Độc Cổ Ma Tiên

Chương 55: Mua nhà họ Phan 2

Chương 55: Mua nhà họ Phan 2Chương 55: Mua nhà họ Phan 2
“Vậy ta thử ba trăm cân.” Tiểu Thúy nói.
Tiểu Thúy vừa dứt lời.
Hai gã võ phu cường tráng mỗi người bê một khối tạ đá ba trăm cân, đặt ở hai bên trái phải của Tiểu Thúy.
Lúc hai khối tạ đá chạm đất, mặt đất dường như cũng rung chuyển.
Hai khối tạ đá ba trăm cân này, hai gã võ phu phải dùng hai tay mới bê được, một tay bọn họ căn bản không nhấc nổi.
“Mời cô nương.” Vương Lực đưa tay làm động tác mời.
Tiểu Thúy một tay nắm lấy một khối tạ, hơi dùng sức, nhưng không nhấc lên được. Tiểu Thúy xấu hổ cười cười, nhỏ giọng nói: “Đúng là hơi nặng.”
Đám võ phu đầu lộ ra nụ cười thả lỏng.
Tiếp đó, Tiểu Thúy lại dùng sức, hai khối tạ đá ba trăm cân đã bị nàng nhấc bổng lên, không chỉ như thế, Tiểu Thúy còn học theo động tác của Vương Lực lúc nãy, vung vẩy hai khối tạ.
Tiếng tạ đá xé gió vang lên vun vút, đám võ phu đều tái mặt.
Vung vẩấy một lúc lâu...
Trên trán Tiểu Thúy thế mà không hề có một giọt mồ hôi, nàng xấu hổ cười cười, sau đó đặt hai khối tạ trong tay xuống đất.
Mặt đất vẫn không hề rung chuyển.
Vương Lực giật giật khóe miệng, hai tay nâng tạ đá ba trăm cân mà vẫn có thể cử trọng nhược khinh, như vậy cực hạn của nữ nhân này ít nhất phải sáu trăm cân trở lên...
Hai tay có lực hơn ngàn cân, chuyện này đã không thể dùng trời sinh thần lực để giải thích.
Đây là cấp bậc của Võ sư, võ phu tuyệt đối không thể đạt đến.
Đúng lúc Tiểu Thúy và đám võ phu Phan gia đang giao lưu võ nghệ...
Bên trong linh đường Phan gia.
Ba nén hương cuối cùng cũng cháy hết...
Bên ngoài từ đường Phan gia. Hai nha hoàn canh cửa nhìn sắc mặt đối phương, càng ngày càng lúng túng.
Hà chưởng quầy chỉ đóng cửa lại, hoàn toàn không che giấu gì cả.
Đây chính là từ đường Phan gia.
Làm như vậy có được không?
Cuối cùng...
Bên trong từ đường cũng yên tĩnh trở lại.
Hai nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng những âm thanh kỳ quái kia nữa.
Lúc chạng vạng tối.
Cửu Cát được Hà Thục Hoa giữ lại Phan phủ dùng cơm.
Trên bàn cơm.
Hà Thục Hoa rốt cuộc cũng nói đến chuyện chính.
“Trương gia chủ... Phương pháp thu mua dược liệu trước kia của Phan gia là liên lạc với những hộ trồng dược liệu lớn trong các thôn, sau đó môi quý đầu phải đến tận nơi thu mua, cân dược liệu, trả tiền công, phụ cận Liễu Dương trấn có ba mươi sáu thôn, Phan gia cách hai ba ngày lại phải mang bạc đến một thôn.”
“Phụ thân ta mỗi năm chỉ xuống nông thôn thu tô một lần, hai ba ngày lại phải đi một lần, quả thực có phần phiần phức.” Cửu Cát nhíu mày nói.
“Đương nhiên là phiền phức, nếu không chủ gia sao lại giao chuyện này cho tiểu gia tộc trong trấn chứ?” Hà Thục Hoa cười nói.
“Phan gia ban đầu rất nghèo, không giàu có như bây giờ, Phan lão gia Phan Nguyên Thọ nhận được quyền kinh doanh dược liệu của Lương gia, mười năm trước đều là ông ấy tự mình xuống nông thôn thu mua dược liệu, năm đó ta và Mạnh Ngọc Nương cũng từng theo Phan lão gia đi thu mua dược liệu, có những thôn nằm sâu trong núi, đường sá lầy lội khó đi, thỉnh thoảng lại có dã thú, vô cùng nguy hiểm, lúc khó khăn nhất, có khi cả tháng trời cũng không về nhà nổi một ngày...”
“Hiện giờ Phan gia cũng tích góp được chút ít tài sản, mời được một ít người giúp việc, trong đó có hai người là quan trọng nhất, ngươi chỉ cần thu phục được hai người này, vậy thì có thể để bọn họ tiếp tục làm việc như trước, không cần ngươi phải tự mình xuống nông thôn nữa.”
“Là hai người nào?” Cửu Cát hỏi. Sau khi có được ký ức của Mạnh Ngọc Nương, Cửu Cát biết rất rõ là
hai người nào.
Một người là Tần quản gia, hắn phụ trách quản lý sổ sách; một người là Đàm lão gia, ông ta phụ trách nghiệm dược.
Kỳ thực, ngoài hai người này ra, còn có một người cũng rất quan trọng.
Hắn tên là Lý Tùng.
Võ phu Lý Tùng phụ trách an toàn cho đội ngũ thu mua dược liệu. Đáng tiếc Lý Tùng đã chết, bị Trương Liên Sơn một đao đâm xuyên người, bỏ mạng.
“Hai người đó chính là Tần quản gia và Đàm lão gia, bọn họ đều là người làm cũ của Phan gia, rất trung thành với Phan gia, hiện giờ Phan gia ở Liễu Dương trấn đã không còn quyền kinh doanh dược liệu, ngày hôm qua bọn họ có nói với ta, muốn theo ta đến Kỳ Hoàng đường ở Lâm Giang thành, ta còn chưa đồng ý.”
“Tần quản gia và Đàm lão gia, ta có thể để lại cho ngươi.” Hà Thục Hoa nói.
“Hay là ngươi bán hết cho ta, Tần quản gia, Đàm lão gia, còn có nha hoàn, đầu bếp, người hầu trước kia của Phan gia, cùng với căn nhà này.” Cửu Cát đột nhiên nói. “Ồ... Ngươi muốn mua với giá bao nhiêu?”
“Ngươi muốn bán với giá bao nhiêu?”
Nói đến đây, hai người nhìn nhau cười.
Ngày hôm sau.
Cửu Cát và Hà Thục Hoa cùng nhau ngồi xe ngựa đến nha môn.
Dưới sự chứng kiến của Hứa đình trưởng, Hà Thục Hoa đã bán toàn bộ Phan phủ, bao gồm đất đai, nha hoàn, võ phu, quản gia cho Trương gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận