Độc Cổ Ma Tiên

Chương 127: Hắc Đao Mộc Giáp, không hiể...

Chương 127: Hắc Đao Mộc Giáp, không hiể...Chương 127: Hắc Đao Mộc Giáp, không hiể...
Bên cạnh đôi nam nữ này, có hai thi thể đang há to miệng.
Côn trùng nhỏ màu đen bò ra bò vào từ trong miệng của thi thể...
Mà hai cỗ thi thể này mặc trang phục Võ sư màu lam trắng xen kẽ, chính là Lương sư huynh và Chu sư huynh trong miệng Hoàng Oanh.
Côn trùng màu đen không chỉ bò ra bò vào từ miệng của bọn họ, mà còn bò lúc nhúc ở tai, mắt, mũi, miệng, bảy chỗ khiếu của bọn họ, có con côn trùng trực tiếp cắn thủng một lỗ nhỏ trên da, làm tổ đẻ trứng trong đó.
Nữ nhân này hẳn là không phải Cổ tu, Cổ tuy là côn trùng, nhưng lại đi theo con đường cường đại hóa cá thể.
Côn trùng thành yêu chân chính, hẳn là cả bầy đàn cùng thành yêu, sinh sôi nảy nở, giống như con đường mà nữ nhân này đang đi.
Chuyện này... có phần phiền phức.
Tuy Man tộc cũng nhân tộc, nhưng bọn họ lại sống chung với yêu thú ở vùng đất man hoang.
Đối với người Cửu Châu mà nói, gặp Man tộc chẳng khác nào gặp yêu thú.
Thử hỏi yêu thú có vì mình là người mù mà tha cho mình một mạng sao?
Căn bản là không thể nào!
Chỉ thấy nam tử lông đen kia đưa tay ra sau lưng, thanh cốt đao to lớn lóe lên ánh sáng kim loại đã được hắn cầm trong tay. Trọng đao sắp chém xuống.
Chân khí trong cơ thể Cửu Cát tự nhiên tản ra khắp huyết nhục, cơ bắp toàn thân căng cứng đến cực hạn.
Ngay khi trọng đao sắp giáng xuống, nữ tử lông đen kia liên lắc đầu.
Nam tử lông đen kia có lẽ cũng nhìn ra Cửu Cát chỉ là một tên mù tầm thường, cho nên liền đeo thanh cốt đao to bằng tấm cửa lên lưng.
Cửu Cát chỉ có thể coi mình như người mù, một người mù thật sự cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn chống gậy trúc gõ xuống mặt đất đầy côn trùng nhỏ, hoàn toàn không sợ những con côn trùng nhỏ bò lên người, đi về phía nhà tranh của mình.
Cửu Cát căn bản không sợ côn trùng.
Trong hốc mắt phải của hắn có Tâm Nhãn Cổ, trong phổi có Thủy Tức Cổ.
Tất cả Cổ trùng trên thế gian đều hung dữ vô song, chúng là kẻ chiến thắng sau khi vô số côn trùng chém giết lẫn nhau trong Cổ trùng, trời sinh đã có uy hiếp đối với những côn trùng khác.
Từ khi trở thành Cổ sư, Cửu Cát chưa từng bị muỗi đốt lần nào.
Thân thể của Cửu Cát là địa bàn của Tâm Nhãn Cổ và Thủy Tức Cổ, tuyệt đối không phải là thứ mà những con côn trùng nhỏ bé này có thể mạo phạm. Những con côn trùng nhỏ bé kia sau khi bò vào ống quần của Cửu Cát, chạm vào da hắn, vậy mà lại tự động bò ra ngoài...
Nữ tử lông đen kia lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, nàng mỉm cười cũng không vạch trần, yên lặng nhìn Cửu Cát ngồi vào trong nhà tranh của mình.
Sau khi ngồi vào nhà tranh.
Cửu Cát tháo cây đàn nhị hồ sau lưng xuống, giống như thường ngày, một mình lôi ra chơi.
Thảo Lư Dạ Vũ.
"Mưa rơi bên ngoài nhà tranh, gió thổi vi vu rừng trúc. Tiếng chim làm giật mình tỉnh giấc, bỗng chốc nhớ về quê nhà." Nghe thấy tiếng đàn nhị hồ, nữ tử Man tộc liền lấy cây cốt địch bên hông xuống, đặt bên môi thổi.
Tiếng sáo du dương, vậy mà lại ăn ý đến kỳ lạ với tiếng đàn nhị hồ của Cửu Cát.
Cửu Cát tuy là người mù, nhưng khi nghe thấy tiếng sáo, trên mặt liên lộ ra nụ cười như tìm được tri âm tri kỷ, sau đó càng thêm tập trung chơi khúc Thảo Lư Dạ Vũ.
Ý cảnh của khúc Thảo Lư Dạ Vũ là nỗi cô đơn hiu quạnh của một người, nhưng sau khi có tiếng sáo hòa cùng, trong giai điệu bi thương và hiu quạnh bỗng chốc lại nở rộ niềm vui khó tả.
Giống như hai trái tim cô độc, xích lại gần nhau. Niềm vui nho nhỏ, nỗi bi thương to lớn.
Nỗi bi thương to lớn lại chẳng phải là niềm vui nho nhỏ sao?
Không ai thích cô độc, cô độc chỉ là sự bất đắc dĩ khi không có tri âm tri kỷ.
Nếu thật sự có tri âm tri kỷ, ai lại nguyện ý kiên trì với sự cô độc.
Theo giai điệu của tiếng sáo và tiếng đàn nhị hồ càng thêm vui vẻ, nữ tử lông đen và Cửu Cát đầu lộ ra nụ cười.
Rất tự nhiên...
Cho dù là nữ tử lông đen hay là Cửu Cát, đều chìm đắm trong khúc nhạc của đối phương. Sau khi chìm đắm... (Nhất Hồ Túy Nguyệt) tự động vận hành, tu luyện bảy tám ngày,
(Nhất Hồ Túy Nguyệt} đã trở thành công pháp mà Cửu Cát sẽ tự động vận chuyển khi chơi nhạc.
Khi Cửu Cát chìm đắm trong ý cảnh hợp tấu, chân khí trong đan điền lại tự nhiên chảy xuôi, men theo một đường kinh mạch chưa từng đi qua...
Lúc nào không hay...
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, trước khi trời tối hẳn.
Một đội xe vận chuyển lương thực khổng lồ xuất hiện ở Nam Phong trấn.
Đội xe vận chuyển lương thực này phải nghỉ ngơi một đêm ở Nam Phong trấn, ngày mai bọn họ sẽ đến Lâm Giang thành.
Người bảo vệ đội xe vận chuyển lương thực là một bộ khoái áo đen, khác với những bộ khoái khác, bên hông hắn đeo một cái la gõ bằng bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận