Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 161
Những người khác cũng lặng lẽ nhìn về phía Khâu Mai, cái người này sao lại không biết nói chuyện như vậy?
Đứa bé là cấm kị của Văn Tịnh, Chu Lệ Hoa không dặn dò qua cô ta sao, Diệp Hưng không dặn dò qua sao? Mà dù Diệp Hưng không dặn dò qua, 30 tết rồi, cũng không thấy con cái của Diệp Danh cùng Văn Tịnh, cô ta không biết chuyện gì xảy ra sao? Còn dám nhắc tới?
Khâu Mai giống như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Văn Tịnh, tiếp tục cười nói: "Em thấy tướng mạo của chị dâu cả là người có phúc khi đấy, chính là có một số người phúc khí tới sớm, có người lại tới muộn, nghe nói chị dâu cả năm nay mới 30 tuổi? Dì nhỏ của em 40 mới sinh đứa bé đầu tiên đấy, sau đó liền dừng không được, liên tiếp sinh 5 người, ba nam hai nữ! Bà ấy thuộc về phía phúc khí tới muộn đấy."
Sắc mặt Văn Tịnh có chút không chịu nổi rồi, nói xấu không xấu, có chút vặn vẹo, muốn nói "Cảm ơn lời tốt của cô", thế nhưng mà trong lòng sao lại khó chịu như vậy chứ?
Có quá nhiều người sinh con muộn, loại lời này cô ta đã nghe qua 1000 lần, đã sớm c.h.ế.t lặng, hiện tại cô ta cái gì cũng không muốn nghe! Không muốn nghe bất luận cái gì liên quan đến hai chữ "đứa bé"! Càng không muốn nhìn thấy…
"Đều tới làm vằn thắn a, nhân bánh đã chuẩn bị tốt rồi." Lưu Nguyệt Quế tranh thủ thời gian nói ra.
Văn Tịnh lập tức xoay người sang chỗ khác rồi, không để ý tới Khâu Mai nữa.
Khâu Mai cũng làm như không chuyện gì đi theo sau lưng cô ta, vẻ mặt cười hì hì.
Diệp Thư chớp mắt với Hoa Chiêu, chuyện gì vậy?
Hoa Chiêu nói không ra tiếng: "Ngột ngạt chứ sao."
Đã đoán được vài phần tâm tư của Khâu Mai, mục đích của cô ta cũng không khó đoán. Cô ta là muốn cho Văn Tịnh gần sang năm mới không được thoải mái sẽ làm cho mọi người ngột ngạt, sau đó bị Diệp Danh giáo huấn? Sau đó vợ chồng hai người cãi nhau?
"Thực sự không phải là đèn đã cạn dầu ah." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư lặng lẽ hỏi một chút mới hiểu, sau đó tin.
"Cô ta sao lại nhiều tâm nhãn như vậy! Hư hỏng như vậy ah!" Diệp Thư lập tức nhíu mày.
"Không phải người một nhà không vào cùng một cửa nha." Hoa Chiêu nhìn thoáng qua Chu Lệ Hoa.
Diệp Thư còn đang ở đằng kia nhíu mày, để cho Diệp Hưng lấy loại người này? Một người như Chu Lệ Hoa đã quấy đến Diệp gia gà chó không yên rồi, lại đến một người giống như vậy? Làm sao mà sống nổi ah?
Thế nhưng mà người ta đã ở cùng một chỗ hơn một năm, hôn kỳ cũng định rồi, ở Tây Kinh bên kia cũng đã đưa lễ rồi, bằng không thì Khâu gia cũng sẽ không cho Khâu Mai đi theo tới.
"Chị lo lắng cái gì, anh cả cũng không ngốc, cô ta còn có thể như thế nào đây? Đem anh cả buộc trên giường…" Hoa Chiêu đi tới khuyên nhủ, nói đến đây đột nhiên không nói được nữa, cô nhớ tới chính mình.
Tâm linh tương thông mà liếc Diệp Thâm, phát hiện Diệp Thâm vừa vặn quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ.
Anh ấy khẳng định nghe thấy được!
Hoa Chiêu lập tức cười hì hì rồi quay người, đi làm vằn thắn.
Diệp Thâm cũng nghĩ đến đêm đó, có một cô vợ khí lực lớn, thật đau nhức cũng khoái hoạt đấy.
...
Diệp Thư cảm thấy Hoa Chiêu nói đúng, anh cả là người mà ai cũng có thể tính toán hay sao? Cô cũng an tâm làm vằn thắn đi.
Hoa Chiêu rửa tay rồi ngồi xuống, chỉ nghe thấy Khâu Mai ở đằng kia líu ríu nói chuyện dì nhỏ nhà cô ta, nói năm người cháu ngoại trai kia có bao nhiêu đáng yêu, đến lúc Văn Tịnh lại sắp nhịn không được lại nói mấy phương thuốc dân gian dì nhỏ cô ta dùng qua cảm thấy hữu dụng.
Văn Tịnh tính tình thoáng cái đã bị áp xuống rồi, mấy cái phương thuốc này cô ta còn chưa từng nghe qua, cũng chưa xài qua, có muốn thử một chút hay không?
Trước kia cô ta đã dùng qua tất cả các phương thuốc dân gian, thiếu chút nữa làm cho cơ thể bị suy sụp, về sau Diệp Danh tức giận, cô ta mới không dùng loạn nữa.
Nhưng Khâu Mai nói mấy phương pháp dân gian này, không phải ăn cóc thạch sùng cái gì đấy, nguyên liệu đều rất thông thường, cũng không nghe nói có độc, có lẽ cô ta có thể thử xem.
Đối với đứa nhỏ, Văn Tịnh chưa từng bỏ cuộc. Đặc biệt là sau khi Hoa Chiêu vào cửa, loại ý nghĩ này càng ngày càng bức thiết, gấp gáp hơn so với lần đầu tiên cô ta biết đến bệnh vô sinh cách đây vài năm.
Địa vị của cô ta ở Diệp gia đã càng ngày càng thấp, không thể tiếp tục như vậy.
Khâu Mai cười đến chân thành, cũng không che dấu cô ta đối với Văn Tịnh nịnh nọt, đây đều là chị em dâu, cũng nên lấy lòng một chút đấy.
Về phần mấy phương thuốc dân gian kia ư, đương nhiên là dì nhỏ cô ta sử dụng không có hiệu quả đấy, đương nhiên cũng ăn không c.h.ế.t người, chỉ là ăn nhiều sẽ làm cho người đó béo phì, nổi mụn, tình tình cáu bẳn vân...vân, cũng chỉ là bệnh vặt mà thôi.
Nịnh nọt hết Văn Tịnh, Khâu Mai lại đây nịnh nọt Hoa Chiêu.
"Chị dâu hai, vẫn là chị lợi hại, thoáng cái đã sinh được hai đứa, có phương thuốc gì à? Ai nha, xem em kìa, mới vừa rồi không phải là múa rìu qua mắt thợ rồi hả? chị dâu cả đã có phương thuốc của chị dâu hai rồi, ở đâu cần em khoe khoang?" Khâu Mai vẻ mặt ngây thơ.
Văn Tịnh sắc mặt triệt để trầm xuống rồi.
Hoa Chiêu trong tay vấn gói sủi cảo không ngừng, ngẩng đầu nhìn Khâu Mai cười nói: "Cô thật đúng là sốt ruột, còn chưa có về nhà chồng đâu, đã tích lũy một đống lớn phương pháp nhân gian, tương lai định sinh mấy đứa à?"
Cô cũng cười hì hì nói giỡn.
Hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn giả bộ hồn nhiên vô tội ra, ai cũng tìm không ra lỗi gì.
Khâu Mai thoáng cái đã đỏ thẫm mặt, cô ta là một cô gái chưa về nhà chồng, xác thực không thật nên nói chuyện các phương pháp sinh con.
"Đây không phải mẹ em cùng dì nhỏ mỗi ngày đều nói, nói bao nhiêu năm, em liền nhớ kỹ nha."
Cô ta trung thực câm miệng, chuyên tâm làm vằn thắn rồi.
Cái chị dâu hai này, đến người đàn ông lạnh lùng như vậy cũng đánh bại, quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu.
Cô ta không có nhìn đến Diệp Thâm, thứ nhất là vì người ta đã có vợ con, cô ta xem cũng vô dụng, thứ hai cũng là bởi vì Diệp Thâm cho cô ta cảm giác có chút dọa người, một ánh mắt đảo qua cô ta liền cảm thấy mình bị nhìn thấu rồi, lông tơ trên người đều dựng lên.
Cha đã từng nói qua, loại người này, loại người này phải trốn càng xa càng tốt.
Hai người đều an tĩnh, Văn Tịnh lại bị tức giận đến tay đều run lên, nhưng lại không thể phát tác. Gần sang năm mới, cô ta là con dâu trưởng, không thể phát điên.
Chu Lệ Hoa lắc lư từ trên lầu đi xuống rồi.
Ngày hôm qua bà ta bị chồng cùng mấy đứa con chọc tức, gả vào Diệp gia đã hơn 20 năm, lần đầu, lần đầu tiên trong ngày Tết bà ta còn không được nói một lời tốt lành!
Cái kia cả nhà vui vẻ hòa thuận đấy, nhưng bà ta ngay cả tư cách mở miệng đều không có.
Thật sự là hơi quá đáng!
Cho nên bà ta liền "bị bệnh", nằm vật xuống tới giữa trưa mới đứng dậy.
Vừa rồi ở trên bậc thang, bà ta đã nghe thấy mấy người nói chuyện phía dưới.
Không biết Khâu Mai là cố ý hay vô tình ở trước mặt Văn Tịnh nhiều lần nhắc đến đứa nhỏ, mặc kệ cô ta có ý gì, bà ta nghĩ tới cái khác.
Bà ta chướng mắt Hoa Chiêu, muốn cho cô ta một chút sắc mặt, không nhất định là tự mình động thủ ah! Trước kia bà ta thật sự là quá đần độn, tại sao lại quên mất Văn Tịnh ah!
Người nhớ thương căn nhà của Diệp Thâm, cũng có lý do nhất để nhớ thương Diệp Thâm, đúng nên là Diệp Danh.
Diệp Danh bên kia thì không được rồi, còn có Văn Tịnh đây này! Đây cũng không phải là người rộng lượng gì, bà ta trước kia đã nghe Lưu Nguyệt Quế nhắc qua vài câu, Văn Tịnh muốn dọn đến khu nhà cũ để không kia ở, Diệp Phương không đồng ý.
Chu Lệ Hoa vẻ mặt tươi cười mà ngồi xuống làm vằn thắn, đi lên liền giáo huấn Khâu Mai: "Con đứa nhỏ này tại sao lại không biết nói chuyện như vậy! Sinh con còn có phương pháp gì? Đặc biệt là song bào thai, cái kia đều phải xem mệnh, Hoa Chiêu người ta mệnh tốt, vừa vào cửa liền có, lại là long phượng thai, người khác hâm mộ cũng hâm mộ không được ah."
Lúc bà ta nói chuyện, trong phòng trở nên yên tĩnh, mà ngay cả mấy người đàn ông bên kia cũng ngừng lại, nhìn bà ta.
Trước đó thấy bà ta trực tiếp hướng Hoa Chiêu đi qua, lòng của bọn hắn liền nhấc lên…Bây giờ thấy bà ta tươi cười mà khen ngợi Hoa Chiêu, càng không hiểu thấu.
Bất quá người như Chu Lệ Hoa, chính là không hiểu thấu, hiện tại có thể là biết mình đã đắc tội Hoa Chiêu không được, nên đổi sách lược rồi hả?
Chỉ có Diệp Danh nhìn Văn Tịnh nhiều hơn một chút.
Văn Tịnh đã không gói nổi sủi cảo rồi, nhân bánh quá nhiều, cũng gói không được rồi. Cô ta vụng trộm mà đem cái sủi cảo này ném tới thùng rác dưới bàn.
Chu Lệ Hoa tiếp tục nói: "Bất quá tiểu Hoa, cháu nếu thật sự có cái bí phương gì..., có thể nói cho Khâu Mai hay không? Thím ba cũng muốn nhanh được làm bà nội ah, xem hai đứa nhỏ nhà cháu, trắng trắng mềm mềm ngoan ngoãn đấy, thật đáng yêu, hâm mộ c.h.ế.t ta rồi."
"Hoá ra thím bà đạo lý gì cũng hiểu, xác thực, sinh con nào có bí phương gì? Mà ngay cả mấy phương pháp dân gian, Khâu Mai so với cháu biết còn nhiều hơn, cháu trai thím nhất định là không lo đấy, đoán chừng năm sau đã có thể ôm vào." Hoa Chiêu nói ra.
Cô đã có chút đoán được đôi mẹ chồng con dâu này là muốn ép buộc Văn Tịnh, thuận tiện châm ngòi quan hệ của các cô rồi.
Nhưng là cô không sợ.
Cả ba người này cô đều thấy không thế nào thuận mắt được, dứt khoát cứ ép buộc nhau đi.
Chu Lệ Hoa trong lòng cắn răng, còn "hoá ra" bà ta hiểu đạo lý, giống như bà ta trước kia không hiểu vậy! Con nhóc c.h.ế.t tiệt.
"Ai nha, cháu hôm nay mặc một thân phục màu đỏ thật xinh đẹp, lộ ra cả người càng mặn mà." Chu Lệ Hoa chân thành mà khen ngợi nói: "Nhắc tới người có phúc, liếc thôi đã có thể nhìn ra cùng những người khác không giống nhau, cái từ kia gọi là gì nhỉ? Chung…Chung cái gì kia?"
Bà ta dắt cổ hỏi hai đứa con gái của mình đang chơi đùa bên kia phòng khách.
"Chung Linh Dục Tú." Diệp Giai nói ra. Xem ra mẹ cô ta không có đắc tội người ta, cô ta trước hết không qua đó.
Cô ta cũng có chút ngượng ngùng, hôm trước còn cùng người ta trắng mặt mà cãi nhau, hôm nay liền xem như không có việc gì lại đem người ta thổi phồng giống như hoa vậy…Cô ta không học được.
"Ai đúng, Chung Linh Dục Tú!" Chu Lệ Hoa đã bắt đầu mở chế độ khoa trương, đã gặp mặt nhiều lần như vậy, lần đầu tiên đem Hoa Chiêu khoa trương thành thần tiên rồi.
Trong phòng khách mấy người đàn ông cũng nghe không nổi nữa, có chút quá khoa trương rồi, chỉ thiếu nước nói Hoa Chiêu là tiên nữ hạ phàm rồi.
Cái da mặt này...
Hoa Chiêu nhưng vẫn cười hì hì nghe, ngẫu nhiên đã từng nghe nói qua, nào có nào có, thỉnh thoảng còn khiêm tốn mà tiếp nhận lời khen của bà ta.
Cái da mặt này... Hai người kia thật sự là kẻ tám lạng người nửa cân, kỳ phùng địch thủ, lực lượng ngang nhau, vui vẻ hòa thuận…
Mấy người đàn ông yên lòng nói chuyện phiếm, không hề chú ý đến bên này nữa, xem ra Chu Lệ Hoa xác thực đã đổi chiến lược rồi.
Chu Lệ Hoa trong lòng cũng khó chịu muốn phát điên, cũng chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy!
Bất quá thấy Văn Tịnh càng ngày càng đen mặt, trong lòng bà ta rốt cuộc cũng thống khoái. Ba ta đem Hoa Chiêu khen ngợi đến trên trời dưới đất, thì càng lộ ra Văn Tịnh không là cái gì cả rồi.
Sau khi ném đi hơn 10 cái sủi cảo, mấy chậu lớn nhân bánh rốt cuộc bao đã xong.
Chu Lệ Hoa càng khen ngợi Hoa Chiêu tốt, bởi vì cô gói sủi cảo tốt nhất, cũng nhanh nhất, một người bằng nhiều người đấy.
Nói xong còn quét mắt liếc Văn Tịnh, đừng tưởng rằng bà ta không phát hiện cô ta vụng trộm ném sủi cảo.
Nhiều ngày như vậy tích góp từng tí một oán khí, lòng chua xót, ủy khuất, lại bị ánh mắt này cho một kích, Văn Tịnh đột nhiên khống chế không nổi chính mình, bạo phát.
Cô bưng lên một bàn sủi cảo ném ở trên người Chu Lệ Hoa.
"Bà nói đủ chưa!" Văn Tịnh sụp đổ mà hét to.
Trong phòng trong nháy mắt tĩnh mịch.
.
Tất cả mọi người nhìn Văn Tịnh.
Hoa Chiêu nhẹ nhàng phủi đi bột mì dính trên người, cô đứng ở bên cạnh Chu Lệ Hoa, khó tránh khỏi bị ảnh hướng đến, hoặc là, cái mâm sủi cảo này chính là bay thẳng đến hai người các cô đấy.
Diệp Danh đem Thúy Vi nhẹ nhàng giao cho Diệp Phương, đã đi tới.
Diệp Thâm đã đứng ở bên cạnh Hoa Chiêu.
"Không có chuyện gì, cùng bọn nhỏ đi chơi đi." Hoa Chiêu lập tức nói ra: "Em cũng phải trộn thêm chút nhân bánh, bằng không thì lát nữa không đủ ăn mất."
Nói xong xem như không có việc gì quay người đi rửa rau cắt thịt.
Diệp Thâm nhìn mấy người ở chỗ này một vòng, cũng lui ra ngoài.
Diệp Danh đứng ở sau lưng Văn Tịnh, cái gì cũng chưa nói.
Diệp Thư cùng Lưu Nguyệt Quế liếc nhau, nhanh chóng đuổi theo Hoa Chiêu, giúp cô làm việc đi.
Một hồi phong ba trong gia đình, trong nháy mắt được hóa giải hơn phân nửa.
Chỉ còn lại có một mình Chu Lệ Hoa đứng ở đó thở hổn hển, lại không tiện phát tác.
Gần sang năm mới…Lão gia tử rốt cuộc cũng nhả ra để cho bọn họ trở về rồi, nhưng là mọi thứ đang được sắp xếp, cả gia đình họ phải hướng về gia đình anh cả ...
Nhưng nếu không nói vài lời bà ta thật sự nuốt không trôi cơn tức này, cũng mất mặt!
"Vợ Tiểu Danh cô đây là có ý gì? Cũng dám đối với người lớn động thủ!" Chu Lệ Hoa âm u mà nhìn Văn Tịnh.
Văn Tịnh đã sợ đến cháng váng, cô ta cho tới bây giờ cũng chưa từng bạo phát lớn như vậy, lại đang ở trước mặt cả nhà.
"Cháu…"
"Thật xấu hổ, tiểu Tĩnh gần đây thân thể không thoải mái, vừa rồi nhất định là trượt tay." Diệp Danh nói ra.
"Tay trơn trượt? Anh xem tôi là người ngu sao? Ném đồ trên người trưởng bối là tay trơn trượt? Con dâu của Diệp gia chúng ta có loại giáo dưỡng này? Anh mặc kệ không quản, vậy mà còn giúp cô ta nói chuyện? Anh cảm thấy mình làm rất đúng sao?" Chu Lệ Hoa dạy dỗ.
Diệp Danh nở nụ cười, anh có đôi khi thấy người thím ba này rất kỳ lạ, đối với người ngoài đạo lý gì bà ta đều hiểu, nhưng đối với chính mình, lại hoàn toàn là một tiêu chuẩn khác.
Bà ta không biết xấu hổ nói con dâu Diệp gia không có giáo dưỡng? Nên xem chính mình trước a.
Bất quá Văn Tịnh xác thực không đúng.
"Tiểu Tĩnh." Diệp Danh cúi đầu nhìn Văn Tịnh.
Văn Tịnh lập tức đối với Chu Lệ Hoa nói: "Thím ba thực xin lỗi, cháu vừa rồi thật sự là không cẩn thận, thực xin lỗi thực xin lỗi, cháu sẽ quét dọn."
Cô ta vậy mà cùng trưởng bối động thủ! Việc này truyền ra người khác sẽ thấy thế nào về cô ta? Ngẫm lại liền thấy đáng sợ.
Tuy nhiên cô ta cảm thấy Chu Lệ Hoa thật sự là thiếu đánh…Nhưng lẽ ra cô ta không nên đến, lại để cho Hoa Chiêu bạo lực đến.
"Không cần cô ở đây, tôi tự mình làm!" Chu Lệ Hoa đẩy Văn Tịnh ra, hầm hừ mà phủi đi bột mì dính trên người.
Khâu Mai rất có nhãn lực liền cầm cái chổi, đem sủi cảo trên mặt đất quét lên, đau lòng mà ném vào thùng rác.
Cái này nếu ở nhà cô ta, rơi trên mặt đất mà thôi, huống chi trên mặt đất lại không bẩn, bánh sủi cảo nhân thịt tốt như vậy, nhất định phải nhặt lên lau sạch tiếp tục ăn đấy. Nhưng là Diệp gia chắc chắn sẽ không như vậy đấy.
Kỳ thật cô ta nghĩ lầm rồi, Lưu Nguyệt Quế liên tiếp nhìn về phía sủi cảo trong thùng rác, đau lòng c.h.ế.t mất. Diệp gia bọn họ chưa bao giờ có thói quen lãng phí lương thực, nhiều năm như vậy, đừng nói nhiều như vậy, chính là một cái sủi cảo cũng không có rơi qua trên mặt đất.
Nhưng khi thấy sắc mặt hai cô gái, bà cũng không định đem sủi cảo từ trong thùng rác nhặt ra, chỉ có thể trừng mắt liếc Khâu Mai, thực sự không sống nổi mà!
Còn có Văn Tịnh, quá phí phạm rồi.
Bất quá tâm tình của Văn Tịnh bà cũng hiểu, hôm nay mẹ chồng con dâu Chu Lệ Hoa, xem như lại đem muối xát vào vết thương của người ta quả thật hơi quá đáng rồi!
Vẫn là Hoa Chiêu tốt, một hồi phong ba lại để cho con bé nhẹ nhàng hóa giải rồi!
Nếu không phải con bé bình tĩnh rời đi, mang theo một cái đầu tỉnh táo, nếu không các cô hiện tại khẳng định vừa khóc lại náo loạn lên, năm này thật sự không có cách nào qua.
Những người khác không sai biệt lắm cũng nghĩ như vậy, Miêu Lan Chi bây giờ nhìn Hoa Chiêu thật sự là càng xem càng thuận mắt.
Trong chốc lát bà phải cho con bé một cái hồng bao thật lớn!
Diệp Danh mang theo Văn Tịnh trở về phòng.
Đóng cửa phòng, Văn Tịnh lập tức rơi nước mắt.
Diệp Danh buồn cười nói: "Rõ ràng là em đánh người, cũng không có người giáo huấn em, em còn thấy ủy khuất?"
"Em vì cái gì mà ném đồ lên người bà ta anh không biết sao? Anh nghe một chút bà ta nói cái gì? Há miệng đứa nhỏ ngậm miệng đứa nhỏ, chính là nói em không thể sinh con!" Văn Tịnh hạ giọng khóc ròng nói.
Diệp Danh ánh mắt tối lại, anh biết có thể như vậy.
"Tiểu Tĩnh, quá khứ là chúng ta sai rồi, đối với chủ đề này cứ giữ kín như bưng, ngược lại đã làm cho em không thể vượt qua rào cản này trong lòng, nhưng cái này là một trở ngại, không có cách nào khác, chúng ta phải nhìn thẳng vào vấn đề."
Diệp Danh thấm thía nói: "Người khác thích nói như thế nào liền nói như thế, chúng ta quản không được, chỉ cần chúng ta không để ý, bọn hắn có nói cái gì cũng không quan trọng."
"Không quan trọng sao? Anh có bộ dạng không quan tâm sao?" Văn Tịnh nhịn không được quát: "Anh nhìn xem anh thích đứa nhỏ nhiều như thế nào! Con của nhà người ta mà anh lại xem mình như cha ruột vậy! Đây là không quan tâm của anh sao? Anh như vậy, em phải làm sao bây giờ?"
Diệp Danh thanh âm lạnh xuống vài lần: "Bởi vì anh không có con, cho nên ngay cả quyền lợi được thích đứa nhỏ cũng không có sao?"
Văn Tịnh sắc mặt cứng đờ.
Diệp Danh lại nói: "Còn có, đó là đứa nhỏ nhà em trai anh, không phải nhà người ta đấy."
"Em bình tĩnh một chút, tý nữa lại xuống dùng cơm." Nói xong anh liền xuống lầu rồi.
Anh biết rõ khúc mắc của cô không phải một ngày hay hai ngày là có thể cởi bỏ đấy, chỉ có thể dành thời gian giải quyết.
30 tết náo loạn nửa sân, không khí không thoải mái, về sau cũng may, Chu Lệ Hoa không dám đi trêu chọc Văn Tịnh, Hoa Chiêu, bà ta lại càng không dám.
Mấy ngày này xem như bình an đi qua.
Từ ngày đầu tiên, người đến nhà bái phỏng đã nối liền không dứt.
Diệp Thâm cũng lặng lẽ giới thiệu cho Hoa Chiêu những người này là nhân mạch của Diệp gia, nào là giao tình từ thế hệ trước, nào là cha cùng Diệp Danh có giao tình, nào là dựa vào rượu thuốc mới kết xuống giao tình.
Mùng 2 Tết âm lịch là lúc về nhà mẹ đẻ, Hoa Chiêu khăn gói quà tặng mà dẫn hai đứa nhỏ về nhà.
Người tới thăm hỏi nhiều lắm, mỗi người quan hệ cũng không tệ, đều muốn nhìn hai đứa bé một chút, vừa qua đầy tháng không được vài ngày hai đứa nhỏ lại bị ép gặp mặt mọi người, cũng không có thời gian để ngủ đầy giấc.
Diệp Danh đến cùng cũng tạo cho chúng thói quen xấu rồi, xung quanh có âm thanh lớn bọn chúng liền không ngủ được.
Miêu Lan Chi lập tức đau lòng, vội vàng nói Hoa Chiêu mang hai đứa bé về nhà cho yên tĩnh. Nhận biết về nhân mạch của Diệp gia cũng không vội ở một ngày hay hai ngày này đấy.
Hoa Chiêu về nhà, lập tức nghe nói người Tề gia tới thăm, còn đánh Trương Quế Lan.
"Con nhìn xem." Hoa Chiêu nhìn mặt Trương Quế Lan, cũng may, đã nhìn không ra dấu vết.
"Đánh rất hung ác đấy! Lúc ấy đỏ đến lợi hại, còn sưng lên!" Sợ chị gái không biết tính nghiêm trọng của sự việc, Đại Cần ở một bên nói ra.
"Biết rồi." Hoa Chiêu nói với con bé: "Không cần cố ý cường điệu, đánh vào mặt mẹ cho dù là nhẹ nhàng cũng không được!"
"Mẹ không sao." Trương Quế Lan lập tức nói: "Cái bà lão kia so với mẹ còn nghiêm trọng hơn, nghe nói trúng gió rồi, hiện tại người tuy tỉnh, nhưng lại nói không ra lời, cũng không dậy được đấy, về sau, sợ là bị liệt rồi."
Người Tề gia không dám tới náo loạn, nhưng bệnh tình của Tề Hiếu Hiền bọn hắn vẫn nói rõ với Hoa Cường cùng Trương Quế Lan, không chừng bọn họ mềm lòng, lại để cho bọn hắn vào cửa rồi.
Hoa Cường ngược lại là vô tâm, sau khi biết rõ chỉ sửng sốt một chút liền giống như người không có việc gì vậy.
Trương Quế Lan trong lòng nhưng lại có chút băn khoăn.
Nếu như ngày đó bà không cùng bà ta cãi nhau, có phải bà ta sẽ không bị như vậy? Đem người ta làm cho bị liệt rồi, đây là tạo đại nghiệt rồi.
"Trúng gió rồi, đó là do bà ta có sẵn bệnh, người có sức khoẻ tốt mẹ muốn làm bà ta tức giận đến trúng gió cũng không được, người có bệnh thì dù mẹ không trêu tức bà ta, ngày nào đó chính bà ta cũng sẽ trúng gió." Hoa Chiêu khuyên nhủ: "Hơn nữa là chính bà ta đến thăm tìm tức giận đấy, lại không phải chúng ta đánh lên nhà bọn hắn, nhân quả cần được làm rõ, bà ta có bệnh không là do mẹ sai."
Đạo lý này Trương Quế Lan cũng hiểu, nghe cô nói như vậy trong lòng xác thực dễ chịu hơn một chút, nhưng là...
Hoa Chiêu thở dài, có ít người thừa nhận sự thật, đó là cái nhìn của người khác, cô nói cái gì cũng vô dụng.
Hơn nữa nghiêm túc mà nói, người là ông nội cô làm cho tức giận đến trúng gió. Có lẽ trong lòng ông nội cũng là có chút băn khoăn đấy.
Hai người tuy nhìn nhau không vừa mắt, đến c.h.ế.t cũng không muốn qua lại, nhưng còn không phải kẻ thù sống chết, xảy ra chuyện, trong lòng sẽ day dứt a?
Hoa Chiêu tìm Hoa Cường: "Ông nội, nếu không cháu đi thăm bà ta? Cho bà ta hai bình rượu thuốc? Bà ta uống rồi không chừng sẽ tốt, không tốt, chúng ta cũng không có biện pháp."
Hoa Cường ngồi ở chỗ kia không có lên tiếng.
Hoa Chiêu đoán được tám chín phần mười. Ông ấy cùng Tề Hiếu Hiền đến cùng cũng đã làm vợ chồng vài chục năm, bà ta cũng đã sinh con dưỡng cái cho ông ấy, cuối cùng tuy duyên đã tận, nhưng ông ấy cũng không hi vọng bà ta gặp chuyện không may.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, trúng gió rồi, không thể nói chuyện, co quắp trên giường vượt qua quãng đời còn lại, cái kia quả thực sống không bằng chết.
Hơn nữa nếu như là Tề Hiếu Hiền chính mình phát bệnh vậy thì thôi, hết lần này tới lần khác là bị ông ấy làm tức giận đến.
Bọn hắn tầm đó còn không đến mức tuyệt tình như thế.
Vậy hãy để cho bà ta ngày đó tới như thế nào, thì trở về như vậy, về sau tái phát bệnh, ông liền mặc kệ.
"Vậy cháu hãy thay ông nội đi một chuyến, không cần cho nhiều, đủ cho bà ta hết bệnh là được. Cả nhà kia, lòng tham không đáy, đừng làm cho bọn hắn quấn lên." Hoa Cường nói ra.
"Ai, vậy thì cháu đi." Hoa Chiêu nói ra. Đi sớm một ngày sớm trị liệu, có thể tiết kiệm một chút rượu thuốc.
Đó cũng không phải là rượu thuốc, đó là năng lượng mà cô tranh thủ lúc rảnh rỗi vất vất vả vả chắt lọc ra, cũng rất vất vả ~
...
Hoa Chiêu đến, làm cho người Tề gia rất là vui vẻ.
"Tiểu Hoa tới rồi, nhanh đi tới chỗ ấm kia ngồi! Trên đường đông lạnh c.h.ế.t mất a?" Tề Thư Lan nhiệt tình mà nói.
Không có đứa con hiếu thảo nào trước giường bệnh dài thời gian đằng đẵng, nhưng lúc này mới ba bốn ngày, còn không đến mức. Người Tề gia mỗi ngày thay phiên nhau, có 4 người tới chiếu cố, ban ngày 2 người buổi tối 2 người.
Hôm nay ban ngày thì Tề Thư Lan cùng Tề Lâm Lâm.
Hoa Chiêu lần đầu tiên trông thấy Tề Lâm Lâm, là một cô gái rất xinh đẹp, ôn ôn nhu nhu, vừa vặn mà đứng ở nơi đó, so Hạ Lan Lan thiếu đi một tia cao ngạo, so Văn Tịnh nhiều hơn một tia cởi mở, nhìn xem là "thực sự ôn nhu", xem bộ dáng là theo Tề Thư Lan.
Tề Lâm Lâm cũng là lần đầu tiên gặp Hoa Chiêu, liền sửng sốt vài giây. Cô ta tự nhận mình không phải là người xinh đẹp nhất đấy, nhưng cũng xinh đẹp hơn những cô gái khác, hoặc cùng lắm là tương xứng với cô ta.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Chiêu, cô ta đã biết rõ chính mình trước kia có chút tự cho là đúng rồi.
"Xin chào, tiểu Hoa muội muội, chị là Tề Lâm Lâm, em…” Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoa Chiêu, Tề Lâm Lâm cơ trí mà thu hồi hai chữ em họ.
Thật là phong thủy luân chuyển, cô ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua, đứa con riêng ở quê suốt đời bị bà cô coi thường, lại sinh ra đứa con gái xinh đẹp như vậy, mấu chốt là, Tề gia bọn họ hiện tại phải cúi đầu khom lưng cầu xin cái người phụ nữ nông thôn này!
"Em tới rồi." Tề Lâm Lâm tự nhiên đem lời nói còn chưa xong.
"Xin chào." Hoa Chiêu nói xong cũng nhìn về phía bà lão nằm trên giường.
Bà lão vốn đang mê man, nhưng giống như nghe đến âm thanh, vừa vặn mở to mắt, cũng nhìn thấy Hoa Chiêu, ánh mắt của bà ta có chút mê mang.
"Mẹ, đây là Hoa Chiêu, là cháu gái của cha." Tề Thư Lan nói ra.
Tề Hiếu Hiền lập tức kích động rồi, trừng mắt nhìn Hoa Chiêu trong miệng phát ra âm thanh ô ô ô, không biết muốn nói cái gì.
Bất quá Hoa Chiêu nhìn càng giống là đang mắng cô.
Tề Hiếu Hiền không thể nói chuyện rồi, nửa người cũng không linh hoạt, nhưng đầu óc bà ta lại không có hồ đồ, trong lòng bà ta hận Hoa Cường, càng hận Trương Quế Lan.
Ngày đó nếu cô ta trung thực mở cửa mời bọn hắn đi vào nói chuyện tử tế, bà ta cũng sẽ không ở cửa ra vào mà cùng cô ta cãi nhau, đánh cô ta một cái tát, Hoa Cường cũng sẽ không cùng bà ta trở mặt, bà ta cũng có bộ dạng sống không bằng c.h.ế.t hiện tại.
Con gái của Trương Quế Lan, bà ta tự nhiên cũng không chào đón, huống chi, đây cũng là con gái của đứa con riêng kia.
"…Cút!" Giãy dụa cả buổi, Tề Hiếu Hiền vậy mà nhổ ra một chữ rất rõ ràng.
Hoa Chiêu liền xoay người rời đi.
Tuy là tới cứu người đấy, cũng muốn cứu được sớm một chút, đỡ lãng phí một chút thuốc, nhưng hiện tại cô đổi chủ ý rồi, không cho bà ta chịu tội một chút bà ta sẽ không biết sự tốt đẹp của cuộc đời.
"Ai, tiểu Hoa tiểu Hoa, cháu chớ cùng một bà lão chấp nhặt, bà ấy hồ đồ rồi." Tề Thư Lan nhanh chóng đuổi theo, lôi kéo Hoa Chiêu không buông tay: "Bà ấy lại là một người bệnh, đầu óc không thanh tỉnh, cháu đừng để trong lòng!"
Hoa Chiêu khinh bỉ liếc bà ta một cái.
Đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu như mẹ của cô đi nhà người ta cãi nhau, bị tức giận đến như vậy, mặc kệ mẹ của cô có lý hay không có lý, cô cũng sẽ nhìn đối phương không vừa mắt.
Mẹ của cô nếu là có lý thì không phải nói gì nữa, và một loạt động tác trả thù sẽ được tiến hành.
Mẹ của cô nếu không có lý, trả đũa không được rồi, cô cũng sẽ không cho đối phương một thái độ tốt.
Tề Thư Lan ngược lại tốt, cái thái độ hèn mọn này, thật sự là không xem mẹ ruột coi vào đâu.
Cũng đúng, trong mắt không có cha ruột sao có thể có mẹ ruột được?
Tề Thư Lan làm như không hiểu ánh mắt của Hoa Chiêu, tiếp tục nói: "Bà nội của cháu…Mẹ của cô hiện tại đã ra cái dạng này rồi, cô cũng không nói tại sao, hiện tại cô chỉ cầu xin cháu, xem ở huyết thống phân thượng, cứu bà ấy!"
Ồ? Trong mắt vẫn có mẹ ruột sao?
"Tôi cũng không phải bác sĩ, sẽ không cứu người." Hoa Chiêu nói ra.
"Nhưng cháu có rượu thuốc, nghe nói chữa khỏi trăm bệnh, Diệp Thâm trước kia cũng bị thương ở đầu, cũng nói phải làm người sống đời sống thực vật rồi, kết quả hiện tại cũng khá! Mẹ của cô bị bệnh này, chính là bệnh nhỏ, cầu cháu cho chút rượu thuốc, cứu bà ấy!" Tề Thư Lan cầu xin.
Nếu vì cứu mạng mà hèn mọn như vậy nha, Hoa Chiêu còn liếc nhìn bà ta một cái.
"Nhưng xem ra bà ta cũng không thèm rượu thuốc của nhà tôi ah." Hoa Chiêu nói ra.
Đừng nói Tề Hiếu Hiền không biết sự tồn tại của rượu thuốc, nếu không biết bà ta cũng sẽ không tự mình đến thăm rồi.
"Cũng nói bà ấy hồ đồ rồi, cháu chớ cùng bà ấy chấp nhặt." Tề Thư Lan năn nỉ nói.
"Tôi đây phải xem tình huống a, bất quá tháng này số định mức là đã không còn, đều đã đưa ra ngoài, trong bình đang ngâm nhưng thời gian không đủ, không có dược hiệu, đợi tháng sau a." Hoa Chiêu nói ra.
Mặc kệ Tề Hiếu Hiền cần hay không, xem ở mặt mũi ông nội, nên cứu vẫn phải cứu đấy, chỉ có điều thời gian dài ngắn là vấn đề.
"Tốt tốt! Cám ơn cám ơn!" Không nghĩ tới cô ta khinh địch như vậy đã đáp ứng, Tề Thư Lan mừng rỡ.
"Tháng sau một chút? Tôi tự mình đi lấy, không cần cháu lại đi một chuyến, cô biết rõ cháu bây giờ không đi được." Tề Thư Lan nói ra.
"Một chút ah, cái kia phải xem bà lão đó lúc nào thì thấy tôi thuận mắt rồi." Hoa Chiêu nhìn thoáng qua phòng bệnh nói ra.
Người ta đối với cô hùng hùng hổ hổ đấy, cô còn vác sào đi phát thuốc, cô lại rẻ mạt như vậy sao?
Bất quá muốn cho Tề Hiếu Hiền nhớ tới việc tốt cô làm đoán chừng cũng không có khả năng, đến lúc c.h.ế.t cũng đừng mong rồi, nhưng trên mặt mũi cũng phải có, lúc nào Tề Hiếu Hiền nhìn cô có thể nặn ra một khuôn mặt tươi cười được rồi, lúc đó sẽ có thuốc.
Tề Thư Lan là người thông minh liền đoán được ý tứ của Hoa Chiêu.
"Cháu yên tâm, mẹ của cô chỉ lúc này mới hồ đồ, chờ thêm vài ngày sẽ tỉnh táo lại, bà ấy cũng nên suy nghĩ cẩn thận rồi, bà ấy là người minh bạch hiểu lí lẽ."
"Hi vọng như thế."
Hoa Chiêu về nhà, đem chuyện đã xảy ra nói với Hoa Cường.
Hoa Cường một chút cũng không ngần ngại.
Diệp Thâm bị thương nặng như vậy cũng tốt rồi, ông biết rõ chỉ cần Hoa Chiêu nguyện ý, nhất định có thể chữa cho Tề Hiếu Hiền, vậy bị tội thêm vài ngày tính toán cái gì? Mới vừa rồi là không nghĩ tới điểm này, bằng không thì ông cũng sẽ không để cho Hoa Chiêu đi qua đó.
Người Tề gia nghe nói Hoa Chiêu chịu đưa, đều rất kinh hỉ, thay nhau ra trận khuyên bảo Tề Hiếu Hiền.
Tề Hiếu Hiền ngay từ đầu cãi vẫn cứng rắn, ai cùng bà ta nói đến Hoa Chiêu, bà ta liền lấy ánh mắt trừng người đó.
Kết quả cứng ngắc vài ngày liền cứng rắn không nổi rồi.
Mỗi ngày đau đầu, nằm trên giường không thể động, toàn thân cũng đau, không thể nói chuyện, gấp đến độ n.g.ự.c đau, ăn một chỗ nằm một chỗ rồi, tôn nghiêm triệt để mất hết, nhìn con gái cháu gái đều là một bộ dạng ẩn nhẫn ghét bỏ, bà ta càng cảm thấy nhục nhã.
Vài ngày sau bà ta liền trung thực rồi, bà ta muốn khỏi bệnh.
Nhưng mà trong tay Hoa Chiêu "Thực sự" không có rượu thuốc, cô phải cùng Diệp gia thương lượng, nhìn xem tháng sau rượu thuốc lúc nào ra, lại từ nhà ai lấy ra một ít.
Điều kiện sản xuất rượu thuốc rất hà khắc đã thả ra rồi, kết quả Tề gia có chuyện, bọn họ lập tức xuất ra được nhiều? Đừng nói nhiều, dù là một bình, đều chỉ ra rằng Diệp gia đang nói dối, mất uy tín.
Cho nên cho Tề gia rượu thuốc mặc kệ cuối cùng xuất từ ai tay, bên ngoài đều phải biết là xuất từ Diệp gia.
Tề gia không có cách nào, chỉ có thể đợi.
...
Ngày mồng 7 âm lịch đã qua, tuy chưa qua mười lăm, nhưng không khí năm mới đã phai nhạt, có một số đơn vị nhà xưởng đều bắt đầu làm việc rồi.
Lý Tiểu Giang cũng cùng anh họ đi nhà xưởng tìm Trương Quế Lan, thương lượng việc buôn bán cho năm sau, còn có chuyện trồng hạt hướng dương mùa xuân. Hắn vẫn không quên chuyện hạt hướng dương, hắn cảm thấy đó mới là vụ làm ăn lớn.
Hạt hướng dương rất nhiều người ưa thích, bảo quản tốt, vận chuyển tốt, sản lượng lớn, hội tụ đủ những ưu điểm mà bắp rang bơ không có được. Điều đó có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Kết quả hắn không nghĩ tới, sẽ gặp Hoa Chiêu ở trong nhà xưởng.
Vừa vặn, cùng cô thảo luận tránh khỏi tìm người chuyển đạt rồi.
"Em gái, chúc mừng năm mới ah!" Lý Tiểu Giang nhìn Hoa Chiêu cười nói: "Nghe nói cô đã sinh một đôi long phượng, chúc mừng chúc mừng ah!"
Hắn từ trong túi quần móc ra 2 bao lì xì: "Đây là tôi cho cháu trai cháu gái tiền mừng tuổi, cô đừng chê ít."
Hoa Chiêu cũng không khách khí, cười tiếp nhận, cái độ dày này thế nhưng mà không tệ, Lý Tiểu Giang ngược lại rất hào phóng.
Bất quá người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh hắn trên mặt lại hiện lên vẻ đau lòng cùng khinh thường.
Để cho Hoa Chiêu chán ghét nhất chính là ánh mắt hắn nhìn cô.
Từ Mai quả nhiên biết nhìn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận