Độc Cổ Ma Tiên

Chương 102: Ủng dung rời đi 2

Chương 102: Ủng dung rời đi 2Chương 102: Ủng dung rời đi 2
"Nhiệm vụ ngươi giao đã hoàn thành, thù lao của ta đâu?", Cửu Cát ném cái túi vải đen trong tay xuống đất dưới chân Hà Thục Hoa.
Cái đầu người ướt sũng từ trong túi vải đen lăn ra.
Nhìn thấy đầu của Bàng Quân lăn tới lấn lui dưới chân mình.
Xuân Xảo và Hà Thục Hoa sợ đến mức nhảy dựng lên.
Xuân Xảo vừa định hét lên, Hà Thục Hoa đã bịt miệng Xuân Xảo lại, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: "Chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời."
Xuân Xảo nước mắt lưng tròng gật đầu, lúc này nàng sợ muốn chết, sớm biết tên mù này là kẻ làm nghề buôn bán mạng người, Xuân Xảo có chết cũng không dám cản. "Cái đầu này ngươi xử lý đi! Thứ ngươi muốn ta sẽ đưa đủ cho ngươi.", Hà Thục Hoa nói.
"Khi nào thì ta đến lấy?", Cửu Cát hỏi.
"Bất cứ lúc nào."
"Vậy chiều nay ta lại đến.", Cửu Cát ngáp một cái, chuẩn bị về nhà ngủ bù.
Cửa sau Kỳ Hoàng Đường.
Cửa mở ra.
Cửu Cát chống gậy dò đường lui ra ngoài.
Lý Tiểu Thúy vẫn luôn đợi ở cửa, chưa từng rời đi. Cửu Cát thản nhiên cười cười, sau đó cùng Tiểu Thúy trở về nhà.
Về đến nhà.
Cửu Cát lấy cái đầu người ra, suy nghĩ xem nên xử lý như thế nào.
Phác Ngọc Liên và hai đứa con của nàng đang vui đùa trong sân, có lẽ chỉ có thể chờ đến tối, thừa dịp không có ai chôn xuống đất.
Cửu Cát đột nhiên vỗ vào túi trữ vật, lấy cái lọ sứ trắng ra.
Bình độc dược này quá kỳ quái.
Mùi quá hắc.
Cho dù là loại thấy máu chết ngay, độc dược có mùi hắc như vậy cũng thuộc loại kém. Độc dược thượng hạng chân chính, hẳn là không màu không mùi, giống như nước mắt của Cửu Cát, chỉ cần một giọt, cao thủ lợi hại đến đâu cũng có thể hạ gục.
Có lẽ bình độc dược này không phải dùng để hạ độc.
Cửu Cát suy nghĩ một chút, đổ một ít bột trắng trong lọ ra đầu người.
Xèo xèo xèo...
Vừa tiếp xúc với bột trắng, đầu của Bàng Quân như tượng sáp, nhanh chóng tan chảy, dịch đen tan chảy ra lại ăn mòn da thịt khác, chỉ trong chốc lát, đầu của Bàng Quân đã biến thành một bãi nước đen.
"Thiếu gia, đây là?", Tiểu Thúy kinh hãi hỏi. "Hóa Thi Phấn.", Cửu Cát đáp.
"Trước kia từng nghe người ta đồn đại, trên đời này có một loại độc dược tên là Hóa Thi Phấn có thể trong thời gian cực ngắn biến máu thịt thành một bãi nước đen, không ngờ lại có thật.", Cửu Cát cất lọ sứ trắng đi, bỏ vào túi trữ vật của mình.
"Cái này ta cầm không có tác dụng gì, cho ngươi.", Cửu Cát lấy dạ minh châu từ trong túi trữ vật ra, đưa cho Lý Tiểu Thúy.
Trong căn phòng tối om, dạ minh châu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Tiểu Thúy yêu thích không buông tay, vuốt ve viên dạ minh châu.
"Ngủ trước đi, cả đêm không ngủ rồi.", Cửu Cát nằm xuống giường, một lát sau đã vang lên tiếng ngáy đều đầu.
Lý Tiểu Thúy dọn dẹp bãi nước đen dưới gầm giường xong, lúc này mới nằm xuống giường.
Buổi chiều.
Phủ nha.
Hà Thục Hoa phái Mạc quản gia và phụ thân của Cửu Cát là Trương Hiếu Kính đi làm thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu tiểu viện.
Tiểu viện chữ Đinh số 17, đường Đông Đại có giá giao dịch là năm trăm lượng bạc, coi như là giá rẻ, phủ nha chỉ thu phí năm lượng bạc.
Số bạc này đương nhiên không phải do nhà họ Trương chi, Trương Hiếu Kính chỉ cần ký tên là hoàn thành việc chuyển nhượng. Lấy được quyền sở hữu, Trương Hiếu Kính mừng rỡ khôn tả, từ sau khi Liễu Dương trấn bị hủy diệt, cả nhà Trương Hiếu Kính như rễ bèo trôi, giờ đây đã có một cái sân thuộc về mình.
Trương Hiếu Kính rốt cuộc cũng có thể tự xưng là Trương gia thành Lâm Giang, đời đời kiếp kiếp có thể sinh sống ở thành Lâm Giang.
Giờ nhà đã có rồi, nên lập nghiệp.
"Trương lão gia, một trăm lượng bạc này, ở bất kỳ tiệm ngân phiếu nào trong thành Lâm Giang đầu có thể đổi, đây cũng Hà chưởng quầy cố ý dặn dò phải đưa cho ngài.", Mạc quản gia nhét một tấm ngân phiếu một trăm lượng vào tay Trương Hiếu Kính.
"Thật sự là quá cảm tạ Hà chưởng quầy.", Trương Hiếu Kính liên tục nói.
"Trương gia các ngươi dù sao cũng thương khách mẹ nhờ Lương gia, nay gặp đại nạn, Lâm Giang thành Kỳ Hoàng Đường tự nhiên sẽ ra sức tương trợ, ngày sau lũ lụt bình ổn, Liễu Dương trấn xây dựng lại, Kỳ Hoàng Đường còn cần cùng các ngươi tiếp tục hợp tác..." Mạc quản sự vẻ mặt tươi cười nói mấy lời khách sáo.
Kỳ thực Mạc quản sự cũng không rõ, vì sao Hà chưởng quầy lại phải đối đãi tốt với Trương gia như thế, chỉ có thể nói vài lời khách sáo cho qua.
Trương Hiếu Kính trở về nhà, đem chuyện vui này nói cho cả nhà.
Buổi chiều tối lại là một bữa tiệc gia đình. Cửu Cát lại một lần nữa kéo nhị hồ, tiếng nhạc du dương, khúc điệu vui vẻ.
Thình thịch thình thịch thình thịch...
Ngay khi cả nhà đang dùng bữa, cửa lớn sân nhỏ nhà Cửu Cát bị gõ vang.
Lý Tiểu Thúy mở cửa lớn, bên ngoài cửa đứng đấy năm tên bộ khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận