Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 288


"Nói cái gì mà đưa bóng, cô vừa rồi rõ ràng là cầm bóng ném tôi! Mọi người đều thấy điều đó!” Tôn Tiểu Kiều hô.
"Ai nhìn thấy?" Tống Tuyết đảo mắt hỏi.
Không ai lên tiếng.
Tống Tuyết biết sẽ như vậy, bởi vì vừa rồi cô ta thấy rõ ràng, người trong vách ngăn này vừa mới nhắm mắt ngủ, không ai nhìn thấy.
"Không ai nhìn thấy cũng không sao cả! Quả bóng đập vào đầu tôi là sự thật! Không phải cô ném còn có thể là ai ném được?” Tôn Tiểu Kiều hô.
Tống Tuyết dừng một chút nói: "Quỷ ném rồi..."
Cô ta nói xong cũng không lý luận với Tôn Tiểu Kiều nữa, xoay người vội vàng chạy đi.
Người khác chỉ cho rằng cô ta không muốn đôi co với Tôn Tiểu Kiều.
Tôn Tiểu Kiều lại tin lời cô ta... Nhất thời sợ tới mức không dám ngủ.
Cả đêm cô ta cũng không ngủ được, mỗi khi muốn ngủ lại đột nhiên bừng tỉnh.
Có đôi khi rõ ràng không muốn sợ hãi chuyện gì, nhưng lại luôn đột nhiên cảm giác có thứ gì đó bò trên người cô ta.
Giống như một con bọ!
Cô ta sợ hãi hét lên nhiều lần, vừa nhảy vừa la hét vừa cởi đồ.
Phụ nữ đã chán nản.
Đàn ông vốn cũng phiền, về sau thần sắc trở nên kỳ lạ.
Đáng tiếc chiếc áo rộng thùng thình cuối cùng trên người Tôn Tiểu Kiều không bị cô ta cởi ra.
Bất quá chỉ nhìn như vậy, dáng người của cô ta quả thật không tệ, trách không được con trai giám đốc hãng phim không nhịn được.
"Đạo diễn, có một số người phiền chết, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghỉ ngơi của chúng tôi, nghỉ ngơi không tốt thì làm sao làm việc được? Hãy để cô ta đi đến toa xe ngồi cứng! "Sáng sớm hôm sau, có người tìm Dương Lập cáo trạng.
Không cần cô ta nói, Dương Lập cũng biết cô ta nói ai.
Ông lớn tuổi ngủ nông, đêm qua ông cũng nghe thấy mấy tiếng thét chói tai kia, ông cũng ngủ không ngon.
Ông cũng tức giận.
Hơn nữa ông cũng cảm thấy Tôn Tiểu Kiều thật sự có bệnh tâm thần gì đó.
"Xuống xe vẫn phải gọi điện thoại cho giám đốc, đừng để quay nửa đường nữa cô ta lại không được! Sau đó, ông lại phải sửa kịch bản! Tôi lại phải quay lại lần nữa!” Dương Lập nói với biên kịch: "Tôi chịu đủ rồi! Nếu phải quay lại, lão tử sẽ không quay nữa!”
Biên kịch còn có lý trí, dù sao ông ta cũng đã quen với việc sửa lại kịch bản: "Không quay nữa à? Anh có nỡ không?”
Dù sao ông ta cũng luyến tiếc.
Trước kia Tôn Tiểu Kiều diễn phiên bản kia ông ta đã luyến tiếc, hiện tại Hoa Chiêu diễn phiên bản này, ông ta lại càng luyến tiếc, vô luận như thế nào, ông ta cũng phải quay xong! Đưa nó lên màn hình để tất cả mọi người nhìn thấy!
Đây là kiệt tác của ông ta, sẽ được nhớ đến bởi một thế hệ!
Dương Lập không nói lời nào, ông ta cũng có tâm tư này, bất quá nên gọi điện thoại vẫn phải gọi.
Hoa Chiêu nghỉ ngơi rất tốt, cơ thể cô tốt, cần thời gian ngủ rất ít, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại liền chỉ huy dây leo cực nhỏ trong tay bò qua gãi gãi Tôn Tiểu Kiều, căn bản là chuyện đơn giản.
Dù sao bây giờ cô cũng sảng khoái.
Ba đứa nhỏ cũng ngủ rất ngon, có Hoa Chiêu ở đây, bọn chúng đều rất an tâm.
Hiện tại ba bảo bảo đang ngồi ở bàn ăn líu ríu, đàm luận cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, vui vẻ cực kỳ.
Tôn Tiểu Kiều ngồi ở một góc toa ăn uống sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
Nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh Hoa Chiêu, nhìn thấy Tiểu Thận được cô ôm trong tay, ánh mắt cô ta vừa sâu vừa độc.
Trước kia cô ta không có cảm giác gì, khi biết Hoa Chiêu thay cô ta đóng vai nữ chính, tuy rằng cô ta bất mãn, nhưng nhìn Hoa Chiêu cũng không dám không vừa mắt.
Cô ta không thể trêu chọc.
Nhưng bây giờ, nhìn đứa trẻ khỏe mạnh đáng yêu bên cạnh Hoa Chiêu, trái tim cô ta lại giống như bị người ta cho vào chảo dầu chiên.
Lúc trước cô ta chỉ là sảy thai, sau này cô ta còn có thể sinh!
Nhưng bây giờ cô ta không thể sinh nữa! Sẽ không bao giờ có thể có con, sẽ không bao giờ là một người mẹ!
Tâm trạng của cô ta đã hoàn toàn khác.
Bây giờ nhìn Hoa Chiêu, chỉ còn lại ghen tị, ghen ghét và hận, phi thường hận. Tất cả là vì cô ta! Nếu như không phải bởi vì cô ta đóng vai của mình, nếu như không phải bởi vì cô ta luôn chèn ép mình, làm cho mình không dám đi bệnh viện, nếu như không phải bởi vì cô ta....Dù sao cũng là bởi vì cô ta, tử cung của mình mới không còn!
Hoa Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô ta một cái.
Tôn Tiểu Kiều cứng đờ, lập tức cúi đầu ăn cơm trong bát mình.
Mùi vị gì cô ta không nếm ra được, hiện tại cô ta ăn cái gì cũng khó chịu.
Hoa Chiêu cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cô biết loại người như Tôn Tiểu Kiều, đối với người chân chính làm tổn thương mình, bọn họ xuất phát từ đủ loại lý do, không hận không đi trả thù.
Mà sẽ gián tiếp gây tổn thương cho người khác, thậm chí là đi trả thù người qua đường xa lạ.
Tâm lý đã không bình thường rồi.
"Sau này hãy cách xa dì kia một chút có biết không? Cô ta rất nguy hiểm.” Hoa Chiêu nhỏ giọng nói với mấy đứa nhỏ trên bàn.
Vân Phi và Thúy Vi quay đầu nhìn Tôn Tiểu Kiều, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Lộ trình sau đó ngược lại rất thuận lợi, Hoa Chiêu thấy sắc mặt Tôn Tiểu Kiều thật sự rất không tốt, không giày vò cô ta nữa, sợ đem người giày vò chết.
Xuống xe lửa và ngồi trên xe tải lớn một ngày, cuối cùng họ đã đi sâu vào trong đồng cỏ.
Bây giờ đã là tháng bảy, thời gian đẹp nhất của thảo nguyên xanh.
Ba đứa nhỏ chưa từng thấy qua cảnh tượng rộng lớn, xinh đẹp như vậy, quả thực nhìn đến ngây người!
Hoa Chiêu cũng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Nơi này là thảo nguyên, khắp nơi đều là núi rừng, vô biên vô hạn, đều là thực vật.
Trong không khí, từng sợi tơ năng lượng điên cuồng nhào về phía Hoa Chiêu, vội vàng trao đổi năng lượng với cô.
Cả người Hoa Chiêu đều ngâm mình trong năng lượng, thoải mái như ngâm suối nước nóng.
Không, nó thoải mái hơn nhiều so với điều đó.
Cô cảm thấy mình được rửa sạch từ trong ra ngoài.
Mấy đứa nhỏ cùng huyết mạch tương liên với cô thế nhưng lại có cảm ứng, cũng cảm thấy cả người thoải mái, trong thân thể có năng lượng dùng mãi không hết.
Vân Phi kích động nhảy lên mặt đất, Thúy Vi từ trước đến nay luôn hoạt bát, vừa ném áo khoác đã nhảy ra lăn lộn.
"Ôi! Mềm mại! Dày hơn thảm và mềm mại hơn! Cũng ngứa quá.” Cô bé cười khúc khích với những chiếc lá cỏ đ.â.m vào cổ mình.
Cẩm Văn cũng không ngại ngùng nữa, nhào tới bên cạnh chị gái, học bộ dạng của chị mình mà lăn lộn, cười khanh khách.
Tiểu Thận trong lòng Hoa Chiêu nhìn anh chị, hưng phấn vỗ tay.
“Mấy đứa quê mùa chưa từng thấy qua sự đời…”
Đột nhiên, một tiếng thì thầm vang lên trong đám đông.
Tiếng cười của Vân Phi và Thúy Vi lập tức ngừng lại.
Đôi tai nhỏ của chúng rất linh hoạt, những người khác không thể nghe thấy, chúng có thể nghe thấy.
Hoa Chiêu và Miêu Lan Chi cũng nghe thấy.
Miêu Lan Chi tức giận quay đầu, nhìn về phía Tôn Tiểu Kiều cách đó không xa: "Cô nói cháu trai tôi là mấy đứa quê mùa? Ha, thật buồn cười! Cháu trai tôi lại là đứa quê mùa?”
"Tôi, tôi không nói! Không phải tôi nói!” Tôn Tiểu Kiều ngẩng đầu, liều mạng lắc tay, vẻ mặt ủy khuất sắp khóc.
Làm sao tai của họ có thể tốt như vậy! Giọng cô ta rõ ràng rất nhỏ, chính cô ta cũng không nghe thấy!
“Chính cô nói, tôi cũng nghe thấy!” Tống Tuyết đứng bên cạnh Tôn Tiểu Kiều lớn tiếng nói.
Cô ta thực ra không nghe thấy gì cả....
Mặt Tôn Tiểu Kiều trắng bệch, chẳng lẽ cô ta thật sự nói rất lớn?
Dương Lập nhìn Tôn Tiểu Kiều lại muốn nổi giận.
Hoa Chiêu lại dàn xếp xuống: "Mau xem, đó là người đón chúng ta sao?”
Cách đó không xa trên sườn núi có một mảnh nhà bạt, thấy bọn họ, đã có mấy người cưỡi ngựa tới.
Về phần Tôn Tiểu Kiều, hiện tại cãi nhau với cô ta chỉ ảnh hưởng đến tâm tình tốt của các con cô, buổi tối rồi nói sau!
Dương Lập cũng nhìn thấy người nghênh đón, đây chính là chủ của trang trại mà bọn họ mượn.
Xã tan rã, đất đai được giao cho người dân, thảo nguyên cũng vậy, cũng đã bao sản đến từng hộ.
Nhưng vẫn còn rất nhiều đồng cỏ luôn luôn được sử dụng công cộng, họ sử dụng mảnh này.
Họ sử dụng của công không tốn tiền ~
Hơn nữa quay phim lăn qua lăn lại giày vò đồng cỏ, cũng sẽ không có người đau lòng.
“Đạo diễn Dương, chúng ta lại gặp lại nhau!” Một người đàn ông cao lớn từ trên ngựa đi xuống, cười to đi về phía Dương Lập.
"Ha ha ha! Đúng vậy, người anh em Ba Đồ, không nghĩ tới chúng ta gặp lại lại nhau nhanh như vậy!” Dương Lập nghênh đón.
“Ha ha!” Ba Đồ cười một trận, dùng tiếng phổ thông không quá thuần thục hỏi một câu: "Anh nói tôi có nên cười hay không?”
Ông ta hỏi rất chân thành, biểu hiện trên khuôn mặt không ý tứ châm chọc.
Dương Lập cũng biết đây là một người thật thà chất phác.... Nhưng nói ông ta thật thà, tâm nhãn ông ta lại đặc biệt nhiều, biết bọn họ lần này gặp lại, đối với ông mà nói kỳ thật cũng không phải chuyện tốt gì.
Quay lại thì có gì tốt? Mất thời gian và công sức còn mất tiền!
Không tốn tiền cho đồng cỏ, nhưng dùng ngựa của người ta nhất định phải tiêu tiền.
"Cười đi cười đi! Tôi rất vui vì bộ phim này có thể được làm lại!” Dương Lập cười nói.
Lúc trước ông đương nhiên không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nhìn thấy Hoa Chiêu, ông càng nhìn càng vui vẻ.
Ba Đồ nghĩ rằng ông là bởi vì được gặp lại hắn nên cao hứng, hắn cười ha ha, dẫn đầu con cháu dâng lên khăn Hada trong tay, mời mọi người vào lều trại. (* khăn ha-đa (dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.)
Kiếp trước Hoa Chiêu đã đến thảo nguyên du ngoạn, nhưng khi cô đến, nơi này đã bị khai phá quá mức.
Cho dù đó là phong cảnh, phong tục dân gian, hoặc thậm chí lều, nó không giống như bây giờ.
Cỏ đã trụi lủi, và lều trại rất thương mại.
Bây giờ tất nhiên là nguyên bản hơn.
Ba Đồ tiếp đãi bọn họ bằng một chầu rượu và thịt, ca hát nhảy múa, một bữa tiệc lửa trại vào ban đêm.
Người ta nói rằng người thảo nguyên nhiệt tình, đó là sự nhiệt tình chân thật.
Nửa năm một năm không gặp được người lạ, thoáng cái có nhiều người tới như vậy, vậy hãy chơi thật thỏa thích!
Hoa Chiêu thấy bọn họ lại có ý chơi suốt đêm, lập tức không chịu nổi.
Cô chịu được, nhưng bốn đứa nhỏ bên cạnh chịu không nổi, cho dù chịu được, ngày mai bọn chúng cũng không dậy nổi, bọn chúng không dậy nổi, cô sẽ không có cách nào an tâm quay phim.
Cho nên Hoa Chiêu đưa bọn nhỏ trở về lều trại nghỉ ngơi.
Cô có con nhỏ, trong lòng còn ôm một đứa bé chưa đầy một tuổi, ngược lại không ai có ý kiến.
Những người còn lại thì không được, không náo loạn đủ, chính là không nể mặt....
Tôn Tiểu Kiều chỉ có thể chống đỡ.
Cô ta nhìn lều trại của Hoa Chiêu, lại nhìn Đào Lam đang nhảy múa theo một đám đàn ông trong đám người, ánh mắt lóe lên.
Cô ta lặng lẽ đứng dậy, trở về lều thay quần áo lộng lẫy, cũng gia nhập đám người nhảy múa.
Thời cơ cô ta chọn vào sân rất chuẩn, trực tiếp cắm vào phía sau Đào Lam.
Đào Lam cảm giác bàn tay to mình đang nắm buông ra, sau đó một bàn tay mềm mại rõ ràng nhét vào tay hắn.
Hắn còn tưởng rằng Triệu Nhã Đình rốt cuộc đã xuống nhảy cùng hắn, lập tức mỉm cười quay đầu lại, kết quả sửng sốt.
Dưới ánh lửa, Tôn Tiểu Kiều ngẩng mặt lên, mỉm cười với hắn.
Dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân, bóng đêm che dấu sự tiều tụy của cô ta, che dấu vành mắt màu đen của cô ta, chỉ còn lại ngũ quan xinh đẹp.
Đáng tiếc Đào Lam không thích mỹ nhân.
Bộ dạng Hoa Chiêu cũng không đả động hắn cho dù là một phút đồng hồ, cũng đừng nói đến Tôn Tiểu Kiều một thân tật xấu.
Hắn ngay lập tức buông tay ra: "Thật có lỗi."
Tay Tôn Tiểu Kiều lại nắm lấy tay hắn, nâng cằm về phía đám người: "Chưa từng tới thảo nguyên sao? Anh thấy đấy, điệu nhảy này phải tay trong tay, chỉ là nắm tay, không có ý nghĩa gì khác.”
Đào Lam nhếch miệng.
Hắn tin cô ta mới có quỷ!
"Không có ý tứ gì khác, cô lui về phía sau một người được không?" Hắn nói.
Mặt Tôn Tiểu Kiều cứng đờ.
Đào Lam không khách khí dùng sức, kéo cô ta ra, vẫy tay với người phía sau cô ta.
Đó là một người đàn ông thảo nguyên.
Tuy rằng nghe không hiểu Đào Lam và Tôn Tiểu Kiều đang nói cái gì, nhưng động tác ra hiệu của Đào Lam hắn hiểu rõ, vì không làm rối loạn tiết tấu của mọi người, hắn một bước tiến lên, cầm tay Đào Lam, sau đó trở tay nắm lấy tay Tôn Tiểu Kiều.
Tôn Tiểu Kiều bị kéo nhảy vài vòng, tức giận trong lòng mới đi xuống.
Bị sự khó chịu của thân thể đè xuống.
Cô ta vừa trải qua đại phẫu không bao lâu, lại bôn ba đường dài, nghỉ ngơi không tốt, bây giờ lại vừa hát vừa nhảy, cô ta cảm thấy mình sắp chết!
Cô ta gần như bò trở lại lều.
Đào Lam cũng đi xuống, ngồi xuống bên cạnh Triệu Nhã Đình.
Triệu Nhã Đình lập tức lườm hắn một cái: "Tay cô ta mềm không?”
"Không biết, không có cảm giác." Đào Lam nói.
Mềm, hay không mềm, đều là cái bẫy!
"Hừ." Triệu Nhã Đình mềm mại hừ một tiếng, cảnh tượng vừa rồi cô ấy nhìn từ đầu đến cuối, đối với biểu hiện của Đào Lam rất hài lòng.
Ánh mắt cô ấy chuyển động, đảo qua tất cả phụ nữ trong đoàn làm phim.
Trẻ và xinh đẹp thực sự nhiều!
Cô ấy biết mình rất xinh đẹp, trước kia còn rất kiêu ngạo, nhưng từ khi vào đoàn làm phim cô ấy đã bị đả kích.
Hoa Chiêu thì không nói, chỉ nói những người khác, cảm giác ai cũng đẹp hơn cô ấy?
Cho dù là Tống Tuyết diễn vai phụ, đều là lông mày rậm mắt to, vừa trắng vừa mềm, vóc dáng còn cao, cô ấy cảm thấy còn đẹp hơn so với mình....
Cảm giác khủng hoảng bùng nổ!
Cô ấy phải là một diễn viên! Trông coi Đào Lam! Nếu không sau này.....
Hoa Chiêu ngủ ngon một đêm, ngủ dậy liền phát hiện bầu không khí có chút không đúng, Triệu Nhã Đình khẩn trương hề hề, thần hồn nát thần tính đấy.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi.
Triệu Nhã Đình lập tức kéo cô sang một bên, chỉ chỉ Tôn Tiểu Kiều đang rửa mặt ở xa xa, nói với cô chuyện đêm qua.
Trong quá khứ, cảm giác khủng hoảng của cô ấy không nghiêm trọng như vậy, bởi vì những người phụ nữ xinh đẹp trong đoàn làm phim không có ý nghĩ gì với Đào Lam.
Bởi vì có cô ấy ở đây.
"Cô nói cô ta có ý gì? Muốn cướp người đàn ông của tôi?” Triệu Nhã Đình nhỏ giọng hỏi.
Hoa Chiêu tán thưởng nhìn cô ấy, ngốc bạch ngọt ở phương diện này vậy mà rất mẫn cảm, có thể cứu chữa!
"Đúng vậy, cô ta biểu hiện rất rõ ràng, cô xem." Hoa Chiêu ra hiệu cô ấy nhìn bên kia.
Đào Lam cũng đứng lên, đi rửa mặt.
Thảo nguyên tháng 7 không thiếu nước, hồ đặc biệt nhiều, những người chăn gia súc nhiệt tình kéo xe nước đến, mọi người xếp hàng rửa mặt.
Tôn Tiểu Kiều đã rửa mặt xong, Đào Lam vẫn đang xếp hàng.
Tôn Tiểu Kiều đi tới, không biết đang nói gì với Đào Lam.
Biểu tình trên mặt phải hình dung như thế nào đây, nhìn như nghiêm trang, không có bất kỳ ý tứ ái muội nào. Nhưng tư thế đứng của cô ta, ngữ điệu của cô ta, ánh mắt của cô ta, đều được tính toán tốt.
Hoa Chiêu lập tức bật cười, đi tới, nghe thấy câu cuối cùng của Tôn Tiểu Kiều: "Biên kịch nói chúng ta có mấy cảnh chơi đùa, tôi đã nói với anh..."
"Tất cả mọi người đều là chuyên gia, cô ở đây diễn hồ ly tinh làm gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Cô..." Tôn Tiểu Kiều tức giận nhìn cô.
Tống Tuyết đã cười ha ha: "Đúng vậy! Cô xem cô như vậy, bộ dạng bảy phần đứng đắn ba phần quyến rũ, vẫn là cô giáo Tôn dạy chúng ta đây! Tôi cũng học được rồi! ~”
Tống Tuyết học điệu bộ của cô ta, đi đến bên cạnh Đào Lam, lặp lại lời vừa rồi của Tôn Tiểu Kiều một lần.
Mọi người lập tức cười ha ha.
Tiếng cười của mọi người làm cho Tôn Tiểu Kiều có loại cảm giác xấu hổ vô cùng, cô ta oán hận trừng mắt nhìn Tống Tuyết.
Tống Tuyết không chút yếu thế trừng trở về: "Chút tâm tư này của cô còn làm như ai cũng không biết! Có phải cô muốn làm mợ Hoa Chiêu không? Chỉ bằng cô? Cô cũng xứng!”
Cô ta còn không xứng đây này.
Nghe xuất thân của Triệu Nhã Đình, cô ta liền biết mình không có đất diễn.
"Người ta có bạn gái, cô đừng không biết xấu hổ mà tiến về phía trước!" Tống Tuyết nói.
"Chúng tôi chỉ nói về công việc! Những người xấu xa như cô nhìn ai cũng xấu xa!” Tôn Tiểu Kiều hét lên.
"Ai xấu xa? Ai xấu xa khi trước kết hôn mà mang thai? ! Tôi không phải, tôi là một cô gái trong sạch!" Tống Tuyết nói ra.
Mặt Tôn Tiểu Kiều trắng bệch, kiên trì nói: "Tôi không có thai.”
"Ha! Vậy tại sao tử cung của cô không còn?” Tống Tuyết hô.
Vậy thì quá độc ác, xát muối vào vết thương chưa lành.
Tôn Tiểu Kiều không chịu nổi, người lắc lư.
"Được rồi được rồi, rửa mặt cũng không yên, mọi người mau rửa mặt, sắp quay phim." Có người đi ra hòa giải.
Còn có người nói với Tống Tuyết: "Đã là xã hội mới rồi, phụ nữ trước khi kết hôn mang thai thì sao, không phải tội chết, cô đừng níu kéo không buông.”
"Xã hội mới sao? Xã hội mới có thể làm chuyện mất mặt?” Tống Tuyết bữu môi nói.
Vừa quay đầu lại mới phát hiện người mở miệng là một diễn viên kỳ cựu có chút danh vọng, cô ta lập tức ỉu xìu, vẻ mặt nhận sai nói: "Cô giáo nói đúng, đã là xã hội mới rồi, phụ nữ cũng được giải phóng, làm chút chuyện gì đó cũng không phạm pháp..."
"Đứa nhỏ cô, cái gì cũng dám nói." Nữ diễn viên kỳ cựu không đồng ý nhìn Tống Tuyết.
Bà không thích loại người này, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ rồi nói chuyện ma quỷ, biết luồn cúi.
"Tất cả ở đây làm gì? Ai làm trễ nãi thời gian quay phim buổi sáng tôi sẽ không để yên!"
Mọi người lập tức như chim thú tản đàn, nên làm gì thì làm cái đó.
Tôn Tiểu Kiều chen vào trong đám người rút lui.
Tống Tuyết lại vẫy tay với Hoa Chiêu và Triệu Nhã Đình: "Đến đây, tôi để lại nước rửa mặt cho hai người.”
Buổi sáng có người đưa một xe nước nhỏ lấy từ bờ sông tới, trên xe có hai thùng gỗ cố định, một xe dùng hết sẽ lấy một xe khác. Chiếc xe này không đủ dùng sẽ phải chờ xe tiếp theo.
Hoa Chiêu và Triệu Nhã Đình đi qua, Tống Tuyết chỉ vào một cái chậu sạch sẽ bên cạnh nói: "Tôi mới mua, chưa từng dùng qua, chuyên dùng để đựng nước sạch.”
Hoa Chiêu và Triệu Nhã Đình cảm ơn, lấy đồ vệ sinh cá nhân ra chia chút nước.
Chậu rất lớn, mỗi người đều rất tiết kiệm, cuối cùng còn dư lại chút nước, Hoa Chiêu mang về rửa mặt cho mấy bảo bối.
Tống Tuyết ngược lại không tranh công nữa, rửa mặt xong vội vàng đi ăn điểm tâm.
Cô ta rất thích thức ăn trên thảo nguyên, bữa cơm có thịt bò dê! Ở thủ đô muốn mua được thịt bò thịt dê cũng không dễ dàng, có tiền cũng không được, phải có bán đã!
Huống chi, cô ta là một diễn viên nhỏ, tiền lương cũng chỉ nhiều hơn người bình thường một chút mà thôi, một bữa không ăn nổi thịt bò thịt dê.
Hoa Chiêu vừa rửa mặt cho mấy bảo bối vừa cười, cười đến mức Miêu Lan Chi không hiểu sao: "Tiểu Thâm sắp tới rồi sao?”
"Hả? Không, anh ấy nói gần đây hơi bận rộn, phải đợi 10 ngày nữa mới tới." Thật sự là lúc trước ở nhà đã làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy!
"Vậy con vui vẻ cái gì?" Miêu Lan Chi kỳ quái nói.
"À, con chỉ cảm thấy cuộc sống tập thể rất thú vị, mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, nhiều người cũng náo nhiệt." Hoa Chiêu nói.
Đó là niềm vui của công việc!
Mà cô sống lại đã nhiều năm, lần đầu tiên có một công việc đứng đắn, lại lĩnh giáo một phen lục đục giữa các đồng nghiệp, cảm giác.... Đặc biệt nhớ.
Kiếp trước, những luật sư và đồng nghiệp của cô chơi đùa với âm mưu văn phòng, mấy trò kia giống như tình báo chiến tranh vậy, vừa mạo hiểm vừa kích thích, không cẩn thận sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
Không phải mất tiền, thì là đi tù.
Hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ, đời này cô không có ý định làm luật sư nữa.
Vẫn là bây giờ mới tốt, mọi người chèn ép lẫn nhau, cũng chỉ nói bằng miệng cho đã nghiện thì thôi.
Miêu Lan Chi im lặng nhìn cô, bà một chút cũng không cảm thấy thú vị chỗ nào, Hoa Chiêu có thể là ở nhà đã lâu, nhìn thấy nhiều người liền cao hứng?
Đáng thương ~
"Vậy con mau cùng bọn họ chơi đi, mẹ ở cùng bọn nhỏ, có mấy người Lưu Minh ở đây, sẽ không có việc gì." Miêu Lan Chi nói.
Hoa Chiêu cười, thật sự yên tâm đi.
Nơi này khắp núi rừng đều là thực vật, trải qua một đêm trao đổi năng lượng, cô cảm thấy mình đã nắm trong tay một khối thảo nguyên nhỏ trước mắt này.
Cô biết chỗ nào có thỏ, chỗ nào có quả dại, cỏ ở đâu đã bị ăn gần hết, nơi nào cỏ nước phong phú.
Một ý niệm xẹt qua trong đầu, cô có thể làm cho cỏ mọc điên cuồng ở đâu, cũng có thể để cho chúng nó bày ra hình dạng mình thích.
Theo thời gian trôi qua, diện tích mình có thể khống chế khẳng định càng lúc càng lớn.
Đây là thiên hạ của cô, cô có thể biết những gì đã xảy ra trên bãi cỏ này, nếu cô muốn.
Thực sự không có gì phải sợ.
Hoa Chiêu đi quay phim, mãi đến lúc này, cô mới biết Tôn Tiểu Kiều đóng phim vai gì.
Con gái của một thủ lĩnh bộ lạc trên thảo nguyên, được đưa cho nam chính làm thiếp, sau đó lục đục với chính thê của nam chính bị hành hạ.
Chính là bia đỡ đạn.
Rõ ràng biên kịch đã rất nể tình cô ta....
Sắp xếp cho cô ta một nhân vật không nhẹ không nặng lại không xuất sắc, ứng phó cho qua mọi chuyện.
Tôn Tiểu Kiều lúc này cũng mới biết được chi tiết, lập tức bất mãn, lại đi tìm biên kịch náo loạn.
“Không quay thì cút, nơi này không có chỗ của cô!” Dương Lập lớn tiếng mắng.
Mọi người im lặng như hến, Dương Lập tính tình không tốt lắm, lúc quay phim đến lục thân cũng không nhận, ai diễn không tốt há mồm liền mắng, nhưng không mắng thô tục, coi như tôn trọng người khác.
Một chữ "cút" lập tức khiến cho Tôn Tiểu Kiều câm miệng, nước mắt cũng muốn rơi xuống.
"Cảnh quay tiếp theo chính là của cô." Dương Lập nói xong, lười để ý tới cô ta, quay đầu lại làm việc.
Ông chỉ hy vọng một tháng còn lại có thể thuận lợi vượt qua, sau đó quay một tháng ở nơi khác, hai tháng, bọn họ sẽ quay hết những cảnh chưa quay xong, bộ phim này liền kết thúc.
Cầu xin thần phật, để cho ông như ý nguyện đi....
Nhưng năm nay Dương Lập khẳng định bị sao thủy nghịch hành, chuyện không như ý nguyện.
Vấn đề vẫn nằm ở Tôn Tiểu Kiều, cô ta không thể diễn được một người phụ nữ thảo nguyên nhanh nhẹn mạnh mẽ, cô ta ốm yếu như một cái ấm sắc thuốc.
"Chỉ tại ông, chỉ tại ông! Ông không có não sao? Viết nhân vật này cho cô ta!” Dương Lập lại bắt được cơ hội đi đạp lão Vương.
Lão Vương rất ủy khuất: "Tôi muốn viết cho cô ta một vai nha hoàn, giám đốc không cho a!”
"Hắn dựa vào cái gì mà không cho? Tại sao hắn không cho phép?” Dương Lập rất tức giận.
"Dựa vào việc hắn là giám đốc hãng phim..." Biên kịch nói.
Trái tim của Dương Lập lại tăng vọt chưa từng có.
"Vậy bây giờ thì sao? Mấy cảnh cưỡi ngựa này cô ta căn bản không qua được! Ta bị kẹt ở đây à?” Dương Lập tức giận nói.
Hoa Chiêu luôn ở một bên, yên lặng nói: "Vậy thì dùng thế thân.”
Dương Lập lại không đồng ý: "Là ống kính quay chính diện, không thế thân được.”
Không phải là cảnh quay chơi đùa gì, chỉ là mấy cảnh cưỡi ngựa lên đường, con gái thảo nguyên, không thể ngay cả cảnh này cũng không có, người khác cưỡi ngựa cô ta đi?
"Vậy thì ngồi xe ngựa, có vẻ kiều quý." Hoa Chiêu nói.
Biên kịch lập tức cảm thấy được: "Chẳng qua là như vậy, nhân vật cũng phải thiết lập lại, phải sửa lại điêu ngoa ngang ngược hơn.”
“Được!” Dương Lập lập tức nói: "Ông tính toán!”
Ông rất tin tưởng thực lực của biên kịch, bằng không đã sớm tìm giám đốc đổi người rồi!
Biên kịch lập tức ra tay.
Tôn Tiểu Kiều rất nhanh đã biết.
Cô ta ngồi trong lều của mình.
Vốn đã ít đất diễn, lại là một nhân vật phản diện, diễn vai phản diện là một chuyện rất nguy hiểm, diễn không tốt không được, diễn quá tốt cũng không được.
Xuất lực không được lấy lòng!
Nghe nói là ý tưởng của Hoa Chiêu....
"A." Trong lều tối tăm đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ của đàn ông.
Tôn Tiểu Kiều cũng không sợ hãi, cô ta biết nơi đó có người.
Người đàn ông này đã ở đây vào ngày đầu tiên cô ta đến.
"Đoàn làm phim như vậy còn có ý nghĩa gì? Bộ phim này không quay cũng được." Người đàn ông ngồi trong góc tối nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần cô hợp tác với chúng tôi, tôi đảm bảo rằng sau này cô sẽ quay phim không ngừng, đều diễn nữ chính."
“Mà đám người nơi này, Dương Lập, Hoa Chiêu, đều không có cơ hội cướp danh tiếng của cô, không tốt sao?"
Giọng người đàn ông trầm thấp, tràn ngập mê hoặc.
Tôn Tiểu Kiều lần này không trầm mặc nữa, mà mở miệng hỏi: "Anh muốn tôi g.i.ế.c bọn họ?”
"Đạo diễn tiết lộ chuyện cô mang thai, Hoa Chiêu khắp nơi đối nghịch với cô, người đàn ông kia cô không chiếm được, những người phụ nữ lắm chuyện kia. Những người này đều chết, không tốt sao?" Giọng của người đàn ông này rất nhẹ, lại bay vào trong lòng Tôn Tiểu Kiều.
Tất cả họ đều chết... Đó là một điều không thể tốt hơn!
Cô ta ghét những người này! Ghét tất cả mọi người! Hận không thể hiện tại làm bọn hắn c.h.ế.t luôn!
Hô hấp của Tôn Tiểu Kiều nặng nề: "Thế nhưng, nhiều người như vậy, tôi không làm được, vậy quá khó khăn.”
Người đàn ông từ trong bóng tối đi ra, xuất hiện trước mặt Tôn Tiểu Kiều.
Một ngọn nến mờ nhạt không chiếu sáng được bộ dạng của hắn, hắn mang theo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt dài thâm sâu.
Một cái túi giấy xuất hiện trên bàn, người đàn ông nhẹ nhàng đẩy đến bên tay Tôn Tiểu Kiều.
"Rất đơn giản, chỉ cần đem túi đồ này bỏ xuống nước các người ăn cơm là được."
Tôn Tiểu Kiều kinh ngạc: "Đây là cái gì vậy? Có thể g.i.ế.c tất cả mọi người? Đủ chưa?”
Ánh mắt nam nhân nheo lại, giống như mang theo ý cười, đối tác này hắn thích, đủ tàn nhẫn. Như vậy sẽ không nửa đường thu tay lại, làm cho bọn họ bận rộn một hồi.
"Đây là một gói nấm kịch độc, một cây là có thể đầu độc rất nhiều người, nhiều như vậy, độc c.h.ế.t mấy người cô không thích nhất là đủ rồi. Không phải cô muốn đầu độc toàn bộ đoàn làm phim chứ? Đến lúc đó cô còn sống?” Người đàn ông nói.
Tôn Tiểu Kiều tỉnh táo lại, tuy rằng như vậy cũng không tệ.... Nhưng cô ta biết điều đó không thực tế, nếu vậy cô ta sẽ bị phơi bày.
Quên đi, chỉ cần Hoa Chiêu, Dương Lập, Tống Tuyết còn có Đào Lam, Triệu Nhã Đình chết! Cô ta đã rất hạnh phúc!
"Anh sẽ giúp tôi? Một mình tôi sợ là không tìm được cơ hội hạ độc.” Tôn Tiểu Kiều nói.
Người đàn ông híp mắt cười nói: "Đúng vậy, chúng tôi sẽ tìm cơ hội mở phòng bếp, đến lúc đó sẽ có người thông báo cho cô qua.”
Tôn Tiểu Kiều trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Đại khái là khi nào? Ngày mai hay ngày nào?”
"Còn phải chờ một chút, ba năm ngày đi, rất nhanh." Người đàn ông nói.
Có một người quan trọng khác chưa đến, phải chờ đợi. Khi anh ta đến, hãy đưa anh ta cùng lên đường!
Tôn Tiểu Kiều đột nhiên nói: "Nếu các người đã có thể mở phòng bếp, vì sao còn cần tôi?”
Người đàn ông sửng sốt, bật cười, còn có chút đầu óc.
"Nhập hội có biết không? Cô vô duyên vô cớ muốn được chúng tôi nâng đỡ? Không nắm nhược điểm trong tay, chúng tôi làm sao yên tâm?” Người đàn ông thẳng thắn nói.
Tôn Tiểu Kiều lại yên tâm.
Cô còn không biết đối phương là tổ chức gì, nhưng khẳng định không phải tổ chức tốt đẹp gì là được.
Cô ta cũng không quan tâm, chỉ cần có thể làm cho những người chán ghét biến mất, chỉ cần có thể làm cho cô ta sau này có thể làm nữ chính phong quang vô hạn, để cô ta làm gì cũng được!
Cô ta cẩn thận giấu gói nấm và nói: "Nhanh lên."
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, liền rụt trở về góc tối kia, yên lặng ngồi ở chỗ đó, giống như không tồn tại.
......
Thay đổi kịch bản của Tôn Tiểu Kiều, tiến triển quả nhiên thuận lợi lên.
Biển tình của Dương Lập cũng tốt hơn, áp suất thấp bao phủ đỉnh đầu ông có vẻ cũng không còn.
"Mẹ, khi nào bố sẽ đến? Khi nào chúng ta sẽ đi chơi với nhau?" Lúc nghỉ ngơi giữa hai cảnh quay, Thúy Vi nhịn không được chạy đến bên cạnh Hoa Chiêu hỏi.
Mấy đứa nhóc mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, biên kịch cho bọn chúng một vai nhỏ, bọn chúng đã diễn xong, không có việc gì làm, cũng không nhàn rỗi được.
Muốn đi chơi tự do trên thảo nguyên.
Bọn chúng rất thích nơi này!
Nhưng mẹ không cho, nói là phải chờ ba đến đưa bọn chúng ra ngoài.
"Rất nhanh, rất nhanh." Hoa Chiêu nói.
“Lần trước mẹ cũng nói như vậy!” Thúy Vi nói.
"Lần sau mẹ còn nói như vậy." Hoa Chiêu nói.
"Ha ha ha, nào có người làm mẹ như cô, muốn nhìn bảo bối tức giận." Tống Tuyết ở bên cạnh cô cười nói.
Mấy ngày nay ở bên cạnh Hoa Chiêu một thời gian dài, cô ta liền phát hiện Hoa Chiêu hoàn toàn không giống với những gì trong tưởng tượng của cô ta.
Không phải nữ chủ nhân nhà giàu cao cao tại thượng, không phải con dâu nhỏ xuất thân từ nông thôn sợ hãi rụt rè, không phải là sinh viên đại học thanh cao, cũng không phải là người thành công hòa ái dễ gần....
Dường như bất kỳ định nghĩa nào được đặt trên người cô ấy đều không phù hợp.
Cô ấy thoạt nhìn rất dễ tính, nhưng không thể tiếp cận, và không thể lừa gạt.
Sau khi Tống Tuyết sử dụng hết tất cả vốn liếng liền thành thật, không muốn ở trước mặt Hoa Chiêu cẩn thận nói chuyện, cố ý tiếp cận.
Bởi vì sẽ không hữu ích, có lẽ nó còn phản tác dụng.
Quên đi, cành cao không leo lên được thì không leo nữa, đừng đắc tội là được.
Tống Tuyết như vậy ở chung sẽ không làm người ta khó chịu nữa, Hoa Chiêu cũng thích nói chuyện phiếm với cô ta.
"Mẹ, con muốn ra ngoài chơi..." Cẩm Văn cũng chạy tới ôm lấy đùi Hoa Chiêu, chờ đợi mà nhìn cô.
Thảo nguyên rất đẹp, quay phim cũng rất thú vị, nhưng quay xong, mỗi ngày đều bị giam giữ ở một chỗ nho nhỏ không cho ra ngoài, cô bé khó chịu.
"Con muốn cưỡi ngựa." Ánh mắt Cẩm Văn sáng lấp lánh nói.
Hoa Chiêu cũng rất ngạc nhiên, cô con gái nhỏ yên tĩnh này, thế nhưng lại rất thích động vật nhỏ, động vật hình như cũng rất thích con bé.
Mấy ngày trước một con ngựa nghe nói tính tình rất nóng nảy lại từ trong đàn ngựa chạy ra, lăn lộn trước mặt Cẩm Văn, còn vươn đầu cọ cọ con bé.
Lúc đó rất nhiều người đã choáng váng.
Là Hoa Chiêu đánh một cái dọa con ngựa chạy đi, mới ngăn chặn nhiều ánh mắt kinh ngạc hơn.
"Cưỡi ngựa a, chuyện này...."
Hoa Chiêu còn chưa nói xong, Thúy Vi lại đột nhiên từ bên cạnh cô chạy ra, hưng phấn hét to về phía xa: "Ba ơi!”
Hoa Chiêu ngẩng đầu, liền nhìn thấy Diệp Thâm cưỡi ngựa chạy đến.
Anh cưỡi một con tuấn mã màu đen, tốc độ rất nhanh về phía các cô, nhanh như chớp.
Hoa Chiêu lập tức phất tay với anh, cô vẫn luôn biết anh rất đẹp trai, nhưng chưa bao giờ biết tư thế cưỡi ngựa của anh cũng đẹp trai như vậy!
Diệp Thâm và con ngựa đen vọt tới như một mũi tên nhọn, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt.
Khí thế của anh rực rỡ như cầu vồng, thực tế đây là chuyện rất nguy hiểm, ai biết anh là người nào? Muốn làm gì?
Mấy người cưỡi ngựa trên thảo nguyên bên kia, chiến mã dưới thân đã bắt đầu cáu kỉnh.
Cuối mùa xuân và đầu mùa hè, còn là mùa sinh sản, có những con đực xa lạ tiến vào lãnh thổ, chúng ngay lập tức bước vào trạng thái chiến đấu.
Cũng may Thúy Vi hét một câu "Ba" đã trấn an mọi người.
Tất cả mọi người hầu như đều dừng động tác trong tay, nhìn về phía Diệp Thâm, nhìn về phía người đàn ông may mắn này, người đàn ông của Hoa Chiêu.
Bộ dạng Hoa Chiêu làm sao có thể không hấp dẫn người khác?
Cô vừa đến đoàn làm phim, không biết đã âm thầm hấp dẫn bao nhiêu tầm mắt.
Nhưng xung quanh cô luôn có mấy đứa trẻ vây quanh, và một người mẹ chồng cũng đang... Không ai dám có chủ ý lệch lạc, dám tới bắt chuyện.
Bất quá trong lòng mọi người đều yên lặng hâm mộ ghen tị người đàn ông của Hoa Chiêu.
Hôm nay lại nhìn thấy người thật.
Hiện tại nhìn từ xa, dù cho còn nhìn không rõ bộ dạng, chỉ nhìn khí thế này đã đủ làm cho người ta lùi bước.
Người càng ngày càng gần, ánh mắt nhiều người đều tập trung vào đó.
Phụ nữ xinh đẹp thường gặp, trong đoàn làm phim những nữ nhân trẻ tuổi này, mỗi người đều xinh đẹp, tất cả mọi người đều đã quen với mỹ nữ.
Nhưng người đàn ông làm cho mọi người kinh ngạc đến nghẹt thở rất hiếm thấy.
Bây giờ họ đã gặp một người.
Hoa Chiêu rõ ràng cảm giác được hô hấp của mấy nữ diễn viên bên cạnh đã dừng mất một nhịp.
Cô lập tức cười trộm.
Một người đàn ông cực phẩm như vậy, sớm đã bị cô bắt được!
Thúy Vi đối với ba mình cũng rất kiêu ngạo, hiện tại nhìn thấy anh, con bé lập tức liều lĩnh xông tới, một đường chạy như bay.
Tố chất thân thể của mấy đứa nhỏ cũng rất tốt, cho dù chỉ có mấy tuổi, tốc độ khi chạy người lớn bình thường cũng không đuổi được.
Mắt thấy Diệp Thâm vẫn không có ý định giảm tốc độ, thẳng tắp chạy về phía Thúy Vi, người bên cạnh đều nóng nảy.
“Ai ai mau ngăn cản con bé lại!”
“Sắp đụng phải đứa nhỏ rồi!”
"Cô mau kêu con bé dừng lại đi!" Tống Tuyết cũng sợ tới mức thét chói tai với Hoa Chiêu.
Cũng có người đuổi theo Thúy Vi, lại mắt thấy đã không kịp.
Hoa Chiêu lại không sợ hãi, cô không tin Diệp Thâm có thể đụng phải Thúy Vi.
Mặc dù nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thúy Vi và ngựa đều ở trên bãi cỏ, cô luôn có thể bảo vệ tốt cho con bé.
Thúy Vi không hề sợ hãi, ngây ngô lớn mật vọt tới trước mặt Diệp Thâm, hai người mắt thấy sắp đụng phải nhau.
Con ngựa của Diệp Thâm hơi nghiêng về một phía, tránh ra một chút, người của Diệp Thâm cũng thoát khỏi thân ngựa, khom lưng cúi xuống, một tay vớt Thúy Vi lên, ôm vào trong ngực.
Thúy Vi lập tức hưng phấn thét chói tai.
Phía sau Hoa Chiêu một đám người thảo nguyên diễn vai quần chúng cũng rối loạn một chút, dỗ dành khen ngợi: "Được!”
Hành động này rất đẹp, không phải ai cũng có thể làm được.
Tốc độ của con ngựa chậm rãi giảm xuống, cuối cùng vững vàng dừng ở trước mặt Hoa Chiêu.
Diệp Thâm cúi đầu nhìn cô mỉm cười, vươn tay kia về phía cô, mời cô lên ngựa.
Hoa Chiêu nghe thấy Tống Tuyết bên cạnh đã che miệng nhỏ giọng thét chói tai.
Hoa Chiêu cười ha hả vỗ tay anh, nhiều người nhìn như vậy, cô thật ngại cùng anh diễn cảnh ân ái!
“Mau xuống, không có tình huống đặc thù không thể hai người cưỡi một con ngựa!” Hoa Chiêu nói.
Đó là quy tắc mà cô vừa biết.
Người thảo nguyên đặc biệt yêu thương ngựa, không dễ dàng cùng cưỡi.
Diệp Thâm cười, thu tay về: "Xin lỗi, quên mất.”
Anh nói xong ôm Thúy Vi xoay người nhảy xuống ngựa, sau đó cởi dây cương trên cổ, vỗ vỗ nó: "Đi đi.”
Hắc mã cào móng chân, thế nhưng không nhúc nhích. Mà cúi thấp đầu xuống, nhìn về phía Cẩm Văn treo trên đùi Hoa Chiêu.
Mắt to chớp chớp, cúi đầu về phía Cẩm Văn.
Hoa Chiêu nửa đường vội vàng chặn lại, đè lại cái đầu to của nó: "Ngoan a, ngoan, anh lấy đâu ra ngựa vậy?”
Cô hỏi Diệp Thâm.
"Nửa đường gặp bầy ngựa hoang, mượn một con dùng một chút." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu.....
Cô tự nhận mình vẫn có chút ánh mắt, con ngựa này ở trong đàn ngựa hoang, sợ là con ngựa đầu ngựa đúng không? Để anh ấy "mượn"?
Nhưng anh làm cái gì cô cũng không cảm thấy kỳ quái.
Người thảo nguyên bên cạnh nghe hiểu bọn họ nói chuyện lại muốn kêu lên kinh hãi, ánh mắt nhìn Diệp Thâm lập tức lóe lên, thật muốn nói chuyện một hồi!
"Nếu là động vật được bảo vệ, vậy thì mau về nhà đi, ngoan!" Hoa Chiêu vỗ vỗ đầu ngựa.
Ngựa hoang là động vật được bảo vệ, không thể thuần hóa, cũng không thuần dưỡng được, rất mạnh.
Con ngựa đen này lại cảm thấy Hoa Chiêu rất "mạnh".
Đây có phải là con người không? Sức mạnh của con người có lớn như vậy sao?
Đánh cho đầu nó ông ông!
Cô bé có khí tức hấp dẫn nó cũng không còn hấp dẫn nữa rồi, con ngựa lắc lắc đầu rời đi.
Thúy Vi lại rất thất vọng: "Ba ơi, con còn phải cưỡi ngựa!”
“Con cũng muốn!” Cẩm Văn hiếm khi đưa ra yêu cầu, ánh mắt con bé nhìn con ngựa rời đi đầy thất vọng, cô bé thật muốn con ngựa kia.
Con ngựa đen giống như nghe hiểu, lập tức dừng bước quay đầu lại nhìn cô bé.
Liền thấy Hoa Chiêu giơ tay về phía nó.
Con ngựa lập tức quay đầu đi.
Khí tức trên người nữ nhân này cũng rất đặc biệt, nó hình như có thể hiểu được ý tứ của cô ấy.
Nếu không đi sẽ bị đánh!
Lúc này ngay cả Diệp Thâm cũng có chút kỳ quái, anh thuần phục tên này đã tốn rất nhiều khí lực, nhưng sao vợ chỉ cần một ánh mắt là có thể chỉ huy nó?
Quên đi, điều này không quan trọng, càng không thể biểu hiện ra trước mặt mọi người.
Cho nên Diệp Thâm giống như không phát hiện ra không đề cập đến chuyện này, khom lưng lại ôm Cẩm Văn lên: "Lát nữa ba sẽ dẫn các con đi cưỡi ngựa! Và con nữa, tất cả đều đi.”
Anh cúi đầu nói với Vân Phi như tiểu đại nhân đứng bên cạnh.
Vân Phi càng ngày càng có phong thái anh trai, bất kể là ở bên ngoài hay là ở nhà, đều bắt đầu giả làm người lớn.
Nhưng nghe thấy cha không quên mình, thằng bé ngay lập tức lộ ra một nụ cười ngây thơ.
"Em đi tìm đạo diễn xin nghỉ vài ngày!" Hoa Chiêu lập tức nói: "Chúng ta ra ngoài chơi!”
Diệp Thâm mỉm cười, trong miệng lại nói: "Không tốt lắm thì phải?”
“Không có việc gì, trước cứ quay cho người khác, em sẽ quay sau.” Hoa Chiêu nói xong liền chạy tới tìm Dương Lập.
Thật ra đây đều là những gì đã nói trước đó, cô muốn dồn các cảnh quay của mình lại quay một lần, thời gian rảnh rỗi đi ra ngoài chơi.
Bằng không Diệp Thâm tới một chuyến, bọn họ cũng không có nhiều thời gian ở chung, anh ấy chỉ có thể nhìn cô bận rộn làm việc.
Dương Lập đã sớm đồng ý.
Nhưng bây giờ ông ấy muốn đổi ý!
"Tiểu Thâm! Cháu lại đây! Lại đây để chú Dương nhìn kỹ!” Dương Lập gọi Diệp Thâm.
Ông ấy biết Diệp Thâm, ông ấy có thể nói là nhìn Diệp Thâm sinh ra và lớn lên, bởi vì ông ấy quen biết Miêu Lan Chi đã nhiều năm!
Khi còn bé Diệp Thâm có tư chất của diễn viên nhí, không riêng gì anh mà Diệp Danh cũng có.
Nhưng hai người này ông đều không thể kéo đến trong tay mình, chỉ kéo được Diệp Thư.
Bây giờ gặp lại Diệp Thâm, ông cũng bị kinh diễm sâu sắc.
Đây không phải là nam chính trong mơ của ông sao?
"Ông đã sẵn sàng để bắt đầu làm việc chưa." Dương Lập nói với biên kịch đứng đối diện.
Biên kịch cảm thấy mình sắp phát điên: "Chúng ta có thể đừng thay đổi nữa không? Lại thay đổi 180 lần nữa! Còn có thể quay xong không!”
Nhưng tuy rằng ông ta nói như vậy, tay đã cầm sổ và bút lên, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Diệp Thâm, cũng đang tỏa sáng.
Ông ta lại cảm hứng tràn đầy thì làm sao bây giờ?
Diệp Thâm lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh phất phất tay chào hỏi Dương Lập, vội vàng ôm bọn nhỏ nhà anh xoay người rời đi.
"Này! Tiểu Thâm! Cháu quay lại đây!” Dương Lập ở phía sau kéo cổ gọi, mặt gấp gáp đến đỏ lên.
"Đạo diễn, đừng gọi nữa, vô dụng, anh ấy khẳng định sẽ không quay phim." Hoa Chiêu nói.
Khuôn mặt Diệp Thâm không thể đặt lên màn ảnh, bằng không bên ngoài cả nhà Địch Luân lập tức sẽ g.i.ế.c tới.
"Này! Thật đáng tiếc, đáng tiếc!” Dương Lập bóp cổ tay.
“Cháu hãy khuyên nhủ hắn một chút, hắn không ra ngoài quay phim quá lãng phí!” Biên kịch cũng ở bên cạnh khuyên nhủ.
"Các người muốn làm lại bộ phim này từ đầu đến cuối sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Một câu nói khiến hai người câm miệng.
Không thể làm lại được, họ nghĩ những người khác sẽ đình công.
Diễn viên chính, diễn viên phụ quan trọng kỳ thật cũng được trả lương theo tập, một tập mấy chục đồng.
Một tập nội dung phải làm lại 10 lần, họ cũng chỉ lấy được tiền của 1 tập, ai muốn quay 10 lần?
"Đạo diễn ngài cứ bận rộn, cháu qua hai ba ngày nữa sẽ trở về!" Hoa Chiêu vội vàng phất tay tạm biệt.
Cũng bởi vì cô xin nghỉ ngắn ngày, cho nên Dương Lập mới thoải mái đáp ứng.
Cô đuổi theo Diệp Thâm, cả nhà vào lều đoàn tụ, người ở lại bên ngoài lập tức thảo luận.
Những người phụ nữ có mặt đều không thể khống chế được giọng nói lớn của mình muốn hét lên.
Thì ra người đàn ông của Hoa Chiêu có bộ dạng như vậy.
Thì ra con trai của Miêu Lan Chi lớn lên như vậy!
Không ít người trách Miêu Lan Chi giấu kỹ, nhiều năm như vậy cũng không đưa con trai bà đến, nếu sớm lộ ra...
Sớm cũng vô dụng, các cô phỏng chừng cũng không có đất diễn.
Tống Tuyết nâng mặt, vẻ mặt hoa si cùng Triệu Nhã Đình bát quái chuyện của Diệp Thâm, nhưng mà Triệu Nhã Đình cũng lần đầu tiên gặp Diệp Thâm, căn bản cái gì cũng không biết.
Hiện tại vừa gặp cũng cảm thấy kinh diễm.
Đào Lam xuất hiện bên cạnh hai người, đùa giỡn nói: "Thế nào? Một bông hoa vừa nở đã g.i.ế.c c.h.ế.t vạn hoa khác? Tôi không đẹp nữa sao?”
"Không có không có." Tống Tuyết lập tức ha ha nói: "Anh cũng rất đẹp!”
Triệu Nhã Đình cũng nhìn hắn cười, trong mắt đều là hắn.
Những người đàn ông khác có đẹp trai đến đâu cũng không liên quan gì đến cô ấy.
Đào Lam nhìn cô ấy hai giây, ánh mắt thỏa mãn.
"Đi thôi, mấy ngày sau đều là cảnh quay của chúng ta, rất bận rộn." Đào Lam nói.
Dương Lập tuy rằng rất thất vọng, nhưng thật sự bận rộn.
Sóng gió Diệp Thâm mang đến chỉ khiến đoàn làm phim tạm dừng 10 phút, sau đó lại bắt đầu khẩn trương làm việc.
Chỉ là đến chỗ Tôn Tiểu Kiều lại bị kẹt lại.
Cô ta lại không còn vào trạng thái nữa, liên tiếp mắc sai lầm, một cảnh quay mấy lần cũng không qua được.
"Hồn đâu rồi? Bị đàn ông câu đi rồi sao?!” Dương Lập mắng.
Câu này hơi quá đáng.
Nhưng không ai đồng tình với Tôn Tiểu Kiều.
Biểu hiện của cô ta rất kỳ lạ ~
Tôn Tiểu Kiều cũng có thực lực, diễn xuất cơ bản không có việc gì, hiện tại lại giống như một người mới.... Trước khi Diệp Thâm tới cũng là cảnh của cô ta, sao vẫn tốt mà?
Sau 10 phút lại không có hồn, không phải bị đàn ông câu đi sao.
Mọi người xì xào bàn tán, lời châm chọc khó nghe vọt vào tai Tôn Tiểu Kiều.
Cô ta lập tức tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: "Tôi chỉ là có chút không thoải mái.... Bây giờ, chúng ta có thể tiếp tục!”
Cô ta vò đã mẻ lại sứt, không giải thích nữa.
Dù sao giải thích như thế nào, trong mắt bọn họ cũng là một người không đứng đắn....
Mà cô ta biết tật xấu của Dương Lập, vừa nói tiếp tục làm việc, ông ta sẽ không tiếp tục mắng chửi người khác.
Tôn Tiểu Kiều quả nhiên lấy lại tinh thần lao vào công việc, mấy cảnh sau đều chỉ diễn một lần là qua.
Chờ đến lượt cô ta nghỉ ngơi, cô ta mới che mặt ngăn cản tầm mắt mọi người rồi ngẩn người.
Nhắm mắt lại, trước mắt đều là bộ dạng vừa rồi của Diệp Thâm....
Đẹp trai như vậy.
Đây mới là người đàn ông trong mộng của cô ta....
Nếu cô ta gặp anh ấy sớm hơn.
Cô ta sẽ không giống như bây giờ!
Đáng ghét! Dương Lập không dẫn cô ta đến Diệp gia sớm hơn! Làm bọn họ bỏ lỡ!
Nhưng bây giờ, ông trời có lẽ lại cho cô ta một cơ hội mới ...
Hoa Chiêu và Diệp Thâm ở trong lều trò chuyện, Hoa Chiêu tiếp nhận Tiểu Thận vừa ngủ dậy, đút cho thằng bé ăn no, thay quần áo cho nó, liền mang mấy đứa nhỏ và Diệp Thâm xuất phát.
Diệp Thâm tìm thấy trang trại trưởng và mượn hai con ngựa.
Ba Đồ không muốn thả Diệp Thâm đi, ông ta muốn cùng anh đàm luận một chút về kỹ thuật cưỡi ngựa của anh, làm sao anh lại thuần phục được con ngựa hoang kia, còn làm cho nó nghe lời như vậy!
Ông ta còn muốn so tài cưỡi ngựa với Diệp Thâm.
Nhưng ông ta cũng có nhãn lực thấy, biết vợ chồng người ta lâu ngày gặp lại muốn ra ngoài chơi, chỉ có thể chờ anh trở về rồi nói sau.
Hoa Chiêu và Diệp Thâm cưỡi ngựa, mang mấy đứa nhỏ rời khỏi phạm vi đoàn làm phim.
"Các con muốn chơi cái gì?" Hoa Chiêu hỏi bọn nhỏ.
"Muốn cưỡi ngựa." Cẩm Văn là người đầu tiên nói.
Con bé ngồi trước người Hoa Chiêu, vuốt bờm ngựa lông xù, cảm thấy những chuyện khác đều không còn thú vị nữa, lần đầu tiên con bé biết, chú ngựa nhỏ này đáng yêu như vậy!
Dưới sự vuốt ve của con bé, con ngựa hình như rất hưởng thụ, lắc đầu đánh mũi một tiếng, còn nhẹ nhàng hí một tiếng.
Trong âm thanh có thể cảm thấy rõ ràng sự vui sướng.
Vân Phi thấy kỳ quái, thằng bé ngồi trước người Diệp Thâm, cũng tò mò sờ sờ bờm ngựa, đối phương cũng không có phản ứng gì.
Thúy Vi cũng thử, không có phản ứng.
"Con ngựa của mẹ thật thông minh!" Ngay cả cô bé cũng nhìn ra vừa rồi con ngựa đang tương tác với Cẩm Văn.
Diệp Thâm quay đầu cùng Hoa Chiêu liếc nhau, trong mắt đều có chút ngưng trọng.
Những điều khoa học không thể giải thích là những điều nguy hiểm.
“Khụ, các con mau nghĩ lại xem đi đâu chơi?” Hoa Chiêu nói.
Thúy Vi lập tức nói: "Con muốn đi hái nấm!”
Cô bé đã luôn muốn hái nấm, nhưng trước đây có rất ít cơ hội như vậy.
“Tốt, vậy đi hái nấm!” Hoa Chiêu chỉ vào sườn đồi xa xa.
Đó là một sườn đồi nhỏ với một mảnh bụi cỏ, nơi nấm thích mọc lên.
Bây giờ cũng là mùa nấm.
"Oye!" Thúy Vi cổ vũ: "Ba ơi! Nhanh lên!”
Diệp Thâm kẹp bụng ngựa, con ngựa lập tức di chuyển.
Kỵ thuật của anh không có gì để nói, năm đó đã được huấn luyện qua.
"Chúng ta cũng nhanh lên! Đuổi theo họ!” Cẩm Văn hô.
Ngựa nâu của Hoa Chiêu không cần cô thúc giục, giương vó chạy lên.
Rõ ràng các số liệu thoạt nhìn không bằng con ngựa màu đỏ chà là của Diệp Thâm, nhưng nó sử dụng tiềm lực, rất nhanh đã đuổi kịp.
Trong nháy mắt giao nhau, Diệp Thâm và Hoa Chiêu lại liếc nhau.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để nói chuyện, một số chuyện không thể thảo luận trước mặt bọn trẻ.
Mấy người nhanh chóng đi vào sườn đồi.
Hoa Chiêu lập tức nói bọn chúng giải tán tại chỗ, đi vào hái nấm.
Sườn núi này cô đều hiểu, không có bất kỳ uy h.i.ế.p nào.
Chỉ có một vài con thỏ hoang dã, có lẽ sẽ không cắn.
Cẩm Văn không tình nguyện xuống dưới đất hái nấm.
Nhưng con ngựa lớn màu nâu đi theo cô bé vài mét, cô bé đi đâu nó đi đố.
Diệp Thâm không nhịn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận