Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 237


"Em không có ý định lấy nguyên một mảnh, em muốn phân tán ra." Hoa Chiêu chỉ vào bản đồ: "Những địa phương này, mỗi nơi cho em 100 mẫu là được."
1000 mẫu bên ngoài đường vành đai bốn quá bắt mắt rồi, tương lai muốn bán cũng không có ai có thể ăn một lần, nếu chia ra bán, có chút phiền toái.
Không bằng nhỏ một chút, giăng lưới rộng, bắt được nhiều cá hơn.
Tương lai chính cô phát triển, cũng tiện lợi.
"Vì sao?" Diệp Danh có chút kỳ quái: "Như vậy rất khó quản lý."
"Kỳ thật dồn vào một mảnh lớn mới khó kiểm soát, không bằng phân tán ra, còn giảm đi rủi ro." Hoa Chiêu nói.
Đã nói đến chuyên môn, Diệp Danh cũng không cùng cô tranh cãi rồi, người ta hiểu được khẳng định nhiều hơn so với anh.
"Nếu em không ngại phiền toái, đương nhiên không có vấn đề." Diệp Danh nói.
Anh chọn chỗ này, là nơi gần thành phố nhất rồi đấy.
Mặc kệ làm cái gì, đương nhiên là rất thuận tiện, cho nên rất nhiều người chọn trúng, anh đoạt tới.
Hiện tại Hoa Chiêu chỉ cần một mảnh trong đó, anh có thể dùng phần còn lại đổi nhân tình, cũng không tệ.
"Khu đất này là cho em thuê sao? Thời hạn thuê là 70 năm?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh gật đầu.
"Còn việc sử dụng đất thì sao? Không chỉ là nông nghiệp, đúng không? Em muốn dùng chúng để xây nhà trong tương lai. Nói đến đây, công ty bất động sản của em đã đăng ký chưa?", Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh nhìn cô, ánh mắt có chút. . . .
"Sao em cứ cảm thấy anh cả có chút không đáng tin cậy? Từ lần trước sau khi nói xong, đây là lần thứ hai em hỏi, cảm thấy anh cả không để bụng."
Diệp Danh nói ra: "Nếu như tinh lực không đủ..., vẫn là đừng mở công ty, rất mệt a, em sẽ bận không làm nổi."
Anh nhìn lướt qua bụng Hoa Chiêu, đừng mệt đến bảo bảo này, tên anh cũng đã nghĩ ra rồi…
Hoa Chiêu có chút chột dạ mà ha ha thoáng một phát: "Mở thì vẫn phải mở đấy, kỳ thật không phiền lắm, em chỉ làm nhà đầu tư, chủ yếu phụ trách duyệt dự án, đầu tư, tiêu thụ…Những việc này cũng đã có người khác làm, em chỉ động não động miệng, không phiền."
"Nếu thật sự đơn giản như vậy, thiên hạ đều là ông chủ cả rồi." Diệp Danh nói ra.
Bất quá nhìn bộ dáng của con bé, có vẻ không có ý định từ bỏ, được rồi, nếu lo lắng anh sẽ tìm thêm mấy người giúp đỡ.
"Công ty đăng kí tốt rồi, em định ra tay từ miếng đất đó?" Diệp Danh lại chọn mấy nơi trên bản đồ.
Năm 1981, bất động sản mới chỉ được triển khai thí điểm ở các thành phố phía Nam.
Nhưng bên trên đã chú ý đến vấn đề này, hơn nữa đã sớm biết sắp sửa phát huy hết khả năng.
Thủ đô đương nhiên cũng muốn triển khai, địa điểm cũng chọn xong rồi, chỉ có điều người có năng lực ra tay còn chưa xuất hiện.
Mới năm 1981, có rất ít người trong nước có tiền tham gia vào lĩnh vực bất động sản, và Hoa Chiêu thuộc “số ít” này.
Cô sẵn sàng dùng tiền của mình cho dự án thử nghiệm, những người ở trên rất vui mừng, cho nên lần này những địa điểm Diệp Danh chọn, đều ở trong đường vành đai số hai.
Đường vành đai ba kia thực sự không có giá trị phát triển bây giờ ...
Hai mắt Hoa Chiêu tỏa ánh sáng mà đảo quanh rất nhiều địa phương.
Diệp Danh. . . ."Em sẽ thực rất bận đấy, hơn nữa, cần rất nhiều tiền."
Các nhà đầu tư hiện tại thật sự rất tốn kém, bởi vì những người xây dựng cũng quá nghèo, căn bản không có tiền ứng trước cho nhà đầu tư.
Hiện tại thậm chí không có những nhà thầu xây dựng, không có loại hình thức ứng trước tiền này.
Từ việc mua đất, xây dựng, bán nhà đều do chủ đầu tư chi trả. Và không có khoản vay nào, tất cả đều được bán toàn bộ.
Diệp Danh không cần có kinh nghiệm của người đời sau, cũng biết căn hộ không dễ bán.
Khoản tiền gửi trung bình của một hộ gia đình không vượt quá 1.000, vậy lấy cái gì để mua nhà?
Cho nên có thể đoán được tiền thu hồi sẽ rất chậm.
Tiêu hao tài chính sẽ nhiều.
Hoa Chiêu nhìn nhìn mười địa phương mà cô vẽ ra, mỗi nơi đều không nhỏ, ít nhất là hơn mười mẫu, cộng lại thực sự không ít tiền.
Nhưng cô có!
"Tiền không là vấn đề, em có Tiểu Thâm còn gì nữa, anh ấy kiếm được rất nhiều tiền." Hoa Chiêu nói.
Nói xong chính mình dừng lại một chầu, Diệp Thâm cũng sắp kết thúc nhiệm vụ rồi, sản nghiệp bên kia không biết có thể sẽ kết thúc như công việc hay không, đem tiền mang đi.
Có lẽ có a? Bởi vì anh ấy biết mình có một cô vợ tham tiền. . . Nếu như biết anh tay không trở về đấy, sẽ đau lòng chết!
Hoa Chiêu cười nhưng nụ cười lại không đạt đến đáy mắt.
Cô nhanh chóng lắc đầu bỏ qua lo lắng trong lòng, tiếp tục cùng Diệp Danh thảo luận kế hoạch kiếm tiền.
Cô đã tài đại khí thô như vậy, Diệp Danh cũng không khuyên giải nữa.
Hiện tại xác thực cần tìm một ít chuyện cho con bé làm, để con bé bớt nghĩ ngợi lung tung lo lắng cho Diệp Thâm.
Sau khi anh rời khỏi lập tức an bài xong xuôi, ngày hôm sau Hoa Chiêu liền lấy được miếng đất đầu tiên của mình.
100 mẫu, dùng để trồng rau đấy.
Chuyện dựng nhà anh định chờ một chút, đợi Hoa Chiêu làm việc xong với mảnh đất đấy, từng bước từng bước đến.
Hoa Chiêu gọi Lý Nguyên đến trong nhà.
"Mảnh đất này giao cho anh, anh toàn quyền phụ trách." Cô nói ra.
Lý Nguyên cảm động đến hận không thể làm quân lệnh cho cô.
Hắn phạm sai lầm lớn như vậy, không chỉ làm hỏng việc kinh doanh, mà còn hủy hoại đất đai, nếu xảy ra với người khác, chẳng khác nào trực tiếp làm ông chủ phá sản rồi.
Không giận chó đánh mèo lên hắn là tốt lắm rồi, sao có thể tiếp tục thuê hắn.
Hoa Chiêu chẳng những dùng hắn, còn dùng các anh em dưới tay hắn, hắn đã muốn lệ nóng quanh tròng.
"Tôi cam đoan sẽ không để phát sinh vấn đề gì! Bằng không thì. . . ." Đưa đầu tới gặp!
"Đừng." Hoa Chiêu nhìn nét mặt của hắn không đợi hắn nói xong đã cắt đứt lời hắn: "Không đến mức, có vấn đề thì giải quyết vấn đề, chỉ cần không phải anh phạm sai lầm quá nghiêm trọng, một số trường hợp bất khả kháng cũng không cần tự mình ôm."
Có người hạ độc, cái này không thể trách Lý Nguyên, cho nên cô cũng không trách cứ gì.
"Nhưng lần này, hồ chứa phải xây dựng trong phạm vi đất của chính mình để bảo vệ nó. Nếu có vấn đề lại phát sinh lần nữa, đó sẽ là lỗi của anh." Hoa Chiêu nói ra.
"Vâng!" Lý Nguyên lớn tiếng nói.
Hoa Chiêu cười cười, giao cho hắn các loại hạt giống: "Nhanh đi làm việc đi thôi, coi chừng lỡ mất vụ mùa."
Đã là mùa xuân rồi.
Tiễn Lý Nguyên, Hoa Chiêu liền thấy Diệp Thư dạo phố trở về rồi.
Diệp Thư hiện tại đặc biệt thích dạo phố, thích đến những nơi đông người. Lần nào cũng mua cả đống đồ lộn xộn.
Lúc mua rất thích, về nhà thì để đấy, mấy ngày sau thì quên mất mình mua gì.
Hôm nay cô ấy lại bao lớn bao nhỏ mà trở về rồi, trông thấy Hoa Chiêu, vẻ mặt hưng phấn mà đi tới.
"Em đoán xem trên đường chị đã thấy cái gì?"
"Cái gì?" Hoa Chiêu tò mò hỏi.
"Chị nhìn thấy dì Trương đang cùng chú Hứa dạo phố, còn. . . Tay cầm tay rồi!" Diệp Thư nói.
"Không thể a?" Hoa Chiêu có chút không tin: "Tay cầm tay?"
Mấy năm trước, vợ chồng đi trên đường còn phải cách nhau khoảng một cái nắm tay, hiện tại tuy bầu không khí đã thay đổi, nhưng có thể tay cầm tay rồi hả?
"Thật sự!" Diệp Thư vẻ mặt bát quái nói: "Là chú Hứa động tay trước, dì Trương giãy giụa một lúc mà không được, liền chấp nhận. Là trông thấy chị, hai người mới nhanh chóng tách ra đấy."
"Xem ra, chuyện tốt đến gần ah ~" Diệp Thư nói ra.
Nói về tốc độ và mức độ yêu đương, cũng đã nói chuyện hơn mấy tháng rồi, đã tay cầm tay, kết hôn có thể cho vào danh sách quan trọng rồi.
"Không thể." Hoa Chiêu nói ra: "Người Hứa gia đều rất hung dữ, lần trước em còn đánh nhau với bọn họ một chầu."
Diệp Thư sững sờ: "Còn có chuyện này? Nhanh nói cho chị một chút!"
Nghe Hoa Chiêu nói xong, cô ấy cũng buồn: "Vậy phải làm sao bây giờ? Đây cũng không phải là nhà chồng tốt, không có mẹ chồng tốt, dù cho kết hôn cũng có thể quấy tan. Nhưng chị thấy dì Trương thực sự để bụng rồi. . ."
"Em sẽ hỏi mẹ một chút." Hoa Chiêu nói ra, nói xong chưa đến vài giây, Trương Quế Lan đã trở lại rồi.
Bà trông thấy Diệp Thư, trên mặt còn có chút xấu hổ.
Thiệt là, lớn như vậy rồi, còn làm đối tượng. . . Còn để cho tiểu bối nhìn thấy. . .
"Mẹ, mẹ định kết hôn với chú Hứa sao?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi.
Trương Quế Lan sửng sốt một chút, do do dự dự đấy, không biết nói cái gì cho phải.
Thái độ này chính là thái độ rồi.
Hoa Chiêu sững sờ, tình yêu thật sự có ma lực, có thể làm cho người phụ nữ vừa lành sẹo đã quên đau.
"Mẹ, mẹ đã quên nhà bọn hắn nhiều khó chơi sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan thở dài: "Mẹ không có quên. . . Nhưng ông ấy nói về sau tách ra ở riêng, chỉ có ngày lễ ngày tết mới cần xã giao một chút."
Hoa Chiêu nhíu lông mày: "Lời này mẹ sẽ không tin chứ?"
Trương Quế Lan có chút ừ ừ.
Không thể tin sao? Hứa Tri Minh nói rất chân thành.
"Con nhớ là mẹ ông ấy vẫn ở cùng đấy, tách ra? Bà Hứa sẽ đi theo con trai trưởng sao?"
Trương Quế Lan gật đầu.
"Vậy con gái của ông ấy thì sao? Sẽ không rởi đi đúng không? Đều chưa lập gia đình." Hoa Chiêu hỏi.
"Hai người đều trọ ở trường, đến trường." Trương Quế Lan nói.
"Ở trường học cả đời? Không tốt nghiệp? Không trở về nhà, không kết hôn? Sau khi kết hôn thì ở đâu? Hai người đó có thể được phân phối nhà ở sau khi tốt nghiệp để chuyển ra sao?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Trương Quế Lan không lên tiếng rồi.
Đây đúng là một vấn đề, trước đó bà không nghĩ tới.
"Vậy thái độ của hai người con kia ta đừng nói tới nữa, không biết mẹ hiền lành như vậy có thể cảm hóa bọn hắn hay không." Hoa Chiêu nói: "Chỉ nói đến chuyện xã giao ngày lễ ngày tết, anh em ruột, chẳng lẽ bình thường anh em không qua lại với nhau sao?
"Còn có mẹ ruột của ông ấy, cũng có thể xã giao sao? Về sau bà ta có chuyện gì, mẹ cũng có thể không tham dự sao?"
Không cần Hoa Chiêu nhiều lời, Trương Quế Lan liền tỉnh táo lại, trên mặt không có ý cười nữa rồi.
Hứa Tri Minh chỉ vẽ lên cho bà một cái bánh, câu nói kia hoàn toàn không nhắc tới vấn đề này.
Chỉ là lúc đầu mới kết hôn, bà Hứa chuyển ra ngoài, qua hai tháng bà ta lại muốn trở về sống với con trai út, bà còn có thể đuổi người sao?
Vậy chính là bất hiếu, bị người đ.â.m cột sống đấy.
"Quên đi." Trương Quế Lan nói.
Hoa Chiêu phát hiện, sau khi nói những lời này, ánh sáng rọi trên mặt bà liền biến mất.
Ai!
"Chỉ cần mẹ thích, muốn kết hôn cũng không phải không được." Hoa Chiêu nói.
Trương Quế Lan sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu, có chút chờ mong, lại có chút xấu hổ mà nhỏ giọng hỏi: "Sao được?"
"Đầu tiên, mẹ phải trở nên lợi hại..., nếu mẹ có thể lợi hại giống con, ai dám kiếm chuyện, đến một người đánh một người, đến hai người đánh một đôi, cuộc sống của mẹ tuyệt đối thái bình." Hoa Chiêu nói.
Trương Quế Lan. . . .
Diệp Thư ở bên cạnh muốn cười mà không dám cười, nhưng cô ấy tuyệt đối ủng hộ Hoa Chiêu: "Đúng vậy, đúng vậy, dì Trương phải được như vậy! Lúc trước nếu cháu. . . Đem bà Khổng thu thập đến dễ bảo, sao còn có thể chịu nhiều uỷ khuất như vậy."
Cô ấy sau khi học được mấy bài học, hiện tại ai cũng không nuông chiều! Kết quả ngược lại gặp được nhà chồng tốt, bố chồng và chồng đều rất thương cô.
"Vậy tiếp theo thì sao?" Trương Quế Lan nói ra: "Mẹ cảm thấy tính tình của mẹ cũng rất lợi hại rồi, về sau sẽ không nén giận giống như trước kia. Nhưng thực sự động thủ, mẹ sợ đánh không lại ai. . ."
Đánh bà Hứa, à tuyệt đối không thể đấy.
Chỉ có thể đánh chị dâu Hứa Tri Minh, Tôn Hiểu Quyên, đến lúc đó bà Hứa lại giúp người nhà, hai đánh một, bà đánh không lại.
Lúc đó nếu để lại vết thương, ngược lại sẽ làm cho Hoa Chiêu lo lắng.
"Tiếp theo, chính là chuyện của con rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Thật sự muốn đem người Hứa gia trị cho dễ bảo, cô có rất nhiều biện pháp.
Nhưng những biện pháp này đều không thế nào "Ôn hòa".
Sợ là sẽ phải ảnh hưởng đến tình cảm của Trương Quế Lan cùng Hứa Tri Minh.
Nếu như hai người cuối cùng lại vỡ tan, ly hôn, vậy Trương Quế Lan sẽ thế nào? Cô thì sao?
Cho nên cuối cùng vẫn nên trực tiếp tìm một nhà tốt hơn, không cần có loại phiền toái này.
Nhưng hiện tại Trương Quế Lan sợ là đã không dễ quay đầu lại rồi.
Hoa Chiêu đã biết bà cùng Hứa Tri Minh vụng trộm viết thư.
Chỉ có thể cảm thán thiên thời địa lợi nhân hoà, đều bị Hứa Tri Minh chiếm được.
Lúc bị giam, Trương Quế Lan ngoài miệng nói không sợ, nhưng đáy lòng khẳng định cũng rất sợ hãi, Hứa Tri Minh lại vừa vặn trấn an loại sợ hãi này.
"Lại mời cả nhà bọn họ ăn bữa cơm a." Hoa Chiêu nói ra.
Lần này, cô phải xem xét thật kỹ người nhà này, còn có thể cứu được không.
Trương Quế Lan vừa mừng vừa lo mà đi gọi điện thoại cho Hứa Tri Minh.
Bữa tiệc sắp xếp vào buổi tối.
Diệp Thư mãnh liệt yêu cầu tham gia.
Cô ấy còn gọi điện thoại cùng Diệp Danh buôn chuyện, cô ấy cảm thấy Hứa Tri Minh sợ là muốn thượng vị.
Hoa Chiêu đã phân tích cho bà ấy như vậy, sau đó nói mời người ăn cơm, Trương di vậy mà một chút cũng không cự tuyệt.
Xem ra lòng của bà ấy đã lệch rồi.
Diệp Danh nghe xong liền cau mày, hai người phụ nữ có thai này, lại muốn gây chuyện!
"Đợi anh tới ăn cơm." Anh xoa lông mày nói.
Bữa tiệc lần trước anh không tham gia, nhưng anh đứng ngoài quan sát rồi.
Người Hứa gia hình như cũng không có lý trí, đừng đụng vào hai người phụ nữ đang mang thai của nhà họ.
"Anh cả, anh cũng muốn đến à? Quy cách có chút cao a?" Diệp Thư khuyên nhủ.
Nhưng thật ra cô sợ Diệp Danh đến rồi, sẽ không còn náo nhiệt nữa. . .Cô cảm thấy Hoa Chiêu muốn gây sự!
Diệp Danh đến rồi, sẽ không dễ làm rồi.
Diệp Thư còn dễ lộ hơn Hoa Chiêu, lại chưa bao giờ diễn trò với người đối diện này, âm thanh do do dự dự này đã bại lộ vấn đề.
Diệp Danh nhanh chóng hoàn thành công việc rồi đứng lên: "Đợi đấy, anh lập tức sẽ tới."
Diệp Thư cúp điện thoại, nghĩ nghĩ lại đi tìm Hoa Chiêu: "Chị hình như đã gây họa. . ."
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Chị gọi anh cả tới rồi. . ." Diệp Thư nói.
Hoa Chiêu. . . . .
Biểu cảm im lặng này của cô đã làm cho Diệp Thư sững sờ: "Em thật đúng là muốn gây chuyện? Bỏ đi a, bằng không thì dì Trương về sau vào cửa sẽ không sống tốt được ah.
"Đừng nghĩ đến việc để cho bọn hắn biết rõ sự lợi hại của em, như vậy sẽ khiến cho cuộc sống của dì Trương sau khi kết hôn rất khó khăn, làm con dâu có khổ nói không nên lời!"
Chuyện này cô ấy cực kỳ có kinh nghiệm.
Những chuyện mà bà Khổng làm kia, nói ra đều là "Vì tốt cho cô", là một phen hảo tâm, là tiết kiệm, là biết sống, là không dễ dàng.
Dù sao người ta đều đúng, cô không thể nói lại, nếu nói sẽ là cô mất hứng, đều là lỗi của cô.
"Em muốn gây chuyện, anh cả cũng ngăn không được." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá rốt cuộc muốn không làm, vậy phải xem thái độ của người Hứa gia."
Hoa Chiêu nói xong, lôi kéo Diệp Thư rửa mặt thay quần áo, sau đó đến tiệm cơm.
Bên kia, người Hứa gia đã đến đủ.
Cũng là gian phòng kia, những người kia, thái độ lại hoàn toàn không giống với lúc trước.
Bà Hứa không có ở trong phòng, mà chạy đến phòng bếp, vẻ mặt ân cần theo sát Trương Quế Lan nói chuyện phiếm, thậm chí muốn giúp đỡ.
Mà Hứa Khiết, đang cùng Diệp Danh nói chuyện phiếm.
"Vậy là ai à?" Diệp Thư chưa từng thấy qua Hứa Khiết, có chút tò mò mà hỏi thăm.
"Hứa Khiết, con gái của Hứa Tri Đức, một người rất thích diễn sâu, từng theo đuổi anh cả mà bị cự tuyệt." Hoa Chiêu nói ra.
"Oa, có thể bị em gọi là người rất biết diễn sâu đấy, khẳng định rất lợi hại, chị ở trong miệng em cũng không xứng được gọi là người biết diễn sâu đây này!" Diệp Thư nhỏ giọng nói ra.
Cô ấy nhìn Hứa Khiết: "Rất xinh đẹp đấy. . . Kỳ thật làm diễn viên cũng không tệ ah, anh cả tìm một diễn viên cũng không phải không được, chỉ cần có thể cùng anh ấy sống chung thật tốt là được chứ sao."
Hoa Chiêu liếc cô ấy, định về nhà cùng cô ấy giải thích một chút, cô đi qua nói chuyện với Hứa Tri Minh.
Cô đối với Hứa Tri Minh ấn tượng vẫn khá tốt đấy, vì ông ấy đã phối hợp thu thập người Triệu gia.
Tinh thần Hứa Tri Minh hôm nay vô cùng phấn chấn, nhưng thấy Hoa Chiêu đến lại khẩn trương.
Ông biết mình cùng Trương Quế Lan có thể thành hay không, vẫn phải là xem ý kiến của Hoa Chiêu.
"Cháu gái tới rồi, nhanh ngồi!" Nói chuyện lại không phải Hứa Tri Minh, mà là Tôn Hiểu Quyên.
Bà ta đã thay đổi bộ mặt của người đàn bà chanh chua trước kia, lần này nhìn thấy Hoa Chiêu, cười đến như mẹ ruột vậy, giống như chuyện trước kia căn bản chưa từng phát sinh qua.
Hoa Chiêu rốt cuộc biết những hành động của Hứa Khiết là học của ai rồi, lần trước thật đúng là không nhìn ra.
Không đợi Hoa Chiêu cùng bà ta chào hỏi, Tôn Hiểu Quyên lại nhìn về phía Diệp Thư.
"Đây là Diệp Thư a? Ai nha, thật là xinh đẹp! Trách không được có thể gả cho Hoa kiều, xuất ngoại hưởng phúc! Nghe nói ở nước ngoài rất tốt, mỗi người đều có tiền, có phải thật vậy hay không?"
Tôn Hiểu Quyên treo khuôn mặt tươi cười, ánh mắt đều dừng ở trên người Diệp Thư, không dám nhìn lệch sang Hoa Chiêu một phân.
Ngàn vạn lần đừng nói gì với bà ta! Bà ta sợ hãi!
Bởi vì chuyện lần trước, những ngày này, mỗi ngày bà ta đều bị đánh.
Lần này tới Hứa Tri Đức đã nói, hôm nay nếu bà ta lại gây chuyện, sẽ đánh cho bà ta không thể xuống được giường!
"Nước ngoài nào có tốt như vậy, ăn mày đặc biệt nhiều."
Diệp Thư đã nghe Hoa Chiêu đã từng nói qua Tôn Hiểu Quyên này, đối với bà ta cũng không có khuôn mặt tươi cười, bất quá cũng không quá lạnh nhạt, có hỏi tất đáp.
Nhưng những lời này vượt ra khỏi nhận thức của những người đang ngồi.
Hứa Thải Nguyệt hoảng sợ nói: "Nước ngoài còn có ăn mày? Còn rất nhiều?"
"Nơi nào đông người thì có người ăn mày. Ở một số nơi, một con phố chật cứng người ăn mày, buổi tối cũng không dám ra cửa." Diệp Thư nói.
"Làm sao có thể!" Hứa Thải Nguyệt vẻ mặt không tin, hoài nghi Diệp Thư cố ý lừa gạt cô ta.
Lý tưởng của cô ta chính là ra nước ngoài học, sau đó ở lại thiên đường giàu có đó.
Trong thiên đường làm sao có thể có người xin cơm!
"Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng những gì tôi thấy chính là như vậy." Diệp Thư nhìn cô ta một cái nói ra.
Vì sao có nhiều kẻ lang thanh như vậy, sau khi tìm hiểu về địa lý nhân văn ở đó, cô ấy đã biết, nhưng chẳng muốn nói.
"Ăn cơm ăn cơm." Hứa Tri Đức vui đùa nói: "Chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, quan tâm gì người khác có cơm ăn hay không. Mang thức ăn lên. . . Ồ? Sao bà còn ngồi ở chỗ này? Còn không đi giúp mẹ cùng đồng chí Trương!"
"Tôi đây không phải là đến đưa nước sao." Tôn Hiểu Quyên rót một chén nước cho mọi người, sau đó liền đi phòng bếp.
Đồ ăn rất nhanh sẽ lên đây.
Trương Quế Lan trước đó thật ra là muốn tránh ra ngoài, mới đến phòng bếp bận việc.
Nghe xong Hoa Chiêu nói..., bà đã không muốn tự mình nấu ăn cho người Hứa gia rồi.
Bà phải lợi hại hơn một chút, không thể quá ân cần!
Nhưng không nghĩ tới bà Hứa cùng Tôn Hiểu Quyên vậy mà đuổi tới phòng bếp.
Người ta cho bà khuôn mặt tươi cười, dùng cách làm người của bà, cũng sẽ không thò tay đánh mặt người ta.
Cho nên trên bàn cơm coi như vẫn cười cười nói nói, đương nhiên cười đều là người Hứa gia, Trương Quế Lan nhìn Tôn Hiểu Quyên vẫn cười không nổi.
Hứa Tri Đức liếc nhìn Tôn Hiểu Quyên.
Tôn Hiểu Quyên cúi đầu nhìn chén rượu trước mặt mình, đứng lên, nói với Hoa Chiêu: "Cháu gái, chuyện lần trước thực sự xin lỗi, đều là thím sai, thím nhất thời hồ đồ, về sau cam đoan sẽ không bao giờ như vậy nữa! Cháu đừng cùng thím chấp nhặt."
Lần trước tuy bà ta cùng Trương Quế Lan đánh nhau, nhưng mục tiêu đầu tiên của bà ta vẫn là Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhìn bà ta, không lên tiếng.
Không khí có chút lạnh xuống.
Tôn Hiểu Quyên vừa nhìn đã biết không ổn, xem nét mặt của cô, mở miệng khẳng định không có tác dụng gì!
"Em gái, chị sai rồi, nếu em chưa hết giận, cứ đánh chị một trận!" Tôn Hiểu Quyên nâng chén đưa tới trước mặt Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan nhìn Tôn Hiểu Quyên, nhìn khuôn mặt tươi cười hèn mọn kia, trong lòng rất cảm khái.
Nếu như là vài năm trước, bà vẫn chỉ là công nhân tạm thời trong một xí nghiệp thực phẩm nhỏ ở phía đông bắc.
Có người đánh bà, sau đó lại mời rượu xin lỗi, bà nhất định sẽ nhận lấy, biến chiến tranh thành tơ lụa.
Đừng nói mời rượu, chỉ cho bà khuôn mặt tươi cười, nói với bà vài câu, bà cũng có thể xem cái đánh trước đó không tồn tại.
Lúc trước chính mình thật sự quá uất ức rồi.
Hiện tại, bà phải giống như con gái nói, lợi hại lên.
Hiện tại nếu như bà nhẹ nhõm tiếp chén rượu này, Tôn Hiểu Quyên khẳng định sẽ cho là bà dễ lừa gạt, về sau sẽ tiếp tục đánh, dù sao chỉ một chén rượu là có thể OK rồi.
Trương Quế Lan cũng không nói chuyện.
Diệp Danh có chút ngoài ý muốn nhìn bà, dì Trương hôm nay đột nhiên thông suốt rồi hả?
Không khí thật sự rất lạnh rồi.
Tôn Hiểu Quyên liếc mắt quét qua mẹ chồng cùng chồng, lập tức bị dọa đến run lên, rượu bên trong trào ra ngoài.
Bà ta thừa cơ đặt chén rượu xuống, đưa tay liền đánh.
Đánh chính mình.
Tát cho ra tiếng BA~ BA~!
Tuyệt đối hàng thật giá thật, ra tay rất mạnh, từng cái đến mặt liền đỏ lên, hai cái xuống mặt liền sưng lên.
"Ba ba ba!"
Trong phòng đều là tiếng bạt tai của Tôn Hiểu Quyên, một cái lại một cái, không ngừng nghỉ chút nào.
Trương Quế Lan sợ cháng váng, kịp phản ứng lập tức hô: "Nhanh dừng tay! Không cần như vậy."
Đến cùng bà vẫn là người thiện lương.
Nhưng Tôn Hiểu Quyên không dám ngừng.
Bà ta thấy sắc mặt của mẹ chồng và chồng, lại tát thêm vài cái, mới dừng lại.
Hôm nay tóc của bà ta vẫn giữ nguyên, bây giờ nhìn đi, khuôn mặt rõ ràng lớn hơn một vòng, dấu bàn tay có thể thấy được.
Thực xuống tay độc ác.
Trương Quế Lan nháy mắt mấy cái, chột dạ mà nhìn về phía Hoa Chiêu, bà vừa rồi có nên hô ngừng hay không?
Bà cũng biết đây nhất định là khổ nhục kế, nhưng vừa rồi bà nhịn không được.
Hoa Chiêu không có nhìn bà ấy, cô nhìn Tôn Hiểu Quyên.
Trước đó không có lưu ý, hiện tại lại nhìn, bà ta nâng lên trên cổ tay, có thể trông thấy m.á.u ứ đọng.
Còn có quần áo cao cổ cũng không thể che hết vết đỏ.
Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng là "Ô mai", nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của Hứa Tri Đức cùng bà Hứa, sợ là không phải như cô nghĩ.
Tay của cô đặt ở trên bàn, nhanh chóng kiểm tra trên người Tôn Hiểu Quyên.
Quả nhiên, vết thương chồng chất.
Nếu như Trương Quế Lan vừa rồi không hô ngừng, đoán chừng bà ta có thể đánh cho chính mình bất tỉnh cũng không dám ngừng.
"Thành ý" của Hứa gia rất lớn mà!
Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Tri Minh: "Chú có thói quen đánh vợ không?"
Bạo hành gia đình cũng có thể di truyền, cũng có thể là do hoàn cảnh. Hứa Tri Đức có, Hứa Tri Minh rất có thể cũng có.
Hứa Tri Minh sững sờ, lập tức không nhận, chối bỏ: "Chú không có, cho tới bây giờ chú chưa từng đánh qua phụ nữ, càng không đánh qua vợ mình."
Ánh mắt Hoa Chiêu liếc qua nhìn về phía Hứa Thải Nguyệt cùng Hứa Viễn Hàng, bọn hắn đều rất bình tĩnh.
Hứa Tri Minh nói sự thật.
Bằng không thì người không thể che dấu chuyện gì trên mặt như Hứa Thải Nguyệt nhất định sẽ có sơ hở.
"Vậy. . . . sẽ không liên quan gì đến cháu." Hoa Chiêu nói ra.
Tim Hứa Tri Minh lộp bộp thoáng một phát, đây là không đồng ý?
Bà Hứa nóng nảy: "Tri Minh nhà chúng tôi rất văn minh! Chưa bao giờ đánh người, không mắng người! Người phụ nữ nào gả cho hắn là có thể hưởng phúc rồi! Người đàn ông như hắn rất ít đấy!"
Điểm ấy Hoa Chiêu ngược lại đồng ý, xã hội hiện nay, đàn ông không đánh vợ không nhiều lắm.
"Vậy hai người con trai của bà thế nhưng lại khác biệt rất lớn đấy." Hoa Chiêu thuận miệng nói ra.
Trên mặt Hứa Tri Đức lập tức kinh ngạc cùng nghi hoặc, xấu hổ.
Cô ta làm sao mà biết được?
Hắn đánh vợ đều rất che dấu đấy! Chưa bao giờ cãi lộn, khiến cho láng giềng biết.
Tôn Hiểu Quyên bị đánh cũng che giấu, không dám để cho người ngoài biết rõ, sợ mất mặt.
"Chúng ta chuyện chính đi." Hoa Chiêu hỏi bà Hứa: "Nghe nói lúc chú hai Hứa kết hôn, bà sẽ chuyển qua sống cùng chú cả Hứa?"
Cô ngược lại đủ trực tiếp.
Bà Hứa sửng sốt một chút về sau lại rất vui vẻ, liên tục gật đầu: "Đúng! Tôi sẽ sống cùng con trai trưởng, không quấy rầy vợ chồng son bọn hắn!"
"Là trước kết hôn chuyển hay là sau kết hôn mới chuyển?" Hoa Chiêu hỏi.
"Trước khi kết hôn liền chuyển!"
"Chuyển đi bao lâu? Lúc nào thì chuyển trở về?" Hoa Chiêu lại hỏi.
"Mấy. . ."Bà Hứa vừa định thuận miệng nói, nhưng nhanh chóng đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia định lừa bà ta!
Bà ta xác thực tính toán đợi bọn hắn kết hôn mấy tháng liền chuyển trở về.
Bà ta không thích Tôn Hiểu Quyên, tuy bà ta thích Hứa Khiết, nhưng cũng chỉ thích, cô ta cũng không phải là cháu trai.
Bà ta phải ở nhà cháu trai, bà ta già rồi cũng chỉ dựa vào con trai út, cháu trai cả.
Cho nên đến cùng vẫn muốn cùng Hứa Tri Minh ở một chỗ.
Bất quá những lời này đương nhiên không thể nói bây giờ.
Vừa cùng Trương Quế Lan đánh qua một trận, Trương Quế Lan khẳng định cũng không thích bà ta.
"Dọn đi rồi, trở về làm gì, qua lại giày vò, phiền toái." Bà Hứa nói ra.
Bất quá những lời này tất nhiên không thể dứt khoát rồi.
"Về sau cũng không trở lại? Ở trong nhà con trai trưởng dưỡng già hả?" Hoa Chiêu hỏi.
Bà Hứa có chút tức giận, hai đứa con trai của bà ta, bà ta thích ở nhà ai! Cô ta quản được sao?
"Tôi không xen vào." Hoa Chiêu hiểu nét mặt của bà ta nói ra: "Tôi cũng không bắt bà cả đời không đến nhà con trai út, tôi chính là muốn nghe lời nói thật, đừng lấy những lời nói này dối lừa dối người.
"Nói ra làm không được, đến lúc đó đừng trách tôi làm loạn."
Bà Hứa sắp không kìm được nụ cười gượng gạo rồi.
"Tốt rồi, hiện tại mọi người nói chuyện thẳng thắn một chút về vấn đề dưỡng lão a." Hoa Chiêu nói ra.
"Cô quản cũng thật rộng! Đây là chuyện nhà chúng tôi!" Hứa Thải Nguyệt nhịn không được nói ra.
"Ah, chuyện nhà các cô không liên quan gì đến tôi? Vậy thì tốt quá, mẹ, chúng ta đi thôi." Hoa Chiêu nói.
"Đừng đừng đừng!" Bà Hứa lập tức nói ra: "Nói chuyện, nói chuyện, sau này tôi sẽ dưỡng lão trong nhà thằng cả rồi!"
Bà ta cắn răng nói.
Trước tiên đem người lừa dối vào cửa lại nói sau!
Vào được, cô ta còn dám không chăm sóc bà ta? Vậy đến lúc đó bà ta có rất nhiều biện pháp xử lý cô ta!
"Đi, vậy thì lập một cái văn bản a." Hoa Chiêu lấy giấy bút nói.
"Cái gì?" Bà Hứa sững sờ.
"Nói miệng không có bằng chứng, lập một cái văn bản ah, mỗi nhà đến lúc dưỡng lão không phải đều làm như vậy sao?"
Hoa Chiêu vừa nói, đã đem chứng từ viết xong rồi.
"Đã ở trong nhà con trai trưởng dưỡng lão, vậy con thứ hai một tháng đưa bao nhiêu?" Hoa Chiêu hảo tâm nói: "Mẹ của tôi có tiền , có thể cho nhiều thêm chút, ngài cứ mở miệng."
Nhưng hiện tại giá hàng đang ở đó, một tháng tiền lương công nhân chừng một trăm đồng là cao đấy, bà ta có thể muốn bao nhiêu?
Mặt bà Hứa đã đen lại rồi, nhưng bà ta vẫn còn cố gắng duy trì lấy.
"Bao nhiêu? Cho một con số." Hoa Chiêu thúc nói.
Bà Hứa cắn răng nói: "Vậy thì 50 a."
Vẫn là đợi Trương Quế Lan vào cửa lại nói sau!
"Được." Hoa Chiêu vừa nói vừa ghi: "Còn có quà cáp ngày tết, quần áo bốn mùa, cũng không thể thiếu, còn có về sau sinh bệnh nằm viện, phí tổn sẽ chia đều. Lập chứng từ dưỡng lão, tôi cực kỳ có kinh nghiệm."
Tôn Hiểu Quyên cũng không biết cô lấy cái kinh nghiệm này ở đâu ra, nhưng nghe xong cũng muốn tức chết.
Vốn cả nhà bọn họ đều nói tốt rồi, mẹ chồng để lão nhị dưỡng lão, phí tổn cái gì đấy, lão nhị hiếu thuận, có thể tự mình ra, khẳng định không cần bọn hắn.
Hiện tại tốt rồi, người đã tới không nói, bọn hắn còn phải xuất tiền xuất lực!
Mặt Tôn Hiểu Quyên càng đỏ.
"Không có vấn đề gì, vậy ký tên đồng ý a." Hoa Chiêu nói xong cầm hiệp nghị đưa cho bà Hứa.
Bà Hứa vậy mà không biết chữ, tờ hiệp nghị đổ lên trước mặt Hứa Tri Minh, thuận tiện trừng mắt liếc ông một cái.
Hứa Tri Minh có chút chột dạ.
Mẹ để ông nuôi ông cũng không có dị nghị gì.
Nhưng mấy ngày hôm trước mẹ rõ ràng thành thật với nhau mà nói với ông, vì hôn nhân hạnh phúc của ông sau này, bà ấy muốn đến nhà anh cả.
Lúc ấy ông còn thật sự cảm động.
Nhưng nhìn nét mặt mẹ bây giờ, Hoa Chiêu vậy mà đã đoán đúng. . . .
Hứa Tri Đức nhìn hiệp nghị, khen đại một tiếng chữ Hoa Chiêu đẹp, về phần nội dung, không có đánh giá.
Hoa Chiêu coi như ông ta chấp nhận.
"Không có dị nghị gì..., vậy chúng ta tìm một nhân chứng chứng kiến một chút đi." Hoa Chiêu nói ra.
Còn muốn tìm nhân chứng?
"Cái này không tốt lắm đâu, chuyện nhà mình. . ." Hứa Tri Đức nói.
"Quê chúng tôi lúc ở riêng, chẳng những có nhân chứng, thôn trưởng cũng phải chứng kiến. Các người là người thành phố bất cẩn như vậy sao?" Hoa Chiêu nói.
Bọn hắn đương nhiên cũng chú ý, bất quá đây không phải. . . .
"Để anh làm nhân chứng a." Diệp Danh nói ra.
"Không được." Hoa Chiêu vậy mà cự tuyệt.
Anh cả tương lai tất nhiên sẽ là lãnh đạo, cô cùng Hứa gia tương lai cũng sẽ bởi vì phần này hiệp nghị này mà có tranh chấp.
Đem anh ấy liên lụy vào sẽ không tốt, hạ giá.
"Tôi đi bên ngoài tùy tiện tìm khách nhân là được, đúng quy cách a?" Hoa Chiêu nhìn Hứa Tri Đức hỏi.
"Đủ. . ." Hứa Tri Đức có thể nói cái gì? Ông ta không dám cự tuyệt, cự tuyệt chính là chột dạ.
Hoa Chiêu quả nhiên đến bên ngoài tìm người đến, còn cố ý tìm người biết Hứa gia.
Người tới rất có nhãn lực, vào nhà thấy người, ký chữ, biểu thị đã chứng kiến, uống chén rượu, lập tức rút lui.
"Vậy bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện hôn sự a, tháng sau cũng có một ngày tốt lành." Bà Hứa nói ra.
"Chờ một chút." Hoa Chiêu nhìn về phía Hứa Viễn Hàng cùng Hứa Thải Nguyệt.
Còn chưa xong đâu.
"Cậu kết hôn muốn bao nhiêu lễ hỏi? Muốn cha mua nhà cho sao?" Hoa Chiêu hỏi Hứa Viễn Hàng.
Hứa Viễn Hàng vẻ mặt mờ mịt, hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua vấn đề này.
"Cô thì sao? Muốn bao nhiêu của hồi môn?" Hoa Chiêu hỏi Hứa Thải Nguyệt.
"Chuyện của tôi, có ba ba của tôi làm chủ, thực sự không tới phiên cô!" Hứa Thải Nguyệt mặt đen lên nói.
"Rất tốt." Hoa Chiêu nói: "Vậy sau này đừng phiền toái mẹ tôi, muốn phòng ở muốn xe, muốn lễ hỏi giá trên trời."
"Sẽ không!" Hứa Tri Minh nói ra: "Tôi biết cháu lo lắng cái gì, chú với mẹ cháu kết hôn, chỉ là chọn trúng con người bà ấy, chú cũng không phải mưu đồ tài sản của bà ấy, về sau con gái chú kết hôn, đều do tự chú phụ trách, chú có năng lực ra bao nhiêu sẽ cho bấy nhiêu, không cần mẹ cháu phụ cấp."
Lời này Hoa Chiêu cũng tin, nếu không phải tin tưởng nhân phẩm của Hứa Tri Minh, hiện tại sao cô có thể ngồi ở chỗ nầy?
Lời này cô nói là cho những người khác nghe đấy.
Quả nhiên, nghe được Hứa Tri Minh hứa hẹn, vẻ mặt bà Hứa bị tổn thất nặng.
Thấy Hoa Chiêu nhìn, bà ta lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười.
"Hiện tại có thể thương lượng chuyện hôn sự chứ? Tháng sau. . ."
"Không được." Hoa Chiêu nói.
Bà Hứa lập tức muốn lật bàn.
Cái này không được cái kia không được, cô ta còn muốn làm gì?
"Hỏi rõ rồi, đã hài lòng, chỉ đại biểu tôi đồng ý mẹ của tôi cùng chú Hứa tiếp tục qua lại, cũng không phải đồng ý bọn họ kết hôn." Hoa Chiêu nói ra.
Nếu như người Hứa gia vẫn như trước khi, chẳng những không hoà nhã, còn dám cùng mẹ cô đánh nhau, vậy trực tiếp không cần qua lại nữa là được.
"Cô chỉ là đứa nhỏ, không hiểu chuyện, mẹ cô đã cùng chú Hứa qua lại lâu như vậy, bây giờ vẫn chưa kết hôn, người ngoài sẽ nói xấu đấy." Bà Hứa nói.
Xác thực, lúc này có rất ít người nói chuyện yêu đương hơn mấy tháng, thậm chí một hai năm đấy.
Khẳng định như vậy là có gì đó sai sai!
"Chuyện này không cần bà quan tâm." Hoa Chiêu nói ra: "Nước chảy thành sông, hiện tại kết hôn còn sớm."
Cô nhìn thoáng qua Trương Quế Lan, nói ra: "Mẹ cứ đợi thêm một chút đi."
Mẹ cô là người thời đại này, đoán chừng cách nghĩ cũng giống như những người khác, chính bà ấy cũng cảm thấy đã cũng Hứa Tri Minh làm đối tượng đã lâu, có thể rồi…
Cô ngược lại cũng không thể thay bà ấy kéo dài.
Chỉ có mấy tháng, bà Hứa thở phào.
"Mùa hè cũng được, mùa hè cũng có mấy ngày lành. Mười tám tháng sáu cùng mùng sáu tháng bảy, cô xem ngày nào tốt?" Bà ta hỏi.
Bà ta vậy mà thực sự xem ngày, những ngày tốt trong năm này bà ta đã xem qua rồi, há miệng sẽ tới.
Mong muốn kết hôn rất gấp gáp.
Hoa Chiêu nhìn bà ta một cái, về phần tại sao lại gấp gáp, sẽ khó mà nói rồi.
Tóm lại khẳng định không phải là vì thích mẹ cô.
"Đến lúc đó lại nói sau, kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa."
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua mọi người Hứa gia nói ra, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Cô không đưa ra lời chắc chắn, hiện tại bà Hứa cũng không dám truy vấn rồi.
Vốn tiết tấu ban đầu của cuộc nói chuyện bất tri bất giác đã bị đánh cho tan tành, còn có gì để nói?
Bàn lại chuyện sẽ không thành rồi!
Nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, ăn xong rời đi a!
Một bữa cơm vội vàng chấm dứt, người Hứa gia đều thở phào.
Hoa Chiêu tuy làm khó dễ bọn hắn, nhưng coi như là đối phó đi qua.
Trương Quế Lan xem như nửa chân đạp vào cửa nhà bọn hắn rồi.
Diệp Danh cũng thở phào, không có đánh nhau.
"Quế Lan ah, lúc nào có rảnh? Hãy đến trong nhà chơi, cũng để biết nơi." Trước khi đi, bà Hứa ân cần nói.
Còn khoảng vài tháng nữa là đến hôn kỳ, Trương Quế Lan cũng không cho bà Hứa mặt lạnh, gật đầu, nói được.
Lại hàn huyên vài câu, Hứa gia muốn cáo từ.
"Chờ một chút." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.
Trong lòng bà Hứa run lên, lại tới nữa! Còn chưa hết?
Hoa Chiêu cười cười: "Lần này tôi tìm thím Tôn, có mấy câu muốn nói riêng với bà ấy."
Tìm Tôn Hiểu Quyên?
Bà Hứa cùng Hứa Tri Đức đều có chút do dự.
Hoa Chiêu tìm Tôn Hiểu Quyên, khẳng định không có chuyện gì tốt!
Nhưng cự tuyệt? Lại cự tuyệt không được.
"Vậy các người chậm rãi trò chuyện, chúng ta đi trước nha." Bà Hứa kéo con dâu đưa đến trước mặt Hoa Chiêu, lập tức mang theo người cả nhà đi.
Chỉ sợ đi chậm lại bị Hoa Chiêu "Chờ một chút"!
Hứa Tri Minh liếc nhìn Trương Quế Lan, đi cũng rất nhanh. Ông sợ nhất là Hoa Chiêu đổi ý.
Tôn Hiểu Quyên vẻ mặt "Tôi không được ah", nhưng chân như mọc rể đứng trên đất không dám động.
"Không có việc gì, tôi tìm thím tâm sự." Hoa Chiêu nói xong, đưa tay mời Tôn Hiểu Quyên đi cũng bọn họ vào gian phòng tư nhân.
Tôn Hiểu Quyên vẫn không dám đi.
Bà ta hiện tại thật sự biết rõ địa vị của Trương Quế Lan trong suy nghĩ của người trong nhà, nếu không dám động thủ với Hoa Chiêu, nói chuyện cũng không dám, cự tuyệt cũng không dám.
Diệp Thư vui vẻ đi theo sau lưng Hoa Chiêu, vẻ mặt ta muốn xem náo nhiệt.
Diệp Danh tuy mặt không biểu tình, nhưng cũng cùng đi qua.
Cũng không phải người ngoài, Hoa Chiêu cũng không để ý.
"Tôi biết thím đối với chuyện mẹ tôi được gả vào Hứa gia có rất nhiều ý kiến, cảm thấy bà vào cửa rồi, sẽ khắp nơi áp chế thím" Hoa Chiêu đi thẳng vào vấn đề, thoáng cái điểm ra tâm bệnh của Tôn Hiểu Quyên.
Tôn Hiểu Quyên ngồi ở chỗ kia, nhìn Hoa Chiêu, không biết mình hiện tại có nên thừa nhận hay không.
"Nhưng mẹ tôi vào cửa, người Hứa gia xem trọng bà ấy, thím cũng biết, vì cái gì, thím cũng nên biết.
"Mà ai trở ngại chuyện này, người đó là chướng ngại vật." Hoa Chiêu vừa pha trà vừa nói:
"Tôi sẽ không quan tâm đến chướng ngại vật đấy, đá văng chướng ngại vật này ra, trái lại sẽ chính là người Hứa gia đúng không?"
Tôn Hiểu Quyên gật gật đầu.
Bà đã làm chướng ngại vật một lần, thiếu chút nữa đã bị bà Hứa cùng Hứa Tri Đức hành hạ đến chết, đã lĩnh hội sâu sắc, thấu hiểu rất rõ.
Bây giờ người ta đã thấy rõ ràng, bà ta cũng thừa nhận.
"Cho nên người thông minh hẳn là nên thuận theo thời thế." Hoa Chiêu nói ra.
"Tôi nghe hiểu rồi." Tôn Hiểu Quyên nói: "Cô yên tâm, về sau tôi chắc chắn sẽ không sẽ tìm mẹ cô gây phiền toái, tôi sẽ ở chung với bà ấy thật tốt, sẽ không cùng bà ấy đánh nhau!"
Hoa Chiêu gật đầu: "Như vậy là tốt nhất, bằng không thì thím có thể cho Hứa Tri Đức một cơ hội để ly hôn với thím, ông ta đã đến tuổi trung niên, trèo lên cành cây cao, thăng quan phát tài, lại đổi một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp khác, sinh một thằng nhóc mập mạp, thật sự là việc vui."
Tôn Hiểu Quyên thoáng cái đã ngẩn cả người, nhìn thẳng vào Hoa Chiêu.
Bà ta đột nhiên ngộ ra rồi, trách không được Hứa Tri Đức lần này ra tay ác như vậy!
Chú em (*em trai của chồng) cũng đã cùng Trương Quế Lan một lần nữa ở bên nhau rồi, bà ta lại như cũ cũng bởi vì chuyện lần trước mà mỗi ngày bị đánh!
Ông ta không phải đang lo lắng, đang tức giận, ông ta chính là muốn đổi vợ rồi!
Xác thực, bà ta đã hơn 40 tuổi, hoa tàn ít bướm, lại chỉ sinh ra một đứa con gái, Hứa Tri Đức sợ là đã sớm chịu không nổi!
"Cho nên bây giờ việc cấp bách của thím là ổn định hôn nhân của mình, mà không phải cùng chị em dâu ganh đua so sánh, lại ganh đua so sánh, thím xác thực sẽ đổi lại em dâu khác, bất quá thím cũng sẽ không phải là con dâu Hứa gia rồi."
Mà là đến nhà người ta, cùng người khác làm chị em dâu mà ganh đua so sánh đi thôi!
"Không! Tôi không ly hôn! Vậy quá mất. . . . !" Tôn Hiểu Quyên lập tức hô to.
Nhưng chưa hét xong đã kẹt rồi.
Nhìn bên cạnh Hoa Chiêu một trái một phải Diệp Danh cùng Diệp Thư, hai người này vừa vặn đều đã ly hôn đấy. . .
"Ah, tôi không phải là nói các người . . Tôi chính là. . ." Bà ta nói không ra rồi.
"Thím trở về suy nghĩ thật kỹ, gặp lại." Hoa Chiêu nói ra.
"Cảm ơn, cám ơn." Tôn Hiểu Quyên lập tức đứng lên muốn đi, lúc này nói lời cảm tạ phi thường chân thành.
Hoa Chiêu nói đúng, bà ta cùng Trương Quế Lan so cao thấp làm gì? Bà ta phải bảo trụ vị trí của mình mới quan trọng.
Bà ta cũng không phải Diệp Thư, tuổi trẻ xinh đẹp gia thế lại tốt, tái hôn vẫn có thể tìm được kẻ có tiền như vậy.
Bà ta ly hôn, chỉ có thể tìm ông già! Bà ta kiên quyết không thể.
"Dễ dàng giải quyết như vậy?" Diệp Thư nói ra.
"Mọi người đều có nhược điểm." Diệp Danh hồi đáp: "Bắt được nhược điểm của bà ta, liền có thể giải quyết vấn đề."
Anh cười cười nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt tán thưởng.
Điều này rất tốt, có việc liền nói, đừng động thủ!
"Giải quyết cái gì? Còn chưa bắt đầu đây này." Hoa Chiêu cười nói.
Chẳng qua là giải quyết một người dám cùng mẹ cô đánh nhau.
Mà có đôi khi, động thủ lại là tổn thương nhỏ nhất.
"Vậy còn chưa bắt đầu? Vậy em định làm như thế nào?" Diệp Thư hỏi.
Người Hứa gia xem ra đều thành thành thật thật rồi, vậy còn chưa xong?
"Không được." Hoa Chiêu nói ra: "Em muốn, điệu hổ ly sơn."
Hứa Tri Minh chưa đến hai ngày sau đã nhận được điều lệnh của bên trên, để cho ông đến Bằng Thành công tác.
Bằng Thành, bây giờ là tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người, có thể đến đó công tác, chính là thăng chức, các đồng nghiệp đều cực kỳ hâm mộ mà nhìn Hứa Tri Minh.
Lão già này thật sự là vận khí cứt chó, hơn 40 tuổi rồi còn có thể dựa vào phụ nữ mà đi lên, những người trẻ tuổi như bọn hắn lại không được.
Chênh lệch gì vậy chứ? ?
Hứa Tri Minh lại cười không nổi, ông lại không muốn đi, làm việc ở một nơi khác cũng không phải là biện pháp hay, thời gian dài, ông rất sợ chính mình sẽ bị những người khác thay thế.
Hứa Tri Minh tìm được Hoa Chiêu: "Đây là ý của cháu sao?"
Hoa Chiêu trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy."
"Vì sao?" Sắc mặt Hứa Tri Minh có chút khổ: "Không phải cháu đã đáp ứng cho chú và mẹ cháu qua lại sao? Hôn kỳ cũng đã định ra mấy tháng nữa, cháu đổi ý rồi hả?"
"Không có, cháu chính là cảm thấy phía nam tốt, ôn hòa như mùa xuân, mùa đông sẽ không bị nứt da, mẹ cháu có thể sống mà không cần bị tội." Hoa Chiêu nói ra.
Trước kia Trương Quế Lan không may gặp quá nhiều tội, mùa đông ở Đông Bắc cũng hiếm có người không bị đông lạnh tay đông lạnh chân đấy.
Trương Quế Lan bị rét buốt tay chân đặc biệt hung ác, hàng năm vừa qua trung thu, tay chân của bà ấy bắt đầu đông lạnh rồi, sưng đỏ đến đáng sợ, nếu không cẩn thận miệng vết nứt sẽ vỡ ra chảy nước.
Đây không phải là kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là ngứa, ngứa vô cùng, ngứa đến thấu tim.
Khoảnh khắc bắt đầu bị nứt da, chỉ hận không thể cắt tay chân đi mới có thể giải thoát.
Đương nhiên bệnh này đã được Hoa Chiêu dùng rượu thuốc chữa tốt rồi. . . Hiện tại chỉ là tùy tiện nói ra một cái cớ.
Cũng không thể nói cho Hứa Tri Minh là cô sợ mẹ ông đến nhà ông làm phiền mẹ cô.
Đó rốt cuộc cũng là mẹ ruột của Hứa Tri Minh, đến nhà ông ấy là chuyện rất bình thường.
Nếu đổi lại là cô, sau khi kết hôn, nếu như Diệp Thâm không cho Trương Quế Lan đến nhà thăm cô, cô sẽ rất tức giận.
Kỳ thật cô cũng biết mình không cho Hứa Tri Minh dưỡng lão cho mẹ ruột là rất quá phận, nhưng không có biện pháp, mọi người đều ích kỷ đấy, cô phải vì mẹ ruột của cô mà cân nhắc.
Bất quá bởi vì biết rõ chính mình quá phận, Hoa Chiêu cũng không nói rõ ràng.
Hứa Tri Minh tin, con mắt sáng ngời: "Mẹ của cháu cũng đi?"
"Đi, phía nam khí hậu tốt, chăm sóc chứng bệnh nứt da của bà ấy, thuận tiện mở thêm chi nhánh." Hoa Chiêu nói ra.
"Tốt tốt tốt, lúc nào thì đi?" Hứa Tri Minh lập tức hỏi.
"Đi với chú, trên đường cũng có bạn." Hoa Chiêu nói.
"Tốt tốt tốt, vậy chính là ngày mốt, phiếu vé đã mua xong rồi chứ? Sáng sớm ngày mốt chú sẽ tới đón bà ấy!"
Hoa Chiêu liếc mắt nhìn ông, cái bộ dạng gấp gáp này, giống như một người trẻ tuổi vậy.
Hứa Tri Minh xem hiểu ánh mắt của cô, mặt lập tức đỏ lên, về nhà thu thập hành lý mà như chạy trốn.
Hoa Chiêu lúc này mới tìm Trương Quế Lan, nói cho bà ấy biết cô quyết định để bà ấy đi Bằng Thành.
Trương Quế Lan rất ngạc nhiên, suy nghĩ hai giây, vậy mà cự tuyệt.
"Mẹ không thể đi, mẹ phải ở nhà cùng các con."
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, đã quên bốn đứa em nhỏ!
Đại Vĩ đã 15, cũng không quá cần ở bên mẹ nữa, nhưng những đứa em khác còn nhỏ, đặc biệt là Tiểu Cần, mới 9 tuổi, mỗi ngày vẫn còn ở trong n.g.ự.c Trương Quế Lan làm nũng.
"Đều mang theo, chuyển trường." Hoa Chiêu nói: "Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, để cho bọn nhỏ đến phía nam nhảy vọt tăng thêm kiến thức rồi trở về."
Lúc này Trương Quế Lan cũng không cự tuyệt, có chút do dự nói: "Được không? Chuyển trường, thay đổi hoàn cảnh lạ lẫm, mẹ sợ chậm trễ bọn nhỏ học tập."
"Trường học dạy nhiều hơn nữa, cũng không hữu dụng bằng xã hội dạy bọn nhỏ, hơn nữa, hãy hỏi ý kiến của bọn nhỏ a."
Hoa Chiêu gọi bốn đứa em qua.
Nghe nói muốn đi Bằng Thành, hai mắt Đại Cần liền sáng nhất, người cũng muốn nhảy dựng lên.
"Chị! Thật sự để chúng em đi Bằng Thành sao? Là cái kia mở cửa rồi, có thể làm kinh doanh ở Bằng Thành sao?" Con bé vội hỏi.
Hoa Chiêu bật cười, đã quên đây là tiểu tham tiền.
Mà ba đứa bé khác, cũng là tiểu tham tiền.
Hiện tại 8 ánh mắt đều hưng phấn mà nhìn cô, chờ cô trả lời.
Nếu bây giờ cô nói câu không phải, bọn chúng chắc sẽ khóc mất.
"Đúng." Hoa Chiêu cười nói.
"Úc! Vạn tuế! !"
Bốn đứa em đồng thời hưng phấn mà hô.
Bọn hắn lại có thể kiếm tiền!
Kể từ khi chị cho người khác kinh doanh hạt hướng dương và bỏng ngô, bọn chúng đã không có cơ hội kiếm tiền rồi.
Trơ mắt nhìn người khác kiếm tiền, chính mình lại phải ngồi học trong phòng học, cái m.ô.n.g của bọn chúng tựa như mọc gai ngồi không yên.
Nhưng nào có biện pháp, mẹ và chị nói bọn chúng phải học tập thật tốt, bọn chúng không có thời gian kiếm tiền.
Nghĩ đến cái này, Đại Cần thu hồi hưng phấn, thấp thỏm không yên mà hỏi thăm: "Chị, lần này đi Bằng Thành, chúng em vẫn chỉ có thể đến trường sao?"
"Sẽ không, đến lúc đó các em hãy xem thật kỹ, nghiên cứu một chút, xem làm chuyện gì có thể kiếm tiền, đến lúc đó viết cho chị một bản kế hoạch, chị sẽ đầu tư cho các em." Hoa Chiêu nói.
"Vạn tuế! Vạn tuế! Chị vạn tuế!"
Lần này bốn đứa em đều nhảy nhót vui vẻ.
Trương Quế Lan cũng vui vẻ mà cười rộ lên.
Bất quá nhìn Hoa Chiêu, đột nhiên bà lại có chút không nỡ: "Nếu không mẹ vẫn lưu lại nấu cơm cho con, con còn đang mang thai lão tứ."
"Không cần, về sau một năm có lẽ có một nửa thời gian con sẽ ở phía nam, mẹ ở đó nấu cơm cho con cũng giống nhau." Hoa Chiêu nói.
Thủ đô là trung tâm chính trị, muốn kiếm nhiều tiền, vẫn phải đến trung tâm kinh tế.
Bằng Thành cũng không phải mục tiêu cuối cùng của cô, thành phố Thượng Hải mới là.
Ở bên kia cô còn mua một đống phòng ở, đến lúc đó cô sẽ bớt chút thời giờ đi xem.
"Vậy còn có tiệm cơm. . ." Trương Quế Lan do dự nói.
"Thuê hai đầu bếp, tay nghề tốt hơn mẹ một chút, danh tiếng của tiệm cơm còn có thể cao hơn một tầng." Hoa Chiêu cười nói.
Trương Quế Lan lập tức có chút xấu hổ, cũng ha ha cười.
Bà không phải xuất thân đầu bếp, trình độ ở nông thôn tuyệt đối đứng thứ nhất, nhưng so với hậu duệ của đầu bếp hoàng gia, còn kém xa rất nhiều.
Vị trí của bà trong tiệm cơm không phải là không thể thay thế.
Giờ thì không còn gì phải níu giữ nữa, Trương Quế Lan mang theo bọn nhỏ cao hứng mà về nhà thu thập hành lý.
Ngày thứ ba, Hoa Chiêu tự mình đưa người lên xe lửa.
Nhìn thấy xe lửa chạy xa, trong lòng cô không khỏi tiếc nuối.
Trương Quế Lan làm mẹ cô, cũng mới vài năm.
Hơn nữa, người mẹ này từ trên trời rơi xuống, nền tảng tình cảm đó đều là ở trên người nguyên chủ, không phải ở cô.
Cô thích Trương Quế Lan, càng giống như thích một người bạn, các cô ở chung..., cũng như là bạn bè mà không phải mẹ con.
Bạn hữu đi xa, về sau sẽ rất bình thường, không có gì không nỡ đấy.
"Thế là xong à?"
Diệp Thư cũng tới tiễn người, mọi người đi rồi, cô ấy hỏi.
Thế nhưng mà cô ấy biết rõ, cái gì mà nứt da, đều là giả dối.
"Chân ở trên người bà Hứa, bà ta muốn đi tìm Hứa Tri Minh, mua tấm vé liền đi, đi xa cũng vô dụng, trừ phi bọn hắn xuất ngoại. Ồ?"
Hai mắt Diệp Thư sáng ngời: "Nếu không chúng ta sắp xếp cho bọn họ xuất ngoại là được!"
"Chị có thể sắp xếp công tác cho Hứa Tri Minh ở nước ngoài cho sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Hứa Tri Minh là người có tham vọng trong sự nghiệp, ông ấy rất thích công việc bây giờ, luôn muốn thăng tiến đi lên.
Hoa Chiêu thăm dò qua, hỏi ông ấy có nghĩ đến kinh doanh không, cô có thể cho ông ấy một số ý tưởng để phát tài và cho ông ấy tiền vốn.
Nhưng Hứa Tri Minh cự tuyệt.
Có thể cự tuyệt sự hấp dẫn của tiền tài, đây cũng là lý do khiến cô rất coi trọng ông ấy.
"Vậy không thể." Diệp Thư lắc đầu thở dài: "Vậy em không phải bề bộn vô dụng rồi hả? Bà Hứa chỉ cần một tờ phiếu vé đã có thể giải quyết, ai cũng ngăn không được."
"Ai nói được, còn có Tôn Hiểu Quyên đây này." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thư sững sờ: "Em xúi giục bà ta rồi hả? Bà ta bắt đầu giúp em làm việc?"
Hoa Chiêu cười nói: "Bà ta đồng ý giúp em ngăn cản bà Hứa, em đáp ứng bảo vệ vị trí Hứa đại phu nhân của bà ta."
Hứa Tri Đức tham danh lợi, loại người này rất dễ xử lý. Một người ngoài như cô, việc này cũng dám nhúng tay vào, cũng xử lý được rồi.
Tôn Hiểu Quyên cũng biết chồng mình có đức hạnh gì, cho nên Hoa Chiêu mở miệng, bà ta hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ gì.
Hai bên đạt thành giao dịch một cách thuận lợi.
"Em lợi hại." Diệp Thư dựng thẳng ngón tay cái với cô, người nào con bé cũng có thể lợi dụng.
Rõ ràng không lâu trước kia, hai người còn giật tóc nhau đây này!
"Nào có?" Hoa Chiêu vuốt mái tóc dài mềm mại của mình: "Em làm sao dám giật tóc bà ta? Bằng không thì cái rơi xuống không phải là tóc, mà là đầu rồi."
Cho nên khi đánh nhau chính là Trương Quế Lan cùng Tôn Hiểu Quyên, cô không dám ra tay.
Diệp Thư sững sờ, cười ha ha.
"Ai nha không được không được, chị đau bụng." Diệp Thư ôm bụng.
"Làm sao vậy? !"
Một giọng nói hoảng sợ vang lên sau lưng các cô, một giây sau, một người đàn ông xông lại, ôm lấy Diệp Thư.
"Bảo bối! Em làm sao vậy? !" Diêu Khôn lo lắng mà hỏi thăm.
"Ồ! ~" Hoa Chiêu lập tức xoa xoa cánh tay: "Buồn nôn quá."
Cũng thật ghen tỵ ah, Diệp Thâm cũng chưa từng gọi cô là bảo bối đây này! ~
Mặt Diệp Thư đỏ bừng lên.
"Buông ra! Nơi này là trong nước! Còn bộ dáng gì nữa." Cô ấy vừa giãy dụa vừa nhìn xung quanh, vừa vặn trông thấy một người đeo băng tay màu đỏ đang lao về phía họ.
Diệp Thư chợt cảm thấy không ổn.
"Làm gì đó, làm gì đó? Các người ở đơn vị nào? Ban ngày ban mặt vừa kéo vừa ôm! Không đứng đắn! "
"Đi mau đi mau!" Diệp Thư lôi kéo hai người chạy đi.
Bác gái ngược lại cũng không đuổi theo, nhìn bóng lưng của bọn họ lải nhả một lúc lâu trước khi chuyển sự chú ý sang những người qua đường khác.
Nhìn chằm chằm.
Lên xe, Diệp Thư vỗ n.g.ự.c thở phào, sau đó đưa tay đánh Diêu Khôn một cái, vỗ vào trên vai hắn: "Cũng may thời đại thay đổi, bằng không thì đã bị anh hại chết!"
Diêu Khôn ngơ ngác hỏi: "Làm sao vậy?"
Cho đến bây giờ hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, lời bác gái kia nói hắn đã nghe được, nhưng lại không hiểu lắm.
Hắn làm cái gì trái pháp luật sao?
Hoa Chiêu cười giải thích cho hắn: "Nếu sớm hơn vài năm, anh chỉ ôm một cái, hai ngươi sẽ bị mang đi phê bình giáo dục."
"Vì sao? Chúng tôi là vợ chồng!" Diêu Khôn không thể tin nói.
"Vợ chồng cũng không được." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá hiện tại đã mở cửa rồi."
Năm 81, trên đường cái thỉnh thoảng vẫn có thể trông thấy nam nữ tay trong tay đang yêu đương cuồng nhiệt, hoặc là kéo cánh tay.
Người xung quanh cũng chưa quen, sẽ ghé mắt nhìn, đụng phải mấy bác gái mang băng tay đỏ cũng sẽ bị giáo dục một chầu, nhưng lại không có người nghiêm khắc cấm chuyện này nữa rồi.
Diêu Khôn vẫn thấy khó hiểu, còn phải hỏi lại, Hoa Chiêu nhanh chóng nói ra: "Đừng hỏi em vì sao, em cũng không biết. Ngược lại là anh, làm sao lại tới nhà ga vậy?"
Nói đến chuyện này, Diêu Khôn lập tức u oán mà nhìn Diệp Thư: "Em không thèm nói một câu đã đi, em có biết sau khi anh về nhà không nhìn thấy em sẽ lo lắng không. . ."
"Ngừng! Dừng lại! Em sai rồi, em cái gì cũng không hỏi." Hoa Chiêu im lặng nói.
Đáng hận cô cùng Diệp Thư lái một xe tới, bằng không thì hiện tại cô đã xuống xe!
Hôm nay cô ăn cơm rồi mới đi ra ngoài đấy, thật sự ăn không nổi cẩu lương nữa rồi.
Diêu Khôn đã có thói quen xem như cô không tồn tại.
Hắn một tay ôm Diệp Thư, một tay cẩn thận từng li từng tí mà đặt ở trên bụng cô ấy: "Em mới vừa nói đau bụng, thật hay giả?"
Hiện tại hắn đã nhìn ra hơn phân nửa là giả rồi, nhưng vẫn không yên lòng.
Diệp Thư lườm hắn một cái, vuốt ve tay hắn, bất quá khóe mắt đuôi lông mày đều đang cười.
Hoa Chiêu lắc đầu, khóe miệng cũng mang theo nụ cười.
Bạn bè hạnh phúc, cô cũng thấy vui theo.
Buổi chiều, Diệp Danh tự mình tới chiêu đãi người em rể này, mời hắn ăn thịt vịt nướng.
Bếp Trương gia tuy tốt nhưng không mang nét đặc trưng của thủ đô, mà chiêu đãi người bên ngoài, thịt vịt nướng là không thể thiếu đấy.
Tuy trước kia đã mang Diêu Khôn đi ăn rồi, nhưng đó là cách mấy tháng, hiện tại có thể lại ăn một bữa rồi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Danh, Diêu Khôn có chút kinh sợ.
Hai người anh em vợ của hắn, một người nóng một người lạnh, nhưng đều rất doạ người đấy.
Trước mặt bọn họ, hắn luôn cảm thấy hô hấp không tìm đượctiết tấu, cũng không biết có chút chột dạ ở đâu ra.
Có thể là vì cảm thấy mình đối với Diệp Thư còn chưa đủ tốt.
Hắn lại tốt thêm một chút!
Diêu Khôn tự tay cuốn một cuốn thịt vịt nướng đưa tới bên miệng Diệp Thư: "Há miệng, ah ~~ "
Giống như đút cho trẻ con ăn vậy.
Diệp Danh cũng không chịu được rồi, liếc bọn họ trắng mắt.
Hoa Chiêu hì hì cười.
Diệp Thư đỏ mặt hất nhẹ tay Diêu Khôn ra, vẻ mặt không hiểu: "Anh bị bệnh gì vậy!"
Trước kia hai người tuy buồn nôn, nhưng cũng không đến loại trình độ này! Cô ấy cũng ăn không vào nữa!
Diêu Khôn vẻ mặt xấu hổ mà thu tay lại, kỳ thật chính hắn cũng rất nổi da gà đấy.
"Anh luyện tập trước một chút… cách cho trẻ con ăn. . ."
"Mấy đứa nhỏ đang ở bên cạnh anh đây này! Lấy bọn nhỏ mà luyện!" Diệp Thư nói.
Đi ra ăn thịt vịt nướng, lại là cùng Diêu Khôn, không phải người ngoài, Diệp Danh đã đưa các bảo bảo đến, một chút cũng không lãng phí thời gian ở chung của bọn họ.
Gần đây luôn bận rộn, vài ngày nay anh đã không cùng bọn nhỏ ăn cơm rồi, cảm thấy đồ ăn cũng không thơm rồi.
Hiện tại tốt rồi.
Diệp Danh tự tay cuốn thịt vịt nướng, đút cho mỗi đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ há cái miệng nhỏ nhắn chờ được đút, thấy vậy tim Diệp Danh cũng mềm nhũn ra rồi.
"Lại lấy thêm một con nữa." Anh nói với nhân viên phục vụ.
Mấy tiểu gia hỏa khẩu vị rất lớn, tinh hoa của một con vịt nướng chỉ có một chút như vậy, còn chưa đủ cho bọn nhỏ chia nhau ăn.
"Ăn nhiều một chút, tương lai thật cao lớn, như ba ba của các cháu vậy." Diệp Danh cười nói.
"Khó mà làm được." Thúy Vi lập tức nói: "Bé gái không thể cao lớn như vậy, bằng không thì tương lai sẽ không tìm được đối tượng."
Diệp Danh sững sờ, cười ha ha: "Đúng đúng đúng, Thúy Vi cùng Cẩm Văn của chúng ta không thể cao lớn như vậy, các cháu phải lớn lên như mẹ vậy."
Nhưng tìm đối tượng cái gì đấy, sao mà nghe đau lòng quá.
Anh liếc nhìn Hoa Chiêu, không có việc gì thì lại dạy bọn trẻ mấy thứ vớ vẩn này làm gì?
Hoa Chiêu vô tội mà lắc đầu, thực sự không phải cô dạy ah! Cô cũng là lần đầu tiên biết tiểu gia hỏa vậy mà biết cái gì là đối tượng!
Diệp Thư đã cười đến sắp ngất.
Bên này cười vui đưa tới ánh nhìn của những người xung quanh.
Nhà hàng này tuy đặc biệt nhưng không cao cấp lắm và không có phòng riêng.
Một người phụ nữ đi xuống cầu thang đột nhiên dừng lại.
Những người phía sau không ngờ rằng cô ta sẽ dừng lại đột ngột nên đồng loạt đụng phải cô ta.
Còn phải đi xuống hai bước, Chu Nhụy lập tức cả kinh, có chút bối rối mà nắm chặt lấy lan can.
Người phía sau cũng kinh ngạc, quát to một tiếng thò tay kéo cô ta.
Bên này náo nhiệt cũng làm cho Hoa Chiêu nghe thấy, ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy Chu Nhụy, cô sững sờ, sau đó nhỏ giọng hỏi Diệp Danh: "Một trong những người theo đuổi anh cả, hiện tại thế nào rồi? Còn theo đuổi anh sao?"
Không thấy người này, cô thiếu chút nữa đã quên, gặp được rồi, liền hiếu kỳ hỏi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận