sao?
"Tôi cũng không phải bác sĩ…Nếu ông tới tìm Lý Mộc? Tôi có thể giới thiệu anh ta cho ông, đi với ông một chuyến." Hạ Kiến Ninh sửa sang lại tay áo một chút rồi nói ra.
Mã Đại Cường thò tay lau nước mắt, che dấu xấu hổ, biểu cảm trên mặt cũng vặn vẹo một cái trong chớp mắt.
Khi cần dùng đến bọn hắn thì nói chuyện thật tốt, thành thật với nhau, lúc không cần đến rồi liền vứt bỏ.
Nằm mơ!
"Tôi không đến tìm thầy thuốc trung y. Hiện tại đã quá muộn để dùng trung y rồi! Con trai tôi bị thương bởi một phát súng. Giống như Diệp Thâm, nó bị thương ở đầu, vậy nên vẫn phải dựa vào rượu thuốc để cứu mạng!"
"Vậy ông vẫn nên đi tìm Diệp gia, cái rượu thuốc kia, tôi một giọt cũng chưa uống được đây này." Chuyện này đương nhiên cũng là không thể nào đấy, hắn từ nhiều con đường đã lấy được mấy lọ rượu thuốc, nhưng mà quang minh chính đại lấy từ Diệp gia đến đấy, một giọt cũng không có.
Theo lý là không có.
Diệp gia cũng không phải là một gia đình "ngay thẳng, chính trực" gì, hắn có thể mang tới chỗ tốt bọn họ sao có thể không nhìn thấy. Trước kia nhân sâm cũng bán cho hắn rồi, lần này rượu thuốc, theo lý cũng nên có một phần cho hắn.
Hắn cũng đến thăm cầu xin ba lượt rồi, cho đủ mặt mũi.
Kết quả cái gì cũng không có.
Hắn cảm thấy, đây không phải là tác phong của người Diệp gia, cái kia chính là ý của người khác.
Còn có thể là ai?
Hoa Chiêu chứ sao.
Sự việc lần trước đã khiến cô tức giận.
Đúng là một cô gái thích mang thù.
Hạ Kiến Ninh đột nhiên cười cười.
Nhưng làm Mã Đại Cường tức c.h.ế.t đi được.
Con của ông ta cũng sắp c.h.ế.t rồi, hắn lại ở trước mặt ông ta cười được! Quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì! Trách không được có thể nghĩ ra cái bẫy tổn hại kia!
"Tôi cùng Diệp gia không có giao tình, không bằng giao tình của ngài cùng Diệp gia, tôi xin không được, ngài khẳng định có thể! Cho nên kính xin ra tay." Mã Đại Cường cầu đạo.
"Tôi cũng cầu không được." Hạ Kiến Ninh lưu manh nói.
Nếu như người hôm nay tới là Mã đại soái, hắn ngược lại có thể đi một chuyến, tuy cũng là uổng công, nhưng hắn đã cố hết sức.
Mã Đại Cường cùng Mã Thành Công, là cái quỷ gì?
Một xưởng trưởng của một cái nhà máy sắp hỏng bét, một tên lính quèn, không vào được mắt của hắn, hắn không có thời gian cùng tinh lực lãng phí ở trên loại người này.
Thái độ của hắn rốt cuộc đã chọc giận Mã Đại Cường.
Mã Đại Cường nâng người lên, vẻ khóc tang trên mặt đã thu vào, uy h.i.ế.p mà nhìn Hạ Kiến Ninh: "Chuyện tốt vừa mới hoàn thành, ngài liền mài d.a.o g.i.ế.c lừa rồi hả? Sẽ không sợ tôi quay người nói cho Diệp gia? Chuyện lớn như vậy, tôi tin tưởng nhất định có thể đổi lấy mấy lọ thuốc rượu đấy."
Hạ Kiến Ninh giơ mắt lên nhìn ông ta, lá gan rất lớn nha.
"Đó là giao dịch của tôi với anh trai ông, tôi đề nghị ông muốn làm bất cứ điều gì, hãy hỏi anh trai ông trước, bằng không thì, hư mất chuyện tốt của tôi, ông ta chẳng những không thể cứu ông, chính ông ta còn không nhất địng sẽ cứu chính mình." Hạ Kiến Ninh cười cười: "Không biết vì một mình Mã Thành Công, có đáng giá hay không. Ông có 3 đứa con trai a?"
Khuôn mặt Mã Đại Cường trong nháy mắt vặn vẹo: "Tôi có ba đứa con trai, nhưng tôi thích nhất vẫn là Thành Công, hai đứa còn lại đều không nên thân, chỉ biết ăn chơi. Ai cũng có thể xảy ra chuyện nhưng hắn không được!
"Tôi cũng đã nhờ anh trai giúp đỡ rồi, ông ấy đưa ra hai bình rượu thuốc, lúc này mới kéo lại mạng của Thành Công, cái rượu thuốc này thực sự có tác dụng, bằng không thì tôi cũng sẽ không đến cầu xin anh."
Mã Đại Cường nói xong đột nhiên quỳ xuống: "Chỉ cần anh có thể đưa ra rượu thuốc, cứu sống Thành Công nhà tôi, về sau hắn chính là nửa con trai của anh, anh muốn hắn làm gì hắn liền làm cái đó! Nếu như không thể nhận…Cái kia Diệp Thâm cũng sẽ không thêm đứa bé!"
Hạ Kiến Ninh nhìn vẻ mặt bất chấp của ông ta, không nói chuyện.
Hắn kỳ thật không biết Mã Đại Cường, đây là lần đầu tiên chính thức nói chuyện.
Không nghĩ tới hắn coi trọng Mã Thành Công như vậy, sớm biết vậy đã không tìm Mã Thành Công làm chân chạy rồi, quá phiền toái.
"Nói thật, tôi đi Diệp gia cũng không có tác dụng gì, quan hệ phức tạp giữa chúng tôi, ông không thấy được sao? Tôi đào nhà tổ của hắn, hắn đào nhà tổ của tôi. Lần này cũng không phải dùng để cứu mạng chính mình, tôi chỉ làm trung gian giới thiệu ông, ông cảm thấy mặt mũi ông lớn hơn tôi sao?"
Đạo lý này ông ta cũng hiểu, nếu như là những người khác có việc, ông ta cũng sẽ không quan tâm, nhưng Mã Thành Công sắp không được rồi, vô luận như thế nào ông ta cũng phải thử một chút.
Mã Đại Cường nói ra: "Mỗi người đều nói anh thông minh, thủ đoạn cao siêu, tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, chỉ cần anh có thể lấy ra rượu thuốc là được, những chuyện khác tôi đều mặc kệ!"
Ông ta không tiếc bất cứ điều gì, chỉ cần cứu con trai, mặc kệ Hạ Kiến Ninh là đi lừa gạt cũng tốt, trộm cũng tốt, đoạt cũng tốt, ông ta chỉ cần rượu.
Ông ta đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, trước đó Hạ Kiến Ninh đã tìm con trai ông ta làm chân chạy, chạy một chuyến, bằng không thì hiện tại cũng không thể uy h.i.ế.p Hạ Kiến Ninh, đứa con kia chỉ có thể chờ chết.
Bị người ta uy hiếp…Đây là chuyện mà bao nhiêu năm nay chưa từng có? Hạ Kiến Ninh nhìn chằm chằm vào Mã Đại Cường, chậm rãi nhẹ gật đầu: "Được."
Trước hết để cho ông ta cao hứng hai ngày, mười tháng sau, lại nhìn.
Hạ Kiến Ninh mang theo Mã Đại Cường đi Diệp gia.
Quả nhiên chẳng có tác dụng gì, người Diệp gia vẫn quả quyết lượng rượu tháng này đã không còn, bọn hắn biến cũng biến không ra.
Đây là điều cần thiết đấy, bằng không thì nhiều người sinh lão bệnh tử, đến mỗi lần đến xin liền có, quy tắc sẽ rối loạn.
Không thấy vợ trước của Hoa Cường đang nằm co quắp đó vẫn phải xếp hàng sao?
Tề Hiếu Hiền dù tồi tệ đến đâu, cũng đã sinh cho Hoa Cường hai đứa con một trai một gái.
Mã Đại Cường sinh cho người ta cái gì rồi hả?
Không có khả năng xếp phía trước Tề Hiếu Hiền.
Bất quá xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Diệp Chấn Quốc đem nửa bình còn lại của mình đi ra, đưa cho Mã Đại Cường, hơn nữa cam đoan, tháng sau nếu như còn cần..., bọn hắn sẽ gom góp ra một lọ đến cho ông ta.
Mã Đại Cường cầm lấy rượu thuốc trong tay, cũng không hài lòng.
Thật sự không có rồi hả?
Ông ta không tin!
Hơn nữa, con của ông ta tuyệt đối không đợi được đến tháng sau, tháng sau bọn hắn đã không cần nữa!
Nhưng ông ta cũng biết lúc này không thể biểu hiện ra ngoài.
"Tôi hỏi một chút, Diệp Thâm lúc trước uống mấy bình mới bình phục?" Mã Đại Cường hỏi.
"Uống tầm mười bình a." Diệp Mậu nói ra: "Nhưng mấy bệnh tổn thương này, tùy từng người mà khác nhau, tình huống của Diệp Thâm khẳng định không giống con của ông đấy, con của ông đến cùng cần mấy bình mới có thể tốt lên, thậm chí có thể không tốt, tôi không dám cam đoan."
Mã Đại Cường trong lòng thầm hận, lại không dám nói ra.
Không dám cam đoan, vậy thì cho nhiều thêm mấy bình! Uống cho đến khi con ông ta tốt lên! Hoặc là con ông ta chết! Mà không phải giấu đi, nhìn con của ông ta chết!
Đã cầm được một lọ rồi, Hạ Kiến Ninh cảm thấy nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, đứng dậy mang theo Mã Đại Cường rời đi.
Mã Đại Cường cũng thống khoái, dù sao hắn cùng Hạ Kiến Ninh đã nói, đem con của ông cứu sống! Ông ta mới giữ bí mật. Cứu không sống, ai cũng đừng nghĩ!
"Rượu thuốc còn lại phải dựa vào ngài rồi." Ra khỏi cửa Diệp gia, Mã Đại Cường nói với Hạ Kiến Ninh.
Chút tâm tư kia, Hạ Kiến Ninh ngay từ đầu đã hiểu.
Cùng hắn chơi chiêu này, vô dụng.
"Tôi chỉ cho ông một đường sáng, cháu ông Mã Quốc Khánh trước kia lừa được mấy lọ thuốc rượu, chỉ đưa nửa cho Mã đại soái, còn lại một nửa vẫn còn trong tay hắn, nếu ông có nhu cầu cấp bách, có thể tìm hắn đòi."
Mã Đại Cường sững sờ, Mã Quốc Khánh? Hắn lấy được rượu thuốc rồi hả? Sao ông ta lại không biết!
Nhưng cũng đúng, Mã gia cũng không phải bền chắc như thép, người giống Mã Quốc Khánh lòng dạ hẹp hòi cũng không ít, có chút ít tâm tư cũng bình thường.
Mã Đại Cường xoay người rời đi, đi ra vài bước lại quay đầu lại: "Tiên sinh bên này cũng giúp đỡ một chút, lỡ may không đủ dùng, tôi lại trở về tìm tiên sinh!"
"Ông muốn ép buộc tôi." Hạ Kiến Ninh cũng bắt đầu tức giận: "Diệp gia mỗi tháng cũng chỉ có từng đó rượu thuốc, chưa đủ thời gian cũng không thể ngâm ra, tôi cũng không thể biến ra cho ông."
"Vậy thì tôi muốn nhân sâm!" Mã Đại Cường cắn răng nói ra: "Nghe nói trong tay tiên sinh có hai cây nhân sâm, cùng loại với cây Diệp gia ngâm rượu thuốc! Đến lúc đó kính xin tiên sinh cho tôi sử dụng trước, về sau, tôi cam đoan sẽ trả lại gấp bội!"
"A." Hạ Kiến Ninh híp mắt nhìn chằm chằm vào Mã Đại Cường, thực sự tức giận rồi.
Mạng Mã Thành Công còn quý trọng hơn hắn sao? Hắn sẽ đem mạng mình nhường lại cho Mã Thành Công?
"Về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, Mã Thành Công sống hay c.h.ế.t đều đừng tới phiền tôi. Ông muốn đi Diệp gia cáo trạng thì đi, đổi lấy được rượu thuốc tôi liền chúc mừng ông." Hạ Kiến Ninh cười cười: "Đợi Mã Thành Công khỏi hẳn rồi, tôi sẽ đưa hắn đi gặp ông nội của hắn."
Ông nội Mã Thành Công đã bao nhiêu năm.
"Anh dám!" Mã Đại Cường dựng khóe mắt.
"Cái này phải xem ông có dám hay không." Hạ Kiến Ninh cười nói: "Tôi là người, từ trước đến nay nói được thì làm được."
Nói xong cũng không liếc mắt nhìn Mã Đại Cường, quay người đi ra.
Mã Đại Cường nắm chặt cái chai, đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, sau đó cắn răng một cái, dậm chân đi tìm Mã Quốc Khánh.
Mã Quốc Khánh nghe nói Mã Thành Công bệnh tình nguy kịch, tin tức hắn có rượu thuốc này lại là Hạ Kiến Ninh cho đấy, không nói hai lời đã đem 2 lọ rượu thuốc ra.
Không lấy ra, sẽ bị bác cả gây khó dễ rồi. Lúc trước thế nhưng đã nói rồi, lấy được bao nhiêu đều đưa cho ông ấy, ông ấy sẽ đền bù tổn thất cho hắn ở chỗ khác.
"Chú ba, cháu thề, đều ở đây rồi." Mã Quốc Khánh nói ra: "Cháu tổng cộng chỉ lấy được 4 bình, cho bác cả 2 bình."
Mã Đại Cường tin, anh cả xác thực cũng nói chỉ có 2 bình. Hơn nữa đứa nhỏ Quốc Khánh này ông ta hiểu rõ, gian xảo tuy có gian xảo, nhưng loại thời điểm này hắn vẫn nhớ đến thân tình đấy, đặc biệt là quan hệ của hắn cùng Thành Công từ nhỏ luôn rất tốt.
"Chú ba cám ơn cháu trước." Mã Đại Cường khách khí một câu lập tức hỏi: "Hạ Kiến Ninh cũng không lấy được rượu thuốc, cháu làm như thế nào mà lấy được?"
Mã Quốc Khánh liền nói cho ông ta một chút chuyện đã trải qua.
Hai mắt Mã Đại Cường sáng ngời, nhưng vẫn không hài lòng, như vậy cũng phải đợi một tháng, ông ta không đợi được.
"Hơn nữa chú cũng đừng ôm hi vọng này nữa, Tề gia bên kia lòi đuôi rồi, Tề Bảo Quốc không thể lấy tới nữa." Mã Quốc Khánh nói ra.
"Ai!" Mã Đại Cường thở dài xoay người rời đi.
Con của ông ta xảy ra chuyện ở tỉnh Lâm, gần đây phải chạy chữa, bệnh tình lại nguy cấp không được chuyển viện, ông ta phải nhanh đi về đưa thuốc.
Hi vọng 2 bình rưỡi này, có thể đem con của ông ta cứu trở về đến.
Nếu như không thể…
Hy vọng của ông ta đã mất.
Đây là tinh chất màu xanh lá, lại là pha loãng qua đấy, 4 bình cũng không trị được tổn thương quá nghiêm trọng, chỉ có thể kéo lại mạng sống một cách lay lắt.
Rượu thuốc đã uống xong, bác sĩ cho ra kết luận là, hoặc là hôn mê cả đời, hoặc là cả đời cũng quá dài, sợ là không được mấy tháng nữa.
"Không có khả năng! Các người đều là những tên lang băm! Diệp Thâm người ta so với nó tổn thương nghiêm trọng đến như vậy cũng đã tốt rồi, hiện tại đang sống rất vui vẻ đấy! Con của tôi tổn thương nhẹ như vậy, các người còn cứu không được!" Mã Đại Cường rống to.
Bác sĩ không cùng ông ta chấp nhặt, là người nhà của người bệnh, có thể lý giải.
"Trên đời này chỉ có một Diệp Thâm, người ta đó là kỳ tích, không phải mọi người đều có kỳ tích đấy, ông phải đối mặt với sự thật, con của ông tổn thương quá nặng đi." Bác sĩ nói ra.
Bệnh án của Diệp Thâm ở trong tầng lớp này kỳ thật đều đã truyền ra, cuối cùng bị quy là kỳ tích.
Bằng không thì là cái gì?
"Phi! Kỳ tích cái rắm!" Mã Đại Cường hét to: "Đều là vì rượu thuốc của Diệp gia cứu hắn, có thể uống thì tốt rồi! Con của tôi nếu cũng có thể uống nhiều hơn mấy bình, cũng sẽ khá hơn!"
Bác sĩ không lên tiếng rồi, cái rượu thuốc màu xanh lá này có công hiệu bọn hắn thấy được, thật sự là thần kỳ.
Vốn dĩ theo dự đoán của bọn họ, Mã Thành Công hiện tại cũng không qua được rồi, kết quả hiện tại đã là tốt nhất nhưng lại biến thành người sống đời sống thực vật, nằm vài chục năm, đây không phải kỳ tích thì cái gì là kỳ tích?
“Rượu thuốc của Diệp gia?” Một vị bác sĩ nói nhỏ với đồng nghiệp bên cạnh: “Không phải anh nói vợ anh ta tự nấu rượu thuốc, lặn lội ngàn dặm cứu chồng sao?”
"Đúng, là có chuyện như vậy, cái rượu thuốc kia là vợ anh ta ngâm đấy, dùng nhân sâm lớn lên phía sau núi nhà mình ngâm đấy, nghe nói là nhân sâm ngàn năm." Đồng nghiệp nói ra.
Cái đoạn "Giai thoại" này cũng truyền ra.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý.
Hai mắt Mã Đại Cường vụt sáng, đúng vậy! Cái rượu thuốc kia kỳ thật không phải của Diệp gia đấy! Là cái gì Hoa gia đấy! Là vợ Diệp Thâm đưa cho Diệp gia rồi, cô ta mới là nguyên chủ!
Diệp gia khả năng thật sự không có đồ dư đấy, nhưng nhà Hoa chiêu khẳng định có!
Mã Đại Cường xoay người rời đi.
Mã Đại Cường cùng ngày đã trở về thủ đô, tìm được Mã Quốc Khánh.
Ông ta tùy tiện đến thăm không tốt lắm, khả năng thất bại rất lớn, cho nên tốt nhất vẫn nên tìm một người trung gian dẫn vào.
Ông ta nghĩ tới Mã Quốc Khánh.
Mã Quốc Khánh đang theo đuổi Diệp Thư, người Mã gia cũng biết.
Hơn nữa theo Mã Quốc Khánh tự mình nói, hắn sắp thành công rồi, năm nay cam đoan lấy được Diệp Thư.
Tuy nhiên đây khả năng có chút khoác lác, nhưng Mã Quốc Khánh cùng Diệp Thư đến cùng cũng quen thuộc, quan hệ cũng mạnh hơn so với người bình thường a?
Nghe xong Mã Đại Cường thỉnh cầu, Mã Quốc Khánh liền đáp ứng.
Hắn kỳ thật đã sớm muốn tìm cớ đến nhà rồi, đáng tiếc luôn không có, lần này là cứu người, là lý do quang minh chính đại.
Hôm nay là cuối tuần, Diệp Thư đúng lúc ở nhà, lại trở thành người giữ cửa, kết quả vừa mở cửa liền trông thấy Mã Quốc Khánh, lập tức nhíu mày.
"Anh tới đây làm gì?"
Mã Quốc Khánh không có phản ứng gì, Mã Đại Cường trong lòng nhưng lại rơi lộp bộp, trừng mắt liếc Mã Quốc Khánh, lập tức tới tay? Năm nay lấy về? Nhìn xem không giống ah!
Mã Quốc Khánh nghiêm trang nói: "Hôm nay tới là có chuyện quan trọng, đây là chú ba của tôi, cô nhận ra a?"
Diệp Thư lúc này mới nhìn về phía Mã Đại Cường, nhận ra ông ta.
Khi còn bé thỉnh thoảng sẽ trông thấy Mã Đại Cường đến nhà Mã đại soái thăm nhà.
"Chú Mã, đã lâu không gặp, chú có chuyện gì không?" Diệp Thư đứng ở cửa mở miệng hỏi.
Theo lý như vậy có chút không lễ phép, tất cả mọi người đều cùng một tầng lớp đấy, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tối thiểu cô phải đem người mời vào nhà rồi lại nói tiếp.
Nhưng người khác có thể, Mã gia không được.
Mã gia lúc trước cũng dám giữ lại rượu thuốc của Diệp Thâm, thiếu chút nữa hại Diệp Thâm! Sau đó lại dùng đủ loại thủ đoạn nhỏ, kể cả trước đó Tề gia trộm rượu thuốc, đều chảy về phía Mã gia.
Những chuyện này, Diệp Danh biết về sau cô cũng đã biết.
Mọi người đều không còn là hàng xóm, bạn bè hay người quen trong những mối quan hệ thông thường nữa, và không ngoa khi nói rằng họ là những kẻ thù không đội trời chung.
Hôm nay đến, nhất định không phải là chuyện gì tốt!
Nhà họ Diệp bọn họ không có thói quen coi kẻ thù của mình như khách.
Diệp Thư "Không hiểu quy củ" cũng làm cho Mã Đại Cường rất căm tức, ông ta nhưng lại không biết trong này còn có chuyện Mã đại soái giữ lại rượu thuốc, chuyện này người biết rất ít, mà ngay cả Mã gia chỉ có Mã Quốc Khánh chỉ biết một chút.
Mã Đại Cường nhíu mày, lại muốn nở nụ cười, sắc mặt liền có chút vặn vẹo: "Hôm nay tới là có chuyện quan trọng muốn tìm các người, chúng ta đi vào nói chuyện?"
Bộ dạng của người Mã gia rất khó coi, thậm chí có chút hung ác, Mã Đại Cường tất nhiên cũng thế, khi mặt mũi méo xẹo lại càng thêm đáng sợ.
Trong nhà hai Bảo Bảo đều nhận thức rồi, lại hù đến bọn chúng.
"Hôm nay chỉ có tôi cùng em dâu còn có 2 đứa nhỏ ở nhà, có lẽ chú Mã chắc cũng không phải tới tìm chúng tôi đấy, hay là ngài đi tới nhà của ba mẹ tôi a, hoặc là tìm ông nội tôi, nếu như bọn họ không ở nhà, ngài có thể đến đơn vị bọn họ tìm." Diệp Thư nói ra.
"Tôi chính là tới tìm em dâu cô đấy." Mã Đại Cường nói ra.
Diệp Thư sững sờ: "Ông tìm con bé làm gì?"
Mã Đại Cường cùng Hoa Chiêu, thế nhưng mà tám mươi bọn cướp cũng đánh cũng không đến.
"Chúng ta đi vào nói?" Mã Đại Cường kiên trì nói.
Việc này sao có thể ở cửa ra vào mở miệng? Hơn nữa Diệp Thư cũng không phải chính chủ.
Diệp Thư nhíu mày nhìn Mã Đại Cường vài giây, lại nhìn Mã Quốc Khánh.
Mã Quốc Khánh lập tức nói: "Chuyện lớn liên quan đến mạng người!"
Diệp Thư liền đoán được cái gì, lông mày càng nhăn, bất quá cũng không lại cự tuyệt.
Muốn cự tuyệt cũng là vào nhà uống miếng nước rồi lại cự tuyệt a.
"Mời vào." Diệp Thư mở cửa ra.
Mã Đại Cường phở phào, rốt cuộc cũng vào được, không nghĩ tới vào cửa cũng phiền toái như vậy.
Đoạn đối thoại ở cửa ra vào, trong phòng Hoa Chiêu đã nghe thấy được, ai bảo tai cô rất thính. Hơn nữa từ khi hấp thu "Cây Sinh Mệnh" về sau, cô cảm giác tai mình càng linh rồi, giống như không khí cũng bị cô xuyên thấu.
Mã gia?
Người thanh niên với giọng nói khàn khàn và có chút nịnh nọt kia, cũng là người bị Diệp Thư xem thường, chính là Mã Quốc Khánh sao?
Cô muốn nhìn một chút!
Hoa Chiêu đứng dậy chờ ở cửa phòng chính, rất nhanh đã thấy được ba người.
Mã Quốc Khánh cũng nhìn thấy Hoa Chiêu, người mặc áo trắng, dung mạo xinh đẹp dưới mái hiên, dưới chân lập tức lảo đảo một cái.
Sao lại có người dễ thương như vậy? So với Diệp Thư còn đẹp mắt hơn!
Hắn nhất thời có chút há hốc mồm.
Diệp Thư nghe được âm thanh sau lưng, quay đầu lại trông thấy bộ dang ngu ngốc của hắn, lập tức trợn trắng mắt.
Mã Đại Cường ngay từ đầu cũng sửng sờ, nhưng ông ta đã qua tuổi thích những cô gái trẻ, hiện tại lại một lòng cứu con trai, không có tâm tư nhìn mỹ nữ.
Nhưng trong lòng ông ta ngược lại có chút hiểu ra, trách không được Diệp Thâm có thể lấy một cô gái nông thôn, trách không được cô gái này có thể đào được nhân sâm ngàn năm, lớn lên chính là có linh khí.
Ồ? Cái linh khí này không phải là do ăn nhân sâm hay sao?
Mã Quốc Khánh đã thu hồi vẻ mặt si ngốc, trở nên bình thường, đi theo sau lưng Mã Đại Cường đến trước mặt Hoa Chiêu.
Hai bên hàn huyên vài câu rồi vào nhà ngồi xuống.
Hoa Chiêu nhìn lướt qua Mã Quốc Khánh, ngoại trừ vừa mới đầu có bộ dạng ngốc nghếch, sau đó biểu hiện đều rất bình thường, thậm chí so với người bình thường biểu hiện còn tốt hơn.
Rất nhiều người đàn ông thấy cô đều không dời được tròng mắt, ánh mắt cũng làm cho người ta chán ghét, nhưng hiện tại Mã Quốc Khánh biểu hiện cũng tạm được, ánh mắt coi như trong sáng.
Hơn phân nửa ánh mắt của hắn vẫn liếc về phía bên cạnh cô, Diệp Thư.
Chỉ là vóc người quả thực có chút…Có thể sẽ kéo thấp giá trị nhan sắc đời sau.
Vì cân nhắc cho con cái sau khi sinh, hắn cũng không nằm trong phạm vi được lựa chọn.
Mã Đại Cường lại cố gắng nói chuyện hai câu, sau đó nói ra mục đích chuyến thăm của mình: "Hôm nay tới là có chuyện muốn nhờ, con của tôi cùng Diệp Thâm là chiến hữu, một tháng trước bọn hắn còn cùng nhau làm nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ đó chấm dứt hắn lại có nhiệm vụ mới, không nghĩ tới đã bị thương ở đầu…"
Mã Đại Cường nhịn không được bắt đầu khóc, đối với những người phụ nữ trẻ tuổi da mặt mỏng phải đánh bài tình cảm.
Ông ta khóc đến chân tình thật ý, thực sự thương tâm.
Làm Mã Quốc Khánh hốc mắt cũng đỏ lên.
Diệp Thư cũng có chút không thoải mái, cô cũng biết Mã Thành Công, trước kia cũng là bạn học một trường đấy, nhỏ hơn cô mấy tuổi, không nghĩ tới một người đang rất tốt như vậy, nói không còn liền không còn nữa.
Hoa Chiêu nhíu mày, đồng đội của Diệp Thâm ah…Cùng anh ấy quan hệ có tốt không? Đột nhiên, cô nghĩ ra điều gì đó.
"Ngài họ Mã, con trai của ngài tên gì?" Cô hỏi.
"Mã Thành Công." Mã Đại Cường nói ra. Không có gì phải che giấu.
Ah. . . . Quả nhiên là hắn ah!
Lúc Diệp Thâm "Kể chuyện xưa" cho cô, đã từng nói qua tên Mã Thành Công, cô cũng nhớ kỹ.
May mà anh ấy đã nói, bằng không thì hiện tại cô lại khó xử rồi.
"Mã Thành Công ah, ngược lại đã nghe Diệp Thâm nhắc tới." Hoa Chiêu nói ra.
Mã Đại Cường trong lòng liền nhảy dựng.
Chính ông ta nói Mã Thành Công là đồng đội của Diệp Thâm, đó là lừa dối vì nghĩ rằng cô không hiểu, Mã Thành Công cùng Diệp Thâm kỳ thật một chút cũng không quen, cái từ "Chiến hữu" vẫn có chút xa.
Diệp Thâm nhắc tới nó như thế nào?
Tâm tư Hoa Chiêu rất nhạy cảm, nhìn ra trong nháy mắt ông ta đã chột dạ.
Được đấy, đến ông ta cũng biết con mình đã làm nên trò thất đức gì!
Vậy thì càng không đáng để đồng tình!
Bên này gài bẫy chồng cô, gài bẫy cô, sau đó còn l.i.ế.m láp mặt mũi đến đây muốn cái gì?
Thật không biết xấu hổ!
"Diệp Thâm nói hắn rất có thể uống, ngày đó lúc rời khỏi đơn vị bọn hắn đã uống rất nhiều rượu." Hoa Chiêu cười nói.
Như vậy ah. . . Mã Đại Cường thở phào.
Tiếp tục khóc nói: "Cô xem, bọn họ là anh em tốt, hiện tại hắn đang trong tình trạng nguy kịch, còn cầu xin cô cứu hắn!"
Hoa Chiêu vẻ mặt khó xử và nghi hoặc: "Cái này, tôi làm sao có thể cứu? Tôi cũng không phải là bác sĩ, cũng không thể cứu người."
"Rượu thuốc!" Mã Đại Cường nói ra: "Giống như cô lúc trước cứu Diệp Thâm vậy! Lúc trước Diệp Thâm bị thương nặng như vậy, uống rượu thuốc cô ngâm thì tốt rồi, con tôi tổn thương so với Diệp Thâm nhẹ hơn nhiều, uống rượu thuốc, hắn cũng có thể tốt lên!"
"Thế nhưng mà trong tay tôi đã không còn rượu thuốc rồi, đều cho Diệp gia rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Đây luôn là lý do thoái thác để nói với người ngoài, không có khả năng đến người quen liền thay đổi.
Mã Đại Cường không tin, kẻ đần mới đem toàn bộ đồ bảo vệ tính mạng cho người khác, chính mình một chút cũng không giữ! Cô ta khẳng định sẽ giữ lại, chỉ có điều không muốn cho ông ta mà thôi.
"Bao nhiêu tiền một lọ, cô có thể cho tôi biết giá cả!" Mã Đại Cường nói ra: "Hơn nữa, tôi khẳng định sẽ giữ bí mật đối với bên ngoài, sẽ không để lộ ra một chữ đấy! Tôi chưa từng mua qua một giọt rượu thuốc ở chỗ cô!"
Hoa Chiêu là người yêu tiền đấy, bên ngoài cũng có chút lời đồn, cây nhân sâm đầu tiên đã đổi một cái sân rộng, cây nhân sâm thứ hai bán được mười vạn!
Dân quê bình thường hẳn cũng không biết mười vạn là cái dạng gì! Cũng không dám mở miệng nói ra, đoán chừng một vạn có thể dọa vỡ gan.
Nhưng cô gái trước mắt này lại không giống, người ta dám mở miệng, thiếu một phân cũng không bán.
"Không phải chuyện tiền nong, nếu như tôi có, tôi đương nhiên thích bán lấy tiền." Hoa Chiêu nói ra: "Nhưng là tôi thật sự không có, đều cho Diệp gia rồi, ngài nếu cần, có thể đi tìm bố chồng tôi, chuyện trị bệnh cứu người, bố chồng tôi nhất định sẽ đưa cho ngài."
Chuyện Mã Đại Cường đã tìm đến trong nhà, Diệp Mậu không nói với Hoa Chiêu, chuyện rượu thuốc Diệp gia đã tiếp nhận hơn nửa năm rồi, bên ngoài người ta cũng đã quen rồi, đều nói đây là "rượu thuốc Diệp gia", sớm đã quên đằng sau còn có Hoa Chiêu.
Ông không nghĩ tới Mã Đại Cường còn tìm đến Hoa Chiêu.
Hơn nữa, tìm cũng vô dụng, Hoa Chiêu nhất định là "Không có" đấy, con dâu của ông có thể đảm đương, cũng đáng tin cậy như con trai ông vậy, ông hiểu điều đó và không lo lắng gì cả.
"Một vạn một lọ!" Mã Đại Cường cắn răng nói.
Nhà ông ta kỳ thật không có nhiều tiền, một vạn một lọ, là cực hạn mà ông ta có thể lấy ra nếu như cần nhiều hơn ông ta còn phải đi ra ngoài vay tiền.
Nhưng hiện tại chính là muốn mạng của ông ta cũng được, chỉ cần có thể cứu con của mình.
"Thật sự không có." Hoa Chiêu tiếc nuối nói.
Ánh mắt Mã Đại Cường lạnh xuống, ngồi thẳng lên, con mắt dò xét một vòng trong phòng, sau đó chậm rãi đứng lên.
"Tốt, tôi đã biết." Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, trầm giọng nói xong xoay người rời đi.
Diệp Thư khẩn trương mà đứng lên, nhìn vào bóng lưng của ông ta, cái ánh mắt kia, làm cho cô sợ hãi.
Hoa Chiêu ngược lại bình tĩnh, loại ánh mắt này cô đã thấy rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận