Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 308
Bác sĩ rất muốn nói không đến mức, Đường Phương Hà chỉ sinh một lát, hắn phát hiện ra khả năng này, qua nói một tiếng, kỳ thật còn chưa đến mức khó sinh.
Cho dù khó sinh, xác suất một thi hai mạng cũng rất nhỏ.
Nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của người Diệp gia, hắn sững sờ không dám nói chuyện.
Cuối cùng Diệp Thành đần độn u mê mãnh liệt yêu cầu sinh mổ, vội vàng lấy đứa nhỏ ra, bảo vệ tính mạng hai người.
Ông ta đã bị một thi hai mạng hù c.h.ế.t rồi.
Ông ta lớn tuổi như vậy, bốn đứa con, một trai hai gái đã bị hủy, rất khó để tìm thấy tình yêu đích thực, có được một "kết tinh của tình yêu", ông ta không thể chịu đựng được điều này.
Thời đại này, rốt cuộc là sinh tự nhiên mới tốt, hay là sinh mổ mới tốt, mọi người đều đang thảo luận, thậm chí cách nói sinh mổ an toàn hơn đã một lần chiếm thế thượng phong.
Cho nên bác sỹ trở về nhìn tình trạng của Đường Phương Hà, cắn răng một cái liền sắp xếp sinh mổ.
Đường Phương Hà có thể là quá khẩn trương quá kích động, nghe nói mình không sinh được, lại bắt đầu hối hận tự trách, khóc lên.
Cảm xúc rất kích động, khả năng sinh tự nhiên cũng nhỏ.
Ca phẫu thuật thành công, nửa giờ sau, một bọc tã lót đã được đưa ra ngoài.
“Người nhà Đường Phương Hà!” Y tá hét lên.
Diệp Thành đứng ở cửa: "Là tôi!"
“Chúc mừng anh, là một cậu bé." Y tá cười nói.
Diệp Thành lập tức lộ ra hàm răng trắng.
Ông ta không ngoại lệ, ông ta thích con trai.
Con gái có hai đứa, ông ta nuôi quá thất bại, quá đau lòng.
Con trai tuy rằng cũng thất bại một người, nhưng tốt xấu gì cũng còn lại một người.
Người Diệp gia ngồi bên cạnh cũng vây quanh.
"Cha!" Diệp Thành lập tức ôm đứa nhỏ cho Diệp Chấn Quốc xem, vừa đắc ý vừa khoe khoang.
"Đức hạnh." Diệp Chấn Quốc lầm bầm một tiếng.
"Cha, cha đặt tên cho đứa bé đi!" Diệp Thành đột nhiên nói.
Diệp Chấn Quốc nâng mí mắt lên nhìn ông ta một cái: "Sao, anh và vợ còn chưa thương lượng được sao?”
Hai người đều là già mới có con, lúc trước rất yêu thương quý trọng cái gì đó, đừng tưởng rằng ông không biết.
"Chúng con chỉ chờ cha đặt tên!" Diệp Thành nói.
Lúc Diệp Thành không mắc lỗi, rất biết chuyện tới, bằng không làm sao có thể được ông cụ thiên vị đây?
Ông ta so với Diệp Mậu ngay thẳng và Diệp Thượng trầm mặc lại càng biết nói chuyện hơn.
Diệp Chấn Quốc quả nhiên rất vui vẻ, nhìn đứa cháu trai út này có phần yêu thích.
Tên nhóc này tuy rằng mới sinh, làn da trắng nõn mềm mại, cũng không xấu xí, tóc nhỏ đen nhánh, đang mở to mắt nhỏ nhìn ông.
Vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ thông minh.
"Gọi là Đức Hành đi." Diệp Chấn Quốc nói.
"Cha!" Diệp Thành trợn tròn mắt.
"Cha, có tức giận thì cứ mắng con, đừng nhằm vào đứa nhỏ, nó còn nhỏ như vậy, là người vô tội đấy!" Diệp Thành đã tức đến muốn khóc.
“Đức Hành!” Diệp Chấn Quốc tức giận, hung hăng liếc ông ta một cái.
"Làm sao vậy? Đức hạnh vẹn toàn không tốt sao? Có đức không tốt sao? Nhìn xem cái đức hạnh này của anh!” Diệp Chấn Quốc tức giận nói.
Diệp Thành không lên tiếng.
Giải thích như vậy, có vẻ cũng đúng, nhưng tại sao ông ta luôn cảm thấy một chút không được tự nhiên?
"Đức hạnh." Diệp Chấn Quốc lại mắng một câu.
"Cha!" Diệp Thành càng không được tự nhiên.
Diệp Danh vội vàng kéo ông nội trở về.
Anh cũng đè chặt khóe miệng đang điên cuồng muốn nhếch lên của mình.
"Ông nội có lòng, đặt tên rất tốt, chú Ba đừng suy nghĩ nhiều, đức hạnh vẹn toàn, thật tốt. Hơn nữa đứa thứ tư chúng ta đặt tên chữ là Thận Hành, đứa thứ năm gọi là Đức Hành, cũng thuận.” Diệp Danh nói.
Diệp Thành không lên tiếng, mặc định cái tên này.
Kỳ thật vì hòa hoãn quan hệ, dù ông cụ đặt tên cho đứa nhỏ là Cẩu Đản, ông ta cũng nhận!
Diệp Danh ôm "Tiểu Đức" từ trong tay Diệp Thành tới, rất yêu thích.
“Ừm, Tiểu Đức” Cái tên này.
Không được, anh muốn cười!
Anh vội vàng xoay người đưa lưng về phía Diệp Thành.
Những người khác của Diệp gia hiện tại biểu tình cũng có chút quái dị.
Tiểu Đức.
Quên đi, ông cụ đặt, trưởng lão ban thưởng không thể từ chối!
Diệp Thành rốt cuộc cũng nhớ tới trong phòng sinh còn có một tình yêu đích thực, ông ta vội vàng đi hỏi y tá tình yêu đích thực của ông ta thế nào rồi.
Kết quả là, y tá đã đi vào, ông ta không nhìn thấy bất cứ ai.
Mọi người chơi với Tiểu Đức một lát, không khí lại lạnh xuống.
Hoa Chiêu bên kia còn chưa có động tĩnh gì đâu.
Hơn nữa cũng không biết phòng sinh quá tốt hay sao, không nghe thấy tiếng kêu, trong lòng bọn họ có chút không yên tâm.
"Không có việc gì, Hoa Chiêu từ trước đến nay luôn có thể nhịn, tình huống bình thường sẽ không kêu đau." Hoa Cường nói.
Từ trước đến nay ông luôn bội phục điểm này của cháu gái, khi còn bé tuy khóc nhiều, nhưng lại không thích kêu đau.
Trương Quế Lan lại thương con gái. Mắt đã có chút đỏ lên.
Một lát sau, ca phẫu thuật của Đường Phương Hà kết thúc được đẩy ra.
Diệp Thành ôm đứa nhỏ đi theo.
Diệp Danh còn gọi một bảo mẫu nhà Hoa Chiêu đi qua hỗ trợ chăm sóc một chút.
Hành lang lại an tĩnh lại, bầu không khí có chút ngưng trọng.
"Không có việc gì, lúc này mới đi vào hơn một tiếng đồng hồ, sinh con nào có nhanh như vậy." Miêu Lan Chi lại nói.
Cũng không biết là an ủi mình hay an ủi người khác.
Nhưng những lời này có tác dụng, mọi người cũng không căng thẳng như vậy nữa.
Rốt cuộc, lại qua hơn một giờ, cánh cửa phòng sinh lại được mở ra, Diệp Thâm tự mình ôm một đứa bé đi ra.
Anh đưa đứa nhỏ cho Diệp Danh, trong nhóm người này, anh theo bản năng cảm thấy anh cả đáng tin cậy nhất.
"Là một cậu bé, đứa thứ năm, anh ôm." Anh nói xong không đợi những người khác phản ứng lập tức trở về.
Diệp Danh vui mừng cười thật lớn.
"Thật trắng! Thật đẹp mắt!” Diệp Danh nhìn đứa nhỏ trong n.g.ự.c cao hứng nói.
Những người khác đã sớm vây quanh.
"Ai nha, thật trắng, làn da cũng tốt như Tiểu Đức vậy." Miêu Lan Chi cười nói.
Bà cũng rất vui vẻ, đây là một bé trai!
Nguy hiểm thật, trong bụng Hoa Chiêu còn có một bé trai, bà còn cho rằng đều là bé gái hết.
Ai bảo Hoa Chiêu nói con bé có dự cảm là con gái!
"Đôi mắt này thật to! Bà xem thằng bé còn liếc qua đây này! Không biết có trông thấy chúng ta không!” Diệp Mậu nói.
Hiếm khi ông vui vẻ như vậy.
Ông đưa tay muốn cướp đứa bé với Diệp Danh.
Diệp Danh xoay người tránh ra, ai cũng không cho, chỉ có thể nhìn.
"Đừng truyền đến truyền đi, thằng bé không quen." Diệp Danh nói: "Hơn nữa mọi người đã thay quần áo chưa? Con đây trước khi ra cửa đã thay quần áo sạch sẽ!”
Mấy người muốn ôm đứa nhỏ lập tức rụt tay về.
"Đức hạnh." Ông cụ Diệp lại nói một câu.
"Ha ha ha." Diệp Danh cũng thầm nghĩ thật nguy hiểm, cái tên "đức hành" này có chủ rồi, đứa thứ năm nhà bọn họ cũng không cần!
Cửa phòng sinh lại mở ra, Diệp Thâm lại đi ra, lần này anh đưa đứa bé cho Miêu Lan Chi.
"Đứa thứ sau, con gái." Nói xong xoay người trở về.
"Ôi chao đứa bé đáng yêu của bà, vừa nhìn đã biết là một bé gái, xem bộ dạng nhỏ nhắn này, cái miệng nhỏ nhắn này, lớn lên giống như Tiểu Thận vậy." Miêu Lan Chi nói.
Tiểu Thận ở ngay bên cạnh bà, trải qua một năm trưởng thành, thật đáng tiếc, tên nhóc này vẫn xinh đẹp giống như một bé gái, mặt ngoài không có một chút nam tính nào.
Nhưng nghịch ngợm thì một chấp mười.
Một lát sau, cửa phòng sinh lại mở ra, Diệp Thâm lại ôm một bọc tã lót đi ra.
"Ôm cho ông nội đi." Diệp Danh nháy mắt với Diệp Thâm.
Ông cụ đã nóng nảy, nếu không cho ông ấy ôm một cái, lát nữa đem tên "Đức Hành" thu hồi đến đặt cho đứa thứ năm nhà bọn anh thì làm sao bây giờ?
Hôm nay anh kích động, đầu óc không tiện sử dụng, quên mất, con trai chú ba và Thận Hành không cùng một thế hệ, theo lý mà nói tên không nên có cùng một chữ, làm cho người ta hiểu lầm.
Cũng may Diệp gia từ trước đến nay không phạm chữ gì, ông nội nhất thời không nhớ tới, nhưng ngàn vạn lần đừng nhắc nhở ông ấy!
Đức Hành, bọn họ cũng không cần!
Diệp Thâm tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh nghe lời đặt đứa bé vào tay Diệp Chấn Quốc.
Khuôn mặt già nua của Diệp Chấn Quốc lập tức cười tươi như hoa.
"Đây là một…” Ông có chút do dự không thể nhìn ra là một cậu bé hay một cô bé.
Hoa Chiêu và Diệp Thâm đều quá xinh đẹp, đứa nhỏ sinh ra đều trắng nõn mềm mại, mày đen mắt to, nhất thời không dễ phân biệt.
"Là một cậu bé." Diệp Thâm nói.
"Ôi chao!" Miêu Lan Chi lập tức kinh ngạc hô lên, cao hứng c.h.ế.t đi được.
Lần này ba bé gái trong nhà rốt cuộc cũng an toàn, bốn đứa nhóc, dù sao cũng có thể che gió che mưa cho bọn chúng.
Diệp Chấn Quốc và Diệp Mậu cũng rất vui vẻ.
Bọn họ đều là người thế hệ trước, khó tránh khỏi có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Không thể nói không yêu con gái, nhưng con trai là người đứng đầu gia đình, kế thừa gia nghiệp, loại tư tưởng này đã ăn sâu.
Tất nhiên không có con trai, con gái cũng truyền.
Diệp Thâm đã xoay người trở về phòng sinh, sinh xong còn phải quan sát nửa tiếng, chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Trở lại bên cạnh Hoa Chiêu, anh cẩn thận lau đi mồ hôi trên mặt cô, đau lòng vô cùng.
Đây cũng là lần đầu tiên anh vào phòng sinh, nhìn bộ dáng ẩn nhẫn thống khổ của Hoa Chiêu, tim cũng bị níu chặt.
Sớm biết sinh con đau như vậy, nhà bọn họ đã không có đứa thứ ba!
Diệp Phương và mấy nữ hộ sinh đều không đi, chờ quan sát nửa tiếng đồng hồ.
Nhìn bộ dạng mặt đi mày lại của hai người, mấy nữ hộ sinh đều nhìn tới nhìn lui.
Tình cảm tốt như vậy, cũng không ngại thẹn thùng!
Nhưng, thật sự rất hâm mộ.
Người đàn ông nhà các cô, sẽ không đau lòng các cô sinh con, giống như các cô sinh con đơn giản như gà mái đẻ trứng, phàm là kêu mệt một chút, bọn họ còn ngại giả tạo.
Còn có mẹ chồng, sẽ ở bên cạnh nói lời lạnh lẽo, người phụ nữ nào mà không sinh con? Lúc trước tôi sinh xong đã xuống ruộng làm việc, tự mình giặt quần áo nấu cơm thì sao.
Giống như con dâu chưa ăn qua những khổ cực mà bọn họ ăn, bọn họ sẽ khó chịu.
Lại nhìn mẹ chồng Hoa Chiêu, ở bên ngoài cao hứng đến mức giọng nói rất lớn, gọi bảo mẫu về nhà hầm canh gà cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu uống một ngụm "nước đun sôi" từ nhà mang đến, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, tốt hơn rất nhiều.
Cô cười với Diệp Thâm, đưa tay xoa dịu lông mày cau lại của anh.
"Sau này không sinh nữa." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu cười nói: "Ừm, muốn sinh người ta cũng không cho sinh. "
“Đi thôi, đẩy em trở về phòng bệnh, em muốn nhìn các bảo bối của mình." Hoa Chiêu nói.
Vừa rồi chỉ vội vàng nhìn lướt qua, hôn một cái, cô còn chưa thấy rõ đâu.
Nửa giờ trôi qua, hết thảy bình thường, Hoa Chiêu được đẩy ra ngoài.
Hôm nay Diệp Phương cũng xin nghỉ nửa ngày, thời gian còn lại bà sẽ không làm, bà cũng muốn đến thăm mấy đứa nhỏ.
"Tên của bọn nhóc đã định chưa?" Diệp Phương hỏi.
Diệp Danh lập tức nói: "Cháu đặt một cái, ông nội đặt một cái, ba đặt một cái, Tiểu Hoa và tiểu Thâm đặt nhũ danh.”
Lúc trước đã thương lượng xong.
Hoa Chiêu không có chấp niệm với việc đặt tên. Nếu việc này có thể làm cho họ vui vẻ, vậy cứ để họ đặt.
Diệp Chấn Quốc mở miệng trước, ông ôm đứa thứ bảy trong ngực, nhìn đôi mắt nhỏ nhắn đen nhánh, không chớp mắt nhìn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn, không hiểu sao cảm thấy thằng bé rất giống mình, từ nhỏ đã rất nghiêm túc, tương lai nhất định là người có thể làm đại sự!
"Đứa thứ bảy gọi là Diệp Vân Đằng đi." Ông Diệp nói, cùng một chữ với anh cả thằng bé.
Ông không tính cho mấy đứa nhỏ đều dùng "Hành”, Đức Hạnh vừa rồi thật ra là linh cơ khẽ động, không phải cố ý.
“Cảm ơn ông nội đã đặt tên." Diệp Danh vội vàng tang bốc, chỉ sợ ông ấy phản ứng lại đem "Đức Hạnh" đặt cho.
"Cha, cha đặt tên gì?" Diệp Danh hỏi.
Diệp Mậu cúi đầu nhìn bé gái trong lòng Miêu Lan Chi, phấn nộn non nớt một đoàn nhỏ, cân nặng nhẹ nhất trong 3 đứa nhỏ, chỉ có 5 cân, cũng là đứa có cân nặng nhẹ nhất trong bảy đứa mà Hoa Chiêu sinh.
"Gọi là Thiên Kim." Diệp Mậu nói: "Diệp Thiên Kim."
"Ah~" mọi người lập tức phát ra nghi vấn.
"Quá tục tĩu." Miêu Lan Chi nhíu mày.
"Đại tục đại nhã." Diệp Mậu thế nhưng lại rất kiên trì, ai phản đối cũng không được.
Ông nhìn Hoa Chiêu.
Đương nhiên, nếu Hoa Chiêu phản đối, sẽ có tác dụng.
Hoa Chiêu cười: "Con cảm thấy rất tốt, Thiên Kim, thật dễ nghe, làm cho con nhớ tới chính mình, ha ha ha ~"
Chỉ có Diệp Thâm biết cô đang cười cái gì.
Lúc trước cân nặng của cô có thể đè nặng cái cân, thật đúng là một "Thiên Kim".
Diệp Mậu ngược lại bị cô cười làm sửng sốt: "Nếu con không thích, chúng ta có thể đổi lại một cái tên khác.”
Ông cho rằng Hoa Chiêu nói ngược lại.
"Không có, thật sự rất tốt, gọi là Thiên Kim đi." Hoa Chiêu nói.
"Anh cả, anh đặt tên gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh cười nói: "Đứa thứ năm chúng ta gọi là Diệp Tu Viễn đi. "
Đây là cái tên năm đó anh đã bí mật chuẩn bị cho con của mình.
Đáng tiếc nhiều năm như vậy anh không có đứa con của mình, về sau cũng sẽ không có.
Hiện tại, cứ đặt cho đứa nhỏ ở trong n.g.ự.c đi.
Trước đây anh chưa từng có suy nghĩ này, con là của Diệp Thâm và Hoa Chiêu.
Nhưng bọn họ đã sinh được bảy đứa, anh lặng lẽ đặt tên, cũng có thể đi.
"Rất tốt, cứ quyết định như vậy, hiện tại tất cả mọi người đem bọn nhỏ đặt lên giường đi, bọn chúng cần nghỉ ngơi." Diệp Thâm nói.
Một đám, ôm không buông tay, anh và Hoa Chiêu còn chưa xem qua!
"Giường nhỏ như vậy, không thể đủ được." Diệp Danh cười nói: "Hai người xem từng đứa một đi.”
Anh chỉ huy: "Mẹ, đưa Thiên Kim cho hắn, ông nội, đem Vân Đằng cho Tiểu Hoa."”
Còn anh, đương nhiên là ôm thêm một lát nữa.
Diệp Thâm ôm được Thiên Kim, không so đo với anh nữa.
Cúi đầu nhìn bé gái trong ngực, kỳ thật anh cũng rất thích cái tên Thiên Kim này, tiểu bảo bối quá nhẹ, quả thật cần một cái tên áp lấy.
Hoa Chiêu nhìn Vân Đằng trong ngực, rất hài lòng, bộ dạng này giống Vân Phi, vừa nhìn đã biết là một cậu bé, không giống như Thận Hành giống như bé gái, lớn lên sẽ phát sinh các loại hiểu lầm không cần thiết.
Đang nói, Tiểu Thận Hành đã bò lên giường cô, cúi đầu nhìn bảo bối trong n.g.ự.c cô, đột nhiên nói: "Xấu.”
Thằng bé nhìn thoáng qua rồi không nhìn nữa, chạy đến bên cạnh Diệp Thâm nhìn Thiên Kim.
"Đứa này coi như cũng được." Làm như miễn cưỡng lắm.
Mọi người lập tức buồn cười.
Tên nhóc thôi, còn chưa tới 2 tuổi, đã biết xấu đẹp rồi.
Tiểu Thận Hành lại bò đến bên cạnh Diệp Danh, Diệp Danh ngồi xổm xuống để cho thằng bé nhìn Tu Viễn trong ngực.
"Đứa này cũng xấu xí." Tiểu Thận nói.
"Ừm, trong nhà cháu đẹp nhất." Diệp Danh cười nói.
Tiểu Thận lập tức cho anh một nụ cười thật tươi.
"Bác cả cũng rất đẹp." Tiểu Thận miệng ngọt ngào nói.
Diệp Danh vui vẻ lại khen thằng nhóc một trận.
Nhưng lời anh nói đều là thật, đừng nhìn thằng nhóc này còn chưa tới hai tuổi, đã xinh đẹp hơn anh chị mình rồi.
Ngũ quan của Tiểu Thận, không có chỗ nào không tinh xảo.
Hoa Chiêu lại bắt đầu lo lắng, nếu là một cô gái thì tốt biết bao, cô không cần lúc nào cũng rối rắm như vậy.
"Yên tâm, đến tuổi dậy thì tự nhiên sẽ tốt thôi." Diệp Thâm biết cô nghĩ cái gì, an ủi.
"Đúng vậy." Diệp Danh cũng nói: "Tiểu Thâm khi còn bé rất xinh đẹp, giống như bé gái vậy, đợi đến mười ba mười bốn tuổi, lập tức thay đổi. Hắn bây giờ nhìn có giống phụ nữ không?”
Hoa Chiêu kinh ngạc nhìn Diệp Thâm: “Còn có chuyện này?"
Sắc mặt Diệp Thâm có chút xấu hổ.
Anh có thể hiểu được phiền não của Hoa Chiêu, bởi vì khi còn bé anh đã có loại phiền não này, đặc biệt không thích diện mạo của mình, luôn bị người ta chỉ trỏ, nói này nói kia.
"Anh còn có một tấm ảnh nó mặc đồ con gái khi còn bé, chờ sau này anh sẽ tìm cho em xem." Diệp Danh nói.
Diệp Thâm lập tức nói: "Anh cả! Không phải anh nói đã hủy bức ảnh đó rồi sao?”
"Ha ha ha ha." Diệp Danh chỉ cười.
Những người khác trong phòng cũng cười.
Diệp Thành ôm đứa nhỏ đi tới, cùng bọn họ góp vui.
Ông nhìn đứa nhỏ trong ngực, lại nhìn Diệp Thâm và Hoa Chiêu, không thể không cảm thán gien cường đại.
Tuy rằng tướng mạo của ông và Đường Phương Hà cũng không tệ, nhưng so với Diệp Thâm và Hoa Chiêu, hiển nhiên kém một đoạn.
Thể hiện ở trên gien, cũng kém một đoạn.
"Tiểu Đức" trong lòng không bằng ba đứa nhỏ.
Những cái khác còn chưa nhìn ra.
Vừa mới từ trong bụng đi ra, đều sưng lên, nhìn không ra cái gì.
Hai bảo mẫu từ nhà đến, mang theo túi lớn túi nhỏ, chăm sóc hai sản phụ.
Diệp gia những người khác lục tục rút lui, Hoa Chiêu và Đường Phương Hà cần nghỉ ngơi.
Diệp Danh lưu luyến không rời đem Tiểu Tu Viễn buông xuống, cẩn thận chỉnh cái mũ nhỏ, mới quay đầu rời đi.
"Ai." Hoa Chiêu thở dài.
"Em phải duy trì tâm tình vui vẻ." Diệp Thâm lập tức nói: "Bản thân anh cả còn không lo, em sầu cái gì."
“Cũng đúng." Hoa Chiêu nói.
Đứa trẻ đáng yêu, nhưng vì một đứa trẻ đáng yêu, phải chấp nhận một người phụ nữ không đáng yêu, ngẫm lại nên thôi đi.
Ở lại bệnh viện một ngày, Hoa Chiêu liền xuất viện.
Không có nơi nào thoải mái như ở nhà.
Đường Phương Hà ở lại 3 ngày mới xuất viện.
Ban đầu bệnh viện cho phép ở lại đến 5 ngày, nhưng bà ấy mạnh mẽ yêu cầu, cộng với phục hồi tốt, 3 ngày đã được xuất viện.
Diệp Thành đã sớm đến "cầu xin" Hoa Chiêu, hỏi có thể để Đường Phương Hà đến nhà cô ở cữ hay không.
Thứ nhất kỳ nghỉ của ông ta chỉ còn lại có mấy ngày, chờ sau khi ông ta đi, cho dù có bảo mẫu, Đường Phương Hà ở nhà cũng không có người nói chuyện, rất nhàm chán.
Bà cũng không biết chăm sóc đứa trẻ, luống cuống tay chân, ông ta không yên tâm.
Hoa Chiêu lúc này ngược lại thấy được ông ta là một người đàn ông tốt, vì vợ mà có thể cúi đầu với tiểu bối như cô.
Đáng tiếc, cô vẫn không thích Diệp Thành.
Nhưng không ảnh hưởng việc cô thích Đường Phương Hà.
Dù Diệp Thành không tới cầu xin cô, cô cũng muốn Đường Phương Hà đến nhà ở cữ.
Nhiều người thêm náo nhiệt.
Nhà cô lại lớn, chỉ có mấy người bọn họ, còn có vẻ trống rỗng.
Chớp mắt là bọn nhỏ đã hơn một tháng, xuân đi thu đến.
Từ Mai cũng trở về với hai đứa con sinh đôi.
Đồng hành còn có Diệp Thư, cô ấy mang bụng bầu lớn trở về, muốn ở nhà chờ sinh.
"Ôi, ôi! Đứa trẻ từ đâu ra vậy?" Miêu Lan Chi kinh ngạc cũng không biết phải nhìn người nào mới tốt.
Lúc thì nhìn cặp song sinh trong n.g.ự.c Từ Mai, lúc thì nhìn bụng Diệp Thư.
Từ Mai ra nước ngoài "sinh" con, bởi vì không biết có thành công hay không, bởi vì có một vấn đề khoa học lớn cần giải thích, cho nên Hoa Chiêu và Diệp Thư cũng không nói với ai.
Bản thân Từ Mai càng không có khả năng nói với bên ngoài, cho nên hiện tại bất thình lình ôm hai đứa nhỏ về, thật sự khiến người ta bất ngờ.
Tuy nhiên, Miêu Lan Chi nhanh chóng tìm ra lời giải thích: "Đây là cháu nhận nuôi phải không? Một lần nhận nuôi hai người, trắng nõn nhìn còn khỏe mạnh đáng yêu như vậy, thật tốt!”
Bà cẩn thận nhìn hai đứa bé, càng nhìn càng kỳ lạ, thán phục nói: "Hai đứa nhỏ này rất có duyên với vợ chồng các cháu đấy, bộ dạng rất giống!”
"Đây là con gái sao, bộ dạng giống Từ Mai, thằng bé này lớn lên giống Lưu Tiền." Miêu Lan Chi nói.
Đứa nhỏ trong lòng Từ Mai một nam một nữ, quần áo mặc không giống nhau, lập tức đoán ra.
Từ Mai vẫn cười ngây ngô, không rảnh giải thích, cũng không biết giải thích thế nào, cô ấy nhìn Hoa Chiêu, nhìn Diệp Thư.
Hoa Chiêu nhìn người trong phòng, đều là người một nhà.
Bởi vì Diệp Thư đã trở về, Diệp Danh tự mình ra sân bay đón, hiện tại đang ôm Tiểu Tu Viễn, cũng ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ trong n.g.ự.c Từ Mai.
"Đây chính là con của Từ Mai và Lưu Tiền, con ruột." Hoa Chiêu nói.
"Cái gì?" Bình tĩnh trầm ổn như Diệp Danh, cũng không nhịn được mà kinh ngạc hô lên.
"Từ Mai không phải, không phải.." Miêu Lan Chi gấp gáp cũng không biết nói cái gì cho phải, bà nhìn Lưu Tiền, cứ nhịn xuống những lời sau đó.
Từ Mai cắt bỏ tử cung, lại bởi vì chồng cũ, chuyện này làm sao có thể nói trước mặt Lưu Tiền? Mặc dù hắn đã biết.
"Có một kỹ thuật, thụ tinh trong ống nghiệm" Hoa Chiêu giải thích cho Miêu Lan Chi và Diệp Danh.
Kỹ thuật này kỳ thật hai người ít nhiều đều biết, lúc trước đã định dùng cho Diệp Danh và Văn Tĩnh, đang chuẩn bị thì Văn Tĩnh lại tìm đường chết.
Nhưng làm thế nào để thụ tinh ống nghiệm mà không có tử cung? Đứa bé để ở chỗ nào?
"Cô ấy không có, người khác có, mượn một chút." Hoa Chiêu nói: "Chỉ cần gien đều là của Từ Mai và Lưu Tiền, ở trong bụng ai cũng không sao.”
“Thì ra còn có thể như vậy!” Miêu Lan Chi bừng tỉnh.
Đạo lý rất đơn giản, chẳng qua lúc trước chưa từng có ai làm qua, chưa từng nghe qua, nhất thời không nghĩ tới.
"Vậy" Bà đột nhiên nhìn về phía Diệp Danh.
Ánh mắt Diệp Danh cũng tối sầm lại, nhìn hai đứa nhỏ trong lòng Từ Mai, đáy mắt giống như có phong vân chớp động.
Hoa Chiêu cũng nghĩ đến cái gì, nhưng việc này cũng không tiện đề cập tới trước mặt nhiều người như vậy.
Cô lôi kéo Từ Mai và Diệp Thư tán gẫu chuyện gia đình, gặp gỡ con cái của đối phương.
Từ Mai liên tục hô mình lại thua, quả nhiên sinh con cũng không sinh lại được Hoa Chiêu.
“Đều do Lưu Tiền, gây trở ngại rồi!” Khâu Mai nói: "Vốn còn cảm thấy đứa bé nhà tôi xinh đẹp lại đáng yêu, nhưng hiện tại so sánh, chỉ còn lại đáng yêu!"
“Lỗi của anh là lỗi của anh." Lưu Tiền ngoan ngoãn nói.
Hiện tại trên mặt hắn vẫn luôn có nụ cười, toàn thân từ trong ra ngoài tràn đầy hạnh phúc.
Tay cũng không nhàn rỗi, lúc thì lau miệng cho đứa nhỏ này, lúc thì sửa sang lại quần áo nhỏ cho đứa bé kia.
Một bộ dạng của một người cha tốt.
Miêu Lan Chi ở một bên mắng Diệp Thư: "Mang thai sắp sinh rồi! Chuyện lớn như vậy tại sao không nói với mẹ một tiếng!”
"Không phải là muốn cho mẹ một bất ngờ sao? Thế nào? Hiện tại mẹ rất ngạc nhiên và vui mừng, đúng không?” Diệp Thư cười nói.
Mặt Miêu Lan Chi cũng không nhịn được, cười rộ lên.
Thực sự là một bất ngờ vui vẻ.
Người già thích trẻ con, bây giờ một nhà toàn trẻ con, bà rất hạnh phúc.
Hơn nữa Diệp Thư thật sự càng ngày càng tốt rồi, ngay từ đầu còn tưởng rằng không thể sinh, kết quả lần lượt sinh.
Hơn nữa nước ngoài không bị quản, con bé có thể tiếp tục sinh.
"Đây là con trai hay con gái? Con đã kiểm tra chưa?” Miêu Lan Chi hỏi.
"Con chưa kiểm, con cũng chờ thời khắc cuối cùng mới biết cho bất ngờ." Diệp Thư nói xong đột nhiên làm mặt quỷ với Tiểu Thiên Kim vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Tiểu Thiên Kim lập tức bị chọc cười.
Bộ dạng ngọt ngào c.h.ế.t người.
Diệp Thư ôm cô bé lại hôn hôn.
Nụ cười của đứa nhỏ khiến mấy đứa nhỏ khác cũng cười rộ lên.
Tất cả bọn trẻ trong phòng, bao gồm cả Tiểu Đức nhà Đường Phương Hà, đều cười đến "khanh khách".
Miêu Lan Chi nhìn bọn nhỏ trong phòng này, càng cười đến không khép miệng lại được.
"Hai bảo bối đã đặt tên chưa?" Hoa Chiêu hỏi Từ Mai.
Từ Mai cười nói: “Đứa lớn là con gái, tên là Lưu Hoa, đứa bé là con trai, tên là Lưu Chiêu.”
Hoa Chiêu…
Từ Mai có chút ngượng ngùng cười: “Tên còn chưa định, nếu cô cảm thấy không tốt, chúng tôi sẽ đổi. Tôi chỉ cảm thấy rất cảm ơn cô, nếu không có cô, sẽ không có bọn chúng.”
Nếu không phải Hoa Chiêu nói cho cô ấy biết có kỹ thuật này, đời này cô ấy cũng không có khả năng biết, cho dù biết, đoán chừng cũng già rồi, đã muộn.
Nếu không phải Hoa Chiêu dẫn cô ấy đi kiếm tiền, cho dù cô ấy biết cũng không có tiền mà làm.
Cho nên người cô ấy biết ơn nhất chính là Hoa Chiêu, cô ấy không có chỗ nào khác để báo đáp Hoa Chiêu, chỉ có thể để cho bọn nhỏ ghi nhớ trong lòng cả đời.
Hoa Chiêu cười: "Tôi đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ cần hai người cảm thấy tốt là được. Lưu Chiêu còn rất dễ nghe, chỉ là Lưu Hoa có phải có chút quá tục khí không?”
Từ Mai lập tức cười: "Đâu có tục khí? Có câu nói thế nào? Đại tục đại nhã! Giống như Thiên Kim nhà cô, thật là một cái tên tốt.”
Người trong phòng cười vang, hiện tại bọn họ cũng cảm thấy, "Thiên Kim" thật dễ nghe, xứng đáng nhất với bé con ngoan ngoãn nhà bọn họ.
Từ Mai ở nhà Hoa Chiêu một buổi chiều, Lưu Tiền lại ngồi một chút liền trở về thu dọn nhà mình.
Sau bữa tối, hắn đưa vợ con về nhà.
Hai người một người ôm một đứa nhỏ, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, nhìn bóng lưng cũng có thể nhìn ra hạnh phúc thỏa mãn.
Sự kỳ diệu của đứa trẻ rất lớn.
Hoa Chiêu nhìn bóng lưng bọn họ, trở về tìm Diệp Danh.
Đến lúc dỗ đứa nhỏ ngủ, Vân Đằng và Thiên Kim đã tự mình ngủ trên giường nhỏ, nhưng Tu Viễn còn chưa ngủ.
Nguyện vọng của Diệp Danh vẫn chưa thành hiện thực.
Hoa Chiêu quả thật không thể một chút chiếu cố ba đứa nhỏ, nhưng sữa đủ cho ba đứa nhỏ ăn, cho nên ba đứa nhỏ buổi tối vẫn ngủ trong phòng Hoa Chiêu.
Nhưng Tu Viễn mỗi ngày đều phải có Diệp Danh ôm đi dạo mới có thể ngủ.
Đây đều là do anh nuông chiều thành.
Anh cũng thừa nhận, nhưng có cách nào? Thói quen đã hình thành, anh lại không muốn thay đổi
Miêu Lan Chi ngồi trong phòng, hình như có chuyện muốn nói.
Trong phòng không còn ai khác, Hoa Chiêu liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Anh cả, nếu anh muốn có con, đây cũng là một biện pháp, ở nước ngoài có ngân hàng trứng, nếu anh thích, còn có thể sinh một đứa bé lai."
"Không được không được." Miêu Lan Chi nói: "Đừng lai, người châu á chúng ta vẫn phải sinh ra người châu á, cũng không biết trong kho trứng mà con nói có người trong nước hay không?"
“Có lẽ có, không có chúng ta sẽ chi tiền mua.” Hoa Chiêu nói.
"Đúng đúng đúng! Chúng ta trả tiền, bao nhiêu tiền cũng được!” Miêu Lan Chi nói.
Hai người đều nhìn Diệp Danh.
Diệp Danh lắc đầu bật cười: "Quên đi, không được, không cần."
“Tại sao?" Miêu Lan Chi lập tức hỏi: "Con thích trẻ con như vậy! Lại không thích phụ nữ nữa, làm như vậy không đúng sao? Đứa nhỏ cũng có, còn không bị phụ nữ làm phiền!"
“Nhưng một người mẹ đối với đứa trẻ mà nói là sự tồn tại không thể thiếu, đứa bé không có mẹ thì thôi, tương lai nó hỏi con mẹ mình là ai? Ở đâu? Con biết nói với nó thế nào?”
"Mẹ con không phải đã chết, cũng không phải đã bỏ đi, vốn căn bản không có! Cha thậm chí không biết cô ấy là ai sao?”
"Con người đều cần một gốc rễ, cha mẹ chính là gốc rễ của đứa nhỏ, cho dù quan hệ cha mẹ không hợp, đứa nhỏ cũng có gốc rễ, nhưng loại này…"
Diệp Danh lắc đầu: "Vẫn nên quên đi.”
Lúc trước anh cũng động tâm rồi, nhưng rất nhanh đã bị lý trí đè xuống.
Anh không hi vọng con của mình tâm linh không trọn vẹn.
Anh không cần con nữa.
Diệp Danh cúi đầu, nhìn đứa thứ năm đang ngủ say trong lòng, tươi cười ôn nhu: "Mỗi ngày con chỉ dỗ nó ngủ một giấc đã rất bận rộn, thật sự không có thời gian toàn tâm toàn ý chiếu cố một đứa nhỏ nữa."
“Mẹ có thể giúp con chăm sóc." Miêu Lan Chi nói.
"Sinh mà không nuôi, vậy con là của ai?" Diệp Danh nói.
Anh đối với cốt nhục ruột thịt thật sự không cố chấp, có hơn phân nửa nguyên nhân là vì phát hiện quá khó khăn.
Thật không có thời gian để chăm sóc, dạy dỗ.
Mỗi ngày anh đều bận đến muốn bay lên, gần như không có thời gian dành cho đứa trẻ.
Mắt thấy Tiểu Tu Viễn trong n.g.ự.c đã ngủ thiếp đi, Diệp Danh thật cẩn thận đặt thằng nhóc lên cũi, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ nó vừa nằm xuống lại tỉnh lại.
May mắn, đã hạ cánh an toàn.
Diệp Danh nhón chân lui ra, ra ngoài cửa, cự tuyệt cùng mẹ và Hoa Chiêu tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Miêu Lan Chi thở dài.
Bà cũng bị Diệp Danh thuyết phục, vừa nghĩ tới vấn đề bén nhọn kia, tưởng tượng đến biểu tình mờ mịt bất lực của đứa bé lúc ấy, bà liền đau lòng.
Thay vì để cho đứa trẻ phải đối mặt với nỗi đau này trong tương lai, vậy dứt khoát không có.
Haizz.
Miêu Lan Chi lại thở dài một hơi.
Lại qua một năm, lại lớn hơn một tuổi, Diệp Danh chẳng lẽ đời này chỉ có một mình?
"Một mình cũng chưa chắc không tốt." Hoa Chiêu khuyên nhủ: "Mẹ xem anh cả một năm này rất vui vẻ, so với trước đây còn thoải mái hơn."
"Cũng đúng, quên đi, con cháu tự có phúc của con cháu, cháu trai nó cũng nhiều như vậy, già rồi cũng không sợ không có người nuôi, mẹ không lo lắng nữa." Miêu Lan Chi nói.
"Mẹ yên tâm, bọn nhỏ tương lai khẳng định tranh giành nuôi bác cả bọn chúng, bác cả bọn chúng già rồi nếu không cho bọn chúng chăm sóc, chúng còn mất hứng!" Hoa Chiêu nói đùa.
Miêu Lan Chi…
Nghĩ đến hình ảnh đó, bà cũng bật cười.
Sáng sớm hôm sau Diệp Thư tới hỏi kết quả đêm qua.
"Anh cả không đồng ý." Hoa Chiêu nói cho cô ấy lý do của Diệp Danh.
Diệp Thư sờ sờ bụng, có thể hiểu được.
Đứa nhỏ không có mẹ quá khổ, cho dù sinh ra, Hoa Chiêu và cô ấy đều có thể xem như ruột thịt giúp Diệp Danh chiếu cố, nhưng rốt cuộc cũng không phải con ruột, trong lòng đứa nhỏ sẽ biết, cảm giác kia, không giống nhau.
"Quên đi không nói chuyện này nữa, em phải đi, chị có chuyện gì thì nhanh nói với em." Hoa Chiêu nói.
"Chị vừa mới trở về em còn muốn đi đâu?!" Diệp Thư kỳ quái hỏi.
Hoa Chiêu sờ bụng cô ấy: "Chị đột nhiên trở về, cũng không nói trước một tiếng, trước đây em đã hẹn với Tiểu Thâm, ngày mai đưa con đi đoàn tụ với anh ấy.”
"Hơn nữa chị mới tám tháng, khoảng cách đến lúc sinh còn sớm, chờ chị sinh em sẽ trở về." Hoa Chiêu nói.
"Được rồi." Diệp Thư lập tức thỏa hiệp.
Cô ấy sao không biết xấu hổ mà ngăn cản vợ chồng người ta đoàn tụ.
"Đi đi đi, nhưng mỗi ngày nhất định phải mang hải sản về cho chị." Diệp Thư nói.
Hôm nay cô ấy đã nếm qua mì hải sản mà Phương Hải Tinh nấu, lập tức giật nảy mình.
Sau này mỗi ngày cô ấy đều phải ăn, ăn đến khi sinh!
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút nói: "Vậy phải hỏi ông nội một chút, ông ấy có đi theo em không.”
Hoa Chiêu lập tức đi tìm Hoa Cường.
Đối với vấn đề có đi Bằng Thành hay không, trước đó cô đã hỏi qua, Hoa Cường lúc ấy có chút do dự, không trực tiếp trả lời, Hoa Chiêu vừa lúc có việc phải nghe điện thoại.
Hiện tại nhớ lại, ông nội còn chưa tỏ thái độ.
Ngược lại kỳ quái, ông nội trước đây không phải đặc biệt yêu bãi biển sao?
Hoa Cường lắc đầu: "Bãi biển mùa hè được, nhưng mùa đông thật sự không được, cái xương già của ông không chịu nổi.”
Hiện tại tuy rằng còn chưa phải là mùa đông, nhưng đã lập thu, qua ngày mười lăm tháng tám, mắt thấy phương Nam sắp lạnh.
Ông quyết định, về sau mùa đông không đi phía nam, mùa hè lại đi.
Hoa Chiêu nói: "Đợi đến mùa đông cháu đưa ông đi Hải Nam, nơi đó không có việc gì.”
Hoa Cường chưa từng đến đó, lập tức gật đầu: " Được.”
Như vậy, Hoa Chiêu liền để Hoa Cường và Phương Hải Tinh ở nhà, chỉ dẫn chị dâu Vương đi qua.
Về phần Miêu Lan Chi, đương nhiên là đi theo.
Hiện tại để cho bà rời khỏi mấy đứa cháu ngoan một phút, bà cũng luyến tiếc.
Người già lại càng ngày càng thích trẻ con, thật kỳ quái.
"Đừng bĩu môi, con còn coi mình là trẻ nhỏ sao." Miêu Lan Chi nói Diệp Thư.
"Con mới vừa về đến nhà mẹ lại xách túi đi, còn không cho con bĩu môi?" Diệp Thư nói.
Mặc dù cô ấy hơi buồn, cô ấy có thể hiểu được.
Hoa Chiêu chẳng những phải xem 3 đứa nhỏ, bên cạnh còn có một Cẩm Văn 5 tuổi, Thận Hành 2 tuổi, Hoa Chiêu cộng thêm bảo mẫu cũng không chăm hết được, mẹ nhất định phải đi theo.
"Chờ con sắp sinh mẹ sẽ trở về." Miêu Lan Chi nói xong liền cùng Hoa Chiêu lên xe.
"Được rồi." Diệp Thư và Diêu Khôn tạm biệt mấy người Hoa Chiêu.
Diêu Khôn cũng có chút không nói nên lời, hắn về nước, vốn tưởng rằng có thể trực tiếp cùng Hoa Chiêu đối chiếu sổ sách, không ngờ về nước vẫn phải dựa vào điện thoại đối chiếu.
Hoa Chiêu lại trở về Bằng Thành, một đống người đến đón cô.
Vân Phi và Thúy Vi bổ nhào vào lòng cô, ôm mẹ đã lâu không gặp.
Tuy rằng mỗi tháng bọn chúng đều sẽ trở về thủ đô thăm Hoa Chiêu một lần, nhưng mỗi lần chỉ có một ngày, tính một chút, một năm nay tính cả mùa đông nghỉ hè, tổng cộng bọn chúng mới ở cùng Hoa Chiêu năm sáu mươi ngày, quá ít rồi!
Chúng rất nhớ mẹ.
Hoa Chiêu cũng nhớ bọn chúng, lập tức ôm hai đứa lên hôn đủ.
Cả Vân Phi và Thúy Vi đều ngại ngùng.
Vân Phi từ trong n.g.ự.c mẹ đi ra trước, nhìn đứa bé trong lòng ba.
"Đừng nói chuyện, để cho con đoán." Vân Phi nhìn chằm chằm đứa bé hai lần, nói: "Con đoán đây là Vân Đằng!”
“Con đoán là Tu Viễn!” Thúy Vi nói.
Ba đứa con mới sinh của Hoa Chiêu không phải cùng trứng cùng bào thai, mà là khác trứng khác bào thai, vì vậy chúng không giống hệt nhau.
Nhưng trẻ nhỏ, sẽ khá giống nhau, đặc biệt là anh em.
Vân Đằng và Tu Viễn, người không gặp thường xuyên cũng có chút không phân biệt được.
Tiểu Thiên Kim thì khác, con bé vừa nhìn đã biết là một cô bé, hoàn toàn khác với anh trai và em trai.
Diệp Thâm nhìn hai đứa, cười công bố đáp án: "Là Vân Đằng, Vân Phi đoán đúng.”
Vân Phi lập tức hoan hô, Thúy Vi bĩu môi làm nũng.
Diệp An cũng tiến lại gần, nhìn ba đứa bé của Hoa Chiêu.
Hắn vẫn bận rộn, bận đến mức cả người mệt mỏi, cho nên đây là lần đầu tiên hắn gặp mấy đứa nhỏ.
Nhìn ba đứa nhỏ mặc quần áo giống nhau, hắn cũng rất yêu thích.
Suy nghĩ không thích trẻ con của hắn giờ phút này cũng có chút d.a.o động.
Nhưng hắn tuyệt đối không dám biểu hiện ra ngoài, mẹ ở ngay bên cạnh, hắn phàm là biểu hiện ra một chút, về sau chính là vô số nước mắt cùng phiền toái.
Lưu Nguyệt Quế một năm này luôn chạy tới chạy lui hai nơi, bà thường xuyên cùng Vân Phi và Thúy Vi lui tới Bằng Thành và thủ đô.
Bà lo lắng cho bọn trẻ.
Người chịu khổ nhất chính là Diệp An rồi.
Hoa Chiêu không để ý tới hắn, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Cô nhìn Tần Trác cười nói: "Sao ông chủ Tần lại rảnh rỗi tới đây?"
“Ha ha, chị dâu lại trêu em, em tính là ông chỉ gì, chỉ kiếm miếng cơm ăn, ha ha ha." Tần Trác cười, vẻ mặt rực rỡ.
Cũng chỉ ở trước mặt Hoa Chiêu hắn mới không phải ông chủ, đi ra ngoài, ai cũng gọi hắn là Ông chủ Tần, khen hắn trẻ tuổi tài cao.
Ha ha ha.
Dừng lại, không thể cười, để cho anh trai và chị dâu cười.
Tôn Thượng cũng tới.
Hắn cũng đã lâu không gặp Hoa Chiêu.
Bà chủ lại đến, tự mình đến đón là chuyện nên làm.
Hoa Chiêu chào hỏi hắn.
"Đi thôi, về nhà nói." Diệp Thâm nói.
Đoàn người lên xe về nhà.
Mấy người đàn ông vây quanh mấy đứa nhỏ yêu thích nửa ngày, nhưng rất nhanh đã trả lại đứa nhỏ cho Hoa Chiêu và Diệp Thâm.
Cả hai đều là đàn ông, hai người chưa lập gia đình, một người kết hôn giả, thích trẻ em, nhưng có hạn.
Đứa nhỏ cũng đến lúc ngủ, Hoa Chiêu đem Vân Đằng cùng Thiên Kim đặt lên giường nhỏ tự mình ngủ, mà Tu Viễn ngủ trong n.g.ự.c Diệp Thâm.
Thật sự là bị làm hư.
Hoa Chiêu cân nhắc việc trở về tìm Diệp Danh tính sổ.
Đứa con lớn của cô, bị nuôi đến yếu ớt.
"Hai người thế nào rồi? Có đối tượng nào chưa?” Hoa Chiêu hỏi Tần Trác và Tôn Thượng.
Tôn Thượng lắc đầu, hắn từng bị tổn thương, thấy phụ nữ sẽ có bóng ma tâm lý, luôn hoài nghi đối phương sau này sẽ phản bội mình nên người khác giới thiệu cho hắn vài đối tượng, còn chưa bắt đầu đã bị hắn cự tuyệt.
Tần Trác ngượng ngùng gật gật đầu: "Em có bạn gái rồi, chị nói em nên dẫn cô ấy đến gặp hai người trước? Hay là trực tiếp đưa cô ấy đi gặp ba mẹ em?”
Hoa Chiêu nhìn Diệp Thâm một cái, phát hiện Diệp Thâm cũng rất ngạc nhiên.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút nói: "Trước mang đến cho chị và anh hai cậu xem một chút.”
"Vậy được!" Tần Trác lập tức vui vẻ nói.
Có vẻ như hắn thực sự thích cô bạn gái này.
"Cô gái người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm sao quen biết nhau?” Hoa Chiêu hỏi.
"Cô ấy tên là Kim Viên Viên, năm nay 22 tuổi, lúc tới công ty em làm việc bán thời gian thì quen biết." Tần Trác nói.
"Sao?" Hoa Chiêu đột nhiên trợn to mắt.
Kim Viên Viên? Là trùng hợp? Có phải là Kim Viên Viên mà cô biết không?
"Ngày mai cậu phải dẫn cô ấy đến gặp tôi." Hoa Chiêu nói.
"Làm sao vậy?" Tần Trác có chút kỳ quái nói.
"Gặp rồi nói sau." Hoa Chiêu nói.
Ngày hôm sau Hoa Chiêu gặp Kim Viên Viên.
Cô im lặng nhìn người.
Kim Viên Viên xấu hổ ngượng ngùng đi theo phía sau Tần Trác đến gặp cha mẹ, kết quả vừa ngẩng đầu phát hiện là Hoa Chiêu, giống như gặp quỷ!
"Đã lâu không gặp, Kim Viên Viên." Hoa Chiêu nói.
Kim Viên Viên mạnh mẽ xoay người, nhấc chân bỏ chạy.
Chạy chưa được mấy bước, giày cao gót bị lệch, người liền ngã xuống.
Tần Trác mờ mịt vội vàng đỡ, kết quả Kim Viên Viên vung tay hắn ra, giày cũng không cần, chân trần bỏ chạy.
Tốc độ rất nhanh, Tần Trác cũng không chắc mình có thể đuổi kịp không.
Hắn mờ mịt nhìn Hoa Chiêu.
"Đi thôi, vào nhà nói." Hoa Chiêu nói.
Tần Trác vẻ mặt mơ màng theo Hoa Chiêu vào phòng, trong tay còn mang theo một đống lễ vật.
Hai người vào phòng, Diệp Thâm và Diệp An chờ ở trong phòng, còn có những người khác của Diệp gia cũng rất mờ mịt.
"Người đâu?" Miêu Lan Chi hỏi.
"Chạy rồi." Hoa Chiêu nói.
Đáp án này cũng khiến mọi người choáng váng.
Kỳ thật Hoa Chiêu cũng rất kinh ngạc, phụ nữ trong thiên hạ nhiều như vậy, sao cô lại không tránh được Kim Viên Viên này.
Chỉ có Trương Quế Lan mới hiểu.
Bà vẻ mặt không nói nên lời hỏi Hoa Chiêu: "Thật sự là Kim Viên Viên kia sao?”
Từ ngày hôm qua Tần Trác thần bí giới thiệu bạn gái kia, cả người Trương Quế Lan đều không tốt.
Chỉ hy vọng là trùng tên.
Hiện tại xem ra không phải.
Hoa Chiêu gật đầu.
Tần Trác thật sự nhịn không được: "Chị dâu hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
"Khụ." Hoa Chiêu hắng giọng nói: "Mẹ tôi lúc trước ở Bằng Thành mở một cửa hàng, mọi người đều biết, lúc ấy bà ấy thuê một quản lý, sau đó bị đoạt mất quyền lực, thanh danh của khách sạn cũng bị đập sạch.
"Quản lý này chính là Kim Viên Viên." Hoa Chiêu nói.
Chuyện Trương Quế Lan bị một tiểu bạch kiểm liên hợp với người khác làm mất hết quyền lực, Hoa Chiêu không thổi phồng mà nói với mọi người.
Những người ngồi đây đều mơ hồ biết chuyện cửa hàng của Trương Quế Lan thất bại, nhưng không biết người phụ nữ kia gọi là Kim Viên Viên.
Tần Trác vẻ mặt sụp đổ.
Lần đầu tiên hắn rung động!
Thật vất vả mới tìm được một người hắn hứng thú lại hợp nhau, lại là người phụ nữ có đầu óc kinh doanh, hắn đang chuẩn bị cùng cô ta nắm tay cả đời, cùng nhau tiến bộ!
Hoa Chiêu lại không cảm thấy ánh mắt Tần Trác không tốt, đàn ông mà, không hiểu phụ nữ, giống như phụ nữ luôn không hiểu rõ đàn ông.
Đàn ông không thể phân biệt được trà xanh và trà đen gì đấy.
Kim Viên Viên lớn lên lại không kém, còn từng học đại học, có chút tài nói năng, lòng nhiệt tình với sự nghiệp cũng không thiếu, hấp dẫn đàn ông là tất nhiên.
Tần Trác lại là một thanh niên chưa từng có đối tượng, bị câu dẫn cũng không ngoài ý muốn.
"Cô ta không thể tiếp cận tài chính của công ty cậu, đúng không? Có thể bây giờ đang trở về đem toàn bộ tiền của cậu chuyển đi không?" Hoa Chiêu đột nhiên nói.
Tần Trác sửng sốt một chút, sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng làm thế nào cũng không thể tin được: "Cô ta không thể chứ."
Vậy là có thể tiếp xúc!
Hoa Chiêu không nói gì, không nghĩ tới hắn nói đến yêu đương lại công tư chẳng phân biệt được.
"Cô ta quản tài vụ trong công ty em." Tần Trác nói xong đã đứng lên bỏ chạy.
Có thể hay không, trở về xem một chút rồi nói sau!
Còn lại mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Tràng diện này, bọn họ cũng lần đầu tiên gặp phải, không biết làm gì cho phải.
Cuộc sống ah, miễn là còn sống luôn luôn có thể gặp được những chuyện đặc sắc.
"Chúng ta ăn cơm như bình thường thôi." Hoa Chiêu nói.
Cô một chút cũng không vội, cho dù Tần Trác trở về phát hiện tiền đã bị Kim Viên Viên này móc sạch, cũng không sao cả.
Coi như là một bài học.
Để cho hắn sau này khi nhìn phụ nữ ánh mắt tốt hơn một chút!
Tôn Thượng lui vào trong góc làm khách lúc này rất đồng tình với Tần Trác, khá lắm người anh em.
Về sau tên nhóc này đoán chừng có thể hiểu hắn rồi!
Phụ nữ hay gì đó, thật khủng khiếp! Vẫn nên tránh xa một chút!
Giờ cơm chiều Tần Trác mới trở về, biến mất hơn nửa ngày, hơn nữa sắc mặt rất không tốt.
"Không phải là một phần cũng không còn chứ?" Hoa Chiêu nói: "Cậu quản sổ sách như thế nào vậy? Một người tài vụ có thể lấy đi tất cả tiền dưới tình huống chưa có sự đồng ý của cậu?"
"Không phải tất cả, là một phần nhỏ" Tần Trác nói.
Nhưng điều đó không đáng để khoe khoang.
Kim Viên Viên chỉ lấy đi một phần nhỏ, bởi vì hầu hết tài sản của hắn là tài sản cố định!
Ví dụ như những căn nhà.
Thật không nghĩ tới, ngày hôm qua cô ta còn cùng hắn thề non hẹn biển, người muốn cùng hắn kết hôn sinh con, hôm nay lại có thể cuốn tiền của hắn chạy mất!
Hắn thực sự mù quáng! Quá mù quáng!
"Tổn thất bao nhiêu tiền?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ba, hơn ba mươi vạn." Tần Trác ngượng ngùng nói.
"Sao lại nhiều như vậy?" Miêu Lan Chi kinh ngạc hỏi.
Thật ra bà kinh ngạc là trong két sắt công ty Tần Trác có tiền như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể để cho người ta lấy đi.
"Là tiền thuê nhà vừa mới thu hồi được, còn có dòng tiền 3 ngày của khách sạn, còn có tiền lương của công nhân, đang định ngày mai phát xuống." Tần Trác muốn khóc.
Nhiều tiền như vậy mặc dù không làm cho hắn bị thương gân động cốt, nhưng sẽ làm cho hắn khóc cả đời!
"Khách sạn làm ăn không tệ?" Đề tài này cho qua đi, không cần cứ rắc muối lên vết thương của hắn nữa, Hoa Chiêu hỏi Tần Trác chuyện công tác.
Nói đến đây, hơi thở trên người Tần Trác không còn u ám nữa.
"Chị dâu ra chủ ý rất tốt, đây là một mỏ vàng, khách sạn làm ăn thật sự không tệ, mỗi ngày đều chật kín, phải hẹn trước một tháng." Tần Trác nói.
Trước đó Hoa Chiêu bán cho hắn một mảnh đất, bảo hắn xây nhà, xây khách sạn.
Không phải loại khách sạn sang trọng năm sao này, 200 vạn cũng không chơi được, 2000 vạn cũng chưa chắc đã đủ.
Hoa Chiêu bảo hắn mở một khách sạn tầm trung.
Lắp đặt thiết bị không cần xa hoa, có Hoa Chiêu chỉ điểm, bỏ ra một chút tiền là có thể thể hiện đẳng cấp.
Phòng cũng không cần sang trọng, phòng đôi, phòng đơn là được, điều duy nhất cần lưu ý là mỗi phòng đều phải có phòng vệ sinh.
Khách hàng mục tiêu chính là các ông chủ nhỏ từ khắp nơi trên đất nước.
Bọn họ không thể ở nổi khách sạn năm sao một đêm mấy trăm đồng, ở một đêm mấy chục đồng ở khách sạn tầm trung là được.
Khách sạn Tần Trác 5 tầng, hơn 100 phòng, mỗi ngày khách ở kín phòng, 1 vạn đến như nước chảy.
Hầu như tất cả đều là lợi nhuận ròng.
Tiền kiếm được rất dễ khiến người ta đỏ mắt.
"Việc làm ăn của công việc môi giới thế nào?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Lúc trước cô đề nghị Tần Trác mở một công ty môi giới bất động sản, làm việc mua bán không bỏ vốn, Tần Trác nghe theo.
Dù sao khách sạn cũng không cần hắn tự mình làm gì, hắn có rất nhiều thời gian, nên bận rộn làm môi giới.
Điều này cũng không khó, chỉ cần mở văn phòng, khách hàng sẽ tự mình tìm đến.
Những người muốn thuê và cho thuê đều rất nhiều, quá cần hắn rồi.
"Em nghe lời chị, mở chuỗi văn phòng, ở Bằng Thành hiện tại có 13 văn phòng, nhân viên hơn 100 người." Tần Trác nói.
Nhiều người như vậy tiền lương cộng với tiền hoa hồng cũng đã mấy vạn đồng.
Hơn nữa trong tay hắn có nhiều phòng như vậy, tiền thuê nhà thu được cũng gom góp hơn 30 vạn.
Lúc trước hắn phát hiện tài vụ luôn kéo dài một hai ngày mới gửi đến ngân hàng, hỏi đến chính là đủ loại nguyên nhân ngoài ý muốn.
Hiện tại mới biết, là Kim Viên Viên không nỡ đưa, có lẽ mỗi khi trong tay được cầm nhiều tiền như vậy, cô ta đều do dự?
Sau đó cô ta không g.i.ế.c gà lấy trứng, cô ta lựa chọn bắt con rùa vàng Tần Trác này, vậy sau này nhiều tiền như vậy không phải đều là của cô ta sao?
Đáng tiếc, cô ta lại gặp Hoa Chiêu.
Lúc này Kim Viên Viên ngồi trên biển, đã hận Hoa Chiêu muốn chết.
Kim Viên Viên càng nghĩ càng hận, nếu không phải vì Hoa Chiêu, cô ta và Âu Dương hiện tại chắc chắn đã mở nhà hàng của mình, đang là ông bà chủ, kiếm được rất nhiều tiền.
Kết quả đều bởi vì Hoa Chiêu xuất hiện, mọi chuyện đã trở nên hoàn toàn khác.
Âu Dương tự mình mở nhà hàng lại bị lừa đến thất bại, thế nhưng lại trở về tìm Kim Viên Viên.
Sau đó lừa đi hơn 1000 đồng còn lại trong tay Kim Viên Viên, người cũng chạy mất, không biết tung tích.
Kim Viên Viên vừa hận lại không có biện pháp, chỉ có thể một lần nữa quay lại Bằng Thành mưu sinh.
Cô ta cũng sợ gặp lại Hoa Chiêu và Trương Quế Lan, thế nhưng địa phương khác lại không kiếm được nhiều tiền như Bằng Thành, không có cơ hội lớn như Bằng Thành!
Cô ta đặc biệt lách qua ngành thực phẩm và tham gia một ngành mới, "môi giới bất động sản".
Dựa vào gương mặt xinh đẹp, năng lực không tồi, cô ta lập tức lộ diện và được Tần Trác phát hiện.
Dưới sự cố gắng của cô ta, Tần Trác, người chưa có mối tình đầu đang chuẩn bị giải quyết chuyện đại sự của cuộc đời mình dưới sự thúc dục của gia đình đã đến trong bát cô ta.
Ai ngờ, thịt đến trong bát còn có thể bay!
Kim Viên Viên oán hận đập túi da rắn hai cái, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.
Cũng may, lần này cũng không tính là thua toàn bộ, lần này cô ta kiếm được tiền.
Vừa rồi cô và Tần Trác gần như chỉ lướt qua nhau.
Nếu không phải cô ta đã chuẩn bị trước, tiền cũng bỏ sẵn vào túi, chỉ cần đến phòng tài chính trực tiếp lấy đi, chút thời gian đó cũng không đủ để cô ta cho tiền vào túi.
Xách túi ra ngoài cô ta liền bắt taxi, không dám đi nhà ga, nơi đó quá loạn, cũng sợ Tần Trác đuổi theo đến ga xe lửa, cô ta bắt taxi đến một bến tàu nhỏ, bến tàu này dẫn tới mấy hòn đảo nhỏ.
Cô ta xuống thuyền lên đảo, lênh đênh một ngày trên biển.
Đến đêm, cô ta đến một làng chài nhỏ, tìm kẻ cầm đầu, nói với người kia rằng cô ta muốn đi qua bờ bên kia.
Tên này nhìn cô ta, đôi mắt chứa sự thỏa mãn.
Tầm mắt cũng dừng lại trên túi da rắn phía sau cô ta trong chốc lát.
"Tất cả mọi người đều đi một mình, đồ bên kia tốt hơn nhiều so với bên này, không cần mang theo mấy thứ rác rưởi đi qua. Hơn nữa túi lớn như vậy, chiếm chỗ của một người, không thể chứa được.” Tên cầm đầu nói.
Hắn tương đối nổi danh trong giới, đừng nhìn hắn chỉ có chiếc thuyền nhỏ, nhưng ở bên kia có người! Mối quan hệ đặc biệt lớn.
10 lần thì có 9 lần có thể bình an đưa người qua, còn lại một lần, cũng có thể để cho người trên thuyền của hắn trở về, lần sau lại đi!
Vì vậy, thuyền của hắn mỗi lần đều chật ních.
"Tôi sẽ trả tiền vé cho thêm một người." Kim Viên Viên lập tức nói.
Ánh mắt tên cầm đầu lóe lên, đồng ý.
Hoa Chiêu đang cùng Diệp Thâm đi dạo bên bờ biển.
Một năm nay, tuy rằng cô không tới, nhưng Diệp Thâm cũng không nhàn rỗi, mỗi tối đều đi ra ngoài ăn đen, đả kích từng người một.
Mà công lao lớn nhất không thể bỏ qua, chính là những cụm rong biển đã thành tinh kia.
Bên ngoài không biết, nhưng khu vực Bằng Thành này, việc buôn bán hàng lậu thật sự giảm mạnh.
Thị trường hàng lậu đã thu hẹp lại gần như không còn gì.
Tất cả đều chen chúc đến các thành phố khác.
Nhưng việc kinh doanh đưa người vượt biên vẫn còn tràn lan.
Vào đầu những năm 80, sự phát triển trong nước và thành phố Cảng thực sự là một trên trời một dưới đất.
Cám dỗ vô số người dù bơi cũng phải qua.
Đương nhiên nếu như tốn chút tiền, có thể ngồi thuyền đi qua thì càng tốt.
Dù sao bơi lội vẫn quá nguy hiểm, không phải ai cũng có thể làm.
Đi thuyền thì không sao, bỏ tiền là được.
Hoa Chiêu đi trong dòng nước, vừa thu rương trong đám rong biển, vừa đau lòng.
Trong một năm, rong tinh đã tập hợp được một lượng lớn các rương hàng.
Nếu không phải rong biển quá dày, không ai dám tới bơi lội, đã sớm phát hiện.
Hầu hết mọi thứ trong những cái rương này đã hỏng.
Nhưng tất cả những gì còn lại đều là đồ tốt!
Những chiếc đồng hồ đeo tay được gói kín, trong tương lai đều là đồ sưu tầm, giá trị không phải một hai trăm như hiện tại.
Điều khiến Hoa Chiêu kinh ngạc và vui vẻ nhất chính là có rất nhiều rương đựng trang sức.
Kim cương bạch kim vàng, vân vân.
Bây giờ thị trường vàng ở trong nước vẫn chưa mở, trước đây vàng phải được bán cho các ngân hàng, các ngân hàng chỉ nhận chứ không bán.
Người dân muốn mua đồ trang sức mang, chỉ có thể đi đến các cửa hàng di tích văn hóa.
Đại đa số các cửa hàng di tích văn hóa cũng không bán trang sức vàng, sớm đã bị nung chảy làm tiền tệ rồi.
Chỉ có một vài đồ trang sức vàng quý hiếm được sử dụng như một tác phẩm nghệ thuật được bán trong các cửa hàng cổ vật.
Nhưng dân chúng cũng không mua nổi đấy.
Nhưng 83 năm, cuộc sống của người dân đã tốt hơn, có tiền, nhu cầu tăng lên.
Khẩu hiệu kết hôn phải có "ba vàng" đã dần được nhắc đến.
Nhu cầu đến, thị trường tự nhiên đến, mà trong nước không bán, chỉ có thể tìm cách có được từ bên ngoài.
Hoa Chiêu vui mừng cất rương, sớm biết như vậy…
Được rồi, cho dù cô có thể ở lại chỗ này an thai, cũng không có ai cho phép cô ưỡn bụng lớn mỗi ngày đi dạo bên bờ biển.
Đột nhiên, bước chân của Hoa Chiêu dừng lại.
Cô thấy một chiếc thuyền đi ngang qua.
Một cây rong biển thành tinh dựa theo mệnh lệnh Hoa Chiêu mà quấn lên.
Phàm là thuyền đi ngang qua, bất kể là làm cái gì, trước tiên quấn lấy rồi nói sau!
Bởi vì khoảng cách không tính là xa, Hoa Chiêu theo thói quen quét một chút, liền phát hiện Kim Viên Viên, còn có túi da rắn bên cạnh cô ta.
Chuyện này cũng không có gì khó khăn, lúc trước cô đã suy nghĩ lộ trình chạy trốn của Kim Viên Viên, trên biển và trên không cô ta phải chọn một con đường.
Tần Trác mất 30 vạn, còn mất đi trái tim, không có khả năng dễ dàng buông tha cho Kim Viên Viên như vậy.
Vào ngày biết tiền đã mất, hắn cũng an bài người đi truy xét.
Bên nhà ga tạm thời không có tin tức.
Có quá nhiều xe buýt ở bến xe buýt, không dễ kiểm tra.
Bến tàu lại càng nhiều người lại tạp, hắn bận rộn cả ngày cũng uổng phí.
Hoa Chiêu lại có suy nghĩ khác, nếu như cô là Kim Viên Viên, Bằng Thành này thật sự không thể ở lại được nữa, thậm chí còn không thể ở lại trong nước.
Đã chứng kiến sự phồn hoa của Bằng Thành, những nơi khác không lọt vào mắt.
Nơi tốt nhất để đi là thành phố Cảng.
Cho nên Hoa Chiêu cố ý hỏi thăm Diệp Thâm vị trí của tên chuyên đưa người vượt biên, rồi đến nơi này đi dạo.
Diệp Thâm thấy đã đi đủ rồi, muốn kéo vợ về nhà.
Trời đã tối, lại lạnh, gió biển thổi mạnh thì thôi, lại còn nước biển! Nếu bị lạnh đến đóng băng thì sao?
Diệp Thâm ôm Hoa Chiêu lên.
"Ai ai!" Hoa Chiêu nóng nảy: "Chơi thêm một lát nữa!”
Cô vừa mới chỉ huy rong biển bò lên, còn chưa động thủ đâu!
“Em đã chơi nửa ngày rồi!” Diệp Thâm đen mặt nói.
"Giày, giày của em! Anh lấy giày cho em!” Hoa Chiêu hô.
Diệp Thâm chỉ có thể dừng lại, quay đầu nhìn đôi giày dập dềnh trên biển.
"Không cần." Diệp Thâm nói.
"Không được, đây là quà Diệp Thư đưa về tặng em." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm chỉ có thể buông cô xuống.
Anh không thể ôm cô khom lưng nhặt giày, vậy sẽ làm Hoa Chiêu ngâm mình trong biển.
Hoa Chiêu được như nguyện, vội vàng điều khiển rong biển lén quấn lấy một góc túi da rắn, mạnh mẽ kéo nó xuống biển.
“A !!!.” Kim Viên Viên lập tức thét chói tai, muốn nhảy xuống biển vớt.
Nhưng cô ta không biết bơi, chỉ có thể trơ mắt nhìn túi da rắn b.ắ.n tung tóe lên bọt nước, biến mất trong biển tối.
"Ah !!!" Cô ta tức giận muốn chết.
Hoa Chiêu mỹ mãn theo Diệp Thâm về nhà.
Về phần vớt được hơn 30 vạn này, cô không có ý định trả lại cho Tần Trác.
Không có cách nào nói rõ.
Chờ tương lai khi Tần Trác kết hôn, sẽ cho hắn một lễ vật lớn.
Hiện tại Tần Trác một chút cũng không muốn kết hôn.
Lúc trước tìm Kim Viên Viên làm bạn gái, một nửa nguyên nhân bởi vì thời điểm xuất hiện của cô ta rất thích hợp.
Nếu như sớm hơn vài năm nữa, Tần Trác còn là thanh niên xông xáo, trong đầu căn bản không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Bây giờ đã lớn tuổi, bị cha mẹ thúc giục đến phiền, Kim Viên Viên lại vừa vặn xuất hiện.
Kết quả đã cắn hắn một miếng.
Bây giờ Tần Trác một lòng một dạ tập trung vào sự nghiệp, tính toán mở khách sạn thứ hai, không nghĩ tới phụ nữ, kết hôn gì nữa, quá tổn thương tiền bạc.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nhưng lại làm Lưu Nguyệt Quế hiền lành vội muốn chết.
"Bà nội! Cái gì mà làm sao bây giờ?" Đứa bé bướng bỉnh đã chạy tới hỏi.
Lưu Nguyệt Quế đi đâu cũng mang theo hắn.
Nhìn thấy đứa bé bướng bỉnh, Lưu Nguyệt Quế lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Ai nha Ân Ân bé nhỏ của bà, đi đâu chơi vậy? Làm cho mình như một con khỉ vậy?”
Lưu Nguyệt Quế kiên trì muốn nhận nuôi đứa bé bướng bỉnh này, cuối cùng đã nhận nuôi.
Diệp Thượng đặt tên, Ngô Ân.
Hy vọng rằng nó sẽ nhớ ân tình này trong tương lai.
Nếu như không có Diệp gia nhận nuôi, có lẽ nó đã sớm bị sốt ở cửa mà chết.
"Chơi cùng chị Điềm Điềm, chị ấy không dẫn cháu đi chơi, còn đẩy cháu! Oa!” Đứa bé bướng bỉnh cáo trạng xong, nhếch miệng liền khóc lên.
Âm thanh chói tai.
Lưu Nguyệt Quế vội vàng chặn miệng hắn lại.
Hoa Chiêu ở một bên nhíu mày nói: "Điềm Điềm là anh trai! Anh trai! Đừng gọi nó là chị gái, cháu gọi nó là chị gái, nó chắc chắn sẽ đẩy cháu.”
Kỳ thật Tiểu Thận sinh ra chậm hơn đứa bé bướng bỉnh này một chút, cho nên mới có thể bị người ta tráo đổi.
Hoa Chiêu kiêng kị chuyện này, nên kiên trì để cho Tiểu Thận làm anh trai, đứa bé bướng bỉnh làm em.
Chuyện này không quan trọng, mấu chốt là đã nói cho nó bao nhiêu lần, muốn nó gọi là anh trai, nó lại không chịu.
"Chính là chị gái! Anh ấy là chị gái! Cháu muốn gọi anh ta là chị gái! Oa!" Đứa bé bướng bỉnh tiếp tục khóc.
Hoa Chiêu nhíu mày.
Đứa nhỏ này mới không ngốc, nó phân rõ anh trai chị gái, Diệp gia nhiều trẻ con như vậy, nó không gọi nhầm một ai.
Chỉ đến chỗ Tiểu Thận, để nó gọi Thận Hành là anh trai, nó lại không gọi, nhất định phải gọi chị Điềm Điềm, còn lẽ thẳng khí hùng như vậy.
Hoa Chiêu muốn không nhíu mày cũng không được.
"Cháu đừng chấp nhặt một đứa trẻ, nó mới hơn hai tuổi, cái gì cũng không hiểu." Lưu Nguyệt Quế nói.
"Ừm." Hoa Chiêu đứng dậy rời đi.
Quả thật, cô không thể cùng một đứa nhỏ mới hơn 2 tuổi chấp nhặt, cũng không phải là con của cô!
Tiểu Thận Hành nghe được tiếng khóc, hùng hổ từ bên ngoài vọt vào, trong tay còn mang theo một cây gậy, vọt tới chỗ đứa bé bướng bỉnh.
Đứa bé bướng bỉnh sợ tới mức lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như g.i.ế.c heo, trốn vào trong n.g.ự.c Lưu Nguyệt Quế.
Hoa Chiêu cũng vội vàng ngăn Tiểu Thận Hành lại.
Khá lắm, biểu tình vừa rồi cũng làm cô bị dọa rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp như viên trân châu nhỏ, đáy mắt lại mang theo sát khí!
Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy.
Cũng là lần đầu tiên Tiểu Thận Hành xuất hiện loại biểu tình này.
Cô cũng không biết tại sao thằng bé lại ghét đứa nhỏ bướng bỉnh như vậy.
Có thể là, bát tự không hợp?
"Ngoan, chúng ta không chấp nhặt với hắn." Hoa Chiêu ôm Tiểu Thận Hành rời đi.
Cây gậy lớn này, rắn chắc, đánh vào đầu, đừng nói là một đứa trẻ, người lớn cũng chịu không nổi.
Hoa Chiêu đã phát hiện ra rằng sức mạnh của Tiểu Thận Hành càng lúc càng lớn theo tuổi tác, có nghĩa là đã kế thừa sức mạnh của cô.
Thật là làm cho người ta kinh ngạc và vui vẻ.
Có sức lực lớn sẽ an toàn thế nào, cô quá biết rồi, lúc trước còn tiếc nuối mấy đứa nhỏ không kế thừa, không nghĩ tới người thừa kế ở đây.
"Ngoan, về sau không thể dễ dàng động thủ đánh người, đặc biệt là đánh đứa bé bướng bỉnh kia, nó còn quá nhỏ, không thể chịu nổi con đánh, chẳng may không cẩn thận đánh c.h.ế.t thì làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu nói.
"Cái gì là đánh chết?" Tiểu Thận Hành hỏi.
"Chính là, giống như chúng ta ăn những con gà, con vịt kia, g.i.ế.c thịt, c.h.ế.t rồi, sau khi ăn xong sẽ không còn nữa, về sau cũng không nhìn thấy nữa." Hoa Chiêu nói.
Ánh mắt Tiểu Thận Hành sáng lên, lớn tiếng nói: "Vậy đánh chết!”
Hoa Chiêu…
Tình huống gì vậy!
Tại sao con lại bạo lực như vậy!
"Đứa bé bướng bỉnh kia bắt nạt con sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Cô cảm thấy không phải vấn đề của một mình Tiểu Thận Hành, tại sao nó chưa từng nghĩ tới việc đánh anh chị em khác?
"Nó đẩy con!" Tiểu Thận Hành nói.
Bởi vì điều này?
Hoa Chiêu vừa định tiếp tục hỏi, Diệp An đã đen mặt đi tới.
Hắn đứng ở cửa và nhìn vào bên trong.
Đứa bé bướng bỉnh nhìn thấy hắn, lập tức rụt vào trong n.g.ự.c Lưu Nguyệt Quế.
Lưu Nguyệt Quế lập tức nói: "Con nhìn con xem, một người lớn mà mỗi ngày đều kéo mặt cùng một đứa nhỏ 2 tuổi chấp nhặt, xem con dọa thằng bé sợ tới mức nào? Con có lén đánh nó không?”
Hoa Chiêu nghiêm trọng nghi ngờ bà ấy đang chỉ dâu mắng hòe.
Cô nhìn đứa nhỏ bướng bỉnh này, cũng không có khuôn mặt tốt.
Ngược lại là Diệp An, tuy rằng không cười nhiều, nhưng thật sự không tính là mỗi ngày đều kéo mặt.
Sắc mặt khó coi giống như hôm nay như vậy, ngược lại là lần đầu tiên.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Ánh mắt Diệp An nặng nề nhìn mấy người, cuối cùng lựa chọn nói.
"Là em không tốt, giếng nước trong viện không được an toàn, thiếu chút nữa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, em đề nghị đậy kín cái giếng này, về sau dùng nước máy tưới hoa là được." Diệp An nói.
Bây giờ họ đã chuyển đến biệt thự mới được xây dựng.
Căn nhà rất lớn, nhiều phòng, khu vườn cũng lớn, đủ cho bọn trẻ vui chơi, còn trồng cây lớn và hoa cỏ.
Tưới nước chính là vấn đề lớn, Diệp An là một quản gia tiết kiệm, đã đào giếng ở một góc sân, miệng giếng không lớn, người lớn khẳng định không vào được, đối với mấy đứa trẻ mười mấy tuổi cũng an toàn.
Nhưng trẻ em dưới 10 tuổi thì không thể, có nguy cơ rơi vào.
Nhưng miệng giếng mỗi ngày đều có phiến đá lớn đè lên, chỉ có lúc bơm nước tưới hoa mới mở ra.
Vừa rồi chính là lúc bơm nước tưới hoa.
Kết quả hắn không chú ý một cái, Tiểu Thận Hành và đứa bé nghịch ngợm đã chơi đến bên kia.
Hắn đứng ở xa xa nhìn thấy, vừa định quát bọn chúng rời đi, liền thấy được một màn khiến mắt hắn như muốn nứt ra.
Đứa bé bướng bỉnh lại từ phía sau đẩy Tiểu Thận Hành! Suýt đẩy thằng bé xuống!
Nếu không phải Tiểu Thận Hành nhanh tay lẹ mắt nắm lấy mép giếng, hiện tại người đã ngã xuống rồi.
Nghe Diệp An nói xong, Hoa Chiêu tức giận đến cả người phát run.
"Đúng vậy! Nó đẩy con!” Tiểu Thận Hành nói.
Lưu Nguyệt Quế cũng không thể tưởng tượng nổi mà kéo đứa bé bướng bỉnh từ trong n.g.ự.c ra, lớn tiếng hỏi hắn: "Cháu đẩy anh trai Thận Hành?"
“Không! Cháu không có! Cháu không đẩy anh ấy!”
Bất kể hỏi thế nào, cũng không nhận.
Lưu Nguyệt Quế hung hang đánh mấy cái, đứa bé bướng bỉnh này nằm lăn lộn trên mặt đất, cũng không nhận, tuyệt đối không thừa nhận.
Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng, đứa nhỏ này còn chưa hiểu thế giới của người lớn, cho rằng chỉ cần không thừa nhận sẽ không phải sao?
Tất nhiên cô tin tưởng Diệp An!
Lưu Nguyệt Quế cũng tin tưởng Diệp An, Diệp An vô luận như thế nào cũng sẽ không dùng loại chuyện này lừa gạt người khác, hãm hại một đứa nhỏ hai tuổi.
Bà lập tức khóc đến vô cùng thê thảm, bởi vì bà biết đứa nhỏ này nuôi vô ích rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận