Độc Cổ Ma Tiên

Chương 75: Thương dân mà nhảy sông 2

Chương 75: Thương dân mà nhảy sông 2Chương 75: Thương dân mà nhảy sông 2
Còn Trương viên ngoại, y phục khô ráo, nếu có thể mặc lên người hắn, thì sẽ không khó chịu như vậy.
Mặc dù Hứa đình trưởng không nói rõ ràng, thế nhưng ý tứ đã biểu lộ rõ ràng.
Trương Hiếu Kính lộ vẻ mặt khó xử, ngày thường Hứa đình trưởng đối xử với Trương gia rất tốt, một bộ y phục xác thực không đáng là gì, thế nhưng hiện tại thật sự chỉ có một bộ y phục.
Thấy Trương Hiếu Kính không có vẻ gì là chủ động, sắc mặt Hứa đình trưởng trầm xuống, nói thẳng: “Ta là mệnh quan triều đình, mặc y phục ướt, sợ là tổn hại đến tôn nghiêm của triều đình, mong rằng Trương lão gia tử nể mặt mũi triều đình, cho ta mượn áo khoác trên người, đợi đến khi y phục trên người ta khô, tự nhiên sẽ trả lại, một yêu cầu nhỏ như vậy, chắc hẳn Trương lão gia tử sẽ không từ chối?”
Trương Hiếu Kính suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Dù sao chỉ vì một bộ y phục, mà đắc tội với Hứa đình trưởng thì thật không đáng.
Thà đắc tội với quân tử, chứ không đắc tội với tiểu nhân!
Hứa đình trưởng kia chỉ vì lời nói của Phan Nguyệt Cầm mà tìm cơ hội nhốt nàng ta vào trong đại lao, lợi dụng chút quyền lực nhỏ nhoi trong tay mà tra tấn nàng ta đến chất.
Loại quan lại như vậy, tốt nhất là nên tránh xa.
Trương Hiếu Kính bắt đầu cởi áo khoác ngoài, Hứa đình trưởng cũng hưng phấn cởi y phục ướt trên người.
Một người mù khóe mắt ngấn lệ lặng lẽ không một tiếng động đi đến phía sau Hứa đình trưởng.
Phập.
Vô quang phi đao, đâm vào da thịt không sâu.
Chỉ là cắt rách da.
Hứa đình trưởng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một người mù mở một con mắt.
Cửu Cát chỉ mở mắt trái.
Mắt trái của hắn trong veo, sáng quắc, còn mắt phải thì không mở.
Dù sao Tôn tiểu đồng còn ở trên xe. Thế nhưng trong khoảng thời gian này, Tôn tiểu đồng đã sớm hoài nghi thiếu gia căn bản không phải người mà.
Thiếu gia cố ý giả mù là vì đã giết Phan Trường Vân và Hàn Ngọc Nhi, mục đích chỉ là để thoát tội.
Cơ thể Hứa đình trưởng bắt đầu co giật.
Sau đó, cơ thể Hứa đình trưởng run rẩy, Cổ nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.
“Ném xuống sông.” Cửu Cát nhắm hai mắt lại, thấp giọng phân phó.
Tiểu Thúy nhanh chóng đi đến phía sau Hứa đình trưởng, nâng người đàn ông này lên, sau đó dùng hết sức ném đi. Ùm một tiếng.
“Hứa đình trưởng! Sao ngươi lại nghĩ quần như vậy?” Cửu Cát kêu lên thảm thiết.
Mấy người xung quanh xe ngựa lập tức bừng tỉnh.
“Hứa đình trưởng! Sao ngài lại đi như vậy?” Tôn tiểu đồng cũng lớn tiếng khóc.
“Bách tính Liễu Dương trấn gặp nạn, ngài càng phải kiên cường!” Trương Hiếu Kính nước mắt lưng tròng, nước mắt ướt đẫm vạt áo.
Chỉ có Tiểu Thúy đứng im tại chỗ, hồi lâu sau mới bắt đầu khóc theo.
Trong rừng cây nhỏ phía sau xe ngựa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Nhiếp bộ khoái ôm một ôm củi lửa chạy đến.
Trải qua trận mưa lớn vừa rồi, củi lửa trong tay Nhiếp bộ khoái đầu ướt, muốn nhóm lửa vô cùng khó khăn, thế nhưng mặc dù vậy, mỗi bộ khoái đầu ôm một ôm củi.
Rầm một tiếng.
Củi lửa trong tay Nhiếp bộ đầu rơi xuống đất, hắn nhìn thấy một bóng người đang nổi nổi chìm chìm trên mặt sông, một đợt sóng đánh tới, bóng người kia liền biến mất trong dòng sông.
“Hu hu hu...” Lúc này Tiểu Thúy cũng khóc lớn, nước mắt rơi xuống như mưa, trồng vô cùng đau lòng.
Nhiếp bộ đầu nhìn người một nhà đang khóc lóc, hai mắt trừng lớn, trên mặt lóe lên vẻ hung ác. Kengl
Nhiếp bộ đầu rút đao bên hông.
Thấy Nhiếp bộ đầu rút đao, tên bộ khoái còn lại cũng rút đao ra, chĩa mũi đao về phía Trương gia.
“Nhiếp bộ đầu... Ngươi có ý gì?” Trương Hiếu Kính lập tức hỏi ngược lại.
“Có ý gì? Ném đao cho ta!“ Nhiếp bộ đầu hung hăng quát Tiểu Thúy.
Trên eo Tiểu Thúy đang đeo một thanh Liễu Diệp đao.
Lúc đám bộ khoái đi nhặt củi, nha dịch này thừa cơ giết người, vứt xác mới là khả năng lớn nhất.
Hứa đình trưởng vì thương xót bách tính mà nhảy sông tự vẫn sao? Nhiếp bộ đầu cũng muốn tin như vậy, thế nhưng nhìn kiểu gì Hứa đình trưởng cũng không phải loại người này.
Hứa đình trưởng chắc chắn là bị mưu sát!
“Mau ném đao cho ta!” Nhiếp bộ đầu lại quát.
Đối mặt với Nhiếp bộ đầu, Tiểu _ Thúy thản nhiên đưa tay sờ vào Liễu Diệp đao bên hông.
Luyện tập Trảm Nguyệt đao pháp lâu như vậy, cũng nên được dùng rồi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Theo tiếng nói vừa vang lên, một vị kiếm khách áo trắng đáp xuống đất, chính là Viên Trường Sơn.
“Viên tiền bối! Ta nghi ngờ nữ nhân này đã giết Hứa đình trưởng.”
“Ta không giết hắn, là hắn tự mình nhảy xuống sông.” Tiểu Thúy phản bác.
“Vị Võ sư đại nhần này... Hứa đình trưởng là vì thương xót bách tính mà nhảy sông tự vẫn, ông ấy là một vị quan tốt.” Trương Hiếu Kính nói đến đây lại lau nước mắt.
“Hứa đình trưởng nhảy sông chỉ trong nháy mắt, căn bản không hề phản kháng, nếu không phải tự mình nhảy xuống, thì chắc chắn là bị người ta đầm từ phía sau, sau đó ném xuống sông, chỉ cần xem trên đao của nha hoàn này có dính máu hay không là có thể rõ ràng chân tướng.” Nhiếp bộ đầu lớn giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận