Độc Cổ Ma Tiên

Chương 577: Thiên Đằng Vương 1 Ỉ

Chương 577: Thiên Đằng Vương 1 ỈChương 577: Thiên Đằng Vương 1 Ỉ
Trong mai rùa.
Cửu Cát ngẩng đầu nhìn con đại yêu Trạch Long này.
Làn da màu xanh, sải cánh rộng, hình dạng xâu xí, đây chẳng lẽ chính là Trạch Long.
Mục tiêu nhiệm vụ quân sự lần này của bọn họ, chính là trộm trứng của thứ này.
Lấy về làm gì?
Luộc trứng ăn sao?
Trạch Long bay lượn trên không trung vài vòng, sau đó đáp xuồng đồng đổ nát hoang tàn, hai chân giâm lên trên bức tường thành. "Gầm!"
Một tiếng gầm rú. Bầy trùng tập trung lại, hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, trong nháy mắt đã không thầy bóng dáng.
Trạch Long đảo mắt nhìn khắp nơi trong đồng đổ nát, ngoại trừ một cái mai rùa, không phát hiện ra bãt kỳ điểm nào khác thường.
Mai rùa ấy chính là Thiên Tàn Cung đã biển mất ngàn năm, là bảo vật truyền thừa của Thiên Tàn Minh, há có thể là thứ mà một con yêu quái nơi đầm lây có thể nhận ra?
Không thu hoạch được gì, con Thủy Trạch Phi Long đành phải sải cánh bay đi.
Chờ khi Thủy Trạch Phi Long rời khỏi...
Cửu Cát lại hóa thành một làn khói đen xuất hiện, hán nhặt lây mai rùa, lần theo dâu vềt bầy trùng Thủy Trạch thoái lui như thủy triều mà đi.
Cách đó không xa trong đầm lầy. Cửu Cát đã hiện thân, trên người hắn hiện lên ánh sáng xanh mờ nhạt, lũ trùng Thủy Trạch mềm mại bò lên người hắn, nhưng lại không hề tân công.
Rất nhanh, bầy trùng Thủy Trạch đã bao bọc Cửu Cát thành một quả cầu trùng khổng lổ.
Quả cầu trùng hóa thành hình dạng một con quái vật khổng lổ, đó là một con quái vật hình người vô cùng xâu xí...
Con quái vật hình người chậm rãi di chuyển trong đầm lầy, tất cả sinh vật không kịp chạy trồn, kể cả những con thỏ xanh đang vềnh mông lên trời cũng đều bị nuôt chứng. Hành động tuy chậm chạp, nhưng lại như bậc đề vương của đầm lầy, tuần tra lãnh địa của mình.
Ngày hôm sau.
Ánh nắng rực rỡ.
Mông Trạch với thảm thực vật um tùm, khắp nơi đều xuât hiện những mảng sáng tôi đan xen.
Ba bóng người mặc trang phục mũ xanh, lại đến ngôi nhà đổ nát.
Khi ba người đến gần.
Một bóng người từ sau bức tường đứng dậy.
"Ngươi còn sống?" Tống Tân Nguyên kinh ngạc hỏi.
'May mà ngươi nấp sau tường." "Hoàng Đại Trụ chết rồi." Cửu Cát thở dài nói.
"Ai bảo hắn tối ngủ ngáy to, thật sự cho răng Mông Trạch là nơi để đi du lịch sao?" Kiểu Tướng quân hừ lạnh nói.
"Hôm qua ta đã nhìn thấy Thủy _ Trạch Phi Long, phụ cận này ät hăn có sào huyệt của chúng, chúng ta hãy tìm kiêm xung quanh đây." "Tối nay ngủ ở đâu?" Cửu Cát hỏi. "Ngươi nghĩ cũng chu đáo đấy... Tối qua nơi này có Thủy Trạch Phi Long xuất hiện, vậy thì Tào Tuyết hãn là ở gần đây, chúng ta tìm quanh đây, kiểm được long đản thì mau chóng rời đi, không cần thiết phải cứ ở đây chờ đợi."
"Tuân mệnh." Mọi người nhìn nhau, chỉ có thể chắp tay đáp.
Bốn người bắt đầu đi vào đầm lầy. "Thủy Trạch Phi Long sống trên _ những cây đại thụ, chúng sẽ xây tổ trên đó giông như loài chim..." "Kích thước Thủy Trạch Phi Long cực kỳ to lớn, đại thụ mà chúng chọn làm nơi cư trú ặắt hăn cũng phải cực kỳ cao lớn, mà phụ cận này có thể đáp ứng điều kiện này nhiều nhất cũng chỉ có ba cây... "
"Các ngươi đi theo sát ta, khi đến gần đại thụ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng lên tiếng." Kiểu Tướng quân vừa đi vừa dặn dò.
Rất nhanh, bốn người đã đến trước một cây đa Cổ thụ khổng lồ, cây đa cực kỳ rậm rạp, có thể coi là một mình thành rừng.
"Loại rừng cây này không được vào." Kiểu Tướng quân nghiêm mặt nói.
"Để ta dạy cho các ngươi một cách, không cần mạo hiểm chút nào cũng có thể phán đoán trong rừng cây này có Thủy Trạch Phi Long hay không..."
"Phương pháp rất đơn giản, chúng ta môi người canh giữ một hướng đồng tây nam bắc, canh một đêm, chỉ cần có Thủy Trạch Phi Long ra vào, vậy có thể phán đoán khu rừng đa này không nguy hiểm lắm, chúng ta có thể vào dò xét; nếu _ canh giữ một đêm mà không thây Thủy Trạch Phi Long ra vào khu rừng đa này, vậy thì chứng tỏ trong khu rừng đa này có đại yêu lợi hại hơn Thủy Trạch Phi Long rất nhiều, chúng ta không nên vào, bây giờ ta phân công nhiệm vụ..."
"Tống Tân Nguyên, ngươi đi hướng đồng." "Tuân mệnh."
"Tần Thiên Lâm, ngươi đi hướng tây."
"Tuân mệnh."
"Trương Cửu Cát... võ công của ngươi là cao nhất, đi xa một chút, đền hướng bắc. " Kiểu Tướng quân nói với giọng đầy ẩn ý.
Cửu Cát liếc nhìn khu rừng đa rộng lớn, đi một vòng này e rằng phải mất hai ba canh giờ.
"Kiều Tướng quân... không phải võ công của ngài là cao nhất sao?" "Ta là nói so với bọn họ, võ công của ngươi là cao nhất." Kiều Tướng quân nghiêm mặt sửa lời, hoàn toàn giả vờ như không hiểu ý tứ trong lời nói của Cửu Cát. "Vậy được rồi... thuộc hạ tuân mệnh."
"Các ngươi đến nơi rồi thì canh giữ một đêm, sáng mai tập hợp tại đây, báo cáo tình hình."
"Tuân mệnh."
Ba tên Hiệu úy lĩnh mệnh rời đi. Tống Tân Nguyên đi về hướng đông, Cửu Cát đi theo Tẩn Thiên Lâm về hướng tây, vòng qua hướng bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận