Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 242


Hạ Kiến Ninh nhận được lời mời, rất vui vẻ mà tới rồi.
"Cục diện này là do anh làm sao?" Hoa Chiêu đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
Mắt Hạ Kiến Ninh quét qua bốn phía thoáng một phát, nhìn cô cười: "Làm sao có thể?"
Hắn làm sao có thể thừa nhận? Tấm gương Hạ Lan Lan m.á.u chảy đầm đìa kia kìa.
"Yên tâm, xung quanh không có máy ghi âm." Hoa Chiêu nói ra: "Chúng ta có thể nói thẳng."
"Không có khả năng." Hạ Kiến Ninh cười nói.
Hắn không tin.
Hoa Chiêu cũng cười, xác thực, trong ngăn kéo dưới bàn này đang có một máy ghi âm đang làm việc.
Hạ Kiến Ninh nếu nhận biết. . . .
Được rồi, hắn không ngốc.
"Anh muốn mua nhân sâm?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Kiến Ninh hào phóng thừa nhận: "Tốt nhất là trăm năm đấy."
"Không bán." Hoa Chiêu nói ra.
Hạ Kiến Ninh dừng lại một chầu: "Giá tiền có thể thương lượng. . ."
"Không thương lượng." Hoa Chiêu dứt khoát nói.
Hạ Kiến Ninh sửng sốt: "Vậy làm sao bây giờ? Diệp Hưng cùng Diệp Đan, cũng không quan tâm nữa sao?"
"Tôi có tiền." Hoa Chiêu nói ra: "Đủ chuộc bọn hắn rồi."
Hạ Kiến Ninh nháy mắt: "Tôi nghĩ cô không đủ tiền."
Hắn xác thực nghĩ như vậy đấy, bằng không thì sẽ không thiết kế trận này.
Nếu như Hoa Chiêu không thiếu tiền, hắn sẽ không mua được nhân sâm, vậy hắn làm ra trận này làm gì?
Là vì gài bẫy Diệp Hưng cùng Diệp Đan?
Bọn hắn còn không xứng!
Hoa Chiêu ngược lại có chút nghi hoặc: "Lúc tôi ở nước ngoài, đã nói với anh tôi có rất có tiền ah, tôi có rất nhiều bất động sản đây này."
"Đó là ở nước ngoài, hơn nữa là bất động sản, muốn chuyển sang tiền mặt sẽ không dễ dàng như vậy, các người cần phải có thời gian." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Nhà nước cho dù cho Diệp gia thời gian, để cho bọn hắn huy động tiền lấp lại lỗ thủng, nhưng cũng sẽ không cho quá lâu.
Bằng không thì kẻ dưới sao có thể phục tùng?
Diệp gia càng muốn cứu Diệp Hưng cùng Diệp Đan, nhất định phải càng huy động nhanh hơn.
Kỳ thật hắn không ngại bại lộ cái bẫy này là mình thiết kế đấy.
Bọn hắn biết rõ thì thế nào, cũng không có chứng cớ.
Về phần oán hận hắn, làm như không có chuyện này, Diệp gia có thể thích hắn vậy.
Cho nên, thù nhiều không nương tay.
Hắn chỉ tiếc nuối chuyện này lộ ra quá sớm, 480 vạn quả nhiên không đủ.
Làm sao lại lộ ra vậy? Nghe nói là Hoa Chiêu nhìn ra túi của Diệp Đan không bình thường đấy.
Tâm tư tỉ mỉ như vậy.
"Cô thực sự có nhiều tiền như vậy?" Hắn đánh giá Hoa Chiêu, hiếu kỳ nói.
Xem ra điều tra của hắn còn chưa đủ triệt để.
"Anh đến cùng có bao nhiêu tiền?" Hoa Chiêu hỏi Hạ Kiến Ninh.
"Ha ha." Hạ Kiến Ninh cười không nói.
Hoa Chiêu cũng cười cười không trả lời.
"Tốt rồi, anh có thể đi rồi, tạm biệt." Hoa Chiêu nói ra.
Hạ Kiến Ninh sững sờ, cho nên gọi hắn đến một chuyến là. . .
"Là nói cho anh biết, tôi có tiền, anh bận rộn không công rồi." Hoa Chiêu cười nói: "Kinh ngạc không? Ngạc nhiên chứ?"
Hạ Kiến Ninh yên lặng nhìn cô vài giây, cười cười, nho nhã lễ độ mà đứng dậy cáo từ.
Giống như một chút cũng không tức giận.
"Thân thể của hắn hình như đã tốt lên rất nhiều, so với mấy tháng trước thì nhìn thấy tốt hơn nhiều." Người đi rồi, Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh gật đầu: "Lý Mộc nghiên cứu ra cách điều chế mới."
"Thật sự lợi hại ah. . ." Hoa Chiêu nói ra: "Người này, chúng ta có thể kéo về hay không?"
Hạ Kiến Ninh lừa được Diệp gia một vố, Diệp gia không làm chút gì đó sao?
Nếu như có thể xúi giục tâm phúc của Hạ Kiến Ninh, nét mặt của hắn không biết có thể bĩnh tĩnh như vừa rồi hay không.
Diệp Danh chậm rãi lắc đầu: "Hai người bọn họ là bạn từ nhỏ, bất quá, anh có thể thử xem."
"Bất quá chuyện này phải xem ở em rồi." Diệp Danh nói ra: "Lý Mộc này là người si mê y thuật, phải có đồ vật gì đó đáng giá để hắn phản bội lại tình nghĩa nhiều năm."
"Rượu thuốc?" Hoa Chiêu nói ra.
"Không đủ." Diệp Danh nói: "Bọn hắn khẳng định đã sớm lấy được không ít rượu thuốc để nghiên cứu, hiện tại rượu thuốc trên thị trường mắc như vậy, kỳ thật đều là Hạ Kiến Ninh nâng lên, hắn đã dùng một cái giá lớn để thu mua rượu thuốc."
Chợ đêm bán ra rượu thuốc, 99% đều tiến vào túi Hạ Kiến Ninh.
Diệp gia không phân rượu thuốc nữa, cũng có một phần là do nguyên nhân này.
Thì ra là thế.
“Vậy thì em sẽ nghĩ xem nên mang ra cái gì.” Hoa Chiêu nói.
Xúi giục Lý Mộc, đương nhiên không chỉ là muốn cho Hạ Kiến Ninh "Đẹp mắt", cũng là bởi vì y thuật của người này rất cao minh, cô muốn dùng một lát. . . . .
... .
Chọc tức Hạ Kiến Ninh xong, Diệp Danh về nhà, ngày hôm sau đã đưa 480 vạn đi ra.
Hạ Kiến Ninh bên kia cũng nhận được tin tức.
Hắn đột nhiên cười cười, hắn tin Hoa Chiêu có tiền, có rất nhiều tiền, nhưng cô lại không lấy ra cứu Diệp Hưng cùng Diệp Đan.
Thật sự là lòng dạ hẹp hòi.
Đột nhiên có chút cân bằng rồi.
Người Diệp gia cô cũng không cứu, vậy đối với hắn không có chút lòng đồng tình nào, hình như cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.
Lý Mộc ở một bên bực bội mà gãi gãi đầu: "Thật sự là dầu muối không vào, thủy hỏa bất xâm. Làm sao bây giờ? Không được, anh hãy phái người đi trộm a!"
Cầu cũng không được, mua cũng không được, lừa gạt cũng không được, ép buộc cũng không được, đến cùng như thế nào mới có thể lấy được?
"Tôi sai rồi." Hạ Kiến Ninh hiếm khi mà thở dài, còn thừa nhận chính mình sai rồi.
Lý Mộc tò mò hỏi: "Cái gì sai rồi?"
"Lúc đầu tôi không nên đào nền nhà Diệp gia đấy, về sau càng không nên để cho Hạ Lan Lan làm như vậy, không có hai chuyện này, quan hệ của chúng tôi khả năng còn có chỗ trống, cô ấy không phải là người nhẫn tâm như vậy." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Lúc trước nhân sâm hai ba mươi năm cô ấy đều tiện tay đưa, ông Tôn trung y có việc đi cầu, cô ấy cũng cho.
Trước khi chuyện của Hạ Lan Lan bại lộ, hắn còn có thể mua được, về sau mới biến thành cái dạng này đấy.
"Không, sai không phải là tôi." Hạ Kiến Ninh đột nhiên lại nói: "Là Diệp Thâm gian trá, tránh được một kiếp."
Bằng không thì hiện tại Hoa Chiêu đã ly hôn với hắn ta.
"Hiện tại có tin tức của Diệp Thâm chưa?" Hạ Kiến Ninh hỏi trợ lý.
Trợ lý lắc đầu: "Chỉ biết là Tô Hằng mất tích, về phần hắn về sau là trở về, hay là đi nơi khác còn chưa có tin tức."
"Thân phận Tô Hằng này đã không dùng được nữa rồi, đoán chừng hắn rất nhanh sẽ trở về rồi, ai." Hạ Kiến Ninh lại thở dài.
Đột nhiên cảm giác mình bày mưu nghĩ kế, ở trên người Hoa Chiêu hình như luôn không có tác dụng.
Rõ ràng là nhiệm vụ trường kỳ, sao đột nhiên lại kết thúc nha?
...
Thời tiết càng ngày càng nóng, khu vườn nhỏ vốn đã rực rỡ sắc màu, bước vào hè rồi.
Hoa Chiêu lo lắng, Diệp Thâm sao vẫn chưa trở lại?
.
Trời đã bước sang tháng 6, và tháng 6 ở miền bắc có thể là thời điểm ôn hòa nhất trong năm.
Đây cũng là thời điểm tốt để đi ra ngoài dạo chơi.
Hoa Chiêu lại không có hứng thú, cô chỉ lười biếng ngồi tựa vào chiếc ghế quý phi ở trên gác xép nhìn cảnh vật bên ngoài bức tường.
Bên ngoài bức tường này là công viên, với sự giúp đỡ của làn gió đã đưa tới một mùi hương sảng khoái từ chiếc hồ xinh đẹp, giúp xoa dịu tâm trạng của Hoa Chiêu.
"Ăn dưa." Diệp Thư bưng lên một đĩa dưa hấu đưa tới trong tay Hoa Chiêu.
Đương nhiên, dưa hấu mà Hoa Chiêu trồng là loại ngon nhất, ăn hoài không thấy chán, đứa bé trong bụng cô ấy đặc biệt thích dưa hấu.
Mỗi ngày cơm cũng có thể không ăn, nhưng phải ăn dưa hấu.
Hoa Chiêu biết như vậy không tốt, nếu không cẩn thận sẽ mắc bệnh tiểu đường thai kỳ, nên mỗi ngày chỉ cho cô ấy ăn một góc.
Hoa Chiêu tạm thời quên hết phiền não, vui vẻ ăn dưa ~
Hơn nữa "Ăn dưa" cũng làm cho cô nhớ tới một chuyện khác.
"Diệp Hưng cùng Diệp Đan đã được thả ra chưa?" Cô hỏi.
Tiền đã đưa ra hơn một tháng rồi, nhiệt độ của chuyện này cũng đã qua, bên ngoài cơ hồ không có ai nhìn chằm chằm vào "Việc nhỏ" này nữa rồi, người cũng nên được thả ra.
"Hôm nay được thả." Diệp Thư nói ra.
"Vậy xử phạt thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Rốt cuộc cũng đã làm chuyện trái pháp luật, chỉ đền tiền khẳng định không được, còn phải có xử phạt khác.
"Ba người đều bị đơn vị khai trừ, hơn nữa cũng đã bị khai trừ khỏi Đảng, Vương Kiến bị phán án nửa năm, Diệp Hưng cùng Diệp Đan bị quản thúc nửa năm."
Hoa Chiêu sững sờ: "Sao lại phán quyết Vương Kiến?"
"Hắn đem mọi chuyện đều ôm hết vào mình rồi, nói hắn là chủ mưu." Diệp Thư nói ra.
Mà Diệp Hưng chỉ là giật dây đấy, kiếm chút tiền trà nước, cho nên xử phạt cũng không nặng.
Ngày đó Khâu Mai nóng nảy, không có tâm tư nghĩ qua, 480 vạn kia kỳ thật không cần Diệp Hưng ra, tất cả những gì hắn cần làm là giao nộp số tiền phi pháp và sau đó nộp phạt.
Đầu to hẳn là do vợ chồng Diệp Đan ra.
Vương Kiến là chủ mưu hay không Hoa Chiêu không biết, nhưng nhìn cái bộ dạng giật lại túi ngày hôm đó, chuyện này hắn nhất định đã biết.
Phán hắn cũng không oan.
"Thực là vợ chồng tình thâm." Hoa Chiêu ha ha một tiếng.
Cô vẫn cảm thấy Vương Kiến không phải là người có tình cảm sâu nặng như vậy, làm như thế, chính là cho Diệp gia xem.
“Vậy số tiền kia của anh cả là cho bọn họ mượn hay là cho bọn họ vậy?” Hoa Chiêu lại hỏi.
Trước đó Diệp Danh bận quá, mỗi ngày chân không chạm đất, tuy ở chỗ này, nhưng cô ngủ sớm dậy muộn, Diệp Danh lại ngủ trễ dậy sớm, cô cũng không có cơ hội hỏi.
"Xem như mượn đấy, Diệp Hưng được lợi 50 vạn, lại bị phạt 30 vạn, Diệp Đan bên kia đền bù tổn thất tài sản là 480 vạn, lại bị phạt 200 vạn, đều tính là cho bọn hắn mượn đấy." Diệp Thư nói ra.
Cô ấy cũng không thấy bóng dáng Diệp Danh, những điều này đều là mẹ nói cho cô ấy biết đấy.
Bởi vì đã giao số tiền phạt rất lớn, cho nên người mới có thể đi ra dễ dàng như vậy, bằng không thì cũng sẽ phải ở bên trong dây dưa mấy tháng.
Hoa Chiêu có chút đau lòng: "Đều là anh cả đưa ra hay sao? Vậy anh ấy có còn tiền nữa không?"
Diệp Hưng cùng Diệp Đan đều chỉ có tiền lương cứng đấy. . . Được rồi, hiện tại đến tiền lương cứng cũng không có.
Hai người không nghề nghiệp lại cho bọn hắn mượn một khoản tiền lớn mấy trăm vạn, đời này cũng không trả nổi, tiền này chính là nước dội lá môn rồi.
Vợ của anh cả. . . . Được rồi, lấy Vân Phiêu Phiêu không cần lễ hỏi ~
Ánh mắt Diệp Thư lóe lóe.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu lập tức hỏi.
"Được rồi, nói cho em cũng không sao, tiền của anh cả xác thực không đủ, thiếu hơn mười vạn, tìm chị mượn đấy." Diệp Thư nói ra.
Thấy Hoa Chiêu không lên tiếng, cô ấy lập tức nói ra: "Em đừng nghĩ nhiều, anh cả không phải đang khách khí với em, anh cả nói, nếu như là chuyện khác trong nhà cần dùng tiền anh cả khẳng định không khách khí, nhưng chuyện của hai gia đình này sẽ không cần em nhúng tay vào nữa."
Tiêu tiền cho người thân và bạn bè chắc chắn sẽ không giống với tiêu tiền cho người mà mình không thích.
Nhóm phía trước sẽ rất vui vẻ, tiêu bao nhiêu cũng không đau lòng, nhóm thứ hai sẽ cảm thấy rất khó chịu, tiêu một phần cũng không được.
"Chị còn khó chịu đây, đừng nói là em." Diệp Thư nói ra.
Ngẫm lại chính mình bỏ ra số tiền này cho Diệp Hưng cùng Diệp Đan, cô ấy cũng tức giận.
Hoa Chiêu ăn xong, tâm tình cũng khá hơn.
Hơn nữa cô đã nghĩ tới phương pháp xử lý để cho Diệp Danh không thiệt thòi, cũng không biết ông nội có đồng ý hay không.
Cô đến hỏi một chút.
"Đi, chúng ta đến nhà ông nội." Hoa Chiêu nói ra.
Chỗ ở của Diệp Chấn Quốc cách nơi này kỳ thật không xa, chỉ mất 20 phút đi bộ, đương nhiên chỉ là đi đến chỗ đại viện của Diệp Chấn Quốc.
Đi vào còn phải đi hơn 10 phút nữa.
Bất quá dọc theo đường đi cảnh sắc đều rất đẹp, hơn nữa lại yên tĩnh, coi như đi tản bộ là tốt rồi.
Thuận tiện đón các bảo bảo trở về.
Hiện tại phàm là lúc Diệp Chấn Quốc nghỉ ngơi, hoặc là buổi tối sau khi ông ấy trở về, ba đứa bé cũng sẽ bị cảnh vệ bên người ông ấy đón đi, đi qua chơi một hai giờ mới trở về.
Diệp Thư đương nhiên đồng ý, nếu không phải thấy trạng thái của Hoa Chiêu không tốt, hiện tại đã sớm cùng Hoa Chiêu đi ra ngoài dạo phố rồi.
Diêu Khôn đã trở về, qua hơn mười ngày mới có thể trở lại, một mình cô ấy ở nhà thật nhàm chán.
Trước khi đi Hoa Chiêu còn mang theo một trái dưa hấu, hiếu kính lão gia tử.
Không nghĩ tới vừa vào cửa liền phát hiện một trái dưa hấu khả năng không đủ.
Trong phòng ngồi đầy người.
Diệp Thượng ở đó, đến Diệp Thành cũng không biết đã trở về từ lúc nào.
Còn có Diệp Mai đã nhiều năm không thấy cũng trở về rồi.
Bên người bà ấy còn có Diệp An, Diệp Đào, còn có Diệp Thần.
Diệp Hưng cùng Diệp Đan đang đứng ở chính giữa.
Diệp Danh cửa cho các cô, thấy Hoa Chiêu hiếu kỳ, giải thích một câu: "Mấy người đàn ông Diệp gia họp."
Là hội nghị của mấy người đàn ông, cho nên không gọi cô đến.
Về phần Diệp Mai, ngoại trừ những người không biết bà ấy, không có ai xem bà ấy là phụ nữ. . .
"Vậy em về trước?" Hoa Chiêu mang theo dưa hấu lập tức muốn rút lui.
Nếu là quy của của Diệp gia vậy cô cũng đừng phá hủy.
Diệp Chấn Quốc đã nhìn thấy các cô, lập tức nói ra: "Để cho con bé đi vào a."
Kỳ thật hôm nay ông muốn gọi Hoa Chiêu tới, Diệp Thâm không ở đây, Hoa Chiêu hoàn toàn có thể thay thế nó dự họp.
Nhưng nghĩ tới hôm nay phải xử lý chuyện của Diệp Hưng cùng Diệp Đan, ông liền không gọi.
Bất quá hiện tại con bé đã đến rồi, vậy cũng đừng đi nữa.
Trời rất nóng đi qua đi lại một giờ, còn mang theo trái dưa hấu, sẽ làm chắt nhỏ của ông mệt mỏi.
"Đã đến rồi thì vào nghe." Diệp Chấn Quốc nói: "Hôm nay nói chuyện của Diệp Hưng cùng Diệp Đan."
Nhà nước xử phạt đã xong, Diệp gia bọn họ còn chưa bắt đầu.
Làm việc này, Diệp gia có thể không phạt sao?
Bằng không thì, cả đám đều coi trời bằng vung rồi!
Nhìn biểu cảm của Diệp Đan, dĩ nhiên là tìm được đường sống nên rất vui vẻ, không có một chút hối hận nào!
Kỳ thật nhất định là có, Diệp Đan đã hối hận đến xanh ruột, nhưng so với ngồi tù, hiện tại bình an đi ra, đương nhiên càng vui vẻ hơn.
"Diệp Hưng, Diệp Đan, từ hôm nay trở đi bị trục xuất khỏi gia môn, không bao giờ là người Diệp gia nữa!" Diệp Chấn Quốc dứt khoát nói.
"Cha!"
Diệp Thượng Diệp Thành đồng thời hô.
"Các người dám cầu tình? Vậy thì theo chân bọn nó cùng nhau cút đi!" Diệp Chấn Quốc quát.
Gần đây ông cũng không dám ra ngoài cửa, thanh danh cả đời ông, đều bị hai đứa ranh con này hủy!
Vẻ mặt Diệp Đan mới vừa rồi còn che giấu chút vui vẻ, thoáng cái liền biến thành hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống.
"Ông nội, cháu sai rồi! Cháu không dám nữa!"
Cô ta là con cháu Diệp gia, từ khi sinh ra đã như vậy, cô ta chưa từng nghĩ tới ngày mình sẽ không còn là con cháu Diệp gia nữa, vậy cô ta sẽ sống thế nào?
Khẳng định rất u ám.
Diệp Hưng cũng mang vẻ mặt sợ hãi, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Diệp Đan, nhưng không nói gì.
"Trong nhà có lẽ đã dạy các ngươi, có một số việc tuyệt đối không thể làm! Một khi đã làm, sẽ không có cơ hội quay đầu." Diệp Chấn Quốc đã thu hồi sự tức giận, ông thâm trầm mà nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất.
Bọn chúng khi còn bé đều đã chơi đùa bên gối ông, ông cũng không nghĩ tới có một ngày, ông sẽ đuổi cháu trai cháu gái của mình ra khỏi nhà, cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng người đã đi lệch đường, trong nhà không thể lưu lại.
Đã phạm sai lầm còn không thấy sợ hãi, hối cải? Như vậy sao người trong nhà còn dám ôm lấy?
Nói như vậy, hậu bối đều sẽ học theo! Diệp gia liền thất bại.
"Ông nội, cháu thật sự sai rồi! Ông nội hãy cho cháu một cơ hội!" Diệp Đan bò qua ôm lấy ống quần Diệp Chấn Quốc khóc.
"Rời khỏi Diệp gia cũng không sao, chỉ cần cháu cố gắng làm người cho tốt, về sau vẫn có thể sống tốt." Diệp Chấn Quốc không động lòng.
"Không giống với, như vậy không giống với. . ." Diệp Đan chỉ khóc ròng nói.
Từ nhỏ thân là con cháu Diệp gia, đã nhận được lợi ích gì cô ta quá rõ ràng, bị Diệp gia đuổi ra khỏi cửa, những thứ có được trước kia hết thảy cũng bị mất đi không nói, cô ta còn mất đi hết thể diện!
Thân là con cháu Diệp gia, mặc dù cô ta làm việc này, nhưng ở trước mặt bạn bè, ai dám xem nhẹ cô ta?
Bọn hắn ngược lại sẽ tới dỗ dành cô ta, nói cô ta vận khí không tốt, chỉ là bị phát hiện mà thôi. . .
Nhưng nếu như bị Diệp gia đuổi ra khỏi cửa, sắc mặt của những người bạn đó sẽ như thế nào cô ta biết rõ.
Điều đó thật đáng sợ.
"Ông sẽ nói với bên ngoài, về sau các cháu sẽ không được phép dùng thanh danh Diệp gia làm bất cứ chuyện gì nữa! Bằng không thì, đừng trách ông không khách khí!"
Diệp Chấn Quốc căn bản mặc kệ Diệp Đan nói cái gì, chỉ nói xong quyết định của mình.
Chuyện ông đã quyết định, không ai có thể thay đổi.
Diệp Đan như rớt xuống vực thẳm, nhưng vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng nói: "Cháu còn nợ anh cả nhiều tiền như vậy, không có Diệp gia. . . Cháu không trả được số tiền kia, cháu phải kiếm tiền trả cho anh cả."
Đã bị khai trừ, nhưng cô ta không sợ hãi.
Hiện tại xuống biển làm bà chủ mới có thể kiếm tiền, cô ta đã sớm muốn xuống biển kiếm thật nhiều tiền rồi.
Trước kia còn xoắn xuýt không biết làm thế nào để mở miệng nói với người trong nhà lí do từ chức đâu, hiện tại không cần nữa.
"Ông nội yên tâm, cháu sẽ không bao giờ làm chuyện trái pháp luật nữa! Cháu sẽ không dùng thanh danh Diệp gia làm gì nữa, cháu chỉ muốn làm con cháu Diệp gia."
"Con cháu Diệp gia" chính là giấy thông hành lớn nhất, có nó rồi, con đường phía trước sẽ là vùng đất bằng phẳng.
Không có nó, có thể làm bà chủ sao?
"Số tiền kia, về sau người nhà các ngươi, cha mẹ, con cái, vợ chồng, mỗi tháng kiếm được tiền, lưu lại tiền sinh hoạt, số khác phải trả cho anh cả cháu. Đời này kiếm được bao nhiêu trả bấy nhiêu, cả đời còn chưa hết, coi như xong." Diệp Chấn Quốc nói.
Con nợ cha trả, nuôi dạy ra đứa con gái như vậy, người làm cha mẹ cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!
"Các người có ý kiến gì hay không?" Diệp Chấn Quốc hỏi Diệp Thượng cùng Diệp Thành.
Hai người lắc đầu, cũng không có ý kiến.
Con cái làm ra việc này, bọn hắn cũng không còn mặt mũi.
Vừa bắt đầu còn kinh ngạc, hiện tại ngẫm lại quyết định của lão gia tử, bọn hắn cũng đều ủng hộ.
Diệp Hưng cùng Diệp Đan không thể ở trong nhà rồi.
Trên người có nhọt độc, đau nhức cũng phải khoét đi.
Trong lòng Diệp Đan khẩn trương, cha cũng đã vứt bỏ cô ta, đời này cô ta còn có thể trở mình được sao?
"Ông nội!" Diệp Đan hô to.
"Dẫn bọn hắn đi ra ngoài." Diệp Chấn Quốc nói.
Cảnh vệ lập tức tiến lên.
"Ông nội!" Diệp Đan tê tâm liệt phế mà hô.
"Chờ một chút." Hoa Chiêu đột nhiên lên tiếng.
Mặt Diệp Đan sáng ngời, b.ắ.n ra ánh sáng hi vọng.
Ông nội thích nhất là Hoa Chiêu! Cô ta cầu xin nhầm người!
"Hoa Chiêu! Xin cô giúp tôi cầu tình, về sau tôi sẽ không bao giờ đối đầu với cô nữa! Sau này cô chính là chị em ruột của tôi!" Diệp Đan nói với Hoa Chiêu.
"Có người chị em như cô, tôi cũng không cần." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Đan. . . . Không giúp cô ta coi như xong, lúc này rồi vậy mà còn chèn ép cô ta?
Sự phẫn hận của cô ta như tìm được lối ra, lập tức tất cả đều b.ắ.n về phía Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu không nhìn cô ta mà nói với ông nội: "Ông nội, nhà chú hai chú ba trả nổi số tiền kia đấy."
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhưng một giây sau, mọi người cũng nhớ tới vì sao cô nói như vậy.
Diệp gia có tiền đấy, không phải tiền con cái kiếm được, mà là tiền tổ tiên lưu lại.
Lúc trước cùng Hạ Kiến Ninh đào nền nhà của nhau, Diệp Thâm đã ám chỉ qua trong đất xác thực có cái gì đó.
Vậy khẳng định là thứ tốt.
"Đó là đồ bà nội cháu lưu lại cho Diệp Thâm đấy, không phải cho người trong nhà, không có phần cho chú hai chú ba của cháu." Diệp Chấn Quốc đột nhiên nói ra.
Tiền kia ở khu nhà cũ đấy, vốn chính là muốn lưu cho một mình Diệp Thâm cất giữ.
Về phần Diệp Thâm có phân cho người trong nhà hay không, phải xem chính nó.
Nhưng Diệp Chấn Quốc biết rõ Diệp Thâm sẽ không ăn một mình.
Vốn ông cũng vui vẻ chia cho tất cả mọi người mỗi người một phần, như vậy anh chị em sẽ chênh lệch giàu nghèo không lớn, mới càng có cảm tình.
Nhưng bây giờ nhìn một nhà thằng hai thằng ba ông sẽ tức giận! Một chút cũng không muốn phân cho bọn họ.
Hoa Chiêu sững sờ.
Những người khác sửng sốt.
Bọn hắn cũng không biết ý tứ kia. . . . Bọn hắn biết rõ trong nhà có tiền, còn tưởng rằng chính là lưu cho mọi người đấy. . . .
"Bà nội cũng quá bất công rồi! Sao chỗ tốt gì đều bị một mình Diệp Thâm chiếm được? Bà nội chỉ có hắn là cháu trai? Chúng ta đều là nhặt được sao?" Diệp Đan nhịn không được phàn nàn.
"Im ngay!" Diệp Thượng lập tức hô: "Đó là đồ đạc của bà nội con, bà ấy thích cho ai thì cho, con không quyền lên tiếng!"
Diệp Đan cứng cổ không nói.
Hoa Chiêu không muốn nghe bọn hắn tiếp tục nhao nhao, nói ra: "Ông nội, tâm ý của bà nội Tiểu Thâm đã nhận được, chúng cháu rất cảm kích, nhưng trước kia cháu cùng Tiểu Thâm đã thương lượng tốt rồi, những vật này ông hãy chọn những thứ mà mình thích, còn lại ba nhà chia đều."
Diệp Chấn Quốc muốn cự tuyệt, Hoa Chiêu tiếp tục nói: "Ý của bà nội khi mang thứ đó lưu lại cho Diệp Thâm chính để cho anh ấy giúp người trong nhà cất giữ, không phải để cho anh ấy độc chiếm, hiện tại đồ đạc giữ được rồi, bên ngoài thái bình rồi, đến lúc chia đều rồi."
Diệp Chấn Quốc lập tức cảm thán, người thông thấu lại rộng lượng đến cỡ nào ah.
Những vật kia con bé khẳng định đã thấy rồi, lại còn có thể mở miệng phân ra, sự rộng rãi này, Diệp gia cũng không có mấy người có.
Ông há miệng muốn nói.
"Đồ đạc phân ra, nhà chú hai chú ba sẽ có tiền trả cho anh cả rồi." Hoa Chiêu nói ra.
"Khục khục khục." Diệp Chấn Quốc bị sặc.
Được rồi, con bé còn là người lòng dạ hẹp hòi, hướng về người trong nhà.
Bất quá cháu dâu như vậy càng đáng yêu đây này!
Diệp Chấn Quốc cười: "Được, vậy thì phân ra a."
Tất cả mọi người đều tề tụ tại khu nhà cũ, căn tứ hợp viện của Hoa Chiêu.
Vừa vặn, hiện tại căn nhà đang bị bỏ trống, thuận tiện cho bọn hắn đào bảo.
Động thủ chính là mấy người Lưu Minh.
Bọn hắn đi theo Hoa Chiêu nhiều năm như vậy, đã giúp Hoa Chiêu vận chuyển rất nhiều đồ cổ rồi.
Hơn nữa ở nước ngoài, bọn hắn đã thấy rất nhiều tiền, ít đồ này, đối với người khác mà nói rất kinh người, nhưng đối với người kiến thức rộng rãi như bọn hắn mà nói, không coi là cái gì.
Cho nên không cần tránh.
"Anh cả, hiện tại lấy ra không sao chứ?"
Trước khi ra tay, Hoa Chiêu lần nữa xác nhận với Diệp Danh.
"Không có việc gì, hiện ở phía trên đã mặc kệ chuyện này rồi." Diệp Danh nói ra.
Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng đào của nhà người ta đấy, đừng đào đồ vô chủ đấy.
Đồ cưới bà nội nhà mình lưu lại, vùi dưới đất ba bốn mươi năm bây giờ đào ra, không bị gì.
"Không có việc gì là được." Hoa Chiêu yên tâm.
Bên kia, động tác của mấy người đàn ông rất nhanh, đã đào được cái rương đầu tiên, được chôn không sâu dưới lòng đất.
Tất cả mọi người nhìn về phía Hoa Chiêu.
Chỗ này lúc trước đã bị người ta đào qua, không có cái gì.
"Cháu cùng Tiểu Thâm chôn lại ở chỗ này." Hoa Chiêu giải thích nói.
Nha.
Cách giải thích hợp lý làm cho mọi người không phản bác được.
Tất cả mọi người không hiếu kỳ nữa, chỉ nhìn xem mấy người Lưu Minh chuyển từng cái rương ra.
Hoa Chiêu đem toàn bộ đều tập trung ở đây rồi.
Đào xong sớm để còn phân ra, cô có chút đói bụng.
Một giờ sau, mười cái rương lớn nhỏ được tập trung vào trong phòng, Hoa Chiêu ra hiệu cho bọn hắn kết thúc công việc, dưới đất đã không còn gì.
Diệp Đan lập tức bĩu môi lầm bầm nói: "Ai biết có còn nữa hay không."
"Câm miệng!" Diệp Thượng thật muốn cho cô ta một cái tát nữa.
Đột nhiên cảm thấy Diệp Đan có thể làm được việc này, có lẽ không phải nhất thời xúc động, tính cách của nó không biết từ lúc nào đã trở nên lệch lạc.
Diệp Chấn Quốc cũng liếc nhìn Diệp Đan, vốn ông muốn đuổi hai người này đi đấy, không muốn mang bọn họ tới đây.
Nhưng Hoa Chiêu nói thiếu nợ thì phải trả tiền, thanh toán rõ ràng trước mặt mọi người, hai người mới có thể sang đây nhìn xem.
Nhìn xem trong nhà phân ra bao nhiêu tiền, có đủ trả cho Diệp Danh hay không đấy, nhiều thì lấy lại thiếu thì bổ sung.
Cái rương nhỏ đầu tiên được mở ra, bên trong chứa đầy những thỏi vàng được sắp xếp gọn gàng.
Diệp Chấn Quốc gật gật đầu, cái này là do ông năm đó tự mình đi đổi đấy, hiện tại một thỏi cũng không thiếu.
Những cái rương khác lần lượt được mở ra, đồ cổ, tranh chữ, châu báu từng cái từng cái lấy ra, xếp đầy một phòng.
Ngoại trừ Diệp Chấn Quốc năm đó đã chôn xuống cùng Diệp Mậu thường xuyên nhìn thấy đồ của Hoa Chiêu, những người khác nhất thời đều có chút cảm giác choáng váng.
Bất quá dù chói mắt, kỳ thật tính toán xuống cũng không quá nhiều tiền.
Ngoại trừ một rương vàng kia, những thứ khác như tranh chữ, đồ cổ, đều không dễ định giá.
"Tôi nói một chút về giá mua vào a." Diệp Chấn Quốc đột nhiên lên tiếng.
Giá cả của những vật này ông đều nhớ rõ.
Ông nói như vậy, ai cũng sẽ không phản đối.
Diệp Chấn Quốc báo giá mỗi món, Diệp Danh ở một bên ghi chép, sau đó dán giá cho mỗi đồ.
Hoa Chiêu bận rộn lần này cũng đều vì anh, phần nhân tình này anh nhận.
Cuối cùng sửa sang lại, Diệp Chấn Quốc tổng cộng báo giá 110 vạn lượng bạc.
Những vật này lúc mua được đều dùng bằng lượng bạc.
Mà Diệp gia lúc trước, cũng thực sự có tiền.
"Bức họa này mua được sớm, rất mắc." Diệp Chấn Quốc lục lọi ra một cuộn tranh nói.
Bức họa bỏ ra 10 vạn lượng bạc.
Bức tranh này là ông nội của ông lúc trẻ mua được, khi đó còn chưa loạn lạc, thi họa coi như đáng giá.
Hiện tại ở trong mắt ông, thực sự là phá gia chi tử.
Trước kia 10 vạn lượng bạc giá trị bao nhiêu Hoa Chiêu không biết, nhưng bức họa này hiện tại định giá 10 vạn lượng bác..., cô cảm thấy quá rẻ rồi.
Sau khi thành lập nước, ngân hàng đã thu lại đồng bạc, trước khi một đồng bạc đổi một đồng tiền, về sau tăng giá rồi, 2 đồng 5 một đồng bạc.
Năm 80 lại tăng một lần.
5 đồng tiền một đồng bạc rồi.
10 vạn lượng bạc, chính là 50 vạn.
Mà bức họa này Hoa Chiêu biết rõ, đời sau qua tin tức cô biết nó có giá trị vài tỷ!
Hoá ra là từ Diệp gia đi ra sao?
"Ông nội, những vật này làm sao chia, ông hãy định đoạt ạ." Hoa Chiêu nói.
Cô hối hận vừa rồi lanh mồm lanh miệng rồi, những vật này, không thể chia đều.
110 vạn chia 4 phần, một nhà Diệp Thành được lượng đồ vật giá trị hơn 20 vạn lượng bạc, cộng lại hơn 100 vạn, còn để cho bọn hắn buôn bán có lời đây này!
Đương nhiên, đồ vật năm đó giá trị 10 vạn lượng bạc, hiện tại đưa đến cửa hàng văn vật đồ cổ bán, chưa hẳn có thể bán ra 1 vạn.
Nhưng nếu bọn hắn không bán hết, chỉ cần để lại vài món, sau vài chục năm sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Vậy không phải cô đã đem đá đập chân mình sao?
Cô là muốn bọn hắn trả tiền cho Diệp Danh, không phải là đưa tiền cho bọn hắn!
Diệp Chấn Quốc nhìn cô, nhẹ gật đầu, ông biết phải làm sao rồi.
"Những vật này vốn đều là của Diệp Thâm đấy, hiện tại vợ tiểu Thâm hào phóng, đưa ra chia đều cho mọi người, chia như thế nào tôi sẽ định đoạt, các anh có ý kiến gì không?" Diệp Chấn Quốc nói.
"Không có không có." Diệp Thành Diệp Thượng lập tức nói.
"Cứ dựa theo quy đổi hiện tại, 1 đồng bạc tính ra 5 đồng tiền, không có ý kiến chứ?" Diệp Chấn Quốc lại hỏi.
Cái này càng không rồi.
Như vậy tính toán ra, là Diệp Danh chịu thiệt rồi.
Dù sao những thứ kia, mua bằng mấy trăm hơn một ngàn đồng bạc, mà đưa đến cửa hàng văn vật, có lẽ chỉ giá trị hơn mười đồng.
Diệp Chấn Quốc gật gật đầu, tùy tiện chọn một đống đồ vật, một nhà Diệp Thượng được phân xuống số đồ vật giá trị tầm 680 vạn.
Tính ra cũng không đủ, phải dùng vàng bổ sung mới đủ.
Một nhà Diệp Thành được phân đồ có giá trị tầm 80 vạn đấy.
Ông giữ lại một phần trên danh nghĩa của mình, cuối cùng còn lại đều cho một nhà Diệp Mậu, chỉ có một chút.
Diệp Thành cùng Diệp Thượng đều có chút xấu hổ, đặc biệt là Diệp Thượng, khuôn mặt đỏ thẫm.
Đồ đạc không tới trong tay người hai nhà, trực tiếp đưa đến trong tay Diệp Danh.
Hoa Chiêu đột nhiên hướng Diệp Đan cùng Diệp Hưng cười cười, cô gọi bọn họ tới, thật ra là muốn cho bọn hắn nhìn, nhớ kỹ, bọn hắn hôm nay đã mất đi cái gì.
80 vạn, 680 vạn, nó thậm chí không bằng một phần nhỏ so với những gì họ đã mất!
Không biết về sau nhớ tới ngày hôm nay, trong lòng Diệp Đan cùng Diệp Hưng có nhỏ m.á.u hay không.
Diệp Hưng luôn mặt không biểu tình, từ khi phát hiện Diệp Chấn Quốc thật sự có ý định đem hắn trục xuất khỏi gia môn, hắn đã không có biểu cảm gì nữa rồi.
Tới nơi này, cũng là Diệp Chấn Quốc nói hắn tới, hắn liền tới, nhìn thấy đồ vật trong phòng, hắn cũng không có biểu cảm gì, không kích động.
Diệp Đan lại thoáng cái nổi giận.
"Vì sao cô ta không sớm mang ra chia, nói như vậy, cháu không cần 680 vạn đấy, phân cho nhà cháu một phần tư là tốt rồi, cháu cũng sẽ không trở thành như hôm nay!"
Trong nhà có tiền, tại sao cô ta phải bí quá hoá liều!
"Hắc!" Hoa Chiêu thật sự là. . . .
"Được rồi, tôi có lòng tốt lại bị nói thành lòng lang dạ thú rồi, ông nội, ông nội hãy chia lại lần nữa đi ạ." Hoa Chiêu nói ra.
"Được." Diệp Chấn Quốc tất nhiên đồng ý.
Ông vừa rồi cũng là nhất thời mềm lòng, không muốn đem một nhà thằng hai đè sập.
680 vạn, cả nhà bọn họ không tham ô hay hối lộ thì cả đời này họ sẽ không bao giờ kiếm được!
Nhưng hiện tại người ta không coi trọng nó, vậy quên đi.
Diệp Chấn Quốc thu hồi lại phần lớn đồ đạc, cuối cùng để cho Diệp Đan thêm khoản nợ 500 vạn.
Diệp Đan tức giận đến run rẩy rồi.
Ông nội quả nhiên bất công, trước kia thiên vị một nhà chú ba, hiện tại thiên vị một nhà bác cả, chỉ có nhà bọn họ, như là nhặt được vậy!
"Chia như vậy cháu không đồng ý! Không công bằng!"
Diệp Chấn Quốc híp mắt nhìn cô ta: "Lời nói của tôi, cô cũng không đồng ý rồi hả?"
Diệp Đan bất chấp tất cả, cứng cổ nói: "Không đồng ý!"
"Câm miệng!" Diệp Thượng lập tức khiển trách.
Diệp Chấn Quốc ngăn ông ta lại: "Vậy cô nói, như thế nào mới tính là công bằng?"
"Những vật này, đều từ ngày nào rồi, một bộ tranh cũ này, hiện tại đưa tới cửa hàng văn vật thì tối đa cũng chỉ có mấy ngàn đồng, dựa vào cái gì mà định giá 50 vạn? Đây mà là công bằng sao?"
Diệp Đan nói ra: "Đi ra ngoài, chúng ta đem những vật này dựa theo giá thị trường hiện tại tính ra một lần nữa sau đó phân chia lại, đó mới gọi là công bằng!"
Kỳ thật cô ta nợ Diệp Danh không phải 680 vạn, cô ta bán đồ lấy được 100 vạn đã bị trả trở về.
Kỳ thật cô ta chỉ thiếu 580 vạn, kết quả vừa rồi cô ta chỉ được phân đến 80 vạn, còn thiếu nợ 500 vạn!
Dựa vào cái gì?
Diệp Hưng cũng được chia đến 80 vạn!
Mà số tiền phi pháp hắn nhận được, căn bản không nộp lên!
Hắn nói hắn tiêu hết rồi, ai mà tin!
Hiện tại mua cái gì mà có thể tiêu hết 80 vạn?
Hắn chính là nuốt rồi!
Hắn dựa vào cái gì mà được không 50 vạn? Cô ta lại phải cõng một khoản nợ 500 vạn trên lưng?
Cô ta không tốt, hắn cũng đừng nghĩ!
"Tốt!" Hoa Chiêu lập tức cười nói: "Một lần nữa chia lại, tôi thích. Bất quá tiền tài không để lộ ra ngoài, chúng ta mời chuyên gia đến định giá được không? Mời Cổ lão tiên sinh của cửa hàng văn vật, không có vấn đề gì chứ?"
Diệp Đan mặc dù mới đến thủ đô mấy tháng, nhưng cô ta cũng biết Cổ lão tiên sinh rồi.
Bây giờ mua trang sức không dễ, vàng không được phép bán ra bên ngoài, không có tiệm vàng nào ở thủ đô.
Thái Bách, công ty vàng đầu tiên trong nước, bắt đầu bán đồ trang sức bằng vàng vào năm 1985.
Hiện tại muốn mua đồ trang sức, chỉ có thể đến cửa hàng văn vật tìm kiếm.
Không thích kiểu dáng cũ kỹ vậy thì tự mình đi tìm thợ kim hoàn sửa.
Diệp Đan là khách quen của cửa hàng văn vật rồi, cô ta đã đánh thật nhiều đồ trang sức, vụng trộm giấu đi.
Bất quá đều bị mẹ tìm được ra nộp lên rồi.
"Được!" Diệp Đan một lời đáp ứng.
Để cho Cổ lão tiên sinh định giá cũng được, cô ta không sợ ông ta lừa dối, định giá thấp cũng tốt, cao cũng tốt, dù sao một đống đồ vật này khẳng định không đáng mấy trăm vạn!
Diệp Hưng cũng đừng nghĩ được chia 80 vạn, hắn cũng phải gánh một khoản nợ trên lưng!
Hơn nữa, cô ta có hôm nay, đều là hắn làm hại!
Hắn không đến tìm cô ta, cô ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Hơn nữa cô ta chuyển nhiều hàng đi như vậy, giá trị 480 vạn, chỉ lời 100 vạn, hắn một kẻ bắc cầu đã lời 50 vạn! Tội danh còn nhẹ, dựa vào cái gì?
Diệp Đan một bụng bất mãn đã muốn bùng nổ.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Hưng, thỉnh thoảng còn liếc qua Hoa Chiêu.
Cuối cùng vẫn oán trách Hoa Chiêu, thứ này cô đã sớm biết, vì sao không lấy ra sớm để phân ra?
Hết lần này tới lần khác lại chia ra dưới loại tình huống này, cô ta chính là muốn cho một nhà bác cả độc chiếm!
Ánh mắt của cô ta, Hoa Chiêu đã nhìn thấy, đáp lại cô ta bằng một cái mỉm cười.
Đôi khi nụ cười cũng có thể chọc cho người ta giận điên lên đây này ~
Diệp Đan quả nhiên càng tức giận rồi, muốn há mồm.
"Trung thực lại đó! Không muốn ở lại thì hãy đi đi!" Diệp Thượng hô.
Ông không thể lại để cho Diệp Đan trêu chọc Hoa Chiêu nữa, vừa rồi rõ ràng đã đem sổ sách tính xong rồi, nó vừa nói một câu lại thêm 500 vạn. . . .
Hiện tại lại muốn định giá một lần nữa, ông ta cảm thấy 500 vạn khả năng cũng không đủ rồi.
Nó có phải bị ngốc không?
Quả nhiên, Cổ lão tiên sinh rất nhanh được mời đến, Hoa Chiêu nói cho ông ấy biết đồ đạc được thu thập từ nơi khác, đồng thời nhờ ông ấy định giá lại giá cả xem có bị lừa hay không.
Cổ lão tiên sinh từ chối cho ý kiến, chuyên tâm làm việc.
Rất nhanh giá trị của một phòng đồ đạc đã được xác định, cộng lại tổng cộng chỉ giá trị 80 vạn, tổng cộng. . . .
Nó cũng bao gồm một rương vàng kia, chiếm số lượng lớn.
Cộng thêm đống ngọc cổ này, thật sự không đáng bao nhiêu.
Hiện tại mọi người không nhận thứ này, dù sao mười mấy năm trước, những vật này đều là "tứ cựu", là "Bã", chỉ có thiêu hủy mới có thể bảo vệ bình an.
Không phải đồ tốt, không đáng tiền!
Đây là tư tưởng phổ biến của quần chúng, mà tư tưởng của quần chúng lại quyết định giá cả.
Cổ lão tiên sinh định giá xong, cầm 2 trái dưa hấu đi nha.
"Tốt rồi, hiện tại lại chia một lần nữa." Hoa Chiêu nói.
Diệp Chấn Quốc nói: "Cái này còn phân gì nữa, một nhà 20 vạn, còn lại để cho bọn họ đánh phiếu nợ a."
Diệp Thượng nhắm mắt, 500 vạn biến thành 560 vạn, thoải mái rồi hả?
Diệp Đan lại đột nhiên mở miệng: "Cháu có thể đánh phiếu nợ 580 vạn, nhưng những vật này phải cho cháu."
Ồ? ?
Hoa Chiêu nhìn cô ta.
Cô ta không ngốc ah!
Nhưng có phải cô ta xem cô là đồ ngốc không?
"Không được." Hoa Chiêu cự tuyệt.
"Dựa vào cái gì mà không được?" Diệp Đan chịu đựng tính tình nói: "Đây là tài sản của tổ tiên Diệp gia, phân cho chúng tôi đấy, chính là của chúng tôi, cô dựa vào cái gì mà nói không được!"
"Có phải cô đã quên chính mình còn thiếu một khoản nợ?" Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Đan lập tức ủy khuất mà nhìn về phía Diệp Danh: "Anh cả, anh cũng không thiếu 20 vạn này, em lấy 20 vạn này làm vốn, còn thiếu hơn 500 vạn, bằng không thì em sẽ không có đồng nào, vậy hơn 500 vạn kia cả đời cũng trả không được!"
Cô ta còn rất thông minh.
Diệp Danh lại lắc đầu: "Không được."
Anh biết rõ Hoa Chiêu bận rộn một trận này, chính là muốn những vật này thuộc về anh.
Mà đồ cổ từ trước đến nay Hoa Chiêu nhìn trúng, anh cảm thấy tương lai chúng sẽ có giá trị xa xỉ, con bé tuyệt không hi vọng những vật này rơi xuống tay Diệp Đan đấy.
"Anh cả!" Diệp Đan ủy khuất mà khóc: "680 vạn anh cũng đã ra, không kém 20 vạn này a? Chỉ 20 vạn!"
"Không được." Diệp Danh chỉ lắc đầu.
"Tôi mặc kệ! Những vật này là bà nội tôi lưu lại đấy, tôi cũng có phần!" Diệp Đan vậy mà nổi lên tính vô lại.
Cô ta còn xông ra ngoài, lấy một cái rương rỗng, sẽ đem những chai lọ được định giá cao nhét vào.
Chỉ nhét bình và lọ.
Cô ta không phải cái gì cũng cũng không hiểu, cô ta biết rõ cái gì gọi là đồ cổ, hơn nữa cô ta còn biết những vật này ở chỗ này không đáng tiền, nhưng ở nước ngoài, lên hội đấu giá, vậy thì khó lường rồi.
Người ngoại quốc từ xưa đã thích bình, lọ trong nước!
Đem những cái bình cái lọ này xuất ra, khả năng cô ta sẽ kiếm được nhiều lần 680 vạn, không chừng cô ta có thể dựa vào chúng mà xoay người!
Vừa rồi vì cái gì mà cô ta kích động như vậy? Không phải là vì phân chia bất công, mà là vì những vật này không tới tay cô ta. . . .
Bộ dạng tham tiền của cô ta hoàn toàn bại lộ.
Hoa Chiêu nhìn cô ta, hoá ra cũng gặp được người hiểu giá trị đấy.
"Đồ đạc chia như thế nào, đã được định đoạt, những vật này không thuộc về cô." Hoa Chiêu nói ra.
"Mặt mũi cô cũng lớn thật đấy! Dựa vào cái gì mà cô có quyền lên tiếng! Cô cho rằng cô là ai?" Diệp Đan một bên lấy đồ một bên đầu không ngẩng mắt không trợn nói.
Tướng ăn này thật khó xem.
Diệp Thượng cũng nhìn không được rồi, xấu hổ đến nỗi không biết nói cái gì cho phải.
Con gái của ông ta từ lúc nào đã biến thành cái dạng này?
"Tôi định đoạt, được không?" Diệp Chấn Quốc cũng thấy mất mặt.
Diệp Đan dừng lại, tiếp tục giả vờ, bất quá nhỏ giọng nói: "Ông nội cũng nói, vật này là bà nội lưu lại cho một mình Diệp Thâm đấy, chia như thế nào, hắn định đoạt."
"Tốt, tôi định đoạt."
Cửa ra vào đột nhiên vang lên một giọng nói.
Hoa Chiêu kinh ngạc, vui vẻ xoay người, không dám tin mà nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào.
Diệp Thâm một thân quân trang, tư thế nghiêm trang mà đứng ở nơi đó, hình như còn đẹp trai hơn lần đầu gặp mặt.
"Anh trở về lúc nào vậy!" Hoa Chiêu chạy về phía anh.
Sự lạnh lùng trên mặt Diệp Thâm trong nháy mắt hòa tan, ôn nhu mà nhìn cô vợ nhỏ đang chạy về phía anh, kiên định đỡ lấy cô.
"Cẩn thận một chút!" Anh nhìn bụng của cô, đã sáu tháng, rất lớn rồi.
Lần này, anh nhất định phải nhìn tận mắt bảo bảo này sinh ra! Sẽ không bỏ lỡ như anh và chị bé.
Diệp Thâm vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, nụ cười trên khuôn mặt anh như thể sắp nhấn chìm ai đó.
Cái bình trong tay Diệp Đan thoáng cái đã rơi trên mặt đất.
May mà trên sàn đã được lát gỗ, vậy mà không vỡ.
Âm thanh này đã đánh thức Diệp Thâm.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía chị họ nhà chú hai.
Người chị họ này trong ấn tượng của anh, là người thông minh sảng khoái, anh chưa từng nghĩ tới, hôm nay gặp lại, lại trông thấy một bộ mặt tham lam như vậy.
"Những vật này là bà nội để lại cho tôi, nếu như các người nguyện ý dùng thứ này quy ra tiền, trả lại cho anh trai tôi, vậy bây giờ sẽ cho các người làm giá."
Diệp Thâm nói ra: "Nếu như các người muốn mang đi, vậy thật xin lỗi, tôi không thể để yên nữa."
Diệp Thâm từ bên ngoài đi tới, rất xa đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Anh biết vợ anh muốn đưa những vậy này ra ánh sáng, sau đó giao hết cho anh cả, như vậy mới có thể bảo vệ chúng.
"Diệp Thâm! Cậu đây là muốn độc chiếm! Nếu bà nội biết sẽ thương tâm đấy!" Diệp Đan hô.
"Đây là tâm ý bà nội cho tôi, tôi sẽ giữ lại, các người bất mãn, tôi cũng không quan tâm." Diệp Thâm nói ra.
"Sao cậu có thể. . . Bá đạo như vậy, không nói lý lẽ như vậy?" Diệp Đan không dám tin mà nhìn anh: "Tôi chính là chị của cậu!"
Trong ấn tượng của cô ta, Diệp Thâm tuy không nói nhiều, biểu hiện cũng rất lạnh nhạt, nhưng cô ta biết rõ nội tâm của hắn kỳ thật rất mềm mại, không giống anh cả, ngooài nóng trong lạnh.
Diệp Thâm là người trong nóng ngoài lạnh.
Hoá ra là cô ta nghĩ sai rồi?
"Không phải chị đã bị trục xuất khỏi gia môn rồi hả? Không còn là chị của tôi nữa rồi." Diệp Thâm nói ra.
Diệp Đan nhìn thẳng vào anh.
Cô ta xác thực nhìn lầm rồi, hắn lạnh lùng và tàn nhẫn từ trong ra ngoài!
Biểu hiện của Diệp Thâm làm cho cả nhà đều rất bất ngờ.
Bọn hắn cho rằng anh dù bênh vực vợ mình, tốt xấu gì cũng phải uyển chuyển chút ít, cho dù không muốn chia đồ, nhưng làm như Diệp Danh chỉ cần nói "Không được" chẳng phải được rồi sao?
Làm gì phải đả thương người ta như thế.
Hoa Chiêu lại quen với biểu hiện này của Diệp Thâm, anh đã làm “ông chủ” vài năm, ở bên ngoài chính là bộ dạng này.
Độc đoán, kiêu ngạo, tàn nhẫn.
Cô rất thích ~
Hoa Chiêu ở một bên cười hì hì, vui vẻ vô cùng.
"Chọn như thế nào? Chia hay không chia?" Diệp Thâm nhìn Diệp Hưng cùng Diệp Đan hỏi.
Nếu chia, sẽ bớt đi 20 vạn tiền nợ, không chia, đồ đạc sẽ không có một chút quan hệ nào với bọn họ, chỉ cho bọn hắn xem qua cho thoả nguyện.
Nợ bao nhiêu vẫn còn nguyên bấy nhiêu.
Dám thò tay, sẽ là một cái giá lớn!
Ánh mắt Diệp Thâm sắc bén nhìn vào hai người.
Muốn anh nói, loại người này trừng phạt bằng cách đuổi ra khỏi nhà căn bản không đủ, lúc trước đáng lẽ không nên chuộc bọn hắn ra!
Mọi người đều phải trả giá cho hành động của mình! Diệp gia bọn hắn cũng không ngoại lệ.
Họ chỉ nên ở trong tù và suy ngẫm về nó!
Ánh mắt của anh hình như còn đáng sợ hơn so với Diệp Chấn Quốc.
Với Diệp Chấn Quốc hai người vẫn là cháu của ông, đến cùng thì bản năng vẫn nhớ phần tình cảm kia.
Diệp Thâm chỉ là một người anh em họ, tình cảm đối với bọn họ cũng không sâu.
Diệp Đan chỉ cảm thấy nếu hiện tại mình nói bậy, sẽ phải tiến vào ngục giam!
Cô ta lập tức ậm ừ nói: "Vẫn nên chia a."
Bớt được 20 vạn thì 20 vạn!
Diệp Thâm lại nhìn về phía Diệp Hưng.
Diệp Hưng vẫn giống như người gỗ, nhưng ánh mắt Diệp Thâm quá mức áp bách, hắn rốt cuộc cũng có phản ứng, trầm mặc gật đầu: "Chia."
"Vậy thì tới đây viết phiếu nợ." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.
Vậy mà còn muốn viết phiếu nợ?
Diệp Đan lập tức nhìn về phía Diệp Danh, bộ dạng đáng thương.
Diệp Danh cười cười, đem bút nhét vào trong tay cô ta.
Vốn anh cũng không nghĩ đến phiếu nợ đấy, rời khỏi Diệp gia, 580 vạn? Diệp Đan có lẽ cả đời cũng trả không được, dù viết cũng không có tác dụng gì.
Nhưng Hoa Chiêu đã yêu cầu, vậy thì viết a.
Diệp Đan không còn cách nào, nhìn Diệp Thâm kiên định đứng bên cạnh Hoa Chiêu, cô ta đến một ánh mắt phẫn hận cũng không dám cho Hoa Chiêu rồi.
Cúi đầu rưng rưng mà viết phiếu nợ.
Diệp Hưng lại thống khoái, xoát xoát vài nét bút đã viết xong.
"Tôi không phục!" Diệp Đan đột nhiên tức giận không tìm được chỗ tiết ra, chỉ vào Diệp Hưng nói: "Hắn còn giấu đi 50 vạn không đưa ra, dựa vào cái gì?"
Lòng mấy người lớn của Diệp gia đều trầm xuống.
Bọn hắn sợ đúng là chuyện này.
Chị em liên thủ làm chuyện xấu kỳ thật không đáng sợ. . . . Đáng sợ chính là nội chiến.
Bọn hắn vậy mà bắt đầu chỉ trích nhau, cùng nhau hủy đi toàn tháp này rồi.
Một gia tộc, sẽ vì vậy mà sụp đổ đấy.
"Mau cút! Mau cút! Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy hai người nữa!" Diệp Chấn Quốc tuyệt tình hét lên.
Bất quá trong mắt chứa đầy sự đau lòng.
"50 vạn kia. . ." Diệp Đan vẫn không phục.
Diệp Hưng đã đi nhanh ra ngoài.
"Ai! Cậu đừng chạy!" Diệp Đan đuổi theo, 50 vạn kia, ít nhất phải chia cho cô ta một nửa! Không, hơn phân nửa!
"Ai! !" Mọi người đi rồi, lão gia tử thở dài, thoáng cái như già đi mười tuổi.
Hoa Chiêu nhìn cũng có chút không đành lòng rồi.
Nhưng cô không mở miệng khuyên nhủ ông ấy, việc này, khuyên như thế nào? Tổn thương cũng đã xảy ra, không cách nào đền bù cùng vãn hồi.
"Ông nội, cháu đưa tin tức tốt trở về, ông đi thượng cấp hỏi một chút a." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.
Mắt Diệp Chấn Quốc một lần nữa tràn đầy ánh sáng: "Tin tức tốt? Từ trong miệng cháu mà nói là tin tức tốt, thật sự khiến cho người ta chờ mong."
Từ khi Diệp Thâm tham gia quân ngũ đến nay, bất kể là hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, lập nên bao nhiêu chiến công, ở trong miệng hắn cũng không phải là tin tức gì tốt.
"Nhanh đi hỏi, cam đoan ông sẽ kinh ngạc và vui vẻ đấy." Diệp Thâm nói.
Diệp Chấn Quốc nhìn anh, lại nhìn Hoa Chiêu.
"Tốt tốt tốt, ông đi luôn bây giờ. Người đã già, bị người ta ghét bỏ rồi~" Ông vừa vui đùa vừa đi ra ngoài rồi.
Trên người đã có sức sống trở lại.
Diệp Thành Diệp Thượng đi theo sau lưng lão gia tử, đều không dám nhìn Diệp Thâm, cúi đầu đi nha.
Không còn mặt mũi.
Diệp Danh vỗ vỗ bả vai Diệp Thâm, cười cười rồi cũng đi ra.
Mà Diệp Mai, từ lúc quyết định trục xuất khỏi gia môn bà ấy đã đi rồi, căn bản không tham dự vào việc phân chia tài sản của Diệp gia.
Trong nhà có bao nhiêu tài sản bà ấy cũng không quan tâm, không thèm tới nhìn một cái đã đi rồi.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.
Hoa Chiêu bổ nhào vào trong n.g.ự.c Diệp Thâm lớn tiếng chất vấn: "Có phải anh đã sớm trở lại rồi đúng không? Sao giờ mới về nhà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận