Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 193


Hoa Chiêu hôm nay cũng chuẩn bị trở về đại viện trong núi ở, cô cũng đã ở nhà chồng một tuần lễ, có chút nhớ Diệp Thâm rồi.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng là việc tư, ba ngày sau đó, Diệp Thâm đã không có ngày nghỉ rồi, những chuyện còn lại đều giao cho người trong nhà xử lý.
Diệp Danh từ bên ngoài trở về.
Miêu Lan Chi lập tức hỏi: "Đều xử lý tốt?" Bà đang hỏi chuyện của Văn Tịnh.
"Dạ." Diệp Danh gật đầu.
"Cô ta sẽ thế nào đây?" Miêu Lan Chi nhịn không được hỏi.
Đến cùng cũng đã là con dâu của mình 10 năm, bà tuy vẫn không thể xem Văn Tịnh là con gái ruột, nhưng cũng xem là người nhà, bà tự nhận mình không làm gì có lỗi với Văn Tịnh, bà cảm thấy mình so mẹ ruột của Văn Tịnh còn tốt hơn.
Thân thể Văn Tịnh lúc ở nhà mẹ đẻ đã bị hành hạ thành cái dạng kia, mấy năm trước bà lại mang cô ta đi tìm bác sỹ hỏi thuốc, còn tự tay nấu thuốc cho cô.
Văn Tịnh không thể sinh con, bà cũng chưa từng nói một câu oán trách, trái lại còn an ủi cô ta, bà cảm thấy mình làm được hết sức có thể rồi.
Cái này nếu đặt ở nhà người ta, Văn Tịnh đã bị ly hôn từ 7 năm trước rồi.
"Nhìn thấy coi như cũng được." Diệp Danh nói được: "Không cần thay cô ta lo lắng, cô ta kiên cường lắm."
Dù có nhìn sai người, thì có chút tính cách cũng có thể xem chuẩn, Văn Tịnh là người rất có tính bền dẻo, sẽ không bởi vì ly hôn mà nghĩ không thông đấy.
"Con nói như vậy em cũng an tâm." Miêu Lan Chi thở phào, bà chỉ sợ Văn Tịnh nghĩ không thông làm ra chuyện dại dột, như vậy, con trai bà cả đời này sẽ không bao giờ vượt qua được rào cản rồi.
Diệp Danh đã rửa sạch tay, đổi quần áo, đem Thúy Vi bế lên.
Nhìn thấy hai bảo bảo, chút băng tuyết cuối cùng trên mặt anh cũng tan đi, hoa xuân nở rộ, anh lại trở thành người đàn ông ôn nhu như ngọc.
Hoa Chiêu cũng thở phào, cảm thấy Diệp Danh ly hôn thật sự là chuyện tốt, vậy tương lai anh cả có thể có con của mình rồi, đó là nếu như anh ấy muốn tái hôn.
"Hôm nay đi?" Diệp Danh hỏi Hoa Chiêu.
"Dạ." Hoa Chiêu gật đầu.
"Ngày mai đi, anh lái xe đưa các người đi." Diệp Danh nói ra: "Hôm nay có chút muộn, hơn nữa anh có việc muốn cùng em thảo luận."
"Chuyện gì?" Hoa Chiêu lập tức hỏi.
"Chuyện Lý gia." Diệp Danh nói.
"Được."
Không nghĩ tới Diệp Danh bận rộn như vậy còn băn khoăn chuyện Lý gia, cô cũng có chút ngượng ngùng rồi.
"Em muốn xử lý bọn hắn như thế nào?" Diệp Danh hỏi.
"Em muốn trước tiên nghe ý nghĩ của anh đã." Hoa Chiêu nói ra: "Chỉ cần bọn hắn có thể đã bị trừng phạt thích đáng là được rồi, cụ thể làm như thế nào, em cũng không muốn chỉ huy loạn."
Chuyện này nếu là vài thập niên về sau, cô có rất nhiều phương pháp hợp lý hợp pháp mà thu thập người Lý gia.
Nhưng tình huống bây giờ quá phức tạp, chuyện của cô cùng Lý gia thực sự không nên kéo đến bên ngoài.
Diệp Danh gật đầu: "Hiện ở phía trên đang có cải cách, muốn triệt tiêu một số xã trồng đồ ăn, đổi thành nông thôn hợp tác xã bình thường."
Thượng diện có kế hoạch lớn, chậm rãi, huỷ bỏ tất cả xã trồng đồ ăn, về sau sở hữu tất cả đãi ngộ của nông dân bình thường.
Mua cái gì, mua ở đâu, mua bao nhiêu rau quả, đều do "thị trường" định đoạt, đều do nông dân tự tính toán, mà không phải là nhiệm vụ kế hoạch.
Nhưng nếu đột nhiên cải biến sẽ không dễ dàng để cho người ta tiếp nhận, cho nên phải có thí điểm trước.
"Lý gia thôn, có thể trở thành một trong các thí điểm." Diệp Danh nói ra.
Mắt Hoa Chiêu sáng lên, cái này thật đúng là một cách làm đứng đứng đắn đắn: "Tốt tốt! Phương pháp này tốt! Hãy dùng cách này!"
Cô biết rằng phải đến năm 1982 và 1983 mới xóa bỏ hoàn toàn hợp tác xã, phân phối sản xuất cho hộ gia đình và thực hiện kinh tế thị trường.
Hiện tại mới năm 77, nhà họ Lý không có mắt trước, mắt sau, không nhìn thấy tương lai, chỉ cảm thấy công ăn việc làm của mình bị đập tan, khóc không ra nước mắt!
Dân trồng rau đãi ngộ rất tốt, họ có tiền hàng tháng và khẩu phần ăn cố định, tuy ít hơn công nhân thành thị nhưng họ khá hơn những người nông thôn khác!
Hiện tại tốt rồi, đãi ngộ tốt tự nhiên không còn, về sau muốn kiếm thêm chút thu nhập cũng không dễ dàng.
Người ở thôn Lý gia có thể đem đất được phân cùng vườn nhà mình để trống hạt hướng dương, chính là ỷ vào nhà mình là dân trồng rau, rau quả trong thôn được phát, tốn chút công điểm tốn chút tiền đều được.
Nhưng về sau sẽ không được như vậy nữa, công xã sẽ trồng lương thực chứ không trồng rau, đất được phân cùng cùng vườn nhà cũng không trồng bán được gì nữa rồi, bằng không thì người một nhà một năm cũng không được ăn nổi một cọng rau.
Hạn ngạch trong nội thành cũng không còn, bọn hắn muốn mua cũng không được!
Đột nhiên, cả hai con đường đều bị cắt đứt.
Ngày hôm sau, bên trên ra văn bản, thôn Lý gia cùng 2 thôn khác với tư cách là thí điểm, đã bị bãi bỏ hợp tác xã rau quả và trở lại hợp tác xã nông thôn bình thường.
Mọi người trong thôn Lý gia đều ngơ ngác rồi, muốn gây rối nhưng không dám, đây là chủ trương ở trên, còn định gây rối với ai? Bọn hắn dựa vào cái gì mà náo loạn?
Thiên hạ nhiều nông thôn hợp tác xã như vậy, người ta cũng đã làm việc rất tốt ăn cơm thật ngon, còn không có náo, bọn hắn náo cái gì?
Nhưng không náo….Về sau không còn như trước rồi ah! Cũng sẽ giống như những người dân quê khác, hàng năm vất vả 365 ngày, không kiếm được hơn mười đồng tiền, thậm chí còn phải thiếu nợ đội sản xuất tiền?
Người trong thôn đều đến tìm ông Lý nghĩ biện pháp.
Hoặc là, đến tìm ông Lý đòi một lời giải thích.
Toàn bộ thôn mọi người bị ông Lý dạy cho buôn bán gian manh rồi, đầu óc nhanh nhạy, bọn hắn nghĩ tới, chuyện này có phải là do Hoa Chiêu trả thù hay không?
Xung quanh thủ đô có hơn trăm xã trồng rau củ, chỉ chọn 3 xã, sao lại có thể chọn trúng bọn hắn?
"Các người tìm tôi, tôi có biện pháp nào? Đây là quyết định của bên trên, tôi cũng không thay đổi được." Ông Lý nói: "Hơn nữa người phụ nữ kia, khẳng định cũng không có năng lực này, chuyện này chỉ là trùng hợp."
Ông Lý cắn c.h.ế.t không nhận, bằng không thì ông ta chẳng phải sẽ trở thành tội nhân của toàn bộ thôn?
"Phải hay không, ông đi hỏi một chút sẽ biết." Thôn dân đem ông Lý vây vào giữa, không cho ông ta đi.
Nếu thật sự là Hoa Chiêu làm, đối phương nhất định sẽ thừa nhận, như vậy mới có thể tạo được hiệu quả chấn nhiếp bọn hắn.
"Tôi đi nơi nào hỏi? Tôi hiện tại cũng không tìm thấy người." Ông Lý nói.
Từ khi Trương Quế Lan bị bắt, cái công xưởng bên kia cũng đình công rồi, gần đây trên thị trường cũng không thấy có người bán thịt kho rồi.
Trương Quế Lan gần đây xác thực không đi làm, bà còn chưa khôi phục lại từ chuyện của mình và hai đứa bé, mỗi ngày chỉ ở trong nhà cùng Hoa Chiêu và bọn nhỏ.
Hoa Chiêu cũng không vội mà bắt đầu một lần nữa, cô cũng chưa khôi phục lại, mỗi ngày thầm nghĩ ở cùng bảo bảo, không có tâm tư thu xếp kiếm tiền.
"Lý Tiểu Giang khẳng định biết rõ."
"Chúng tôi mặc kệ, dù sao ông phải đem người tìm ra hỏi một chút."
Lợi ích trước mặt, thôn dân vốn đoàn kết lập tức chống lại nhau.
Ông Lý cũng tức giận, bao nhiêu năm chưa từng bị người ta cản đường như vậy: "Tôi hỏi thì làm được cái gì? Coi như là bọn hắn làm, hiện tại có thể làm sao?"
"Ông đi cầu xin cô ta!"
"Ông phải nhận lỗi với cô ta!"
"Ông đem mẹ người ta bắt, ông phải nhận lỗi với người ta! Bồi thường tổn thất!"
"Đem Lý Nhị giao cho người ta xử trí!"
"Nhà ông còn cất giấu hai cái tủ lạnh của người ta đây này a? Trả lại cho người ta!"
"Nếu thật sự là người phụ nữ kia làm được, ông phải tìm cách cầu xin cô ta tha thứ, để cho cô ta đem quyết định của thôn chúng ta hủy bỏ!"
"Chúng tôi còn muốn làm dân trồng rau!"
Mọi người nhao nhao hô lên.
Ông Lý thiếu chút nữa tức giận đến chảy m.á.u não, nhìn mọi người cắn răng nói: "Các người đừng quên, lúc trước bắt người, thế nhưng là các người cùng đi đấy! Các người cũng có phần!"
Kỳ thật trong lòng ông ta thật sự tin, chuyện này là do Hoa Chiêu làm ra để xử lý toàn bộ thôn bọn hắn đấy.
Người ta thật sự lợi hại ah, thoáng cái đã đem toàn bộ thôn một mẻ hốt gọn rồi, một người cũng không có buông tha.
Thôn dân có chút co rúm lại, nhưng càng nhiều người lại càng tức giận: "Là ông nói chúng tôi đi đấy!"
"Là ông sai sử đấy!"
"Ông mới là chủ mưu! Muốn trách cũng là trách ông!"
Tình cảm quần chúng càng thêm xúc động phẫn nộ, bắt ông Lý đi tìm Hoa Chiêu bồi tội.
Ông Lý cũng không dám cãi lời, bằng không thì ông ta về sau cũng đừng có ở trong thôn lăn lộn nữa, nhà bọn họ liền triệt để thất bại.
Cho nên dù phải giả bộ, ông ta cũng phải giả vờ giả vịt.
Ông Lý tự mình đi nội thành tìm Lý Tiểu Giang, nghe ngóng tung tích của Hoa Chiêu.
Ông ta nhớ rõ Lý Tiểu Giang đã từng nói qua, Trương Quế Lan ở đầu phố nhỏ nào.
Lúc ông Lý tìm được Lý Tiểu Giang, hắn đang bán phiếu lương thực, đương nhiên là vụng trộm bán.
Phiếu lương thực vùng đối với phiếu lương thực tỉnh, phiếu lương thực của tỉnh được đổi lấy phiếu lương thực quốc gia, phiếu sắp hết hạn, lúc trao đổi sẽ có chênh lệch giá, một cân kiếm được mấy xu hoặc vài mao.
Một phiếu 10 cân có thể kiếm được vài xu, mấy mao, nhìn có vẻ ít, nhưng quan trọng chính là số lượng, một ngày trao đổi vụn vặt lẻ tẻ, cũng có thể đổi được mấy trăm cân, đụng phải khách hàng lớn, chính là mấy ngàn cân.
Cũng không ít.
Ông Lý ở phía sau hắn nhìn chằm chằm trong chốc lát, nhìn xem hắn đổi được mấy đơn, suy đoán thu nhập mỗi ngày của hắn, mặt lộ vẻ thoả mãn, lại có chút đáng tiếc.
Mối quan hệ giữa hai bên đã không còn như trước đây, nếu như là lúc trước, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, không cần ông ta há mồm, Lý Tiểu Giang sẽ đem toàn bộ tài sản tích trữ đều lấy ra cho người nhà rồi, về sau cũng sẽ liên tục không ngừng mà đưa cho trong nhà.
Hiện tại, chỉ có thể là bọn hắn muốn bao nhiêu, hắn cho bấy nhiêu, còn không biết có thể đưa trong bao lâu.
Lý Tiểu Giang cũng không phải người dễ bị nắm trong tay đấy, ông ta biết điều đó. Bằng không thì, ông ta cũng sẽ không kiêng kị hắn.
Lý Tiểu Giang vừa nghiêng đầu, thấy được ông Lý ở góc tường, sửng sốt một chút, đi tới: "Ông nội, ông tới rồi." Lại đến đây muốn cái gì?
Vừa nhìn đã hiểu nét mặt của hắn, ánh mắt ông Lý trầm xuống: "Yên tâm, ông nội họ Lý, không phải họ Chu, ông đến đây không phải để xin tiền cháu."
Lý Tiểu Giang lúng túng cười, chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
"Ông nhớ lần trước cháu đã từng nói qua, cháu biết Trương Quế Lan ở đâu…"
Ông Lý còn chưa nói xong, mắt Lý Tiểu Giang đã trừng lớn: "Các người muốn làm gì? !"
Ông Lý mặt trầm xuống, cười lạnh một tiếng: "Cũng không phải mẹ ruột của anh, xem anh bảo vệ kìa."
"Ông nội! Chị ấy xác thực không phải mẹ ruột của cháu, nhưng chị ấy chính là một quả Boom! Đẫ đem nhà chúng ta nổ thành dạng gì rồi hả? Tại sao ông nội còn dám gây sự với chị ấy?" Lý Tiểu Giang thực sự nóng nảy: "Cần phải tan cửa nát nhà các người mới có thể nhận rõ được sự thật sao?"
Ngày hôm qua chuyện thôn bị huỷ bỏ tư cách xã trồng rau, Lý Tiểu Giang đã biết, hắn đã cho rằng đó chính là do Hoa Chiêu trả thù.
Ông Lý mệt mỏi việc hắn cứ nâng cao người khác phá huỷ uy phong của mình, không nhịn được nói: "Ông không tìm cô ta gây phiền toái, ông là muốn nhận lỗi với cô ta, còn có, trong nhà còn có hai cái tủ lạnh vẫn chưa trả cho cô ta đấy, chúng ta sẽ đưa trở về cho cô ta."
Lý Tiểu Giang sửng sốt, thật sự?
"Vậy ông nội đem tủ lạnh cho cháu đi, cháu đưa trở về cũng được." Hắn thật sự không dám đem địa chỉ đưa cho ông nội rồi, vạn nhất bọn hắn nửa đêm lại xông vào nhà người ta bắt người…Vậy thì ai cũng đừng muốn sống nữa.
"Cũng được." Ông Lý vui vẻ đáp ứng: "Vậy cháu thuận tiện cầu xin cô ta một chút, để cô ta buông tha cho người thôn Lý gia chúng ta, khôi phục xã trồng rau cho chúng ta."
Lý Tiểu Giang nếu có thể đem việc này làm tốt, ông ta sẽ cám ơn hắn! Ông ta không muốn đưa mặt mo này đi nhận lỗi với người ta đâu, hơn nữa ông ta biết như vậy cũng không có tác dụng.
Trương Quế Lan đã cùng ông ta mặt đối mặt rồi, xem tướng mạo là người có tính tình đấy, hơn nữa đứa con gái kia của cô ta, thực không phải đèn đã cạn dầu!
Dù ông ta quỳ xuống đất cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không tha thứ cho ông ta đấy. Ông Lý đã thấy rất rõ ràng, bằng không thì không cần người thôn Lý gia ép buộc ông ta, ông ta đã sớm đến thăm nhà để cầu xin rồi.
Lý Tiểu Giang nhìn ông nội, hoá ra là vì chuyện này, hắn lập tức lắc đầu: "Cháu không biết Trương Quế Lan ở đâu." Nói xong xoay người rời đi.
Chịu nhận lỗi là giả, cầu người giơ cao đánh khẽ là thực. Nhưng đối phương có thể giơ cao đánh khẽ sao? Thiếu chút nữa đem mẹ người ta làm như vậy…
Đây không phải là cầu người, đây là ép buộc, hắn mới không đi đắc tội với người ta.
"Tiểu Giang." Ông Lý không chịu buông tha hắn, kết quả vừa mở miệng, đã nhìn thấy Lý Tiểu Giang nhanh chân bỏ chạy, đảo mắt đã ra khỏi phố nhỏ không thấy rồi.
Ông Lý là một ông già, tất nhiên đuổi không kịp hắn, tức giận đến dậm chân!
Lý Tiểu Giang nhanh như chớp chạy về phòng thuê, liền thấy một cô gái đứng trước cửa.
Bước chân hắn liền dừng lại.
"Thúy thúy, sao em lại tới đây?" Hắn ấp úng hỏi.
Hắn vừa chia tay cô lần thứ hai cách đây vài ngày.
Lần thứ nhất, là khi việc buôn bán bắp rang bị chấm dứt, khi đó hắn không có thu nhập ổn định nữa, cho rằng đối tượng sẽ cùng hắn tách ra rồi.
Kết quả cũng không giống như hắn đã nghĩ, Triệu gia xác thực không đồng ý cho hắn cùng con gái làm đối tượng nữa, nhưng Triệu Thúy Thúy lại chỉ chấp nhận hắn, kiên trì làm đối tượng của hắn.
Hắn rất vui mừng, lại cảm kích.
Nhưng mấy ngày trước trong nhà lại chọc phải đại họa, tiền của mình cũng phải bù vào, hiện tại mấy phiếu vé trong túi quần, đều là tìm bạn bè mượn được đấy.
Hơn nữa, về sau trong nhà bên kia chính là cái động không đáy.
Hắn không xứng có đối tượng.
"Anh nhìn lại mình xem, sao lại đổ mồ hôi nhễ nhại vậy? Có người đuổi bắt hả?” Triệu Thúy Thúy lấy khăn tay, tự tay lau một đầu đầy mồ hôi cho Lý Tiểu Giang.
Lý Tiểu Giang ngửi thấy mùi bột giặt trên khăn tay, lộ ra nụ cười ngây ngô.
"Ngốc! Đang hỏi anh đấy ~" Triệu Thúy Thúy đẩy hắn.
"Ah, không đụng phải người khác, đụng phải ông nội anh." Lý Tiểu Giang nói.
Triệu Thúy Thúy nhướng mày: "Ông ta lại đây đòi tiền?"
"Không có." Lý Tiểu Giang nói: "Ông ấy muốn anh nói địa chỉ của Trương Quế Lan, ông ấy muốn đến xin lỗi, anh có thể nói sao?"
Trong nhà nhiều chuyện thối nát như vậy, hắn không chỗ để phát tiết, liền không nhịn được nói cho Triệu Thúy Thúy. Triệu Thúy Thúy rất hiểu cho hắn, lại có thể an ủi hắn.
Hiện tại đã thành cái dạng này, còn không đồng ý chia tay.
Lý Tiểu Giang lại cười rộ lên nhìn rất ngốc.
Triệu Thúy Thúy lại ngừng tay, hỏi: "Anh biết Trương Quế Lan ở đâu sao?"
Lý Tiểu Giang dừng hai giây, rồi gật đầu.
Trong nhà nhiều chuyện mất mặt như vậy hắn đều có thể cùng Triệu Thúy Thúy nói, chuyện của Trương Quế Lan, cũng không có gì là không thể nói đấy.
"Chúng ta nên đi tìm Trương Quế Lan ah." Triệu Thúy Thúy nói ra.
Lý Tiểu Giang lại nhíu mày: "Chúng ta bây giờ đi không thích hợp…"
"Sao lại không thích hợp? Lý gia là Lý gia, anh là anh! Đừng quên, cuối cùng chính anh đã cứu được Trương Quế Lan! Bọn họ dù có oán giận Lý gia, cũng phải cho anh ba phần nể tình, hơn nữa, không phải anh luôn xem bà ấy là chị gái sao? Anh bây giờ càng nên đi thăm chị ấy, xem người khôi phục thế nào rồi? Lại tự mình xin lỗi chị ấy!" Triệu Thúy Thúy cực lực khuyên bảo.
Cô muốn Lý Tiểu Giang cùng Trương Quế Lan khôi phục quan hệ, chỉ có như vậy, mới có thể khôi phục thu nhập lúc trước, thậm chí nâng cao hơn một bậc.
Cô hiện tại không buông tay Lý Tiểu Giang, là vì chuyện lần này, hắn có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Dù nhà họ Lý làm chuyện xấu,
Lý gia tuy đã làm chuyện xấu làm tuyệt, nhưng nếu như Trương Quế Lan là người biết phân rõ phải trái, cuối cùng ngược lại sẽ thành toàn Lý Tiểu Giang, lại để cho hắn một lần nữa đạt được hảo cảm của Trương Quế Lan, tiếp tục cùng hắn làm kinh doanh.
Lý Tiểu Giang nghĩ nghĩ, đi ra ngoài mua món điểm tâm cao cấp rồi đi đến nhà Trương Quế Lan. Hắn cũng muốn biết thân thể Trương Quế Lan thế nào rồi, đến cùng có sao không.
Hắn biết rõ Trương Quế Lan ở đâu, còn là vì lúc trước Hoa Tiểu Ngọc cùng Trương gia gây rối rồi bị truyền ra, hắn lại cố ý nghe ngóng đấy, cũng không phải Trương Quế Lan nói cho hắn biết.
Bên cạnh hắn còn có Triệu Thúy Thúy đi theo.
Triệu Thúy Thúy đã sớm muốn làm quen Trương Quế Lan, và Hoa Chiêu rồi, cô cảm thấy mình làm kinh doanh, cũng rất tốt, chỉ là thiếu một "Quý nhân" làm chỗ dựa.
Giống như Lý Tiểu Giang trước kia vậy, giống như một tên trộm, lén lút đi xung quanh để bán những thứ nhỏ nhặt, cô không thích, cô cũng muốn được như Trương Quế Lan vậy, cho dù bị người ta báo cáo rồi, người xảy ra chuyện lại là người báo cáo chị ấy!
Mà Trương Quế Lan, hoặc là nói người phía sau chị ấy, Hoa Chiêu, chính là quý nhân mà cô chọn trúng.
Lý Tiểu Giang đến trước của nhà Trương Quế Lan, Hoa Chiêu vừa vặn cũng ở đây.
Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần vẫn thích ở trong nhà mình, an tâm.
Diệp gia gần đây lại nhiều sóng gió nên chẳng thể quan tâm tới bọn chúng, đã một thời gian dài Hoa Chiêu không cùng bọn nhóc tụ họp vui vẻ cùng nhau rồi, cho nên thời gian về nhà lại kéo dài thêm một ngày, hôm nay tới đây cùng bọn nhóc ăn bữa tiệc nhỏ, ngày mai lại trở về.
Đứng ở ngoài cửa, có thể ngửi thấy được mùi thơm mê người ở bên trong, cũng có thể nghe thấy âm thanh cười đùa vui vẻ của bọn nhỏ.
Đều là mấy đứa bé nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, còn rất thích mấy bé con nhỏ xíu, đặc biệt là Đại Cần Tiểu Cần, vây quanh Vân Phi cùng Thúy Vi không rời, rất thích trêu chọc bọn chúng cười chơi.
Hoa Chiêu nhìn thấy cũng rất vui, trong tay bận việc nướng đồ ăn.
Kể từ cú sốc lần trước, thời gian nôn nghén của cô đột nhiên tốt hơn, thoáng cái liền biến mất, hiện đang nhìn cái gì cũng muốn ăn, lúc đói bụng trông thấy đất cũng muốn cắn hai miếng.
Lý Tiểu Giang gõ cửa, Trương Quế Lan đi ra mở, trông thấy hắn liền ngẩn người.
Lý Tiểu Giang cũng ngẩn người không biết nói cái gì cho phải, là Triệu Thúy Thúy đẩy hắn, Lý Tiểu Giang mới thốt ra một ra một câu với vẻ mặt xấu hổ: "Chị…Chị khá hơn chút nào không?"
"Ai, Tiểu Giang ah! Mau vào!" Trương Quế Lan lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhiệt tình nói với Lý Tiểu Giang.
Bà thực sự cảm kích Lý Tiểu Giang, bằng không thì đêm hôm đó…
Triệu Thúy Thúy thở phào mạnh một hơi.
Lý Tiểu Giang cũng rất vui vẻ, trên mặt trong nháy mắt sáng lạn như hoa: "Chị…" Hắn cũng có chút muốn khóc.
Đây chỉ là một căn nhà cấp bốn nhỏ, cửa ra vào chỉ có một bức tường xây làm bình phong ở cổng, Hoa Chiêu nghe thấy được đoạn đối thoại ở cửa ra vào, liền hô lên: "Tất cả vào đi, lập tức có thể ăn rồi."
Trương Quế Lan lại mời Lý Tiểu Giang vào, hai người Lý Tiểu Giang cùng Triệu Thúy Thúy đi qua tường xây làm bình phong ở cổng, tiến vào sân nhỏ.
Triệu Thúy Thúy nhìn thấy Hoa Chiêu, liền sửng sốt một chút. Trước kia Lý Tiểu Giang đã nói một chút là con gái Trương Quế Lan nhìn rất đẹp, không nghĩ tới sẽ đẹp mắt đến như vậy, trách không được một cô gái nông thôn có thể gả vào nhà giàu ở thủ đô.
Hoa Chiêu trông thấy Triệu Thúy Thúy cũng ngẩn người, lập tức cười hỏi Lý Tiểu Giang: "Lý đại ca, đây là đối tượng của anh sao? Thật xinh đẹp."
Lý Tiểu Giang cứu được mẹ, vậy cô cũng xem hắn là Lý đại ca rồi. Chuyện Lý gia cô sẽ không tính toán đến trên đầu hắn.
Lý Tiểu Giang nghe được xưng hô thế này, lại muốn khóc, hắn thậm chí có cảm giác khổ tẫn cam lai (*thời kỳ cực khổ đã qua) rồi.
"Đúng, đúng là đối tượng của tôi, Triệu Thúy Thúy." Lý Tiểu Giang nói.
Triệu Thúy Thúy lại đột nhiên giận dỗi liềc hắn, phản bác nói: "Mới không phải, mấy ngày hôm trước vừa cùng tôi chia tay rồi."
Cái dạng kia, chính là liếc mắt đưa tình, cảm tình rất tốt đấy.
Hoa Chiêu nguyện ý cho cô ấy thể diện, cười hỏi: "Chia tay rồi hả? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Còn không phải bởi vì hắn lúc này đã triệt để biến thành một kẻ nghèo ah, trên người đến một phân tiền cũng không có, đều bị người nhà hắn lục lọi, lột lấy rồi, nếu không phải là tiền thuê nhà đã sớm giao nửa năm thì hiện tại đã phải ngủ ngoài đường rồi." Triệu Thúy Thúy vừa cười vừa nói.
Nhưng giọng nói kia, thực sự có vài phần nghiêm túc.
Hoa Chiêu nhìn cô ấy một cái, thật là cô vợ tốt, biết thay Lý Tiểu Giang khóc thảm đây này.
Cô lại nhìn về phía Lý Tiểu Giang, phát hiện sắc mặt Lý Tiểu Giang có chút hồng, lại không phủ nhận.
Hoá ngày đó người Lý gia, thực sự lừa bịp hắn rồi.
Lúc ấy trợ lý chỉ tìm hiểu được nội dung cuộc đối thoại của bọn hắn, cũng không trông thấy Lý Tiểu Giang đưa tiền cho ông ta đã trở lại báo tin rồi, tiếp sau đó Hoa Chiêu cũng không rảnh để chú ý rồi, hoá ra là như vậy.
Cô giả bộ như không biết mà hỏi thăm: "Bọn hắn lấy hết tiền của anh rồi? Vì sao?"
Lý Tiểu Giang ấp úng giải thích một chút.
Đối với Triệu Thúy Thúy đã không dối gạt, đối với Hoa Chiêu lại càng không dám gạt rồi, người Lý gia là cái dạng gì, các cô là người bị hại, biết còn rõ ràng hơn.
"Thực xin lỗi." Lý Tiểu Giang nói xong lại tranh thủ xin lỗi: "Bọn hắn làm những chuyện kia thức sự quá phân rồi, thực xin lỗi, tôi đã không ngăn lại được."
Hoa Chiêu không lên tiếng, cô cảm thấy nếu mình nói không sao, sẽ giống như đã tha thứ cho người Lý gia rồi, không thích hợp.
Triệu Thúy Thúy lại mở miệng, nửa là vui đùa mà nói với Lý Tiểu Giang: "Đó là do trước kia anh không biết, hôm nay anh đã ngăn ông nội lại, cũng đã lấy công chuộc tội rồi."
"Ah?" Hoa Chiêu tò mò nhìn hai người.
Lý Tiểu Giang đã hiểu, đây là đối tượng đang giúp mình nói tốt, thế nhưng hắn cũng không muốn tranh công, như vậy sẽ quá mức rồi.
"Là như thế này, hôm nay ông nội tới tìm tôi…" Nhưng cũng đã nói ra, Lý Tiểu Giang liền giải thích một chút, cũng không thể làm cho Triệu Thúy Thúy sượng mặt.
"Cảm ơn Lý đại ca rồi, tôi thật đúng là không muốn gặp ông nội anh, gặp cũng vô dụng, chính sách đã rơi xuống, không thể thay đổi xoành xoạch." Hoa Chiêu nói ra.
Về việc bị huỷ bỏ tư cách xã trồng rau là do cô, cô cũng không phủ nhận.
Để cho bọn hắn biết rõ, mới có tác dụng chấn áp, mới biết được đau, biết sợ hãi.
Nếu như những thôn dân kia ngay từ đầu đã biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, đánh c.h.ế.t bọn hắn cũng không dám cùng đi bắt Trương Quế Lan.
Mà nếu như chỉ có người Lý gia đi, căn bản cũng không phải là đối thủ của mấy người Lưu Tiền.
Trương Quế Lan cũng sẽ không gặp phải những chuyện kia.
Hoa Chiêu cảm thấy trước kia mình chọn là người vô danh quá sai rồi, hoặc là cô luôn giữ tư thái ngang hàng đối với những kẻ buồn nôn này là sai rồi, cô phải luôn tùy thời mà khoe ra cơ bắp của mình.
Lại tới nữa, lại tới nữa, ánh mắt đáng sợ kia…Lý Tiểu Giang liếc nhìn Hoa Chiêu, lại nhanh chóng cúi đầu, trong lòng có chút run lên.
Triệu Thúy Thúy ngồi ở một bên, mắt sáng lên, "Quý nhân" này, thực lực vô cùng lớn mạnh ah, chỉ một câu nói có thể quyết định được vận mệnh của nhiều người như vậy!
Cô ấy không biết đây là Diệp gia thuận thế mà làm, cô ấy còn tưởng rằng có thể thay đổi càn khôn, ánh mắt nhìn Hoa Chiêu lập tức như lửa nóng.
Hoa Chiêu nhìn cô ấy một cái, cười cười với bọn họ, đưa đồ đã nướng xong trong tay lên.
"Thịt còn có thể ăn như vậy? Ai nghĩ ra được? Lợi hại như vậy!" Triệu Thúy Thúy sau khi khách khí vài câu liền tiếp nhận, sau đó khoa trương khen ngợi một hồi: "Oa! Ăn ngon thật! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng ăn qua món ăn ngon như vậy!"
Biểu hiện của cô ấy cũng không giả dối, hoàn toàn là xuất phát từ nội tâm, lúc này thực không phải nói lời hoa mỹ, cô ấy đã lớn như vậy, thật sự chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy.
Triệu gia cũng khá nghèo, ông bà nội của Triệu Thúy Thúy năm đó thân thể tốt, sinh ra một đại gia đình 10 đứa con, đã dùng sức lực cả đời để nuôi sống đàn con, miễn cưỡng nuôi lớn, không đói c.h.ế.t một người nào.
Đó là một điều rất phi thường vào thời điểm đó.
Cha của Triệu Thúy Thúy là anh cả, kế thừa gen của cha mẹ, kết hôn sinh con sớm, Triệu Thúy Thúy có 8 anh chị em, rất không may, cô ấy là chị cả.
Càng không may, phía dưới cô có 6 em trai 1 em gái, em gái năm nay mới 3 tuổi.
Người em trai lớn nhất đã đến tuổi lập gia đình, nhưng vì không có nhà, không có tiền, nên luôn bị từ chối.
Cho nên, cả nhà đều chỉ muốn Triệu Thúy Thúy tìm kẻ có tiền, có thể dẫn đầu cả nhà xoay người.
Nhưng bọn hắn không biết, Triệu Thúy Thúy lại muốn tự mình xoay người, cô không muốn hoàn toàn dựa vào đàn ông, như vậy lúc nào muốn dùng tới tiền, sẽ không thoải mái, hơn nữa cũng không thể dùng nhiều, cô muốn được kiếm tiền giống như đàn ông, còn phải là kiếm thật nhiều tiền, bằng không thì không thể nuôi nổi một nhà nhiều em út như vậy.
Triệu Thúy Thúy mày rậm mắt to, nói chuyện lanh lẹ, lại rất biết nói chuyện, một bữa cơm xem như ăn đến vô cùng náo nhiệt, khách và chủ đều vui vẻ.
Dù sao Trương Quế Lan bây giờ nhìn Triệu Thúy Thúy đã rất thuận mắt rồi, là một cô gái sinh ra và lớn lên ở thành phố, lại không kiêu ngạo rất khó có được.
Cơm nước xong xuôi, Hoa Chiêu nhìn Lý Tiểu Giang cùng Triệu Thúy Thúy, hỏi Lý Tiểu Giang: "Anh gần đây đang bận rộn cái gì?"
"Đôi phiếu lương thực." Lý Tiểu Giang ăn ngay nói thật, nói xong cười ngu ngơ: "Cô muốn đổi không? Không thu giá chênh lệch cho cô."
Hắn biết rõ Hoa Chiêu đang nuôi một nhóm người, những người kia lại không có hộ khẩu để nhận phiếu lương thực, bình thường đều dựa vào chợ đêm, cũng từ trong tay con buôn mua phiếu lương thực.
Vậy thì có thể mua từ hắn, hắn không kiếm tiền lời từ cô.
"Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, nào có chuyện buôn bán không kiếm tiền như vậy? Dù là tôi bán bắp rang, cũng đều kiếm tiền lời từ anh." Hoa Chiêu nói ra.
"Cái kia không giống rồi." Con buôn Lý Tiểu Giang vẫn kiên trì nếu như Hoa Chiêu lấy phiếu lương thực từ mình, hắn sẽ không kiếm tiền lời.
"Đúng rồi, chú hai của anh thế nào rồi?" Hoa Chiêu đột nhiên thay đổi chủ đề.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lý Tiểu Giang cứng đờ, thiếu chút nữa đã tự tay đem chú hai của mình đánh chết, mặc dù người chú hai của hắn chính là một tên thú tính ...
Nhưng đó cũng là người mà hắn từ nhỏ đến lớn đã gọi chú hai, khi còn bé cũng đem hắn kháng lên trên bả vai, cũng từng mua cho hắn kẹo đường.
Trong lòng hắn cũng rất áy náy đấy, đánh chú hai thì có thể, nhưng không thể đánh c.h.ế.t ah…Hiện tại nửa c.h.ế.t nửa sống đấy, càng chịu tội!
"Không tốt lắm." Vấn đề này lại không thể không trả lời, Lý Tiểu Giang nói ra: "Ông ấy đã từ bệnh viện về nhà, nhưng người có chút không tinh thần rồi…Nói chuyện lộn xộn đấy, có đôi khi đến mọi người cũng không nhận ra, hiện tại vừa mới có thể ngồi xuống, không biết về sau có thể xuống đất hay không."
"Không tinh thần", có nghĩa là không được bình thường.
Hoa Chiêu thoả mãn gật đầu, đã bị thương đầu óc, tổn thương thần kinh rồi.
Tốt.
Vậy cô sẽ bỏ qua cho ông ta.
Cô thoả mãn mà nhìn Lý Tiểu Giang, nếu không phải hắn ra tay, chính cô thật đúng là không thể làm những chuyện này, dù sao trừ phi là phòng vệ chính đáng, cô sẽ không chủ động ra tay muốn mạng người, hoặc là đánh cho người đó tàn tật, như vậy không hợp pháp.
"Anh còn muốn bán bắp rang không?" Hoa Chiêu hỏi Lý Tiểu Giang.
Lý Tiểu Giang sững sờ.
Triệu Thúy Thúy bên cạnh ánh mắt lại sáng lên rồi, mọi chuyện sao có thể thuận lợi như vậy? Mới vừa đến gặp mặt đã nhặt về được chuyện buôn bán lúc trước rồi?
Không nghĩ tới Lý Tiểu Giang sửng sốt một giây sau đó lại lắc đầu.
Triệu Thúy Thúy gấp đến độ ở dưới mặt bàn giẫm chân của hắn.
Lý Tiểu Giang giải thích nói: "Hiện tại có rất nhiều người làm bắp rang, làm được bắp rang giống với hương vị của các người, hơn nữa đều là người bên ngoài, tôi đoán, những người này là cô tìm đến a? Cô đem công thức làm bắp rang bán cho bọn họ?"
Từ khi không buôn bán bắp rang nữa, hắn luôn chú ý, nhưng lại không đi nghe ngóng.
Chuyện kia cùng hắn không có quan hệ gì nữa rồi.
"Thông minh." Hoa Chiêu nói ra: "Tôi đã bán nó, đều là bạn bè giới thiệu bạn bè."
Đều là thân thích của mấy người anh em, bạn bè, thân thích của bạn bè…Hiện có thể nói là phố lớn ngõ nhỏ ở thủ đô đều bán bắp rang đấy.
Người bán nhiều, thị trường bão hòa rồi, có ít người đã đến nông thôn rồi, có ít người trực tiếp mang theo cách điều chế quay trở lại quê hương rồi, chắc hẳn trong tương lại không xa, bắp rang có thể lan rộng khắp cả nước.
"Cho nên hiện tại làm, tôi cũng sẽ chỉ là người bán hàng rong, mỗi ngày kiếm được tiền còn ít hơn so với trước kia bán hạt hướng dương, không bằng hiện tại chuyển sang đổi phiếu lương thực." Lý Tiểu Giang nói.
Điểu ấy làm Triệu Thúy Thúy vừa định nói chuyện, lập tức trung thực rồi.
"Việc buôn bán thịt kho kia, anh có làm hay không?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Lúc này Lý Tiểu Giang kinh ngạc: "Buôn bán thịt kho cô cũng không làm nữa?"
Trương Quế Lan cũng kinh ngạc mà nhìn Hoa Chiêu, bà chưa nói bà sẽ không làm nữa a?
"Mẹ, mẹ đã kiếm được ít tiền rồi. Gần đây, mẹ nên ở nhà cùng mấy đứa Đại Vĩ Tiểu Cần a, thời tiết nóng như vậy, bọn hắn mang cơm đi trường học, đều thiu rồi, Tiểu Cần cũng bị đau bụng mấy lần rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Trương Quế Lan lập tức không phản đối nữa, đau lòng mà ôm Tiểu Cần.
Bọn nhỏ hiểu chuyện, biết bà vội vàng kiếm tiền, chưa bao giờ gây rắc rối cho bà, có chuyện gì đều chịu đựng, bà cũng là sau khi Tiểu Cần bị tiêu chảy mấy lần rồi mới phát hiện đấy, vừa đau lòng lại áy náy.
“Hơn nữa, sau này con còn có chuyện làm ăn lớn cho mẹ làm.” Hoa Chiêu nói ra.
Gió xuân lập tức muốn nổi lên, về sau làm gì cũng không cần lén lút nữa rồi, có thể làm ở thành phố, thậm chí ở nhà, cũng không cần rời bọn nhỏ, cho bọn hắn ăn đồ ăn thừa.
Có những lời này của Hoa Chiêu, Trương Quế Lan liền an tâm rồi, chút buồn bã cuối cùng trên mặt cũng biến mất.
Lý Tiểu Giang cùng Triệu Thúy Thúy đang trông mong mà nhìn Hoa Chiêu đây này.
Việc buôn bán thịt kho, Triệu Thúy Thúy đã từng nghe Lý Tiểu Giang nói qua, tốt đến cỡ nào, cô còn nếm qua, thật sự tốt.
Cô còn nghe nói qua!
Trương Quế Lan đã làm món thịt lợn kho không tên này, món này nổi đình nổi đám trên "chợ đen" một thời, mỗi người bán hàng rong đều có một chiếc xe đẩy, chỉ đi một khu dân cư đã bán hết rồi, có thể mua được làm may đấy.
Cái này mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền a?
Hiện tại Hoa Chiêu muốn để cho bọn hắn làm?
"Hiện tại chuyện làm ăn kia, chúng tôi chiếm 7 phần, Từ Mai chiếm 3 phần." Hoa Chiêu nói ra: "Về sau tiền vốn mọi người cùng nhau ra, chúng tôi 5 phần, Từ Mai 3 phần, anh 2 phần."
Hai phần này, có thể nói trắng ra là cho hắn đấy.
Hắn chỉ cần góp vào một chút tiền vốn, có thể có công thức, kiếm được số tiền lời cực lớn.
Đây là Hoa Chiêu đang cảm ơn hắn.
Thanh danh, mạng sống của mẹ cô đáng giá để làm như vậy.
Trương Quế Lan suy nghĩ cẩn thận Hoa Chiêu vì sao lại chiếu cố Lý Tiểu Giang như vậy, lập tức nghiêng đầu đi gạt lệ.
Lý Tiểu Giang cùng Triệu Thúy Thúy lại hoàn toàn rơi vào trong sự kích động, không thể tự thoát ra được ~
Đổi phiếu lương thực, kỳ thật mạo hiểm rất lớn, đây mới thực sự là đầu cơ trục lợi. Dù là chỉ đổi 10 cân, thực sự có người tố cáo, sẽ phải vào tù.
Những người đổi phiếu số lượng lớn, một lần mấy vạn đến hơn mười vạn cân đấy, nếu bị bắt không chừng sẽ bị ăn “củ lạc”.
Lý Tiểu Giang mỗi ngày kỳ thật đều đang kiếm tiền bằng cái mạng của mình.
Nhưng bán hàng nông sản và thực phẩm phụ lại không giống lúc trước, mấy người đeo băng đỏ gọi lại, không chừng còn muốn vụng trộm mua hai cân.
Bắt được cũng không phải vào tù, hôm nay bắt ngày mai sẽ thả.
Hơn nữa thịt kho này của Hoa Chiêu không chỉ an toàn, còn có thể kiếm tiền.
"Thật sự có thể chứ?" Triệu Thúy Thúy kích động nói: "Chúng tôi nhất định sẽ làm rất tốt!"
Hoa Chiêu nhìn cô cười cười, dã tâm của Triệu Thúy Thúy kỳ thật một chút cũng không khó nhìn ra.
Cô thích người có dã tâm, chỉ cần dã tâm của cô ấy không tổn hại đến người khác, đó chính là lòng cầu tiến.
Nhưng là nếu như…
Không ai có thể nhìn rõ một người trong nháy mắt, về sau cứ từ từ xem a.
"Từ Mai hôm nay có việc không có ở đây, các người trưa mai hãy tới, cùng cô ấy thương lương chi tiết, tỉ mĩ a." Hoa Chiêu nói ra.
"Tốt tốt!" Triệu Thúy Thúy liên tục gật đầu.
Lúc này, đã có chút ý tứ làm chủ rồi.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua Lý Tiểu Giang còn chưa kịp phản ứng, cái gì cũng chưa nói.
Cô có thể tham dự vào bất cứ chuyện gì, duy chỉ có chuyện tình cảm, cô chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của người khác.
. . . . .
Từ Mai gần đây cũng không buôn bán gì, nhà xưởng mới còn chưa tìm tốt, công nhân cũng không thấy rồi.
Đương nhiên so với mấy người cô tìm đến, người mà Diệp Danh cùng Diệp Thâm tìm có độ tin cậy cao hơn.
Cô tìm những người kia, ngừng vài ngày công, muốn triệu tập lại, cô lại phát hiện không thể rồi, người ta đều đã tự mình làm rồi!
Thịt kho, chính là làm như vậy chứ sao.
Họ đã ngửi rất lâu, đã ăn rất nhiều, mặc dù không thể nhận ra hết hơn 20 loại gia vị, nhưng thực ra chỉ cần nhận ra hạt hồi và xì dầu là đủ rồi.
Lại dùng tiền tiết kiệm trong tay đi ra ngoài chạy chạy quan hệ, mua chút nội tạng heo, chính mình ở nhà có thể kiếm tiền rồi!
Tuy hương vị khác hẳn Trương Quế Lan, thậm chí rất lớn, nhưng dù sao nó cũng là thịt, cũng rất thơm, đã có người mua.
Như vậy một cân kiếm được mấy mao, không phải là nhiều hơn một mao tiền trích phần trăm sao? Thoáng cái người đã đi hết rồi.
Làm Từ Mai tức giận đến…Rồi lại không thể làm gì.
Về đến nhà, nghe Trương Quế Lan nói chuyện chia phần cho Lý Tiểu Giang, Từ Mai vậy mà không có ý kiến gì.
Thật sự khiến Trương Quế Lan ngạc nhiên rồi, trước kia Từ Mai đối với Lý Tiểu Giang rất thờ ơ, bà còn tưởng rằng cô sẽ không đồng ý.
"Dì Trương là hắn cứu được dì đây này." Từ Mai nói ra.
Một câu làm cho Trương Quế Lan cảm động khóc rồi.
. . . . .
Buổi tối Hoa Chiêu về đến nhà, lại bị Diệp Danh tìm tới cửa, hơn nữa mở miệng lại hỏi một vấn đề khiến cô không cách nào trả lời khiến cô rất hoang mang.
"Loại hạt giống hướng dương kia ở đâu ra vậy?" Diệp Danh hiếu kỳ nói.
Vấn đề này kỳ thật đã có ở trong lòng anh thật lâu rồi, chỉ có điều luôn bề bộn công việc nên đã không rảnh hỏi.
Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội để hỏi rồi.
Hoa Chiêu dùng hết công lực của mình để khiến bản thân có thể tỏ ra thật tự nhiên trước mặt con hồ ly Diệp Danh này.
"Từ quê mang tới." Hoa Chiêu nói ra.
Lúc ấy bọn họ dọn nhà, ngoại trừ những đồ đáng giá, thì những vật khác đều là để xe lửa chở tới đây đấy, thật nhiều bao tải.
Lúc ấy là Diệp Danh giúp đỡ chở về nhà đấy, anh có lẽ cũng biết.
Cũng là bởi vì cũng biết, Diệp Danh mới dùng ánh mắt là lạ nhìn cô cười nói: "Anh tuy không phải nông dân, không hiểu nhiều về thời tiết bốn mùa, không biết lúc nào trồng hạt hướng dương, lúc nào thu hạt, nhưng trong bao tải có phải hạt hướng dương hay không anh vẫn biết đấy. Những bao tải kia, tất cả đều là rau khô, sức nặng cùng hình dạng đều không giống hạt hướng dương đấy."
Hoa Chiêu...
Cô đột nhiên cười: "Làm khó anh cả đã lâu như vậy, còn nhiều bao tải như vậy mà vẫn còn nhớ rõ, em còn nhớ không nổi ~ "
Về phần hạt hướng dương đến cùng làm sao lại có, cô sẽ không nói, không bao giờ nói! ~
Với tư cách anh cả, anh ấy có thể làm gì cô?
Hoa Chiêu hiện tại không chột dạ, ngược lại sinh ra một chút ngang ngược.
Đều là do người Diệp gia nuông chiều thành thói quen rồi…
Diệp Danh nhìn cô nháy mắt mấy cái, cũng cười: "Được rồi, không muốn nói thì đừng nói, ai mà không có chút bí mật…Vậy em còn có loại hạt hướng dương này sao? Có thể đơm hoa kết hạt sao."
Lúc này đổi thành Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi: "Anh cả muốn bao nhiêu?"
Diệp Danh cũng nhỏ giọng hỏi cô: "Em có bao nhiêu?"
"Cái này, phải xem anh cả muốn làm gì."
Diệp Danh nhìn cô đột nhiên cười ha ha.
Trên thực tế, cô em gái trong mơ của anh nên như thế này, nũng nịu đáng yêu, ranh ma quỷ quái, nghịch ngợm thích làm nũng, như một búp bê, giống như con mèo hoang.
Kết quả mẹ lại sinh ra một con khỉ nhỏ…
Đừng cười, Diệp Thư khi còn bé có nhũ danh là khỉ con đấy.
Lúc Miêu Lan Chi sinh Diệp Thư điều kiện không tốt, có thể nói đó là một năm gian khổ nhất của nhà bọn họ, bà mang thai không được ăn uống tốt, Diệp Thư sinh ra vừa đen vừa gầy, 3 cân 8 lượng, thiếu chút nữa nuôi không được.
Về sau nghe theo lời người xưa, muốn dễ nuôi, hãy đặt tên khác phù hợp hơn.
Kết quả có thể là số mệnh đã định, tính cách Diệp Thư cũng như tên, toàn bộ tuổi thơ đều nhảy lên nhảy xuống né đòn, làm cho mọi người không thể sống yên ổn được.
Về sau bị Miêu Lan Chi cưỡng chế nhét vào đoàn văn công, lâu dần, vậy mà giống như một người…Không, như một cô gái rồi.
Nhưng không phải như mong ước của Diệp Danh là cô em gái mềm mại đáng yêu, mà là một nữ chiến sĩ.
"Anh muốn tìm cho em một mảnh đất, cho em quang minh chính đại mà trồng hạt hướng dương, kiếm thật nhiều tiền!" Diệp Danh nói ra.
Hoa Chiêu trừng lớn mắt, có ý tứ gì? Hiện tại đã có thể sao?
"Hạt hướng dương kia anh đã nếm qua, coi như không tệ, nói là ngon nhất thế giới cũng không đủ, dù sao anh cũng chưa ăn qua loại nào tốt hơn." Diệp Danh nói ra: "Trước kia anh cũng đã cầm đi một tí ra ngoài tặng lễ, em nhớ rõ không?"
Hoa Chiêu gật đầu, đó là lúc lễ mừng năm mới.
Diệp gia cũng muốn đi thăm nhà tặng lễ, nhưng phải rất chú ý lễ vật đưa đi tặng, phải có tâm ý, lại không thể đáng giá, lại để cho người ta nắm chặt mái tóc.
Diệp Danh liếc mắt liền chọn trúng hạt hướng dương của cô.
Hạt hướng dương này đưa ra ngoài, tuyệt đối có thể nịnh nọt.
Quả nhiên, tiếng vọng rất mãnh liệt, sau đó còn có mấy đại lão muốn hạt hướng dương của anh.
Thẳng đến khi hạt hướng dương của Hoa Chiêu đã bán xong, anh mới không đứa qua bên kia nữa.
Nhưng động tác của anh thực tế chưa từng dừng lại, anh luôn suy nghĩ một phương pháp thích hợp, có thể quang minh chính đại mà lợi dụng hạt hướng dương này.
Nhưng chuyện này có chút khó, anh lại bận rộn nên đã kéo dài cho tới bây giờ, mới được anh để mắt tới.
"Sau đó thì sao?" Hoa Chiêu truy hỏi.
"Anh cảm thấy được hạt hướng dương này, không riêng người Châu Á chúng ta ưa thích, người ngoại quốc khẳng định cũng ưa thích." Diệp Danh nói đến: "Hiện tại trong tay chúng ta đã có một vũ khí tốt có thể kiếm được ngoại tệ, phải lợi dụng thật tốt. Nó không chỉ đơn giản là kiếm tiền. "
Hoa Chiêu hiểu rằng đây là thời điểm ngoại tệ vô cùng khan hiếm, chỉ cần có thể kiếm được ngoại tệ, bên trên sẽ mở cửa thuận lợi hơn.
Hơn nữa có một số người ngoại quốc thật sự rất thích gặm hạt hướng dương, bắt đầu từ những năm 50, các loại hột hạt đã trở thành một loại thực phẩm xuất khẩu quan trọng.
"Chính xác là như thế nào? Có lợi cho ta không?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh buồn cười, Diệp gia bọn họ chính là đang thiếu loại người này, yêu tài, còn có đạo đức đấy.
"Đương nhiên." Anh nói ra.
“Những hạt giống được một người nông dân gieo trồng trên chính mảnh đất của người ấy.” Diệp Danh nói ra.
Mà người nông dân này, đương nhiên chính là Hoa Chiêu rồi.
Hoa Chiêu gật gật đầu: "Đây là lời nói thật, hạt giống ban đầu xác thực là em đào tạo ra đấy." Nhưng không phải trong đất, là trong lòng bàn tay.
Diệp Danh cười cười: "Đồ dùng để đổi ngoại tệ, quốc gia sẽ không lấy không, em có thể cầm ra bao nhiêu hạt giống, bên trên mới dễ thảo luận xem có thể cho em cái gì. Vì tình hữu nghị anh nhắc một chút, tiền không phải là thứ có giá trị nhất."
"Hiểu!" Hoa Chiêu gật đầu như đảo tỏi: "Ví dụ như phòng ở!"
Diệp Danh...
Có còn điều gì khác để theo đuổi không vậy!
"Còn có xe!" Hoa Chiêu bắt đầu nhớ ra những vật khác: "Về sau nếu muốn trở về thành phố, còn phải mang theo 2 đứa bé, không, 3 đứa, ngồi xe buýt quá phiền toái, đều phải nhờ mọi người đưa đón, không bằng tự mình có một chiếc xe, tốt nhất là loại có điều hòa đấy, như vậy mùa đông không lạnh, mùa hè không nóng."
Diệp Danh…Cái này coi như có chút đòi hỏi, còn khá thích hợp. Anh cũng không muốn các bảo bảo chịu tội.
"Còn có đất, ở nội thành đấy, một miếng lớn…" Hoa Chiêu miệng càng mở càng lớn, hiện tại thừa dịp giá đất còn rẻ kiếm thêm mấy mảnh, nhìn nó về sau biến thành núi vàng núi bạc, không thơm sao?
"Ngừng." Diệp Danh nhanh chóng nói ngừng: "Ăn quá nhiều sẽ khó tiêu hóa, em có bao nhiêu hạt giống?"
"Loại hạt giống này, thời gian trồng tự nhiên vốn khá dài, sau khi thu hoạch lại có thể tiếp tục trồng, đời đời con cháu vô cùng tận." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh sửng sốt một chút, không nghĩ tới sẽ là như thế này: "Lý gia trồng loại hạt giống kia?"
"Đặc tính của hạt giống lai tạo mà thôi, anh cả cũng biết chứ." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh gật đầu: "Chỉ có điều loại lai tạo này, có chút quá triệt để rồi…Chúng tôi đây nếu trồng rồi, cũng chỉ có thể trồng một vụ.”
"Anh muốn chính mình trồng đến vô cùng tận, lại để cho em ở một bên xem náo nhiệt sao?" Hoa Chiêu nháy mắt nhìn anh.
Đối với Diệp Danh, lúc này cô lại không biết nói cái gì cho phải, trong nội tâm nhưng lại có chút bội phục, người này có lẽ không phải là người chí công vô tư, nhưng tuyệt đối là người công tư phân minh.
Ở vấn đề hạt giống, anh bất tri bất giác nói ra những lời trong lòng, lúc này Hoa Chiêu là cô, anh và cấp trên, là chúng tôi.
Thật ra anh đang đứng ở phía ích lợi của quốc gia để cùng cô đàm phán.
Diệp Danh có chút xấu hổ cười, nhưng đây là vấn đề không thể lảng tránh. Trong chuyện này, anh không thể hoàn toàn giúp đỡ Hoa Chiêu, nhưng anh cũng vì cô tranh thủ được lợi ích lớn nhất.
"Em phải biết, hiện tại không lưu hành ăn mảnh, tất cả mọi người nên một lòng vì nước, mà em lại muốn kiếm tiền của quốc gia? Trongg mắt người ngoài vẫn là chặt đẹp, đối với em sẽ bất lợi." Diệp Danh tận tình khuyên bảo.
Vào thời buổi này, việc cho đi một cách quên mình là phổ biến, tặng cái gì tốt là một việc đúng đắn, còn dùng nó để kiếm tiền của đất nước là một tội ác tày trời.
“Vậy em chỉ có thể nhận thưởng, không được trao đổi.” Diệp Danh nói: "Đương nhiên anh sẽ cố gắng dành được nhiều phần thưởng nhất."
Trong lòng Hoa Chiêu cũng không có gì oán hận, chút hạt giống mà thôi…Cô tiện tay nhặt ra đấy!
Bọn họ muốn tự mình trồng được nhiều đời, cho bọn họ là được.
Lần sau, cô có thể nhặt ra một hạt dưa trắng, có thể kiếm được một lớp, sau đó lại là hạt bí đỏ, lại thêm một lớp.
Lần sau .... Lần sau sẽ là kinh tế thị trường rồi, cô có thể quang minh chính đại mà ăn một mình cũng được! Ai dám ngấp nghé, đều không được!
Ai nha, tưởng tượng như vậy, đây là thời cơ rất tốt ah! Đã qua cái thôn này, tổ quốc sẽ phát triển rất nhanh rồi, không cần ngoại tệ, cô nhờ người mua hạt cũng không có gì lạ!
"Anh cả, em biết sai rồi, em sẽ đưa loại hạt giống có thể sinh trưởng bình thường cho anh, chính anh tự mình trồng! Ân, còn chuyện phần thưởng, anh xem rồi xử lý là được, ô tô có điều hòa xếp vị thứ nhất, tốt nhất là biển số xe thuận miệng một chút, 5 số 8,5 số 6,5 số 9, hoặc là 12345 gì đấy."
Diệp Danh cười, cái đầu nhỏ này không biết đang suy nghĩ gì?
"Nhưng em có thực sự sẵn sàng cống hiến?"
"Đương nhiên! Thật như vàng! Nếu như còn có thể có một phòng ở diện tích lớn bên cạnh công viên đấy, sẽ tốt hơn."
Diệp Danh...
"Nhưng còn có một điều em phải nói cho rõ." Hoa Chiêu thu hồi vẻ cười đùa tí tửng, chân thành nói: "Hạt giống kia, thật sự là do em dùng phương pháp lai tạo đào tạo ra đấy, đến bây giờ tổng cộng cũng chỉ mới trồng 3 đời, em phát hiện một đời không bằng một đời, về sau còn có thể trồng được mấy đời có thể thu hoạch, em không bảo đảm, tốt hơn hết các anh nên tìm nhân viên nông nghiệp để tiếp tục tối ưu hóa hạt giống.”
Hạt giống này nhất định là một đời không bằng một đời đấy, bởi vì năng lượng càng ngày càng ít, đến lúc đó bọn hắn đừng hiểu lầm, tưởng rằng cô không cam lòng nên không muốn cho giống thật.
Vậy cũng quá oan uổng rồi.
Cô hiện tại thật sự rất cam tâm tình nguyện dùng hạt dưa đổi lại một cái xe biển số 12345 trở về, hoặc là một căn nhà lớn ở Bắc Hải, đều được ~
Bạn cần đăng nhập để bình luận