Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 294
Hoa Chiêu cảm ơn lời nhắc nhở của ông Chung.
"Nhưng mà ông xem, đưa tiền mặt, nhìn bộ dạng của hắn vô luận như thế nào cũng không muốn đưa." Hoa Chiêu nói: "Chỉ có thể đổi bằng thứ khác, nhưng phải trị giá một tỷ.”
Châu báu đều có đẳng cấp, giá cả mỗi cấp đều rõ ràng, d.a.o động không lớn.
Nhưng đá thô, không có đẳng cấp, không có giá cả, thực sự chỉ nhìn vào miệng người bán.
Cô cũng đang "mở một mắt lưới" với nhà họ Kim.
Ông Chung thấy cô nói cũng đúng, lập tức nói với Kim Kevin: "Vậy thì lấy đá thô tới đổi! Một tỷ, thiếu một phần cũng không được! Nếu không anh đừng nghĩ có thể trở về!”
"Hạ độc con trai ruột của mình, chúng tôi không quan tâm! Nhưng anh lại muốn cáo buộc Hoa Chiêu, đây chính là trọng tội! Nói không cho anh trở về, là sẽ không cho anh trở về! Tôi xem ai dám nói không?” Ông Chung hô.
“Nói như vậy cũng có lý.”
“Thằng nhóc Giản gia, cậu đi nói với Uông Vĩ một tiếng, đây chính là ý của chúng tôi!” Ông Chung nói với Giản Bác Văn.
Giản Bác Văn nghiêm mặt, rất không muốn nhận công việc bị kẹp giữa hai bên này, nhưng hắn cũng thân bất do kỷ, chỉ có thể mang người đi.
Bên kia Uông Vĩ vốn định để cho Kim gia gánh trách nhiệm, hiện tại lại càng thống khoái đáp ứng, tự mình đi gọi điện thoại cho cha của Kim Kevin, không lấy đá thô tới trả nợ, sẽ không thả người.
Kim gia bên kia có thể làm sao bây giờ?
Kim Kevin là con trai duy nhất, Kim Thừa Vọng và Kim Thừa Học là cháu trai, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ.
Bọn họ đáp ứng lập tức phái người đem nguyên thạch tồn kho đưa tới, không đủ sẽ đi mua thêm.
Buông điện thoại xuống, Uông Vĩ quay lại cho Kim Kevin hai cái tát tai.
Thành sự không đủ bại sự có thừa!
Lại hạ độc con ruột của mình!
Hạ độc hay không cũng không sao cả, mấu chốt là đã bị Diệp gia bắt được tại trận! Ngay cả một chút thời gian cũng không cho hắn, không để cho bọn họ bắt Hoa Chiêu tới.
Bây giờ thì sao?
Những cây được tách ra trên cây cũ đều đã c.h.ế.t hết!
Hơn nữa lúc mấy xe cây lúc rời đi thì còn tốt, đến nơi lại đã chết, Uông Vĩ nghiêm trọng hoài nghi là Diệp gia động tay động chân.
Nhưng lại không thể làm gì được.
Thật vất vả mới tìm được cơ hội lật nhà Hoa Chiêu một lần, thế nhưng lại không có thu hoạch!
Hơn nữa mất đi cơ hội kết thông gia với Diệp gia!
Kim gia đã là quân cờ của bọn họ, nếu Kim gia có thể thông gia với Diệp gia, chẳng khác nào bọn họ đưa tay vào Diệp gia.
Đáng tiếc, tất cả đều bị Kim Kevin hủy hoại!
Hắn xoay tay lại thêm hai cái tát tai.
Kim Kevin cúi đầu, chịu đựng sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời, đem toàn bộ sổ sách này tính đến trên đầu Hoa Chiêu, không có cách nào, hắn biết Uông gia hắn không động vào nổi, nhà mình hình như có nhược điểm gì đó đang nắm trong tay bọn họ, về phần rốt cuộc là cái gì, cha còn chưa nói cho hắn biết.
Hoa Chiêu bên này, lại làm một bữa tiệc thịnh soạn chiêu đãi mấy lão lãnh đạo, sau đó lôi kéo Diệp Thư, mang theo bọn nhỏ, vui vẻ đi dạo chợ hoa.
Trong sân bây giờ trống rỗng, phải bổ sung.
Diệp Thư nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của cô cũng bội phục, nếu là cô ấy sẽ tức giận nửa ngày, đau lòng nửa ngày, cả ngày cũng không có tâm tình tốt.
Hoa Chiêu cười nói: "Kỳ thật để cho Uông gia giày vò một chuyến như vậy cũng là chuyện tốt, bên ngoài thì thầm suy đoán về chúng ta có thể ít đi rất nhiều.”
Bên ngoài cũng không chỉ có Uông gia đang đánh chủ ý với bọn họ, muốn biết nguồn gốc của rượu thuốc.
Hiện tại để cho bọn họ tìm một chút, ít nhất cũng biết không ở trong nhà bọn họ.
Người có chủ ý trèo tường khẳng định cũng sẽ ít đi.
Nhà cửa an toàn hơn không ít.
“Được rồi, nhưng em dễ dàng thả Kim gia đi như vậy sao?” Diệp Thư hỏi.
Theo quan điểm của cô ấy, đòi Kim gia đá thô, chính là thả bọn họ một con ngựa.
Cô ấy không hiểu về đá thô lắm, nhưng từ sau khi tiếp xúc với Kim gia, cô ấy cũng biết một chút.
Mười cược chín thua, cắt 100 khối đá thô không chắc sẽ ra một khối ngọc, mà khối ngọc kia không bù lại được tổn thất của 100 khối.
"Nào có khoa trương như vậy." Hoa Chiêu cười nói: "Chị xem những thương nhân châu báu kia, người nào không kiếm được tiền? "
“Thương nhân châu báu người ta trực tiếp lấy khối đá đã cắt xong trở về gia công, ít tham dự đổ thạch." Diệp Thư nói: "Dù là Kim gia, cũng là thu mua đá thô về, sau đó bán cho lẻ cho mỗi nhà, chờ bọn họ cắt xong sẽ thu mua thành phẩm.”
Như vậy chẳng những không có rủi ro, còn có thể kiếm được một khoản tiền của đá thô.
Cái giá phải trả chính là nguyên liệu cực phẩm có thể mua với giá 1 vạn, bọn họ cần bỏ ra 100 vạn mới mua được về.
Nhưng xác suất này quá nhỏ.
Nguy hiểm đánh bạc đá thật sự quá lớn, Kim gia lúc trước cũng muốn tự mình cắt đá ra gia công rồi bán.
Thiếu chút nữa không cắt được.
Sau đó mua nguyên liệu thô về bán, lại mua lại đá cắt ra ngọc, gia công lại, sau đó bán với giá cao.
Đây mới là phương thức kiếm tiền không lỗ.
Kim gia từ đó mới phát triển.
"Ha ha, chị cũng hiểu biết rất nhiều." Hoa Chiêu khen Diệp Thư, chị ấy ngay cả đổ thạch cùng chi tiết về Kim gia cũng biết.
"Nhưng dù sao cũng phải cắt, bằng không những phỉ thúy kia từ đâu tới?" Hoa Chiêu nói: "Cho dù không ra cực phẩm, ra một đống loại bình thường cũng được rồi, dù sao cũng là nhặt không công.”
Về phần rốt cuộc có thể lấy ra cực phẩm hay không, cô phải "xem" qua mới biết.
Cũng đúng.
Hoa hoa cỏ cỏ trong viện đều được Hoa Chiêu và cô ấy mua ở đây, hiện tại cũng có thể mua được cùng giống trở về.
Về phần những thứ trên gác mái, cũng là Hoa Chiêu dùng thời gian một hai năm bồi dưỡng ra, vậy vất vả một chút, lại bồi dưỡng một lần nữa.
Hai người mua sắm về, Hoa Chiêu sắp xếp một chút rồi mặc kệ, còn lại đều giao cho Diệp Thư, ngày hôm sau cô trở về quay phim.
Thấy Hoa Chiêu xuất hiện như đã hẹn, Dương Lập thở phào nhẹ nhõm.
"Mau mau mau, mau đi trang điểm." Ông tranh thủ từng giây từng phút muốn hoàn thành bộ phim này!
Hoa Chiêu yêu cầu đem phân cảnh cô diễn một mình ra quay một lần cho xong, mấy ngày nữa cô còn có việc.
Mặc dù điều này có chút rắc rối, nhưng không phải là không thể.
Xét thấy thể chất "gặp nhiều chuyện" của cô, Dương Lập kỳ thật rất tán thành làm như vậy, lập tức đồng ý.
Ba ngày sau, Hoa Chiêu xem như kết thúc công tác đầu tiên sau khi trọng sinh, vui vẻ về nhà chuẩn bị bữa cơm lớn.
Ngày mai, chính là sinh nhật một tuổi của Diêu Kế Tổ, cô phải chuẩn bị trước một chút.
Vốn tính là khiêm tốn làm việc, người nhà mình ăn một bữa cơm đơn giản là được.
Nhưng bởi vì chuyện trước đó, hoa viên Diệp gia bị người ta bắt, coi như là bị đánh vào mặt, lần này Diệp gia tính làm lớn một chút, ngay ở trong viện này tiếp đón tân khách.
"Kim gia bồi thường chưa?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh.
"Ra roi thúc ngựa, ngày mai nhóm đầu tiên có thể sẽ đến." Diệp Danh hỏi.
"Còn chia làm mấy đợt? Rất nhiều sao?” Hoa Chiêu hỏi.
Rốt cuộc cũng là “đá thô” phỉ thúy, luận khối luận cân bán, không phải bán tảng đá lớn bình thường.
Một tỷ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Nếu Kim gia nỡ xuất ra mấy chục khối giá trị mấy trăm vạn, là đủ rồi.
Đương nhiên hiện tại nguyên liệu cực phẩm rõ ràng cũng không đáng giá mấy trăm vạn, nhưng mà mấy ngàn đồng, mấy vạn đồng một khối mà nói, một toa xe lửa thế nào cũng đủ rồi.
"Kim gia rất có đầu óc, bọn họ kéo rất nhiều đá thô tới đây, dĩ nhiên muốn mượn cơ hội này kiếm thêm một khoản ở thủ đô." Diệp Danh cười nói.
"Cái gì?" Hoa Chiêu kinh ngạc hỏi.
"Kim gia gọi điện thoại cho anh, nói là kéo một lượng lớn đá thô phỉ thúy tới đây, hỏi anh có thể mở một buổi triển lãm bán đá thô hay không." Diệp Danh cười nói.
Hoa Chiêu không nói gì, trách không được người ta có thể phát triển.
Sớm biết "đen cũng là đỏ", thế nhưng thừa dịp các vị lão lãnh đạo, người có tiền đều nhìn chằm chằm chuyện của Kim gia cùng Diệp gia, muốn bày đồ ra bán!
Đến lúc đó thanh danh có thể tẩy trắng hay không không nói, trước tiên kiếm tiền đã!
Ánh mắt Hoa Chiêu lóe lên: "Nói với bọn họ, triển khai hội chợ có thể, nhưng những nguyên thạch kia phải để em chọn trước, em phải chọn ra một tỷ của em trước.”
Diệp Danh cười nói: "Có thể.”
Hoa Chiêu vừa kích động vừa lo lắng: "Bọn họ không đồng ý thì làm sao bây giờ?”
Dù sao cũng có một số đá có chất liệu tốt, được công nhận, xác suất đánh cuộc thắng sẽ lớn hơn một chút.
Nếu để cô chọn đi hết, số còn lại cũng không dễ bán.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói mang theo hàn khí: “Không đồng ý thì ở lại.”
Hoa Chiêu kinh ngạc nhảy dựng lên, nhào tới.
"Sao anh lại trở về?!"
Diệp Thâm đỡ lấy cô, hàn khí trên mặt trong nháy mắt nhìn thấy cô đã tan chảy, biến thành sủng nịch vô biên.
"Đại Bảo sắp sinh nhật rồi, đương nhiên anh phải trở về." Sinh nhật của Đại Bảo xong chính là sinh nhật Tiểu Thận.
Hoa Chiêu kéo tay áo anh làm nũng: "Sao giờ anh mới trở về?! Em bị người ta bắt nạt anh có biết không?”
Diệp Thâm đau lòng nhéo nhéo tay cô, anh đương nhiên biết, nhưng lúc ấy anh có việc không thể trở về.
Nhưng, anh chớp chớp mắt: "Anh giúp em báo thù."
“Cái gì?" Hoa Chiêu kỳ quái.
"Uông gia" Diệp Thâm nhìn xung quanh, không nói nữa.
Hoa Chiêu và Diệp Danh lúc trước nói chuyện phiếm ở trong phòng khách, phòng khách nhà anh to như vậy, chia làm mấy vách ngăn, vách ngăn đều là bình phong, không có cách âm.
Trong góc bên kia, Cẩm Văn đang đọc sách đã phát hiện ra anh, chạy tới.
Bên kia, thím hai ôm đứa bé bướng bỉnh dùng sức nói chuyện phiếm với Diệp Thư, muốn Diêu Kế Tổ cùng đứa bé bướng bỉnh chơi đùa.
Ở một góc khác, Đường Phương Hà không biết tại sao lại nói chuyện phiếm với Chu Lệ Hoa.
Chu Lệ Hoa nghiêm mặt, không muốn nói chuyện với bà ấy, rồi lại dựng thẳng lỗ tai nghe bà ấy nói chuyện.
Diệp Thâm kinh ngạc nhỏ giọng hỏi:"Hai người bọn họ."
"À, ngày mai là ngày tổ chức, nhiều người, dì Chu đến tặng quà sinh nhật cho Đại Bảo trước." Hoa Chiêu nói: “Vừa lúc thím ba cũng tới, liền bắt gặp.”
Hiện tại cô nhìn Chu Lệ Hoa thuận mắt, liền gọi bà ta một tiếng dì Chu.
Chu Lệ Hoa cũng biết ngày mai bà ta không thích hợp xuất hiện, hôm nay đã tới.
Không nghĩ tới đụng phải Đường Phương Hà, càng không nghĩ tới Đường Phương Hà lại lôi kéo bà ta nói chuyện, là chuyện của Diệp Giai Diệp Lị, bà nhịn không được muốn nghe.
Thời gian cô đi thảo nguyên quay phim, Diệp Lị đã được Diệp Danh đưa đi du học.
Mà Diệp Giai sau khi đi ra nước ngoài cũng không liên lạc với gia đình.
Chu Lệ Hoa không nhịn được mà nhớ thương.
Không nghĩ tới Đường Phương Hà lại có tin tức của bọn họ!
Đường Phương Hà đương nhiên có, tìm mọi cách cũng phải có, bằng không Diệp Thành hỏi tới, vừa hỏi bà đã không biết, vậy cũng không phải là một người mẹ kế tốt.
Diệp Thâm thu hồi kinh ngạc.
Diệp Danh đứng dậy nói: "Đi ra ngoài nói chuyện.”
Nhưng Cẩm Văn đã chạy tới ôm lấy đùi Diệp Thâm, Diệp Thâm ôm cô bé lên hôn rồi lại hôn, ôm cô bé cùng đi ra ngoài.
Mấy người đi đến sân sau của căn gác mái.
Hiện tại bên trong không có hoa cỏ kỳ quái, trống rỗng.
Nhưng cũng là một nơi rất thích hợp để nói chuyện.
"Cậu đã" Diệp Danh nhìn thoáng qua Cẩm Văn, không nói rất rõ: " Cậu đã làm gì bọn họ rồi?"
“Không có gì, đánh mấy chục người bọn họ mà thôi." Diệp Thâm nói.
Diệp Danh và Hoa Chiêu đồng thời hít một hơi lạnh.
Diệp Thâm chỉ nói với Hoa Chiêu” "Đừng sợ"
"Anh mới sợ được không!" Diệp Danh nhịn không được hạ thấp giọng hô: "Em đã đánh ai? Còn mấy chục người nữa!"
“Con trai lớn của Uông Vĩ, không chết, chỉ đánh hắn một trận mà thôi." Diệp Thâm nói.
Anh nói thoải mái, chỉ là "đánh một trận", nhưng những người thấy hiện trường, không thể không sợ hãi.
Con trai của Uông Vĩ là người sợ hãi nhất.
Hắn đã bị tra tấn đến điên rồi, lúc ấy chỉ cầu được c.h.ế.t nhanh chút.
Người Uông gia thế nhưng dám xuống tay với vợ con anh, vậy thì đừng trách anh không khách khí, ăn miếng trả miếng.
Bất quá anh không lấy mạng của đối phương.
Đó là nhược điểm, không thể lưu lại.
"Mới có một người, những người khác thì sao?" Diệp Danh hỏi.
"Những người khác đều là công cụ trong bóng tối của Uông gia, em cũng không khách khí." Diệp Thâm nói.
Nếu là công cụ, Diệp Danh cũng không hỏi nữa.
Hắn biết Diệp Thâm có chừng mực, lưu lại đứa con trai trưởng của Uông gia một mạng đã là có chừng mực.
Hoa Chiêu còn chớp chớp đôi mắt, Diệp Thâm cho rằng đã dọa cô, lập tức đau lòng xoa xoa tóc cô: "Đừng sợ"
Diệp Danh trợn trắng mắt: "Anh đi đây.”
Hoa Chiêu lại đột nhiên hoàn hồn gọi: "Chờ một chút!”
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Danh hỏi.
"Chuyện hội chợ triển lãm của Kim gia, bảo bọn họ ngày mai đem đá thô chuyển đến trong sân nhà chúng ta, hội chợ triển lãm đầu tiên sẽ mở ở đây, chờ em chọn xong, bọn họ lại chuyển đi." Hoa Chiêu nói.
Cô không tin được Kim gia, sợ bọn họ đến nơi sẽ cầm đá thô đi ra ngoài hối lộ ai.
Phỉ thúy ở triều Thanh rất được ưa chuộng, người ở thủ đô rất thích.
Lấy tiền mua đường không chắc có tác dụng, lấy "chút lòng thành" chính là làm chơi ăn thật rồi.
Hiện tại đống đá thô kia đều bị cô coi là vật trong lòng bàn tay, làm sao có thể để Kim gia đưa cho người khác?
"Em thật đúng là tham tiền" Diệp Danh cười nói: "Được, anh sẽ đi nhìn chằm chằm bọn họ, nửa đêm bọn họ đến sẽ để cho bọn họ kéo tới!”
Hoa Chiêu có chút ngượng ngùng, vậy chẳng phải là muốn Diệp Danh thức đêm tăng ca sao?
"Không có việc gì, dù sao anh cũng không ngủ được." Diệp Danh nói với Diệp Thâm: "Anh đi xem phản ứng của người Uông gia.”
Uông Vĩ chỉ có hai đứa con trai, con trai lớn được xem là người kế nhiệm, vẫn luôn được bồi dưỡng trọng điểm, năm nay 22 tuổi, mắt thấy sắp tiến vào trong hệ thống chính phủ bắt đầu làm việc, kết quả bị Diệp Thâm ra tay
Không biết người nhà họ Uông sẽ phản ứng như thế nào.
“Vậy anh cả đến phòng bếp cầm đồ ăn khuya rồi lại đi ra ngoài!” Hoa Chiêu cười nói.
Diệp Danh phất phất tay rời đi.
Hắn vừa đi, Hoa Chiêu liền lột áo Diệp Thâm,
Cô ngửi thấy mùi m.á.u tươi.
Quả nhiên, cởi áo sơ mi ra, cô nhìn thấy băng gạc quấn hơn phân nửa thân trên.
"Sao lại nghiêm trọng như vậy! Chấn thương gì?”
Cẩm Văn cúi đầu nhìn thấy, sợ tới mức muốn khóc.
Cô bé giãy dụa muốn xuống đất, sợ đụng phải vết thương của Diệp Thâm.
Thật hiểu chuyện.
"Không có việc gì, đều là vết thương nhỏ." Diệp Thâm không sao cả.
Nhưng theo động tác khom lưng, anh cũng đau đến dừng lại.
Mấy kẻ là công cụ của Uông gia luôn ở trong bóng tối làm công việc bẩn thỉu đều không phải phế vật, cũng có một người lợi hại.
Bởi vì muốn giữ bí mật, Diệp Thâm đi một mình.
Khó tránh khỏi chịu mấy vết thương nhỏ.
Cũng may lần này còn có thể nguyên vẹn trở về.
Hoa Chiêu tự mình trở về phòng ngủ tìm bộ dụng cụ cấp cứu, ở đây giúp anh xử lý vết thương. Bằng không anh quay lại như vậy, người trong phòng khách nhìn thấy sẽ hỏi.
"Lão tam, cùng mẹ trở về, đi chơi với anh chị." Hoa Chiêu nói với Cẩm Văn.
Cẩm Văn lại nước mắt lưng tròng lôi kéo Diệp Thâm không buông tay, thế nào cũng không rời khỏi anh.
Diệp Thâm lại hôn cô bé một cái: "Bảo bối, nghe lời mẹ trở về có được không?"
Vết thương trên người anh có chút dọa người, anh sợ lát nữa sẽ dọa con bé.
Cẩm Văn nước mắt lưng tròng nhìn anh, nhất quyết không buông tay.
Bây giờ cô bé không có tâm trí để chơi với anh trai và chị gái của mình, cô bé chỉ muốn được ở cùng cha mẹ.
Ánh mắt nhỏ này, ai chịu được?
Diệp Thâm chịu không nổi, lập tức nói: "Vậy thì ở lại đây đi, nhưng lát nữa ba bảo con nhắm mắt lại thì con nhắm mắt lại được không?”
Cẩm Văn lập tức nhu thuận gật đầu.
Hoa Chiêu sủng nịch cười cười, cũng không biết sao mình lại sinh ra một đứa nhỏ mẫn cảm dính người như vậy.
Cô vội vã trở lại và lấy hộp sơ cứu.
Diệp Thư thấy lập tức khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?”
Lúc trước Diệp Thâm trở về phòng rất nhiều người đều nhìn thấy, nhưng nhìn hắn nói chuyện với Hoa Chiêu, bọn họ cũng không tới.
Hiện tại Hoa Chiêu muốn làm gì? Diệp Thâm lại bị thương?
"Trầy xước một chút da, có em ở đây, không có việc gì." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thư thả lỏng, quả thật như vậy.
Có Hoa Chiêu ở đây, chỉ cần còn thở là được.
Hơn nữa vừa rồi Diệp Thâm đi vào, thoạt nhìn không có gì không bình thường.
Hoa Chiêu cầm hộp cấp cứu trở về, tháo băng gạc trên người Diệp Thâm ra, thay thuốc cho anh.
Diệp Thâm ngồi ở chỗ đó, tuy rằng đau, nhưng vẻ mặt hưởng thụ, chỉ cần về đến nhà, chỉ cần ở bên cạnh cô, thể xác và tinh thần của anh sẽ rất an tâm.
Hoa Chiêu nhìn vết thương giăng khắp nơi phía sau anh, đau lòng vô cùng, đồng thời lửa giận tăng vọt.
"Chuyện thảo nguyên có phải cũng do người Uông gia làm không?" Cô hỏi.
"Rất có thể." Diệp Thâm nói.
"Tôn Tiểu Kiều cái gì cũng không biết, thiếu niên kia cũng chỉ biết một chút, để cho anh mò mẫm tìm được một cứ điểm của bọn họ."
Diệp Thâm nói: "Lúc bên anh xảy ra chuyện, bên kia quả thật có chút dị động. Bọn họ có vài người đi ra ngoài, cầm một đoạn cành cây kim bì trở về, xem ra là muốn bồi dưỡng.”
Nói đến đây, anh nhìn về phía Hoa Chiêu: "Anh cảm thấy đó là cây mà em nuôi ra.”
Lúc ở nhà anh thường xuyên đến căn gác này xem, cây kim bì kia ở trong căn phòng này từ nhỏ đến lớn, cành lá tươi tốt, lá cây xanh biếc.
Đoạn cành cây kia anh liếc mắt một cái liền nhận định là lấy từ chỗ cô.
Lúc này anh mới dành thời gian đi ra ngoài hỏi thăm một chút chuyện gì đã xảy ra.
Vừa hỏi thăm ra, lập tức nổi giận.
Nhưng điều này cũng nói lên quan hệ giữa những người đó và Uông gia.
"Sau đó thì sao? Anh đã hủy nó chưa?” Hoa Chiêu vội vàng hỏi.
Cô không có 24 giờ nhìn chằm chằm vào biến hóa của đám cây kia, mặc dù biết bị người ta lấy đi một ít mô bồi dưỡng, nhưng cuối cùng khi dị năng của cô đảo qua đã xử lý.
Thay vào đó, quên rằng họ có thể mang đi nuôi dưỡng ở nơi khác.
Những thực vật khác còn tốt, bản thân nó dựa vào dị năng của cô mà sống, không có dị năng của côcung cấp, khả năng chúng sinh trưởng tự nhiên không lớn.
Nhưng cây kim bì thì khác, nó là trời sinh, có thể phát triển tự nhiên, trên thế giới vốn đã có thứ đó.
Cũng có kịch độc.
Chỉ có điều nó sẽ không phát triển tốt, bởi vì kén chọn về môi trường sống.
Những thực vật khác, người Uông gia đều đem mẫu vật lấy xuống bồi dưỡng trong căn cứ kia, duy chỉ có cây kim bì lại vụng trộm lấy vào cứ điểm của mình bí mật bồi dưỡng?
“Bọn họ đây là muốn làm chuyện gì đó!” Hoa Chiêu tức giận: “Hơn nữa rất có thể còn vu oan trên đầu chúng ta.”
Diệp Thâm gật đầu: “Yên tâm, anh đã hủy nó rồi.”
Nếu không phải bởi vì phát hiện ra cái này, hắn có lẽ còn có thể giữ lại đám người kia, muốn tiếp tục điều tra nguồn gốc.
Nhưng bây giờ đã có những biến số, anh chỉ có thể bóp c.h.ế.t nguy hiểm từ trong trứng nước.
Bằng không, Hoa Chiêu là người đầu tiên trồng cây kim bì, sớm muộn gì cũng sẽ bị mang đi điều tra.
"Cũng may, những cây kia đều đã chết, nhiều lão lãnh đạo đều nhìn thấy, nhà chúng ta về sau không có bất kỳ cây độc nào nữa." Hoa Chiêu nói.
Lần này vốn muốn Kim gia ra chút máu, không nghĩ tới còn vô tâm cắm liễu?
"Sau này cũng không trồng ở nhà nữa." Cô nói.
Lúc trước lúc trồng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại phát hiện là tai họa ngầm, vậy thì nhanh chóng thu tay lại.
Sau này dù lấy ra thứ gì đó cứ nói trước đó đã tồn tại!
Diệp Thâm lại cảm thấy đau lòng, anh nhìn ra Hoa Chiêu thật sự thích trồng hoa cỏ, nhìn cây cối muôn màu muôn vẻ, cô luôn bất giác cười lên.
Mặc dù hầu hết những thứ đó đều độc,
Nhưng bây giờ bởi vì liên quan đến gia đình không thể trồng nữa.
"Chúng ta đi phương nam trồng, nơi đó thích hợp hơn cho các loại thực vật sinh tồn, chúng ta bao cả một ngọn núi, muốn trồng cái gì thì trồng cái đó." Diệp Thâm nói.
“Ha ha ha ha!” Hoa Chiêu vui vẻ cười to.
Cẩm Văn vẫn đưa lưng về phía bọn họ nghe thấy tiếng cười của mẹ, con bé cũng cười.
Có vẻ như cha không có gì, nếu không mẹ sẽ không cười hạnh phúc như vậy.
Vết thương nhanh chóng được xử lý xong, hai người cùng nhau mang theo đứa nhỏ trở về phòng khách.
Lần này tất cả mọi người đều vây quanh, hỏi han ân cần.
Nhìn thấy anh không giống có việc, lập tức thức thời rút lui.
Vợ chồng người ta thật vất vả mới đoàn tụ, bọn họ không cần ở đây làm bóng đèn.
Ngay cả Cẩm Văn cũng ngoan ngoãn đi theo cô cô.
Tiểu Thận cũng bị Miêu Lan Chi vừa tan tầm trở về ôm đi.
Tiểu Thận biết nói, hơn nữa có thể nói câu dài, muốn biểu đạt chuyện gì, có thể nói rất rõ ràng.
Kể từ ngày thằng nhóc nói một câu "Ba đè mẹ" trước mọi người, Hoa Chiêu đã không ngủ chung với nó nữa!
Miêu Lan Chi vui vẻ, bà thích ôm mấy đứa cháu ngủ.
Nhưng lúc bà đi còn liếc nhìn Diệp Thâm một cái.
Ở trên thảo nguyên nhiều ngày như vậy cũng không có tác dụng.
Bây giờ lại bị thương!
Có được hay không vậy? Khi nào bà mới có thể nhìn thấy lão ngũ nhà mình?
Thật sự là, ba ngày hai bữa bị thương, sao đột nhiên cảm thấy đứa con trai này không được rồi?
Diệp Thâm…
“Ha ha ha!” Hoa Chiêu lại cười.
"Còn cười, chọc giận anh, đừng trách anh đến lúc đó không khách khí." Diệp Thâm vừa cởi quần áo vừa nói.
Hoa Chiêu không dám chọc nữa.
Những lời này cô thường nghe thấy, hậu quả của mỗi lần khiêu khích là ngủ đến khi mặt trời mọc.
Tối nay không được, trên người anh có vết thương không nói, Diệp Danh vừa rồi lúc đi đã nói, đá thô của Kim gia có thể nửa đêm sẽ đến.
Cô vẫn còn việc phải làm.
Không đứng dậy được sẽ mất tiền!
"Em ngoan, ngủ đi!" Hoa Chiêu ngoan ngoãn nằm xuống giường, đắp chăn.
Diệp Thâm thất vọng, anh cảm thấy vết thương đã không còn đau nữa, dùng thuốc của Hoa Chiêu, anh rất khỏe mạnh.
Thực sự, không tin có thể thử.
Hoa Chiêu đợi đến nửa đêm, chỉ chờ được điện thoại của Diệp Danh.
Nói cho cô biết tàu trễ, đá thô đoán chừng buổi sáng mới đến, để cho cô an tâm ngủ.
Hoa Chiêu lập tức có chút thất vọng.
Buổi tối không có ai khác, cô mới chậm rãi chọn.
Ngày mai ban ngày tân khách đến dự tiệc, thật sự có người nhìn trúng cái gì, cô nhường hay không nhường?
Quên đi, bây giờ nghĩ những điều này cũng vô dụng, xe lửa trễ không ai cũng không có biện pháp.
"Ngủ đi." Hoa Chiêu nằm trở về nói.
Diệp Thâm dựa vào.
"Đừng náo loạn, anh bị thương." Hoa Chiêu đẩy anh.
"Đừng đẩy, bằng không anh càng bị thương nặng hơn." Diệp Thâm khàn khàn nói.
Hoa Chiêu "Ha ha ha ~"
Hai người nằm trong chăn thì thầm, chờ đến lúc ngủ, cũng không biết đã mấy giờ.
Nhưng khi trời vừa sáng, hai người đã thức dậy.
Hôm nay tiệc lớn khách khứa đông, mời đầu bếp đến nấu cơm, bọn họ đến cửa sớm.
Hoa Chiêu cũng phải chuẩn bị chiêu đãi khách nhân.
Mối quan hệ càng gần càng đến sớm.
Bảy giờ, người nhà họ Diệp đều đến.
Tám giờ, mấy lão lãnh đạo lần trước được Hoa Chiêu mời tới, cộng thêm mấy người có quan hệ đặc biệt tốt, cũng đến.
Đồng thời, người của Kim gia cũng đi theo Diệp Danh đến.
Người đến chính là cha của Kim Kevin, Kim Anh Hoa.
Ông ta khoảng 50 tuổi, thân thể khỏe mạnh, cao lớn, khí thế phi phàm.
Diệp Danh chỉ dẫn người vào, sau đó sai người đem đá thô trên xe tải dỡ xuống, bày đầy tiền viện hậu viện.
Về phần Kim Anh Hoa cùng trợ thủ ông ta mang đến được sắp xếp ngồi trong một gian phòng khác, không được đi ra.
Còn muốn ở trước mặt các lãnh đạo lăn lộn quen mặt?
Nghĩ khá lắm.
Kim Anh Hoa hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, nhìn Diệp Danh, ánh mắt chợt lóe.
"Tôi vẫn nên đi vào cùng Hoa Chiêu chào hỏi một chút, thuận tiện trịnh trọng xin lỗi, khuyển tử vô lễ, có gì đắc tội, kính xin cô ấy đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt hắn." Kim Anh Hoa khiêm tốn nói.
Diệp Danh cười: "Không có gì để chào hỏi, trên tảng đá không phải đều có số hiệu và giá cả sao? Con bé giỏi toán, chọn ra đủ đá thô sẽ dừng lại. Nếu con bé muốn tiếp tục, sẽ trả tiền theo giá cả đã định.”
Khi một đoàn tàu được dỡ xuống, anh đã đưa các chuyên gia đến xem.
Bọn họ nói giá cả của Kim gia coi như hợp lý, tuy rằng so với giá thị trường hơi cao một chút, nhưng cao hơn không nhiều lắm, khoảng 10.
"Về phần xin lỗi, cái đó thì không cần." Diệp Danh nói.
Ánh mắt Kim Anh Hoa chợt lóe, còn chưa từ bỏ, tôi vẫn nên đi vào nói với cô ấy một chút, trong những khối đá thô kia có một số rất không tệ, xác suất đánh cuộc thắng rất lớn, đây xem như là thành ý của Kim gia chúng ta.
"Chúng tôi không cần thêm thành ý." Diệp Danh nói xong đi ra ngoài.
Mà Kim Anh Hoa muốn đi theo ra ngoài, cửa lập tức bị người bảo vệ ở cửa chặn lại.
Kim Anh Hoa nhíu mày dừng lại.
"Ông chủ, chuyện này, chúng ta không phải đến vô ích sao?" Thư ký lo lắng nói.
Bọn họ đến biến chiến tranh thành tơ lụa đấy.
Không thấy người biến như thế nào?
Hơn nữa, không có bọn hắn ở hiện trường cổ động, thao tác, vậy một đống đá thô này bán ra ngoài thế nào được?
Còn có, kế hoạch đưa cho mấy lãnh đạo một ít đá thô, bị Hoa Chiêu chọn đi thì làm sao bây giờ?
"Xác suất không lớn." Kim Anh Hoa nói chuyện với thư ký bằng tiếng Quảng Đông.
Ông ta chắc chắn những người ngoài cửa nghe không hiểu.
Điều ông ta lo lắng nhất chính là mấy khối đá gia truyền bị Hoa Chiêu chọn đi.
Mâu thuẫn với Hoa Chiêu, ông ta nói mấy câu là có thể hóa giải sao?
Hoa Chiêu là một tiểu nhân!
Biết con trai ông ta muốn hạ độc cháu trai của mình, cô ta có thể trơ mắt nhìn mặc kệ, không báo cáo trước, mà là chờ hai đứa cháu của ông ta thật sự trúng độc rồi mới tố giác.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Lại còn tham lam.
Một tỷ cô ta cũng dám đòi! Sao cô ta không ăn cho bể bụng luôn đi!
Với loại phụ nữ tham lam lại độc ác này, không có cách nào hòa giải.
Chỉ có thể c.h.ế.t đến cùng!
Ông ta chuẩn bị liên hợp với địch nhân của Diệp gia. Cho nên lần này ông ta đem bảo bối cất giữ ở trong nhà mấy chục năm không nỡ cắt đều mang tới.
Vốn định xuống xe lửa sẽ chuyển đi, ai biết Diệp Danh lại chặn ở cửa!
Hơn nữa không nói hai lời, căn bản không nghe ông ta nói cái gì mà hàng không bán, thật sự kéo tới.
Quả thực là thổ phỉ! Cả nhà thổ phỉ!
"Vậy làm sao bây giờ?" Thư ký là tâm phúc, gấp đến độ xoay quanh.
Nhưng thủ vệ ở cửa s.ú.n.g vác trên vai đạn lên nòng, bọn họ không thể lao ra được.
Nếu lộn xộn, có thể bị an bài tội danh gì rồi bị s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t hay không?
Kim Anh Hoa cũng nghĩ như vậy, cho nên chỉ có thể ở trong phòng nhìn phía sau tường cao, chờ mong Hoa Chiêu không chọn trúng gia bảo của bọn họ.
Buổi tiệc tổ chức vào giữa trưa, hiện tại vẫn là buổi sáng, Hoa Chiêu vui vẻ nhìn đá thô đầy sân.
Mọi người xung quanh đều lẩm bẩm.
“Đây là đá thô phỉ thúy?
"Thì ra là giấu trong tảng đá? Tôi tưởng rằng nó sẽ trực tiếp lộ ra.”
“Ông cho rằng giống như mỏ đá quý sao? Không giống như thế!”
Ông Chung bắt đầu phổ cập khoa học về đổ thạch cho những người không hiểu.
Kỳ thật ông cũng là người mới, hiểu không nhiều lắm, sau khi trả học phí là lương hưu một năm liền không chơi nữa.
"Con số trên đây có ý nghĩa gì?" Có người hỏi.
Diệp Danh giải thích: "Số màu xanh da trời chính là số thứ tự, màu đỏ chính là giá tiền, mọi người chọn trúng cũng có thể mua."
Bởi vì tính đến thủ đô kiếm một đợt, cho nên Kim gia bỏ hết cả tiền vốn, những khối đá thô này cộng lại trị giá 2 tỷ.
Ở thời điểm này có thể nói là giá trên trời.
"Dọa c.h.ế.t tôi! Một tảng đá rách như vậy có giá trị 5 vạn? Ai mua nó? Người đó bị bệnh phải không?” Một ông già chỉ vào một tảng đá trước mắt và nói.
Người bên cạnh lập tức cười ha hả với hắn.
Những thứ này một nửa đều là của Hoa Chiêu, lại là cô điểm danh muốn, nói ai có bệnh vậy?
Ông lão nhất thời lúng túng.
Hoa Chiêu ở một bên cười nói: "Cháu cũng không có cách nào, đòi tiền bọn họ cũng không cho cháu, chỉ có thể đòi cái khác bù lại.”
Mọi người đồng tình với cô, nhao nhao mở miệng, chuyện Kim Kevin bày mưu hãm hại cô, nhất định không thể tính toán như vậy!
Bọn họ sẽ túm lấy không buông, muốn bỏ ra chút đá rách là đem người mang đi? Không có cửa.
Hoa Chiêu cười cười, cảm tạ lòng tốt của các ông nội, sau đó cúi đầu nghiêm túc "nhìn" những tảng đá.
Tay phải đặt ở trên, trong nháy mắt có thể đem kết cấu bên trong hiểu rõ ràng.
Kết cấu gì, mắt gì, không có nứt.
Hoàn hảo!
Hoặc là không cần “nhìn”, cô chỉ cần tới gần những tảng đá kia, liền biết bên trong có hàng tốt.
Trong cực phẩm rác rưởi ẩn chứa năng lượng khác nhau, cô có thể cảm ứng được.
Hoa Chiêu đứng lên, tùy ý đi trong sân, cúi đầu nhìn những tảng đá trên mặt đất.
"Cái này, cái này, cái này."
"Đống này, chỗ này."
"Mấy tảng này."
Cô nhìn như không hiểu chút nào, chỉ tiện tay chỉ, vừa mắt, xem tâm tình, chọn trúng cái nào thì lấy cái đó.
Nhanh chóng chọn đủ số tiền 1 tỷ.
Số còn lại, không có gì tốt bên trong.
Chỉ là thứ được cô lựa chọn, cũng không phải đều là cực phẩm.
Cô tổng cộng chọn hơn 1000 khối, nào nhiều cực phẩm như vậy.
"Các vị chú bác có chọn không?" Hoa Chiêu hỏi.
"Tôi đến thử xem." Một người đàn ông nói.
Không phải ai cũng hứng thú, nhưng có một số người bị lời nói của ông Chung khơi mào hứng thú.
Một đao nghèo một đao giàu, rốt cuộc cũng có khả năng một đao trở nên giàu có.
Người đàn ông chọn một khối đá lớn cỡ bàn tay, 200 đồng.
200 đồng vào thời điểm này cũng không ít.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều đủ khả năng đó.
"Mua một cái chơi đùa." Người đàn ông cười nói.
Trong viện nhiều người hơn, nhìn thấy có người dẫn đầu, lại có vài người đứng ra, một người mua một khối mấy trăm đồng, chơi đùa.
Đối với mấy vạn đồng, mười mấy vạn, mấy trăm ngàn, bọn họ không động tâm.
Có tiền, đủ để mua một căn nhà!
Ai sẽ mua một hòn đá? Chẳng may mở hàng hụt rồi, thật đúng là phá sản.
"Bây giờ làm sao bây giờ?" Người đàn ông đầu tiên ra tay hỏi: "Làm thế nào để cắt tảng đá này ra?"”
“Có máy móc chuyên cắt đá, người Kim gia có mang theo không?” Hoa Chiêu hỏi.
"Mang theo." Diệp Danh nói xong, sai người chuyển máy cắt đá tới, thuận tiện gọi một trợ thủ của Kim Anh Hoa ra, bảo hắn cắt đá cho mọi người, thuận tiện giải thích xem tảng đá này có được hay không.
Về phần Kim Anh Hoa, thành thật ở lại phòng đi!
Kim Anh Hoa mang trợ thủ đến, không thể không hiểu đổ thạch, nhưng hắn ra mặt, chỉ có thể giảng giải về đá cho mọi người, trông cậy vào hắn làm đại biểu Kim gia cùng mọi người kéo gần quan hệ, đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Kim Anh Hoa ngồi trên ghế, sắc mặt nặng nề.
Diệp gia so với ông ta nghĩ còn khó chơi hơn nhiều.
Máy cắt đá được chuyển tới, hỏi qua người đàn ông cắt như thế nào, một đao đi xuống liền thấy rõ.
Cứt chó đấy, tất cả đều là nứt ra, ngay cả một hạt châu cũng không cắt ra được, triệt để hụt rồi.
"Ai!" Người đàn ông thở dài.
200 đồng cứ như vậy mà không còn, ít nhiều cũng có chút đau lòng.
Nếu mua thuốc lá, đủ cho hắn hút thuốc trong một năm.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy hắn cũng không thể biểu hiện quá mức, cười sảng khoái lui về.
Đến lượt những người khác cắt đá.
Sáu người, thực sự có một người trúng cược.
Đó là một khối đá 500 đồng, theo quan điểm của các chuyên gia, xác suất trúng cược là không lớn, vì vậy giá rẻ.
Nhưng không nghĩ tới nó lại có ngọc, có vân hoa mềm mại, chất liệu cũng tinh khiết, có thể làm vòng tay có thương hiệu.
Trợ lý của Kim Anh Hoa lập tức nói: "Khối vật liệu này, chúng ta ra 2000 thu về, thế nào? Ngài có bán nó không?”
Bọn họ chính là làm ăn như vậy, người khác cắt được ngọc, bọn họ lập tức mua về, gia công một chút là có thể kiếm được gấp mấy lần.
"Ha ha ha." Chủ sở hữu của chất liệu này là một người phụ nữ, bây giờ đang rất hạnh phúc: "Không bán! Tôi sẽ giữ lại để làm cái gì đó cho chính mình.”
Trợ thủ theo thói quen nói: "Ngài chỉ cắt một đao, một đao nghèo một đao giàu có, có lẽ nếu cắt thêm một đao, chất liệu phía sau sẽ thay đổi, 500 đồng cũng không đáng giá, cho nên…"
"Sao anh lại nói như vậy?" Người phụ nữ lập tức nói.
Trợ lý…
Hắn kịp phản ứng lại, lần này khách hàng không giống trước, không phải những người bình thường mua vật liệu chơi đùa, hoặc là người bình thường dựa vào đánh bạc đá phát tài, những người này không thiếu tiền.
Người ta muốn là tiền thắng cược, 2000 đồng bọn họ chướng mắt.
Nhưng nhiều hơn nữa hắn cũng không thể cho, trợ thủ câm miệng.
Trong viện người càng ngày càng nhiều, Hoa Chiêu và Diệp Thư chạy trong đó, ra mặt tiếp đãi.
Trước đó mọi người chỉ ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm, lần này có thể xem đánh cược đá, cũng không tệ.
Lại có mấy người tham gia chơi đùa.
Ra tay hào phóng hơn một chút, cao nhất là mua một khối 5000.
Tất cả đều nát, không có ai trúng ngọc nữa.
Cuối cùng không ai ra tay.
Hoa Chiêu lấy từ trong đống đá của mình ra một ít để cắt.
Một chút cũng không có, chúng đều nát.
Tất cả đều là cô đặc biệt chọn ~
"Đây không phải là lừa người sao?” Có người lẩm bẩm: "Chỉ là một ít đá, còn không bằng đá cẩm thạch, đá cẩm thạch còn có thể trải đất, thứ này vừa đắt vừa nhỏ, chất lượng còn không tốt, lấy ra điêu khắc, sư phụ người ta cũng không nhận." Không đủ phí điêu khắc!
"Dù sao cũng được cho không." Có người nói những gì Hoa Chiêu đã nói.
"Sao lại là cho không? Tôi đổ oan cho ông một trận, lại cho ông một ít đá rách, ông chịu không?”
“Vậy tôi đương nhiên không chịu!” Người đàn ông dựng râu trừng mắt.
Diệp Danh Du đi trong đám người, cũng tỏ vẻ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Những tảng đá này cho dù đã bù cho cây nhà bọn họ, nhưng chuyện Hoa Chiêu bị Kim Kevin thiết kế đổ oan, phải tính toán khác.
Mọi người lập tức tỏ vẻ ủng hộ hiểu được.
11 giờ trưa, đã không còn ai hứng thú với "tảng đá rách" bên ngoài nữa, tất cả mọi người tụ tập trong phòng xem Diêu Kế Tổ chọn đồ.
Thằng nhóc ăn mặc đỏ rực, được đặt trên bàn bày đầy đồ đạc.
Một bàn đồ vật rực rỡ sắc màu mỗi thứ đều xinh đẹp, cũng làm cho mọi người có chút ngoài ý muốn.
Một con dấu, toàn thân tuyết trắng, người hiểu hàng vừa nhìn liền biết là ngọc dương chi cực phẩm, hơn nữa lớn như vậy, mặt trên điêu khắc một con sư tử, sống động như thật.
Không biết là cổ vật của triều đại nào, hay là vật liệu mới.
Tóm lại, khẳng định rất đáng tiền.
Bên cạnh con dấu lại là một bàn tính bằng vàng nguyên chất, lớn cỡ bàn tay người trưởng thành, vàng lấp lánh vui mắt.
Bên cạnh bàn tính là một quyển sách cổ, chỉ cần nhìn bộ dạng đã biết là một quyển sách cổ, rất có thể cũng có giá trị không nhỏ.
Bên cạnh sách là một đĩa hoa quả, chuối nho táo, mỗi loại đều trong suốt, nhìn kỹ mới phát hiện, đều là bảo thạch hoặc thủy tinh điêu khắc đấy.
Vừa nhìn đã biết là tác phẩm của đại sư.
Nhìn lại các vật dụng nhỏ khác, mỗi vật tinh xảo, rất đắt tiền.
Tóm lại một bàn đồ này, rất hào phú.
Ý tứ gì?
Mọi người nhìn về phía người Diệp gia, ánh mắt lóe lên, bọn họ đây là…
“Đồ chúng tôi mang tới, cũng không biết có thích hợp hay không, còn thiếu cái gì? Mọi người cứ nói, bây giờ có thể thêm vào.” Diêu Lâm cười ha hả hỏi ông Chung bên cạnh.
Hóa ra là bọn họ mang đến.
Nghĩ đến thân phận thương nhân của đối phương, mọi người tin tưởng.
Diêu Lâm vốn không muốn cao điệu như vậy, mấy thứ này đều là Hoa Chiêu chọn ra từ đống đồ của mình.
Thứ tốt không lấy ra hưởng dụng, vậy không khác nào không có.
Đã đến lúc mọi người quen với việc Diệp gia rất có tiền.
Nếu không sau này cô còn phải giả bộ gian khổ mộc mạc.
Nhưng để cho người ngoài biết cô rất có tiền, khó tránh khỏi người ta ghen tị, không bằng để Diêu gia đi ra gánh trách nhiệm.
Diêu Lâm cũng không sợ, dù sao bọn họ ở hải ngoại, không cần giả bộ, chính là rất có tiền.
Trên bàn, Diêu Kế Tổ cũng bị hoa mắt.
Bình thường thằng bé cũng không thấy được những thứ lấp lánh này.
“Đại Bảo, lấy cái này!” Diệp Thư chỉ vào sách cổ nói.
Cô ấy hy vọng tương lai con cái đi học đại học, gia đình cô ấy không thiếu tiền, chỉ thiếu văn hóa, cô ấy không đi học đại học, bây giờ nghĩ lại rất tiếc nuối.
"Không được quấy nhiễu quyết định của bảo bối, để cho hắn tự mình chọn." Diêu Khôn vội vàng ấn tay cô ấy xuống, kích động nhìn Diêu Kế Tổ.
Tên nhóc kia rất thông minh, nhưng chưa từng thấy qua loại trận chiến này, nhiều người nhìn chằm chằm mình như vậy, nhất thời sợ tới mức muốn khóc.
Diệp Thư đau lòng: "Tùy tiện lấy một cái, mẹ liền ôm con.”
Diêu Kế Tổ thông minh, nghe hiểu, liền cầm bàn tính lấp lánh bò về phía Diệp Thư.
“Ha ha ha!” Diêu Lâm cười to.
Lấy bàn tính rất tốt a, con cái nhà thương nhân bọn họ, biết tính toán còn quan trọng hơn so với biết đọc sách.
Mọi người lập tức khen ngợi.
Diệp Thâm ôm Tiểu Thận, thằng bé nhìn một bàn sáng lấp lánh cũng rất thích, cũng muốn đi lấy.
Diệp Thâm vỗ vỗ nó: “Mấy ngày nữa sẽ đến lượt con.”
Lễ sinh nhật của Diêu Kế Tổ kết thúc, mọi người vào tiệc, không còn ai chú ý đến mấy tảng đá trong sân nữa.
Trợ lý của Kim Anh Hoa không có chỗ ngồi, hắn thành thật trở lại phòng khách, đi gặp Kim Anh Hoa.
Kim Anh Hoa nhìn thấy hắn ta liền hỏi: "Thế nào? Mấy khổi đá đó có bị chọn đi không?”
Đi theo đều là tâm phúc, biết gia bảo gia truyền của ông ta là mấy khối đá nào.
Trợ lý đau khổ nói: "Chỉ còn lại 2 khối"
"Ai nha!" Kim Anh Hoa nhất thời hận đến vỗ tay: "Sao lại như vậy?! Chẳng lẽ cô ta rất hiểu đổ thạch?”
Lúc chuyển đá thô vào sân, người của ông ta cũng tham dự, nhận ám chỉ của ông ta, bọn họ đem chín khối đá lớn nhỏ trộn vào trong những khối đá thô khác, như vậy còn bị chọn đi hơn phân nửa?
Dựa theo xác suất nhiều nhất là một nửa chứ.
"Cô ta không hiểu." Trợ thủ nói: "Tôi đã hỏi thăm, cô ta chỉ tùy tiện chọn, hơn nữa cô ta còn lấy ra một ít đá để cắt, đều là rác rưởi."
Vậy chính là vận khí tốt rồi.
Kim Anh Hoa tức giận hơn.
Cũng may còn lại hai khối.
"Đi tìm chủ nhân các người, nếu không có việc gì nữa, chúng tôi liền đi." Kim Anh Hoa nói với thủ vệ ở cửa.
Thủ vệ cũng không làm khó ông ta, lập tức đi tìm Diệp Danh.
Chuyện Hoa Chiêu muốn làm đã làm xong, Diệp Danh cũng không giữ người, còn sai người hỗ trợ đem đá còn lại chuyển lên xe, đưa người Kim gia đi.
Mục đích của Kim Anh Hoa là muốn kéo dài thời gian gặp các lãnh đạo lại không đạt được.
Bỏ qua cơ hội này, ông ta thật đúng là không có cơ hội lộ diện ở trước mặt những người này.
Mục đích của chuyến đi này, lại thất bại một cái.
Hận!
"Bây giờ làm sao?" Thư ký hỏi.
"Còn có thể làm sao nữa? Đương nhiên là tiến hành bước tiếp theo, mở đại hội đổ thạch đi, đem những khối đá thô này bán đi, hồi máu.” Kim Anh Hoa thở dài.
Dù sao cũng phải đem tổn thất một tỷ kiếm về mới được.
Nơi để nguyên liệu thô, người Uông gia đã giúp bọn họ tìm xong, xe tải trực tiếp chạy vào là được.
Sau đó cũng không cần bọn họ quan tâm, người Uông gia giúp bọn họ quảng cáo mấy ngày trên báo chí, TV, người có tiền sẽ nghe danh mà đến.
Có lẽ là chột dạ, có lẽ là cảm thấy người Kim gia còn có giá trị, Uông gia hiện tại ra sức tương trợ.
Mở cửa hơn 2 năm, người giàu bắt đầu nhiều hơn, đặc biệt là dưới chân thiên tử, có rất nhiều.
Thật đúng là có rất nhiều người tới tìm hiểu về đổ thạch.
Kết quả là hiện trường rất "thảm khốc".
100 người, 100 người đều mở hàng hụt.
Không ai trong số họ hồi vốn.
Mồ hôi trên trán Kim Anh Hoa đã đổ xuống.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không có lẽ ah!
Mặc dù mười cược chín thua, nhưng không phải là 99 thua!
Ông ta làm đá cả đời cũng chưa từng thấy qua loại tình huống này!
"Trả lại tiền! Trả lại tiền! Ông là một kẻ lừa đảo!” Đột nhiên, ai đó hét lên.
Người này đánh bạc 3 khối, tổn thất hơn 3000, có chút chịu không nổi.
Những người khác đánh cược thua không cam lòng đi, ánh mắt sáng ngời, lập tức cũng ồn ào: " Đúng, bồi thường tiền! Bồi thường tiền đi!"
“Kẻ lừa đảo! Trả tiền đi!”
“Kẻ lừa đảo!”
Một số không mua, cũng ồn ào theo.
Thậm chí có người đục nước béo cò, nhặt một khối đá thô nhỏ cách mình gần nhất rồi bỏ đi.
Có người thấy, linh cơ vừa động, liền học tập, cũng cầm lấy một khối rồi rời đi.
Hiện trường có quá nhiều người, người trông coi lại ít, căn bản không nhìn thấy, làm cho người ta đắc thủ.
Dựa vào cái gì bọn họ có thể lấy, chính mình lại không thể?
Một đám người lập tức xông vào tranh đoạt.
Kim Anh Hoa trợn tròn mắt, vội vàng dẫn người ngăn cản.
Căn bản ngăn không được, có quá nhiều người đến.
Đá cược là một điều mới, quảng cáo chơi rất dễ, khuếch đại xác suất chiến thắng cao.
Vận khí tốt, mở ra một khối phỉ thúy cực phẩm, trị giá trăm vạn, thoáng cái đã đạt tới đỉnh cao của cuộc đời.
Cho nên người đến không chỉ là người có tiền, còn có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, lại không có công tác, không có việc gì để làm, một đám đông nghịt.
Lúc trước Kim Anh Hoa còn đang cao hứng, hiện tại kính mắt cũng không tìm được, không biết bị ai đánh rơi trên mặt đất lại bị ai đó giẫm nát.
Chờ ông ta bò ra từ trong đám người, hiện trường đã trống rỗng, một tảng đá cũng không còn.
Kể cả những tảng đá cần mấy người cùng nhau khiêng đến, cũng không thấy đâu.
"Thổ phỉ trời đánh! Một đám cướp! Toàn bộ thành phố đều là cướp!” Kim Anh Hoa ngửa mặt lên trời khóc.
Định lực tốt đến đâu cũng không chịu nổi đả kích lớn như vậy.
Những viên đá thô này có giá 2 tỷ, chi phí cũng tốn hơn 3000 vạn của ông ta! Còn có mấy khối gia bảo không thể đo lường được: "Mau, mau bảo vệ gia bảo của ta!" Ông ta bất chấp đau đớn, dẫn người xông về phòng.
Ông ta trở về coi như đúng lúc, trong phòng bên cạnh sân, đã có người sờ vào cũng may bị mười mấy người bọn họ ngăn cản.
Nhìn hai viên đá thô cuối cùng của mình, Kim Anh Hoa khóc.
Ông ta không thể chịu được, gào khóc ôm khối đá thô một đường rêu rao khắp nơi tìm Uông gia, để bọn họ làm chủ cho ông ta!
"Cậu! Cậu phải làm chủ cho cháu!” Ông khóc với ông cụ Uông ngồi đối diện.
Ông cụ Uông cũng rất đau đầu, làm sao lại phát sinh chuyện này?
"Mau đi bắt người! Ban ngày ban mặt, lại dám cướp bóc! Sau khi bắt được nhất định phải nghiêm trị!” Ông cụ Uông dặn dò Uông Vĩ.
Uông Vĩ cau mày, sắc mặt rất không tốt.
Con trai ông ta xảy ra chuyện, vết thương trên người không nặng, đã ra khỏi bệnh viện, nhưng người lại không tốt.
Bộ dạng như bị dọa choáng váng, cả ngày hoảng sợ lui vào trong phòng không dám gặp người, động một chút liền thét chói tai.
Trông giống như một bệnh nhân tâm thần.
Bệnh nhân tâm thần còn có tương lai sao?
Là ai? Rốt cuộc là ai đã tra tấn con trai ông ta thành như thế này?! Để ông ta bắt được, ông ta sẽ chặt người ra từng khúc!
Những người thấy Diệp Thâm đều đã chết, mà con trai của Uông Vĩ lại không biết Diệp Thâm, cũng không thấy rõ mặt anh, hiện tại lại càng không có cách nào giao tiếp bình thường với người khác, cho nên Uông gia cái gì cũng không biết.
Ngược lại cũng từng đoán là người Diệp gia, nhưng Diệp Danh ở dưới mí mắt, Diệp Thâm cũng có chứng cứ ngoại phạm, lúc ấy anh hẳn là đang trông coi Tôn Tiểu Kiều và thiếu niên kia.
Ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác của Diệp gia không có bản lĩnh đó.
Vì vậy, ai đã làm chuyện này?
Uông gia lập tức đem tầm mắt đặt lên người những người khác.
Hiện tại Kim gia lại xảy ra chuyện hàng nát này, phiền c.h.ế.t Uông Vĩ.
Ông ta cảm thấy mình gần đây thường nổi giận, cuống họng đã đau đến nói không ra lời.
Ông ta chỉ gật đầu và đi ra ngoài.
"Cậu, đây là gia bảo gia truyền của nhà cháu, ông nội cháu lưu lại bao nhiêu năm không nỡ cắt ra, nói là nếu trong nhà gặp nạn hãy lấy ra, có thể trợ giúp chúng cháu vượt qua cửa ải khó khan này." Kim Anh Hoa sai người đưa hai khối đá thô qua.
"Cậu, hiện tại chính là thời điểm Kim gia khó khăn nhất, ngài nhất định phải cứu chúng cháu!” Kevin không thể có việc, hai đứa cháu trai của cháu cũng không thể chịu tội vô ích, những thứ đó phải đuổi theo lấy về, bằng không thoáng cái đã tổn thất hai tỷ, Kim gia không chịu nổi a!”
Ông cụ Uông nhìn hai khối đá thô ông ta đưa tới, gật gật đầu.
Hoa Chiêu nghe chuyện sau đó rất kinh ngạc, cô cho rằng cô chọn ra những khối đá tốt, Kim gia lần này nhiều lắm là bán không được, không kiếm được tiền.
Không nghĩ tới sẽ bị người ta cướp đoạt, triệt để bồi thường.
Về phần hai khối gia bảo còn sót lại chỉ là hai khối ngọc xanh!
"Họ có bắt được người không?" Hoa Chiêu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận