Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 277
"Không không không, không được, em không đi." Bà Đào dốc sức liều mạng đẩy đi.
Bà Trương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cô xem cái bộ dạng không có tiền đồ kia của mình! Cô là mẹ ruột của nó, nó có thể làm gì cô?"
"Đừng nói nữa!" Giọng bà Đào cao hơn một chút: "Em không phải!"
Nếu như bà ta dám thản nhiên coi mình là mẹ ruột của Trương Quế Lan, năm đó cũng không cùng chị mình hợp lại, vụng trộm giả bộ mất tích, sau đó trốn đi sinh đứa bé này, sau đó nói là bà Trương sinh.
Năm đó bà ta tuổi còn nhỏ, chưa kết hôn mà có con, sẽ làm mất mặt cả Trương gia.
Cha mẹ liên hợp với chị và anh rể, sống c.h.ế.t nhấn xuống chuyện này, hiện tại sao có thể gióng trống khua chiêng đi tìm Trương Quế Lan, vạch trần chuyện này?
"Đã là thời đại nào rồi, đứa nhỏ cũng lớn như vậy, hơn 40 tuổi rồi, trở thành bà ngoại rồi, ai còn có thể lấy chuyện bé như hạt vừng này ra nói huyên thuyên?" Bà Trương khuyên nhủ.
Lời này một chút thuyết phục cũng không có, bây giờ là thời đại nào hả? Đầu những năm 80, loại chuyện này vẫn là chuyện động trời.
"Cùng lắm, cô nói là mình bị cưỡng bức!" Bà Trương nói.
Bà Đào lần đầu tiên cảm thấy chị gái không phải là chị gái trong ấn tượng, quá đáng ghét.
Nói mình bị cưỡng bức cũng rất quang vinh hả? Vậy Trương Quế Lan thành cái gì?
Vậy còn không bằng nói bà ta lúc trước không biết xấu hổ, cùng người khác yêu đương!
Kết quả bị người ta lừa. . . .
Người đàn ông lúc trước nói muốn cưới bà ta, không nghĩ tới đã có vợ con, hắn nói cưới, chính là nuôi vợ bé.
Ngay khi bà ta định nhắm mắt đồng ý, cả nhà hắn lại dời đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.
Sau đó bà ta phát hiện mình mang thai, ngay từ đầu không dám nói, chờ đến khi bị người nhà phát hiện, đã không còn cách nào khác, chỉ có thể sinh ra.
Vừa vặn toàn bộ thôn cùng trốn kẻ địch, người trốn đông người trốn tây, hơn nửa năm không dám trở lại trong thôn sống, cho bọn họ cơ hội.
Đợi các thôn dân dám đi ra ngoài thăm hỏi, phát hiện bà Trương lại sinh được một đứa con gái, cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.
Mà Trương Tiểu Mạch đến cùng cũng không cam lòng, bà ta luôn nhớ đến người đàn ông kia. . . . Cho nên dựa theo tin tức thăm dò được, vụng trộm tìm tới.
Kết quả thời buổi rối loạn, bà ta chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, thật sự bị lừa bán.
Nhiều lần chuyển hướng, đã đến Đào gia.
Bên này, bà Trương lo lắng thanh danh, việc này cũng không truyền đi.
Em gái mình chưa lập gia đình đã sinh con, bà ta còn có mặt mũi?
Về sau Trương Quế Lan lập gia đình, có thể bòn rút tiền rồi, bà Trương càng không nói là không phải bà ta sinh.
Hiện tại, mặc dù bà ta là “mẹ ruột” Trương Quế Lan, cũng không lấy được chút chỗ tốt nào trên người Trương Quế Lan, vậy thì đổi lại "mẹ ruột" !
"Ai ôi!!!, cô không biết những năm này tôi sống cũng không dễ dàng, năm 60, mỗi nhà đều không có cơm ăn, tôi còn phải bớt ra chút cơm ăn cho nó. . ."
Bà Đào ngắt lời bà Trương..., giơ ngón tay ra đếm: "Năm 60 không phải nó đã kết hôn rồi sao? Con cũng đã 2 tuổi."
Trương Quế Lan sinh năm 40, 18 tuổi kết hôn, năm 60, Hoa Chiêu cũng sinh ra rồi.
Bà Trương dừng lại, hung hồn nói: "Cô không biết lúc ấy nó gả cho người đàn ông nghèo thế nào! Không cha không mẹ, hắn chỉ là một tên lưu manh, Hoa Chiêu sinh ra không có cơm ăn, vẫn là tôi g.i.ế.c con gà duy nhất trong nhà đưa qua, nó mới có sữa, bằng không thì Hoa Chiêu đã sớm c.h.ế.t đói!"
Bà Trương hung ác nói.
Đúng, chính là có chuyện như vậy!
Lúc ấy Trương Quế Lan sinh Hoa Chiêu, bà ta xác thực đưa một con gà mẹ đi qua, nhưng bà ta không nói cho Trương Tiểu Mạch, con gà kia là nửa đêm bị chồn cắn chết, thịt cũng bị ăn hết, chỉ thừa bộ xương.
Bà ta cầm con gà này đi cho Trương Quế Lan xuống sữa, sau đó thuận tiện lấy 28 cái trứng gà trở về.
Đó là do hai vợ chồng Trương Quế Lan tích lũy hai tháng, chỉ đợi đến khi ở cữ ăn.
Trương Quế Lan thiếu chút nữa mất sữa.
Bà Trương lại bắt đầu cằn nhằn những năm gần đây đối với Trương Quế Lan rất tốt.
Bà Đào nghe xong, lại cảm thấy chị gái rất tốt, đem con gái bà ta nuôi lớn, đem nó đến thủ đô, để cho cháu gái bà ta gả cho một gia đình tốt.
"Nói như thế nào Quế Lan cùng Hoa Chiêu đều không tệ, sau khi biết khẳng định sẽ không ghét bỏ cô, nhất định sẽ hiếu thuận, cho cô một căn nhà lớn, cho cô tiền tiêu!” Bà Trương nói câu cuối cùng.
Trương Tiểu Mạch nhớ tới lúc gặp Hoa Chiêu trước đó, vừa xinh đẹp lại tinh xảo, còn hòa ái, vừa nhìn đã biết là cô gái tốt.
Về phần con bé vì sao không nói bà ngoại mình là Trương Đại Mễ, là chị gái của bà ta. . . . . Con bé sợ nhà chồng biết mình có một đống thân thích nghèo?
"Không thể!" Bà Trương nói: "Diệp gia biết rõ xuất thân của nó, lúc trước nó kết hôn ở thôn Kháo Sơn đấy, người ta không chê nó. Nó còn đem ông nội đón vào thủ đô hưởng phúc, không thiếu một người là cô!"
Bà Đào không lên tiếng.
"Tôi thấy cô những năm này sống cũng không tốt, cho dù không phải vì chính mình, cô cũng phải vì con của cô, có chị gái cùng cháu ngoại lợi hại như vậy lại không cần, giữ lại làm gì?"
Bà Đào vẫn không nói chuyện.
Bà Trương lại cằn nhằn một đống, không có người đáp lại, bà ta cũng chán nản, không biết ngủ từ lúc nào.
Nhưng sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng bà ta đã bắt đầu nấu cơm, sau đó lôi kéo Đào Lam đi vào một góc nói một chầu.
Thân thế của Trương Quế Lan, bà ta vẫn không có ý định nói cho mấy đứa con trai trong nhà.
Con trai đều ngu xuẩn, con dâu cũng không giữ miệng, nói ra, bà ta còn mặt mũi sao?
Về phần Trương Tiểu Mạch đi thủ đô náo thế nào, dù sao người trong thôn cũng không biết.
"Tôi nói cho cậu biết, chị gái cậu rất có tiền, mở được nhà hang lớn như vậy, người ta phải xếp hang để vào ăn cơm? Một bàn phải 1000 đồng!"
"Chị!" Bà Đào xuất hiện ở sau lưng bà ta, tức giận mà nhìn bà ta: "Chị nói với hắn những chuyện này làm gì!"
Vậy mà lại để cho con trai bà ta biết trước kia bà ta đã có con. . . . .
Đào Lam xác thực rất sững sờ, quả thực phản ứng không kịp.
Ngày hôm qua hắn cho rằng Hoa Chiêu là cháu gái họ của mình, kết quả hôm nay lại là cháu gái ruột rồi hả?
"Có lợi không biết lợi dụng, cô có ngốc không!" Bà Trương ghét bỏ mà nhìn bà ta: "Tôi nghe nói, cô và con trai còn phải ở ký túc xá của hắn? Bốn người một ký túc xá, cô cùng hắn còn chen vào một góc? Đã nghèo đến như vậy, sau này hắn kết hôn thế nào?”
"Tôi đã nói với cô, Hoa Chiêu có vài căn nhà, đều là tứ hợp viện rộng rãi, cho cô một gian là đủ ở rồi!"
Bà Đào nhìn con trai, ánh mắt giãy dụa.
Vấn đề kết hôn của con trai vẫn là tâm bệnh của bà ta.
Đào Lam năm nay cũng đã 27 rồi! Bạn cùng lứa tuổi con cái cũng lên tiểu học rồi, hắn còn chưa kết hôn.
Trước kia ở Đào gia, bà ta cũng không dám đi ra ngoài mua thức ăn, cảm thấy tất cả hàng xóm đều đang chê cười bà ta.
Mà ở Đào gia, ở quê Đào Lam, hắn cũng không cách nào kết hôn.
Đào gia chỉ có một căn nhà, hai anh trai Đào Lam sau khi kết hôn đều ở đó.
Ông bà nội Đào Lam còn sống, hai người già ở trong phòng khách.
Chính bà ta còn phải ở một cái giường gấp, buổi tối ở trong phòng bếp.
Đào Lam vì sao đến trường rồi liền không trở về nhà, bởi vì gia đình đó không có chỗ cho hắn sống yên ổn!
Vốn tưởng rằng thi đậu đại học thủ đô, tiền đồ rộng mở, vấn đề gì cũng có thể giải quyết, nhưng mà cũng không phải.
Đào Lam vẫn phải ở trong ký túc xá, muốn phòng ở kết hôn? Phải đợi đến ngày tháng năm nào a.
Bà Trương nhìn nét mặt của bà ta, biết rõ bà ta đã động tâm rồi, lập tức cao hứng: "Đi nhanh đi, chúng ta bây giờ liền đến thủ đô a."
Đào Lam đột nhiên lên tiếng: "Không được."
Lúc này đổi lại bà Đào cầu khẩn mà nhìn con trai, thật sự muốn vứt bỏ cơ hội này sao?
Vậy hắn trước 30 tuổi còn có thể kết hôn sao?
Vì hắn, bà ta không sợ mất mặt. . . .
Trong đầu Đào Lam nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt Hoa Chiêu.
Trách không được lúc trước nhắc đến người "Đồng hương" của mẹ, trên mặt cô ta không có một chút ý cười nào.
Tâm tư của bà Trương, tất cả đều ở trên mặt.
Bà già vội vàng lại ngu xuẩn này, đối với tình huống chị gái chưa từng thấy qua ở thủ đô kia còn rất hiểu rõ, điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ bà ta đã tới thủ đô.
Hơn nữa đã bị người ta đuổi trở về.
Bằng không thì với tư cách "mẹ ruột", con gái phát đạt lại hiếu thuận lại có nhiều nhà như vậy, sao lại không bỏ ra một gian cho bà ta?
Bọn hắn hiện tại mang bà Trương này về thủ đô, chính là mang theo thuốc nhỏ mắt đi qua, nhỏ vào mắt người ta.
"Chuyện này đừng nói nữa, mẹ tôi chỉ có một đứa con trai, sau này tôi sẽ hiếu thuận với bà ấy." Đào Lam nói.
Bà Đào lập tức cảm động.
Bà Trương lại bị chọc tức: "Sao cô lại ngu như vậy!"
"Mẹ, trường học của con sắp khai giảng, con phải trở lại trường rồi, làm việc thật tốt, sẽ sớm được phân phòng ở." Đào Lam nói.
"Ai ai!" Bà Đào lập tức đáp ứng.
"Đợi nghỉ hè a, nếu mẹ nhớ nhà, con lại đưa mẹ trở về." Đào Lam nói.
"Ai, được được." Bà Đào lập tức đi thu dọn hành lý, muốn cùng Đào Lam đi.
Nhưng hắn hiển nhiên đánh giá thấp quyết tâm của bà Trương, lúc này bà ta nhất quyết phải đi theo!
Bà ta phải cùng Trương Quế Lan nói chuyện công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy.
Bà Trương trên đường đi luôn kéo cánh tay bà Đào, ai kéo cũng không ra.
Hai người cứ như vậy trở về thủ đô.
Sau đó bà Trương lôi kéo bà Đào, đi thẳng đến nhà Hoa Chiêu.
Bất quá chỗ bà ta biết là nhà tổ Diệp gia kia.
Hiện tại đương nhiên khoá cửa, không thể gặp ai.
Cũng may bà ta còn biết tiệm cơm của Trương Quế Lan ở đâu.
"Tôi đã nói với cô, Quế Lan rất giống cô, lớn lên rất xinh đẹp, một chút cũng không giống người 40 tuổi." Bà Trương nói với bà Đào.
Bà ta hiện tại không định cùng Trương Quế Lan cứng đối cứng rồi, nếu như có thể dùng lời ngon ngọt dỗ tốt, hàng tháng cho bà ta tiền, vậy càng tốt.
Bà Đào khẩn trương mà kéo quần áo lại sờ tóc, bước chân vài bước lại dừng.
Sắp gặp Trương Quế Lan rồi hả? Thật khẩn trương!
Bà ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Nhưng bà Trương kiên quyết kéo bà ta tiến vào.
Kết quả không tìm thấy người.
Trương Quế Lan đã sớm đi Bằng Thành rồi.
Bà Đào thở phào một hơi, không biết là thất vọng hay là may mắn.
"Vậy gọi Hoa Chiêu ra, nói cho cô ta biết, nói bà ngoại cô ta đến thăm!" Bà Trương đứng ở trước cửa hô.
Tiệm cơm canh cổng rất nghiêm, bà ta đến cửa lớn còn không thể nào vào được.
May mà bảo về cổng là công nhân cũ, nhận ra bà Trương, biết đây là bà ngoại Hoa Chiêu, nên đã quay đầu vào nhà nói người gọi điện thoại thông báo cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nghe thấy bà Trương đến, thật sự có chút kỳ quái.
Không nghĩ tới bọn hắn vậy mà còn dám tới.
Bất quá cũng đúng, chút mưu kế lúc trước đem người mời ra khỏi thủ đô, hiện tại đã không dùng được rồi.
"Thật phiền." Cô phàn nàn với ông nội.
Hôm nay trong nhà không có ai, nghe nói Miêu lão gia tử gần đây không tốt lắm, thông báo bệnh tình nguy kịch, Miêu Lan Chi đã đến bệnh viện trông coi.
Đứa nhỏ lớn nhỏ đều đang đi học, trong nhà chỉ có Hoa Chiêu và Tiểu Thận, còn có Hoa Cường chưa đi ra ngoài.
"Đi xem một chút, muốn hai cân dưa ba quả táo, cứ cho bà ta, đừng để cho bà ta nháo tới nháo lui, gần đây không yên ổn." Hoa Cường nói.
"Lại có tiếng gió gì sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Hoa Cường thường xuyên ra ngoài dạo chơi, ông ấy cũng không đi quá xa, ngay ở xung quanh đây.
Mà xung quanh đều là nơi tụ tập của các lãnh đạo lớn, thường xuyên đụng phải bọn họ đi ra ngoài.
Mọi người tuổi cũng xấp xỉ tuổi nhau, cũng có chút tiếng nói chung, thỉnh thoảng tán gẫu, trong lời nói còn mang theo chút tin tức.
"Là Diệp Danh, chuyện lần trước ngăn cản bước thăng chức của hắn một chút, lần này lại có cơ hội, đừng để bà già kia hồ ngôn loạn ngữ náo loạn, lại ảnh hưởng đến việc thăng chức của Diệp Danh." Hoa Cường nói.
Nếu bà Trương nằm lăn lộn trên mặt đất, nói Hoa Chiêu cái này cái kia, danh dự của Hoa Chiêu bị hao tổn, Diệp Thâm, Diệp Danh cũng không chạy được.
Bây giờ là thời đại thích tội liên đới, bằng không Diệp Hưng Diệp Đan xảy ra chuyện, cũng sẽ không liên lụy đến Diệp Danh.
"Dạ." Hoa Chiêu đem tiểu Thận đưa tới trong n.g.ự.c Hoa Cường: "Cháu đi xem."
Không chỉ thanh danh của Diệp Danh không thể bị hao tổn, cô cũng không được a.
Cô bây giờ đang ở trong hội, cũng là người có danh tiếng rồi.
Bất quá cô không động, mà là trước hết cho người đi đón bà Trương, đem người đưa đến chỗ nhà tổ Diệp gia chờ cô.
Vạn nhất thật sự náo loạn, ở trong sân sẽ tốt hơn trong cửa hàng.
"Xem đi xem đi, tôi đã nói nhà Hoa Chiêu có một đống phòng ở, cho cô một nửa căn nhà, chẳng phải đủ cho hai người ở đúng không?" Trên đường đi, mắt bà Trương cũng không đủ dùng.
Bà Đào cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tòa nhà xa hoa như vậy, thật tốt, đây là chỗ người ở sao?
Hơn nữa tòa nhà lớn như vậy thật sự trống rỗng, có vẻ không có người ở, một gian nửa gian trống kia, thật sự không có vấn đề gì chứ?
Đào Lam cũng ngoài ý muốn.
Hoa Chiêu?
Là Nhà họ Diệp phải không?
Diệp gia, Diệp Lị. . . .
Hắn lúc này mới nhớ tới, còn có vấn đề Diệp Lị phải giải quyết.
Hoa Chiêu vào cửa, thấy Đào Lam cùng bà Đào cũng không ngạc nhiên, không có người mang đi bà Trương cũng không tìm thấy nhà ga.
Cô lại nhìn hai bên một chút, không thấy những người khác của Trương gia.
Vậy cũng rất kỳ quái, tác phong của bà Trương, không phải là cả nhà ra trận sao? Tựu như lần trước, đến cả cháu dâu mang thai cũng mang ra cửa.
"Các người đã nhận thân sao? Chúc mừng chúc mừng." Hoa Chiêu vừa cười vừa nói, khách khí, lãnh đạm.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Cô lại hỏi.
Bà Trương đi thẳng vào vấn đề: "Cho cô gặp bà ngoại ruột!"
Hoa Chiêu nhìn bà ta.
Bà Trương chỉ ngón tay: "Đây mới là bà ngoại cô, tôi không phải, tôi thật ra là dì cả của mẹ cô, nhưng xác thực là tôi nuôi cô ta từ nhỏ tới lớn đấy."
Hoa Chiêu cảm thấy đầu óc có chút bị mắc kẹt.
Bà Trương có thể vĩ đại như vậy? Còn nuôi con người khác?
Mấu chốt là nhiều năm như vậy chưa bao giờ đề cập qua!
Bà ta có thể cao thượng như vậy sao!
Còn có, bà Đào là mẹ ruột của Trương Quế Lan?
Hoa Chiêu nhìn về phía bà Đào, phát hiện bà ta thực sự giống mẹ hơn bà Trương.
Bất quá điều này không thể nói lên cái gì, một người giống dì út cũng là bình thường.
"Các người có chứng cớ gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Bà Đào cúi đầu rụt ở trên ghế, không định mở miệng.
Đào Lam nhìn Hoa Chiêu, nghiêm túc nói: "Tôi cũng vừa mới biết. ”
"Ai nha, tôi nói." Bà Trương nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, bắt đầu từ chỗ nào đây? Ah, từ một lần kia, tôi cùng Tiểu Mạch cùng nhau vào thành bán thổ sản vùng núi, đụng phải du côn, chưa kịp làm gì đã được một người cứu, người kia chính là ông ngoại ruột của cô!
"Ông ngoại cô nhìn rất thật thà, lại cao lớn, mày rậm mắt to." Bà Trương nhớ lại: "Hơn nữa lúc ấy ông ta là một đại đội trưởng của lực lượng vũ trang địa phương, còn có một phái đoàn.”
"Về sau mỗi lần chúng tôi vào thành đều đi cảm tạ ông ta, thường xuyên qua lại đấy, ông ta liền thân thiết với bà ngoại cô."
Bà Trương nói tiếp, đại thể chính là một thôn cô ngây thơ, gặp phải một tên cặn bã có kinh nghiệm phong phú.
Hoa Chiêu nghe xong thờ ơ nhấp một ngụm trà, gật đầu nói với bà Trương: "Chuyện xưa kể rất hay.”
Bà Trương lập tức nóng nảy: "Lời tôi nói đều là nói thật! Nếu như có nửa chữ nói dối, thiên lôi đánh chết!”
"Chứng cứ đâu?" Hoa Chiêu hỏi.
Bà Trương lập tức kẹt rồi, thứ này có chứng cớ gì? Những người tự mình trải nghiệm như họ không phải là bằng chứng?
"Chỉ nói mấy câu, lại sắp xếp cho tôi một bà ngoại." Hoa Chiêu nói: "Ngày mai không phải lại tìm cho tôi một ông ngoại? Nói đi, lần này lại muốn gì?"
Bà Trương dừng một chút: "Đứa nhỏ này, nói gì vậy! Bà ngoại của cô đã trở về, tôi mang đến cho cô nhận thức, cho cô biết gốc rễ của mình ở đâu, kéo cái gì..."
"Hơn nữa, đây là bà ngoại ruột của cô, tôi là bà ngoại nuôi lớn mẹ cô! Cô hiếu kính một chút không phải nên làm sao?"
"Người khác hiếu kính bà ngoại là nên làm đấy, nhưng tôi không làm được, bà ngoại của tôi đối xử với tôi và mẹ như thế nào?"
Hoa Chiêu nói ra: "Bà ép mẹ tôi tái giá với một kẻ cặn bã, dùng danh nghĩa của tôi hàng tháng đến đòi tiền, lại không cho tôi một phần.”
"Giữa mùa đông tôi sốt cao không lùi bị ném ở cửa nhà bà, kết quả các người lại ném tôi trở về. . ."
Bà Đào cùng Đào Lam đều có chút biến sắc.
Bà Trương nhanh chóng ngắt lời Hoa Chiêu: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chút chuyện nhỏ như hạt vừng kia, tôi cũng không nhớ rõ đứa trẻ như cô thì biết cái gì! Đừng nghe người khác nói bậy! Tôi không phải là người như vậy!”
"Có phải hay không đấy, tôi còn có chứng cớ, người dân thôn Kháo Sơn cùng thôn Trương gia đều có thể làm chứng."
Hoa Chiêu nói: "Các người thì sao? Nói bà ta là bà ngoại tôi, các người có chứng cớ gì? Lời này cũng không thể nói lung tung, đi thong thả không tiễn!"
"Ai!" Bà Trương gấp đến độ nhảy dựng lên, muốn khóc lóc om sòm, nhưng đảo mắt nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, bà ta nhất thời im lặng.
Lại không có người xem, khóc lóc om sòm cho ai xem.
Ngược lại sẽ bị đánh.
Lưu Minh cùng Chu Binh tiến lên, chuẩn bị tiễn khách.
Bà Đào đột nhiên từ trong túi quần móc ra thứ gì, cẩn thận từng li từng tí nói: "Tôi có chứng cớ."
Mọi người nhìn qua.
Bà Đào run rẩy mở khăn tay ra, lộ ra một cái đồng hồ bỏ túi màu đen bên trong.
Hoa Chiêu nhận ra, biết đây không phải là màu đen của nước sơn, mà là bạc bị oxy hóa.
Đồng hồ bỏ túi không lớn, so với đồng bạc còn nhỏ một vòng, vỏ ngoài bạc cũng không tính là quá tinh xảo, đây có thể là nguyên nhân bà ta có thể bảo quản lâu như vậy, bằng không đã sớm bị người ta cướp đi.
Bà Đào mở đồng hồ bỏ túi ra, ấn cái nút trên nắp cả buổi, lấy đi một tấm hình bên ngoài, lộ ra một tấm ảnh bên trong.
Da mặt Đào Lam run rẩy, hắn nhìn rõ ràng rồi, tấm ảnh bị lấy ra kia, là ảnh chụp mẹ cùng cha hắn.
Mà tấm ảnh bên trong, là một cô gái mười mấy tuổi cùng một người đàn ông cao lớn đẹp trai, hai người nhìn rất xứng đôi.
Nếu như không phải trong lòng sớm có suy đoán, hắn cũng không nhận ra đó là mẹ hắn, nụ cười của cô gái kia như ánh mặt trời sáng lạn, tràn đầy hạnh phúc.
Mà hắn chưa từng thấy loại biểu cảm này trên mặt mẹ hắn.
Trong ấn tượng của hắn, mẹ vẫn không có biểu tình gì, mặc dù có, cũng là ưu sầu cùng chất phác.
Tâm tình Đào Lam nhất thời phức tạp.
"Đây chính là hình của tôi cùng. . . hắn." Bà Đào nhỏ giọng nói: "Đồng hồ này cũng là hắn tặng tôi.”
Trong lòng Hoa Chiêu đã tin tám chín phần.
Trước kia cô đã gặp qua Trương lão đầu, vẻ mặt tầng tầng lớp lớp nếp nhăn, nhìn không ra giống Trương Quế Lan chỗ nào.
Nhưng trong ảnh, người đàn ông này trông giống Trương Quế Lan bảy tám phần.
Nếu hai người đứng chung một chỗ, người khác vừa nhìn liền biết là cha con.
Thế nhưng mà vậy thì sao?
Người thân này cô không thể nhận.
Cô đã nghe rõ ràng, lúc nãy bà Trương nói ông ta là một đại đội trưởng của lực lượng vũ trang địa phương.
Nghĩ lại, nhóm lực lượng vũ trang của thời đại đó là ai? Là quốc dân đảng ah!
Cô có ông ngoại thuộc loại thành phần này?
Mặc dù người này bây giờ đã chết, cũng rất phiền toái.
May mà bây giờ bà Trương mới lôi chuyện này ra, nếu bà ta lôi ra sớm hơn 10, cả nhà bọn họ đều không xong.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân bà Trương gắt gao che giấu chuyện này.
"Được rồi. . ." Hoa Chiêu giống như thỏa hiệp, ngồi xuống, nói với bà Trương: "Cầm đến cho tôi xem một chút, bộ dạng hình như có chút giống mẹ tôi?”
Bà Trương cao hứng, bà ta biết chiêu này có tác dụng mà!
Bà ta ném đồng hồ vào tay Hoa Chiêu, phụ họa nói: "Còn phải nói, thật sự rất giống, ông ngoại cô năm đó, đây chính là. . ."
Bà ta còn chưa nói xong đã thấy Hoa Chiêu đứng lên đi, sau đó nói với Lưu Minh cùng Chu Binh: "Tiễn khách."
Về phần đồng hồ bỏ túi trong tay, tất nhiên không định trả lại.
Không có ảnh chụp, nếu bọn hắn nói người đàn ông kia là ông ngoại cô. . . .
Cô sẽ kiện bọn hắn bịa đặt!
Bà Trương trợn tròn mắt.
Bà Đào cũng trợn tròn mắt, bà ta đuổi theo phía sau hét lên: "Cô trả lại thứ đó cho tôi! Tôi chỉ có một thứ như vậy để tưởng nhớ!"
Hoa Chiêu im lặng, người đàn ông như vậy còn nhớ thương, nhớ thương cả đời.
"Kẻ như vậy, bà bây giờ còn coi như trân bảo, bà cũng không nghĩ tới, bà bởi vì người đàn ông này đã chịu bao nhiêu khổ sở sao?"
"Đây là chuyện của tôi, tôi nguyện ý! Cô trả lại cho tôi!" Bà Đào hét lên.
"Đúng vậy! Nhanh chóng trả lại đồ! Nếu không tôi cũng sẽ kiện cô! Tôi sẽ kiện cô ăn cắp!” Bà Trương hét.
Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn hai người, bộ dáng sốt ruột lại rất giống nhau, không hổ là chị em.
"Một tháng cho bà 10 đồng." Hoa Chiêu đột nhiên nói với bà Trương.
Bà Trương dừng lại, hai mắt sáng ngời, lại hô: "10 đồng? Cô đuổi ăn mày sao? Ít nhất. . . 100!"
Hoa Chiêu rất muốn gật đầu, cô quả thật có chút ý tứ kia, hiện tại một cân cải trắng cũng chỉ có 10 đồng, cô liền muốn lấy 10 đồng mua sự yên tĩnh.
"Bây giờ công nhân bình thường một tháng mới kiếm được mấy chục đồng, một tháng bà được không 10 đồng còn không hài lòng? 10 đồng, bà đi đến cung tiêu xã cũng tiêu không hết.” Hoa Chiêu nói.
Đương nhiên cũng bởi vì cung tiêu xã chỗ bọn hắn cái gì cũng không có. . . . Có chút trà giấm gừng kia, đều là phan lượng mà bán, năm lạng một cái bình trà.
Bà Trương nghĩ thật ra cũng đúng, trước kia một tháng đòi Trương Quế Lan hai ba đồng, dầu muối tương dấm trong nhà cũng không thiếu, còn có thể tích góp tiền cho cháu trai cưới vợ.
Bà ta lấy của Trương Quế Lan tầm mười năm, mới được hơn hai trăm.
Hoa Chiêu một năm liền cho bà ta 120..., Trương gia bọn hắn cũng là gia đình giàu có nhất trong thôn rồi.
Bà ta có chút động tâm.
Đột nhiên, ánh mắt của bà ta sáng lên nói ra: "Vậy cô phải đưa luôn một lần 10 năm đấy!"
1200 đồng, Ân, rất tốt.
Bà Đào lại không chịu, bà ta chỉ muốn lấy lại đồng hồ bỏ túi cùng ảnh chụp!
Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam: "Quản tốt mẹ mình."
Đào Lam gật gật đầu, đẩy mẹ đi ra ngoài.
Bà Đào vừa khóc vừa đánh hắn.
Sắp ra khỏi cửa, bà Đào lại đột nhiên há miệng: "Cô không trả đồng hồ bỏ túi cho tôi cũng được, cô phải cho tôi một căn nhà!"
Hoa Chiêu cười lạnh, quả nhiên là em gái bà Trương.
Mắt bà Trương cũng trừng lớn, nhìn bà Đào, lại nhìn Hoa Chiêu.
Nếu như Hoa Chiêu đồng ý..., 10 đồng này lại không được rồi! Không có 100 đồng bà ta không đáp ứng!
"Mẹ! Mẹ nói cái gì đó? Chúng ta không cần nhà!" Đào Lam đột nhiên hét lên với bà Đào.
"Thế nhưng không có nhà, làm sao con có thể kết hôn?" Bà Đào lại nói với Hoa Chiêu: "Chúng tôi không cần căn nhà lớn như vậy, cô cho chúng tôi một căn nhà nhỏ là được, nhà giữa ba gian, nhà riêng là được. . ."
"Mẹ! Con không cần!"
Đào Lam quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi không cần nhà của cô, cô không nợ tôi cái gì, lời của bà ấy cô cứ coi như không nghe thấy, tôi sẽ khuyên bà ấy im lặng, tuyệt không nhắc lại chuyện năm đó, không, năm đó căn bản không có chuyện gì, bà ấy chỉ là mẹ của tôi, đời này bà ấy chỉ sinh ra một đứa con trai là tôi!"
Hoa Chiêu nhướn mi, nhìn hắn vài giây, gật đầu: "Như thế mới tốt."
Đào Lam gật đầu, kéo mẹ đi.
Bà Đào tức giận mà nhìn hắn, nhưng không nói cái gì nữa.
Đợi hai người ra khỏi sân, đi ra rất xa, cô đột nhiên nghe thấy bà Đào mở miệng.
"Con bây giờ cần mặt mũi làm gì? Con không phải co được dãn được sao? Chuyện thông đồng với học sinh nữ con cũng đã làm, uy h.i.ế.p cô ta một chút, không đau không ngứa đấy, có cái gì không được?" Bà Đào nói.
Đào Lam trầm giọng nói: "Con không có thông đồng học sinh nữ."
"Đúng, con không thông đồng với cô ta, nhưng học sinh nữ kia đã không phải con không lấy chồng rồi, còn không phải do con dùng thủ đoạn?" Bà Đào nói.
Hoa Chiêu nghe thấy Đào Lam nói: "Đây không phải là thủ đoạn, đó là con dùng mạng đổi lấy.”
Bà Đào im lặng, chỉ chốc lát sau, lại tức giận mà đánh hắn hai cái.
Hoa Chiêu cũng trầm mặc.
Đào Lam này, thật sự làm cho cô không biết đánh giá như thế nào mới tốt nữa.
Cô quay đầu nhìn về phía bà Trương.
Đối phương đã nhìn cô: "Một lần cho tôi 10 năm. . ."
"Một năm một lần, không muốn thì thôi." Hoa Chiêu nói.
"Không được!"
Bà Trương còn muốn cò kè mặc cả, Lưu Minh cùng Chu Binh đã tiến lên, một trái một phải mà kéo bà ta ra bên ngoài.
"Ai nha đánh người à! Giải phóng quân đánh người!" Bà Trương gào to.
Nơi này cũng không có giải phóng quân gì, Lưu Minh cùng Chu Binh đã xuất ngũ, bà Trương căn bản cũng không biết hai người từng làm lính.
Nhưng kích thích như thế nào thì hét lên như thế đó.
"Đừng kêu nữa." Hoa Chiêu đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà ta.
Bà Trương đột nhiên "Ai nha" một tiếng: "Đau đau!”
Lưu Minh và Chu Binh không nói gì, tuy khí lực của Hoa Chiêu rất lớn, đánh người rất đau, nhưng vừa rồi lực kia, dù có đau đến đâu cũng không đến mức để cho bà ta kêu gào, giống như g.i.ế.c heo.
Nhưng bọn họ nào biết được, bà Trương thật sự đau.
Hoa Chiêu dùng sức không lớn, nhưng cô lại rắc lá kim bì trên mu bàn tay bà ta.
Nặng hơn trên người Miêu lão gia tử.
Chỉ một chút kim bì đã có thể làm cho người ta sống không bằng chết.
Cô ngược lại không rắc nhiều như vậy, nhưng đủ cho bà Trương không còn rảnh rỗi dây dưa những chuyện khác.
"Một năm một lần, yên tâm, tôi nói lời giữ lời, khẳng định không thể thiếu bà đấy." Hoa Chiêu móc ra 150 đồng nhét vào trong túi quần bà ta: "Còn lại là tiền xe, đưa bà ta về nhà."
Không thể để cho bà ta lại đi tìm bà Đào xúi giục nữa, nhanh trở về đi.
Hiện tại, số tiền này cô đã cho với tâm tình thoải mái rồi, cô rắc chút kim bì kia, đủ để bà ta đau kịch liệt nửa năm, nửa năm sau, thỉnh thoảng sẽ còn đau một chút.
Không đau không có việc gì, lúc đau sẽ muốn mạng người.
120 đồng, coi như tiền thuốc men ~~
Bà Trương bị nhét vào xe lửa, về phần bà ta có thể an toàn về đến nhà hay không, Hoa Chiêu không nghĩ nhiều như vậy.
Hiện tại phát hiện đây không phải là mẹ ruột của Trương Quế Lan, cô cũng không còn bất kỳ băn khoăn gì.
Chạy đến chỗ cô tìm phiền toái, phải chấp nhận rủi ro.
Thích ở chỗ nào thì ở, lạc mất càng tốt.
Bất quá Hoa Chiêu cũng biết không lạc được, bà lão sáu bảy mươi tuổi rồi, cũng không phải cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, nhà ai thiếu mẹ? Còn muốn bà ta?
Đào Lam đưa mẹ trở về ký túc xá, sau đó cũng không nói nhiều, để cho bà ta hỗ trợ thu thập hành lý, hắn muốn dọn ra ngoài ở.
"Dọn đi thì sao?" Bà Đào kỳ quái nói.
"Trên đời này ngoại trừ mua nhà, còn có thể thuê nhà." Hắn nói ra.
Hoàn cảnh xã hội bây giờ, thuê phòng kỳ thật mới là xu thế.
Những nhà ở mà các đơn vị được phân phối cho công nhân, quyền sở hữu thực sự vẫn nằm trong tay đơn vị, cá nhân chỉ có quyền sử dụng, và phải trả tiền thuê nhà cho đơn vị.
Phải đợi mười mấy năm sau khi cải tạo nhà, cá nhân trả một phần tiền cho đơn vị, mới có thể mua được quyền sở hữu.
Nhưng bà Đào còn có những băn khoăn khác: "Thuê nhà từ cá nhân? Thật sự không ổn định, một ngày nào đó người ta bảo con chuyển đi con phải chuyển đi, hơn nữa trong tay cá nhân nào có nhà tốt mà cho thuê ra ngoài.”
Nhà tốt cũng có, nhưng ít, hơn nữa cũng đắt.
Con trai bà ta tuy đã trở thành giảng viên đại học, nhưng chỉ là thầy giáo bình thường, không phải giáo sư, tiền lương cũng giống như những công nhân bình thường khác, không có gì khác nhau, hiện tại một tháng cũng chỉ sáu bảy mươi đồng.
Đợi chính hắn được phân phòng ở hay mua phòng ốc? Con cũng đã chạy đầy đất!
Đó là nếu như hắn có thể thuận lợi kết hôn.
Nói đến chuyện này, bà Đào cũng đột nhiên nhớ tới Diệp Lị.
"Ai nha! Diệp Lị là em gái của chồng Hoa Chiêu, con là cậu của Hoa Chiêu, việc này, còn có thể thành sao?" Bà ta lập tức buồn phát khóc.
Kỳ thật tuy điều kiện gia đình không tốt, nhưng con trai luôn có người theo đuổi, kết hôn cũng không lo đấy, chỉ là chính bản thân hắn cho tới bây giờ cũng không nhìn trúng ai.
Hiện tại thật vất vả mới có một mục tiêu, lại trùng hợp là em gái bên nhà chồng cháu gái, việc này sợ là không được.
Người thế hệ trước như bọn họ rất coi trọng bối phận, chuyện này không phải rất loạn sao, nói ra liền mất mặt.
Đào Lam không để ý bà ta cằn nhằn liên miên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của hắn rất đơn giản, quần áo chỉ có một thùng carton nhỏ, sau đó là ba thùng sách lớn, cuối cùng còn lại một bộ chăn đệm cùng đồ vệ sinh cá nhân.
Thu thập xong vội vàng thúc giục mẹ tranh thủ khi đồng nghiệp chưa về vội vàng chuyển đi.
Hắn hiện tại không muốn nói chuyện, không muốn cùng người khác hàn huyên.
Đào Lam xuống lầu đi căng tin mượn xe ba bánh, muốn kéo mẹ đến nhà mới.
Nhiều đồ đạc như vậy, đặc biệt là ba rương sách lớn, rất nặng.
Bà Đào lập tức đau lòng.
"Con ngồi đi, vết thương của con còn chưa tốt, mẹ kéo con." Bà ta cướp chiếc xe ba bánh, cố gắng đạp.
Đào Lam nhìn mái tóc xám trắng của bà ta, bóng lưng gầy cong xuống, chút oán khí trong lòng đã tan biến.
"Mẹ, chuyện lớn như vậy, sao mẹ không nói với con một tiếng chứ." Đào Lam đi bên cạnh bà ta, hỏi.
Bà Đào dừng chân, nhìn mặt đường nói: "Mẹ còn tưởng rằng cả đời cũng sẽ không gặp được bọn họ nữa, cả đời không cần nhắc tới với người khác..."
"Mẹ nghĩ như vậy là đúng, về sau cứ như vậy cho qua đi." Đào Lam nói: "Nhắc lại chuyện năm đó, đối với con không có chỗ nào tốt, đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt gì, cho nên, mẹ đừng bao giờ nhắc tới nữa.”
Không có bà Trương ở bên cạnh khuyến khích, bà Đào hiện tại cũng tỉnh táo lại rồi, nghĩ cũng đúng.
Chuyện này nháo ra, Đào Lam có một người mẹ không rõ ràng, rất vinh quang sao?
Trương Quế Lan cũng là một đứa con ngoài giá thú, có một người cha như vậy, rất vinh quang sao?
Ai cũng không có chỗ tốt!
"Thế nhưng mà, các con là chị em ruột, nếu như có thể giúp đỡ lẫn nhau. . ."
"Ngừng." Đào Lam cắt đứt si tâm vọng tưởng của bà ta: "Con cũng có anh ruột chị ruột, nhưng bọn hắn giúp đỡ con sao? Anh em cùng cha khác mẹ còn không thể giúp đỡ lẫn nhau, sao mẹ lại cảm thấy anh em cùng mẹ khác cha có thể giúp đỡ lẫn nhau?"
Bà Đào há hốc mồm, không lên tiếng rồi.
"Hoa Chiêu kia không phải là người dễ bắt nạt đấy, mẹ của cô ta đoán chừng cũng như thế, hơn nữa những năm kia Trương gia đối với mẹ con bọn họ hiển nhiên không giống như những gì bọn hắn đã nói, chúng ta đến một chút liên kết tình cảm cũng không có, cũng đừng đi qua làm người ta thấy ngại." Đào Lam nói ra.
Hôm nay gặp mặt, đã để cho hắn buông tha suy nghĩ cùng Hoa Chiêu làm thân thích.
Cố gắng trèo cao..., chẳng những trèo không nổi, sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại.
Như Trương gia.
Trách không được lúc nói muốn tới thủ đô, những người khác mặc dù có chút động tâm, nhưng đến cùng cũng không dám, chỉ có bà Trương sống c.h.ế.t theo tới.
Những người khác sợ là đã bị thua thiệt rồi.
Bà Đào nhu nhược, từ sau khi con trai lớn lên bà ta luôn nghe lời con trai, hơn nữa bà ta vốn cũng không nghĩ sẽ xuất hiện trước mặt Trương Quế Lan, không có mặt mũi.
"Quên đi, chỉ đáng tiếc cái đồng hồ bỏ túi kia. . . Nếu con có cơ hội. . ." Bà Đào đột nhiên dừng lại, nhớ tới cái đồng hồ bỏ túi kia cũng không phải là của cha Đào Lam đưa.
Nói một câu không dễ nghe, đó là của tình nhân bà ta tặng, hiện tại lại muốn con trai đi đòi tín vật của tình nhân, bà ta đột nhiên hận không thể từ trên xe ba bánh ngã xuống, ngã c.h.ế.t luôn cho rồi.
Bà ta hoàn toàn câm miệng, hạ quyết tâm sau này sẽ không cùng con trai nhắc tới chuyện này nữa!
Hai người rất nhanh đã đến nhà mới, kỳ thật cách trường Đào Lam cũng không xa, chỉ cách hai ngã tư, là nhà ở của người thân của một nhân viên công nhân của trường.
Cũng là một căn nhà riêng, bất quá không phải là nhà cấp bốn, đó là một ký túc xá nhân viên dạng nhà trệt tiêu chuẩn.
Một loạt nhà trệt, một nhà hai gian, bốn mươi năm mươi mét vuông, lại thêm một cái sân nhỏ, chính là một hộ gia đình.
Một số người sẽ dựng một nhà kho hoặc nhà bếp trong sân.
Đào Lam thuê nhà này phòng bếp cũng ở trong sân, chính phòng 2 gian, một bên là phòng khách tương đối lớn, một bên cách ra hai phòng ngủ, cũng mười mét vuông, đặt một cái giường còn có chỗ xoay người.
Bà Đào nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng.
Con trai bà cũng không cần chen chúc với nhiều người như vậy, bà cũng không cần ngủ trong bếp.
"Sau này mẹ ở lại đây?" Bà ta cẩn thận hỏi.
Đào Lam nhìn bà ta một cái, trịnh trọng nói: "Mẹ, về sau mẹ cứ ở lại thủ đô, con sẽ chăm sóc mẹ."
Bà Đào lập tức rơi lệ: "Ai, tốt, tốt. ”
Con gái cái gì đấy, không gặp thì không gặp a, vẫn là con trai đáng tin.
Đào Lam dàn xếp xong, tiếp tục xin nghỉ bệnh.
Diệp Lị sau khi khai giảng không gặp người, nhịn hai ngày, vẫn là không nhịn được mà đến ký túc xá của Đào Lam, kết quả biết người đã dọn nhà, chuyển đi đâu, bọn hắn cũng không biết.
Diệp Lị nóng nảy, lập tức đến tìm Hoa Chiêu.
"Chị dâu hai, chị biết hắn đi đâu không? Hắn chỉ là dọn nhà, sẽ trở lại trường học chứ? Chị, không làm gì hắn rồi chứ?" Diệp Lị cẩn thận hỏi thăm.
Cô ta biết rõ tính cách Hoa Chiêu rồi, có chuyện gì, ôn tồn trực tiếp hỏi là được. . . . Mặc kệ vấn đề gì, chỉ cần thái độ tốt, sẽ không có vấn đề lớn.
Đào Lam trước mắt xem như thức thời, ngày đó sau khi nói sẽ quản tốt mẹ, hai người xác thực không tiếp tục đến tìm cô.
Hoa Chiêu hỏi Diệp Lị: "Cô có ý gì? Có phải là không phải hắn sẽ không lấy chồng?"
Mặt Diệp Lị đột nhiên đỏ lên.
Bất quá từ ngày đó, người trong nhà, không, mẹ cùng Hoa Chiêu đã biết tâm tư của cô ta, vậy thì không cần che giấu.
Cô đỏ mặt gật đầu: "Anh ấy cứu mạng em, em phải trả ơn anh ấy!"
Đào Lam chỉ là cậu họ của Hoa Chiêu, cùng cô ta căn bản không có quan hệ huyết thống, lại không phải là họ hàng trực hệ ba đời của cô ta!
Pháp luật lại không cấm! Cô ta dựa vào cái gì mà không thể gả cho hắn?
Về phần xưng hô, đến lúc đó bọn họ mỗi người gọi một kiểu cũng được.
Về phần thanh danh, cậu họ bà con xa cái gì đấy, cũng không phải ruột thịt, gười ngoài là có thể lý giải.
"Khục." Hoa Chiêu có chút không đành lòng mà nhìn cô ta, nhẹ nói: "Tôi vừa mới nhận được tin tức, hắn không phải là cậu họ của tôi, là cậu ruột."
Diệp Lị sững sờ, có loại cảm giác muốn té xỉu.
"Sao lại là ruột?" Cô ta nghe thấy mình hỏi.
Hoa Chiêu thở dài, nói với cô ta một chút về thân thế của mình.
Ngoại trừ không nói thân phận có khả năng của người đàn ông kia, những thứ khác đều nói cho cô ta biết.
Mà đối với đàn ông Diệp gia, cô đã nói ra toàn bộ.
Loại quan hệ này liên quan đến an nguy của gia tộc, không thể có bất kỳ giấu diếm gì.
Diệp Danh hiện tại đã cầm ảnh chụp của người đàn ông kia cùng manh mối đi tìm.
Đến cùng có phải là loại thân phận mà bọn hắn suy đoán hay không, còn sống hay không, đều phải tra rõ ràng.
Ánh mắt Diệp Lị mờ mịt cả buổi, đột nhiên lại toát ra ánh sáng kinh người: "Em mặc kệ! Dù hắn là cha ruột của chị em cũng mặc kệ! Em muốn gả cho hắn! Dù sao em cùng hắn cũng không có quan hệ huyết thống! Pháp luật cho phép chúng em kết hôn! Tự do hôn nhân!"
Cô ta hiện tại chỉ cắn lấy điểm ấy không thả.
Hoa Chiêu nhìn cô ta, Diệp Lị có chút bị khơi dậy tâm lý nghịch nghịch.
Không chiếm được chính là tốt nhất, càng không cho bọn họ ở bên nhau, cô ta lại càng muốn ở bên nhau.
Giống như cô đã đoán được lúc trước.
Thời kỳ nổi loạn muộn.
Vốn giai đoạn phản nghịch của Diệp Lị đã gặp cô, lại gặp phải cha mẹ ly hôn, sinh ra đã bị nghẹn trở về.
Hiện tại gặp "Chân ái", ai cũng đừng nghĩ sẽ bắt bọn hắn chia tay.
"Hôn nhân không chỉ là chuyện hai người, còn là chuyện của hai gia đình, hi vọng em có thể thận trọng cân nhắc." Hoa Chiêu nói.
Diệp Lị nhìn gương mặt bình tĩnh của Hoa Chiêu, đột nhiên phản ứng lại, cô ta không thể nháo, mẹ cô ta cũng không thể nháo với Hoa Chiêu, cửa ải gia đình này, Hoa Chiêu định đoạt.
"Chị dâu hai, em cầu xin chị thành toàn!" Diệp Lị chắp tay trước n.g.ự.c khóc lóc cầu xin.
Cô ta mềm, Hoa Chiêu cũng sẽ mềm đấy.
Cô ôn tồn thương lượng với Diệp Lị: "Chị gọi Đào Lam tới a, em tự mình hỏi suy nghĩ của hắn một chút.
"Hôn nhân là chuyện hai người, em thậm chí còn chưa biết người kia nghĩ gì, đừng chỉ một bên tình nguyện." Hoa Chiêu nói.
Diệp Lị khự lại, bốn chữ cuối cùng đã đ.â.m vào cô ta một phát.
Trước kia a, cô ta có mấy khoảnh khắc cảm thấy Đào Lam thích cô ta.
Nhưng từ sau khi Đào Lam liều mạng cứu cô ta, loại cảm giác này ngược lại đã nhạt đi, có vài lần cô ta còn cảm giác được Đào Lam đối với cô ta rất lãnh đạm, chẳng qua chính cô ta không muốn thừa nhận mà thôi.
Đã đến lúc phải hỏi cho rõ rang!
"Vậy chị hãy gọi hắn tới, em sẽ chính mình hỏi hắn!" Diệp Lị nói.
Hoa Chiêu lập tức nói Ngũ Lạc gọi điện thoại, để hắn mời người tới.
Đào Lam bây giờ là mục tiêu giám sát trọng điểm, ít nhất phải quan sát hắn một thời gian, cho nên hắn chuyển đến đâu, Hoa Chiêu đều biết.
Lần này, Hoa Chiêu gặp Đào Lam ở căn nhà cạnh Bắc Hải.
Làm như vậy khả năng có chút mạo hiểm, sẽ để cho hắn nảy sinh tâm tư không nên có.
Nhưng cũng là một loại chấn nhiếp, nếu như hắn đủ thông minh, ngược lại sẽ thu hồi tâm tư không nên có.
Đào Lam một đường đi vào nhà chính, biểu tình trên mặt từ kinh ngạc đã biến thành bình tĩnh.
Diệp Lị nhìn thấy người, ngược lại kinh sợ rồi, nhăn nhăn nhó nhó mà ngồi ở bên cạnh Hoa Chiêu không nói lời nào, cũng không dám nhìn Đào Lam, chỉ là thỉnh thoảng lại trộm liếc mắt nhìn.
Hoa Chiêu tiễn Phật đưa đến tây thiên, giả vờ là người tốt đến cùng...
Cô khách khí cùng Đào Lam hàn huyên hai câu, hỏi một chút tình huống thân thể, tình huống nhà mới, liền đi thẳng vào vấn đề.
"Thầy Đào, thầy thấy việc nghĩa hăng hái làm, đã cứu em gái ngốc này nhà tôi, chúng tôi không thể báo đáp, muốn kết duyên hai họ, không biết thầy có ý kiến gì?"
Cô vậy mà trực tiếp cầu thân!
Hơn nữa là đại biểu Diệp gia, trực tiếp làm mai cho Diệp Lị.
Vậy thì đại biểu Diệp gia đồng ý chuyện của bọn hắn.
Diệp Lị nhìn Hoa Chiêu, cảm động muốn khóc.
Đào Lam cũng rất ngạc nhiên, căn bản không che dấu nét mặt của mình.
Tuy rằng cùng cháu gái từ trên trời rơi xuống này chỉ gặp qua vài lần, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng trực giác của mình, điệu bộ của hắn ở trước mặt cô ta là vô dụng.
Muốn đạt được hảo cảm, chỉ có thể "Chân thành đối đãi".
Hắn liếc nhìn Diệp Lị, nói ra: "Tôi không đồng ý."
Diệp Lị sững sờ, biểu cảm trên mặt từ kinh cùng vui mừng biến thành bi thương, quẫn bách.
Hoa Chiêu trong lòng lại có loại cảm giác quả là thế.
Cô biết đây là một người rất thông minh.
"Vì sao?" Diệp Lị khóc nức nở nhìn hắn.
"Tôi không thích em, cho nên không đồng ý." Đào Lam nhìn cô ta nói.
"Không, không phải như thế, thầy không thích em, vậy vì sao lại cứu em!
"Đừng nói cái gì mà thấy việc nghĩa hăng hái làm! Không phải, em biết là không phải đấy!
"Thầy nói chuyện phiếm với em, cười với em, thầy. . . thầy nhìn lén em, loại cảm giác này, em không nhìn lầm! Thầy cũng thích em!
"Hiện tại vì sao lại không đồng ý? Bởi vì thầy là cậu của Hoa Chiêu sao?
"Không có việc gì, mọi người sẽ không để ý điểm này! Miễn là chúng ta không quan tâm, không quan tâm những gì người khác nói! Cũng không phải là chuyện phạm pháp!
"Hay là nói, thầy cảm thấy hai nhà có khoảng cách, cùng em kết hôn người khác biết được sẽ chê cười thầy? Sẽ không đâu! Bọn hắn biết sẽ hâm mộ thầy!"
Kỳ thật khả năng bị cự tuyệt Diệp Lị đã nghĩ tới rồi, cô ta cũng nghĩ kỹ nói như thế nào để thuyết phục hắn, hiện tại há mồm liền nói.
Đào Lam nhìn cô ta, có chút tiếc nuối.
Thật là một người phụ nữ ngốc nghếch dễ nắm bắt, đáng tiếc.
"Tôi trước kia xác thực thích em." Đào Lam nói.
Trên mặt Diệp Lị vừa hiện ra sự kinh ngạc cùng vui mừng, nhưng lại nghe Đào Lam tiếp tục nói: "Bất quá đều là giả bộ đấy, từ đầu tới đuôi, đều là giả bộ đấy.
"Em là nữ sinh thích hợp nhất tôi gặp trong mấy năm tới thủ đô, bộ dáng tốt, gia thế tốt, không có đầu óc, trong nhà quản cũng không nghiêm..."
Biểu cảm trên mặt Diệp Lị đã bị rạn nứt rồi.
Hoa Chiêu cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đào Lam tiếp tục nói: "Kỳ thật lúc tôi lên đại học cũng đã tiếp xúc với mấy nữ sinh, gia thế điều kiện cũng không tệ, nhưng có người xem thường xuất thân của tôi, có rất nhiều người mà người trong nhà xem thường tôi, các cô ấy không thể nói lại được người trong nhà, cho nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.”
"Thẳng đến khi gặp em, cha mẹ em ly hôn, không có người quản em, em quá phù hợp, quá dễ ra tay rồi."
"Mặc dù như vậy, tôi muốn người nhà của em cũng tán thành, cũng phải xuất ra chút gì đó ra, nhưng tôi một nghèo hai trắng, không có cái gì, tôi chỉ có thể lấy ra cái mạng này."
Đào Lam bật cười, trào phúng nói không nên lời, không biết là trào phúng mình hay là vận mệnh.
"Cạm bẫy kia là tôi bày ra mấy năm trước, lúc ấy đúng là vì con mồi mà chuẩn bị, tôi cũng không nghĩ tới, có một ngày, con mồi của tôi lại đặc thù như vậy."
Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Lị, cười nói với cô ta: "Nha đầu ngốc, từ đầu đến cuối đều là giả, không có một chút nào là thật.”
"Em về sau tìm đối tượng, cần phải cảnh giác cao độ.”
"Nếu không biết nhìn, đến tìm cậu, cậu sẽ giúp, khẳng định sẽ chuẩn hơn."
Nụ cười của hắn vẫn nhã nhặn đẹp trai như vậy, làm cho người ta có loại cảm giác như gió xuân.
Nếu như các cô điếc mà nói.
Diệp Lị cả người run rẩy, nụ cười yêu thích trong quá khứ chỉ làm cho cô ta cảm giác âm trầm khủng bố.
"Ah ah ah! Thầy mau cút đi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy thầy nữa! ! Ah ah ah! !"
Diệp Lị quơ lấy cái gối ôm trong tay dốc sức liều mạng mà ném hắn.
Đào Lam thuận thế đứng lên, gật đầu với Hoa Chiêu: "Tôi đi nha."
Hoa Chiêu tự mình tiễn khách, đợi đến lúc không còn nghe được tiếng hét của Diệp Lị, Hoa Chiêu mới quay đầu hỏi hắn: "Vì sao lại nói ra?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận