Độc Cổ Ma Tiên

Chương 242: Lá Rơi Không Quay Về 1

Chương 242: Lá Rơi Không Quay Về 1Chương 242: Lá Rơi Không Quay Về 1
"Bá phụ!"
Một vị Võ sư ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt trầm ổn cùng Vi Kim Ngọc bước vào thạch thất.
"Kim Lập, từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách dạy võ công cho Cửu Cát, thuận tiện dạy cả «Lạc Diệp Phiêu» cho Kim Ngọc."
"Tuân mệnh."
"Kim Ngọc... Ngươi đi thu xếp chỗ ở cho Cửu Cát, ít nhất phải để cho nó có một nơi lưu trú trong Vi gia."
"Vâng, đại bá."
"Cửu Cát... Chờ khi nào thu xếp xong, ta sẽ dẫn ngươi đến đan thất."
"Đa tạ bá phụ." Cửu Cát nói. Biểu muội Vi Kim Ngọc rất nhiệt tình dẫn Cửu Cát đi thu xếp chỗ ở.
Dựa theo tình hình thực tế của Cửu Cát...
Vi Kim Ngọc tìm cho Cửu Cát một gian thạch thất, thạch thất không lớn, bên trong rất sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường, không có đồ đạc gì khác.
Mở cửa ra là thao trường rộng lớn.
Luyện võ rất gần.
Đi dọc theo chân tường về phía bên phải là đến chỗ ăn cơm.
Ăn cơm rất tiện.
Đi dọc theo chân tường về phía bên trái là đến đan thất. Học tập luyện đan cũng rất tiện.
Nhược điểm duy nhất là không có sân, gần như không có không gian riêng tư.
Theo Vi Kim Ngọc thấy, làm như vậy là vì muốn giúp đỡ và bảo Vi Cửu Cát mù lòa tốt hơn.
Cửu Cát đã muốn giả mù, hắn đành phải chấp nhận thành ý này...
Sắp xếp xong chỗ ở.
Biểu muội lại dẫn Cửu Cát đến thao trường học «Lạc Diệp Phiêu».
"Chúng ta vừa mới an tọa, hay là ngày mai học?"
"Bây giờ mới giờ Dậu , còn sớm mà, Kim Lập sư huynh hiện tại đang rảnh rỗi, huynh ấy đang đợi chúng ta trên thao trường đấy."
Vi Kim Ngọc không nói hai lời, kéo Cửu Cát đi ra ngoài.
Cửu Cát chỉ đành treo cây đàn nhị hồ lên tường, đi đến thao trường.
Lúc này, võ đạo giáo tập Vi Kim Lập đang cau mày đứng dưới một gốc bạch quả to lớn.
Giờ đã vào thu.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Lá bạch quả theo gió lay động, từng chiếc từng chiếc rơi xuống.
Thấy hai người đi tới, lông mày của Vi Kim Lập càng nhíu chặt hơn.
Chỉ nghe Vi Kim Lập nói với Vi Kim Ngọc: "Đại bá bảo ta dạy «Lạc Diệp Phiêu» cho hai người, ngươi thì không thành vấn đề, nhưng hắn..."
"Bởi vì ta không nhìn thấy sao?" Cửu Cát hỏi.
"Đúng vậy... Ngươi không nhìn thấy thì ta dạy như thế nào?" Vi Kim Lập gãi đầu hỏi.
Cửu Cát mỉm cười nói: "Ta đúng là không nhìn thấy, nhưng ta có thể nghe thấy..."
"Ta nghe thấy tiếng gió thu vần vũ thổi qua, tiếng gió thổi qua những tán lá..."
"Lá cây rơi xuống, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc..." Cửu Cát vừa nói vừa đưa tay bắt lẫy...
Ra tay ba lần, bắt được ba chiếc lá.
Cửu Cát xòe những chiếc lá bạch quả trong tay ra, như muốn nói với Vi Kim Lập rằng, tuy rằng hắn bị mù, nhưng dựa vào đôi tai, hắn vẫn có thể nghe tiếng định vị.
Vi Kim Lập nhìn những chiếc lá trên tay Cửu Cát, suy tư một lát rồi nói: "Một đêm gió thu nổi lên, khắp núi lá rơi lả tả , trọng tâm của «Lạc Diệp Phiêu» nằm ở hai chữ: Mượn thết"
"Gió đông đến thì bay về phía đông, gió tây đến thì bay về phía tây, địch nhân đến như thế nào thì ta bay như thế đó, người như lá rụng, không chịu lực, bay lượn không dấu vết, biến mất không hình dáng ..." Vi Kim Lập vừa nói vừa xoay người tại chỗ, bộ pháp phiêu dật, thân hình như lá rụng...
Khoảng một nén nhang sau...
Vi Kim Lập giảng giải xong công pháp «Lạc Diệp Phiêu», cũng không biết Vi Kim Ngọc và Cửu Cát có nghe hiểu hay không.
Vi Kim Lập nhìn biểu cảm của hai người, Cửu Cát thì không rõ lắm, còn Vi Kim Ngọc thì hoàn toàn là vẻ mặt mơ hồ.
Vi Kim Lập thở dài, có lẽ mình đã giảng giải uống công rồi.
"Hai người ngồi dưới gốc cây lĩnh ngộ cho kỹ đi..." Vi Kim Lập nói xong liên đi làm việc khác.
"Người như lá rụng, không chịu lực, bay lượn không dấu vết, biến mất không hình dáng ..." Vi Kim Ngọc lẩm bẩm, vẻ mặt mơ hồ.
Còn Cửu Cát trầm ngâm một lát, chống cây gậy dò đường đi về phía phòng của mình.
"Biểu ca... Bây giờ ăn cơm tối còn sớm mà." Vi Kim Ngọc gọi với theo.
"Ta biết." Cửu Cát đáp.
Vi Kim Ngọc bị bỏ lại một mình dưới gốc bạch quả, lĩnh ngộ thân pháp khinh công «Lạc Diệp Phiêu».
Một con hổ vằn to lớn nằm bên cạnh Vi Kim Ngọc như một con mèo nhỏ.
Còn Vi Kim Ngọc thì đắm chìm trong sự lĩnh ngộ của chính mình, tuy không lĩnh ngộ được tỉnh túy của môn võ công «Lạc Diệp Phiêu» này, nhưng Vi Kim Ngọc có thể dùng một biện pháp ngu ngốc để tu luyện môn võ công này.
Chỉ thấy Vi Kim Ngọc vẽ một bàn cờ trên mặt đất, sau đó học theo bộ pháp của Vi Kim Lập, đi tới đi lui trên mặt đất... Chỉ có điều, Vi Kim Lập giống như một chiấc lá bay lượn theo gió, gió thổi một cái là có thể bay đi xa , ẩn mình không dấu vết.
Còn Vi Kim Ngọc giống như một cô nương đang chơi trò nhảy lò cò, vui vẻ đá "lò cò" trong bàn cờ, một con hổ to lớn trừng đôi mắt to, nhìn chằm chằm vào đôi chân đang bay lên rơi xuống của Vi Kim Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận