Độc Cổ Ma Tiên

Chương 215: Mãnh hổ 1

Chương 215: Mãnh hổ 1Chương 215: Mãnh hổ 1
Trúng độc...
Cửu Cát lấy từ trong túi trữ vật ra Thanh Linh đan được từ chô Ngao Thanh Sơn.
"Đây là Thanh Linh đan, cho nàng ta uống một viên, có thể giải trăm độc." Cửu Cát ném Thanh Linh đan cho Hạ Huân Nhi.
Hạ Huân Nhi tung người đến bân cạnh nữ tử kia, lấy ra một viên Thanh Linh đan, đút vào trong miệng nàng ta.
Trên người nữ tử này có vết thương do đao kiếm, hẳn là trúng độc trên đao kiếm. Cứu giúp nữ tử này, có thể sẽ bị cuốn vào ân oán chém giết.
"Được rồi... Quá mức thì không tốt. Chúng ta đi thôi." "Vâng, công tử." Hai nàng lại lên xe ngựa, đánh xe rời đi.
Không biết qua bao lâu...
Nữ tử kia mở mắt, con mãnh hổ bên cạnh đang liếm láp mặt nàng.
"Bàn Nữu..." Nữ tử vuốt ve đầu hổ, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Đúng lúc này,
Trong rừng bỗng nổi cuồng phong.
Một nam tử Võ sư trẻ tuổi chạy tới.
"Gầm gầm gầm..." Con mãnh hổ tên Bàn Nữu phát ra tiếng gầm rú hưng phấn.
"Kim Ngọc... Muội không sao chứ?" Người tới hỏi. "Hình như muội không sao. Tên kia đã bắt được chưa?" Nữ tử nói.
"Để hắn chạy mất rồi!" Người tới phẫn hận nói.
"Kim Kha ca ca, huynh là Võ sư Tứ phẩm, một kiếm vung ra, kiếm sát quét ngang, tên kia nhiều nhất là Võ sư Lục phẩm, vậy mà cũng có thể chạy thoát khỏi tay huynh sao?" Vị Kim Ngọc kinh ngạc hỏi.
"Ài... Đừng nhắc nữa. Khinh công của tên kia quỷ dị, tốc độ cực nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện. Tuy khinh công của hắn lợi hại, nhưng đại ca dựa vào tu vi vẫn có thể luôn bám theo hắn. Ban đầu, vốn tưởng rằng sắp đuổi kịp, kết quả ta bị hắn hạ độc." Vi Kim Kha vẻ mặt buồn bực nói.
"Hạ độc như thế nào?" "Hắn vừa chạy vừa rải hương mê, ta vừa đuổi theo vừa hít phải hương mê..."
"Ta vừa phát hiện trên người có dấu hiệu trúng độc, liền không dám đuổi theo nữa, chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xuống vận công bức độc. Sau khi bức độc xong, thấy muội mãi không đến, đoán chừng muội có thể xảy ra chuyện, liền quay lại tìm, may mà muội không sao."
"Muội trúng ám khí, đuổi theo một hồi, trực tiếp hôn mê."
"Tên kia thật biết dùng độc. Để đại ca xem nào."
Vi Kim Kha vội vàng kiểm tra vết thương của muội muội, quả nhiên nhìn thấy ở mắt cá chân nàng có một mảnh da thịt bị lật ngược ra ngoài.
"May mà muội mang theo Thanh Linh đan, nấu không trúng phải Thiềm độc này, cho dù có chống đỡ được, e là tu vi cả đời cũng bị phế."
"Muội không mang theo Thanh Linh đan." Vi Kim Ngọc lắc đầu nói.
"Không thể nào... Vết thương này sắp chuyển sang màu đỏ rồi. Để ta giúp muội cạo lớp thịt thối này đi, rồi bôi thuốc cho muội là được."
Vi Kim Kha lật tay lấy ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng cạo đi lớp thịt thối trên vết thương của Vi Kim Ngọc.
"Xuy..." Dao thép cạo thịt, khiến Vi Kim Ngọc đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Đau là được rồi, chứng tỏ độc đã rút."
"Khốn kiếp! Tên kia lừa mất của muội một viên Ngũ trảo Kim Nguyên."
"Chịu thiệt một lần, nhớ đời khôn ra."
"Muội nhịn một chút, ta bôi Kim sang dược cho muội đây."
"Thuốc này đau thật."
"Đau xong sẽ mát, mát xong sẽ ngứa, ngứa xong là khỏi, đến cả sẹo cũng không để lại. Kim sang dược do Quách dược sư chế tạo quả nhiên là tốt. Nghe nói, ông ấy còn có thể luyện chế Huyền Chân Ngưng Khí đan, đáng tiếc, tài nguyên trong tộc chúng ta eo hẹp, một năm cũng không thể nào để Quách dược sư mở lò luyện đan một lần." Băng bó xong, Vi Kim Ngọc đứng dậy, hoạt động tay chân, thân thể không sao, chân nguyên cũng không sao.
"Ta đi tìm kiếm xung quanh, muội đến Lâm Giang thành tìm thử xem, xem có thể phát hiện ra tung tích của tên kia hay không."
"Nhưng muội đánh không lại tên kia." Vi Kim Ngọc buồn bực nói.
"Ở trong thành, muội không cần phải đánh với hắn, chỉ cần phát hiện ra, lập tức bắn tên hiệu lệnh, thành vệ quân sẽ ra tay bắt hắn."
"Đây cũng một biện pháp..." "Nhưng muội cũng đừng nên ôm hy vọng gì, bọn sơn tặc Thương Sơn
đều chạy trốn khắp nơi, tên kia ở chỗ này gây án xong, khẳng định là chạy đến nơi khác rồi, tuyệt đối không có khả năng tiếp tục ở lại đây, để bắt muội một mình..."
"Vậy phải làm sao? Ngũ trảo Kim Nguyên của muội!" Vị Kim Ngọc lo lắng đến sắp khóc.
"Đinh Hóa Vân thành chủ của Lâm Giang thành và phụ thân ta quen biết đã nhiều năm, quan hệ rất thân thiết. Ta đi tìm Đinh thành chủ bắt tên gian tặc này."
"Người cũng không tìm thấy, huynh đi tìm Võ Tiên hỗ trợ cũng vô dụng."
"Không được, ta phải đi thử xem saol"
"Vậy để muội đưa huynh đến Lâm Giang thành. Đến trong thành, gặp phải nguy hiểm, lập tức bắn tên hiệu lệnh!" "Ừm."
"May mắn cho muội... Đây cũng ở nơi coi trọng võ đức như Cửu Châu, nếu như muội ngất xỉu ở Thương Sơn thập lục châu, người đi đường há có thể cho muội Thanh Linh đan? Chắc chắn là sẽ cướp túi trữ vật của muội, sau đó thuận tiện cho muội một đao."
"Túi trữ vật của muội giấu trong miệng Bàn Nữu, sao có thể đeo trên người được chứ?" Vi Kim Ngọc bất mãn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận