Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 207
Hiện tại ra nước ngoài du học tuyệt đối là chuyện lớn, không chỉ một mình Diệp Danh chú ý.
Tạ Xuyên cũng đã chú ý, hắn muốn ra nước ngoài du học.
Đây mới thực sự là bước đi giúp hắn thăng chức nhanh chóng!
Đại học Bắc Kinh có hạn ngạch cho sinh viên đi du học, hắn đã biết, hơn nữa lần này đặc biệt nhiều, mười người.
Tuy nhiên 10 hạn ngạch này sẽ phân bổ cho các khoa khác nhau, nhưng khoa nông nghiệp năm nay rất hiếm có mà đạt được một suất, hắn nhất định phải có.
Hắn cũng là sinh viên hệ nông nghiệp đấy.
Nông nghiệp không phải là chuyên ngành tốt, hắn có thể vào được đại học Bắc Kinh cũng đã không tệ rồi, không chọn những môn chuyên ngành khác, cho học cái gì thì học cái đó.
Kết quả hắn vừa mới bắt đầu chạy quan hệ đã được cho biết, cái danh ngạch này đã định rồi.
"Cho ai rồi?" Tạ Xuyên hỏi.
Sờ lên đồ trong túi quần, "Quan hệ" nói cho hắn biết: "Anh khẳng định biết người này, Hoa Chiêu."
Con mắt Tạ Xuyên lập tức nheo lại.
Hoa Chiêu ah. . . . Ngược lại cũng vừa vặn!
"Chuyện này không hợp lý." Tạ Xuyên nói ra: "Cô ta là sinh viên đại học năm nhất, hơn nữa chỉ lên lớp học hơn một tháng, dựa vào cái gì mà có thể làm du học sinh, không phải nói du học sinh chỉ tuyển sinh viên năm 3, năm 4 cùng nghiên cứu sinh sao?"
10 năm trước không có du học sinh, hắn nói là kinh nghiệm của trước 10 năm đó.
"Cái này cậu nói với tôi cũng không có tác dụng gì, tôi nói cũng không tính." Quan hệ quay người đi nha.
Tạ Xuyên đứng nguyên tại chỗ nửa ngày sau đó lập tức hành động.
Rất nhanh, trong sân trường bắt đầu lưu truyền chuyện Hoa Chiêu đi cửa sau chiếm lấy danh ngạch du học sinh.
Tuy đang là thời gian nghỉ hè, nhưng lúc này thời điểm giao thông không thuận tiện, được nghỉ hè nhưng có rất ít sinh viên ngoại tỉnh về nhà, bọn hắn có thể ở lại trường học tiếp tục học tập.
Mà sinh viên bản địa cũng mỗi ngày đều đến học tập.
Cho nên sinh viên trong trường đại học cũng không ít hơn ngày bình thường.
Đi cửa sau, nắm quan hệ, chiếm lấy danh ngạch không thuộc về mình, thật sự là một chuyện rất xấu xa, lập tức đưa tới sự phẫn nộ của quần chúng.
Rất nhiều người chắn ở trước cửa phòng làm việc của lãnh đạo trường học, để cho bọn họ phải đưa ra lời giải thích.
Nói cái gì mà nói? Đây là bên trên trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh, bọn hắn không có cách nào nói.
"Bạn học Hoa Chiêu rất ưu tú đấy, là thủ khoa của kỳ thi đại học năm nay ở thủ đô." Một người lãnh đạo nói ra.
"Nhưng ra nước ngoài du học không phải chỉ xem chuyện thành tích đấy? Cô ta còn chưa bắt đầu học môn chuyên ngành!"
"Đúng! Còn có các học phần khác, cô ta cũng chưa đủ!"
"Còn có anh ngữ, cô ta biết sao? Đi ra nước ngoài cũng sẽ lãng phí danh ngạch này!"
"Dựa vào cái gì mà cho cô ta?"
Tình cảm quần chúng xúc động, đám người vây lại càng nhiều.
Lãnh đạo rất sợ trận chiến này, lập tức gọi điện thoại cho bên trên.
Bên trên cũng hiểu được khó giải quyết, đã gọi điện thoại tới cho Diệp Danh.
Hắn gây chuyện, lại để cho chính hắn thêm a, thêm tốt rồi, bọn hắn liền bỏ qua.
Diệp Danh đến tìm Hoa Chiêu: "Có muốn nói cho bọn họ chuyện em cống hiến hạt hướng dương không? Nói ra khẳng định có thể dẹp loạn rồi."
Hoa Chiêu cống hiến nhiều hạt hướng dương như vậy, tạo ra bao nhiêu giá trị không nói trước, chỉ nói viêc đã nghiên cứu ra hạt hướng dương được tối ưu phẩm chất hạt, ở khoa nông nghiệp, danh ngạch này không để cho cô thì cho ai?
Cho những sinh viên chỉ biết trồng trọt kia sao?
"Không nói." Hoa Chiêu lắc đầu: "Vậy thì kéo ra nhiều chuyện lắm, có người nhất định sẽ nắm chặt chuyện hạt hướng dương ở đâu ra không thả."
Cái này một khi đã kéo chính là kéo lớn rồi.
Diệp Danh gật đầu: "Vậy em định làm thế nào?"
"Năm nay tuyển du học sinh, có những chương trình gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Năm nay tuyển chọn du học sinh cùng trước kia khác nhau, sinh viên chiếm 60%-70%, còn lại là bồi dưỡng sinh cùng nghiên cứu sinh. Tiêu chuẩn của sinh viên là ít nhất 18 tuổi, lớn nhất 20 tuổi."
Diệp Danh cười nói: "Em nguy hiểm thật."
Hoa Chiêu năm nay 20 tuổi, chậm thêm mấy tháng sẽ quá hạn rồi.
"Hơn nữa sinh viên phải xem thành tích thi tốt nghiệp trung học, thành tích của một môn trong khoa cùng trình độ ngoại ngữ." Diệp Danh giảng giải kỹ càng cho cô, sau đó hỏi: "Em biết anh ngữ sao?"
"Biết một chút, tự học đấy." Hoa Chiêu chỉ chỉ một loạt sách trên giá sách.
Trên thị trường có thể mua được sách anh ngữ, cô đều có, còn có máy ghi âm cùng băng từ.
Đây đều là đạo cụ, không thể thiếu.
Diệp Danh gật đầu, Hoa Chiêu đã nói cô tự học rồi, anh liền an tâm, cũng không cần thi nữa.
"Vậy thì quang minh chính đại cùng bọn họ đấu một trận!" Diệp Danh nói
Hoa Chiêu cười cười, cô cũng nghĩ như vậy.
Cô lập tức đến trường học.
Đám người từ lúc cô đến gần liền an tĩnh lại.
"Nghe nói mọi người đối với việc tôi chiếm được danh ngạch du học sinh rất có ý kiến?" Hoa Chiêu cười hì hì hỏi.
Cái thái độ nói chuyện thong dong này cũng không thích hợp, quả thực là khiêu khích.
Cái này chọc giận một số người.
"Thật là không biết xấu hổ!"
"Lần đầu trông thấy người đi cửa sau còn có thể hùng hồn như vậy đấy!"
Hoa Chiêu không phải đến để tìm mắng đấy, lập tức hô: "Ngừng!"
Biểu cảm của cô rất nghiêm túc và trang trọng, rất có khí thế.
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
"Các ngươi đều biết tiêu chuẩn tuyển chọn du học sinh năm nay sao? Đừng viện lý do 10 năm trước kia, năm nay quy định đã thay đổi." Hoa Chiêu nói.
"Ah?"
"Đổi thành cái gì?"
"Làm sao cô biết?"
Thảo luận về việc gửi học sinh đi du học, đã được các đại lão thảo luận nội bộ vào giữa tháng 6.
Hiện tại mọi người chỉ nghe được tiếng gió, cũng bởi vậy, kỳ nghỉ năm nay cũng không trở về nhà.
Hoa Chiêu giơ tờ giấy trong tay lên, lớn tiếng đọc ra.
Đây là dự thảo tuyển chọn.
Nó gần giống với những gì cô biết ở kiếp trước.
Bắt đầu từ năm nay, việc điều động học sinh đi du học sẽ được làm rất mạnh mẽ, mà cô đã bắt kịp nhóm đầu tiên.
Đám người lẳng lặng nghe, ánh mắt chậm rãi thay đổi.
Những học sinh muốn xét tuyển năm nay thực tế phụ thuộc vào kết quả xét tuyển đại học…Ở đây ngoại trừ sinh viên mới vào năm nhất, ai có thành tích thi đại học?
Bọn họ đều là sinh viên công nông binh ah!
Nếu chỉ nhìn vào kết quả thi tuyển sinh đại học và độ tuổi, Hoa Chiêu xác thực rất phù hợp cách, hơn nữa không ai có thể vượt qua cô.
Hạn ngạch này không được xác định trước đấy, không để cho cô thì cho ai?
Chẳng lẽ đưa cho người đứng nhất từ dưới lên sao?
Tạ Xuyên nhất thời không tiếp thụ được chuyện này, lập tức nói: "Bên trên còn nói người có kiến thức chuyên môn xuất sắc mới có thể được tuyển chọn! Tôi muốn cùng cô so tài!"
Hắn thực sự muốn xuất ngoại, loại tâm tính này vượt qua cả việc đưa bố mẹ trở lại công tác.
Nhân viên làm tháng được hơn mười đồng thì có là gì? Hắn muốn đi ra nước ngoài kiếm tiền đô!
Hơn nữa đem Hoa Chiêu đè xuống, chuyện hắn đã đáp ứng Văn Tịnh có phải là coi như cũng hoàn thành không?
Người phụ nữ có thai cùng Hoa Chiêu có cừu oán, đã tra xét được. Hắn đã tra ra Văn Tịnh, tra ra Đỗ gia, đã tiếp nhận điều kiện của Văn Tịnh.
"Anh muốn so cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"So chuyên ngành, so ngoại ngữ, so thực hành!" Tạ Xuyên quay đầu, đối với người xung quanh nói: "Tất cả mọi người có thể tới một lần! Tôi cảm thấy được, những người có kiến thức tốt hơn cô có rất nhiều, càng có tư cách đạt được danh ngạch du học sinh.”
"Đúng!"
"Chính là như vậy!"
"Tuyển chọn chính là sinh viên nông nghiệp, một tân sinh viên vừa học mấy như cô có tư cách gì theo chúng tôi cạnh tranh?”
Tạ Xuyên lập tức buôn bán có lời cho mình một làn sóng hảo cảm.
Hắn không sợ cùng bất luận kẻ nào so, môn chuyên ngành, năm nào cũng đứng thứ nhất.
"Thực hành so như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận thương lượng trong chốc lát, cuối cùng Tạ Xuyên nói: "Chúng ta thi trồng dâu tây, ai có thể trong thời gian ngắn nhất, đào tạo ra giống dâu tây tốt nhất, sẽ thắng."
Chu kỳ sinh trưởng của dâu tây là 20-60 ngày, đủ để thu quả trước khi xuất ngoại.
Hoa Chiêu cười: "Tốt, vậy thì so cái này, tôi thích."
Các phòng ban làm việc rất nhanh chóng, số lượng người đăng ký tham gia cuộc thi bắt đầu được thống kê ngay trong ngày.
Có rất nhiều người, cuối cùng là hơn 200 người, tất cả đều là sinh viên năm thứ hai, thứ ba và thứ tư, không có sinh viên năm nhất.
"Bọn hắn có ý tứ gì? Thấy cô dễ bắt nạt sao?" Tôn Thượng đã bất chấp tránh hiềm nghi, tới tìm Hoa Chiêu.
Thấy nhiều người có bộ dạng kích động như vậy đã bị chọc tức.
"Bọn hắn có thể là muốn đánh bại Hoa Chiêu, để nângg cao thanh danh cho bản thân." Phương Vũ nói ra: "Dù sao hiện tại bọn hắn đã danh bất chính, ngôn bất thuận rồi, nếu như có thể thắng Hoa Chiêu, vậy chứng tỏ bọn hắn rất lợi hại."
Đó là, thắng người đạt thủ khoa kỳ thi đại học đấy, không phải là có thể dát vàng trên mặt sao?
"Nhưng bây giờ là thi chuyên ngành, thi thực hành, bọn hắn cũng không biết xấu hổ!" Tôn Thượng vẫn rất tức giận.
Hoa Chiêu đạt điểm cao kỳ thi đại học không phải giả, nhưng cô thật sự còn chưa bắt đầu học chuyên ngành, huống chi là thực tế.
"Cái này rõ ràng là bắt nạt người rồi. Chiến thắng không vẻ vang!" Lôi Xuân cũng rất tức giận.
Hoa Chiêu cười: "Thi thực hành tôi khẳng định không thua được, tôi đã bắt đầu thực hành từ lúc biết đi rồi."
Mấy người nghẹn lại, đã quên Hoa Chiêu là dân quê.
Hầu hết những người học trong trường này đều là người thành phố, dân quê rải rác không có mấy.
Ngay cả khi có một số ít người ở nông thôn học đại học, đa sô họ cũng sẽ không học nông nghiệp.
Lên đại học không không phải là vì nhảy ra khỏi nông thôn sao? Kết quả học hành vài năm lại trở về trồng trọt rồi hả? Người xung quanh biết được sẽ cười bọn hắn đấy.
"Vậy vẫn còn thi chuyên ngành cùng anh ngữ đây này. . . Cô có nắm chắc không?" Tôn Thượng hỏi.
Bọn họ đã trông thấy trong nhà Hoa Chiêu có sách anh ngữ rồi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cô xem qua!
Hoa Chiêu trước kia làm sao có thời giờ xem? Thời gian nhàn rỗi đều dạy phụ đạo cho bọn hắn rồi.
"Tôi chỉ không có nhiều tự tin trong các môn chuyên ngành."
Học kỳ này cô không đi học được mấy tháng, thực ra ở nhà đã đọc vài cuốn sách chuyên môn, cô hiện tại đối với nông nghiệp cảm thấy rất hứng thú, nhưng cô chưa làm qua đề kiểm tra, cũng chưa từng thi những môn chuyên ngành này, cũng không biết cùng những người học được vài năm thi như thế nào.
Ba người lập tức không lên tiếng rồi, tâm đều nhấc lên, chính Hoa Chiêu cũng không tin chắc, bọn hắn càng không có rồi.
“Nhưng nó không phải là một vấn đề lớn!” Hoa Chiêu thần bí cười cười.
Ngày hôm sau, buổi sáng thi môn chuyên ngành, buổi chiều thi anh ngữ.
Bài thi chuyên ngành giữ lại 10 người, sau đó anh ngữ giữ lại 5 người, những người còn lại mới tiến hành tỷ thí thực hành.
Bằng không thì trường học cũng không có sân bãi cho 200 người cùng trồng dâu tây, một người trồng một cây sao?
Cuộc thi rất nghiêm khắc, rất chính quy, trường học rất xem trọng.
200 mọi người ở trong một phòng học rất lớn tiến hành cuộc thi, Hoa Chiêu ở vị trí bắt mắt nhất.
Nhưng cái này không trở ngại cho việc cô ăn gian. . . . .
Trong một ô tô bên ngoài trường học, tất cả các sách giáo khoa chuyên ngành nông nghiệp đã được mở ra, dưới mặt ghế là một chậu hoa, bên trong là một gốc cây dây leo cô tỉ mỉ nuôi dưỡng hơn một năm.
Đã sắp thành tinh rồi.
Hiện tại dây leo duỗi ra rất nhiều xúc tu, trước một quyển sách đều có một nhánh thân cây, Hoa Chiêu muốn tìm cái gì, nó phụ trách lật sách.
Đối với cô, cuộc thi này tương đương với một cuộc thi mở sách…
Cô một chút chột dạ cũng không có, sinh viên đại học năm 4 đã tốt nghiệp ra trường đang đợi phân phối công tác cũng trở về cùng cùng một người chưa từng học qua môn chuyên ngành là cô cạnh tranh rồi.
Người ta còn không biết xấu hổ, tại sao cô lại xấu hổ?
Bài thi có hai trang, đề rất nhiều, Hoa Chiêu trả lời rất chậm.
Không biết ai đã nghĩ ra câu hỏi này, có vẻ không mấy thiện cảm với cô, bên trong bao gồm toàn bộ kiến thức chuyên môn từ học kỳ 2 năm nhất đến năm 4, hơn nữa năm nhất còn rất ít.
Phải mất thời gian để cô tìm thấy nó.
Dù sao trước kia cô còn ở cữ kia mà, kỳ thật không có bao nhiêu thời gian xem sách chuyên ngành.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn trả lời xong bài thi trong thời gian quy định.
Lúc này vẫn còn nhiều người đang vắt óc suy nghĩ.
Tại đây còn có sinh viên năm 2 năm 3 đấy, bọn hắn cũng chưa học xong! Sinh viên năm 4 đã tốt nghiệp cũng chưa chắc đã biết toàn bộ.
Mấy giáo viên làm giám thị đi qua đi lại trước bàn của Hoa Chiêu vô số lần, càng xem càng kinh ngạc.
Đợi cô trả lời xong nộp bài thi, mấy người giáo viên đều là một biểu cảm im lặng.
Mọi người nhao nhao suy đoán làm sao vậy.
Không trả lời được? Nộp giấy trắng? Viết loạn?
Cô ta cũng chỉ có thể như vậy a!
Một giờ chiều, cả bài thi đều đã chấm xong, thành tích được làm thành một tờ bảng vàng, dán ở trên tường.
"Điều đó không có khả năng!" Mọi người nhìn thấy cái tên đầu tiên trên bảng lại là Hoa Chiêu, hơn nữa là điểm cảm nhất 100, vượt qua tên thứ hai hơn mười điểm, lập tức nổ.
"Điều này sao có thể?"
"Cô ta nhất định là ăn gian rồi!"
"Đúng! Ăn gian rồi!"
Tôn Thượng đứng ở bên ngoài đám người, lập tức cảm thán: "Một màn rất quen thuộc ah, lại có con tin nghi ngươi ăn gian."
Phương Vũ cùng Lôi Xuân cũng vẻ mặt phức tạp, lúc trước các cô không cùng những người khác hò hét kêu gào, mới có ngày hôm nay.
5 giáo viên giám thị đều đi ra, đứng ở bảng vàng nhìn mọi người.
"Bài thi của Hoa Chiêu, chúng tôi đã nhìn xem toàn bộ hành trình, không có bất kỳ hành vi gian lận nào, các người không cần nghi vấn."
Đám người không lên tiếng rồi, kỳ thật phàm là người có lý trí cũng biết khả năng Hoa Chiêu gian lận rất nhỏ.
Bàn trong lớp chỉ là một tấm ván, trống trơn không có sách vở thì làm sao gian lận?
"Cô ta chắc chắn biết rõ đề thi rồi!" Không biết ai đó đã hét lên một câu.
“Lại là như thế này, lại là như thế này!” Tôn Thương lập tức nói.
Hoa Chiêu lại thi được vị trí thứ nhất, nghiền áp tất cả mọi người, tâm tình của hắn lập tức bay lên, mặt mày hớn hở đấy.
"Cái này cũng không có khả năng." Một giám thị nhíu mày: "Đề thi là do tất cả giáo viên lớn tuổi cùng nhau ra đấy, buổi sáng hôm nay mới tập hợp cùng một chỗ in ấn ra, toàn bộ hành trình cũng có người nhìn xem, không tiết lộ ra ngoài một phần."
Tuy đã nói như vậy, nhưng vẫn có người không tin.
Giáo viên cũng không rảnh để trấn an tâm tình của bọn hắn: "Cuộc thi buổi chiều sắp bắt đầu, mời 20 bạn học đầu danh sách vào trong phòng học chuẩn bị sẵn sàng."
Đám người dần dần an tĩnh lại, 20 người đi ra.
200 người lấy 20, Hoa Chiêu có gian lận hay không kỳ thật cùng những người khác không quan hệ nhiều lắm, cho dù không có một vị trí của Hoa Chiêu, cũng sẽ không đến lượt bọn hắn.
Người thứ 21 cũng không có phản ứng kịch liệt gì, bởi vì anh ngữ không tốt, khẳng định sẽ không nằm trong 5 người tốp đầu, cho dù Hoa Chiêu có bị loại, thì danh ngạch du học sinh kia cũng không phải là hắn đấy.
"Không có chuyện gì nữa thì tất cả giải tán đi, buổi chiều còn có lớp." Một giáo viên nói.
Mọi người cũng nghe lời, giải tán lập tức.
Bọn họ là muốn đánh bại Hoa Chiêu chứng minh chính mình, nhưng hiện tại mình đã thất bại, dây dưa nữa sẽ thua hết tất cả.
Trở thành sinh viên vài năm rồi, bọn hắn đều rất lý trí.
Mặc kệ Hoa Chiêu có gian lận hay không, bọn hắn chỉ biết thuận theo chiều gió, sẽ không tự mình ra mặt cứng đối cứng đấy.
Không phải đã có đồn đại, lai lịch của Hoa Chiêu không nhỏ.
Người có lý trí cũng sẽ không đắc tội loại người này.
Cuộc thi anh ngữ rất đơn giản, một người đọc một bài báo, phiên dịch một bài báo.
Đọc trước, sau đó viết.
20 người ngồi ở dưới nghe, cũng coi như giám thị rồi, tất cả mọi người cùng nhìn xem, tránh khỏi trong chốc lát lại có người nói ăn gian.
Hoa Chiêu là người đầu tiên lên đài, cầm lấy một trang giấy mà giáo viên đưa, chậm rãi đọc lên.
Vừa há miệng ra, các sinh viên khác đã biết rõ chính mình thua.
Âm điệu London tuyệt đẹp này, hay hơn những gì họ nghe được trên băng từ.
Cho dù cô ta gian lận, lấy được đề thi trước để luyện tập, nhưng chỉ bằng cách phát âm này, bọn hắn đã thua.
Tạ Xuyên nắm chặt hai đấm, làm sao có thể!
Cũng may, mục tiêu của hắn là ra nước ngoài du học, nên anh ngữ cũng không tệ, kết quả đứng thứ hai.
Tạ Xuyên liếc nhìn Hoa Chiêu, không sao, kỳ thật hai lần thi trước này chỉ là để xem xét trình độ, cuối cùng điểm số thực hành mới quan trọng nhất, người nào thắng thực hành, người đó có thể ra nước ngoài học.
Dù sao quốc gia hiện tại bồi dưỡng du học sinh, cần nhất chính là thực lực thật sự, đây là khoa nông nghiệp, không phải là khoa tiếng anh, coi trọng nhất vẫn là thiên phú về nông nghiệp.
Tạ Xuyên hé mắt, xem ra cuộc thi cuối cùng này, hắn vô luận như thế nào cũng phải thắng.
Khoa Nông nghiệp có ruộng thí nghiệm và lán thí nghiệm riêng, nhà trường mở rộng cửa cho sinh viên tự chọn nơi trồng dâu.
Môi trường trồng cây là một yếu tố rất quan trọng, đây cũng là địa điểm thi.
Bất quá mỗi người chỉ có 3 mét vuông diện tích, trồng một ít là đủ rồi.
4 người chọn nhà kính, Hoa Chiêu chọn một bãi đất trống.
Nhìn thấy sự lựa chọn của cô, 4 người còn lại đều mỉm cười, người thường chính là người thường.
Khi nhiệt độ cao dâu tây phát triển nhanh, khi nhiệt độ thấp dâu tây sinh trưởng chậm, chút tập tính này đã được mọi người nghiên cứu.
Thân là những người học khoa nông nghiệp, bọn hắn đều hiểu.
Hoa Chiêu đương nhiên cũng hiểu.
Là một người yêu thích vùng quê, dâu tây chỉ đơn giản là một bài học cơ bản, nhiệt độ và độ ẩm có thể làm cho dâu tây phát triển với tốc độ tối đa là bao nhiêu, cô đã học được ở kiếp trước.
Thông thoáng.
Và những kiến thức cô đã học ở kiếp trước vẫn chưa được nghiên cứu ra vào lúc này.
Bây giờ đã là đầu tháng 8, thời tiết vẫn còn nắng nóng, nếu trồng trong nhà kính nhiệt độ quá cao sẽ không tốt.
Giáo viên nhìn bọn hắn, cái gì cũng chưa nói, phân cho 5 người mỗi người một phần hạt giống dâu tây giống nhau là được rồi.
Làm thế nào để trồng những hạt giống này ra dâu tây có vị ngon hơn, đây là mục đích nghiên cứu của họ, đồng thời cũng là tiêu chuẩn đánh giá.
Hoa Chiêu cầm được hạt giống bắt đầu bận rộn công việc, dựng lên một lán nhựa trên khu đất 3 mét vuông được giao cho cô.
Nhiệt độ trong nhà kính cao vào ban ngày và nhiệt độ bên ngoài xuống thấp vào ban đêm, vì vậy cô cũng cần có một cái lán nhựa để điều tiết một chút.
Hơn nữa lán nhựa plastic, ban ngày có thể dễ dàng mở ra để thoát nhiệt độ, nhà kính thủy tinh lại không làm được như vậy.
Có những cây trồng thử nghiệm khác trong đó, không thể phá hủy nhiệt độ của những cây trồng khác.
Tạ Xuyên thấy thao tác của cô cũng sửng sốt một chút liền kịp phản ứng, lập tức mày dạn mặt dày xin giáo viên đổi chỗ trồng.
Giáo viên liếc mắt nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có ấn tượng không tốt với hắn, không ngờ Tạ Xuyên lại là loại người này, đây mới gọi là gian lận, quả thực là sao chép.
Nhưng hạt chưa gieo, cũng không sai quy luật, giáo viên nói: "Anh đi hỏi Hoa Chiêu xem cô ấy có đồng ý không."
Trái với dự đoán của giáo viên, Hoa Chiêu vui vẻ đồng ý.
"Bất quá ruộng thí nghiệm của anh cách xa tôi một chút." Hoa Chiêu nói.
"Được." Tạ Xuyên cũng thống khoái mà đồng ý.
Ban đầu hắn đề xuất trồng dâu tây vì hắn đã nhiều lần trồng dâu tây tại nhà và đã có kinh nghiệm.
Thao tác của Hoa Chiêu để cho hắn giật mình nhận ra một điểm khác, những thứ khác, hắn tự tin mình có thể làm tốt.
Ba người còn lại thấy vậy nhưng không thay đổi, họ vẫn trồng trong nhà kính, nghiên cứu về dâu tây đều dựa trên kiến thức trong sách giáo khoa và họ vẫn nghĩ nhà kính tốt hơn.
Hoa Chiêu đắp kín lán, sẽ đem hạt giống đã xử lý một đêm đều gieo xuống, sau đó mỗi ngày chụp ảnh làm ghi chép.
"Có rảnh thì tới giúp tôi liếc mắt nhìn một chút, thời gian khác tôi sẽ không tới." Cô nói với ba người Tôn Thượng nói.
Sắp xuất ngoại rồi, cô có rất nhiều thứ muốn chuẩn bị, hơn nữa cô không nỡ ông nội, mẹ, và bốn đứa em, cô muốn trở về ở cùng bọn hắn nhiều hơn một chút.
"Cô yên tâm đi, chúng tôi khẳng định sẽ trông thật tốt, tuyệt không để cho người khác tới quấy rối!" Tôn Thượng nói.
Hoa Chiêu yên lòng đi rồi, trong góc lán cô đã gieo xuống một cọng cỏ non, nó sẽ giúp cô quan sát đấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cây dâu tây cô trồng một ngày một bộ dạng.
Khi nhiệt độ 30 ° và độ ẩm thích hợp, dâu tây có thể chín trong 20 ngày.
Cô trồng đấy, thậm chí sẽ nhanh hơn hai ba ngày.
Tốc độ này, đối với những người khác mà nói, quả thực là tốc độ ánh sáng.
Nhiệt độ thấp, thời gian sinh trưởng tự nhiên dâu tây cần 60 ngày để chín.
Mà bọn hắn đã nghiên cứu và khống chế được, tốc độ này có thể sớm đến 35-40 ngày, cái này đối với bọn họ mà nói đã là kiêu ngạo rồi.
Kết quả ban ngày ngẫu nhiên đi ngang qua ruộng thí nghiệm của Hoa Chiêu, xuyên thấu qua cái lán, nhìn thấy trái cây của người ta từng ngày từng ngày lớn lên, quả đã bắt đầu chuyển hồng.
Nhìn lại chính mình đấy, chỉ vừa nở hoa!
Vậy còn so sánh cái gì? Quay trở lại đi học a!
Hai sinh viên năm 3 ngoan ngoãn rút lui, mặc kệ cây dâu tây của mình tự sinh tự diệt.
Chỉ có một sinh viên năm 4 đã tốt nghiệp cùng Tạ Xuyên vẫn còn kiên trì.
Người này công tác không tốt, phải xuống các cơ sở bên dưới làm chỉ đạo viên, điều này làm cho hắn rất giận buồn bực.
Đột nhiên truyền đến chuyện du học sinh, làm cho hắn thấy được ánh rạng đông.
Hắn cùng Tạ Xuyên giống nhau, thực sự muốn ra nước ngoài.
Ra nước ngoài học cùng việc làm chỉ đạo viên cơ sở, quả thực là một trời một vực.
Hắn hiện tại cũng ở trong nhà kính luôn rồi, để trông coi cây dâu của mình, miệt mài đọc sách và nghiên cứu, chỉ hy vọng có thể vượt qua Hoa Chiêu.
Nhưng nhìn cây vừa mới ra quả nhỏ, hắn có chút tuyệt vọng.
Tạ Xuyên cũng nhìn thành quả của mình, cùng sinh viên năm 4 kia không khác nhau lắm, cùng Hoa Chiêu so, còn kém xa.
Mắt thấy quả dâu của Hoa Chiêu đã biến thành màu hồng phấn, Tạ Xuyên nóng nảy.
Ngày hôm sau, sau khi Phan Xảo Xảo vội tới đưa cơm cho Tạ Xuyên, không lập tức rời đi ruộng thí nghiệm, mà rẽ tiến vào nhà kính của người sinh viên năm 4 kia.
Sau nửa giờ cô ta mới đi ra, gật gật đầu với Tạ Xuyên đang đứng trong góc, vội vàng đi nha.
Tạ Xuyên cười, hắn cảm thấy Phan Xảo Xảo rất có tài ăn nói, là ưu điểm lớn nhất trên người cô ta.
Hắn cũng có chút luyến tiếc cô ta, cô ta thật sự dùng rất tốt.
Nhưng xuất ngoại khó cỡ nào? Quả thực muôn vàn khó khăn, chính hắn có thể đi ra nước ngoài cũng không tệ rồi. . . .
Buổi tối, trời nổi lên mưa to, mưa rơi không ngừng, hơn nữa càng ngày càng nặng hạt.
Tất cả mọi người đóng cửa sổ thật kỹ sau đó tiếp tục ngủ rồi.
Một thân ảnh lén lén lút lút mà ra khỏi nhà kính, mượn ánh sáng của tia chớp đi về phía cái lán nhựa của Hoa Chiêu.
Hắn xoay người đi vào, rất nhanh liền đi ra, cẩn thận từng li từng tí mà dấu đi dấu chân, lại quấn rất nhiều vòng, mới trở lại chỗ của mình.
Hắn không biết, sau khi hắn vừa rời khỏi, lại có một thân ảnh đến gần cái lán nhựa của Hoa Chiêu, ném mấy miếng thịt vào đám dâu tây tươi tốt, sau đó buông một con ch.ó trong tay ra.
Đây là con ch.ó lang thang trong trường học, rất nổi danh, rất dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận. Mà với tư cách chó lang thang, nó không kén ăn.
Ăn xong mấy khối thịt tươi, nó quả nhiên đối với mấy quả dâu tây sắp chín cảm thấy hứng thú, liền gặm.
Cánh đồng dâu nhỏ bỗng trở thành một mớ hỗn độn.
Ruộng dâu của Hoa Chiêu bị “người ta” phá hoại, rất có thể nghi phạm chính là hắn và đàn anh của hắn.
Như vậy sao được?
Hãy để cho động vật phá hư a, cô ta không có chỗ để nói rõ lí lẽ!
Mà lại để cho đàn anh năm 4 đi một chuyến, đương nhiên là vì phòng ngừa vạn nhất điều tra ra có con người làm, có thể có người vác nồi cho rồi.
Thuận tiện đá hắn ta ra.
Dù sao thì dâu tây của hai người cũng giống nhau, không thể phân biệt được cao thấp.
Mượn tia chớp, xác định dâu tây trong đất cơ hồ đã nát hết rồi, Tạ Xuyên mới đi ra.
Lúc rời đi, hắn cũng cẩn thận che đi dấu chân của mình.
Đã qua nửa giờ, mưa còn chưa ngừng, vì lo lắng nên ba người Tôn Thượng không hẹn mà cùng mà đi tới lán nhựa của Hoa Chiêu, muốn nhìn một chút có bị chìm hay không.
Kết quả đã nhìn thấy chó lang thang trong trường học ăn uống no đủ nằm sấp ở bên trong tránh mưa.
Ba người lập tức tức giận đến tròng mắt đều đỏ, hận không thể g.i.ế.c nó ăn thịt!
"Các cô chờ, tôi đi tìm Hoa Chiêu!" Tôn Thượng bất chấp mưa to cùng đêm khuya, vội vàng đi nha.
Hoa Chiêu nhìn Tôn Thượng nhưng lại cười nói: "Tiểu tử anh tốt số, ước muốn sắp trở thành sự thật rồi."
Tôn Thượng ngơ ngác rồi, có ý gì?
Tôn Thượng cũng không ngốc, nghĩ một chút liền kịp phản ứng: "Cô nói chuyện này là Tạ Xuyên làm?"
Chuyện hắn muốn, ngoại trừ học tập, chính là tiêu diệt Tạ Xuyên!
"Là hắn đem chó bỏ vào hay sao? !" Tôn Thượng kinh ngạc hô lên.
"Chỉ là suy đoán, còn chưa có chứng cớ." Hoa Chiêu nói.
Tôn Thượng không lên tiếng rồi, việc này không có chứng cớ, đoán được cũng vô dụng.
"Chúng ta nhanh đi tìm chứng cớ!" Hắn thúc dục nói.
Hoa Chiêu lại không gấp, giữ hắn lại cùng ăn điểm tâm xong mới xuất phát.
Hiện tại mưa đã tạnh.
Hai người đến ruộng thí nghiệm, xung quanh đã vây đầy người, nhiều lãnh đạo trường học đều ở đây.
Tôn Thượng nóng nảy, trên mặt đất đều là dấu chân, còn tìm chứng cớ gì?
"Đều cho qua một chút." Hắn phát sầu mà hô lên với đám người.
Mọi người quay đầu lại, trông thấy Hoa Chiêu đến rồi, sắc mặt lập tức quái dị mà mở ra một con đường, để cho cô đi vào.
Hoa Chiêu cũng thấy rõ lán nhựa của cô, thật sự có chút vô cùng thê thảm.
Nó còn lộn xộn hơn những gì cô nhìn thấy qua cọng cỏ non đêm qua.
Mưa to, lúc đầu cô chỉ sợ lán nhựa bị chìm, cho nên chú ý một chút, kết quả là thấy được một hồi trò hay.
"Thầy, việc này làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi một người lãnh đạo bên cạnh.
Bên chân mấy người lãnh đạo có một con chó, chính là con ch.ó gây án.
"Nếu không, em đem con ch.ó này mang về a. . ." Giáo viên cũng thay cô tức giận, đều là do tên súc sinh này gây họa! Hại người ta mất danh ngạc du học sinh!
"Em nói là trận đấu làm sao bây giờ? Là mấy người chúng em một lần nữa so tài, hay là một mình em lại trồng một lần, nhìn thời gian cùng thành quả lại quyết định?" Hoa Chiêu hỏi.
"Thời gian có chút không kịp rồi." Lãnh đạo trường học tiếc nuối nói: "Trường học đã nghe tin tức, bất quá 10 ngày nữa, du học sinh phải lên đường, bên kia đầu tháng chín khai giảng."
Lãnh đạo tiếc nuối mà nhìn cô, 10 ngày nữa nhất định là không kịp trồng đấy.
Đứa nhỏ này, quá xui xẻo.
Chuyện lần này huyên náo có chút lớn, nghe nói bên trên cũng biết rồi.
Vì vậy, trước cuộc thi, nhà trường đã thương lượng về thể lệ, không liên quan đến các khoa khác, danh ngạch du học sinh của khoa nông nghiệp là từ kết quả của cuộc thi này quyết định ra.
Hoa Chiêu cùng mấy học sinh đều đồng ý, hơn nữa ký giấy đồng ý, hiện tại muốn đổi ý cũng không được.
"Vậy thì xem kết quả ah." Hoa Chiêu mở túi sách sau lưng, xuất ra một sấp văn kiện, ở trước mặt lãnh đạo mở ra: "Thầy xem những thứ này có thể chứng minh thành tích của em không?"
Chương đầu tiên của thư mục là tài liệu viết tay, ngày nào tháng nào thời tiết như thế nào, nhiệt độ như thế nào, gieo xuống bao nhiêu hạt hạt giống, rót bao nhiêu nước.
Sau đó, có dữ liệu của mỗi ngày, ngày nào nó nảy mầm, ngày nào nó nở hoa, ngày nào nó kết trái, bao nhiêu quả và kích thước của chúng.
Lãnh đạo nhà trường vẫn tiếc nuối khi nhìn vào số liệu của Hoa Chiêu, nếu chỉ nhìn vào số liệu trên giấy là chưa đủ.
Nhưng khi ông lật đến trang kế tiếp, lập tức trừng lớn mắt.
Bên trên trang giấy này có dán 3 tấm hình, bên cạnh mỗi tấm hình đều là ngày tháng và sự trưởng thành trong ngày đó.
Ông đoán được cái gì, tiếp tục mở những trang tiếp theo, quả là thế.
Ngay từ ngày đầu tiên gieo hạt, với một bức ảnh chụp mỗi ngày, ông có thể thấy rõ quá trình hạt giống chui lên từ mặt đất và đơm hoa kết trái.
Đây là bằng chứng thực tế!
“Được, được rồi.” Lãnh đạo trường học mỉm cười đưa tập sách cho người khác đọc.
Các giáo viên khác nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Bức ảnh này là thật, y như lúc đầu tôi mới thấy vậy.” Một lãnh đạo trường cười lớn.
Rất nhiều người, bao gồm hầu hết tất cả các giáo viên trong khoa của họ, đã thực sự đến thăm lán nhựa của Hoa Chiêu và xem cô trồng dâu tây thế nào rồi.
Nhưng nói cũng vô ích, phải có bằng chứng.
Hiện tại đã có.
Bọn hắn có thể quang minh chính đại mà quyết định Hoa Chiêu thắng.
"Cái gì vậy?" Mọi người nhao nhao suy đoán.
Tạ Xuyên cùng đàn anh năm 4, cộng thêm hai sinh viên năm 3 tham gia cuộc thi gạt mở mọi người đi tới chỗ lãnh đạo trường học, nhìn ảnh chụp trong tay ông ấy.
Mấy người lập tức nhíu mày.
Bất quá hai người sinh viên năm 3 rất nhanh liền buông tay rồi, cảm thán Hoa Chiêu có tiền.
Một ngày chụp một tấm hình cho cây, lại là ảnh màu đấy, quá xa xỉ!
Chính giáo viên của bọn họ, một cây thực vật trưởng thành rồi, mấy tháng thậm chí mấy năm, có thể chụp cho nó một tấm hình cũng không tệ rồi.
Đối với những sinh viên như họ, đừng nghĩ đến chụp ảnh. Không có máy ảnh, không có cuộn phim, không có tiền.
Xin trường học hay sao? Không có tư cách.
"Cô chụp lúc nào vậy?" Tôn Thượng rướn cổ lên, kích động mà hỏi thăm Hoa Chiêu.
"Vừa rồi cũng không nói với tôi! Hại tôi lo lắng vô cớ một hồi!" Hắn nhếch miệng cười nói.
"Tôi mỗi ngày đều tới xem một lần đấy, tưới nước thông gió đều là tôi làm, lúc ấy mấy người đều đang học, không có ai chú ý tôi." Hoa Chiêu nói.
Tưới nước thông gió loại chuyện lặt vặt này không thể giao cho mấy người Tôn Thượng, nếu không thì ai đã trồng những quả dâu tây này?
Mấy người Tôn Thượng toàn bộ hành trình cũng không động tay, không tham dự, mỗi ngày chỉ đến xem cái lán có ổn hay không.
Hơn nữa vì ít xuất hiện. . . . Lúc Hoa Chiêu cầm máy ảnh tới chụp cũng không gặp được ai.
Vào thời điểm đó, cũng vì ý định đề phòng mới chụp.
Nhân tâm ác lắm, lúc nào có thể phòng cô đều phòng.
"Tốt rồi tốt rồi, những người không liên quan tất cả giải tán đi!" Lãnh đạo trường học bắt đầu giải tán học sinh.
Cái vẻ mặt tươi cười kia, cũng nói rõ Hoa Chiêu không có việc gì rồi, cô thắng.
Vẻ mặt của đàn anh năm 4 lập tức vặn vẹo, đột nhiên hô to một tiếng: "Tôi không phục!"
Đám người yên tĩnh, lập tức dừng bước hai mắt sáng ngời mà quay đầu lại xem cuộc vui.
“Anh có chỗ nào không phục?” Lãnh đạo trường học cầm cặp văn kiên nói: “Tôi nhớ trước khi gặp anh, anh cũng đã tới xem dâu tây của Hoa Chiêu, ảnh chụp này là thật ah. Không phải là giả, anh có thừa nhận không?”
Đàn anh năm 4 há mồm nói không ra lời.
Đó là một "Người thành thật", bằng không thì không thể ngoan ngoãn học nông nghiệp, bị phân phối đến cơ sở, không có cơ hội phát triển..., hắn cũng chuẩn bị ngoan ngoãn đi.
Phan Xảo Xảo cho hắn một chủ ý, hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo.
"Những ảnh chụp này chỉ có thể chứng minh cô ta trông dâu tây lớn lên nhanh, nhưng hương vị như thế nào còn không biết." Tạ Xuyên chỉ có thể tự mình đứng ra nói: "Nếu như hương vị cực kỳ không tốt, lớn lên nhanh cũng vô dụng. Mà dâu tây của tôi cùng đàn anh nếu như hương vị tốt, lớn lên chậm một chút, cũng có thể bán chạy."
"Hơn nữa chúng ta lúc trước cũng quy định rồi, muốn xem 'Kết quả' đánh giá, mà Hoa Chiêu, cũng không có 'Kết quả'."
"Đúng đúng đúng! Chính là như vậy!" Đàn anh năm 4 kích động nói.
Mấy người lãnh đạo trường học không cười rồi, nhìn nhau.
Hắn nói cũng đúng.
"Kết quả vẫn còn ah." Hoa Chiêu cười nói.
Nói xong lại từ trong túi lấy ra một đĩa thiếc, bước vào lán của mình.
Từ những cây đổ nát, hái ra một chục trái dâu tây vẫn còn trong tình trạng tốt.
Phương pháp đàn anh năm 4 phá hư cây của cô rất đặc thù, cũng không phải trực tiếp nghiền nát tất cả quả trên cây.
Mà chú chó lại càng không có khả năng phá hết hoàn toàn, đến cùng vẫn còn mấy quả lọt lưới.
Hoa Chiêu cầm dâu tây đi đến giếng nước bên cạnh rửa sạch rồi trở về.
"Mấy vị lãnh đạo nếm thử."
Dâu tây trên đĩa có màu hồng nhạt, chỗ đài hoa còn là màu trắng, nhìn có vẻ không thể ăn.
Dâu tây chín mọng còn chua đấy, chứ đừng nói đến quả còn xanh.
Bất quá Hoa Chiêu để cho nếm, vậy cứ nếm thử a.
Mỗi người cầm lấy một quả, ngay khi dâu vừa vào miệng, mọi người gần như đồng thời mở to mắt.
Rất ngọt!
"Các người cũng nếm thử." Dâu còn thừa lại mấy quả, Hoa Chiêu đưa tới trước mặt 4 người dự thi khác.
Hai người sinh viên năm 3 không khách khí mà cầm, nếm một ngụm lập tức chịu phục rồi, bọn hắn đã lớn như vậy cũng chưa từng ăn qua dâu tây ngon như vậy! Còn là quả chưa chín đấy!
Cũng không thể tưởng tượng nó sẽ ngon như thế nào khi chín tự nhiên.
Hai người đều đối với Hoa Chiêu giơ ngón tay cái lên, sau đó lui ra phía sau một bước, không cùng Tạ Xuyên và đàn anh năm 4 sinh đứng chung một chỗ.
"Chúng tôi nhận thua." Hai người đồng thời nói ra.
"Các người thì sao?" Hoa Chiêu hỏi Tạ Xuyên cùng đàn anh năm 4.
Hiện tại, hai người đang nhai chậm rãi.
Tạ Xuyên mặt không biểu tình.
Biểu cảm của đàn anh năm 4 lại như nuốt nước đắng.
Hai người trầm mặc không nói ra lời.
Người xung quanh đều an tĩnh lại, nhìn xem bọn hắn.
Lãnh đạo trường học mất hứng, hiện tại sự thật đã bày ở trước mặt, bọn hắn không cần nghe ý kiến của sinh viên rồi!
Bọn hắn trước kia nghe cũng đủ rồi. . .
Hơn nữa bọn hắn mới là ban giám khảo! Quy củ cũng không nói người tham gia cuộc thi phải nhận thua mới chắc chắn.
Vậy nếu có người vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng không nhận thua, vậy đến bao giờ mới kết thúc.
"Chúng tôi tuyên bố, cuộc tỷ thí này, Hoa Chiêu thắng!" Viện trưởng khoa nông nghiệp nói ra.
Xung quanh yên tĩnh, sau đó chậm rãi vang lên tiếng vỗ tay.
Ở đây đại đa số đều là sinh viên khoa nông nghiệp, thực lực của Hoa Chiêu kỳ thật bọn hắn đã thấy được.
Đừng nói cuối cùng trái cây có ăn được không, chỉ nói đến tốc độ sinh trưởng cùng sản lượng, bọn hắn đã không so được.
Chịu phục.
Hơn nữa cô còn có thể ở trong tình huống tuyệt vọng như vậy thành công xoay người, thật sự là quá truyền cảm hứng rồi!
Nhìn thấy bọn hắn thật sự rất xúc động!
"Được rồi được rồi, không có việc gì đều tản ra, mặt đất cũng bị mọi người giẫm hư mất." Viện trưởng cười ha hả nói.
Mọi người cũng cảm thấy mỹ mãn mà đi ra.
"Chờ một chút!"
Lần này người lên tiếng lại là Hoa Chiêu.
Tất cả mọi người lại nhìn về phía cô.
Đây là muốn phát biểu cảm nghĩ chiến thắng?
"Các thầy, vừa rồi lúc hái trái cây em đã phát hiện một chuyện kỳ quái." Hoa Chiêu nói ra: "Em hoài nghi, dâu tây của không phải là bị con ch.ó hoang này vô tình phá hư đấy, mà là do con người làm ra."
"Ah!" Xung quanh lập tức vang lên tiếng kinh hô.
Điều này còn phấn khích hơn cả chiến thắng của Hoa Chiêu!
"Em có phát hiện gì?" Sắc mặt viện trưởng ngưng trọng lại, liền hỏi thăm.
"Mọi người đến xem." Hoa Chiêu xoay người tiến vào lán nhựa.
Lán nhựa có khả năng cản gió kém, sau khi bị chó hoang phá vào đêm qua, giờ xung quanh đã bị gió thổi bay, mọi người có thể nhìn thấy bên trong có gì.
Hoa Chiêu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhấc một cây giống dâu tây, nó rất dễ dàng đã bị nhấc lên.
Liên tiếp mấy cây, đều là như thế.
Có người kịp phản ứng, lập tức nhíu mày, có người lại có vẻ mặt ngây thơ không hiểu được.
“Mọi người có thể thấy rằng đất trong lán này gần như khô ráo, điều đó có nghĩa là mưa đã nhẹ hơn khi bị chó hoang vào.” Hoa Chiêu nói ra:” Mưa đã nhỏ hơn, cây dâu sẽ không bị ngâm nước mưa trong thời gian dài, tại sao nó lại bị nhổ lên dễ dàng như vậy? "
Lời nói vừa dứt, cô liền đi nhổ một ít cỏ dại nhỏ thỉnh thoảng nhìn thấy dưới đất.
Rất rõ ràng để có thể nhìn ra, cô phải dùng nhiều sức hơn một chút mới đem cọng cỏ non nhổ lên.
"Nhổ một cây dâu tây cần bao nhiêu sức các thầy khẳng định cũng biết, hiện tại các thầy cũng tới thử xem." Hoa Chiêu nói xong ra khỏi lán nhựa.
Ba thầy giáo đi vào.
Khẽ vươn tay, bọn hắn đã biết Hoa Chiêu nói sự thật, cây này có vấn đề.
Có người đối với chúng "nhổ tận gốc" rồi!
Cái này là phương pháp mà đàn anh năm 4 dùng.
Giẫm đạp, cắt đứt, đều không được, như vậy mọi người sẽ biết có người làm ra, sẽ liên quan đến hắn.
Hắn muốn cho cây dâu c.h.ế.t dần mà "Không thể giải thích được", thoạt nhìn tựa như sinh ra bệnh lạ, hoặc là Hoa Chiêu không chăm sóc tốt, tưới nước quá nhiều nên cây bị úng mà chết.
Tất cả các gốc cây dâu đều bị rút lên, không có ngoại lệ, đều có chung một tình huống này.
Một số thầy không tin có ma quỷ, cũng đi nhổ cỏ dưới đất.
Quả nhiên, rất khó rút lên.
Không phải nói thêm bất cứ điều gì nữa rồi.
Mấy thầy giáo sắc mặt khó coi mà đi ra, nói với Hoa Chiêu: "Chuyện này, trường học sẽ tra đến cùng đấy! Tuyệt sẽ không bỏ qua sinh viên nào có nhân phẩm tồi tệ này!"
Hoa Chiêu gật đầu, cô cũng sẽ không bỏ qua.
Cô đang muốn nói chuyện, giống như phát hiện ra cái gì, sững sờ, sau đó chỉ vào trong lán kỳ quái nói: "Đó là cái gì?"
Mọi người nhìn theo tầm mắt của cô, đều nhìn thấy một góc của thứ gì đó màu bạc bị vùi lấp trong đất, lộ ra một góc nhỏ dần dần phản chiếu ánh sáng bạc dưới ánh sáng mặt trời.
Viện trưởng sững sờ lập tức hô to: "Tất cả đều đứng yên!"
Sau đó ông cẩn thận từng li từng tí mà đi vào, trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, từ trong đất đào ra một cái đồng hồ nam.
"Đây không phải đồ của em, em không có thứ này." Hoa Chiêu lập tức nói: "Hơn nữa từ khi trận đấu bắt đầu, không có người thứ hai tiến vào trong lán này!"
Nói xong cô vẫn chưa yên tâm mà hỏi thăm Tôn Thượng cùng Phương Vũ: "Các người đi vào sao?"
"Không có, không có!"
"Trước đó cô nói không cho phép tiến vào, chúng tôi mỗi lần đến chỉ ở bên ngoài đi dạo! Thấy lán nhựa không có việc gì chúng tôi cũng không dám động vào!"
"Vậy cái này chính là của kẻ phá hoại kia lưu lại rồi." Hoa Chiêu nói ra.
"Đúng." Viện trưởng giơ đồng hồ, lau đi mặt ngoài bùn đất nhìn kỹ: "Trong trường học người có đồng hồ không nhiều lắm, hơn nữa cái này có chút đặc biệt, ở đây hư mất, được dùng chỉ khâu lại đấy."
Ông chỉ vào dây đồng hồ nói.
Nghe ông ấy vừa nói như vậy, người cách gần đó cũng thấy rõ, một người lập tức kinh hô: "Ah! Tôi biết nó là của ai đấy!"
Nói xong hắn nhìn về phía đàn anh năm 4.
Hắn cũng là sinh viên năm 4, cùng người nọ là bạn học cùng lớp, đối với cái đồng hồ này xem như quen thuộc.
Toàn lớp tổng cộng có 3 người có đồng hồ, bọn hắn đã hỏi thời gian vô số lần.
Lại có mấy người đi ra phụ họa.
Hiện tại tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người đàn anh năm 4.
Mà mặt hắn đã trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Hắn sao có thể đem đồng hồ rơi ở chỗ này? Hắn rất quý trọng cái đồng hồ này, vì giảm bớt sự mài mòn của dây đồng hồ, hắn đều là ban ngày mang, buổi tối lúc ngủ tháo xuống!
Đêm qua, tính toán thời gian, hắn có lẽ tháo xuống rồi!
Trong lòng của hắn có việc, đã quên tháo ra?
Hắn không có quên, là Hoa Chiêu vụng trộm phái cọng cỏ non từ dưới gối của hắn trộm đến đấy. . . .
Cô cần chứng cớ chứng minh hắn đã tới.
"Nói! Có phải là anh làm hay không!" Viện trưởng la lớn: "Không nói thật, lập tức rút lại tư cách là sinh viên của trường!"
Sự trừng phạt này quá độc ác, quả thực còn độc ác hơn g.i.ế.c chết.
"Người thành thật" lập tức khai.
"Đúng, đúng em. . . Không không không! Không phải em! Em không muốn đấy, là Tạ Xuyên nói em làm! Ngày hôm qua vợ hắn tới tìm em, nói chỉ cần em đem Hoa Chiêu kéo xuống, hắn sẽ đem danh ngạch này tặng cho em! Hắn không muốn được đứng đầu, không muốn xuất ngoại, hắn chỉ nghĩ muốn xả giận!"
Chỉ một lý do đơn giản như vậy, hắn đã tin rồi.
Hoặc là mặc kệ lý do gì, hắn đều tin.
Bởi vì đây cũng là điều hắn muốn mà lại không dám làm đấy.
Sau đó đột nhiên có người chạy đến trước mặt hắn, nghĩ kế cho hắn, miêu tả được tương lại tốt đẹp như vậy, hắn liền bị ma quỷ ám ảnh rồi.
"Vù" thoáng một phát, tầm mắt mọi người cũng đều chuyển hướng sang Tạ Xuyên, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.
Từ trước tới nay, thanh danh của Tạ Xuyên quả thực thật tốt quá, là một sinh viên hoàn hảo và là hình mẫu cho mọi người.
Điều duy nhất có thể nghi ngờ là nợ tiền bạn và không trả lại....
"Tạ Xuyên, em nói như thế nào?" Viện Tử nặng nề mà nhìn Tạ Xuyên.
Ông đương nhiên biết Tạ Xuyên, trước kia luôn đạt vị trí đầu khoa, nếu 10 năm trước, ông đã nhận hắn làm đệ tử, kết quả, hắn là loại người này sao?
Tạ Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có thất kinh, trên mặt hắn chỉ có nhàn nhạt ủy khuất cùng giận dữ: "Lại một người muốn vu oan cho tôi? Hiện tại Hoa Chiêu đã là người đứng đầu, anh kéo tôi làm đệm lưng làm gì? Nha. . . Là muốn báo thù năm đó?”
Mọi người sững sờ.
Mà ngay cả chính đàn anh năm 4 cũng sửng sốt, hắn cùng Tạ Xuyên có cừu oán?
Ah, là có một lần như vậy, hai người năm trước bởi vì tranh nhau một khối ruộng thí nghiệm đã từng có xung đột, cuối cùng Tạ Xuyên thắng.
Hắn lúc ấy là rất tức giận đấy, trước kia mỗi khi thấy Tạ Xuyên đều không hoà nhã, nhưng hắn thật sự không có ý định báo thù.
Hắn phải tốt nghiệp, không có tâm tư chú ý chuyện đã qua.
"Thầy, em không đổ oan cho hắn! Thật sự là vợ hắn đã tới tìm em nói em làm!" Đàn anh năm 4 nói với lãnh đạo trường học, sắp khóc rồi.
Nhìn rất giống nói thật.
Nhưng Tạ Xuyên vẫn không sợ.
Lúc ấy hắn thủ ở bên ngoài, ruộng thí nghiệm to như vậy, xung quanh đều là nhà kính, càng không có người.
Hắn không có chứng cớ, nói hắn sai khiên thì là chính hắn sai khiến sao? Không có khả năng.
Nếu thật sự không được, trong trường hợp xấu nhất, hắn cũng có thể nói là Phan Xảo Xảo tự mình làm ra chuyện này, hắn không biết.
Đây là lý do vợ chồng bọn hắn đã thương lượng tốt, Phan Xảo Xảo cũng đồng ý.
Người phụ nữ này vì hắn, cái gì cũng chịu làm.
Hiện trường giằng co xuống, đàn anh năm 4 lên án Tạ Xuyên cũng hoàn mỹ mà bác bỏ trở về.
Dựa vào danh tiếng tốt trong quá khứ của hắn, có rất nhiều người ủng hộ hắn, đặc biệt là các cô gái.
"Ồ?" Hoa Chiêu lại lên tiếng.
Xung quanh lập tức yên tĩnh, giáo viên cùng bạn học đều nhìn cô, cô lại có phát hiện gì?
Không hiểu sao, trái tim của Tạ Xuyên đột nhiên đập mạnh.
Bất quá hắn nghĩ nghĩ, đêm qua trước khi đi ra ngoài, hắn cái gì cũng không mang, cái gì cũng không để lại, kể cả dấu chân, hiện tại càng không khả năng để lại.
Hoa Chiêu chỉ vào trong ô trồng cây nói ra: "Thầy, lúc đầu em trồng 20 cây dâu, hiện tại ở chỗ này chỉ có 18 cây, thiếu đi 2 cây."
Mọi người nhìn trong đất, xác thực có hai ô đất để trống.
Viện trưởng mở tập tài liệu trong tay, bên trên rõ ràng ghi chép, 3 mét vuông, xác thực trồng 20 cây, cũng có ảnh chụp toàn cảnh có thể chứng minh là đúng.
"Anh trộm 2 cây dâu của tôi?" Hoa Chiêu hỏi đàn anh năm 4.
"Không có, thật sự không có! Tôi thề!" Đối phương liên tục phủ nhận.
“Có người lấy hai cây dâu tây của tôi?” Hoa Chiêu hỏi người đầu tiên phát hiện ra hiện trường hơn nữa vẫn luôn thủ ở chỗ này, Phương Vũ cùng Lôi Xuân.
"Không có!" Phương Vũ nói ra: "Chúng tôi vẫn nhìn, không có bất kỳ người nào tới gần, tất cả mọi người đều đứng ngoài quan sát."
Mọi người rất tự giác, gần nhất cũng cách ba thước, vì sợ xem trò vui mà đến quá gần lại bị vạ lây.
“Vậy thì… sau khi anh rời đi, còn có người khác tới cướp hai cây dâu tây của tôi?” Hoa Chiêu bước vào lán nhựa, trên đất đột nhiên nhặt được một cục xương gà: “Còn nữa, lại cho chó hoang vào phá nát dâu tây của tôi sao? Tôi chưa bao giờ ăn gà ở đây. "
Cục xương này lúc đó đã bị rễ cây kéo vào đất đem chôn, không bị chó ăn mất.
Đàn anh năm 4 nhìn miếng xương trong tay cô rồi kích động chỉ vào Tạ Xuyên hô: "Là hắn! Là hắn! Nhất định là hắn! Trừ hắn ra không có người nào khác!"
Trong lòng bàn tay Tạ Xuyên đã bắt đầu đổ mồ hôi, vậy mà còn sơ xuất ở chỗ này, con ch.ó ngu ngốc kia không phải là có cái mũi rất thính và tham ăn sao! Ném đồ ăn xa đến đâu cũng có thể tìm được ư!
Tuy nhiên, hắn cũng không thể giải thích được về việc cây dâu bị mất, vì hắn biết rằng mình chưa bao giờ ăn trộm nó.
Tức là sau khi hắn rời đi và trước khi đám người Tôn Thượng đến thì đã có người khác đến.
Tốt rồi, người này có thể chịu trách nhiệm.
“Tôi cũng xin lãnh đạo nhà trường điều tra kỹ lưỡng vấn đề này, trả lại sự thật cho Hoa Chiêu, và sự vô tội cho tôi!” Hắn hiên ngang lẫm liệt nói.
Chính thái độ này, lại thắng được một lớp tín nhiệm.
Lãnh đạo trường gật đầu, đây quả thực là việc nên làm. Nhưng cụ thể làm như thế nào, nhất thời bọn họ cũng không có manh mối.
Nửa đêm không ai ở đây, biết đi tìm nhân chứng ở đâu? Làm thế nào để điều tra?
Hoa Chiêu tiếp tục theo tiết tấu: "Hiện tại, hiềm nghi lớn nhất vẫn là Tạ Xuyên, tôi tin tưởng lời vị bạn học này nói."
"Đúng đúng đúng!" Đàn anh năm 4 vô cùng cảm kích mà nhìn Hoa Chiêu, hắn bây giờ lại cảm thấy Hoa Chiêu là người đáng yêu nhất trên đời!
"Vì vậy, em mong giáo viên tìm kiếm manh mối ở ký túc xá và nhà của Tạ Xuyên." Hoa Chiêu nói ra.
Tạ Xuyên nhíu mày.
Các giáo viên cũng không thấy là có gì không đúng, thời đại này cũng không có chuyện riêng tư, động cái là lục soát, khám xét cũng không có gì to tát.
"Bạn học Tạ Xuyên anh có đồng ý không?" Hoa Chiêu hỏi.
Tạ Xuyên có thể không đồng ý sao? Hắn dám nói không đồng ý, chính là chột dạ!
"Có thể. Nhưng khi đến nhà tôi, kính xin các thầy không cần gióng trống khua chiêng, huyên náo đến mọi nhà đều biết, tôi thật sự không trộm đồ!"
"Có thể." Viện trưởng đồng ý.
"Nhưng là." Tạ Xuyên lại quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu: "Nếu như đã chứng minh tôi trong sạch, cô phải ở trước mặt toàn bộ trường học nói xin lỗi tôi!"
"Có thể!" Hoa Chiêu thống khoái đáp ứng.
Chuyện đã có chương trình, động tác liền rất nhanh, người đi kiểm tra cũng được định ra, chính là mấy thầy giáo ở đây.
Mọi người tạo thành một nhóm mà đến ký túc xá của Tạ Xuyên.
Tất nhiên là cái gì cũng không tìm được.
Kẻ đần mới có thể đem cây dâu tây lớn như vậy để ở trong ký túc xá.
Mấy người lãnh đạo thương lượng một chút, việc này không nên chậm trễ, lập tức đi đến nhà Tạ Xuyên.
Vì bảo vệ danh dự cho Tạ Xuyên, lúc này không có sinh viên nào đi theo vây xem, chỉ có một mình Hoa Chiêu.
Tạ Xuyên hiên ngang lẫm liệt mà dẫn mấy người trở về nhà.
Phan Xảo Xảo ở nhà, cô ta không đi ra ngoài làm việc.
Kể từ khi kỳ thi đại học được khôi phục, cô ta cũng dốc lòng thi đại học, nhưng lần đầu tiên không thi đậu, hiện tại xin phép nghỉ ở nhà ôn tập, chuẩn bị năm sau tái chiến.
Thấy nhiều người đến như vậy, Phan Xảo Xảo cả kinh, cùng Tạ Xuyên liếc nhau.
Thấy biểu cảm của Tạ Xuyên bình tĩnh bên trong mang theo ngưng trọng, lòng cô ta cũng nhấc lên.
"Không có chuyện gì, các lãnh đạo chỉ là đến xem." Tạ Xuyên trấn an cô ta.
Nghe hắn nói như vậy, tâm Phan Xảo Xảo cũng buông xuống một nửa.
Hoa Chiêu đánh giá xung quanh, Tạ gia không lớn, chỉ có ba gian phòng chính có nhà kho và sân nhỏ.
Những ngôi nhà xung quanh cũng theo kiểu này, 10 hộ nối tiếp nhau, nhìn nhiều dãy nhà liên tiếp nhau, nhìn thoáng qua chẳng khác gì phòng phúc lợi của một đơn vị nào đó.
"Đúng, nhìn xem." Viện trưởng nói xong, nhìn Tạ Xuyên.
Tạ Xuyên thông minh mà mời người vào nhà.
Lúc này hắn không thể rời khỏi tầm mắt của mọi người, để hắn đưa vào nhà khám xét cũng xem như cho hắn thể diện.
Hoa Chiêu không cùng đi vào, mà đi về hướng nhà kho.
Tạ Xuyên nhìn thấy, không nói gì.
Bên trong nhà kho chất đống than củi, một chiếc xe đạp, vài món đồ đạc lỉnh kỉnh, nhìn vào không có gì phải sợ.
Hoa Chiêu lại ở trong góc tìm được đồ cô muốn, một đống chậu hoa.
Đất ở bên trong chậu hoa vẫn còn rất mới đấy.
Tạ Xuyên học nông nghiệp đấy, cũng thích ở nhà trồng mấy thứ gì đó, những vật này ắt hẳn không thể thiếu.
Hoa Chiêu nhanh chóng ném hai hạt dâu tây vào trong hai chậu hoa, sau đó điều khiển năng lượng để chúng sinh ra quả mà hồng phấn, giống như dâu tây trong lán nhựa của cô.
Không có chứng cớ, có thể tạo ra chứng cớ!
Tạ Xuyên đã dám động vào cô, vậy hãy làm tốt công tác chuẩn bị đi.
"Ah! Mọi người mau đến xem!"
Hoa Chiêu nhanh chóng rời khỏi nhà kho, chỉ vào bên trong kinh ngạc mà hô.
Chỉ mới vài giây trôi qua, người giáo viên cuối cùng vẫn chưa bước vào phòng chính đây này.
Cô lại có phát hiện. . . .Tim Tạ Xuyên đập mạnh một phát.
Mấy người giáo viên lại đi ra, căn nhà không lớn, vài bước là đến bên cạnh Hoa Chiêu, nhìn theo hướng ngón tay cô.
Nhà kho có chút lờ mờ, nhưng cũng có cái cửa sổ nhỏ, lúc này lại mở cửa, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình huống bên trong.
Sau một khung gỗ, lộ ra màu xanh của lá cây.
Lập tức có hai giáo viên nhanh chóng xông vào, ôm ra hai chậu hoa.
Dưới ánh mặt trời, những trái dâu hồng vẫn còn đọng những giọt nước, lấp ló trên nền lá xanh tươi.
Tạ Xuyên không thể giả vờ bình tĩnh được nữa.
Điều này sao có thể!
Hắn lập tức quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu: "Điều đó không có khả năng! Đây là do cô bỏ vào đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận