Độc Cổ Ma Tiên

Chương 478: Không giữ được bình tĩnh 1

Chương 478: Không giữ được bình tĩnh 1Chương 478: Không giữ được bình tĩnh 1
Khi số lượng Thái giám áo gấãm giảm mạnh, Cửu Cát mới có thể an toàn thăm dò bí cảnh.
Hiện tại không phải lúc thăm dò bí cảnh, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.
Vút!
Đoàng!
Giữa không trung, một mũi tên bắn tín hiệu bay lên, nổ tung.
Lần này chỉ có đám Thái giám áo gấm kia mới mang theo tên bắn tín hiệu.
Chắc chắn là đám cẩu Thái giám này đã phát hiện có rất nhiều nam tử tiến vào bí cảnh Thiên Tằm Cung. Vì vậy tập hợp lực lượng, chuẩn bị càn quét. "Bên kia có người, chúng ta có nên đi không?" Thi Tiếu Nhiên hỏi. "Ngươi đi đi, ta không đi." Cửu Cát nói.
"Ngươi không đi, vậy ta cũng không đi." Thi Tiếu Nhiên nói.
"Cũng được... Nhưng ta muốn tìm nơi ẩn náu, ít nhất là ba ngày." Cửu Cát nói.
"Vì sao?"
Cửu Cát cười mà không giải thích. "Thi cô nương... Ngươi muốn cùng ta ẩn náu ba ngày hay là mỗi người một nơi?" Cửu Cát hỏi.
"Ngươi muốn ẩn náu ở đâu?" "Không thể nói cho ngươi biết." Cửu Cát lắc đầu.
Thi Tiếu Nhiên nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta muốn ẩn náu ở đây, nếu ngươi muốn đi nơi khác, chúng ta sẽ mỗi người một nơi." "Vậy được rồi... Ngươi đi chôn thi thể tên Thái giám này trong bụi cây đi, ta sẽ giấu con cá sấu đã chết này xuống nước, sau đó ta sẽ trốn dưới nước, ngươi tự mình ẩn náu đi." Nói xong, Cửu Cát kéo con cá sấu đã chết xuống nước.
Mặt đầm tĩnh lặng không gợn sóng. Cửu Cát đã ẩn náu xong.
Thủy Tức Cổ có thể cho phép hắn tự do hô hấp dưới nước, một con cá sấu lớn như vậy đủ để hắn ăn hơn một tháng. Trốn ba ngày quá dễ dàng.
Cho dù đám Thái giám kia biết hắn trốn trong đầm nước này cũng không làm gì được hắn.
Thấy Cửu Cát kéo cá sấu xuống nước, Thi Tiếu Nhiên nhíu mày. Nàng muốn ẩn náu dưới nước cũng dễ dàng, nhưng trước đó phải xử lý thi thể tên Thái giám kia.
Thi Tiếu Nhiên kéo thi thể Thái giám vào bụi cây, sau đó dùng một thanh trường kiếm đào một cái hố, sau đó ném thi thể Thái giám cùng với túi trữ vật và những thứ khác vào trong hố.
Cái hố chôn thi thể Thái giám vốn đã nằm trong bụi cây, sau khi lấp đất lại càng khó phát hiện. Sau khi chôn cất xong Thái giám áo gấm, Thi Tiếu Nhiên thi triển Tĩnh Mịch Pháp Y, ẩn mình trong rừng. Nàng nhìn về phía một đám cỏ lau rậm rạp trong đầm nước, hẳn là tên mù kia đang ở trong đó, dùng cỏ lau để thở.
Thời gian trôi qua từng chút một... nhanh chóng một canh giờ.
Thi Tiếu Nhiên càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải ngồi đây canh chừng ba ngày sao?
Điều này là không thể.
Ít nhất nàng cũng phải ăn uống, giải quyết nỗi buồn. Hơn nữa, tên mù kia nói không chừng đã sớm lặng lễ rời đi, còn nàng thì như kẻ ngốc mà ngồi canh ở đây.
Thi Tiếu Nhiên hoạt động thân thể một chút, giải trừ trạng thái của Tĩnh Mịch Pháp Y.
Xung quanh yên tĩnh.
Nàng từ trong rừng cây đi ra, đến bên đầm nước.
"Trương công tử... Trương công tử, ngươi còn ở đó không?"
Đáp lại nàng chỉ có tiếng vọng.
Thi Tiếu Nhiên nhíu mày.
Hắn ta đã rời đi rồi sao? Nàng đi ngược dòng suối, đến một chỗ nước chảy xiết.
Chỉ có tiếng nước chảy róc rách. Thi Tiếu Nhiên lấy lương khô từ trong túi trữ vật ra, sau đó lấy túi nước ra, đựng đầy nước sạch. Nàng tháo khăn che mặt xuống. Dưới lớp khăn che mặt là một khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng căn bản không hề bị hủy dung.
Thi Tiếu Nhiên vừa ăn lương khô vừa uống nước.
Ăn uống xong.
Mọi thứ vẫn như cũ. Không có kẻ địch, cũng không có nguy hiểm.
Tên mù kia chỉ là đang hù dọa nàng mà thôi, hơn nữa hắn ta chắc cũng đã rời đi rồi.
Thi Tiếu Nhiên quyết định một mình thăm dò bí cảnh này.
Nàng đeo lại khăn che mặt.
Chiếc khăn che mặt này là một bộ phận của Tĩnh Mịch Pháp Y, nếu không đeo nó mà phát động trận văn của pháp y, nàng sẽ không thể che giấu dung mạo của mình.
Dưới đầm nước tĩnh lặng...
Cửu Cát nhìn Thi Tiếu Nhiên rời đi. Nữ nhân này mới có một canh giờ đã không chịu được, thật sự là không giữ được bình tĩnh, nàng ta đi cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn, dù sao đám Thái giám kia cũng chỉ hứng thú với nam nhân. Lại qua mấy canh giờ.
Bầu trời dần tối đen.
Dần dần.
Màn đêm buông xuống.
Trên trời không có trăng, nhưng có ánh sáng lờ mờ, chẳng khác gì ban đêm bên ngoài.
Mặt đầm gợn sóng.
Cửu Cát từ dưới đầm nước kéo một con cá sấu đã chết lên bờ.
Lúc này máu trong cơ thể cá sấu đã đông lại, rắc chút muối có thể làm thành tiết. Ngạc ngư cũng coi như cá, thịt cá cũng có thể dùng để nuôi Thủy Tức Cổ.
Một con cá sấu lớn đủ để ăn trong một khoảng thời gian.
Cửu Cát dùng chân nguyên hong khô y phục ướt trên người, thừa dịp ban đêm ở trên bờ nuôi Thủy Tức Cổ và Thiết Bì Cổ, lại ăn một chút cặn thuốc nuôi Hỏa Độc Cổ.
Cuối cùng là Tâm Nhãn Cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận