Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 92


Hoa Chiêu lập tức lắc đầu: "Nói bọn họ về đi thôi, em không gặp, lúc này em rất là suy yếu, không có tinh lực cùng bọn họ hát hí khúc."
Diệp Thư nhìn cô gái nhỏ nằm ở trên giường mặc áo lông dệt, sắc mặt trắng nõm ửng hồng, tinh thần sáng láng, thật đúng là suy yếu…Bất quá cái này xác thực không thể để cho người ngoài trông thấy.
Cô đi ra ngoài cùng Tề Thư Lan khách khí vài câu,rồi tiễn khách.
Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan lần trước mất mặt lớn như vậy, nhiều ngày trì hoãn như vậy rốt cục cũng đi qua, đang định tìm cớ gặp lại Hoa Chiêu, liền nghe nói Hoa Chiêu gặp chuyện không may, ngày hôm sau liền chạy tới bệnh viện.
Không cho bọn hắn vào cửa, cũng hợp tình lý, Tề Thư Lan buông đồ xuống, lần sau lại đến. Hơn nữa, bà ta cũng không phải thật sự tới thăm Hoa Chiêu, nếu có thể gặp người nhà họ Diệp, nói thêm vài câu với họ, nếu quen nhau thì có thể kết giao bằng hữu.
Hai ngày sau, có rất nhiều chuyện phát sinh. Tin tức liên tục được gửi tới.
Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ cũng được thả ra.
Chuyện năm đó cũng điều tra rõ rồi, là Hạ Kiến Ninh bị kẻ có dã tâm lừa gạt, oan uổng Đường gia. Đường gia vô tội, không thông đồng với địch bán nước, bên trên đã cho bọn hắn sửa lại án xử sai rồi.
Về phần đối với việc xử phạt Hạ Kiến Ninh, không có chuyện đó. Bởi vì lúc này có quy định, sửa lại án xử sai có thể, nhưng nguyên nhân gán cho bọn họ "Phản động", không được phép truy cứu.
Cũng xác thực không thể truy cứu, cái này nếu một mực truy cứu đi xuống mà nói, đại bộ phận mọi người đều sẽ phải vào cuộc, sau đó bọn hắn lại nghĩ biện pháp sửa lại án xử sai, sau đó lại liên quan đến một nhóm khác…Oan oan tương báo khi đến khi nào mới kết thúc? Vô tận.
Hiện trường khảo cổ ở Hạ gia cũng đã đình chỉ đào bới rồi, nghe nói Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ sắc mặt tương đối xấu, Hạ Kiến Vĩ còn bật thốt lên chất vấn người đào đất, nói đã đem đồ đạc gì đó của nhà họ giấu rồi phải không.
Trong viện tử này chôn bao nhiêu thứ, ba anh em đều đã biết, hiện tại trừ bỏ bị người chôn xuống một cái bình, mặt khác cái gì cũng không có! Nhất định là bị người giấu rồi!
Nhưng đã điều tra, lại không phát hiện gì khác thường, điều này quá kỳ quái. Hai anh em lập tức chạy đi tìm Hạ Kiến Ninh.
Hạ Kiến Ninh lúc này đang tiếp đãi sự phụ Lỗ ở vườm ươm, chính là ông lão đã bán hạt giống hoa sơn trà cùng chậu hoa cho Hoa Chiêu. Sư phụ Lỗ có tay nghề rất tốt trong việc chăm sóc cây hoa, mấy cây hoa gần c.h.ế.t trong tay hắn, một phần ba có thể được ông ấy cứu trở về.
Nhưng sư phụ Lỗ ngược lại là khó được một lần đến thăm, lại là đến để đưa tiền.
"Lần trước chậu hoa của ngài, có người chọn trúng, mua đi rồi, ta một mình làm chủ, 8 đồng một cái bán đi." Ông Lỗ nghĩ tới nghĩ lui, tiền này ông cũng không thể giữ lại. Bán cùng hoa một lần coi như xong, nhưng chỉ bán mỗi chậu hoa, tiền này nên trả về cho nguyên chủ.
Hơn mười đồng Hạ Kiến Ninh còn không để vào mắt, hắn thuận miệng hỏi một câu: "Ai mua đi rồi hả?"
"Là một cô gái nhỏ xinh đẹp, tự xưng chăm sóc hoa rất tốt." Ông Lỗ nói đến đây liền tức giận, đã nói ngày hôm sau tặng hoa cho ông, bây giờ không biết đi đâu rồi?
"Cô gái nhỏ xinh đẹp ah…xinh đẹp như thế nào?" Hạ Kiến Ninh hỏi.
Ồ? Hạ tiên sinh vậy mà bắt đầu quan tâm cô gái xinh đẹp rồi? Vậy thì đáng tiếc.
"Là một người phụ nữ có thai, khẳng định đã kết hôn." Lỗ sư phó nói.
Hạ Kiến Ninh hai mắt sáng ngời, xinh đẹp phụ nữ có thai? Hắn chỉ thấy qua một người.
"Hoa Chiêu?" Hắn hỏi.
Lỗ sư phó nghĩ nghĩ, không xác định lắm nói: "Cô gái đó đã tới hai lần, lần thứ hai đi cùng với một người phụ nữ, ta mơ hồ nghe thấy người phụ nữ kia gọi tên cô gái, giống như họ Hoa, tên gì ta nhớ không rõ rồi."
Vậy là đúng rồi!
"Cô ấy chỉ mua chậu hoa? Có phải lấy cả hoa ở bên trong?" Hạ Kiến Ninh lại hỏi.
Ông Lỗ nhớ lại và thành thật nói: “Lúc đó, người bạn đồng hành của cô ấy muốn trút bỏ đất và hoa trong chậu hoa, nhưng cô ấy không đồng ý, nói rằng đất đó trồng hoa cũng không tệ”.
Hạ Kiến Ninh gật đầu, khóe miệng cong cong.
Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ đến rồi, sư phụ Lỗ thừa cơ đi ra.
"Chú ba, những đồ vậy dưới mặt đất ở đâu hết rồi?" Hạ Kiến Nghiệp hỏi.
"Em không biết." Hạ Kiến Ninh nói ra.
"Chú sao lại không biết?" Hạ Kiến Vĩ hỏi, ngữ khí thậm chí có chút chất vấn.
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Kiến Ninh biến mất, ngẩng đầu nhìn hai anh trai: "Cái nhà kia là hai nhà các người ở, cơ hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi, mà tôi đã sớm chuyển ra, hiện tại đồ không thấy, tôi không đi tìm các người thì thôi, các người lại tới tìm tôi? Ác nhân cáo trạng trước sao?"
"Không phải không phải." Hạ Kiến Vĩ nóng nảy: "Anh không có ý đó, bọn anh thật không có động vào! Bọn anh nào có khả năng đó!"
"Bởi vì tôi có khả năng này, cho nên chính là tôi làm sao?" Hạ Kiến Ninh cười lạnh nói.
Ba anh em, vậy mà lần đầu tiên cãi nhau.
Điều này quá kỳ lạ rồi.
Hạ Kiến Ninh biết rõ dưới nền đất nhà mình có cái gì, lúc đến đó hắn cũng có chút lo lắng, luôn để cho người một mực lưu ý, chờ đồ bị đào ra, hắn nên nói như thế nào, hắn cũng đã nghĩ kỹ. Kết quả, không có cái gì. Không phải là bị người Diệp gia vụng trộm giấu xuống, mà thật sự đào không ra, người của hắn nhìn chằm chằm vào đây suốt 24 tiếng đồng hồ.
Đồ đạc là sẽ không tự mình bay đi đấy, khả nghi nhất đương nhiên là hai anh trai hắn.
Rốt cuộc, hắn cũng không sống trong sân đó, hắn cũng không phái người giám thị, phát sinh chút chuyện gì đó, hắn đúng là không nhất định biết rõ.
Hai anh trai cũng ủy khuất c.h.ế.t rồi, chính mình ra tay hay không, trong lòng mình đều biết! Bọn hắn không có làm qua, biết có cái gì bên dưới, nhưng có năng lực làm điều đó, chỉ có Hạ Kiến Ninh.
Vẻ mặt ba người đều rất khó chịu, trong lòng đè nặng hỏa khí, lại không phát ra được, cuối cùng tan rã trong không vui.
......
Hoa Chiêu không nghĩ tới hành động vô tâm của mình, còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Phần nhỏ bị ly gián đã xong, phần lớn vậy mà cũng ly gián rồi.
Cô đang bận rộn thu thập hành lý, nên về nhà rồi.
Thời gian nhoáng một cái, một tháng trôi qua, cô nếu không quay về, ông nội sẽ lo lắng, cô cũng lo lắng cho ông nội rồi. Mặc dù cô đã gọi điện về thôn mấy lần báo bình an, nhưng nhìn không thấy ông nội, cô vẫn lo lắng.
Cô không ở nhà, không biết rau quả có đủ năng lượng hay không, ông nội ăn xong thân thể có đỡ hơn một ít không.
Hơn nữa ở chỗ này, cũng bất tiện cho cô giả bộ bệnh.
"Chị, chuyện của chị làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thư.
Cuộc họp của Khổng Kiệt đã kết thúc, và anh ta đã đưa Khổng Ni trở lại phía nam. Nghe nói trước khi rời đi, hắn bị Diệp Danh gọi là hảo hảo "nói chuyện", sau buổi nói chuyện liền cong lưng lên xe lửa.
"Chị không gấp." Diệp Thư cười nói: "Chị phát hiện chỉ cần cách xa cái nhà kia, không thấy những người khiến người ta phiền lòng, tâm tình của chị đã khá nhiều. Các thủ tục, chờ hắn về nhà, náo loạn một chầu rồi lại xử lý, chẳng phải không tốt hơn sao?"
Vì điều này, Diệp Thư cố ý đi nhà ga tiễn Khổng Kiệt, liên tục nói cho hắn biết, nếu không muốn ly hôn, hãy đem mẹ cùng em gái về quê, trả lại số tiền đã thiếu cô, ah, còn có tiền TV của cô nhỏ. Khổng Kiệt cũng không mạnh miệng như lúc trước, chính mình là anh cả, phải dưỡng lão, lần này hắn biểu thị, trở về thử xem.
"Chị, nhà của em ở đây xin nhờ chị chiếu cố rồi, còn có cây nho trong sân, cây ăn quả, còn có mấy bồn hoa kia." Hoa Chiêu nói ra.
Nói đến mấy bồn hoa kia, Diệp Thư cũng rất kinh ngạc, thật đúng là Hoa Chiêu đã nuôi sống rồi, xem ra cô thật sự có chuyên môn trồng hoa.
"Em cứ yên tâm đi, chị cam đoan sẽ giúp em…” Diệp Thư nói đến đây nhanh chóng đổi giọng: "Cái này chị cũng không dám đánh cược, chị chăm sóc hoa cũng không được tốt, vạn nhất dưỡng c.h.ế.t rồi, em đừng trách chị."
"Vậy em sẽ nhờ anh cả." Hoa Chiêu phát hiện Diệp gia, người duy nhất đối với thực vật lực sát thương không lớn chỉ có Diệp Danh, thực vật nhà anh ấy không cần thường xuyên đổi mới, ngẫu nhiên còn có thể nở vài bông hoa.
Diệp Thâm đi đến, mang theo lễ vật của mình. Ngày nghỉ của anh còn có vài ngày, chính là có thể đưa Hoa Chiêu trở về.
"Nhanh trang điểm, mẹ cùng thím hai đã tới." Diệp Thâm nói ra.
Hoa Chiêu vèo một phát chui vào chăn, lấy ra từ dưới cái gối phấn bánh tự chế, vỗ vỗ nhẹ lên mặt. Cái bánh phấn này không có mùi thơm, hơn nữa màu sắc tự nhiên, sẽ không lộ tẩy, Diệp Thư cũng lấy một hộp.
Hoa Chiêu vừa mới nằm xong, Miêu Lan Chi cùng Lưu Nguyệt Quế liền mang theo một túi lớn đồ ăn vào.
"Hôm nay sắc mặt so ngày hôm qua tốt hơn nhiều, người trẻ tuổi thật là tốt, khôi phục nhanh." Lưu Nguyệt Quế khoa trương nói. Miêu Lan Chi không nói chuyện, bất quá đồ ở trong túi đại bộ phận đều là bà làm đấy, tuy ăn không ngon lắm, nhưng là một phần tâm ý.
Hoa Chiêu bây giờ nhìn người mẹ chồng này cũng thuận mắt hơn rất nhiều rồi, đây là…Lão công chuá, cô cũng không cùng bà ấy chấp nhặt.
Hoa Chiêu hướng Miêu Lan Chi suy yếu cười cười. Nụ cười ngọt ngào mềm lại tái nhợt, thoáng cái liền làm đau lòng người rồi.
Miêu Lan Chi lập tức đi qua ngồi vào bên giường, kéo tay cô: "Nếu không con cũng đừng trở về, phái người đưa ông nội con qua đây, trước trong nhà ở vài ngày, căn tứ hợp viện bên kia cũng sắp tu sửa xong, qua vài ngày liền có thể vào ở, con còn bệnh, đi ngàn dặm xa xôi, đừng lăn qua lăn lại nữa."
Nói làm cho Hoa Chiêu cũng có chút không đành lòng gạt bà ấy. Nhưng đúng là lúc này càng không thể nói cho bà ấy biết chân tướng được, bằng không thì Miêu Lan Chi có thể lập tức nhào đầu về phía trước đem cái một túi ăn kia đều ném lên mặt cô…. .
“Con không sao, ở trên xe lửa cũng là nằm, con chỉ muốn về nhà…" Hoa Chiêu yếu ớt nói.
Miêu Lan Chi tưởng rằng chính mình trước khi quá mức lãnh đạm, làm con bé thương, mới khiến cho con bé kiên trì trở về nhà. Bà muốn xin lỗi, lại nhất thời khẩn trương không mở miệng được.
Diệp Thâm nói: "Cần phải đi rồi, bằng không sẽ không bắt kịp xe lửa." Nói xong lập tức gọi tới một nhóm bác sỹ chăm sóc, đem giường bệnh của Hoa Chiêu đẩy đi ra, đưa lên xe cứu thương. Mặc dù 120 không được mở, nhưng bệnh viện có xe cấp cứu.
Hoa Chiêu được mọi người đưa lên tàu.
“Trên đường đi con hãy chăm sóc con bé thật tốt, đừng để con bé đụng nước lạnh, đừng để con bé ăn đồ lạnh.” Miêu Lan Chi giải thích cặn kẽ cho Diệp Thâm.
Nhìn thấy xe lửa sắp rời đi, bà miễn cưỡng xuống tàu, sau đó đứng ở bên ngoài, nắm lấy cửa sổ tiếp tục dặn dò Diệp Thâm.
Diệp Thâm giờ khắc này rốt cục cũng cảm thấy mẹ của mình, như một người mẹ.
Tiếng còi hơi xe lửa vang lên, chậm rãi khởi động.
"Mẹ, gặp lại." Anh nói.
“Mẹ, con sẽ gửi đồ ăn ngon cho mẹ qua bưu điện sau khi về nhà!” Hoa Chiêu cười với Miêu Lan Chi.
“Ai, ai, được rồi.” Thấy Hoa Chiêu cười ngọt ngào như vậy, một chút cũng không có khúc mắc với mình, hơn nữa còn nói sẽ gửi món ngon gì đó cho bà, Miêu Lan Chi rốt cuộc cũng cười theo.
Sau khi xe lửa rời đi một lúc lâu, Hoa Chiêu ngồi dậy, nói với lương tâm cắn rứt: "Mẹ hình như bắt đầu thích em rồi. Nếu sau này biết em nói dối mẹ, mẹ có chán ghét em nữa không?"
Nếu có thể, cô vẫn rất muốn thiết lập mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu hài hòa, để ít nhất có thể tránh cho đứa trẻ khỏi vướng vào cảnh bối rối khi bị hỏi bà hay mẹ thì tốt hơn? Cũng sẽ tránh cho mẹ chồng nói xấu cô trước mặt các con.
“Không sao.” Diệp Thâm ngồi ở bên cạnh ôm vai cô, “Sinh xong đứa trẻ, bà ấy sẽ hết giận.”
Điều này là rất có thể.
Hoa Chiêu sờ sờ bụng, cười nói.
Sau một ngày đêm, cả hai về tới thôn Kháo Sơn.
Vừa bước vào thôn, cô đã gặp một người quen, thím Mã.
Thím Mã sửng sốt khi nhìn thấy Hoa Chiêu, sau đó lại mừng rỡ: "Tiểu Hoa, cháu đã về rồi! Cháu về nhà xem một chút đi!"
Hứa Chiêu giật mình, gói đồ trong tay buông lỏng rơi xuống đất, người vội vàng muốn chạy về nhà: "Ông nội cháu xảy ra chuyện gì?"
Mới chạy được hai bước, Diệp Thâm đã ôm lấy cô: "Đừng chạy, chạy chậm một chút, rất nhanh đã về đến nơi rồi."
Thím Mã nhìn thấy Diệp Thâm bên cạnh Hoa Chiêu, thấy anh mặc quân phục, dáng vẻ đẹp trai cao lớn, bà đoán đây là chồng của Hoa Chiêu.
"Không phải là ông nội, đừng lo lắng! Ông nội cháu không sao, không sao cả." Thím Mã nói.
Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, không phải ông nội là tốt rồi.
Nhưng lòng cô nhanh chóng lại lo lắng, hiện tại trong thôn ngoài ông nội cô, còn có mẹ và 4 đứa em của cô.
"Vậy là ai?" Cô khẩn trương mà hỏi thăm.
"Là mẹ của cháu." Thím Mã nói ra: “ Lưu gia muốn cùng cô ấy ly hôn! Náo loạn mấy ngày nay đấy."
Lưu Hướng Tiền muốn ly hôn? Đây là chuyện tốt ah!
"Mẹ của cháu bị thương sao? Bị đánh sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Không có." Thím Mã lắc đầu: "Mẹ của cháu lúc đầu không đồng ý, nên bị đánh, nhưng về sau người trong thôn đã biết, lúc người Lưu gia lại đến, mọi người đều đi qua làm chỗ dựa cho mẹ cháu, hắn cũng không dám lại đánh mẹ cháu."
"Mẹ của cháu không đồng ý?" Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn hỏi.
“Đúng vậy ah.” Thím Mã vẻ mặt kinh ngạc: “Chuyện này cô ấy có thể đồng ý sao? Có người phụ nữ nào muốn ly hôn?
Ồ, phải, cô quên mất đây là năm 1976. Ở nông thôn, phụ nữ thà treo cổ tự tử còn hơn ly hôn.
"Cháu về thăm nhà một chút." Hoa Chiêu nhặt quà cáp lên.
Thím Mã nhìn bụng cô sơ với lúc rời đi đã lớn hơn rất nhiều rồi, đi qua lấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô.
Diệp Thâm trong tay, trên lưng đều đã không chỗ để cầm rồi, bằng không thì cũng sẽ không để cho Hoa Chiêu xách. Hai người bọn họ mua thật nhiều đặc sản thủ đô mang về.
Hoa Chiêu bước chân nhẹ nhàng mà trở về nhà mình, đem hành lý để trong phòng liền đi ra, ông nội không ở nhà, đoán chừng đang ở nhà Trương Quế Lan cách đó không xa.
Từ xa có thể trông thấy trong sân nhà Trương Quế Lan đứng đầy người, rất náo nhiệt.
Thím Mã cũng nói qua một chút về chuyện này, Lưu Hướng Tiền không biết là quyết tâm muốn ly hôn, hay là muốn tiền, từ khi cô đi rồi, ba ngày hai bữa đều đến, Trương Quế Lan không muốn ly hôn cũng được, phải đưa cho hắn tiền, nhiều ít gì cũng được, 10 đồng 8 đồng cũng được, không có thì, 3 đồng 5 đồng hắn cũng không chê ít.
Nghe nói gần đây không được, trả thù lao cũng không được, tựu được ly hôn, phải đấy.
Hoa Chiêu chen vào trong đám người, thấy Trương Quế Lan ngồi dưới đất, khóc đến thở không ra hơi, mà Đại Vĩ Tiểu Vĩ, Đại Cần Tiểu Cần đều đứng ở sau lưng bà ấy, vẻ mặt căng cứng.
Một chút hoạt bát mà cô dưỡng được trước đó đã không còn nữa.
Hoa Chiêu đầu tiên tìm thấy bóng dáng của ông nội trong đám đông liền bước tới. Nhìn thấy mặt ông nội vẫn hồng hào, cuối cùng cô cũng mỉm cười.
Hoa Cường nhìn thấy cô, bỗng nhiên nở nụ cười: "Hoa nhi của ta đã trở lại!"
“Ông nội, ông không sao chứ?” Hoa Chiêu hỏi.
“Tốt tốt.” Hoa Cường gật đầu liên tục.
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Đại Vĩ Tiểu Vĩ, Đại Cần Tiểu Cần vui vẻ nhìn lên, nhìn thấy Hoa Chiêu, liền khóc: "Chị ơi!"
"Con cuối cùng đã trở lại!"
Trương Quế Lan đang khóc đến không kềm chế được liền bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, lập tức đã ngừng lại nước mắt.
Hoa Chiêu chỉ nhìn ba người trước mặt Trương Quế Lan, bà Lưu, Lưu Hướng Tiền, Lưu thông.
"Các ngươi lại tới làm gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận