Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 43


Hoa Chiêu kéo Diệp Phương bước ra khỏi hành lang với ánh mắt thiêu đốt sau lưng và ra khỏi khu cư xá.
Diệp Phương đột nhiên nhét cho cô 20 đồng: "Hôm nay đi chơi bên ngoài đi. Nếu đói thì tìm quán ăn đi. Cô 6h tối sẽ tan làm, lúc đó cháu hãy quay lại."
“Không cần cô, cháu có tiền!” Hoa Chiêu đẩy trở lại.
"Của cháu là của cháu, ta cho chính là ta, nhanh đừng do dự, lại để người ta cười."
Sáng sớm là thời gian đi làm, người đến người đi, thật sự không nên lôi kéo, Hoa Chiêu cũng không phải là người thích đưa đẩy, cô đành chấp nhận.
Diệp Phương tốt với cô, cô sẽ báo đáp gấp đôi nó.
Diệp Phương mỉm cười, vỗ vỗ tay cô, rồi đi làm.
Hoa Chiêu lên xe buýt.
Nơi nào đáng ghé thăm nhất trong năm 76? Không phải công viên, không phải trung tâm mua sắm, mà là một sản phẩm độc nhất vô nhị của thời đại này: Cửa hàng di tích văn hóa.
Di vật văn hóa, cổ vật là đồ tốt từ xa xưa, ai cũng biết.
Mười năm trước, sự điên cuồng ban đầu đã qua đi, di vật văn hóa và đồ cổ vẫn là những thứ tốt, có cửa hàng chuyên môn thu mua chúng, nhưng giá mua cực kỳ rẻ, một đồng cho một cái cén, vài đồng cho một bức tranh.
Sau đó bán lại cho các cán bộ cấp cao trên cấp 13 hoặc khách nước ngoài để kiếm ngoại hối.
Tất nhiên, một số cửa hàng chỉ nhận chứ không bán, và một số cửa hàng có thể bán những thứ bình thường cho những người bình thường.
Hoa Chiêu là hướng về những thứ " bình thường" này mà đến đấy. Những thứ trị giá hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu ở các thế hệ sau là “ bình thường” vào thời điểm này.
Ví dụ như tranh của Đại Thiên và Tề Bạch Thạch.
Sau khi xuống xe, Hoa Chiêu tìm được nó ở ven đường.
Kiếp trước cô chưa từng đến cửa hàng di vật văn hóa, nghe một khách hàng lớn tuổi nói năm đó ở khu này có cửa hàng di vật văn hóa, có đầy đủ đồ tốt, ngay cả bây giờ, đồ vật trong đó cộng lại có thể đổi ra một toà nhà cao ốc ở trung tâm thành phố của Thượng Hải!
Nhưng lúc đó, chỉ bán được giá bằng cải trắng.
Ông đã ở trong đó đào mấy cây “ cải trắng ", và vào những năm 1990, đổi được món tiền đầu tiên của mình và làm nên tài sản của mình.
Chính vì vậy ông ấy đã hối hận đến xanh ruột, “cây cải trắng” của ông ấy nếu đợi thêm 20 năm có thể đổi được một toà nhà. So với ông ấy đã làm việc chăm chỉ hơn 20 năm còn nhiều tiền hơn.
Hoa Chiêu một đường tìm kiếm, chợt thấy bên đường có một cửa hàng bán cải trắng, à không, là một cửa hàng di tích văn hóa.
Cô bước vào và ngay lập tức ngửi một mùi nồng đậm hương vị cổ xưa, thậm chí có chút mùi nấm mốc.
Căn nhà rất to và tối, giống như một cung tiêu xã, có quầy hàng, kệ, nhưng tất cả những thứ bán ra đều “tả tơi”.
Trong phòng có ba nhân viên bán hàng, phân ra ba góc tường.
Nhìn thấy Hoa Chiêu đi vào, ánh mắt ba người đều sáng lên.
Thật hiếm khi thấy một cô bé đến cửa hàng của họ, vẫn là một cô bé xinh xắn như vậy.
“Cô muốn bán cái gì?” Một ông lão chừng sáu mươi tuổi nhìn Hoa Chiêu, sau đó nhìn chằm chằm vào cặp sách phía sau cô hỏi.
Ở tuổi của ông, đối với cô gái nhỏ đã không còn cảm thấy hứng thú rồi, ông ta chỉ thích bảo vật.
Hoa Chiêu thấy ông ấy có thái độ không tệ, đi tới, cười nói: "Cháu muốn mua ít đồ, người bình thường đều có thể mua sao?"
Như vậy ah, ông ta chỉ tay về hướng tây: “Đằng này cái gì cũng được”.
Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn, có chút kinh ngạc.
Trên quầy phía trên có đủ loại đồ dùng, còn trên kệ phía sau là những cuộn tranh và thư pháp chưa mở ra, và tầng trong góc có đầy lọ sứ.
Có rất nhiều lựa chọn.
Hoa Chiêu vui vẻ đi về phía cánh đồng cải trắng.
Anh chàng xem quầy cũng rất vui.
"Cô gái, cô muốn mua gì? Có một vài chiếc vòng tay bằng ngọc bích. Chúng rất đẹp." Anh ta lấy ra một hộp trang sức từ quầy, trong đó có bảy hoặc tám chiếc vòng tay bằng ngọc bích, cũng như một vài đồ vật nhỏ như bông tai và nhẫn.
Màu sắc ở mức trung bình.
Các thế hệ sau giá ngọc bích tăng vọt, nó có giá trị nhiều nhất là hàng chục nghìn.
Vào thời điểm này, khách nước ngoài không thích ngọc và sẽ không mua nó. Các cán bộ cấp cao không thích những viên ngọc bích kém như vậy và sẽ không mua nó, vì vậy họ sẽ bán nó.
“Bao nhiêu?” Hoa Chiêu hỏi, chọn một chiếc vòng tay có màu sắc đẹp nhất.
"100." Anh chàng nói.
Hoa Chiêu đặt lại lần nữa, cô cũng không thích.
Mặc dù có thể kiếm được lợi nhuận sau khi mua nó với giá 100 đồng, nhưng việc kiếm hàng triệu và hàng chục triệu với 100 đồng có phải là tốt hơn không? Tại sao phải đi kiếm mấy chục nghìn?
“Còn có cái nào tốt hơn không?” Hoa Chiêu thản nhiên hỏi.
Người thanh niên do dự một chút, sau đó lại nhìn Hoa Chiêu, nói: “Chờ một chút.” Hắn xoay người đi vào cửa nhỏ phía sau, trong tay cầm một cái hộp đi ra.
Hoa Chiêu mắt sáng ngời khi nhìn chiếc hộp, đó là một chiếc hộp bằng gỗ gụ sơn mài, viền vàng và khảm bảy báu vật của Phật giáo, trân châu mã não xà cừ, vân vân.
Nó có thể quý ở thời cổ đại, nhưng nó không còn giá trị vào thời điểm này.
Gỗ gụ, như món đồ nhỏ này, cũng vô giá trị. Một chiếc bàn bằng gỗ gụ trị giá 5 đồng.
Trong mắt mọi người lúc này, thứ giá trị duy nhất là vàng ở các góc và tay nắm ngăn kéo.
Nhưng giá vàng bây giờ là bao nhiêu? Giá mua tại ngân hàng là 99 đồng 1 lượng, tức là gần 2 đồng một gam.
Vì vậy, chỉ cần chiếc hộp này không được sử dụng bởi danh nhân hoặc hoàng hậu hoặc quý phi nào đó, nó không có giá trị.
Anh chàng đem chiếc hộp không đáng tiền mở ra và lôi ra ba ngăn kéo trên và dưới, trong đó có một bộ trang sức bằng ngọc bích.
Vòng tay, vòng cổ, bông tai, nhẫn.
Hoa Chiêu hai mắt sáng lên, cô thích màu này!
Không phải màu xanh lục đế vương, mà là màu xanh lá cây Trịnh Dương, màu xanh lá nhạt, tuy rằng nhạt hơn một chút, nhưng thủy đầu tốt, gần như đạt tới loại thủy tinh, toàn thân cứng rắn, nhìn màu xanh lá cây, đặc biệt sáng sủa.
“Màu này rất hợp với các cô gái.” Anh chàng thì thào: “Cái này do… người trước đặt, nhưng sau này cô ấy nói rằng không muốn. Cô đến vừa vặn”.
Anh chàng nháy mắt với cô.
Mặc dù họ không phải là một cửa hàng trang sức và không nhận đặt hàng cao cấp, nhưng có rất nhiều thứ tốt như vậy, có đôi khi bán cho ai, chính là dựa vào quan hệ.
Cấp độ của bộ trang sức này ban đầu được yêu cầu đổi ra ngoại tệ, nhưng bây giờ có quá ít người nước ngoài ở Trung Quốc, cuối cùng họ đã xem qua một ít và không thích nó. Có người trên đó di chuyển một chút, và bộ trang sức đã bán trong nội bộ, có người đặt hàng liền, nhưng người đặt hàng mấy ngày không thấy đến lấy, nghe nói là xui xẻo ...
Anh chàng muốn bán nó cho Hoa Chiêu, nếu cô có đủ khả năng.
Nhưng chắc không sao đâu, khí chất của cô gái nhỏ này hơn hẳn những đứa con của cán bộ cấp cao mà anh từng thấy.
Hoa Chiêu nhặt lên chiếc vòng màu xanh lục, cho dù trong căn phòng thiếu ánh sáng, nó vẫn không che giấu được vẻ sáng chói.
Nó gần như hấp thụ ánh sáng.
Đột nhiên, Hoa Chiêu cảm thấy dòng năng lượng trong cơ thể nhanh hơn một chút.
Năng lượng màu vàng truyền đến tay cô chảy ra, sau khi ở trên vòng tay dạo một vòng, lại quay trở lại cơ thể cô, thân thể cô lập tức cảm thấy có chút khác thường, như là mát hơn.
Đó là tháng tám, thời điểm nóng nhất ở thủ đô, cô đi bộ tìm hết cửa hàng này, thân thể đau nhức, ở trong nhà đứng ngồi không yên một lúc.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy mát hơn rất nhiều.
Hoa Chiêu đợi một lúc lại cầm chiếc vòng, nhìn năng lượng quay trên đó ba vòng, cô hoàn toàn mát mẻ rồi, cô tin chắc chiếc vòng thật sự có ích cho mình.
Cô đeo chiếc vòng vào tay, nó vừa phải, không quá to cũng không quá nhỏ.
"Bao nhiêu?"
"Ai kêu cô đeo lên? Mau cởi ra cho tôi!"
Khi Hoa Chiêu vừa hỏi giá, một giọng nữ đã vang lên sau lưng.
Khi Hoa Chiêu nhìn thấy anh chàng phía đối diện, anh ta vẻ mặt đau khổ khi nhìn thấy người phụ nữ sau lưng mình, cô liền biết gặp phải người không dễ chọc đấy.
Cô quay người lại, người phụ nữ phía sau đã xông tới trước mặt, nắm chặt cổ tay cô: "Mau cởi ra cho tôi! Đây là của tôi!"
Hoa Chiêu nhìn rõ cô ấy hóa ra là một thiếu nữ mười tám chín tuổi, dung mạo khá tốt, vẻ mặt bướng bỉnh.
Cô gái trạc 20 tuổi đứng cạnh ngược lại đã nhìn quen, cười đến ôn nhu đấy.
“Buông ra.” Hoa Chiêu nhìn chằm chằm cô gái 18 tuổi rồi nói.
"Tôi sẽ không! Nếu cô tháo chiếc vòng ra, tôi sẽ buông ra!" Cô gái nói, tự mình đi tới tháo chiếc vòng, nhưng Hoa Chiêu cũng là dùng sức đeo vào. Bây giờ cô không hợp tác, và sẽ không dễ dàng để lấy nó ra.
Hoa Chiêu xoay cổ tay, thoát khỏi tay cô gái, quát lớn: "Có chuyện thì nói, đừng động thủ! Tôi là phụ nữ có thai, bị thương thì cô đền không nổi!"
Câu này phát huy tác dụng, cô gái cũng không vội vàng nhào qua, nhìn chằm chằm bụng Hoa Chiêu rồi lại nhìn mặt, không ngờ một cô gái trẻ như vậy đã kết hôn.
Anh chàng bán hàng cũng tỏ vẻ ngạc nhiên và thất vọng.
Tề Linh Linh lùi lại một bước, chỉ vào Hoa Chiêu: "Mau cởi vòng tay ra!"
Hoa Chiêu quay lại hỏi anh chàng: "Bộ trang sức này là của cô ấy sao?"
“Không!” Anh chàng lắc đầu ngay lập tức.
Hoa Chiêu hơi ngạc nhiên, cô cứ tưởng chủ nhân của đơn hàng đang ở đây, nhưng không phải vậy, dễ dàng như vậy.
“Nhìn đi, anh ta nói không phải.” Hoa Chiêu nhìn cô gái.
"Đồ trang sức này do chị họ tôi định đặt! Tôi giúp cô ấy lấy!" Cô gái trừng mắt nhìn chàng trai.
Hoa Chiêu cười quay đầu nhìn anh chàng: "Ở đây có nhận đặt trước không?"
Anh chàng lắc đầu nguầy nguậy: "Kiên quyết không nhận!"
Quy tắc bất thành văn hay sao đó, làm sao có thể nói ra bên noài được! Ngay cả những gì mọi người đang làm, một khi đã ra ánh sáng, sẽ c.h.ế.t chắc!
"Tại sao anh lại làm thế này! Sao anh không dám thừa nhận?! Anh có biết tôi là ai không? Anh có biết bố tôi là ai không? Tôi muốn nói cho bố tôi biết và sa thải tất cả các người!"
Tề Linh Linh tính tình rất lớn, chỉ có một mình cô ta nói chuyện, cô ta vươn tay ra, mọi người trong phòng đều không có rời đi, bao gồm cả Hoa Chiêu.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên không tốt, ánh mắt nhìn cô ta đều mang theo oán khí. Còn nói với bố cô ta?. Bố cô ta có ở xa không? Họ muốn xem liệu bố cô ta có khả năng này không.
Những người có thể làm việc ở đây đều có trình độ và lai lịch một chút, nếu như ngày thường sẽ cho Tề Linh Lăng một chút thể diện, nhưng hiện tại, đặt hàng là chị họ Tề Linh Linh, nhà cô ta đã xong, không biết lúc nào sẽ đến nhà Tề Linh Linh này.
"Linh Linh, không thể lấy thế đè người." Hạ Lan lan lôi kéo cánh tay Tề Linh Linh nói ra.
Tề Linh Lăng khịt mũi, có chút bất mãn, nhưng cha cô nói bây giờ cô nhất định phải nghe lời chị Hạ, sau đó mới thả bọn họ đi!
“Bộ trang sức này bao nhiêu tiền? Tôi mua!” Tề Linh Lăng chỉ vào hộp trang sức nói.
Anh chàng nhìn Hoa Chiêu, ngay khi Hoa Chiêu đang định nói, ông lão ở đằng xa đột nhiên lên tiếng, bước tới nói: "2000."
Anh chàng trừng mắt.
Tề Linh Linh ánh mắt so với hắn lớn hơn: "Không phải là 1.000 sao? Không ngờ ông nhất thời tăng giá! Tôi sẽ đi kiện ông!"
"1000, đó là đô la Mỹ." Ông lão lấy ra một nhãn từ hộp trang sức và nói, "Cô có thấy nó không? Giá được ghi rõ ràng, 1000 đô la Mỹ. Trong nước, nó là 2000 đồng."
Đương nhiên không phải như vậy, họ đã đồng ý với chị họ của cô ta rằng nó thực sự là 1.000 đồng, và giá đã được thống nhất trong một cuộc họp nội bộ.
Nhưng bây giờ là 2000.
Ông muốn dập tắt cuộc chiến này và để tất cả rút lui.
“Được rồi, 2000, thành giao.” Hoa Chiêu nói.
Tất cả mọi người...
Hoa Chiêu cởi cặp sách, từ trong đó lấy ra hai xấp tiền đã gói sẵn, đặt trước mặt anh chàng.
"Chính xác là 2000, anh tính đi."
Anh chàng chớp mắt nhìn ông già.
Ông có thể làm gì? Lời vừa nói ra, còn chưa rơi xuống đất đâu, sao có thể lấy lại được?
Không thể.
Anh chàng bắt đầu đếm tiền một cách vui vẻ. Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Tề Linh Linh, liền biết rằng cô không có đủ tiền!
Tề Linh Linh nghiến răng nghiến lợi nhưng bất lực, cô biết bây giờ cô về nhà, cũng không thể lấy thêm 1.000 tệ nữa. Đây là 1.000, đều là vì mục đích làm việc, ba nhà góp lại.
“Chị Lan Lan, thật xin lỗi, em không thể mua làm quà sinh nhật cho chị.” Tề Linh Linh lập tức xin lỗi người phụ nữ bên cạnh: “Nhưng những thứ khác trong nhà này, miễn là dưới 1.000 tệ, có thể chọn bất cứ thứ gì mình muốn! Em mua được liền mua tất cả chúng cho chị! "
Cọ ~ Mọi con mắt đều đổ dồn về Hạ Lan Lan.
Hóa ra là đồ mua cho người phụ nữ này, nhưng cô ấy lại điềm nhiên đi cùng trước đó giống như đi dạo cùng.
Ngoài ra, chị gái gì a, một món quà sinh nhật trị giá 1.000 đồng?
Tất cả đều giao dịch với những người cấp cao, và một vài người bán hàng ngay lập tức hiểu được ý nghĩa.
Tôi nghe nói rằng họ Tề sắp kết thúc, gần đây đang điên cuồng tìm đường sống.
Hạ Lan Lan mặt xanh mét, không nên đi cùng với tên ngốc này!
Tề Linh Linh hiểu lầm cô ta chỉ thích một bộ trang sức này thôi, những thứ khác trong nhà đều là chai lọ, hoặc chỉ là một vài bức tranh vỡ nát, cô gái nào cũng không thích.
Bộ đồ trang sức này thực sự rất hiếm, nếu không phải cha ra lệnh, cô cũng không muốn tặng người khác.
Cô trừng mắt nhìn Hoa Chiêu: "Cô tên gì? Cô đến từ đâu?" Cô kết luận Hoa Chiêu không đến từ thủ đô, có thể tuỳ ý lấy ra 2000 đồng. Nếu Hoa Chiêu là ơ địa phương này, đã sớm nổi danh rồi.
Dù sao lớn lên xinh đẹp như vậy…
"Tôi tên Hoa Chiêu."
"Cái gì? Tên cô là gì? Hoa Chiêu?" Hạ Lan Lan nhìn chằm chằm Hoa Chiêu và kêu lên không tin. Cô ta lại đột nhiên nhìn chằm chằm bụng của cô, Hứa Chiêu mang thai.
"Diệp Thâm là gì của cô?"
Huh? Vậy mà biết rõ Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm có quan hệ? Vẫn là giai điệu này? Xem ra dường như lại là một bông hoa đào nát khác của người đàn ông nhà cô.
“Anh ấy là chồng của tôi, cô có biết anh ấy không?” Hoa Chiêu nở nụ cười thuần khiết xinh đẹp, vẻ mặt ngốc bạch ngọt.
Hạ Lan Lan ánh mắt lóe lên, cô ta chậm rãi bỏ đi gai nhọn trên người, cố gắng nặn ra một cười ôn nhu: "Anh trai tôi và Diệp Thâm là bạn tốt. Lúc tôi đi gặp anh trai, đã gặp anh ấy mấy lần."
“Như vậy ah.” Hoa Chiêu tiếp tục cười ngây ngô.
Tề Linh Linh đột nhiên nói: "Mọi người đều quen biết, có thể tặng bộ trang sức này cho chị Lan Lan không! Cô ấy sắp tổ chức sinh nhật rồi!"
Hạ Lan Lan ngay lập tức kéo cánh tay của Tề Linh Linh, giống như muốn ngăn cản, nhưng cũng không lên tiếng.
Hoa Chiêu liền xác định cô ta là người như thế nào, trong lòng tự giễu.
“Bao nhiêu tiền?” Hoa Chiêu cười hỏi.
Tề Linh Linh nắm lấy 1.000 đồng trong tay, nhìn chằm chằm Hoa Chiêu: Sao lại không biết xấu hổ mà hỏi? Người ta sinh nhật, đưa quà còn muốn lấy tiền sao?
Hoa Chiêu hiểu được ánh mắt của cô ta, cảm thấy hôm nay đi ra ngoài thật sự không có xem hoàng lịch, không ngờ lại gặp phải một đóa hoa lạ.
"Ý của cô là? Cô muốn tôi tặng bộ trang sức này làm quà sinh nhật cho cô gái này sao?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi, vẻ mặt ngây thơ.
Ánh mắt của Hạ Lan Lan lóe lên, cuối cùng mỉm cười, hóa ra cô ta cũng là một kẻ ngốc như Tề Linh Linh. Vậy thì giải quyết rất dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận