Độc Cổ Ma Tiên

Chương 281: Hỏa thiêu linh dược 1

Chương 281: Hỏa thiêu linh dược 1Chương 281: Hỏa thiêu linh dược 1
Cửu Cát nhìn mặt trời trên cao, và bóng của Xuân Giang Lâu in trên mặt đất.
Thời khắc sắp đến rồi...
Cửu Cát quay người lại, Ngọc Xuân cô nương đã cởi bỏ y phục ngoài, lúc này đang cởi nội y.
"Nội y không cần cởi."
"Ừm... vâng." Ngọc Xuân cô nương có phần lúng túng.
"Qua đây giúp ta cởi y phục." Cửu Cát dang hai tay ra.
Ngọc Xuân cô nương chỉ mặc nội y, vội vàng đi tới trước cửa sổ giúp Cửu Cát cởi y phục.
Sau khi cởi bỏ y phục...
"Mặc y phục của ta vào." Cửu Cát ra lệnh.
Ngọc Xuân cô nương chỉ có thể mặc y phục của Cửu Cát vào.
Nữ cải nam trang.
"Giúp ta mặc y phục vào." Cửu Cát lại ra lệnh.
Ngọc Xuân cô nương nghe vậy thì vẻ mặt hoang mang...
"Ta muốn mặc y phục của muội, chúng ta đổi y phục cho nhau." Cửu Cát giải thích.
Ngọc Xuân cô nương vội vàng nhặt y phục trên đất lên, nhanh tay mặc vào người Cửu Cát.
Vì để hành động thuận tiện.
Lần này Cửu Cát không mang theo túi trữ vật, chỉ đeo một chiếc nhẫn trữ vật.
Khi hai người đổi y phục xong...
Chỉ thấy Cửu Cát phất tay một cái, một cái tấu thuốc bằng sắt dài khoảng hai thước xuất hiện trong tay hắn.
Cho thuốc lá vào, thêm chút bã thuốc.
Châm lửa.
Hút một hơi thuốc độc.
Từng ngụm khói đen bị Cửu Cát hít vào, sau đó lại bị hắn nhả ra.
Khói đen biến thành khói trắng...
Làn khói trắng lượn lờ bay lên...
Để cho khói trắng trong phòng tụ tập nhiều hơn, Cửu Cát thậm chí còn đóng cửa sổ lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ để quan sát bên ngoài.
Khói trắng nồng nặc nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng nhỏ.
Khói trắng cực kỳ cay mắt...
Ngọc Xuân cô nương đã thay nam trang bị hun đến chảy nước mắt, chỉ có thể trốn trong góc ho khan.
Mặc dù vậy.
Ngọc Xuân cô nương cũng không dám chạy trốn.
Chỉ qua một chén trà nhỏ.
Một đoàn xe ngựa từ hướng cổng thành nội thành chậm rãi tiến đến.
Đoàn xe ngựa này gồm năm chiếc xe ngựa, môi chiếc xe đều có hai thùng dược liệu. Trên chiếc xe ngựa dẫn đầu.
Có hai người ngồi.
Một nam một nữ.
Nam tử là công tử của Lương gia, nữ tử chính là Hà Thục Hoa...
Cửu Cát hít sâu một hơi thuốc, lại nhả ra một ngụm khói trắng nồng nặc.
Cửu Cát cất tẩu thuốc đi.
Tay phải khẽ động, trong tay liền có thêm hai cây chùy gô lim.
Cửu Cát từ cửa sổ nhìn xuống, đoàn xe ngựa ngày càng đến gần...
Vị trí tốt nhất sắp xuất hiện... Chính là lúc này!
Lực ngón tay dẫn động lực cổ tay, lực cổ tay dẫn động lực cánh tay.
Cửu Cát đồng thời ném hai cây chùy gõ lim trong tay ra.
Trong khoảnh khắc rời tay.
Hỏa Độc Cổ phát động.
Ngọn lửa màu cam đỏ quấn quanh chùy gõ lim, đốt cháy dầu hỏa ở đầu nhọn của chùy.
Hai cây chùy gỗ lim trên không trung hóa thành hai quả cầu lửa, lao vun vút về phía xe ngựa chở dược liệu của Lương gia.
Cách đó trăm mét...
Lương Siêu Phàm, đệ tử của Lương gia, đột nhiên cảm thấy gió rít bên tai.
Hắn ngẩng phắt đầu lên.
Hai quả cầu lửa màu cam đỏ đã ở ngay trước mắt.
Lương Siêu Phàm theo bản năng ôm lẫy nữ tử bên cạnh lăn xuống đất.
Âm, ầm...
Hai quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, đánh trúng hai thùng gỗ lớn trên xe ngựa của Lương Siêu Phàm.
Trong thùng gỗ này đựng toàn bộ là linh dược mà Lương gia thu thập được từ đất phong.
Tên này lại dám tấn công dược liệu của Lương gia, hơn nữa còn ở ngay trong nội thành. Lương Siêu Phàm ngẩng đầu nhìn lên, lầu sáu cao ngất ngút kia khói trắng mù mịt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Vút!
Âm!
Lương Siêu Phàm lập tức bắn tên báo hiệu.
Trong nội thành.
Thành chủ Đinh Hóa Vân đặt chén trà xuống, Viện chủ Võ viện xông ra khỏi lầu.
Xuân Giang Lầu.
Trên lầu sáu.
Sau khi xác định trúng mục tiêu, Cửu Cát lập tức túm lấy cổ Ngọc Xuân cô nương.
"Nàng vốn vô tội, giết nàng là vì kỷ luật."
Rắc một tiếng.
Cổ Ngọc Xuân cô nương bị bẻ gãy, hương tiêu ngọc vân.
Tuy Ngọc Xuân chưa từng nhìn thấy dung mạo của Cửu Cát, nhưng nàng biết Cửu Cát giỏi dùng phi đao và kịch độc, có tấu thuốc có thể dùng tay không tạo lửa, những bí mật này có thể không để lộ thì tốt nhất không nên để lộ...
Tiếp đó Cửu Cát vung thi thể Ngọc Xuân cô nương lên, thi triển thủ pháp Đại Phi Hoa của Phi Hoa Tán Nguyệt Thủ, hung hăng ném ra ngoài. Âm!
Lương Siêu Phàm chỉ thấy trên lầu sáu kia, một bóng người xông ra khỏi làn khói trắng, phá cửa sổ, bay ra ngoài, xoay người giữa không trung, bay về phía khu dân cư.
"Muốn chạy sao!?" Lương Siêu Phàm nổi giận đùng đùng, thi triển khinh công đuổi theo.
Cùng lúc đó.
Hai bóng người lướt đến.
Chính là thành chủ Đinh Hóa Vân và Viện chủ Võ viện.
Trong đó Đinh Hóa Vân ở gần nhất, gần như đồng thời rơi xuống khu dần cư cùng với bóng người kia.
Viện chủ Võ viện theo sát phía sau. Lát sau.
Hai bóng người bay lên trời, cùng nhau lao về phía lầu sáu khói mù mịt.
Khi hai người đến lầu sáu, khói trắng nồng nặc vẫn chưa tan hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận