Độc Cổ Ma Tiên

Chương 384: Tuỳ cơ ứng biến 2

Chương 384: Tuỳ cơ ứng biến 2Chương 384: Tuỳ cơ ứng biến 2
Tiếp đó lại lấy ra một bộ quan phục màu đen, chính là trang phục Bộ khoái hắc y.
Cửu Cát liền thay quần áo ngay trong mật thất này.
Một lát sau.
Cửu Cát hóa thân thành Bộ khoái hắc y đeo mặt nạ, hai tỷ muội Hạ gia cũng tự đeo lên mặt mạn che mặt.
Hai tỷ muội Hạ gia vốn là nữ cải nam trang, ban đầu đã có phần dịch dung, đeo thêm mạn che mặt là đủ rồi.
"Chúng ta cứ thế đi thẳng ra ngoài." Cửu Cát nói.
Rầm!
Ba người đẩy cửa mật thất. Ung dung bước ra ngoài.
Vừa mới đẩy cửa ra.
Đã nhìn thấy một nam tử ăn mặc như quản sự, nghênh diện đi tới.
Người này không phải ai khác, chính là quản sự Dương Kế Phú của biệt viện Điền gia.
Dương Kế Phú nhìn ba người, vẻ mặt ngơ ngác, tuy chưa từng gặp Cửu Cát đeo mặt nạ sắt một lần, nhưng hai gã thị vệ bên cạnh Cửu Cát.
Hắn ít nhiều cũng có phần ấn tượng...
Chẳng lẽ người này là tên mù Cửu Cát kia?
Sao hắn ta lại ở đây? Một loạt câu hỏi lấp đầy đầu óc Dương Kế Phú, khiến phản ứng của hắn chậm đi không ít.
"Cửa sau ở đâu?" Cửu Cát đột nhiên hỏi.
Dương Kế Phú vừa suy nghĩ về vấn đề vừa rồi, vừa đưa tay chỉ về hướng hậu môn.
Trên mặt hắn là vẻ ngơ ngác.
Vút!
Cửu Cát vung tay.
Một cây phi đao ghim thẳng vào cổ họng Dương Kế Phú.
Hắn không cần phải suy nghĩ nhiều nữa... Định bụng bắt sống Điền Chí Khang lại bị phản công, điều này khiến Cửu Cát có bài học sâu sắc.
Có thể giết chết thì đừng giữ lại mạng sống.
Đừng tưởng rằng hiện tại tu vi cao là có thể nắm giữ toàn cục, không nắm giữ được toàn cục, chỉ có người chết mới nắm giữ được.
Tuyệt đối không được coi thường bất kỳ ai, dù chỉ là một người thường.
Bị đâm trúng, Dương Kế Phú còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã ngã vật xuống đất.
Hạ Linh Nhi rút phi đao, giơ chân đá một cái, đã đá Dương Kế Phú vào mật thất phía sau. Cọt kẹt.
Hạ Linh Nhi đóng cửa phòng lại.
Sau đó ba người nhanh chóng đi về phía hậu môn.
Trên đường đi thỉnh thoảng lại có người hầu lướt qua ba người.
Tuy nhiên, ba người ưỡn ngực, bước đi trên con đường chính giữa, người hầu đừng nói là không dám tiến lên hỏi, mà ngay cả người nhà họ Điền cũng tưởng là khách quý của Điền gia, bọn họ lui sang một bên, mỉm cười với ba người.
Năm đó Cửu Cát lúc tu vi còn thấp, đã không sợ trời không sợ đất, huống chỉ là bây giờ?
Ai dám hó hé, một đao giết chết là xong. Cứ như vậy, ba người như vào chỗ không người đi đến chỗ hậu môn.
Gần chỗ hậu môn có một cái chuồng ngựa.
Trong chuồng ngựa có xe ngựa.
Một tiểu tư đang lau người cho ngựa.
"Dắt xe ngựa ra." Cửu Cát đi đến sau lưng tiểu tư, ra lệnh với giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Tiểu tư kia căn bản không chú ý có người đến, thế mà bị Cửu Cát dọa giật mình.
Nghe thấy giọng điệu ra lệnh như sai bảo người hầu này, tiểu tư theo bản năng nghe theo. Khi tiểu tư chuẩn bị xong ngựa, dắt xe ngựa ra.
Tiểu tư lúc này mới kịp phản ứng.
"Ba vị đại nhân, chiếc xe ngựa này là xe ngựa chuyên dụng của Điền Viện chủ, tiểu nhân chưa từng gặp ba vị, không biết Điền Viện chủ ở đâu?" Tiểu tư lo lắng hỏi lại.
"Ngươi tên là gì?" Cửu Cát không trả lời câu hỏi của tiểu tư, mà trực tiếp hỏi ngược lại.
"Tiểu nhân họ Hoàng, tên Sơn, lão gia gọi tiểu nhân là Hoàng Sơn là được."
"Hoàng Sơn... Điền Viện chủ đã bị ta đưa đi rồi, lời của Điền Chí Khang có tác dụng không?"
"Lời của Điền Chí Khang lão gia đương nhiên có tác dụng." Hoàng Sơn đáp.
Cửu Cát vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một bọc máu me bê bất.
Mở bọc ra, chính là cái đầu chết không nhắm mắt của Điền Chí Khang.
Phịch một tiếng.
Hoàng Sơn trực tiếp quỳ xuống.
"Hoàng Sơn... Mau lên xe, đưa ba vị lão gia ra khỏi thành, đến trấn Nam Phong mới được dừng lại, nhớ kỹ trên đường không được dừng, đã rõ chưa?" Cửu Cát nói với giọng điệu không chút cảm xúc.
Hoàng Sơn mồ hôi đầy đầu gật đầu.
Cửu Cát gói cái đầu lại, cất vào túi trữ vật.
"Lên xe, đi thôi, đừng để ta phải đợi." Cửu Cát cùng hai tỷ muội Hạ gia lên xe ngựa.
Hoàng Sơn run rẩy hai chân leo lên xe ngựa, sau đó đánh xe rời khỏi biệt viện Điền gia.
Xe ngựa vừa mới ra khỏi con hẻm.
Cửu Cát và hai tỷ muội Hạ gia đã âm thầm xuống xe.
Chiêu này gọi là bố trí nghỉ trận.
Học được từ chỗ Trương Liên Sơn.
Nếu Hoàng Sơn gan to thì sẽ đánh xe đến phủ Thành chủ, nếu nhát gan thì sẽ đến trấn Nam Phong.
Dù sao, quãng đường xa như vậy, Cửu Cát ba người tùy thời có thể xuống xe, tất nhiên sẽ không ai truy tra được.
Nhàn Tuế Lâu.
Cửu Cát thản nhiên ôm đàn tì bà vừa đàn vừa hát.
Hai tỷ muội Hạ gia thì ẩn mình giữa đám đông khách uống trà.
Kết thúc buổi biểu diễn...
Cửu Cát lại ôm đàn tì bà trở về biệt viện Vi gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận