Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 222


Diệp Thâm gặp được Lưu Minh.
Lưu Minh nhìn thấy anh rất sững sờ, sau đó vừa mắc cỡ day dứt lại kích động.
Lão đại đến rồi, chị dâu nhất định có thể tìm được!
Hắn cũng không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng nói ra chuyện Diêu Lâm mất tích, hắn cảm thấy cả hai có liên quan với nhau.
Diệp Thâm gật đầu, từ trên mặt đất nạy hạt châu ra.
"Anh ở tại chỗ này chờ người, tôi đi tìm trước." Anh nói xong cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.
Bảy tám người đàn ông mang theo Hoa Chiêu ngồi xe tải đi đấy.
Bây giờ ô tô vẫn khá bắt mắt, rất nhiều người đều nhớ rõ phương hướng nó chạy, một đường đuổi theo, anh rất nhanh liền gặp được chiếc xe tải bị vứt bỏ ở ven đường.
Còn có cái ghế đứt rời chân.
Còn có người qua đường nhớ lại, một người phụ nữ rất hung dữ, sai sử được bảy tám người đàn ông xoay quanh. . . .
Mua bánh bao cho cô ta, cô ta còn không ăn, vứt trên mặt đất, bị chó hoang ngậm trong mồm đi nha.
Sau đó người phụ nữ đó lại ngồi xe Jeep đi nha.
Khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Thâm chớp mắt như được tan ra, ít nhất hiện tại vợ anh còn chưa chịu thiệt, còn có thể nghĩ cách để lại đầu mối cho bọn họ.
Xe Jeep cũng là xe, nghe ngóng phương hướng cũng dễ dàng.
Sau đó anh lại nhìn thấy chiếc xe jeep bên trong ruộng.
Trông như mất kiểm soát mà lao vào.
Trong nháy mắt tim Diệp Thâm như ngừng đập.
Anh từng bước một đi qua, từ cửa sổ xe chậm rãi nhìn vào.
May mắn thay, không có cảnh tượng đáng sợ nào trong đó, hơn nữa anh còn tìm được một hạt châu trên sàn ghế lái phụ.
Diệp Thâm thở phào một hơi, còn có thể lưu lại manh mối, người có lẽ không có việc gì.
Kế tiếp manh mối ngày càng nhiều, trên đường đi có rất nhiều đồng hương trông thấy mấy người đàn ông đi theo một người phụ nữ xinh đẹp, sau đó lên một cái xe khách.
Một số người thậm chí còn biết xe khách đang chạy trên tuyến đường nào.
Diệp Thâm lái xe, một đường chạy như bay, chặn xe khách lại.
Đáng tiếc mấy người Hoa Chiêu đã nửa đường xuống xe rồi.
Lúc này người trên xe đã có một ấn tượng rất sâu sắc với Hoa Chiêu, đều nhớ rõ cô xuống nơi nào, xuống xe lại đi đến phương hướng nào.
Diệp Thâm lại quay đầu đuổi theo.
...
Một phen giày vò, sắc trời dần dần tối xuống, cuối cùng Hoa Chiêu đã tới đích.
Một bãi hoang bên bờ biển.
Bãi này trước đây hình như là một xưởng chế biến thủy sản, rất nhỏ, chỉ có vài phòng và một khoảng sân rộng.
Không biết bị bỏ hoang từ bao giờ, nền bê tông đầy vết nứt và cỏ dại mọc um tùm.
Hoa Chiêu vừa tiến đến liếc mắt liền thấy được Diêu Lâm bị trói ở trên một cái ghế trong sân.
Đầu mùa đông ở Thượng Hải, lại là bờ biển, cũng rất lạnh đấy.
Diêu Lâm không biết đã bị trói ở chỗ này bao lâu, trạng thái cả người phi thường không tốt, vẻ mặt vô tội, hình như đang hôn mê.
Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ, hô lớn: "Ông cậu!"
Tên đầu trọc năm lấy cánh tay cô, không để cho cô chạy tới.
Hiện tại cũng không phải là thời điểm để lộ ra, Hoa Chiêu nhịn được.
Diêu Lâm nghe được giọng nói, mở to mắt trông thấy Hoa Chiêu, trong nháy mắt khí huyết dâng lên, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
"Sao cháu lại tới đây?" Ông khàn giọng mà hô.
Hoa Chiêu nhìn kỹ mới phát hiện, môi ông đã khô nứt, từng kẽ nứt thấm lấy m.á.u tươi, xem ra một thời gian dài không được uống nước rồi, vậy khẳng định cũng không được ăn cơm.
"Các người hơi quá đáng rồi!" Hoa Chiêu hô.
Tên đầu trọc nói thầm một câu: "Chuyện này không liên quan đến chúng tôi."
Hoa Chiêu sững sờ, nhanh chóng nói tiếp: "Các người không phải là cùng một nhóm sao?"
Bọn họ tiến đến, trong sân lập tức đi ra ba người, đứng bên cạnh Diêu Lâm, nhìn bọn họ.
Tên đầu trọc liếc nhìn Hoa Chiêu, người phụ nữ này quá thông minh, vẫn nên ít nói chuyện thì tốt hơn.
Hắn trừng mắt: "Mắc mớ gì tới cô!"
Hoa Chiêu nhìn ba người đối diện, lại nhìn tên đầu trọc, hỏi: "Các người rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng thả người?"
Không có ai nói chuyện.
Ba người đối diện cũng không nói.
Tên đầu trọc giống như không để ý vấn đề này, hắn nói ra: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tính tiền."
Người đàn ông cao nhất đứng giữa mỉm cười, sau đó quay sang người đàn ông mập mạp bên cạnh nói: "Đi lấy tiền cho anh ta."
Người kia cũng cười với tên đầu trọc, quay người đi vào nhà tối phía sau, chỉ chốc lát sau cầm một xấp tiền đi ra.
Trời đã tối, mặt trời đã lặn nhưng vẫn còn chút ánh sáng, nhóm đầu trọc nhìn thấy số tiền trên tay người đàn ông liền tức giận.
"Dám đùa với ông đây sao? Đã nói rồi đấy đem người mang đến liền đưa 5 vạn! Đây là bao nhiêu? Có 5000 sao?" Tên đầu trọc nổi giận nói.
Người đàn ông cao gầy cười cười: "Ánh mắt không tệ, vừa vặn 5000."
"Mẹ mày đấy!" Tên đầu trọc tròng mắt đều đỏ: "Đi ra lăn lộn cũng không hỏi thăm một chút ông đây là ai! Đàn em của ông đây đã mấy trăm người! Dám đùa với ông đây sao, mày không muốn sống nữa sao!"
Người đàn ông cao gầy lập tức nói: "Vậy 5000 cũng không còn."
Gã béo liền đút tiền vào trong túi quần mình một cách dễ dàng.
Hơi thở của tên đầu trọc trở nên nặng nề hơn, đỏ mặt tía tai rồi.
Hoa Chiêu chờ mong mà nhìn hắn, đôi mắt đã tràn đầy sao nhỏ.
Đây là muốn sống mái với nhau?
Lên a...! Tranh thủ thời gian đấy!
Nhưng tên đầu trọc lại để cho cô thất vọng rồi.
"Tôi coi như vừa rồi anh thả cái rắm! Đem tiền đây cho ông, 5 vạn, một phân cũng không thể thiếu! Bằng không thì. . . . Cô gái này tôi sẽ mang đi!"
Tên đầu trọc gắt gao nắm chặt cánh tay Hoa Chiêu, nhìn chằm chằm vào tên cao gầy hét lên.
Hoa Chiêu có thể cảm giác rõ ràng rằng hắn đang khẩn trương.
Cô nhìn kỹ ba người đối diện.
Một người cao gầy, hơn 1m8, vẻ mặt lãnh đạm.
Một người thấp và mập, nặng từ 85 đến 90 cân, hắn cứ mỉm cười với họ, nhưng nụ cười đó khiến người ta rợn tóc gáy.
Còn lại một người đàn ông trông bình thường, im lặng không nói, nhưng nhìn họ với đôi mắt cá chết, như thể họ không phải là sinh vật sống.
Hoa Chiêu cũng đã quen nhìn kẻ ác, thấy ba người này ngược lại cùng đám đầu trọc hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau đấy.
Mấy người thuộc nhóm tên đầu trọc này hẳn đã làm rất nhiều chuyện đồi bại, nhưng lại không thông thạo nghiệp vụ bắt cóc, rất có thể là lần đầu tiên.
Ba người đối diện lại không giống, trong tay không biết đã lấy bao nhiêu cái mạng rồi, mới có thể nuôi dưỡng được một thân khí chất này.
Cô cũng thận trọng hơn.
Nhưng trạng thái hiện tại của Diêu Lâm, không thể kéo dài rồi.
Hoa Chiêu đột nhiên nhỏ giọng nói với tên đầu trọc: "Giúp tôi cứu ông cậu, tôi cho các người 30 vạn."
Tên đầu trọc cùng mấy anh em bên cạnh hắn hô hấp đều dừng lại một chầu.
Tên đầu trọc càng nắm c.h.ặ.t t.a.y hơn, ánh mắt giãy dụa.
"A." Hoa Chiêu Xùy~~ cười một tiếng: "Mấy trăm đàn em dưới trướng? Thổi phồng sao? 5 người mà đến 3 người cũng đánh không lại, thậm chí là không dám đánh! Còn dám ra đây lăn lộn? Bị người ta xem là kẻ đần đùa nghịch cũng đáng đời!"
Những lời này đã chọc giận tên đầu trọc, hắn đi ra lăn lộn thật lâu rồi, thật sự chưa từng mất mặt như hôm nay!
"200 vạn." Hắn cũng hạ giọng nói: "30 vạn, cô đuổi ăn mày sao?"
"50 vạn." Hoa Chiêu cò kè mặc cả.
Cô không phải là không muốn đáp ứng, chỉ có điều loại chuyện này đáp ứng quá nhanh sẽ không tốt, tên đầu trọc sẽ cảm thấy mình chịu thiệt rồi, ngược lại do dự.
"200 vạn, hai cái mạng, không nói nhiều!" Tên đầu trọc nhanh chóng nói: "Tôi thấy những người này không có ý định buông tha cho các người, thu tiền nhất định sẽ g.i.ế.c con tin, tôi chính là đường sống cuối cùng của các người!"
"100 vạn, không thể nhiều hơn nữa rồi!" Hoa Chiêu nói.
Tên đầu trọc nghĩ nghĩ, 100 vạn, cũng là con số trước kia hắn không dám tưởng tượng rồi.
"Tốt, thành giao!"
Tên đầu trọc nói xong, muốn phân phó đàn em bên cạnh động thủ.
Người đàn ông đối diện vẻ mặt lãnh đạm bỗng nhiên nhìn Hoa Chiêu cười.
Người đàn ông cao gầy một bên liền lấy s.ú.n.g ra, lên đạn, vừa nhìn Hoa Chiêu cười nói: "100 vạn, không thể mua được mạng của ba anh em chúng tôi."
Hai người khác cũng có động tác tương tự, lấy s.ú.n.g lên đạn, nhắm ngay vào Hoa Chiêu cùng mấy người kia.
Lòng Hoa Chiêu trầm xuống.
Tên đầu trọc càng lui về sau một bước, giấu ở sau lưng Hoa Chiêu.
"Hoặc là cút, hoặc là chết, các người chỉ có ba giây lựa chọn." Người cao gầy nói.
Nói xong hắn bắt đầu đếm số: "Một, hai. . ."
Tên đầu trọc liền buông Hoa Chiêu ra lui về sau: "Chúng tôi đi, lúc này liền đi, đừng đếm!"
Đối phương có súng!
Vẫn chưa đến ba, cuối cùng tên đầu trọc cũng thừa nhận không thể khiêu khích đối phương, rút lui rất nhanh chóng, vài giây sau đã chạy ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
“Đồ hèn nhát.” Người đàn ông có vẻ ngoài bình thường thu s.ú.n.g lại và bĩu môi.
"Đại ca, không nên thả bọn họ đi đấy, g.i.ế.c cho xong việc." Tên mập mạp cười nói.
"Đừng làm mọi chuyện phức tạp." Người cao gầy nhìn Hoa Chiêu nói: "Chúng ta bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Ba người lập tức đồng thời nhìn về phía Hoa Chiêu.
Diêu Lâm cũng nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt nặng nề, đều là ông hại con bé ah!
"Các người muốn bao nhiêu tiền đều được, đừng tổn thương cháu gái tôi!" Ông khàn giọng nói.
"Ôi!!!, vậy thì tốt." Tên mập mạp nói: "Vậy trước tiên đem đến 200 vạn a."
Lại là 200 vạn.
Hoa Chiêu nhìn ba người, sao những người này đều không nói được hơn 200 vạn vậy?
...
Nhóm mấy người tên đầu trọc vừa bỏ đi cũng đang nghĩ về khoản tiền 200 vạn này.
"Đại ca, chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi sao?" Một tên đàn em bất đắc dĩ nói, nhìn về phía bãi bỏ hoang xa không còn thấy bóng dáng.
"Đây chính là 200 vạn! . . . 100 vạn cũng được ah!" Một tên đàn em nói: "Em cảm thấy cô gái đó so với ba người kia còn giữ lời, còn dễ đối phó hơn."
Tên đầu trọc quay lại giáng cho hắn một cái tát: "Đừng nói nhảm nữa!"
Hắn còn không biết Hoa Chiêu so với mấy người kia dễ đối phó hơn sao? Nhưng bây giờ nói những lời này còn làm được gì? ! Bọn hắn cũng không có súng!
Người đàn ông nhỏ gầy có thể mở được ổ khóa cũng ở đó, hắn nhiều chủ ý, lôi kéo tên đầu trọc nhỏ giọng nói: "Đại ca, chúng ta có thể, cướp lại ah!"
Hai mắt tên đầu trọc sáng ngời, nghe hiểu rồi.
Bọn hắn xác thực có thể cướp lại!
Chờ ở chỗ này, đợi người của Hoa Chiêu đưa tiền đến, bọn hắn có thể chặn lại!
Hoặc là, chờ lúc bọn hắn thả người, bọn họ còn có thể đem Hoa Chiêu cùng ông già kia bắt lấy.
Có một người 200 vạn, có lẽ còn có thể có hai người 200 vạn, thậm chí thêm nữa.... . . .
Tuy nhiên, hắn cho rằng khả năng này là rất nhỏ, mấy người kia, tuyệt đối không phải loại lương thiện gì! Bọn hắn rất không có khả năng sẽ thả người, hắn cảm giác được.
Đáng tiếc cho cô gái kia rồi.
Nhưng dù chỉ có một khả năng, tên đầu trọc vẫn mang theo mấy tên đàn em núp ở một bên, nhìn chằm chằm vào bãi bỏ hoang phía xa.
Bất kể là bọn hắn phái người đi ra ngoài lấy tiền, hay có người đến đưa tiền, bọn họ đều có cơ hội bọ ngựa bắt ve chim sẻ nằm chờ.
. . . . .
"200 vạn đương nhiên là không có vấn đề." Lúc này, Hoa Chiêu đáp ứng rất dứt khoát, vẻ mặt 200 vạn chính là mưa bụi vậy.
Trước khác nay khác.
Đáp ứng tên đầu trọc quá nhanh, hắn sẽ hối hận.
Đáp ứng người này nhanh, sẽ lộ ra có thực lực.
Cô hi vọng người đàn ông cao gầy có thể nhìn ở thực lực hùng hậu của cô mà g.i.ế.c người diệt khẩu muộn một chút.
Người đàn ông của cô, đang trên đường tới. . . .
Ở trên người Diệp Thâm vẫn lưu lại hạt giống nhân sâm biến dị, Diệp Thâm vẫn luôn mang theo trong người, chưa bao giờ rời khỏi người một khắc.
Bình thường cô không chủ động cảm ứng, sẽ không cảm giác được vị trí của nó.
Nhưng lúc Diệp Thâm cách cô rất gần, không muốn cảm nhận ra cũng khó khăn.
Cô cảm giác hiện tại Diệp Thâm đang ở phía đông nam cách cô mấy km.
Cô một mình tự bảo vệ mình dưới ba họng s.ú.n.g không có vấn đề, nhưng muốn cứu Diêu Lâm đang hấp hối cùng rời đi, cô cũng không nắm chắc.
Trừ phi bạo lộ dị năng, nhưng Diêu Lâm hoàn toàn thanh tỉnh đấy. . . . Cô không dám đánh bạc.
Chẳng qua nếu như Diệp Thâm đến rồi, cô không còn sợ gì nữa rồi!
Nhưng mấy km vẫn đang quá xa, sắc trời sắp tối hẳn, anh ấy hình như sắp không tìm thấy phương hướng rồi.
Cũng đúng, sắc trời quá tối, nhìn không thấy hạt châu cô lưu lại dọc đường rồi.
"Không có vấn đề thì tranh thủ thời gian cho người đưa tới." Người đàn ông cao gầy hình như đối với tiền cũng không có hứng thú, thầm nghĩ chỉ cần 200 vạn.
"Nhanh chóng gọi điện thoại cho vệ sỹ của cô, 2 giờ sau tôi muốn thấy tiền."
"Trong tay tôi nào có nhiều tiền mặt như vậy? Phải đợi ngày mai ngân hàng mở cửa mới được." Hoa Chiêu nói.
Lý do này hợp tình hợp lý, ai nghĩ đến người đối diện lại đột nhiên cười ha hả.
Bất quá tiếng cười không phải phát ra từ ba người này đấy, ba người quay đầu lại, nhường đường cho người đứng phía sau.
Một tia sáng cuối cùng chiếu xuống, Hoa Chiêu thấy rõ, người tới lại là Đỗ Hãn Lương.
Quả nhiên là hắn!
Trách không được những người này luôn mồm muốn 200 vạn!
Đây là tìm cô muốn tiền hàng đây này.
Nhưng đồng thời, lòng cô cũng nâng lên cổ họng.
Đỗ Hãn Lương dám lộ diện, đây là không có ý định buông tha cho cô cùng Diêu Lâm.
Bằng không thì một khi cô đi ra ngoài, Đỗ Hãn Lương, Đỗ gia, đều sẽ xong.
"Không nghĩ tới là Đỗ tiên sinh." Hoa Chiêu trong lòng nặng nề, trên mặt lại một bộ bình tĩnh.
"Hoa tiểu thư nhìn thấy tôi hình như một chút cũng không kinh ngạc, cũng đúng, chính cô đã làm nên trò gì, chính cô rõ ràng nhất!" Nói ra câu cuối cùng, Đỗ Hãn Lương đã nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì chuyện nhà máy thực phẩm, địa vị của hắn ở Đỗ gia đã rớt xuống ngàn trượng, bị gia chủ Đỗ gia, ông nội mình, còn có cha mẹ, còn có mấy người thân đều mắng đến m.á.u chó xối đầu!
Hắn chính là tội nhân của cả Đỗ gia!
Mấu chốt là bọn hắn chẳng những mắng hắn, còn nói hắn ngu xuẩn, nói hắn là đồ vô dụng. . .
Hắn không có sau này nữa rồi, ông nội sẽ không tiếp tục bồi dưỡng hắn nữa, hắn chỉ có thể ở cương vị hiện tại ngồi ăn rồi chờ chết.
Trong nhà cũng sẽ không cho hắn một phân tiền nữa rồi.
Lúc trước nhà máy thực phẩm là vay tiền đưa vào hoạt động, mượn, kiếm được phần tiền nhiều nhất là chính bản thân hắn đấy, tương lai hắn phải trả tiền.
Về phần nhân tình khi vay tiền, sẽ sử dụng nhân tình chống đỡ.
Tiền là tiền, nhân tình là nhân tình.
Nhân tình trong nhà còn, tiền của hắn còn!
Nhưng hắn nào có tiền?
Trong nhà lại không cho nữa rồi, kỳ thật cũng đã không còn. . . . Nhiều tiền như vậy, hắn cả đời cũng không trả hết!
Hắn cùng Hoa Chiêu, không đội trời chung!
Cho nên Văn Tịnh cho hắn một chủ ý mạo hiểm, nhưng hắn châm chước liên tục, vẫn hạ thủ.
"Cô nói, lô hàng kia là cô trộm đúng không? Còn có những máy móc kia, có phải là cô thuê người phá hư không? !" Đỗ Hãn Lương chất vấn.
"Là tôi." Hoa Chiêu hào phóng thừa nhận.
Đỗ Hãn Lương đã không có ý định buông tha cho cô cùng Diêu Lâm, cô cũng không cần phải cùng hắn che giấu rồi.
Xem ra hôm nay, chỉ có một nhóm người có thể đi ra bãi bỏ hoang này rồi.
"Tốt tốt tốt!" Đỗ Hãn Lương nhìn Hoa Chiêu khó thở mà bật cười: "Vậy cô trước tiên đem 200 vạn kia trả lại cho tôi."
Hoa Chiêu...
Đây là một kẻ tham tiền? Chết cũng đòi tiền?
200 vạn này đã trở thành tâm bệnh của Đỗ Hãn Lương rồi, nhất định phải lấy đến trong tay mới yên tâm.
Về phần những thứ khác. . . . Hắn đột nhiên từ trong túi quần móc ra một cái đèn pin, mở ra, cao thấp quét mắt nhìn Hoa Chiêu.
Dáng người này cho dù là quần áo bằng vải bông, cũng tinh xảo hấp dẫn, khiến người ta tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô.
Đợi lấy được tiền, hắn mới tận hưởng thật tốt cũng không muộn.
. . . . .
Xa xa ánh mắt Diệp Thâm tập trung nhìn chằm chằm vầng sáng cách đó mấy km.
Loại đèn pin này không phải dân dụng đấy, người bình thường không thể có được.
Loại địa phương này tại sao lại xuất hiện đồ vật không nên xuất hiện?
Diệp Thâm nhanh chóng lao đi về hướng đó.
"Tốt, tôi đi lấy 200 vạn kia cho anh." Hoa Chiêu nói ra.
Đỗ Hãn Lương đột nhiên bật cười: "Xem tôi là trẻ con sao? Muốn chạy? Tôi biết rõ lúc trước cô phái hai người kia đi Bằng Thành, mang thứ đó bán rồi, cô đến phía nam, nhất định là đến thu tiền kia đấy. Lúc này, cô cũng mang theo trong người, chứa ở bên trong một cái túi cũ."
Hắn cũng biết, nhưng hắn không nói cho bọn đầu trọc kia.
Hắn cũng không thể để cho 3 người đàn ông bên người này xuất đầu lộ diện đến khách sạn mang Hoa Chiêu đi.
Ba người này thân phận đặc thù, là con đao của Đỗ gia, cũng có hồ sơ phạm tội, tuyệt đối không thể để cho người ta bắt được! Bằng không thì, chính là đại họa!
Cho nên hắn đã tìm lưu manh địa phương.
Nhưng lưu manh kiến thức hạn hẹp, hắn có thể để cho bọn hắn trực tiếp đem 200 vạn kia và Hoa Chiêu cùng mang về?
Những người kia sợ là trực tiếp cầm tiền mang người chạy!
Hắn cũng sợ Hoa Chiêu mua được những người kia tại chỗ, cho nên bắt Diêu Lâm trước.
Các mặt khác, hắn đều lên kế hoạch tốt rồi.
"Cô viết một tờ giấy cho người bên cạnh cô, gọi là Lưu Minh đúng không? Để cho hắn đem tiền giao cho người của cô." Đỗ Hãn Lương nói ra.
"Có thể." Hoa Chiêu thống khoái nói.
Cô phát hiện, Đỗ Hãn Lương không thấy được tiền, sẽ không cho người g.i.ế.c người diệt khẩu đấy, điều này làm cho cô thở phào rồi.
Hơn nữa phái người đi lấy tiền, ở đây thiếu đi một người, áp lực của cô cũng nhỏ hơn một chút.
Cô thống khoái mà viết một tờ giấy.
"Tôi đói bụng, muốn ăn cơm." Viết xong tờ giấy, Hoa Chiêu đột nhiên nói.
Lúc này cô thực đói bụng.
Hơn nữa cho dù cô không đói bụng, Diêu Lâm cũng muốn không nhịn được rồi, cô phải nhanh chóng cho ông ấy ăn chút gì đó.
Đỗ Hãn Lương nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười: "Nghe nói tay nghề của cô đặc biệt tốt, hôm nay tôi xem như có lộc ăn rồi."
"Anh muốn ăn cái gì?" Hoa Chiêu tốt tính mà hỏi thăm.
Cô đương nhiên biết người c.h.ế.t sẽ không là mình!
Vậy đối với người sắp chết, cô không ngại hào phóng một chút.
Đỗ Hãn Lương có chút thụ sủng nhược kinh, vui vẻ nói: "Tôi muốn ăn cái gì thì cô làm cái đó?"
"Vậy sợ là không được." Hoa Chiêu nói.
Mặt Đỗ Hãn Lương trầm xuống, chợt nghe Hoa Chiêu nói: "Tôi muốn lập tức, lập tức ăn cơm ngay bây giờ, chỗ này có cái gì thì làm cái đó a."
Sắc mặt Đỗ Hãn Lương đã khá hơn nhiều, đi vào nhà cầm ra đồ ăn của bọn hắn.
Mà Hoa Chiêu cũng rất hài lòng, hắn vậy mà phái hai người đi lấy tiền, ở đây chỉ để lại người đàn ông cao gầy cùng chính hắn.
Hai người bọn họ không đem cô để vào mắt.
Hoa Chiêu cảm thấy rất may mắn, trước đó không lộ ra chuyện mình có sức mạnh đối với bên ngoài, bằng không thì hiện tại sẽ khó khăn.
Hai năm qua, cô cũng không nhàn rỗi, lúc cùng Diệp Thâm ước hẹn, đem chuyện muốn làm đều làm. . . Kể cả học công phu.
Hoa Chiêu biết đây là chuyện nghiêm túc, cũng đã khổ công luyện tập.
Hiện công phu không thể cùng Diệp Thâm so, nhưng cùng Diệp Thư so, đã tương xứng.
Hơn nữa cô có sức mạnh, thu thập Đỗ Hãn Lương nhẹ nhõm dị thường.
Về phần người đàn ông cao gầy này, cô thiếu kinh nghiệm, không dễ dự đoán.
Dốc hết sức tuy có thể đánh lại, nhưng người ta trong tay có súng! Cô còn chưa chạy nhanh hơn viên đạn.
Đỗ Hãn Lương ôm một đống đồ từ trong nhà đi tới, Hoa Chiêu nhìn xem, chỉ là mì và một ít rau củ dễ bảo quản như bắp cải, củ cải, cà chua.
Hơn nữa rất kỳ lạ quý hiếm đấy, bên trong còn có một bao lớn lạp xưởng hun khói, xem đóng gói, đúng là của nhà máy thực phẩm Văn Đạt sản xuất đấy.
Đỗ Hãn Lương trông thấy tầm mắt của cô, sắc mặt lại không tốt.
"Ha ha." Hoa Chiêu lúng túng cười hai tiếng.
Rốt cuộc là "Trộm" đồ của người ta bán, bị người ta gặp được sẽ xấu hổ, cũng rất đắc ý!
"Thật ra, chuyện này rốt cuộc cũng là lỗi của chính anh, ai bảo tay anh thiếu nợ, trộm đồ của tôi trước? Cái này gọi là báo ứng." Hoa Chiêu không khách khí nói.
Ít người rồi, lá gan của cô liền lớn rồi, cái gì cũng dám nói.
Đỗ Hãn Lương nhìn Hoa Chiêu đã bắt đầu nấu cơm, nhìn dáng người của cô, nghĩ đến 200 vạn sắp đến tay, chẳng những thành phẩm trở về rồi, hắn còn buôn bán lời không ít!
Tâm tình cũng khá hơn, không chấp nhặt với cô.
"Cô nói rất đúng, lúc trước là tôi làm sai trước, về sau cô làm những chuyện kia không sai." Đỗ Hãn Lương hào phóng thừa nhận: "Nếu như những chuyện này không phải phát sinh ở trên người tôi, tôi sẽ đặc biệt bội phục cô."
"Không, mặc dù hiện tại, tôi cũng rất bội phục cô, tôi chưa thấy qua một người phụ nữ nào hấp dẫn và lợi hại như cô, thế nào, làm nữ nhân của tôi được không?"
Làm chuyện như này, dưa hái xanh không ngọt, nếu như có thể thuyết phục Hoa Chiêu cam tâm tình nguyện, đương nhiên rất tốt.
"Anh có điểm nào tốt hơn so với Diệp Thâm? Vừa nghèo, lại xấu, làm việc chỉ biết đường ngang ngõ tắt, lần anh trộm đồ của tôi là chứng minh tốt nhất, lần trước trộm máy móc của tôi, lần này bắt cóc ông cậu của tôi, anh còn có chút tiền đồ nào nữa không?"
Bị một người phụ nữ mắng như vậy, tâm tình tốt của Đỗ Hãn Lương không còn chút nào.
Hoa Chiêu lại còn chưa nói xong: "Còn không có đầu óc, dễ dàng bị tôi lừa một cái táng gia bại sản, đi theo anh? Về sau không phải chạy trốn đến tận đẩu tận đâu thì là lang thang đầu đường xó chợ, cũng chỉ có Văn Tịnh để ý anh."
"Cô!" Đỗ Hãn Lương đứng lên.
Hoa Chiêu vẫn còn tiếp tục: "Ah, Văn Tịnh kỳ thật cũng không coi trọng anh, anh nếu cùng Diệp Danh so, cũng là nửa đầu ngón tay đều kém hơn! Cô ta bị mù mới có thể vừa ý anh."
Đỗ Hãn Lương đã vọt tới phía cô.
Ngoài tường Diệp Thâm lập tức kéo căng lưng, chuẩn bị nhảy vào.
Hoa Chiêu lại một thìa chỉ vào Đỗ Hãn Lương: "Muốn đánh tôi? Đợi cơm nước xong xuôi a!"
Lúc xỉ nhục người cô cũng không nhàn rỗi, hiện tại súp đã chuẩn bị xong, cô chuẩn bị làm mì.
Đỗ Hãn Lương lúc này mới kịp phản ứng, ngửi mùi hương trong không khí, bụng lập tức tạo phản rồi.
Bọn hắn đến Thượng Hải rất nhiều ngày, thẳng đến hai ngày trước mới động thủ.
Nhiều ngày như vậy, mấy người không ăn ở tiệm cơm, đều là ở chỗ này ăn cơm, bốn người đàn ông lớn, chỉ biết nấu bát mì, thỉnh thoảng ném hai cái lá bắp cải.
May mà bọn hắn còn biết cho muối.
Mà củ cải trắng cà chua đều là ăn sống đấy.
Hiện tại ngửi thấy được mùi thơm nồng nặc này, tức giận trong lòng Đỗ Hãn Lương lập tức không còn hơn phân nửa.
Nhìn lại Hoa Chiêu, một chút tức giận còn lại cũng không còn.
Cô đã thích nói, vậy cứ để cho cô nói vài lời a, giọng nói còn rất dễ nghe ~
Người đàn ông cao gầy cũng nhích lại gần, đứng ở cạnh nồi, chăm chú nhìn đồ ăn bên trong.
Ngoài tường thần kinh căng thẳng của Diệp Thâm cũng chậm rãi buông ra, hiện tại còn không phải lúc nên đi vào, người đàn ông cao gầy cách Hoa Chiêu quá gần rồi, nguy hiểm.
Người này rất cẩn thận, khẩu s.ú.n.g kia sau khi lấy ra vẫn chưa được cất trở lại, hắn luôn vuốt vuốt trong tay.
Nhìn như chơi đùa, nhưng họng s.ú.n.g thỉnh thoảng sẽ nhắm ngay Hoa Chiêu hoặc là Diêu Lâm.
Lại nhìn tốc độ cùng thủ pháp kia, Diệp Thâm đã biết đó là một người trong nghề.
Nếu anh không g.i.ế.c được trong một lần ra tay, Hoa Chiêu sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù Hoa Chiêu phản ứng nhanh nhẹn có thể né tránh, Diêu Lâm cũng xong rồi.
Mì sợi rất nhanh đã nấu xong, Hoa Chiêu nhanh chóng lấy cho Diêu Lâm một chén đi qua, tự tay đút cho ông ấy ăn.
Hiện tại đoán chừng Diêu Lâm đến sức lực đưa tay lên cũng không có, hơn nữa ông cũng nâng không nổi.
“Hãy tháo dây thừng trên tay chân ông ấy, yên tâm, chúng tôi như vậy trốn cũng không thoát." Hoa Chiêu vừa đút mì vừa nói.
Thời gian dài như vậy lại không buông ra, đoán chừng tay chân đều sẽ bị phế đi.
Đỗ Hãn Lương nhìn Diêu Lâm hình như đến khí lực ăn cơm cũng không có, phi thường yên tâm, đối với người đàn ông cao gầy gật đầu.
Người này lại không muốn động, hắn vội vàng muốn ăn mì đây này. Hơn nữa hắn từ trước đến nay cẩn thận, mặc dù là người chết, hắn cũng muốn cột lại.
Cho nên hắn ngồi yên không nhúc nhích.
Bọn hắn vì Đỗ gia làm việc, lại không nhất định cái gì cũng phải nghe theo Đỗ Hãn Lương đấy. Người phụ nữ này có câu nói được rất đúng, Đỗ Hãn Lương không có đầu óc không có năng lực. . .
Đỗ Hãn Lương nói mà không có người nghe, mặt mũi không xuống nổi, hắn âm trầm mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao gầy, hiện tại đến hạ nhân cũng xem thường hắn rồi!
"Các người không rảnh, tôi tự mình động thủ." Hoa Chiêu nói ra.
Một tô mì sợi ăn hết, Diêu Lâm rốt cuộc cũng cảm giác được mình có sức lực rồi, khả năng sẽ không c.h.ế.t được.
Lúc trước, ông cũng cho là mình không sống qua nổi hôm nay rồi.
Nếu không phải Hoa Chiêu đột nhiên đến, khả năng ông vừa mới đứt hơi mà c.h.ế.t rồi.
Diêu Lâm cúi đầu nhìn Hoa Chiêu, chỉ là đứa nhỏ này đến rồi, phải làm sao bây giờ à? Còn không bằng ông sớm c.h.ế.t đi! Hoa Chiêu mới yên lòng mà chạy.
Ông biết rõ, có ông ấy ở đây kéo chân, Hoa Chiêu dù là có thể trốn, cũng sẽ không trốn.
Đứa nhỏ này. . . .
Hoa Chiêu cầm bát để ở một bên, cúi đầu mở dây thừng trên chân cho Diêu Lâm.
Cô giống như không biết mở loại dây thừng này, mở cả buổi cũng không được, còn muốn thỉnh thoảng lại hỏi Đỗ Hãn Lương.
Đỗ Hãn Lương đã được dạy, loại nút thắt chuyên nghiệp này hắn ngược lại biết giải, vừa ăn cơm vừa chỉ huy Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu phí hết "Sức của chín trâu hai hổ" mới cởi bỏ được dây thừng trên tay trên chân Diêu Lâm.
Kỳ thật loại nút thắt trói người chuyên nghiệp này Diệp Thâm đã sớm đã dạy cho cô, đừng nói mở được, cô chính là dùng sức mạnh cũng có thể đem sợi dây thừng gân trâu này kéo đứt.
Nhưng phải giả heo ăn thịt hổ nha.
Quả nhiên, thấy bộ dạng tay chân vụng về của cô, Đỗ Hãn Lương cùng người đàn ông cao gầy kia không còn phòng bị cô nữa.
Cỡi dây, Hoa Chiêu lại đưa cho Diêu Lâm một bát mì lớn, để cho ông ấy tự mình ăn.
Diêu Lâm khàn khàn, thấp giọng nói: "Chính mình ăn đi." Ăn xong còn có khí lực mà chạy.
Ông mặc dù hiện tại có sức rồi, nhưng khẳng định cũng không chạy được, trốn không thoát.
Ông không thể liên lụy Hoa Chiêu, ông đến tạo cơ hội cho con bé chạy đi!
"Ông hãy ăn đi, hết thảy rồi cũng sẽ tốt thôi." Hoa Chiêu cầm chén kín đáo đưa cho ông, nói ra: "Ông đã quên lúc trước đối diện với Lý gia, chúng ta khó khăn bao nhiêu? Nhưng chúng ta đều sống sót”.
Diêu Lâm sửng sốt một chút, biết cô nói đến Lý Thế An. Lúc ấy Lý Thế An có tiền có thế, người đông thế mạnh, bọn hắn quả thật bị đẩy vào tuyệt cảnh.
Cuối cùng là dựa vào Tô Hằng hỗ trợ, dùng lực lượng lớn đem người dọn dẹp rồi.
Nhưng hiện tại nào có Tô Hằng?
"Tin tưởng cháu, chúng ta sẽ không có chuyện gì nữa, ăn mau." Hoa Chiêu hướng ông nháy mắt mấy cái, cầm bát nhét vào trong tay ông.
Diêu Lâm nhìn cô, chẳng lẽ có chuẩn bị ở sau?
Cũng đúng, con bé thông minh như vậy, Diệp gia cũng lợi hại như vậy. . . .
Diêu Lâm bưng bát lên bắt đầu ăn.
Đỗ Hãn Lương cùng người đàn ông cao gầy cũng không ăn hết, đều nhìn Hoa Chiêu.
Xác thực, Diệp gia rất lợi hại, cô tự tin như vậy, chẳng lẽ thực sự có chuẩn bị ở sau?
Người đàn ông cao gầy không ăn hết, buông bát cầm lấy súng, đi kiểm tra bốn phía.
Hoa Chiêu cúi đầu, che lại đáy mắt vui vẻ.
Có đôi khi quá cẩn thận cũng không tốt.
Cô giống như vô thức mà quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phương hướng của Diệp Thâm trừng mắt một cái.
Người cô đã đưa qua rồi, còn lại xem anh ấy rồi.
Về phần Đỗ Hãn Lương, giao cho cô thì tốt rồi.
Đêm càng khuya, trăng đã lên cao, với ánh đèn pin của Đỗ Hãn Lương, Diệp Thâm có thể thấy rõ nét mặt của cô.
Cô biết anh đến rồi? Cũng đúng, lỗ tai nhỏ thính như vậy, nhất định là nghe được cũng nhận ra âm thanh của anh lúc đến.
Phần ăn ý này làm cho đáy lòng anh mềm mại.
Người đàn ông cao gầy dần dần tiếp cận vị trí của anh, sau đó kiểm tra một phen, không phát hiện dị thường, quay người muốn đi nơi khác.
Ngay trong nháy mắt này, Diệp Thâm ra tay.
Một thanh đao nhỏ mà màu của nó còn tối hơn màn đêm, nhanh như chớp mà b.ắ.n về phía người đàn ông cao gầy.
Người đàn ông cuối cùng cũng nhận ra khi thanh đao đến gần, nhanh chóng né tránh.
Nhưng không còn kịp rồi.
Thanh đao cắm vào phía sau lưng hắn.
Bất quá không phải là vị trí nguy hiểm, hắn vừa cảm thấy may mắn, quay người đánh trả, liền phát hiện mình không thể động.
Tay đã nâng không nổi nữa, mà chân càng cứng ngắc.
Nỗi sợ hãi của hắn vừa trỗi dậy, trước mắt đã tối sầm, thẳng tắp mà ngã xuống đất.
Dụng độc gì đấy, Diệp Thâm tuyệt không kiêng kị. Anh làm việc, có đôi khi cũng không từ thủ đoạn.
Đỗ Hãn Lương đưa lưng về phía người đàn ông cao gầy, nghe được âm thanh hắn ngã xuống đất liền giật mình quay đầu lại, còn không đợi hắn nhìn rõ chuyện gì xảy ra, cái ót đã đau nhói lên, người cũng ngất luôn.
Diêu Lâm một ngụm mì sợi vừa kẹp lên, còn chưa đưa tới trong miệng, bưng chén ngơ ngác.
Lần này biến hóa quá nhanh, chỉ có vài giây, ông căn bản không phản ứng kịp.
Diệp Thâm từ ngoài tường nhảy đến.
Hoa Chiêu vui sướng mà bổ nhào qua, được Diệp Thâm tiếp được.
"Anh tại sao lại trở về à nha? Còn kịp thời như vậy!" Hoa Chiêu vui vẻ mà hỏi thăm.
Diệp Thâm chặt chẽ mà ôm cô, ngửi ngửi mùi hương trên tóc hương, hung hăng cọ xát, mới cảm thấy trái tim lạnh như băng lại nóng lên.
"Thật sự là một ngày không đem em nhốt ở bên người, đều không an lòng." Anh lẩm bẩm nói: "Sao có thể gây phiền toái như vậy."
"Còn không phải là vì anh!" Hoa Chiêu đã ở trong lòng n.g.ự.c anh cọ xát, ngửi thấy mùi hương thuộc về anh, lập tức cảm thấy cả người đều an tâm rồi.
"Nếu không phải gả cho anh, em có thể biết những người vừa lợi hại lại tàn nhẫn như vậy sao? Không phải bắt cóc thì là động súng."
Hoa Chiêu nũng nịu nói: "Nếu em gả cho người bình thường, gặp được nhiều lắm cũng chỉ là mấy cực phẩm, em một ngón tay. . ."
"Hả?" Cô còn nghĩ đến gả cho người khác? Diệp Thâm lập tức ngăn chặn miệng cô lại.
Diêu Lâm dời ánh mắt.
Ông tuy không thấy rõ người, cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng thân hình này ông nhớ rõ, là Tô Hằng.
Đã đuổi đến nơi đây rồi hả? Cũng quá có lòng rồi.
Thế nhưng mà cháu gái ông là phụ nữ có chồng ah, nhà chồng đối với con bé cũng không tệ lắm, con bé. . . .
Ai, được rồi, chuyện của người trẻ tuổi ông mặc kệ.
Diêu Lâm yên lòng ăn mì, từng ngụm từng ngụm ăn, ăn đến thoải mái vô cùng.
Sau khi thân mật một lúc, hơi chút giảm bớt nỗi khổ tương tư, Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm tách ra, xử lý chính sự.
"Người này xử lý như thế nào?" Hoa Chiêu đứng ở bên cạnh người cao gầy hỏi.
Bọn họ phải xử lý người này trước, về phần Đỗ Hãn Lương, chính là một tên vô dụng, tỉnh lại cũng không đủ gây sợ.
Diệp Thâm đem người lật qua, nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
"Anh nhớ ra rồi, không nghĩ tới là hắn." Diệp Thâm nói ra.
"Ai?"
“Một tên tội phạm bị truy nã gắt gao.” Anh nhìn về phía Đỗ Hãn Lương: "Không nghĩ tới hắn lại là người của Đỗ gia, thì ra là thế. . ."
Người này trong tay có vài mạng người, mà những người bị c.h.ế.t kia, trước kia chỉ cảm thấy không hề liên quan, hiện tại ngẫm lại, bọn hắn tựa hồ cũng đã cùng Đỗ gia có mâu thuẫn xung đột.
"Hắn còn có hai kẻ đồng lõa, anh đã nhìn thấy chưa?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm gật đầu, lúc anh tới vừa vặn trông thấy hai người kia đi ra ngoài.
"Vậy thì càng đúng hơn. Người ta nói rằng họ là một băng nhóm ba người chuyên gây án."
Hai người nói chuyện, người trên mặt đất đã tỉnh.
Cái kia cũng không phải độc trí mạng, chỉ là thuốc tê hiệu lực tức thời, nhưng hiệu quả ngắn.
"Vậy làm sao bây giờ? Giao cho cảnh sát?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm buông xuống suy nghĩ, nhìn người trên mặt đất."Đúng vậy, giao cho cảnh sát, để cho hắn khai ra những chuyện đã làm cho Đỗ gia."
Người trên mặt đất nghe xong, lập tức mở to mắt, nhìn về phía Diệp Thâm.
Người trong nghề từ thân hình và khí tức của một người có thể nhìn ra đối phương sâu cạn, người đánh lén hắn, dù đánh chính diện hắn cũng không phải là đối thủ.
Ánh mắt người đàn ông cao gầy trầm xuống, tay áo hất lên, trong tay có thêm một thanh d.a.o găm, nhanh chóng nâng lên.
Hoa Chiêu vừa muốn động thủ, đã bị Diệp Thâm túm đến sau lưng.
Sau đó anh cũng không có động tác khác.
Anh chỉ nhìn người cao gầy hung hăng đ.â.m thanh d.a.o găm vào cổ của mình.
Qua vài giây, ánh mắt người đàn ông cao gầy đã tan rã rồi.
Hoa Chiêu sửng sốt, tự sát?
"Ngược lại rất trung thành." Diệp Thâm nói.
Cũng thông minh.
Với những tội danh hắn đã phạm vào, vào tù cũng bị xử bắn, không có lựa chọn thứ hai. Hiện tại chết, sẽ được giải thoát, hơn nữa cũng bảo vệ người nhà.
"Loại người này, em có thể trông cậy vào bọn hắn dựa vào tín ngưỡng hoặc là tiền tài thuần phục ai sao?" Diệp Thâm giải thích cho Hoa Chiêu: "Rất có thể là Đỗ gia bắt được người nhà của bọn hắn, uy h.i.ế.p bọn hắn phục vụ."
Theo anh biết, trước kia có rất nhiều người dùng loại thủ đoạn này. Nhưng thời đại thay đổi, những người tâm thuật bất chính như vậy hầu hết đều biến mất.
Hoa Chiêu đã hiểu, dù sao cũng đều là chết, không bằng dùng cái c.h.ế.t của mình đổi cho người nhà an toàn.
"Đỗ gia, thật sự quá ghê tởm!" Cô nói ra: "Còn có hai người khác đâu rồi, đem bọn họ bắt lấy, để cho bọn hắn mở miệng? Em thấy lòng của bọn hắn có lẽ không kiên định như người này."
"Ừ, thử xem." Diệp Thâm nói.
Đây đúng là chỗ đột phá để đẩy ngã Đỗ gia.
Nhưng mà bọn họ cũng không đợi được hai người kia trở về.
Hai người từ khi cầm tiền trong tay Lưu Minh, nhạy bén mà vứt bỏ người theo dõi sau lưng sau đó chạy thoát.
Chạy. . . . .
"Nhị ca, chúng ta như vậy có phải là có chút không tốt lắm. . ." Tên mập mạp ôm tiền, có chút do dự mà hỏi thăm người đàn ông vẻ mặt khô khan bình thường.
Hắn chưa từng nghĩ tới phản bội đại ca, bọn hắn đã nói sống c.h.ế.t có nhau đấy.
"Chúng ta không phản bội hắn, chúng ta chỉ là mỗi người đi một ngả mà thôi, về sau cả đời không gặp nữa, cậu không cần phải lo lắng."
"Nha." Tên mập mạp được an ủi rồi, cả đời không gặp, cũng sẽ không bị đại ca trả thù, xác thực không cần lo lắng rồi.
Mà 200 vạn, đủ cho bọn hắn tiêu d.a.o cả đời.
"Nhưng là, sẽ không liên lụy đến người nhà của chúng ta?" Đây là lo lắng cuối cùng của hắn.
"A, Đỗ gia về sau khẳng định chẳng quan tâm những con tôm nhỏ như chúng ta rồi, chính hắn có thể sống sót hay không cũng không chắc."
Hắn thật sự cảm thấy Đỗ Hãn Lương quá ngu xuẩn, lại dám đánh chủ ý lên con dâu Diệp gia!
Diệp gia hiện tại như mặt trời ban trưa, hắn nhìn không thấy sao? Hơn nữa địa vị của Hoa Chiêu ở Diệp gia, chỉ cần hơi nghe ngóng chút đã có thể biết, nói là bảo vật trong lòng bàn tay cũng không quá phận.
Đỗ Hãn Lương thật sự là tìm đường chết.
Nhưng hắn cảm thấy đó là một cơ hội, là cơ hội thoát khỏi Đỗ gia. Cho nên lúc đại ca do dự có nên nhận nhiệm vụ này hay không, hắn đã khích lệ đại ca đã tiếp nhận.
Quả nhiên, hết thảy cũng rất thuận lợi, bọn hắn thuận lợi mà thoát khỏi gong xích trên người.
Về phần người nhà, hãy xem mệnh a.
"Đi mau." Hai người bước chân vội vàng, biến mất ở trong bóng đêm.
Người Lưu Minh cùng Diệp Danh gọi tới đã mất dấu hai người, lập tức có chút xấu hổ.
Cũng may bọn hắn phát hiện ký hiệu Diệp Thâm lưu lại, một đường đuổi tới bãi bỏ hoang.
Diệp Thâm nghe xong tình huống đã biết hai người này đã chạy.
Cũng đúng, loại người này sao có thể có lòng trung thành? Bọn hắn căn bản cũng không có trái tim.
Hoa Chiêu nghe xong, thầm nghĩ đến tiền của mình không còn! Lập tức bị chọc tức.
Đó là số tiền cô vất vất vả vả giằng co thật nhiều ngày mới đến tay đấy! Hơn nữa hai người làm công cụ vặn ngã Đỗ gia cũng không còn.
"Ah! Đỗ gia còn có kho tiền nào không? Rương châu báu gì đó? Em muốn trộm lại!" Cô tức giận nói.
Diệp Thâm buồn cười, bất quá sủng nịch nói: "Trở về anh sẽ hỏi thăm một chút."
"Còn có Đỗ Hãn Lương, làm sao thu thập hắn?" Hoa Chiêu hỏi.
Hiện tại người đã có mấy người Lưu Minh trông coi, mà Diêu Lâm đã ở trong một phòng khác đang đắp chăn của Đỗ Hãn Lương ngủ rồi.
Ông từ khi bị bắt tới, đã bị trói lại ở trong sân, không được ăn, không được ngủ, thiếu chút nữa c.h.ế.t cóng, hiện tại muốn đi trừ phi có người cõng.
Ngược lại cũng không phải là không có người cõng, bất quá lưng ông vừa dính vào gối đầu liền ngủ mất rồi.
Diệp Thâm cũng định xử lý xong Đỗ Hãn Lương lại đi.
"Ném xuống biển." Diệp Thâm nói.
Ánh mắt Đỗ Hãn Lương nhìn vợ anh, anh đã nhìn thấy. Hắn có tính toán gì, anh cũng đoán được.
Loại người này chỉ có ném xuống biển cho cá ăn mới có thể giải mối hận trong lòng anh!
Hoa Chiêu. . . . .
"Vẫn là lưu cho hắn một cái mạng a." Hoa Chiêu nói: "Ba người kia c.h.ế.t thì đã chết, chạy cũng đã chạy, tối thiểu Đỗ Hãn Lương vẫn còn. Sau đó tìm ra băng nhóm đã bắt cóc em trước đó để làm chứng, chuyện Đỗ Hãn Lương bắt cóc em cùng Diêu Lâm cũng đủ Đỗ gia uống một bình đấy."
Đỗ gia đã có nhân mạch cùng thủ đoạn như thế, giữ lại rất nguy hiểm, phải bắt được mỗi cơ hội cho bọn hắn một kích mới được.
Diệp biết cách làm của Hoa Chiêu mới là lý trí nhất đấy.
"Cũng được." Anh đứng dậy đi đến bên cạnh.
"Các người đều đi ra ngoài." Anh nói với những người trong phòng.
Mọi người liếc nhau, cái gì cũng chưa nói liền đi ra ngoài rồi.
Diệp Thâm muốn g.i.ế.c người? Loại người này g.i.ế.c thì giết, bọn hắn cái gì cũng không biết.
Diệp Thâm xác thực muốn, bất quá vợ nói cũng có đạo lý. Anh không thể thời thời khắc khắc đều mang theo cô trên người, vì vậy hãy tạo một môi trường an toàn cho cô ấy.
Diệp Thâm nhìn người vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, một cước giẫm xuống.
Dẫm nát chỗ hiểm của đàn ông.
Lại để cho hắn không thể nổi lên tâm tư không đứng đắn nữa. Về sau nên suy nghĩ đứng đắn lại!
Đỗ Hãn Lương đau mà tỉnh.
Người ngoài cửa lại liếc nhau, Diệp gia Nhị công tử còn có sở thích ngược đãi kẻ háo sắc?
Ân, cũng không có gì xấu.
Họ là những người chuyên bảo vệ gia đình của những quan chức quan trọng nên họ biết Diệp Thâm. Biết là biết, bọn họ sẽ không nói nhiều hơn một lời, cho nên Diệp Thâm không sợ bại lộ thân phận.
Đỗ Hãn Lương tỉnh, nhưng trong phòng không có ánh sáng, hắn cũng không biết người đánh mình là ai.
Hơn nữa tàn nhẫn như vậy!
"Dừng tay! Anh biết tôi là ai không? Anh nhất định phải chết!" Hắn cắn răng hô.
Diệp Thâm không ngừng lại, chân tiếp theo lại đạp ở trên đầu gối của hắn.
"Rắc rắc rắc" vài tiếng giòn vang, xương bánh chè không biết đã vỡ ra bao nhiêu mảnh.
Hoặc là bột phấn?
Đỗ Hãn Lương miệng mở rộng trừng lớn mắt, đã không phát ra được bất kỳ âm thanh gì rồi.
Diệp Thâm lại còn chưa có ngừng, anh lại dẫm nát một cái xương bánh chè bên kia của Đỗ Hãn Lương.
"Rắc rắc rắc".
Làm cho Đỗ Hãn Lương nửa đời sau không làm được đàn ông, còn phải ngồi xe lăn, trong lòng anh mới thoải mái chút ít.
Diệp Thâm lại không liếc hắn một cái, quay người đi ra ngoài rồi.
Một đoàn người cũng chuẩn bị xuất phát, bất quá là chia nhau đi.
"Người giao cho các người, hắn đã làm nên trò gì các người cũng đã tận mắt nhìn thấy, đừng cho Đỗ gia đem người kéo ra." Diệp Thâm nói với người giám hộ.
"Biết rõ." Đối phương nghiêm túc gật đầu.
Bọn hắn đương nhiên sẽ đứng về phía chính nghĩa.
Người Đỗ gia đã làm ra loại chuyện ác này, phải tiếp nhận trừng phạt.
Bọn hắn mang theo Đỗ Hãn Lương cùng t.h.i t.h.ể người đàn ông cao gầy đi nha.
Lưu Minh mang theo Diêu Lâm đi.
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu một mình hành động.
Đợi hai người trở lại nội thành, về đến phòng khách sạn của Diệp Thâm, sắc trời đã có chút sáng.
"Mệt mỏi quá." Hoa Chiêu ném người xuống giường không muốn dậy.
Ngày hôm nay, việc tốn thể lực không làm bao nhiêu, nhưng cũng quá phí sức rồi.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy rằng có thể không thể ra khỏi bãi bỏ hoang kia rồi, và cô sẽ đồng quy vu tận với ba người mang súng.
Cô cũng không phải là bất khả xâm phạm, tốc độ cũng không nhanh hơn viên đạn.
Trong nháy mắt đó, cô nghĩ tới bọn nhỏ, nghĩ tới Diệp Thâm, nghĩ tới mấy năm trọng sinh này, cuộc sống gia đình thật tốt. . . .
Tốt mới không nỡ.
Cũng may, lại một lần nữa vượt qua nguy cơ một cách bình an, chuyện này cũng phải cảm tạ chồng cô.
"Anh tới, hôn một cái." Hoa Chiêu đột nhiên mở mắt ra nói với Diệp Thâm.
Diệp Thâm cho rằng cô muốn ngủ rồi, đang muốn đắp chăn cho cô.
Vốn tưởng rằng buổi tối hôm nay không có quyền lợi. . .
Hiện tại loại chuyện tốt này rơi xuống, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Anh cúi xuống ôm lấy người vợ nhỏ bé khiến anh mong nhớ ngày đêm, càng hôn càng không thể buông ra.
Hoa Chiêu cũng thấy chưa đủ, giãy giụa một cái chớp mắt nỉ non nói: "Chúng ta đi phòng tắm."
.
Tắm rửa sạch sẽ mới Hương Hương.
Hơn nữa Hoa Chiêu phát hiện, Diệp Thâm hình như đặc biệt rất thích những nơi độc lạ như phòng tắm, thư phòng, phòng bếp, trên xe.
Chỉ là trước kia bọn họ không có cơ hội, ba cái bóng đèn nhỏ vẫn luôn vây quanh cô.
Cho nên phàm là có một cơ hội, bọn họ đều sẽ không bỏ qua.
Được rồi, cô thừa nhận, cô cũng rất thích.
Sự mệt mỏi trong ngày dường như tan biến trong phòng tắm, hai người một chút cũng không biết mệt mỏi, cũng không cảm thấy thời gian trôi qua.
Thẳng đến khi bị chuông điện thoại cắt đứt.
Diệp Thâm vốn không muốn nhận, nhưng tiếng điện thoại reo không ngừng.
Anh nghĩ đến cái gì, rốt cuộc cũng dừng lại bình tĩnh trong chốc lát, mới cầm lấy điện thoại.
"Những người ở khách sạn nói em đang ở trong phòng, tại sao lâu như thế mới nghe?" Diệp Danh thuận miệng hỏi.
Hỏi xong anh liền hối hận!
"Bận rộn." Quả nhiên, giọng của Diệp Thâm có chút ám ách không bình thường.
"Khục." Tính ra do anh lắm miệng, Diệp Thâm nhất định là đang bận hoàn thành nhiệm vụ mà anh nhắn nhủ!
"Đã nhận được Đỗ Hãn Lương, anh sẽ xử lý." Diệp Danh nói ra: "Hai người lúc nào mới trở về?"
"Qua vài ngày." Diệp Thâm nói.
Ở bên ngoài, vợ anh 24 tiếng đồng hồ đều là của anh đấy, nhưng về đến nhà, chỉ có buổi tối là của anh đấy, không đủ.
"Khục, trở về cũng không chậm trễ em hoàn thành nhiệm vụ, 3 ngày sau phải trở về, tiểu Thư sắp kết hôn." Diệp Danh nói.
Nếu không phải vì vậy, anh cũng sẽ không gọi cú điện thoại này, chỉ sợ hai người nhàm chán này đã hoàn toàn quên mất chuyện Diệp Thư.
Rốt cuộc cũng là chuyện đại sự của Diệp Thư, Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm không đến, con bé sẽ tiếc nuối đấy.
Hoa Chiêu nằm ở trong n.g.ự.c Diệp Thâm, Diệp Danh không nói, cô thật đúng là đã quên. . . .
Vốn không muốn trở lại thủ đô nhưng Diệp Thâm nghe thế liền nói: "Được."
Bên kia Diệp Danh lập tức cúp điện thoại, đến câu gặp lại cũng chưa nói.
Xấu hổ ~
Cửa ra vào đột nhiên ló ra một cái đầu nhỏ, Cẩm Vân ghé vào trên khung cửa, nghiêng đầu mà hỏi thăm anh: "Bác cả, bác gọi điện thoại cho mẹ sao? Mẹ lúc nào sẽ trở về?"
Cẩm Văn chỉ mới hơn 2 tuổi, bộ dáng kết hợp được hết ưu điểm của Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, xinh đẹp giống như một tiểu tinh linh.
Bình thường cũng im lặng đấy, không dính người không bướng bỉnh, cũng không giống Thúy Vi bốn phía làm nũng làm ngưới lớn ưa thích.
Nhưng Diệp Danh phát hiện con bé đặc biệt nhạy cảm, con bé cũng không phải là không dính người, chỉ là có chút giống Diệp Thâm, từ nhỏ đã rất độc lập rất hướng nội, cái gì cũng để trong lòng mình.
Tựa như lần này, Vân Phi cùng Thúy Vi thỉnh thoảng mới có thể nhớ tới hỏi người trong nhà mẹ lúc nào mới trở về.
Cẩm Văn lại một ngày hỏi nhiều lần.
Còn đặc biệt thông minh, vừa thấy anh gọi điện thoại đã hỏi có phải là gọi điện thoại cho mẹ con bé hay không.
Nhìn đôi mắt nhỏ đang tràn đầy chờ mong, tim Diệp Danh đã muốn hóa thành nước rồi.
"Thật là tiểu bảo bối làm cho người ta đau lòng." Anh ôm Cẩm Văn lên hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, nói cho bé biết tin tức tốt: "Mẹ con tối đa 3 ngày sau sẽ trở lại rồi."
Cẩm Văn lập tức toét ra cái miệng nhỏ nhắn mà cười, ôn ôn nhu nhu mà ngọt đến đi thẳng vào lòng người.
Không giống Thúy Vi, một lần cười rộ lên thì cả phòng đều là tiếng cười của con bé.
Đều là mấy bảo bối đáng yêu.
Ai nha, anh thật muốn ôm một đứa về nhà nuôi!
Haizz, hi vọng lúc này Diệp Thâm cũng ra thêm chút sức, lại để cho Hoa Chiêu sinh thêm mấy đứa.
Sinh nhiều hơn, con bé cũng không thể chú ý hết rồi, anh liền có cơ hội. . .
Trước khi anh chưa từng nghĩ tới cướp con nhà người ta. . . Hiện tại anh cũng không muốn! Anh chỉ là, hỗ trợ chăm sóc!
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu không đợi đến ngày thứ ba mới trở về, bất quá đã quyết định phải về thủ đô, Diệp Thâm còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
Đầu tiên muốn đem quần áo thay đổi.
Anh bây giờ vẫn đang ăn mặc theo phong cách của Tô Hằng.
Anh mang theo Hoa Chiêu ngồi máy bay quân đội trở về, trực tiếp hạ cánh ở đại viện ngoại thành thủ đô.
Diệp Thâm xuất hiện ở chỗ này đã vô cùng an toàn rồi, người nơi này nếu muốn ra nước ngoài, đều phải chờ phê duyệt, hơn nữa bình thường sẽ không thông qua, không cho phép xuất ngoại.
Hoa Chiêu cũng mới nhớ tới, ở chỗ này cô còn có một nhà.
Sau khi về nước cô còn chưa tới đây nhìn xem, cũng không biết vườn rau xanh hoang phế thành cái dạng gì rồi.
Hai người một trước một sau mà đi vào, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ đã làm cho đám người yên tĩnh lại.
Hoa Chiêu nhìn các cô cũng rất kinh ngạc đấy, trước kia trong vườn hoa này chỉ có mấy chọ dâu trên lầu, hiện tại lầu trên lầu dưới đấy, đều có, mọi người tụ cùng một chỗ phơi nắng, còn cười cười nói nói vui vẻ hòa thuận đấy.
Trước kia cũng không nhìn thấy cảnh tượng này.
Xem ra thời đại tiến bộ cũng ảnh hưởng đến đây, và ranh giới giữa lính nông thôn và lính thành thị không còn rõ ràng nữa.
"Ai nha, Hoa Chiêu đã trở lại rồi!" Chị dâu Vương cười lớn đi tới: "Nghe nói cô xuất ngoại đi học rồi! Đây là được nghỉ rồi hả?"
Hoa Chiêu lấy danh nghĩa đến trường để rời đi đấy, về sau thi lên đại học, ra nước ngoài học, co cũng không trở về cùng các cô ấy nói một tiếng.
Đây không phải là nói, đó là khoe khoang.
Nhưng cô không nói, nhóm chị dâu bọn họ cũng sẽ nghe ngóng, cũng không phải tin tức cần giữ bí mật gì, sau khi nghe ngóng đã thăm dò được rồi.
Lúc ấy cái không khí kia. . . . .
Cũng may mấy năm qua đi, vẻ ghen tỵ trước kia đã sớm không còn.
"Chị Vương, đã lâu không gặp ah! Em cũng rất nhớ chị." Hoa Chiêu nhiệt tình mà nói chuyện với chị ấy vài câu, sau đó trả lời vấn đề trước đó: "Em không phải nghỉ hè, em đã tốt nghiệp."
"Ai nha! Đã tốt nghiệp! Những người được xuất ngoại đi học như cô đấy, sau khi trở về sẽ nhận được công tác tốt luôn à?" Chị Vương hâm mộ nói.
“Haha, em còn đang chờ phân phối, em còn không biết đây này.” Hoa Chiêu không dám nói mình cự tuyệt công tác bên trên phân phối, định đem làm "Hộ cá thể".
Vậy thì một giờ sau cô cũng không thể rời khỏi công viên nhỏ này.
"Chị dâu, về thăm nhà một chút." Cô nói ra.
"Đi một chút đi, tôi đi với cô trở về, vừa vặn có một chuyện muốn nói cho cô." Chị dâu Vương nói ra.
"Dạ." Hai người đi về nhà.
Trước khi Hoa Chiêu rời đi đã nhìn thoáng qua Tô Nguyệt đứng ở giữa đám người, mấy năm qua đi, cô ta cũng là một cô gái lớn rồi, không, hoặc đã là cô vợ nhỏ rồi?
Trong tay cô ta ôm một đứa bé mấy tháng, bên cạnh có một bé trai có chút gầy yếu, Hoa Chiêu nhìn ra hình như là Tô Hạo.
Cũng may, thằng bé tốt xấu gì cũng trưởng thành!
Cô nhịn không được mà tò mò hỏi: "Chị dâu, Tô Nguyệt ôm đứa nhỏ nhà ai vậy? Cô ta đã kết hôn? Có phải gả cho người trong nội viện chúng ta?"
Nếu như là anh trai Tô Nguyệt lại kết hôn sinh con, vậy đứa nhỏ đã có mẹ, không cần cô ta trông. Cô ta cũng không có tư cách ở lại chỗ này rồi, trừ phi mẹ lại không còn. . . .
Anh của cô ta mệnh đâu thể cứng như vậy?
Cho nên khả năng lớn nhất chính là Tô Nguyệt gả cho người trong nội viện này.
"Ai, nhanh đừng nói nữa." Chị dâu Vương hạ giọng nói: "Đã bị cô đoán trúng rồi, đứa bé kia chính là Tô Nguyệt sinh đấy! Cô ta ah, gả cho Vương Hải trên lầu rồi."
Chị Vương nhìn thoáng qua Diệp Thâm luôn đứng bên cạnh Hoa Chiêu: "Vương Hải là ai, về nhà hỏi người đàn ông nhà cô là biết."
Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Thâm, phát hiện anh nhíu mày lại một chút rồi lại buông ra.
Xem ra Vương Hải này có chuyện ah.
Chị dâu Vương dẫn Hoa Chiêu về nhà, tiến vào nhà Hoa Chiêu liền đoán được, chị dâu Vương tại sao phải cùng cô trở về.
Trong sân nhà cô vậy mà mọc đầy nhà kính.
Trước khi cô rời đi bộ dạng nó đâu như vậy.
"Cái nhà kính này là chị làm đấy." Chị dâu Vương có chút ngượng ngùng nói.
Hoa Chiêu nhìn vào sân nhà chị dâu Vương, thấy bên trong cũng đầy nhà kính.
Thấy trên mặt Hoa Chiêu không có biểu lộ tức giận, chị dâu Vương thở phào tiếp tục nói: "Là như thế này, cái nhà kính mà em lưu lại lúc đầu, trồng một số loại rau củ quả, không phải lúc đó chị hỗ trợ thu sao, sau đó chị liền phát hiện, cái nhà kính này thực sự là đồ tốt!"
Chị dâu Vương mặt mày hớn hở nói: "Mùa đông muốn ăn rau quả tươi rất khó khăn ah! Em lại dạy cho chị cách trông nom, chị nghĩ rằng tay nghề này không thể lãng phí, mà chỗ đất này cũng không thể lãng phí, chị liền tiếp tục trồng. . . Chính mình ăn không hết liền vụng trộm đi bán.
"Em chờ, chị đi lấy tiền!" Chị dâu Vương nói xong bước chân vội vàng trở lại nhà mình.
Hoa Chiêu nghe hiểu rồi, đây là dùng nhà kính của cô muốn chia hoa hồng cho cô? Không sai ah, cô cái gì cũng không làm, chỉ an vị chờ lấy tiền rồi.
Cô cùng Diệp Thâm vào nhà, tìm được chìa khoá trước đó đã lưu lại ở một góc bí mật, mở cửa phòng.
Thông gió ngay lập tức.
Cô mấy năm này không ở đây cũng không nhờ chị dâu Vương giúp cô trông nhà. Nhà của cô, cô không muốn người khác tùy tiện ra vào.
Hai người vừa mở ra tất cả cửa sổ, chị dâu Vương liền mang theo một cái túi đi vào.
Cô ấy cũng là người sảng khoái, vừa vào nhà đã đem tiền trong túi đều đổ xuống trên mặt bàn, mấy xấp 10 đồng đấy, mấy 2 đồng 5 đồng đấy, còn có một đống tiền hào.
Còn có một quyển sổ sách.
“Chị sẽ nói cho em vườn nhà em trồng được bao nhiêu rau củ, bán được bao nhiêu tiền trước.” Chị dâu Vương mở sổ ra, chỉ cho Hoa Chiêu xem.
Từ mùa xuân sau khi cô rời đi, chị dâu Vương liền hành động rồi, dựng nhà kính lớn, trồng rau củ, mùa hè mặc dù đưa ra thị trường sớm hơn một tháng nửa tháng, nhưng chị ấy cảm thấy có thể kiếm được tiền, nên đã làm luôn!
Không nghĩ tới thật đúng là buôn bán lời không ít tiền.
Bất quá ngay từ đầu vẫn ít, số lượng cũng nhỏ, lúc ấy chị chỉ dám dựng hai cái nhà kính.
Những cái khác là chậm rãi dựng lên.
Sau khi đất nước mở cửa mới chính thức kiếm được tiền, tùy tiện chào giá, không cần che giấu, sẽ không sợ bị bắt đi.
"Tổng cộng 3563 đồng 8 mao tiền." Chị dâu Vương tính toán con số cuối cùng: "Nhưng mua vải nhựa plastic tổng cộng dùng 423 đồng. Còn lại đều ở đây rồi, cho em."
Hoa Chiêu đợi cả buổi không thấy chia tiền, sững sờ: "Đều cho em? Chị thì sao? Chờ em nói phần phân chia sao? Vậy thì. . ."
"Đừng đừng đừng!" Chị dâu Vương lập tức khoát tay: "Chị chỉ hỗ trợ em trồng, hỗ trợ em bán, sao có thể lấy tiền! Em chỉ cho chị tay nghề này, chị ở nhà cũng dựng nhà kính, cũng kiếm được số tiền như vậy, chị đã đủ hài lòng!"
Hơn 3000 đồng ah, cô ấy không có công tác, đã cho rằng cả đời mình cũng không kiến nổi số tiền này!
Nhưng Hoa Chiêu đã mở ra cho cô ấy một cánh cửa mới, để cho cô ấy phát hiện một thế giới mới.
Lúc này mới hơn 2 năm, cô ấy đã buôn bán lời nhiều như vậy, tương lai còn có nhiều lần 3000 đồng như vậy còn chờ cô ấy.
Cô ấy bây giờ địa vị ở nhà chồng, ở nhà mẹ đẻ, ở trước mặt chồng, trước mặt con cái, quả thực là vương giả!
"Chị dâu thật sự cảm ơn em!" Chị dâu Vương đột nhiên đỏ vành mắt: "Đừng nói chỉ có một chút việc kia, không chỉ đem hết số tiền bán được rau củ trong sân nhà em cho em, dù là đem một phần tiền kiếm được do bán rau củ trong sân nhà chị cho em, chị cũng nguyện ý!
"Em đã giúp chị được sống có tôn nghiêm!"
Thấy cô ấy thật sự thành tâm, Hoa Chiêu không tiếp tục cự tuyệt, cười nhận lấy tiền của cô.
Chị dâu Vương cũng an tâm rồi, kìm nước mắt cười lên: "Diệp Thâm đây là vừa làm nhiệm vụ trở về sao? Cũng không biết nhiệm vụ gì mà đi lâu như vậy. . . Vậy hai ngươi cứ nói chuyện tán gẫu, chị về nhà!"
Cô ấy tuy không biết từ "Đem làm bóng đèn" này, nhưng cô ấy biết rõ chuyện này.
Người ta là vợ chồng trẻ xa cách lâu ngày gặp lại, cô ấy xem náo nhiệt làm gì.
Hoa Chiêu nhìn sổ sách cười đến vui vẻ, những người đáng yêu vẫn còn rất nhiều.
"Anh đói bụng." Diệp Thâm đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, cọ cọ vào tóc của cô nói ra.
"Đói bụng cũng phải quét dọn vệ sinh trước mới có thể làm cơm, nồi chén đã vài năm không chùi rửa, tất cả đều là bụi." Hoa Chiêu nói.
"Trên giường phủ một tấm ga, xốc lên sẽ không còn bụi rồi." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu. . . . Hoá ra là muốn ăn cô!
"Không được, chúng ta dọn dẹp một chút rồi còn về nhà." Hoa Chiêu lầm bầm nói.
Diệp Thâm chỉ là qua nơi này lộ cái mặt, lát nữa còn phải về tứ hợp viện đấy.
Tránh khỏi đến lúc đó cô mang thai, những người này lại nghi thần nghi quỷ nói này nói kia.
Đêm qua bọn họ không dùng biện pháp, hiện tại khách sạn cũng chưa có dịch vụ thu phí tri kỷ.
Mà thân thể cô đụng một cái liền mang thai, vừa rồi lại không phải kỳ an toàn.
Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.
"Không kém chút thời gian này, trở về sẽ không có thời gian." Diệp Thâm nói xong, đem cô ôm vào phòng ngủ.
Hoa Chiêu căn bản kháng cự không được.
Được rồi, cũng không muốn kháng cự.
Sau khi trời tối, hai người cuối cùng trở về nhà bên kia.
Nhìn thấy cô, ba bảo bảo đều sững sờ.
"Mẹ! ~" Cẩm Văn phản ứng đầu tiên, vui vẻ chạy tới.
Dù sao mấy ngày nay bé không có việc gì liền nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, chờ mong bóng dáng của mẹ sẽ xuất hiện ở chỗ đó.
"Ah! ~" Vân Phi lại nhào về phía Diệp Thâm, bất quá tiểu gia hỏa còn rất cẩn thận, kích động như vậy mà không có lỡ miệng.
Diệp Thâm xoay người, bế thằng bé lên.
Thật là một cậu bé ngoan, có thiên phú tham gia quân ngũ!
Anh không hi vọng con gái mình sẽ tham gia quân ngũ trong tương lai, nhưng Vân Phi, phải đưa vào rèn luyện một chút!
Về phần thằng bé muốn ở bên trong cả đời, hay là như bác cả của nó ở vài năm rồi đi ra, đến lúc đó sẽ theo ý của nó.
Thúy Vi cũng chạy đến trước mặt Hoa Chiêu, ôm bắp đùi cô, nghi hoặc mà nhìn Diệp Thâm.
"Mẹ, chú này nhìn có chút quen mắt ah."
Diệp Thâm hiện tại mặc một thân quân trang, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy mấy bảo bảo tuy kích động, nhưng anh khắc chế lấy chính mình, chỉ có ánh mắt long lanh đã nói lên anh đang rất vui vẻ.
Anh phải nỗ lực để cho bọn nhỏ phân biệt được đâu là Diệp Thâm, đâu là Tô Hằng.
Chỉ ngoại trừ Vân Phi biết rõ chân tướng thì không cần.
"Nhìn quen mắt sao? Bởi vì khi còn bé con đã nhìn hình ah." Hoa Chiêu vuốt đỉnh đầu Thúy Vi vừa cười vừa nói: "Đây là ba ba ah."
Kể từ khi biết Diệp Thâm tham gia loại nhiệm vụ này, trong nhà chỉ vẹn vẹn có mấy tấm ảnh của Diệp Thâm cũng đã bị Hoa Chiêu cẩn thận giấu kỹ rồi.
Chỉ là lúc bọn nhỏ khi còn bé muốn ba ba, cô mới đưa ra đưa cho bọn chúng nhìn xem.
Xuất ngoại hai năm qua bọn nhỏ đến ảnh chụp cũng chưa thấy qua, ấn tượng đối với ba ba có chút mơ hồ.
"Ba ba. . ." Thúy Vi ngơ ngác nhìn Diệp Thâm nửa ngày, cuối cùng đem anh và người trong mấy tấm ảnh chụp trong trí nhớ liên hệ lại với nhau, lập tức bổ nhào qua ôm lấy đùi Diệp Thâm: "Ah! Ba ba ~ "
Con bé khóc lớn.
Diệp Thâm cũng đem con bé bế lên, để con bé đem cái đầu nhỏ nằm ở cổ của anh.
Vân Phi cũng ép xuống, ghé vào bên kia.
Cái động tác quen thuộc này, hơi thở quen thuộc này, cảm giác quen thuộc, lập tức khơi gợi lên ký ức xa xôi của Thúy Vi, con bé rốt cuộc cũng xác định người này thật sự là ba ba của mình.
"Oa ~" nhưng con bé lại càng khóc dữ dội hơn rồi.
Diệp Thâm cũng bị con bé khóc đến đáy mắt đỏ lên.
Diệp Danh đứng ở một bên, có chút ghen tỵ. . . . Cũng là hơn hai năm không gặp, lúc tiểu gia hỏa vừa từ nước ngoài trở về gặp anh, cũng không ủy khuất như vậy.
Cẩm Văn chỉ ôm cổ Hoa Chiêu, tò mò nhìn anh chị cùng "Ba ba" .
Trong trí nhớ của bé không có một chút sự tồn tại nào của "Ba ba", ngược lại cũng không kích động.
Chỉ có điều. . . .
"Mẹ, chú này, không, ba ba nhìn rất giống chú Tô ah." Bé nói ra.
"Khục khục khục!"
Người khác nghe được câu này không có phản ứng gì, chỉ có Diêu Lâm cũng ở một bên, thiếu chút nữa đem mình sặc chết.
Mà Diêu Khôn, cũng bị hù chết.
Nhắc đến ai không nhắc, lại nói đến Tô Hằng làm gì. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận