Độc Cổ Ma Tiên

Chương 79: Vào trong thành 1

Chương 79: Vào trong thành 1Chương 79: Vào trong thành 1
Phía sau thì phải xem lực độ cứu tế của triều đình, nếu như Đại Càn triều đình phát lương cứu tế, có lẽ tình huống cũng không có như mình nghĩ tệ như vậy.
"Mệt rồi... Phụ thân nghỉ ngơi một chút..." Trương Hiếu Kính tìm một khối đá xanh ngồi xuống.
"Cũng được, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, ở chỗ này nhóm lửa nấu cơm đi." Cửu Cát nói.
"Tiểu Đồng... Mang theo bình nước đi theo ta." Cửu Cát nói.
"Vâng, thiếu gia."
Tôn Tiểu Đồng đi theo Cửu Cát đi đến khu rừng gần đó đánh chim, thuận tiện nhặt củi lửa.
Lý Tiểu Thúy thì ở lại bảo vệ Trương Hiếu Kính, thuận tiện nhóm lửa.
Cửu Cát đến gần khu rừng, hắn liên nghe thấy tiếng thút thít của một tiểu cô mẹ.
Một nữ tử sắc mặt vàng như nghệ, hai mắt vô thần ngồi trong đống cỏ, trong ngực ôm một đứa bé đang ngủ say.
Không cần nói Cửu Cát cũng biết tiểu cô mẹ vì sao khóc, thế là Cửu Cát khẽ mỉm cười đưa tay vào túi trữ vật lấy ra hai cái bánh đậu đỏ.
Mấy ngày trước.
Viên Trường Sơn đứng trên lầu cao Liễu Dương trấn hô to, Cửu Cát thuận tay lấy một đĩa bánh đậu đỏ, chuẩn bị để dành lúc quan trọng nhất ứng phó.
Cũng may trên đường này khá là thuận lợi, trên đường dễ như trở bàn tay là có thể đánh trúng chim bay, bánh đậu đỏ này vẫn luôn ở trong túi trữ vật, hiện giờ nhìn xem sắp đến Lâm Giang thành, Cửu Cát bèn lấy chỗ thức ăn này ra giao cho người cần.
Cộc cộc cộc cộc cộc...
Nguyễn Lê Hoa nghe thấy tiếng gậy gỗ gõ xuống mặt đất, nàng lau lau nước mắt nơi khóe mắt, ngấng đầu nhìn thấy một nam tử chống gậy dò đường, đi thẳng về phía nàng.
Nguyễn Lê Hoa ngừng khóc, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mẫu thân.
Lúc này mẫu thân đã trọn vẹn một ngày chưa ăn gì, đệ đệ đầu không có sữa uống rồi. Vì để mẫu thân ăn chút gì đó, Nguyễn Lê Hoa đã đem cún con giao cho đồng hương.
Đồng hương sau khi giết cún con, hầm thành một nồi thịt chó.
Mà hiện giờ bọn họ bị đồng hương đuổi đến trong rừng, dường như đồng hương căn bản là không định cho bọn họ lưu lại một chút thịt, có lẽ một chút canh cũng không có.
Vừa nghĩ đến đệ đệ còn chưa được uống sữa, mẫu thân không có gì ăn, cún con bị hầm sống sờ sờ, Nguyễn Lê Hoa liền đau lòng, bất giác liền khóc thút thít.
"Thúc thúc, người muốn làm gì?" Nhìn Cửu Cát đang chậm rãi đến gần, Nguyễn Lê Hoa vẻ mặt sợ hãi hỏi. Cửu Cát cũng không nói chuyện, mà là một tay từ trong túi trữ vật móc ra một cái bánh đậu đỏ.
Nhìn cái bánh đậu đỏ này, ánh mắt Nguyễn Lê Hoa đều nhìn thẳng, Nguyễn Lê Hoa duôi bàn tay nhỏ bẩn thỉu ra, lúc bàn tay nhỏ sắp chạm vào bánh đậu đỏ, nàng lại có phần sợ hãi, cuối cùng vẫn là đói bụng chiến thắng sợ hãi, Nguyễn Lê Hoa nhận lấy bánh đậu đỏ, đặt ở trong miệng cắn một miếng nhỏ.
Ngon!
Đây là mỹ vị chưa từng được ăn.
Có điều Nguyễn Lê Hoa vẫn nhịn không ăn sạch bánh đậu đỏ .
“Mẹ, mẹ.... Nguyễn Lê Hoa lay lay mâu thân bên cạnh. Mẫu thân Phác Ngọc Liên mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy bánh đậu đỏ trên tay Nguyễn Lê Hoa vẻ mặt cũng không thể tin nổi.
Phác Ngọc Liên cũng đói quá, chộp lấy bánh đậu đỏ rồi nhét vào trong miệng.
Cái bánh đậu đỏ mềm mềm ngậy ngậy kia gần như có thể lấp đầy vào trong lòng.
"Lê Hoa... Đầy là bánh từ đầu ra?" Phác Ngọc Liên hỏi.
"Đây là bánh thiếu gia cho." Tôn Tiểu Đồng bưng tới một cái đĩa, trên đĩa đặt bảy tám cái bánh đậu đỏ.
"Đa tạ công tử, đa tạ thiếu gia." Phác Ngọc Liên cảm tạ ân đức nói.
Lúc Cửu Cát và Tôn Tiểu Đồng đi vào trong rừng, Phác Ngọc Liên nói với con gái: "Chúng ta mỗi người ăn một cái bánh đậu đỏ, còn lại cất đi."
Hai người mỗi người ăn một cái bánh đậu đỏ, Phác Ngọc Liên cẩn thận gói bánh đậu đỏ lại.
Đúng lúc này.
Mấy tên đồng hương bước nhanh đến, tên đồng hương cầm đầu miệng đầy dầu mỡ, hắn hai mắt sáng rực nhìn bọc đồ trong tay Phác Ngọc Liên.
"Đưa đây!" Tên đồng hương cầm đầu lớn tiếng quát.
"Các ngươi ăn cún con còn chưa đủ à! Mẹ ta mà không ăn gì thì sẽ không có sữa." Nguyễn Lê Hoa đứng dậy lớn tiếng gào lên.
"Cút ngay." Nhị Cẩu Đản một cái tát vung lên mặt Nguyễn Lê Hoa.
Nguyễn Lê Hoa chỉ là một tiểu cô mẹ mười một tuổi, bị một cái tát trực tiếp đánh ngã xuống đất.
"Lê Hoa!" Phác Ngọc Liên lớn tiếng kêu khóc.
Nhị Cấu Đản đè vai Phác Ngọc Liên, Thiết Trụ đi cướp đứa bé trong tay Phác Ngọc Liên, tên gầy thì đi cướp bánh đậu đỏ.
Tên gầy kia sức lực không mạnh, thế mà bị Phác Ngọc Liên trực tiếp đẩy ra, có điều Phác Ngọc Liên tuy rằng bảo vệ được bánh đậu đỏ, nhưng lại làm rơi đứa bé trong tay.
"Oa!" Đứa bé vất vả lắm mới dỗ ngủ được đột nhiên tỉnh, đứa bé này cũng từ lâu chưa được uống sữa, trong bụng trống rỗng, sau khi tỉnh ngủ, liền oa một tiếng khóc lên. Chỉ thấy Thiết Trụ mặt chữ điền nhìn đứa bé trong tay nói: "Ngọc Liên muội tử! Cái thế đạo này muội cũng thấy rồi, đứa bé này nhất định là không nuôi sống được, chi bằng đều là chết không bằng giao cho chúng ta, chúng ta dù sao cũng đồng hương, giúp muội chăm sóc đứa bé cũng nên làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận