Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 11


“Ai nha má ơi! Sao lại nhiều tiền như vậy?” Vợ Đại Ngưu sợ hãi kêu lên, hướng tiền trên mặt đất vươn tới.
Hoa Chiêu một bước ngăn bà ta lại, đồng thời cũng bắt được vợ Nhị Ngưu đứng bên cạnh, sau đó đem hai người nhẹ nhàng đây ra khỏi phòng.
Cảm giác có sức lực lớn thật sự quá tốt.
Cô bày ra cơ thể to lớn, khí lực hung tàn, vợ Đại Ngưu cùng Nhị Ngưu sửng sốt không giám động. Vợ Tam Ngưu đứng phía sau cũng không dám tiến tới. Hoa Tiểu Ngọc thì lại càng không dám, cô ta biết chính xác Hoa Chiêu có bao nhiêu khí lực đấy, khi trở nên hung ác thì có thể đánh c.h.ế.t người!
Hoa Chiêu lần lượt nhặt tiền dưới đất lên.
Năm 76 lưu hành chính là bộ đồng nhân dân tệ thứ ba được phổ biến, lớn nhất là tờ có giá trị 10 đồng “Đại Đoàn Kết”, cô nhặt lên 200 tờ đại đoàn kết, 2000 đồng. Cuối cùng cô nhặt lên một tờ giấy màu hồng, đoán chừng là để bao lấy số tiền này, trên đó viết hai chữ bút lông: Tiền sính lễ.
Mặc dù hầu hết những người phụ nữ ở đây đều không biết chữ, nhưng các bà lập tức đoán được đây là cái gì, ánh mắt loé sáng kim quang, vẻ mặt nhăn nhó.
Một Hoa Chiêu này, ở đâu giá trị 2000 đồng a? Người kia bị hỏng mắt à?
Ngay cả Hoa Chiêu cũng nghĩ như vậy…Ha ha bất quá điều nay không làm cô trì hoãn hạnh phúc.
Cô vui vẻ đem tiền gấp lại, nhét vào túi quần.
Cô nghĩ tới, trong trí nhớ, nguyên chủ không có một phòng sính lễ này, nhưng có tiền sính lễ, nửa tháng sau hôn lễ, do Diệp Thâm gửi qua bưu điện. Nhưng chỉ có 200 đồng, bị nguyên chủ rất nhanh ăn hết sạch. Lần này sao lại biến thành 2000 rồi? Lại thêm nhiều đồ như vậy. Chẳng lẽ một đêm kia….cô hầu hạ tốt?
Rốt cuộc, cô xuyên đến đúng lúc, tiếp nhận ngay từ đầu, thủ đoạn chắc chắn khác với nguyên chủ….
Phi phi phi
Hoa Chiêu sắc mặt đỏ bừng mà vẫn cười ngây ngô, khẳng định không phải như vậy! Nhất định là cô không bức bách hắn, còn muốn thả hắn đi, hắn ngược lại ngượng ngùng, khẳng định không liên quan gì đến tư thế của cô =.=
Một con gấu đen tinh, phát ra âm thanh loli lại cười ngây ngô, cái hình ảnh này, thật sự là cay con mắt, càng lộ ra cô không đáng 2000 đồng,
Hoa Tiểu Ngọc mắt nhỏ, lại biến thành con thỏ đỏ.
Hoa Chiêu cười xong, đem sính lễ để vào bên trong giường gạch, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn mấy người nói: “Tôi biết rõ các người đánh cái chủ ý gì? Không phải là muốn chiếm tiện nghi sao? Tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có! Tranh thủ thời gian quay đầu lại bước về phía sau, đi đều bước! Tạm biệt, không tiễn.”
Không có người nào động, lợi ích lớn trước mắt, cần mặt mũi làm cái gì?.
“Tiểu Hoa à, nhiều thứ như vậy, cháu dùng không hết, cho nhà thím mượn dùng vậy?” Vợ Đại Ngưu vừa cười vừa nói.
“Mượn cái gì? Xà bông thơm sao? Cái đồ kia cho mượn đi, làm sao còn?”
Nhà Hoa Sơn xem như có tiền đấy, một người đều không đói, lưu manh ấy ư, không có khả năng nghèo đấy. Nhưng ông ta bủn xỉn, trừ đồ vật ông ta muốn mua ra, những cái khác đều không mua, mà xà bông thơm là thứ đồ chơi phí phạm, ông ta chắc chắn sẽ không mua.
“Không phải xà bông thơm cũng được, chậu rửa mặt, khăn mặt, vải vóc đấy, cháu tuỳ tiện cho thím cái gì đều được, không chọn.” Vợ Đại Ngưu nói. Bà ta cũng biết không thể nào lấy hết, nên lấy được bao nhiêu thì lấy.
Lại nói, bên cạnh còn có mấy cô con dâu Ngưu gia đang chờ đây này.
Hoa Chiêu thở dài, cô thật sự mệt tâm, không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày cùng mấy người phụ nữ này nói dóc về mấy khối xà bông thơm, mấy cái khăn mặt, mấu chốt là cô vẫn còn quan tâm xem đó là cái gì…
Thật sự là thú vị ah.
Bất quá cô lại không muốn nhao nhao lên nữa, that mệt mỏi, hôm nay cô là cô dâu, lại là một phụ nữ có thai. Lại cơ hồ là một người lo liệu toàn bộ hôn lễ.
“Đi nhanh một chút đi, nếu không đi tôi sẽ động thủ.” Cô tiện tay quơ lấy cây chổi phía cuối giường.
Mấy người bị đẩy đi ra ngoài. Đến trong sân, vợ Đai Ngưu gào to hết cỡ.
“Ai nha, thật khó lường! Họ trả lại 2000 đồng sính lễ! Đều là đại đoàn kết, mới tinh, mới tinh đấy!” Cái giọng kia, cả nửa thôn đều có thể nghe thấy.
Bà ta sợ người khác không biết nhà Hoa Cường có tiền phi nghĩa rồi.
Hừ! không đưa cho bọn họ, có chuyện cũng không sao!
Hoa Sơn lập tức hướng trong phòng nhìn, ánh mắt loé loé.
Hoa Cường mí mắt vừa nhấc, haha một tiếng: “2000 đồng thì xem là cái gì, tôi nhiều năm như vậy có một vạn đồng, cháu gái ăn còn không đủ, mỗi cuối tháng còn phải đói thêm mấy ngày, 2000 đồng a, ngược lại đủ cho cháu gái tôi ăn thoải mái hai tháng”
Cho nên số tiền này qua vài ngày liền hết, ai cũng đừng nhớ thương.
Nhưng nghe vào lỗ tai người nhà Hoa Sơn, tại sao lại bực bội như vậy này?
“Cháu nói bác cả, bác nên trông coi Hoa Chiêu, cứ như vậy ăn, cũng quá phá sản rồi” Vợ Đại Ngưu nói.
Giọng nói kia giống như Hoa Chiêu ăn hết tiền nhà bà vậy.
“Đúng vậy bác cả” Khương Cần nói ra: “Bác nên nghĩ cho tương lai Hoa Chiêu sau này… Trong tay cô ấy có chút tiền, đều đặn ăn cũng tránh khỏi về sau bị đói.”
Đợi Hoa Cường chết, số tiền kia không phải thuộc về họ sao? Cho nên cô ta cũng đau lòng.
“Ha ha, không cần các ngươi quan tâm, tiểu Hoa nhà ta tìm được nhà chồng tốt. Các ngươi xem, có rất nhiều tiền” Hoa Cường lớn tiếng nói: “Nếu ta c.h.ế.t đi, nó cũng không bị đói.”
Ông biết rõ sự tình tiền sính lễ, những người vừa tới đã nói tất cả, chỉ là ông nhất thời quên nói cho Hoa Chiêu.
Ông không nghĩ tới Diệp Thâm có thành ý như vậy, đưa rất nhiều tiền sính lễ.
Người tốt a! Cháu rể tốt! Ông càng nghĩ càng thoả mãn.
…….
Kỳ thật đây gần như là tất cả gia tài của Diệp Thâm rồi, anh có cân nhắc của mình.
Ông nội Hoa đang bị bệnh, anh đưa nhiều tiền hơn để ông ấy được ăn uống đầy đủ, để những ngày tháng cuối đời của ông được như ý một chút. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ông nội anh, không có ông ấy cũng sẽ chẳng có anh.
Thứ hai là, Hoa Chiêu cũng không có bộ quần áo tử tế, đến bộ chăn, mền tốt đều không có…
……
Hoa Cường lời này càng làm người ta tức giận, khoe khoang chính mình có một cháu rể tốt phải không? Tốt thì thế nào? Dù sao cũng là con nhà người khác.
Hoa Sơn nói ra: “Anh hai, anh đừng nghĩ nhiều, chúng tôi cũng không muốn số tiền kia, đó là sính lễ của Hoa Chiêu, chúng tôi muốn cái gì?”
Vậy mà nói được một câu tiếng người? Hoa Cường ngẩng đầu nhìn ông ta, thấy ôngta nhất định còn những lời khác.
“Chỉ là có một việc, tôi muốn nhờ ông giúp.” Hoa Sơn nói ra: “Tôi tìm cho tiểu Ngũ một công việc trên thị trấn, kế toán cung tiêu xã! Lợi hại không?” Ông ta đắc ý nói.
“Lợi hại” Hoa Cường gật đầu.
Cung tiêu xã, là nơi tốt nhất trong mắt dân quê rồi, hơn nữa lại vào làm việc, được xem như công nhân chính thức rồi. Người dân quê bọn họ đạt được công việc như vậy cũng không dễ dàng.
Hoa Sơn có thể tìm được cho Hoa Thái Ngưu một công việc tốt như vậy, thật sự lợi hại.
“Nhưng mà lên thị trấn đi làm, đường quá xa, đi hơn 20 dặm, cả đi lẫn về đã 40 dặm, mùa hè còn đỡ, mùa đông mà nói thực sự là quá lạnh, tôi nghĩ, đợi chiếc xe đạp kia chuyển đến, thì mượn trước đi hai ngày, chờ hắn được phát tiền lương, có tiền rồi, chính mình mu axe đạp, sẽ trả lại ông.”
Đương nhiên chỉ là nói vậy, còn không có khả năng, trả lại là điều không thể.
Ông ta chẳng những xem cái xe đạp kia là của nhà mình, ông ta còn xem 2000 đồng kia cũng là của nhà mình, toàn bộ đồ đạc hôm nay đều là của nhà ông ta, kể cả căn nhà này đấy!
Nhưng những lời này vẫn là yên tâm để trong lòng thì tốt rồi, độc ác cũng không phải là nói bằng miệng, người nào mở miệng chỉ biết nói thì thật sự là kẻ ngốc.
Là tới muốn xe đạp ah.
Ông ta vừa nói như vậy, Hoa Cường liền cảm thấy không ngoài ý muốn. Ông ta vừa nói người em trai như ông ta, không đến chiếm tiện nghi, cũng không muốn nhà ông đấy.
“Ông không cần phải nói gì nữa, bất cứ cái gì trong nhà đều là của tiểu Hoa nhà tôi, mượn cái gì cũng không có.” Ông liếc nhìn Hoa Sơn: “Dù sao thời điểm cháu gái tôi đói bụng, các người đến một cọng hành cũng không cho mượn.”
“Bác à, lời này không nên nói như vậy ah” Lần này nói chuyện chính là vợ Nhị Ngưu: “Nhớ năm đó lúc mẹ Hoa Chiêu muốn tái giá, đem Hoa Chiêu ném vào trong nhà cháu đi! Chúng cháu cũng không nói hai lời liền nuôi nó một năm a, không có chún cháu nó đã sớm đói chết! Cái ân tình này, so với một cây hành còn nhiều hơn a.”
Hoa Cường mặt lập tức đen kịt.
Trong sân cũng trầm mặc một cách kì lạ.
Hoa Sơn đột nhiên đứng lên, hung hăng trừng đứa con dâu thiếu tâm nhãn, đối với mấy đứa con nói: “Chúng ta đi.”
Đúng là đồ thành sự không được, bại sự có thừa. Năm đó bọn họ chứa chấp Hoa Chiêu, nhưng đó là vì mẹ nó thời điểm ra đi có để lại tiền đấy. Lúc đấy tất cả tiền gửi ngân hàng của nhà Hoa Chiêu, 200 đồng, tất cả thức ăn, đồ đạc, thậm chí là nhà của cô, chính là sân nhỏ nhà Tam Ngưu đang ở, mẹ Hoa Chiêu đều để lại cho bọn họ, chỉ cầu bọn họ chiếu cố Hoa Chiêu đến khi trưởng thành.
Mà bọn họ có thể chiếu cố Hoa Chiêu hay sao? Trong nhà heo ăn cái gì, Hoa Chiêu liền ăn cái đó, hơn nữa cô còn phải ở trong chuồng heo.
Lúc Hoa Cường trở lại, ôm Hoa Chiêu đang hấp hối từ trong chuồng heo đi ra. Bác sỹ nói nếu như ông trở về chậm hơn một ngày, Hoa Chiêu đã phát sốt đến c.h.ế.t rồi.
Vì thế, Hoa Cường đem ông ta hung hăng đánh một trận, hai nhà cũng từ khi đó liền tách ra. Nếu không phải ông ta mặt dày, đã sớm bị đoạt lại sạch sẽ rồi.
Ngay cả khi đã đánh một trận, Hoa Cường cũng không thể đem tiền và nhà đòi lại, nên phải tìm đến trong thôn xây một cái nhà khác.
“Về sau đứng có lại trèo lên cửa nhà tôi.” Hoa Cường ở phía sau hô.
Người nhà Hoa Sơn đều không có quay đầu lại, bước nhanh đi.
Hoa Cường biết rõ, kỳ thật ông nói cũng vô ích, chỉ cần có ngon ngọt, những người này lại kéo đến.
“Ông nội, đừng nóng giận, không đáng vì những người này làm mình mệt mỏi.” Hoa Chiêu nói ra.
“Đúng! Cháu gái của ông nói đúng!” Hoa Cường lập tức nở nụ cười. Cháu gái ông đã có người để dựa vào, ông cũng không còn gì phải lo lắng, nhìn cái gì cũng đều cao hứng.
Hoa Chiêu nhìn bát đũa đã được thu thập tốt, nhanh nhẹn làm những việc còn lại, trả cho từng nhà, sau đó lại đi lên núi.
Da trắng, dáng đẹp quí ở kiên trì, một ngày cũng không được bỏ! Hơn nữa cô thích cảm giác năng lượng rửa sạch cơ thể.
Kết quả, ra khỏi nhà không xa cô lại thấy bóng lưng của Vương Chí Dũng. Hắn ta tựa hồ như nhìn thấy cô, vội vàng quay người rời đi. Hoa Chiêu liếc nhìn rồi bỏ đi, không quan tâm.
Hắn hiện tại đã hết hi vọng nha, cô đã là người mang danh hoa có chủ.
Khoan hãy nói, “tiểu Hoa nhi” cô tại mười dặm xung quanh có thể đã nổi danh rồi nha. Hoa Chiêu cười hì hì lên núi đi bộ một vòng, về nhà lại bận việc nấu cơm, bện giỏ, thay nước cho giá đỗ.
Hai ngày sau đó, một ít rau giá rốt cục cũng trưởng thành, so với bình thường sớm hơn hai ngày. Đây là kết quả sau khi Hoa Chiêu đã khống chế. Cô phát hiện nếu như cô không khống chế lại, sợi dây chuyền sẽ tự động cùng thực vật xung quanh trao đổi năng lượng. Nếu cô không khống chế, thì giá đỗ cứ một buổi lại được một giỏ.
Hoa Cương đối với chu kỳ sinh trưởng của giá đỗ không có hiểu biết, cũng không thấy kỳ lạ, chỉ cảm thấy vui vẻ. Cháu gái của ông thật sự đã làm được. Đây cũng là một nghề nuổi sống bản thân.
“Ngày mai cháu vào trong huyện bán nó” Hoa Chiêu nói ra.
“Ông đi cùng với cháu” Hoa Cường nói. Cháu gái ông đã lớn như vậy, những cũng chưa từng đi vào trấn, ông lo lắng.
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ rồi đồng ý, thời điểm này giao thông không tiện, làm thế nào ngồi xe, ngồi xe gì, đi chỗ nào đứng đợi, đều phải có người đưa đi, nếu không cô sẽ tự mình đi lạc.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, hai ông cháu đã cùng nhau đi ra ngoài rồi. Hoa Chiêu cõng trên lưng một giỏ đầy hơn 100 cân giá đỗ, cảm giác nhẹ như chơi. Kỳ thật cô một điểm cũng không thích nguyên chủ, nhưng đối với một thân sức mạnh của nguyên chủ lại yêu c.h.ế.t mất. Nhờ có một thân sức mạnh này, mới có thể giúp cô sống yên phận, bằng không chỉ cần một đám con dâu nhà Hoa Sơn cũng có thể cướp hết đồ nhà cô, đánh c.h.ế.t cô. Cái ánh mắt muốn nhai sống cô của mấy người kia, đều không hề che giấu. Chẳng qua sức cô lớn nên không dám mà thôi.
Hơn nữa nếu không có một thân khí lực này, cô cũng không thể đẩy ngã Diệp Thâm, không có đứa nhỏ…
Ha ha ha, không nghĩ nữa, kiếm tiền quan trọng hơn.
Tuy trong tay có 2000 đồng, nhưng cô sẽ không dừng bước, 2000 đồng quá ít.
Đi một tiếng đồng hồ, hai người đến thị trấn, trên thị trấn có một ga xe lửa, xe lui tới các lâm trường lớn trong núi, tuyến xe đi ngang qua đây, sẽ đỗ lại 1 phút đồng hồ.
Đi đến hơn 10 dặm bên ngoài thị trấn, cần nửa giờ, hết 1 mao tiền.
Sắc trời dần sáng, hai ông cháu lên xe, trời sáng rõ đã đến huyện thành.
Nhà ga ở huyện lớn hơn một chút, ít nhất là có một sân ga! Không giống như điểm dừng kia, chỉ là một ngã tư.
Xuống xe lửa, Hoa Cường trực tiếp đưa Hoa Chiêu đến cục vũ trang, tìm người phụ trách.
“Tiểu Vương, ta đến rồi” Hoa Cường vào phòng, nói với người ngồi sau bàn làm việc.
Người nọ sững sờ, yên lặng nhìn Hoa Cường vài giây, sau đó nhảy lên đi ra, kích động nói: “Hoa đoàn! Ngài sao lại tới đây?”
Hoa Cường lập tức khoát tay: “Thôi thôi thôi, đừng gọi như vậy, sớm đã không phải rồi, nghe không được tự nhiên.”
Ông chưa nói dứt lời, Hoa Chiêu còn tưởng rằng đây là một biệt danh, màu sắc rực rỡ cái gì đấy…Ông vừa nói như vậy, Hoa Chiêu sững sờ, đoàn? Cái gì đoàn? Đoàn trưởng sao? Ôi trời ơi…
“Dạ dạ không nói, không nói” Người đàn ông đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội, sau đó nhào về phía trước lôi kéo tay Hoa Cường: “Ngài làm sao lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Ông ta biết rõ Hoa Cường thân thể không tốt, nhưng vì Hoa Cường trước khi bàn giao đã nhắn nhủ, chính là dù ông c.h.ế.t bọn họ cũng không được đến…..cho nên hắn chịu đựng không đi.
Nhưng là mỗi lần phía dưới có người đi qua, ông đều cẩn thận hỏi một chút tình huống của Hoa Cường. Không nghĩ tới hôm nay đoàn trưởng vậy mà tự mình đến tìm ông rồi, nhất định là xảy ra chuyện lớn gì rồi!
Hoa Cường chỉ vào Hoa Chiêu nói: “Đây là cháu gái của ta, Hoa Chiêu. Đây là tiểu Vương, cháu gọi chú Vương là được rồi.”
“Chú Vương” Hoa Chiêu nhu thuận kêu lên.
Cái giọng nói nhẹ nhàng thanh mảnh, kết hợp với thân hình to lớn, làm Vương Mãnh cảm thấy sững sờ, sau đó kịp phản ứng, đây là Hoa Chiêu, cháu gái Hoa Cường, gả cho thằng nhóc họ Diệp, Hoa Chiêu.
Ông trời ơi… Diệp Thâm có cái khẩu vị gì vậy! Nghe nói vừa nhìn đã thấy phải lòng đó a!
“Đến đây tiểu Hoa, thả những thứ đó xuống” Hoa Cường lại nói.
“Dạ” Hoa Chiêu ngoan ngoãn buông.
“Hôm nay tìm cậu không có việc gì khác, giá đỗ nhà ta làm được nhiều, ăn không hết, muốn nhờ cậu tìm nguồn tiêu thụ” Hoa Cường nói.
“À? Ah…” Vương Mãnh lại sửng sốt. Chỉ có chuyện nhỏ như vậy?
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Theo như luật pháp không cho phép tư nhân giao dịch bất cứ vật phẩm gì. Nhưng những nông sản người nông dân tự làm thì được. Trong nhà trứng gà, rau khô, thổ sản vùng núi gì đấy, có thể quang minh chính đại bán cho cung tiêu xã đổi lấy tiền. Không bán đến cung tiêu xã, lén lút vào huyện bán được nhiều hơn hai phần tiền, cơ bản cũng không ai quản.
Nhưng giá đỗ, cung tiêu xã không thu, chỉ có thể vào huyện bán. Cung tiêu xã huyện thành cũng không thu, chỉ có thể lén bán. Chuyện này thật có thể lớn, có thể nhỏ.
Cho nên Hoa Cường dứt khoát, chọc đến “Trời” đi lên, ông chọc vào dưới mí mắt bộ lực lượng vũ trang, để cho bọn họ quang minh chính đại giúp ông tìm đầu ra. Hoa Cường tinh lắm, Vương Mãnh cũng không ngốc, thoáng cái suy nghĩ cẩn thận rồi.
“Có bao nhiêu cân đây! Cháu sẽ để người đưa đến cung tiêu xã, bọn họ khẳng định thu”. Cung tiêu xã cụ thể thu cái gì, bao nhiêu cân, đều là do phía trên chỉ đạo, nhưng cũng có thể căn cứ tình hình thực tế chính mình tự quyết định. Hiện tại ông ta thay cung tiêu xã làm chủ cái này. Sau đó ông lại từ cung tiêu xã mua đi, chính mình cầm về cho nhà ăn, ăn không hết thì phân cho đồng nghiệp hàng xóm, một giỏ giá đỗ thì tính là cái gì.
Hoa đoàn đang gặp khó khăn. Chút nữa ông muốn cùng cung tiêu xã nói chuyện, nâng giá tiền lên. Dù sao ông cũng mua về, không vi phạm nguyên tắc.
“Đừng nâng giá cho ta, giá thị trường là được” Hoa Cường đoán được tâm tư ông ta nói ra.
Hoa Chiêu lại không đồng ý: “Vậy không được ah ông nội, giá đỗ này tốt hơn trên thị trường nhiều lắm, như thế nào cũng quý hơn vài phần”
Cô dùng năng lượng thúc đẩy sinh trưởng, lại bán đi giống như giá cải trắng, cô đau lòng a. Nói xong cô xốc lên cái chăn phủ bên trên, lộ ra bên trong giá đỗ trắng trắng mập mập, trong veo như nước.
Vương Mãnh con mắt sáng ngời, giá đỗ này, quả thực quý hơn vài phần, đứa nhỏ nói đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận