Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 320
Hoa Chiêu gật đầu: "Hôm nay xe của chị dừng ngay dưới lầu nhà cô ta, em đi một hướng khác, không phát hiện, nhưng cô ta lại đứng trên lầu nhìn chằm chằm vào xe của chị cả tiếng không dời mắt. Chuyện này không hợp lẽ thường."
Thích xe sao? Nên nhìn thấy một chiếc xe Jeep thì không dời mắt nổi? Nhìn chằm chằm cả tiếng không thấy mệt?
Khuôn mặt Lưu Đại Vĩ lập tức trắng bệch.
Hoa Chiêu nhìn hắn: "Nói cho em biết, là để em có chuẩn bị tâm lý từ trước, không phải để cho em lật bài. Về sau gặp cô ta nên ở chung thế nào thì cứ ở chung thế ấy, em không làm được chị sẽ thất vọng."
"Dạ, em biết rồi." Đại Vĩ lập tức chỉnh đốn lại biểu cảm của mình, biến thành mặt không biểu tình.
Mấy năm nay hắn không sợ gì cả, chỉ sợ khiến chị gái thất vọng.
Không chỉ có hắn, mà mong muốn của em trai, em gái đều như thế.
Bọn chúng không có gì có thể báo đáp chị gái, chỉ có thể ngoan ngoan nghe lời, không kéo chân sau chị ấy, không khiến chị ấy thất vọng mà thôi.
Còn khiến chị gái tự hào, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chứ tuyệt đối không thể gây cản trở!
Đại Vĩ lại vuốt mặt một cái, khiến cho khuôn mặt của mình thoạt trông tự nhiên hơn.
Hoa Chiêu gật đầu. Thật ra đối với mấy đứa em trai, em gái, cô đều yên tâm.
Mấy năm nay chúng cũng được bồi dưỡng với đám nhóc đời sau nhà họ Diệp, kiến thức tuyệt đối hơn mấy người bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Cái chuyên ngành gọi là diễn kịch này cũng được đặc biệt giảng dạy, với giáo viên là cô và Miêu Lan Chi.
Nếu Đại Vĩ thật sự muốn, người bình thường sẽ không nhìn thấu được tâm tư của hắn.
Cô lấy từ trong túi ra một hộp quà, đưa cho Đại Vĩ.
Đại Vĩ thấy lạ mở ra, bên trong là một khối ngọc bài Hòa Điền bình an màu trắng, trông rất giống khối hắn muốn tặng cho giáo viên, nhưng nhỏ và mượt mà hơn, hợp với phụ nữ, phẩm chất cũng tốt hơn một chút.
"Mang cái này đi tặng người ta, cái kia của em không hợp đâu!" Hoa Chiêu nói.
"Cảm ơn chị!" Đại Vĩ lập tức nói.
Trong lòng lại thấy hơi lạ không hiểu vì sao chị ấy biết mình muốn tặng quà cho ai đó.
Nhưng mà trước nay chị gái luôn biết tất cả!
Vậy nên sự nghi ngờ này chỉ vừa nổi lên đã bị hắn bỏ qua.
Trong mắt hắn, chị gái không gì là không làm được.
Chị ấy cảm thấy Uông Phi Phi có vấn đề, mười thì có đến tám, chín phần là có vấn đề rồi.
Hai mắt Đại Vĩ phút chốc tối sầm lại.
Hoa Chiêu rời khỏi đó, gọi Ngũ Lạc đến, nói hắn đi điều tra về Uông Phi Phi.
Tối hôm đó, tin tức đã được đưa tới.
"Qua là có quan hệ với nhà họ Uông." Ngũ Lạc nói: "Nhưng mà rất xa, đã xa hơn năm đời rồi."
"Nói có quan hệ, chi bằng nói là cùng một tổ tiên. Đến thế hệ của Uông Phi Phi đã là đời thứ sáu rồi.”
"Còn nữa, Uông Noãn Noãn kia cũng thế. Quan hệ của cô ta và Uông Phi Phi còn gần hơn chút, hai người có chung ông nội.
Vì cái tên Uông Noãn Noãn và Uông Phi Phi nghe có hơi giống, Hoa Chiêu đã cố ý nói Ngũ Lạc điều tra luôn người kia.
"Quan hệ xa như vậy, mà hậu nhân nhà họ Uông nhiều, bình thường họ có hay liên lạc không?" Hoa Chiêu hỏi.
Ngũ Lạc nói: "Nhà họ Uông vốn gốc ở thủ đô, sau lại tách ra mấy nhánh, chỉ có nhánh bên ông cụ Uông là phát triển tốt nhất, mấy nhánh còn lại đều bình thường. Vì nhân khẩu quá nhiều nên nhánh bên ông cụ Uông đã không liên lạc với các thành viên khác của dòng dõi nhà họ Uông nữa."
Đến cả cháu ruột, chắt ruột của mình mà còn không nhận, không quen, lại đi quan tâm những người khác? Nhà bọn hắn cũng không rảnh rỗi như vậy.
"Nhưng nếu đã cùng phát triển ở kinh thành, mọi người ít nhiều gì cũng sẽ biết đến sự tồn tại ở đối phương" Hoa Chiêu nói: "Bọn hắn có ngầm liên hệ không?"
Ngũ Lạc lắc đầu: "Thời gian quá ngắn, vẫn chưa điều tra ra, chỉ tra được là Uông Phi Phi vào được cơ quan làm việc là nhờ một giáo viên giúp đỡ.”
"Lúc đầu danh sách viết một người khác, nhưng sau khi ra quyết định lại đổi thành Uông Phi Phi. Bề ngoài là người giáo viên kia đánh giá cao tài năng của Uông Phi Phi, nhưng có người đàm tiếu là Uông Phi Phi hối lộ. Nhưng tôi không tin."
Ngũ Lạc nói: "Nhà Uông Phi Phi thật sự rất nghèo, cô ta không có quà gì để hối lộ được. Người giáo viên kia, lòng tham cũng không nhỏ."
Hoa Chiêu gật đầu: "Vậy chính là có người giúp cô ta vào. Điều tra tiếp."
Ngũ Lạc gật đầu đi ra ngoài.
Hoa Chiêu xoa xoa trán, gọi điện bảo Diệp Danh về nhà một chuyến.
Điện thoại của Diệp Danh reo nửa ngày mới có người nhận.
Đầu bên kia cũng rất ồn ào, mấy giây sau Diệp Danh mới đến một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại.
"Alo?" Giọng nói của anh vang lên khó tránh chút bực bội.
"Sao thế? Cần giúp không?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh khựng lại một chút rồi trả lời ngay: "Cần, cần, mau tìm giúp anh một lý do để về nhà đi!"
Hoa Chiêu lập tức bật cười: "Lại đang xã giao à?"
"Bằng không thì là gì?" Diệp Danh xoa xoa nơi giữa trán, trong giọng nói tràn đầy uể oải.
Bây giờ tiền công quỹ cũng đã được chi trả cho ăn uống, anh em ở đơn vị khác tới, không tiếp đãi sao được!
Đây là phần kinh phí phải chi.
Đạo lý là như vậy, không có gì xấu, nhưng lúc thực hiện cũng có phần biến chất rồi.
Tới rất nhiều năm sau, cái "tập tục" này mới được giảm bớt.
Còn bây giờ, nó lại là chuyện không thể bình thường hơn.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nữ: "Hello, excuse me, where's the restroom?"
Diệp Danh quay đầu nhìn, thấy một người phụ nữ trong nước trang điểm tinh xảo, nhưng lại nói một tràng tiếng Anh tiêu chuẩn.
Anh chỉ coi là người gốc Á, thuận tay chỉ sang nói: "There!"
Đôi mắt Tạ Liên Na sáng lên. Người này chẳng những nghe hiểu, hơn nữa tuy chỉ đáp lại bằng một từ đơn, nhưng tuyệt đối là giọng chuẩn, nghe rất hoàn hảo!
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Danh mấy giây, ép mình dời mắt đi, nói một câu "thank you" rồi tao nhã đi ra ngoài.
Chỉ để lại một làn gió thơm.
Tuy nhiên, Diệp Danh cực kỳ mẫn cảm với mùi hương, bây giờ lại đang bực bội muốn ói. Mùi hương nồng nặc này thổi tới khiến anh suýt nữa là không nhịn được!
Hoa Chiêu như cảm nhận được sự khó chịu của anh, bèn nói thẳng: "Anh cứ ở yên đó đi, em lập tức cho người mang canh giải rượu đến, đón thẳng anh về!"
Diệp Danh được đón về.
Nhờ có canh giải rượu Hoa Chiêu đưa đến, anh uống luôn nên lúc về đến nhà trạng thái đã tạm ổn.
Chỉ là tinh thần có chút không phấn chấn.
Dạo này tham gia tiệc tùng liên miên, anh thật sự muốn nôn sạch, đặc biệt là lúc nãy còn ngửi thấy một mùi hương cực kỳ nồng, anh thấy mũi mình đã tê rần.
"Anh cả, hay là lần sau anh đừng tham gia yến hội nữa. Nên giảm bớt đi." Hoa Chiêu nhìn tình trạng của Diệp Danh, nói.
Diệp Danh ngả ra trên sô pha, mở mắt liếc cô, cười nói: "Nhạc cao quá kén người họa, anh chỉ muốn tỏ ra gần gũi thôi."
Quá cao ngạo, không thích sống chung, đó là điều tối kỵ.
Cô lập một, hai người, hoặc là đối đầu với một vài bên, thì không thành vấn đề.
Nhưng tiệc của ai cũng không tham gia, vậy sẽ là kiêu ngạo.
Loại người như vậy, dù có nhà họ Diệp làm chỗ dựa vững chắc cũng không đỡ dậy nổi.
Mấy mối nhân duyên tốt của anh từ đâu mà ra? Toàn là uống tới đấy!
Chuyện này khiến anh thấy rất bất đắc dĩ.
Tất nhiên anh có thể cân nhắc giảm bớt một vài buổi tiệc.
Hoa Chiêu vội vã về phòng lấy ra một cái hộp sứ, đưa cho anh: "Anh cả, anh thử xem, đây là thuốc viên dạ dày em mới bào chế được. Sau này anh hãy mang theo bên người, đảm bảo giúp bảo vệ gan, hoạt vị."
Diệp Danh lập tức lấy một viên thuốc ra, bỏ thẳng viên thuốc đen kịt vào miệng rồi nhai, hệt như đang ăn kẹo vậy.
Trong phút chốc, anh cảm thấy có một dòng nước ấm chảy từ miệng xuống dạ dày, cả người đều trở nên ấm áp, chút khó chịu trong người hoàn toàn không còn nữa.
Cơ thể cũng thấy phấn chấn hơn.
Diệp Danh cười: "Em sắp thành dược thần rồi. À không, đã là."
Trước đó thuốc của ông Tôn anh cũng uống nhiều rồi, nhưng hiểu quả không bằng một phần mười thuốc này.
Anh cẩn thận cất hộp thuốc viên đi, xong tiện miệng hỏi: "Có khó làm không?"
"Anh cần thì sẽ không khó, sắp hết thì tới lấy lúc nào cũng được, nhưng thuốc mới điều chế mới cho kết quả tốt nhất, nên một lần không thể cho anh quá nhiều." Hoa Chiêu trả lời.
Cô đã nghiên cứu được một loại tinh chất thực vật mới, có công dụng tùy thời gian, dùng ngay là hiệu quả nhất, rồi sau đó sẽ giảm dần. Đến sau mười này, nửa tháng thì hiệu quả hầu như mất hết.
Vậy sẽ an toàn hơn, tránh bị lọt ra ngoài.
Mấy món rượu thuốc xuất ra trước kia trên thị trường vẫn còn có chỗ trữ hàng đấy.
Trước đó Diệp Danh có kể với cô đã có người mang đi kiểm tra, thí nghiệm.
Kiểm tra lại không tra ra được gì, tuy nhiên kiểm tra xong lại phát hiện hiệu quả không được như trước.
Chuyện này có phần kỳ lạ.
Lúc này Hoa Chiêu mới thay đổi cách điều chế.
Đồ tốt sẽ không đưa ra ngoài nữa, cơ bản chỉ cho người trong nhà dùng.
"Gọi anh về có chuyện gì?" Diệp Danh hỏi.
Hoa Chiêu lập tức đổi sắc mặt, nói với anh cả về chuyện Đại Vĩ và Uông Phi Phi.
Diệp Danh lập tức nhíu mày: "Cũng lòng vòng thật đấy."
Anh tin tưởng phán đoán của Hoa Chiêu.
Là người bình thường sẽ không nhìn chằm chằm một chiếc xe đến cả tiếng.
"Cô ta đang xác định xem trên xe có người không, và mình có bị phát hiện không." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy: "Kết quả điều tra sơ bộ của Ngũ Lạc cũng chỉ ra có thân thích năm đời."
Diệp Danh phì cười: "Nếu là anh, anh sẽ tìm người bình thường, chứ không tìm người trong họ, sẽ bị bại lộ ngay."
Nếu như Uông Phi Phi không phải họ Uông, chưa chắc Hoa Chiêu đã nghĩ nhiều, nhìn nhiều, sau đó phát hiện ra sự khác thường của cô ta.
"Nhưng mà nhà họ Uông là thế, thích vận dụng sức mạnh của gia tộc." Diệp Danh nói: "Dù thế nào đi nữa, em cũng nói Đại Vĩ cắt đứt với cô ta đi!"
Anh nói thật đơn giản. Trong mắt anh, tình cảm gì đó đã không còn tồn tại nữa.
Nói xong anh mới nhận ra, với những người khác, nhất là thanh niên, hình như với người mình thích khó mà nói cắt là cắt được.
Anh ra lệnh như vậy cũng hơi võ đoán, cứ như một tên cực kỳ gia trưởng, độc tài.
Diệp Danh lập tức nhíu mày.
"Để điều tra thêm nữa xem sao, em đã khuyên thằng bé rồi." Hoa Chiêu nói.
Cô cũng không muốn đổ oan cho Uông Phi Phi, khiến cho mối tình đầu của Đại Vĩ thất bại.
"Ừ." Nói đến tình cảm, cơn nhức đầu của Diệp Danh lại trở lại.
"Sao thế? Không còn ai giục cưới nữa rồi mà? Mẹ đã bỏ cuộc còn gì?" Hoa Chiêu nói.
Miêu Lan Chi quả thật đã từ bỏ, mấy năm nay không hề giới thiệu đối tượng cho Diệp Danh nữa.
Hồi đó nói chuyện, đã nói vào trong long bà ấy.
"Vẫn luôn có một số người quá nhiệt tình!" Diệp Danh buồn bực nói.
Còn là trưởng bối.
Không có gì làm sẽ thích mai mối.
Dần dần, anh càng ngày càng có tiếng, người mai mối cũng càng nhiều.
Đôi khi anh chỉ muốn tìm một ai đó kết hôn đại để chặn miệng mấy kẻ này.
Nếu có thể tìm được một người phụ nữ đỡ gây lo lắng như Cát Hồng Miên thì tốt rồi.
Phong thủy chuyển dời, Diệp Danh cũng bắt đầu thấy hâm mộ Diệp An.
Cát Hồng Miên đã không làm phiền tới hắn nữa, hai người một Nam một Bắc, cả năm chỉ gặp một lần, có gặp thì đến nửa câu cũng không nói, hệt như không quen người kia vậy.
Người ngoài lại không biết, từ đó đến nay Diệp An đã tạm biệt được cơn đau khổ bị giục cưới rồi.
Hạnh phúc biết bao nhiêu!
"Không nói anh nữa, mấy hôm trước Diệp Thư xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Danh nhíu mày hỏi.
"Chuyện gì là chuyện gì?" Hoa Chiêu hỏi: "Anh nhận ra rồi à?"
"Đúng vậy, anh không mù. Bình thường thất thần, rầu rĩ không vui, cười thì miễn cưỡng." Diệp Danh trả lời: "Sau khi Diêu Khôn đến, con bé lại bắt đầu góp vui lấy lệ."
Diệp Danh cười lạnh một cái, đôi mắt sắc bén: "Diêu Khôn phản bội nó sao?"
Vậy thì anh phải đi "nói chuyện đàng hoàng" với cậu em rể này mới được.
Hoa Chiêu lập tức bật cười ha ha, kể cho anh nghe về hiểu lầm giữa Diệp Thư và Diêu Khôn, còn cả chuyện Tạ Liên Na giả bệnh.
Diệp Danh nghe xong im lặng một lát rồi cũng cười.
Anh cũng đột nhiên nghĩ đến chuyện sáng đó gặp được Diệp Thư và Diêu Khôn ở khách sạn, khi đó đối diện quả thật có một người phụ nữ nhìn rất tiều tụy.
Nhưng mà thôi đi, đều là người cũ, việc cũ rồi, nếu đã giải quyết xong thì không cần nghĩ nữa.
Nhưng ngẫm lại thì... không biết rốt cuộc nhà họ Uông muốn làm gì...
"Từ sau chuyện lần đó, bọn họ có vẻ đã từ bỏ, yên tĩnh lại rồi, bây giờ lại muốn lật lại chuyện cũ sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Nhà họ Uông vẫn muốn biết được bí mật về rượu thuốc của Diệp gia, trước đó không tiếc lượn quanh một vòng lớn, cướp đi tất cả hoa cỏ nhà Hoa Chiêu.
Tiếc thay cuối cùng cũng vô ích, còn toi mất con cờ Kim gia.
Mà Diệp Thâm cũng phế đi một đứa con của Uông gia.
Bọn họ xem như hòa nhau. Mấy năm nay hai nhà bình an vô sự, không ngờ lần này bọn hắn lại đi một vòng lớn nữa, đến để thăm dò Hoa Chiêu.
Diệp Danh đột nhiên nói: "Được thì em thuyết phục Đại Vĩ phối hợp một chút, chúng ta có thể dụ rắn ra khỏi hang."
Hiện tại Uông gia muốn làm gì, họ đều phải dựa vào suy đoán.
Nếu thật sự bắt người nhà họ Uông đến hỏi, người ta cũng sẽ không nói thật, hơn nữa cũng chưa xảy ra chuyện gì, bọn họ không thể bắt người.
Bây giờ họ chặt đứt manh mối từ chỗ Uông Phi Phi cũng không tốt lắm, như vậy bọn họ cũng không biết rốt cuộc nhà họ Uông muốn làm gì.
Thay vì như thế, chi bằng để cho Uông Phi Phi thâm nhập sâu hơn, cô ta tự nhiên sẽ để lộ mục đích, hoặc nói ra mục đích của người Uông gia.
"Còn làm gì được nữa, không phải rượu thuốc thì là phương thuốc, hoặc muốn chôn một con cờ vào nhà chúng ta!" Hoa Chiêu nói.
"Biết chuyện không phải là mục đích, mục đích là phải c.h.ặ.t t.a.y bọn hắn!" Diệp Danh nói.
Người nhà họ Uông muốn những thứ đó, nhưng bọn chúng không ra tay, sao họ phản kích được?
Giống như mấy tên móc túi trên xe buýt, nếu chúng không thò tay ra luồng vào túi của người khác, không ai có thể bắt chúng được.
Vậy thì người ta sẽ là người vô tội đấy.
Quá khứ là móc túi, bây giờ chưa chắc đã vậy, biết đâu người ta thật sự chỉ lên đi xe buýt thì sao?
Đối đãi với người Uông gia cũng giống như thế.
Hoa Chiêu gật đầu: "Em sẽ nói với Đại Vĩ một tiếng, nhưng em nghĩ kế sách này không ổn. Uông Phi Phi dù muốn làm gì cũng phải đợi sau khi vào cửa mới ra tay được, nhưng em không đồng ý cho Đại Vĩ lấy cô ta."
Dù cho Uông Phi Phi không qua lại với người nhà họ Uông, thanh bạch vô tội, Hoa Chiêu vẫn thấy lo lắng thay cho Đại Vĩ.
Nhìn cách Uông Phi Phi dọn nhà mà xem! Cô ta không mời bất kỳ bạn học nữ nào, mà mời bốn người đàn ông, mà ánh mắt mỗi người với cô ta đều chẳng phải sạch sẽ, thuần khiết gì, ai ai cũng ẩn chứa ý đồ.
Một xe ba gác chở đồ thôi mà cần tới bốn người đàn ông?
Cô ta không có bất kỳ người bạn nữ giới nào quan hệ thân thiết?
Nói chung, người phụ nữ kia có đạo hạnh rất sâu, Đại Vĩ căn bản không phải là đối thủ.
Diệp Danh lại bắt đầu nhíu mày: "Bên này em xem đó mà làm, anh sẽ xử lý từ phía khác."
Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu đi tiễn Đại Vĩ, Đại Cần và Tiểu Cần.
Mấy người nói đi là đi, tranh thủ chưa khai giảng năm học mới mà lập tức lên đường.
Hoa Chiều về kể lại cái c.h.ế.t của Hoa Sơn, với bọn chúng thì ít nhiều gì cũng có phần xúc động.
Người già rồi, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ không còn nữa.
Ông bà nội của bọn chúng, đã không liên lạc gì bao nhiêu năm nay rồi, không biết họ có còn ở đó nữa không.
"Thật ra em không muốn về." Đại Cần nói.
"Em lại càng không muốn!" Tiểu Cần ủng hộ: "Em còn chưa làm xong bài tập hè."
"Ngoan nào, trên đường vẫn cứ làm. Chúng ta về nhìn một cái, ở lại một hai ngày rồi đi ngay." Đại Vĩ dỗ.
Hắn lớn lên từ sự dạy dỗ của nhà họ Diệp, hiểu lễ nghi, biết đạo hiếu. Ông bà nội có thế nào cũng là ông bà nội, ít nhất... nên trở về thăm thử xem sao.
Nhỡ mà bọn họ đã không còn nữa, bọn họ cũng phải đốt chút giấy, thắp nén hương.
Đại Cần, Tiểu Cần cũng do nhà họ Diệp dạy dỗ, vậy nên dù họ không muốn về, vẫn đi sắp xếp hành lý, chẳng qua hai cô bé chỉ nói cứng ngoài miệng vậy thôi.
"Đến rồi có chuyện gì thì gọi cho chị." Hoa Chiêu dặn.
"Chị, chị yên tâm, nếu có chuyện thật em cũng giải quyết được!" Đại Vĩ tự tin nói.
Hắn cũng là một người đàn ông rồi, còn lớn hơn cái hồi chị gái năm đó rời khỏi Đông Bắc!
Về nhà thăm nom một chuyến thôi còn xảy ra chuyện gì được? Mà có thì hắn cũng có thể giải quyết!
"Để Thạch Dương đi theo các em đi." Hoa Chiêu nói.
Cô thấy lo, bèn cho vệ sĩ đến đây.
"Không cần, không cần đâu!" Bốn đứa nhỏ, à không, hiện đã là bốn người lớn rồi, đều lập tức lắc đầu.
Vệ sĩ của chị gái, chuyên bảo vệ chị ấy và mấy đứa cháu, bọn chúng không nên dùng.
Chưa kể bọn chúng cũng không quen.
Chúng chỉ là người thường thôi, không hề đối mặt với nhiều nguy hiểm như chị.
"Công phu của bọn em cũng không phải học uổng công!" Đại Vĩ nói: "Chúng em có bốn người mà, nếu thật có kẻ đến gây chuyện, bọn em sẽ đánh cho chúng răng rơi đầy đất!"
Đại Cần, Tiểu Cần cũng gật đầu theo.
Là mấy cô gái, bọn chúng không muốn học võ, chịu đòn đau lắm.
Nhưng chúng bị Hoa Chiêu ép luyện tập bao nhiêu năm nay, bài tập còn nặng hơn cả con trai, kết quả chính là dù bây giờ sức chúng không so được với con trai, nhưng kỹ năng thì tốt hơn một bậc.
Đừng nói là đụng phải lưu manh bình thường, dù có đụng phải mấy kẻ đã được huấn luyện, chúng cũng có thể đánh thử, xem ai mạnh hơn.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, thấy cũng phải. Bọn chúng không phải mấy người bình thường yếu đuối đến mức không ra khỏi nhà được. Mấy năm nay, lúc ra ngoài du lịch, chúng cũng không đưa theo vệ sĩ.
"Thôi vậy. Nhưng mà mấy đứa có mang theo d.a.o gọt trái cây không?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Hiện tại mấy công cụ sắt nhọn đang bị cấm không cho mang theo, nhưng d.a.o gọt trái cây thì vẫn chấp nhận được.
"Mang theo, mang theo rồi ạ, mỗi người một cái."
Đứng tại nhà chờ ở trạm tàu hỏa người đến người đi, bốn đứa nhóc, mỗi đứa rút ra một cái d.a.o gọt trái cây, mân mê, chơi đùa con d.a.o trong tay.
Động tác đều đặn, con d.a.o không quá lớn lóe lên thứ ánh sáng lạnh lùng, sắc lẻm.
Dao tuy không phải d.a.o xịn, nhưng nằm trên đôi tay linh hoạt như vậy, tuyệt đối là vũ khí lợi hại.
Mấy ánh mắt vừa lóe lên ở xung quanh phút chốc dại ra.
Đại Vĩ, Tiểu Vĩ đột nhiên quay đầu, ánh mắt chộp lấy mấy người kia đẩy chuẩn xác, lạnh lùng nhìn bọn hắn, di chuyển con d.a.o trong tay.
Mấy người lập tức xoay đi, đổi hướng nhìn.
Hoa Chiêu thấy vậy lập tức mỉm cười.
Mấy người kia vốn cũng không nhằm vào bọn chúng, mà đó là những "thành phần thường trú" ở ga tàu.
Mấy người Đại Vĩ, Đại Cần quần áo chỉnh tề, tuổi còn hơi nhỏ, trên người bao lớn bao nhỏ, vừa thấy đã bị xem là dê béo rồi.
Mấy kẻ kia ban nãy còn suy nghĩ ra tay thế nào, bây giờ lại người này chạy nhanh hơn người kia.
Bốn người cười hì hì thu d.a.o nhỏ về.
"Không có gì đâu chị, đến nhà rồi em gọi cho chị báo bình an!" Đại Vĩ nói.
Có nhân viên tàu đã bắt đầu gọi xoát vé, mấy người lập tức nói tạm biệt Hoa Chiêu, vội vã chạy đến xếp hàng.
Bọn chúng đi gấp nên không mua được vé ngồi, chỉ còn vé đứng, phải đứng một ngày một đêm đấy!
Cũng may là trạm đầu, nếu lên xe sớm một chút có khi sẽ cướp được vài cái ghế.
Dọc đường đi cũng không quá thuận lợi.
Tàu hỏa thời này không quá ổn.
Trên tàu nhiều móc túi, dưới tàu cũng nhiều.
Có một số nơi dân cư còn khá hung hăng, tàu hỏa chưa vào tới trạm tiếp viên đã thông báo hành khách các toa đóng kỹ cửa sổ.
Nếu không đợi tàu hỏa dừng lại rồi, sẽ lập tức có người lấy cái móc thật dài thọc từ ngoài vào thó đồ.
Móc được cái gì thì lấy cái đó.
Chưa kể không phải chỉ một, hai người, mà là cả đám.
Móc rồi người ta mất đồ, tất nhiên cũng chẳng ai quan tâm, vì căn bản là không biết ai móc, phải phân xử thế nào? Không lẽ xuống tàu bắt người được sao?
Trông cậy vào nhân viên tàu? Người ta có mười mấy người thôi, còn bên dưới phải hơn mười, hơn trăm.
Chỉ có thể tự nhận không may thôi.
Sau cũng vì chuyện đó mà người ta đã hủy luôn mấy trạm, tàu hỏa không dừng nữa, về sau còn đi đường vòng, chạy một mạch, vì khi nào đi chậm lại sẽ rất nguy hiểm.
Về sau nữa, phía trên mạnh mẽ trấn áp mấy lần, vùng ven đường sắt mới yên bình lại, hành khách đi tàu mới an toàn hơn chút.
Trở lại trên tàu, Đại Vĩ Tiểu Vĩ thay nhau gác đêm, lại phải đánh nhau mấy lần chúng mới bình an đến nơi được.
Bọn chúng vẫn là đám dê béo, người lên sau có thể không phát hiện ra, dù sao cũng phải thử mới biết.
Xuống tàu rồi, tình hình mấy người đã có phần chật vật.
Quần áo dù còn mới, nhưng kiểu dáng không rêu rao, rất "đại chúng". Mà nay quần áo Đại Vĩ, Tiểu Vĩ cũng có nhiều chỗ rách, túi còn bị rạch.
Tiểu Cần được bảo vệ rất tốt, không thành vấn đề, còn Đại Cần thì miệng ba lô cũng hỏng rồi.
Sắc mặt mấy người đều không vui vẻ, tóc cũng rối bù, túi còn bị hư, về tới trước cửa nhà cũ mà nhìn cứ như mấy người đi xin cơm.
Vì rời nhà lâu quá rồi, Đại Vĩ suýt nữa thì không tìm được đường về.
Mãi đến khi đứng trước cửa sân nhà họ Lưu, nhìn tất cả cảnh tượng quen thuộc xung quanh, Đại Vĩ mới xác định được đây chính là căn nhà hắn từng ở.
"Mấy người là ai vậy? Ăn mày thì đi chỗ khác! Đi đi, đi đi!"
Đại Vĩ vừa định bước lên mở cửa thì bên cạnh đột nhiên có người la lên.
Đại Vĩ quay đầu nhìn, người kia đã vọt tới, đẩy hắn ra.
Nhưng đẩy vẫn không dịch chuyển được.
Mạnh Cường sửng sốt, trên mặt có hơi không nhịn được, lại đẩy mạnh Đại Vĩ lần nữa.
Vẫn không đẩy được, trái lại còn bị Đại Vĩ đẩy mạnh một cái cho lảo đảo.
"Ăn xin gì chứ, đây là nhà tôi!"
Đại Vĩ nhíu mày quát lên. Người này là ai? Sao lại xen vào chuyện của người khác vậy?
"Nhà mày? Mày là ai vậy? Đây là nhà tao!" Mạnh Cường hét lên.
Đại Vĩ sửng sốt, lại nhìn hắn ta. Thằng nhóc này tầm tuổi hắn, tóc bóng dầu, ngũ quan thô ráp, quần áo vá chằng vá đụp, đội mũ, mũ còn xộc xệch, trên tai kẹp điếu thuốc, nhìn y hệt một tên du thủ du thực.
Ông bà nội dọn nhà rồi?
"Chỗ này vốn là nhà họ Lưu, nhà Lưu Hướng Tiền. Nhà ông ta đâu rồi? Dọn đi rồi à?" Đại Vĩ hỏi.
Mạnh Cường sửng sốt, quan sát mấy người, lúc này mới thấy rõ Đại Cần, Tiểu Cần sau lưng Đại Vĩ, hai mắt lập tức sáng lên, thái độ cũng thay đổi.
Hắn lập tức cười ha ha, há miệng lộ ra hàm răng vàng khè.
"Đây là nhà của Lưu Hướng Tiền, ông ấy đi làm rồi, chưa về. Mấy người là ai vậy? Bà con nhà họ Lưu à?" Mạnh Cường hỏi.
"Vậy anh là ai?" Tiểu Vĩ hỏi.
"Tôi là Mạnh Cường, Lưu Hướng Tiền là cha dượng của tôi." Mạnh Cường trả lời.
Mấy đứa lập tức hiểu ra. Thì ra đây chính là một trong mấy đứa con riêng của góa phụ họ Chu.
Trước đó cha mẹ vì góa phụ họ Chu này mà ly hôn, bọn chúng về sau đã nghe nói, chẳng qua chúng chưa từng gặp góa phụ Chu và ba đứa con nhà bà ta.
"Tôi tên là Lưu Đại Vĩ, đây là em trai và em gái tôi. Chúng tôi có thể vào trong không?” Đại Vĩ nhìn hắn hỏi.
Mạnh Cường cũng sửng sốt. Không ngờ mấy đứa con trước của Lưu Hướng Tiền mà có người bảo đã phát đại, vẫn quay trở lại.
Đây là... sa sút rồi à?
Gã đảo qua số quần áo rách rưới trên người mấy người, lại dừng lại trên khuôn mặt đẹp đẽ của Đại Cần, Tiểu Cần mấy giây, bèn cười ha hả nói: "Mời vào, mời vào! Thì ra mọi người đều là người một nhà, đúng là xa mặt cách lòng mà!"
"Mẹ! Có khách đến nhà!" Gã vừa đẩy cửa vừa gọi với vào nhà.
Khách...
Mấy anh em liếc nhìn nhau, sự kích động khi về tới nhà cũng tan biến.
Sân nhà họ Lưu rất nhỏ, góa phụ họ Chu đã nghe thấy tiếng, bèn đi ra nhìn, môi đôi mắt quan sát cẩn thận mấy người Đại Vĩ, Tiểu Vĩ.
Ánh mắt bà ta sắt bén, nhìn ra thực chất bọn họ đang mặc quần áo mới, chỉ là đôi chỗ bị rách mất thôi.
Đây là vì gặp phải cướp lúc từ thủ đô về.
Chuyện này là bình thường.
Góa phụ Chu nhìn chòng chọc vào bao lớn, bao nhỏ trên người mấy đứa vài giây rồi lộ ra một khuôn mặt tươi cười: "Mấy đứa là Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, Đại Cần, Tiểu Cần, phải không? Hay nghe ông bà nội mấy đứa nhắc đến lắm, hôm nay cuối cùng đã được gặp rồi. Mau vào đi!”
"Đại Cường, đi gọi ông bà nội con về." Góa phụ Chu liếc con trai, lại nháy mắt với gã.
Đây là cho người đi thông báo trước với hai kẻ già c.h.ế.t bầm đó, đừng tưởng có cháu về là có người làm chỗ dựa, lát nữa cái gì nên nói, cái gì không, phải suy nghĩ cho kỹ! Nếu không bọn hắn tự chịu!
Mạnh Cường gật đầu: "Con biết rồi."
"Mọi người ngồi đi, tôi đi tìm ông nội bà nội, sẽ trở về ngay." Mạnh Cường nói với Đại Cần.
Đại Cần thấy gã không đi, dường như đợi mình đáp lại rồi mới đi, chỉ có thể gật đầu "ừm" một tiếng.
Lúc này Mạnh Cường mới vui vẻ rời đi.
Đại Vĩ, Đại Cần lập tức nhíu mày.
Nhưng người đã đi ra ngoài rồi, nên bọn họ không để ý nữa.
"Bao nhiêu năm nay ở thủ đô có khỏe không? Sao lại về đây?" Góa phụ Chu cười hỏi.
Chính vì cái biểu cảm này mà một câu cuối cùng trái lại không hề giống châm chọc, mà chỉ đơn giản là rất tò mò.
Bà ta thật sự tò mò c.h.ế.t đi được. Trước đó có vẻ Trương Quế Lan và Lưu Hướng Tiền sẽ cả đời không qua lại gì với nhau nữa, sao lại cho con cái về?
Chẳng lẽ là Trương Quế Lan c.h.ế.t rồi? Bọn này không còn chỗ nào để đi?
Vậy cũng không đúng. Trương Quế Lan chết, nhưng Hoa Chiêu thì chưa mà!
Trừ khi chị của chúng nó không để ý chúng nó nữa!
Đôi mắt của góa phụ Chu dò xét trên người mấy đứa. Đứa nào cũng lớn rồi, nam đến tuổi lấy vợ, nữ đến tuổi gả chồng, đã đến lúc cần tiền để thành gia lập thất!
Đây là về tìm Lưu Hướng Tiền đòi tiền à? Vậy thì không được!
Đại Vĩ còn chưa lên tiếng, góa phụ Chu đã tự tìm cho mình lý do bọn họ về nhà.
Mà Đại Vĩ cũng không muốn trả lời câu hỏi cuối cùng của bà ta. Vì sao trở về? Vì sao tự dưng trở nên hiếu thuận?
Nói ra hẳn là không ai tin, chính hắn cũng có phần hối hận.
Quên mất cha hắn đã tái hôn, có gia đình mới, quên rằng nơi này đã không còn là nhà của họ nữa. Bọn họ chỉ là "khách" mà thôi.
"Ở thủ đô, rất tốt." Đại Vĩ chỉ nói một câu như thế.
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Góa phụ Chu đang suy nghĩ làm sao để đuổi bọn họ đi, nhưng đồ thì tốt nhất nên để lại.
"Ô chà, đây là gì vậy? Đặc sản thủ đô à?" Bà ta nhìn cái túi đã hỏng trong tay Đại Cần, hỏi.
Bên trong lộ ra túi vịt quay.
Đại Cần cũng không giấu giếm, bỏ hết mấy cái túi lên bàn: "Đây là quà cho ông nội, bà nội."
Dù gọi là hiếu thuận với ông bà nội, nhưng người ta là người một nhà, cho ai cũng như nhau thôi, quan tâm là ai ăn chứ.
Đại Cần nhớ lại lúc còn bé, trong nhà có gì ngon trước này toàn thuộc về ông bà nội và mấy anh trai, không có gì đến được tay cô, chút tấm lòng hiếu thảo còn lại của cô cũng tan mất.
Góa phụ Chu vui vẻ nhận lấy quà. Vịt quay, mứt, kẹo, còn có mấy gói thuốc lá.
Dù không quý giá, nhưng cũng không rẻ, chứng tỏ thời gian quan thật ra mấy đứa nhóc này sống khá tốt.
Cũng phải, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Nếu Hoa Chiêu không quan tâm chúng thì cũng phải đưa chúng một chút gì đó.
"Người chị kia của mấy đứa, Hoa Chiêu ấy, sống thế nào?" Góa phục Chu hỏi.
"Rất tốt." Đại Vĩ trả lời.
"Tốt là được rồi." Góa phụ Chu nói.
Bà ta còn tưởng là bị người ta vứt bỏ rồi chứ.
Một con nhỏ xuất thân từ nông thôn, thô lỗ, không có khả năng, chỉ giỏi đánh nhau, chỉ dựa vào khuôn mặt mà được bước chân vào nhà giàu. Bây giờ mười mấy năm trôi qua rồi, người già sắc phai, bà ta còn tưởng nó bị bỏ rồi chứ.
Bà ta liếc biểu cảm của mấy người Đại Vĩ, ai biết từ "rất tốt" này là tốt thật hay giả? Có khi chỉ nói bậy bạ vì thể diện thôi.
Cửa lớn khẽ vang tiếng, Mạnh Cường dẫn hai người già gầy nhom về rồi.
Đại Vĩ không nhận ra đây là ông bà nội của hắn.
Quá gầy, thay đổi quá nhiều.
Lúc hắn đi, ông bà nội chỉ mới sáu mươi, hiện tại tuy đã hơn bảy mươi... Được rồi, hơn bảy mươi là đã rất già.
Hai người khom lưng, tóc hoa râm rối bù, bẩn thỉu, quần áo trên người cáu bẩn, trong tay mỗi người là một cái túi làm bằng sợi tổng hợp, được kéo lê trên mặt đất.
Bên trong chứa các loại phế phẩm, giấy gói, bình thủy tinh gì đó.
Bọn họ đang nhặt đồng nát.
Mũi Đại Vĩ bỗng chốc cay cay.
"Ông nội, bà nội, sao hai người lại làm nghề này?" Suýt nữa hắn đã khóc òa lên.
Lúc còn bé, có bao nhiêu đồ ăn ngon hắn đều có phần vào bụng, hai ông bà đối xử với hắn cũng không tệ lắm. Dù sao hắn vẫn là cháu trai ruột.
Hắn mềm lòng, vẫn thấy nhớ.
Ông bà Lưu thấy hắn cũng rất kích động, vành mắt cả hai lập tức đỏ lên.
"Cháu tôi, cháu đã về rồi, nếu không... bà..."
"Khụ, khụ!" Mạnh Cường đột ngột đằng hắng một tiếng, cắt ngang tiếng khóc của bà cụ Lưu.
"Không có gì... Bà chỉ... nhớ các cháu!" Bà cụ Lưu khựng lại một trận, câu chuyện rẽ ngang.
Đại Vĩ và mấy em trai, em gái đều nhìn Mạnh Cường, biết là phía sau chuyện này chắc chắn có vấn đề,
Nhưng bọn họ không hề ồn ào.
Đại Vĩ và Tiểu Vĩ đi tới, mỗi người kéo một người già sang nói chuyện.
Lúc rời khỏi nhà Tiểu Vĩ đã tám tuổi, ấn tượng về hai người cực kỳ mơ hồ, bây giờ lại có thể tỏ ra con hiền cháu hiếu là vì cậu thường ra ngoài xã giao, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy.
Có chút không biết xấu hổ.
Đại Cần, Tiểu Cần thì không như vậy, da mặt hai người mỏng, lại không muốn giả vờ, thành ra chỉ đứng phía sau Đại Vĩ, Tiểu Vĩ quan sát.
"Bên ngoài nóng, mau vào nhà rồi nói." Mạnh Cường đột nhiên nói.
"Phải rồi, vào nhà đi." Đại Vĩ nói, vừa kéo bà nội đi vào trong nhà.
Bà cụ Lưu lại rút tay ra khỏi tay hắn như phản xạ có điều kiện, nói: "Bỏ đồng nát xuống rồi vào, cũng không thể mang vào nhà được."
Nếu không... sẽ bị đánh.
Nhớ đến cuộc sống cực khổ trước đó, hai mắt bà cụ Lưu lập tức đỏ lên, nước mắt cũng chảy xuống.
Vốn tưởng rằng Trương Quế Lan là một ngôi sao chổi, không kiếm được mấy đồng tiền, cứ luôn chu cấp tiền cho con trước trước, bản thân thì gầy đến da bọc xương, mắt thấy như sắp c.h.ế.t vậy.
Nên nói bà ta đổi thì bà ta chịu đổi thôi.
Góa phụ Chu lương cao, trước đó cũng đã cam kết sẽ không dẫn theo mấy đứa con của chồng trước tới.
Kết quả đăng ký kết hôn xong thì chuyện không phải vậy nữa.
Góa phụ Chu dẫn theo mấy đứa con riêng đến xưng vương xưng bá trong nhà!
Lưu Hướng Tiền và Lưu Thông không chịu, kết quả bị bảy, tám anh em nhà góa phụ Chu đánh một trận ra trò.
Đánh hết mấy trận, thế là họ trở nên đàng hoàng.
Sau đó người xui xẻo tiếp theo chính là bà Lưu và ông Lưu.
Trong nhà không nuôi người rảnh rỗi, tiền lương về hưu của họ phải giao cho "cháu trai" cưới vợ, mình ăn uống thì phải tự kiếm tiền.
Bọn họ đã tuổi này còn kiếm thế nào nữa? Chỉ có thể đi nhặt đồng nát.
Ăn đã không ngon, nay ngủ cũng không ngon, hai người bị đuổi khỏi căn phòng vốn ở, vào trong nhà kho chứa đồ đạc linh tinh.
Khổ cực ah!
Vừa khóc, bà Lưu và ông Lưu vừa cất xong ve chai, lại đi rửa đôi tay đen xì, vào nhà kho đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới được vào nhà chính.
Góa phụ Chu còn rất thích sạch sẽ, trong phòng dọn dẹp sáng sủa, tim tươm.
Cửa sân lại vang tiếng, mấy người Lưu Hướng Tiền đã cùng về tới rồi.
Chắc là mới vừa tan làm.
Phía sau có một nam một nữ đi theo. Nam khoảng hơn hai mươi, không lớn hơn Tiểu Vĩ bao nhiêu. Nữ mười tám, mười chín, trạc tuổi Đại Cần.
Dáng vẻ hai người đều có phần giống góa phụ Chu, vừa nhìn đã biết là mẹ con.
Phía sau lại có một cô bé mười mấy tuổi, ốm tong teo, đeo cặp sách. Dáng vẻ đứa bé này cũng giống góa phụ Chu.
Nhưng mà tính thời gian thì đây chắc là kết quả của cuộc hôn nhân giữa bà ta và Lưu Hướng Tiền.
Lưu Hướng Tiền ngẩng lên thấy mấy người trong sân thì sửng sốt: "Khách tới nhà à?"
Ông ta không nhận ra mấy người Đại Vĩ.
Lúc bọn chúng đi, Đại Vĩ chỉ mới mười tuổi, Tiểu Cần chỉ mới lên bốn.
Hiện tại Đại Vĩ hai mươi hai rồi, Tiểu Cần cũng đã mười sáu, đây chính là những năm đời người có thay đổi to lớn nhất.
Tuy khoảng thời gian giữa Lưu Hướng Tiền có đến thủ đô một lần, nhưng những lần gặp mặt vội vã kia, sự chú ý của ông ta cũng không đặt trên mấy đứa con.
Đại Vĩ há hốc mồm, thử mấy lần, rồi mới gọi được một tiếng: "Cha."
Hắn có tình cảm với ông nội, bà nội, nhưng với chaa thì thứ cảm tình này đã biến mất rồi, hầu như không còn nữa.
Lưu Hướng Tiền căn bản không hề quan tâm bọn họ, thấy bọn họ thì ánh mắt cũng chỉ lướt qua.
Những lúc quan tâm, thì chắc chỉ có lúc phạt đòn.
Tiểu Vĩ cũng há hốc mồm, không thể gọi ra.
Đại Cần, Tiểu Cần càng không gọi, chỉ để anh cả đại diện mọi người.
Lưu Hướng Tiền ngây người. Cha?
Một giây tiếp theo, ông ta trợn to mắt: "Mấy đứa là Đại Vĩ, Tiểu Vĩ?"
"Dạ." Đại Vĩ gật đầu.
"Ôi chao, mấy đứa về rồi à?" Lưu Hướng Tiền kích động không thôi, đi lên kéo ngay tay Đại Vĩ, kích động hỏi: "Mẹ con đâu?"
"Hửm?" Góa phụ Chu ở bên cạnh lập tức ậm ừ một tiếng thật cao, hung hăng nhìn ông ta chằm chằm, đã biết là ông ta chưa từng từ bỏ suy nghĩ với Trương Quế Lan mà.
Biểu cảm của Lưu Hướng Tiền lập tức cứng lại.
"Sao? Mấy đứa về khi nào? Có mệt không? Mau vào nhà ngồi đi! Đã ăn cơm chưa? Cha nấu đồ ăn ngon cho mấy đứa!" Lưu Hướng Tiền cười kéo người vào trong.
Đại Vĩ quái dị hỏi: "Cha, cha biết nấu cơm rồi?"
Năm đó ông ta hoàn toàn không chạm đến cả bệ bếp, nói đó là việc của đàn bà.
Lưu Hướng Tiền lại cứng đờ.
Góa phụ Chu đột nhiên cười, đắc ý nói: "Kỹ năng nấu nướng của cha cháu khá tốt đấy, còn biết xót người khác. Mấy năm nay toàn là ông ấy nấu cơm, còn nấu ăn rất ngon!"
Biểu cảm của mấy người lập tức đều trở nên khó coi.
Cuộc sống của mẹ trước đây như thế nào, bọn họ đều nhìn thấy mỗi ngày, vẫn còn nhớ.
Đến cả Đại Cần, Tiểu Cần cũng nhớ!
Vì có rất nhiều công việc nhà đều là mấy cô cùng làm với bà ấy! Nước mùa đông lạnh khủng khiếp, vậy mà họ phải đi phụ rửa chén, giặt quần áo!
Còn cha bọn họ?
Bọn họ còn phải nấu nước rửa chân cho Lưu Hướng Tiền trước khi ông ta về, nước lạnh rồi thì phải châm lại!
Muốn ăn một miếng đồ ăn mà cha họ làm ấy à? Họ nấu cơm chậm còn bị ăn đòn thì có!
"Nói mấy chuyện đó làm gì!" Lưu Hướng Tiền vội vã chột dạ ngắt lời: "Mấy năm nay mấy đứa sống thế nào, làm cái gì? Đi làm ở đâu? Tiềng lương một tháng bao nhiêu?"
Đại Vĩ trả lời: "Con vừa tốt nghiệp đại học, mới đi làm, tiền lương không cao, chỉ hơn một trăm thôi. Tiểu Vĩ vẫn còn đang học đại học, Đại Cần tháng chín cũng vào đại học, Tiểu Cần còn đang học cấp ba, chưa đi làm."
Tuy trong bốn anh em chỉ có một người đi làm kiếm tền, nhưng Lưu Hướng Tiền và góa phụ Chu vẫn bị dọa cho trợn to mắt.
"Mấy đứa đều là sinh viên đại học? Ba đứa đều thi đậu đại học cả?" Lưu Hướng Tiền kích động hỏi.
"Dạ." Đại Vĩ rụt rè gật đầu.
Đậu đại học thì có gì lạ đâu. Được một người chị như vậy dạy dỗ, họ không thi nổi mới là chuyện lạ.
Nhưng mà hắn cũng biết, nếu là gia đình khác, một nhà có bốn anh em, ba người là sinh viên đại học, thậm chí bốn người, là chuyện hầu như không hề có.
Đủ để cả nhà đắc ý.
Quả như vậy, khuôn Lưu Hướng Tiền và cả ông bà cụ Lưu đều sáng rỡ lên.
Vậy thì chẳng những có thể ra ngoài khoe khoang, mà còn thu được lợi ích thực tế.
Lời nói của sinh viên chẳng những dễ nghe, tốt nghiệp còn được phân công việc, trực tiếp trở thành cán bộ.
Mấu chốt là, kiếm được nhiều tiền.
Lưu Hướng Tiền xoa xoa tay.
Ông ta rất nghèo.
Bây giờ ông ta phải nộp hết toàn bộ lương, trong túi không có lấy một đồng, hút thuốc uống rượu đều dựa vào việc hưởng ké.
Chỉ có ra không có vào, một thời gian dài chẳng ai cho ông ta ăn ké nữa.
Cũng may ông ta vẫn còn con trai, con gái!
"Các con về đấy à? Đặc biệt về để thăm cha sao?" Lưu Hướng Tiền cảm động hỏi.
Đại Vĩ người ta có việc làm, ba đứa còn lại đều đến trường học, vậy thì không phải về ở luôn, thế không phải về thăm ông ta thì là gì?
Ánh mắt góa phụ Chu nhìn mấy người cũng thay đổi. Thì ra không phải tới làm tiền, mà mang gió thu đến cho bà ta, vậy thì tốt!
Ánh mắt Mạnh Cường không chỉ đặt trên người Đại Cần nữa, mà còn dời sang người Tiểu Cần, cuối cùng lại cố định ở chỗ Đại Cần.
Nữ sinh viên...
Em trai Mạnh Cường, Mạnh Tân cũng đang nhìn Đại Cần.
Ánh mắt Mạnh Kiều lại nhìn chằm chằm Đại Vĩ, càng nhìn càng thấy đẹp, nhìn đến khuôn mặt tự đỏ lên.
Cơm nước xong, cả nhà vây lấy Đại Vĩ, Tiểu Vĩ nói chuyện về cuộc sống hằng ngày.
Chỉ có hai anh em Mạnh Cường, Mạnh Tân mới thỉnh thoảng chọt vào mấy câu, tán gẫu với Đại Cần.
Đại Cần cũng chỉ "ừ", "à" đồng ý, không quan tâm đến bọn hắn.
Hai tên này cũng là người có tính tình, sau đó không hỏi thêm nữa.
Trời chẳng mấy chốc đã tối đi, đã đến giờ nghỉ ngơi.
Đại Cần, Tiểu Cần được chia ngủ chung với Mạnh Kiều và Lưu Nguyệt.
Đại Vĩ, Tiểu Vĩ lại chen chúc với Mạnh Cường và Mạnh Tân.
Lúc này mấy anh em mới phát hiện ra Lưu Mạnh Tiền và góa phụ Chu đã chiếm mất căn phòng của ông bà nội, còn mấy đứa con của góa phụ Chu thì chiếm mất căn phòng của cha mẹ mình.
Giữa nam và nữ chia cắt bằng một tấm màn.
Mà ông nội, bà nội của bọn họ, đang ở trong nơi vốn là nhà kho.
"Ở đó người ở được à? Mùa đông rất lạnh!" Đại Vĩ lập tức nói.
Nói xong còn đến nhà kho xem thử.
Bên trong trừ rác rưởi ra chỉ có một tấm ván nhỏ.
Trên vách tường lấy đầu gỗ cố định mấy tấm ny lông, dùng để chắn gió.
Một nửa số phòng ở Đông Bắc đều xây hai lớp gạch, mùa đông trong phòng lại đốt lò, không thấy lạnh.
Nhưng nhà kho chỉ xây một nửa gạch, tường cực kỳ mỏng, không nhờ tấm vải chắn sẽ có gió lùa vào.
"Vậy không được đâu, thế không phải đông về sẽ c.h.ế.t cóng à!" Đại Vĩ la lên.
Ông Lưu và bà Lưu lập tức cảm động muốn khóc.
Cuối cùng cũng có người thương bọn họ rồi!
"Bọn họ mùa đông ở trong nhà, chỉ có mùa hè ấm áp mới nghỉ lại đây. Họ ngại chen chúc trong nhà thôi." Góa phụ Chu trợn mắt nói dối.
Tiểu Vĩ lập tức nói: "Mùa hè cũng không thể che mỗi tấm vải ny lon vậy được. Họ ngại chen chúc thì phận con cháu phải nhường chỗ cho họ chứ! Để con trai của dì đến đây đi, họ sẽ không ngại chen chúc đâu."
Góa phụ Chu là một kẻ giỏi kiếm chuyện, lập tức nói: "Hừ, nhà ai không phải già đau nhỏ chứ? Cháu trai phải hiếu thuận như vậy? Thế người làm cháu lớn như cậu đi mà hiếu thuận với họ đi, xây cho bọn họ một căn nhà ngói lớn, để bọn họ ở cho thoải mái chút!"
Tiểu Vĩ: ....
Hắn bèn cười khẩy: "Bà thấy tôi giống đồ ngu à? Nếu mà có nhà ngói lớn bà và con trai bà cũng tới thôi."
Góa phụ Chu như không có da mặt vậy, cười đáp: "Tôi là vợ của cha cậu đó, tính ra cậu chính là con tôi, cậu còn phải gọi tôi một tiếng mẹ đấy!"
"Bà!" Tiểu Vĩ tức giận đến mức siết chặt nắm tay.
Trong trí nhớ của hắn vẫn còn ký ức Lưu Hướng Tiền và ông bà nội đến thôn Kháo Sơn ép Trương Quế Lan ly hôn.
Phụ nữ ly hôn sống khổ biết bao!
Tuy cha hắn cũng không phải một người cha tốt, ly hôn cũng không có gì không được, nhưng chính vì lý do này mà năm đó mẹ hắn đã bị cha hắn đánh!
Đều là do bà góa phụ Chu này hại!
Vốn dĩ hắn còn muốn cho bà ta chút mặt mũi bên ngoài, bây giờ thấy bà ta không biết xấu hổ như vậy, mặt mũi nể tình gì cũng bỏ hết.
Góa phụ Chu cũng không muốn làm căng với bọn họ, ban nãy hoàn toàn chỉ là thăm dò xem sao, nếu không... Bà ta hoàn toàn khai hỏa thì có thể mắng hai thằng nhãi này đến mức chúng không ngóc đầu lên được!
Nhưng bà ta khó mà làm vậy, bởi hiện tại bọn chúng có thể là mỏ vàng của bà ta.
"Ôi trời, nhìn dì kìa. Dì không nói nữa, nếu mấy đứa không muốn gọi thì không gọi, gọi một tiếng dì Chu được rồi!" Góa phụ Chu nói: "Trời tối rồi, mấy đứa cũng đã mệt mỏi cả ngày, mau đi về ngủ đi!"
"Mạnh Cường, Mạnh Tân, hôm nay mấy đứa vào phòng mẹ trải chiếu ra đất nằm đi, để giường cho hai anh em!" Góa phụ Chu nói.
Còn bốn cô gái có ngủ như thế nào, bà ta chẳng thèm quan tâm. Con gái ấy mà, thứ hàng lỗ vốn, sớm muộn gì cũng là con người khác, vậy thì không liên quan gì đến bà ta.
Chưa kể Đại Cần, Tiểu Cần suốt ngày trừng ra khuôn mặt khó chịu, làm cho ai xem vậy!
Góa phụ Chu quay đầu trở về phòng, lúc đi còn kéo theo Lưu Hướng Tiền, người đang muốn nói lại thôi.
Mạnh Cường, Mạnh Tân đi vào theo.
Còn Mạnh Kiều và Lưu Nguyệt, căn bản không đi ra xem náo nhiệt.
Vậy trong sân chỉ còn bốn anh em và ông bà Lưu.
Bà Lưu kéo lấy tay Đại Vĩ, ông Lưu lại kéo tay Tiểu Vĩ.
"Ông nội bà nội sau này chỉ hy vọng vào các cháu thôi, các cháu thương ông nội, bà nội với!" Bà Lưu khóc ròng nói: "Ở đây thật sự không phải nơi cho người ở!"
"Bọn bà còn ăn không ngon uống không tốt, mỗi ngày chỉ có thể gặm màn thầu nguội ngắt, mà đôi khi còn không có cả màn thầu, chỉ có bánh cao lương..."
Hai người bắt đầu nhỏ giọng kể khổ.
Ban nãy, trên bàn cơm trong nhà, ngay trước mặt góa phụ Chu, bọn họ không dám nói.
Lòng Đại Vĩ càng ngày càng tối sầm lại, vừa xót cho ông nội, bà nội, vừa cảm thấy bị khó xử.
Hình như hắn gây ra chuyện rồi...
Phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự bắt hắn xây nhà, giải quyết vấn đề chỗ ở cho bọn họ sao? Nghe lời này của họ là hắn còn phải giải quyết chuyện ăn uống nữa.
Đại Cần hất mái tóc, kéo Tiểu Cần vào nhà đi ngủ.
Tiểu Vĩ cũng muốn đi, nhưng không đi được, chỉ đứng đó như một cây gỗ, nghe thôi mà không nói gì.
Cuối cùng, tối hôm đó, Đại Vĩ và Tiểu Vĩ ngủ trong nhà kho, ông Lưu và bà Lưu lại đi vào nhà, lên ngủ trên giường.
Chuyện này khiến cho hai người già rất có long tin...
...
Trong phòng của góa phụ Chu, ba mẹ con đang ngồi chụm đầu xì xầm nơi đầu giường, chỗ gần lò sưởi.
Ba người vây thành một vòng, nói năng rất nhỏ, kể cả Lưu Hướng Tiền có nhoài người về trước cũng không nghe thấy quá rõ.
Chỉ nghe cái gì mà nữ sinh viên...
"Mẹ, mẹ có muốn có một nữ sinh viên làm con dâu không?" Mạnh Cường nhỏ giọng hỏi.
Góa phụ Chu liếc hắn, biết là thằng nhãi này có ý vậy rồi mà!
Mạnh Tân lập tức nóng nảy: "Mẹ, con cũng muốn nữ sinh viên kia làm vợ!"
Mạnh Cường nói: "Mày đợi thêm hai năm nữa, đứa nhỏ kia chắc sẽ lên học đại học rồi."
"Đại học là nhà anh mở chắc? Anh nói thi đậu là thi đậu à? Tôi thấy cô ta ngơ ngơ ngác ngác không thích nói chuyện, quá tệ!" Mạnh Tân đáp trả.
"Mày không hiểu rồi, đó gọi là con mọt sách! Người như vậy mới học hành giỏi giang nhất, chắc chắn có thể thi đậu!" Mạnh Cường nói.
"Vậy cũng không được..."
Mạnh Tân chưa nói hết đã bị Mạnh Cường khóa cổ lại.
"Tao là anh cả, tao quyết định! Có cưới vợ cũng là tao cưới trước, mày hãy ngoan ngoãn mà xếp hàng đi!"
Gã siết mạnh tay, khuôn mặt Mạnh Tân tím hết lại, vội vã gật đầu lia lịa.
Lúc này Mạnh Cường mới buông ra.
Góa phụ Chu thì vẫn quan sát toàn bộ quá trình, nhưng mặc kệ không cản.
Nhìn thôi, không phải chúng nó cũng giải quyết được rồi sao?
Mạnh Tân đàng hoàng ngồi dậy nghe, cũng không đi.
Ba kẻ tiếp tục tạo thành một vòng.
Lúc này góa phụ Chu mới nói: "Nữ sinh viên nhà người ta chướng mắt mày!"
Bà ta nhìn con trai, khinh thường.
Thật ra không phải là bà ta khinh khi con trai mình, nhưng trong lòng ba ta biết. Thằng con này của bà ta là một tên du thủ du thực nổi tiếng ở phố, thiếu nữ rồi mấy cô vợ trẻ gì thấy nó cũng đi đường vòng.
Cưới vợ? Chỉ có thể cưới một cô vợ nông thôn không rõ nguồn gốc thôi.
Mà bà ta thì không ưa mấy cô vợ nông thôn, cưới rồi phải nuôi không chúng nó, cả mấy nhóc con nó nữa, giống như Lưu Hướng Tiền và Trương Quế Lan trước kia vậy.
Bà ta xem thường Trương Quế Lan nhất, sao có thể để con trai cưới một cô vợ kiểu như Trương Quế Lan chứ? Bà ta phải sống lại cuộc sống trước kia của Lưu Hướng Tiền sao?
Mấy nữ sinh viên kia quả thật rất tốt... tốt nghiệp rồi chính là cán bộ quốc gia, tiền lương cao, chưa kể anh chị em gì cũng đều có tiền đồ, tương lai có thể trông cậy vào được.
Nhưng bà ta chắc chắn không nhìn sai, người ta đến nửa con mắt cũng không cho nó.
"Này có là gì, đợi con dùng tới đòn sát thủ, không phải cô ta chính là người của con rồi sao?" Mạnh Cường nói như không quan tâm.
"Anh, đòn sát thủ gì vậy?" Mạnh Tân hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận