Độc Cổ Ma Tiên

Chương 531: Móng vuốt Mộng Yểm 3

Chương 531: Móng vuốt Mộng Yểm 3Chương 531: Móng vuốt Mộng Yểm 3
Thanh phi đao kia được Cửu Cát luyện chế từ móng vuốt của Mộng Yểm.
Sau khi thử nghiệm, Cửu Cát phát hiện móng vuốt của Mộng Yểm có thể khiến tinh thần đối phương trở nên hỗn loạn. Loại lực lượng có thể trực tiếp tấn công thần hồn này thật sự vô cùng thần kỳ.
Cửu Cát lấy móng vuốt của Mộng Yểm từ trên người Thanh Sài xuống. Hiện tại, thanh phi đao này mới chỉ là phôi thai, hắn cần phải dung hợp nó với những kim loại khác. Nhưng mà, dung hợp kim loại là Hậu Thiên Luyện khí thuật, Cửu Cát chưa từng thử qua, hơn nữa, những tài liệu này đầu vô cùng trân quý, tốt nhất là nên tìm người khác hỗ trợ.
Kim Mục Thần Điêu lại bay lên không trung. Chỉ trong thời gian một nén nhang đã bay đến Hỏa Thạch lâm.
Cửu Cát một mình đi đến Đàm gia luyện khí đường ở Hỏa Thạch lâm, tìm một vị bằng hữu cũ.
Sau khi hỏi thăm rất nhiều người ở Đàm gia luyện khí đường.
Cửu Cát biết được Đàm Vịnh Thương đã trở về Đàm gia, nhưng mà, hắn không có ở luyện khí đường mà đang bế quan ở Đàm Gia bảo.
Sau khi hỏi thăm được nơi ở của Đàm Vịnh Thương, Cửu Cát xoay người rời đi.
Đêm đó.
Kim Mục Thần Điêu bay đến bầu trời phía trên Đàm Gia bảo. Đàm Gia bảo xây dựng dựa vào núi, nơi ở của Đàm Vịnh Thương là ở sườn núi tầng ba, bên trái là vực sâu, bên phải là thao trường, vị trí này có thể coi là vô cùng thanh tịnh. Lúc này tuy là ban đêm, nhưng Kim Mục Thần Điêu cũng không trực tiếp đáp xuống Đàm Gia bảo.
Trong Đàm Gia bảo có Võ Tiên, vẫn nên dè chừng một chút.
Một cái mai rùa đen như mực từ trên trời giáng xuống, lặng lẽ rơi vào trong một cái sân nhỏ.
Bên trong tiểu viện.
Trong căn nhà tranh truyền đến tiếng sột soạt.
Đột nhiên. Một bóng người đột ngột xuất hiện ngoài cửa sổ.
Người nọ dừng lại một chút ngoài cửa sổ dán giấy, sau đó liền đi vào trong sân nhỏ.
Cửu Cát ngồi trên một tảng đá lớn, tay cầm tỳ bà, nhắm hai mắt gảy đàn tỳ bà leng keng.
Tiếng đàn vang lên, Đàm Vịnh Thương giật mình tỉnh giấc.
"Đại tẩu, nàng có nghe thấy tiếng tỳ bà không?” Đàm Vịnh Thương toát mồ hôi hột.
Âm thanh tỳ bà quen thuộc bên tai khiến Đàm Vịnh Thương lạnh sống lưng.
Nhưng hương đã đốt, không thể không đốt hết được.
Thôi kệ!
Đàm Vịnh Thương dứt khoát bịt tai trộm chuông.
Không biết qua bao lâu.
Một nén hương cháy hết, Đàm Vịnh Thương khoác một chiếc áo mỏng đi ra ngoài sân.
Bên ngoài tiểu viện đã không còn tiếng đàn.
"Hô..." Đàm Vịnh Thương thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là mình nghe nhầm.
"Đại tẩu quả nhiên không tệ." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Đàm Vịnh Thương bông nhiên quay người lại, trên bệ hoa vừa rồi rõ ràng không có gì vậy mà lúc này lại có một người mù ôm đàn tỳ bà ngồi đó.
"Ngươi... Là người hay là quỷ?" Đàm Vịnh Thương sợ hãi hỏi.
Tranh tranh tranh.
"Đương nhiên là người." Cửu Cát nhếch mép cười, sau đó mở mắt. Dưới ánh trăng, Đàm Vịnh Thương nhìn thấy đôi mắt trong veo của Cửu Cát.
"Chúc mừng Trương huynh... Thiên Tàn Cung một chuyến, được như ý nguyện, chữa khỏi bệnh về mắt, có được đôi mắt sáng, thật đáng mừng." Đàm Vịnh Thương chắp tay nói.
"Đàm huynh... Thật không dám giấu diếm, ta chưa từng đến Thiên Tàn Cung."
"Ồ... Vậy xin hỏi Trương huynh đã chữa khỏi mắt như thế nào?"
"Hôm đó ta và Đàm huynh chia tay liên đi về phía con thuyền đen kia, không ngờ trên đường gặp phải một kẻ, ăn nói ngông cuồng, ta bèn giết hắn... Sau khi lục soát thi thể thì tìm được bảo đan Trọng Sinh Tạo Hóa Đan do Ngọc Hồ Đan Minh luyện chế, ăn vào... Liền có được đôi mắt sáng như bây giờ." Cửu Cát cố ý giải thích.
Những kẻ đến Thiên Tàn Cung căn bản không có ai sống sót, nếu hai mắt của Cửu Cát được chữa khỏi ở Thiên Tàn Cung, chắc chắn sẽ bị Hạo Khí Lâu truy xét, cho nên Cửu Cát không ngại phiền phức mà giải thích.
Hễ ai hỏi hắn đều nói là mình đã dùng Trọng Sinh Tạo Hóa Đan.
Nói dối một trăm lần thì thành sự thật.
"Aa a... Vậy thì thật sự là đáng mừng, đáng mừng." Đàm Vịnh Thương nghe xong ngẩn người, dù sao thì cứ chúc mừng là được rồi. "Cùng vui, cùng vui."
"Ta có gì mà vui chứ?"
"Đại tẩu của ngươi không tệ."
Đàm Vịnh Thương lại ngồi phịch xuống đất.
"Trương huynh... Ngươi có ý gì?" Tuy rằng đang ở Đàm Gia bảo, trong bảo có Võ Tiên Đàm gia trấn giữ, nhưng Đàm Vịnh Thương lại giống như đang ở nơi hoang dã, hoàn toàn bị Cửu Cát nắm thóp.
"Ta có một món đồ tốt muốn ngươi xem thử..." Cửu Cát đưa tay khẽ vuốt bên hông.
Tuy rằng mai rùa được Cửu Cát đeo bên hông, nhưng lại được giấu ở bên trong lớp áo.
Đàm Vịnh Thương chỉ nghĩ là Cửu Cát vỗ vào túi trữ vật, sau đó lẫy ra một vật đen sì hình răng nanh.
Cái gọi là đồ tốt chính là chỉ nguyên liệu yêu thú đã qua xử lý.
Đàm Vịnh Thương cầm lấy món đồ, mượn ánh trăng cẩn thận quan sát. "Đây hình như là móng vuốt..." "Không sai, đúng là móng vuốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận