Độc Cổ Ma Tiên

Chương 97: Giết hai giữ một 2

Chương 97: Giết hai giữ một 2Chương 97: Giết hai giữ một 2
Lý Tiểu Thúy lấy từ bên hông ra một cái túi vải đen, ném đầu lâu máu đã đông lại của Bàng Quân vào trong, sau đó hung hăng lắc lắc.
"Ngươi lắc làm gì?" Cửu Cát hỏi.
"Ta bỏ trong túi vải một ít muối thô, dùng muối ướp một chút sẽ không bị thối nhanh như vậy."
"Ồ... Dùng muối ướp một chút?"
"Ừm... Đúng vậy." Tiểu Thúy từ bên hông lấy ra một miếng gan heo nhỏ, nhét vào trong miệng nhai ngon lành.
"Ngươi lấp hố đất lại đi, sau đó đặt bàn đá về chỗ cũ."
"Được."
Ngay lúc Tiểu Thúy nhanh chóng lấp đất, Cửu Cát nhìn cái ao nước này, đột nhiên thần sắc biến đổi.
Bang chúng của Thủy Long Bang đều có Thủy Tức Cổ, mà Thủy Tức Cổ có thể hô hấp dưới nước.
Nếu mình là người của Thủy Long Bang nhất định sẽ cất giấu đồ vật quan trọng dưới nước.
Nghĩ tới đây, Cửu Cát bèn cởi quần áo trên người ra, chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại một cái quần đùi.
"Công tử, ngươi làm gì vậy?"
"Ta xuống nước xem thử." Cửu Cát nói xong liền bùm một tiếng nhảy xuống nước.
Lúc này trời đã tối.
Trong nước càng đen kịt không thấy ánh sáng. May mà Cửu Cát có Tâm Nhãn Cổ có thể nhìn rõ ràng hình dáng của sự vật ở trong bóng tối.
Dưới nước rất sâu, Cửu Cát căn bản không nhìn thấy đáy, càng không thể nào lặn xuống dưới.
Ùm một tiếng.
Cửu Cát từ trong nước ló đầu ra, sau đó bò lên bờ, nói với Lý Tiểu Thúy: "Tối nay chúng ta ở lại đây một đêm, ngày mai trời sáng xuống nước mò đồ."
"Vâng." Lý Tiểu Thúy vui vẻ đáp ứng.
Lý Tiểu Thúy động tác rất nhanh, chẳng mấy chốc đất đã được lấp đầy, cái bàn đá nặng trăm cân, bị Lý Tiểu Thúy hai tay nhấc lên đặt về chỗ cũ. Tiếp theo Lý Tiểu Thúy cầm chổi bắt đầu quét dọn mặt đất.
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, vết máu trên mặt đất rất rõ ràng.
Đầu của tên tiểu nhị bị đập nát, tim của Quảng Quang và Thạch Đinh bị đâm thủng, máu đều chảy ra không Ít.
Cửu Cát vào phòng tìm một miếng vải bọc chân che mắt của Hàn Kỳ Thông lại.
Hàn Kỳ Thông tuy trúng Cổ độc của Cửu Cát, lại ăn một viên Giả Tử đan, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể nào tỉnh lại, nhưng làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút, che mắt của Hàn Kỳ Thông lại sẽ càng thêm an toàn. Tuy rằng trong tiểu viện xử lý ba cỗ thi thể, nhưng vết máu trên mặt đất cũng không nhiều.
Một là Cửu Cát dùng kiếm nhỏ đâm vào tim, máu chảy ra không nhiều, hai là đất nhuộm không ít máu, bị chôn xuống dưới hố.
Lý Tiểu Thúy quét dọn một phen, trong sân liền không nhìn ra bao nhiêu vết máu nữa.
"Công tử... Ta đi dọn dẹp giường." Lý Tiểu Thúy mỉm cười nói.
"Không cần... Giường của người khác ta ngủ không ngon, tối nay chúng ta cùng nhau quan sát Cổ trùng niết bàn như thế nào." Cửu Cát vẻ mặt nghiêm túc nói.
Màn đêm buông xuống. Trong căn phòng có ba cỗ thi thể nằm ngang, thắp sáng bốn ngọn đèn dầu.
Bốn ngọn đèn dầu này đều được đặt ở bên cạnh Quảng Quang và Thạch Đinh.
Ánh sáng của đèn dầu chiếu rõ ràng cơ thể của hai gã nam tử này...
Cửa sổ của căn phòng đều đã đóng kín, trong căn phòng tối đen như mực, hai người đứng sóng vai.
Cửu Cát và Lý Tiểu Thúy.
Hai mắt Cửu Cát mở to, một bên màu lam u ám, một bên lạnh lẽo; Lý Tiểu Thúy cũng nhìn chằm chằm vào hai gã đại hán.
Hai người bọn họ đều là Cổ sư, nhất định phải hiểu rõ mọi thứ về Cổ sư.
Đột nhiên.
Phần ngực của một gã đại hán, đột nhiên phồng lên một bọc, sau đó bọc kia lại lõm xuống, giống như trong ngực hắn có vật sống.
Cùng lúc đó, ngực của gã đại hán còn lại cũng phồng lên, tần suất của hai người không sai biệt lắm.
Cửu Cát dùng mũi kiếm nhỏ sắc bén hơi rạch da ngực của một gã đại hán, từng chút từng chút rạch ra.
Đột nhiên.
Một con trùng lớn màu trắng sữa giống như con đỉa từ trong ngực gã đại hán chui ra.
Con Cổ trùng giống như con đỉa kia, há cái miệng dữ tợn ra về phía Cửu Cát.
"Xuy!" Tâm Nhãn Cổ màu lam trong hốc mắt Cửu Cát phát ra một tiếng gầm nhẹ, con đỉa màu trắng sữa kia lập tức bị dọa rụt trở về.
Rõ ràng nếu so sánh về mức độ hung dữ, Tâm Nhãn Cổ càng thắng một bậc.
“TƯ... TƯ...”
Cùng với một tiếng kêu quái dị của trùng, con đỉa màu trắng sữa này lần nữa chui vào trong lồng ngực của gã nam tử kia.
Dưới con mắt quan sát của Tâm Nhãn Cổ.
Con đỉa màu trắng sữa kia đang điên cuồng ăn, nhanh chóng lớn lên. Cổ sư chính là người và Cổ cộng sinh.
Nếu người chết, Cổ cũng không sống nổi.
Nhưng Cổ cũng sẽ không lập tức chết, nó sẽ điên cuồng ăn trước khi chết, sau đó sinh ra một cái trứng niết bàn trong cơ thể vật chủ, như một sự tiếp nối của sinh mệnh...
Trong "Luyện Cổ bút ký" ghi chép về quá trình này rất rõ ràng, nhưng dù rõ ràng hơn nữa cũng không bằng tận mắt nhìn thấy một lần.
Chỉ nghe Cửu Cát nhỏ giọng nói: "Thủy Tức Cổ, thích ăn thịt cá, công dụng là có thể hô hấp dưới nước, gặp nước không chết đuối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận