Độc Cổ Ma Tiên

Chương 178: Trở Về Trấn Phụ Quy 2

Chương 178: Trở Về Trấn Phụ Quy 2Chương 178: Trở Về Trấn Phụ Quy 2
Hổ Báo thành thật sự là quá xa xôi...
Hai ngày sau, xe ngựa của Cửu Cát đi vào một thị trấn khiến cho người ta tâm thần sảng khoái.
"Thị trấn này gọi là gì?"
"Bẩm công tử, thị trấn này tên là Phụ Quy trấn." Người đánh xe trả lời.
"Vì sao lại gọi là cái tên này?”
"Cái này thì tiểu nhân không biết."
"Thị trấn này môi trường thanh u, chúng ta tìm một quán trọ ở lại, ở thêm hai ngày."
"Công tử không phải đi Hổ Báo thành sao?"
"Không vội." Cửu Cát phân phó. "Phụ Quy trấn này e rằng đã tiếp giáp với Hổ Báo tỉnh rồi?"
"Nơi này quả thật là thị trấn nhỏ cuối cùng trên đường đến Hổ Báo thành, khu vực giao nhau giữa hai tỉnh còn có một vùng rừng núi rộng lớn, tên là Hổ Báo lâm, Hổ Báo lâm đó không những đường đi khó khăn, hơn nữa còn cực kỳ hiểm ác, muốn đi qua khu rừng núi đó ít nhất phải mất mười mấy ngày, tuy rằng trong Hổ Báo lâm không có yêu thú, nhưng hổ báo sài lang hung mãnh lại rất nhiều, cho dù là đội xe của chúng ta, mấy chục tên võ phu cũng phải mời thợ săn lợi hại dẫn đội, mới dám ngang nhiên đi qua khu rừng núi đó, nếu không thì chỉ là dã thú trong núi thôi cũng khó đối phó..."
"Ngoài hổ báo sài lang ra còn có nhân họa, trong Hổ Báo lâm đó có một băng cướp, băng cướp này không chỉ cướp của mà còn giết người, chỉ cần ra tay một lần, là có thể khiến cho cả một đội xe bốc hơi khỏi nhân gian, thật sự là đáng sợ, có điều băng cướp này không phải thường xuyên gây án, cách một hai năm mới ra tay một lần, thời gian không cố định, cho nên Võ sư đại nhân của Võ viện cũng chưa từng bắt được băng cướp này." Nói đến đây, người đánh xe lộ ra vẻ kinh hãi.
"Nếu đã là cả một đội xe không có một ai chạy thoát, vậy ngươi làm sao biết được có một đội ngũ cướp bóc như vậy?" Cửu Cát hỏi ngược lại.
"Ta có hai người huynh đệ, một người vào năm năm trước đi Hổ Báo thành, sau đó không trở về nữa, một người vào ba năm trước, đi Hổ Báo thành cũng không trở về nữa, mỗi một lần đều là toàn đội bốc hơi, tất cả hàng hóa và người đều chết sạch, Liễu Thủy Xa Hành chúng ta mỗi năm đều phải đi Hổ Báo thành hai lần, năm năm thời gian đã gặp phải hai lần..."
"Ta biết công tử là Võ sư võ công cái thế, căn bản không sợ loại tiểu nhân này, ta chỉ hy vọng lần này đi Hổ Báo thành có thể gặp được băng cướp đó, để mượn sức mạnh của công tử, báo thù cho huynh đệ của ta!" Người đánh xe vẻ mặt đầy hy vọng nói.
Ban đầu Cửu Cát cũng không muốn vượt núi băng rừng đi đến cái gì mà Hổ Báo thành, bây giờ nghe người đánh xe nói xong, hắn càng không muốn đi.
Hổ Báo thành căn bản là mục tiêu Cửu Cát thuận miệng nói ra, trên đường có nguy hiểm vậy thì còn đi làm gì?
Chi bằng ở lại Phụ Quy trấn này cho khỏe, sáng tác thêm mấy khúc nhạc mới, đả thông thêm mấy cái kinh mạch mới, cho đến khi tu luyện đến chân khí ngoại phóng thì thôi...
Đợi đến khi tài vật trên người tiêu gần hết, lại quay về Lâm Giang thành, đến lúc đó cả Đả canh nhân và Thủy Long Bang đều không tìm được hắn, bản thân hắn cũng coi như thoát khỏi vòng xoáy, triệt để được thanh tịnh.
Sau khi đã quyết định xong.
Cửu Cát liền ở lại Vân Khách Cư của Phụ Quy trấn.
Vân Khách Cư của Phụ Quy trấn cũng sản nghiệp của Liễu Thủy Xa Hành. Sản nghiệp của Liễu Thủy Xa Hành trải rộng khắp cả Lưu Hương thành, mỗi một tòa thành trì đều có Vân Khách Cư, mà thị trấn biên giới quan trọng như Phụ Quy trấn này cũng có Vần Khách Cư.
Ba người sau khi đã biểu lộ thân phận Liễu Thủy Xa Hành, bèn ở lại Vân Khách Cư này, thậm chí không cần phải trả bạc.
Ngày hôm sau.
Cửu Cát tìm được người đánh xe và nha hoàn Xuân Mai, vẻ mặt nghiêm túc nói với bọn họ: "Bản tọa muốn đi Hổ Báo thành, nhưng mà đường xá núi rừng khó đi, mang theo hai người thật sự là không tiện, không bằng hai người quay về đi."
Cửu Cát đưa cho bọn họ một nửa số lộ phí, sau đó một mình đi vào Hổ Báo lâm.
Lúc hoàng hôn.
Cửu Cát quay trở lại, ở tại một tửu lâu có tên là Huệ Khách lâu.
Kể từ đó về sau.
Cửu Cát rốt cuộc cũng thoát khỏi sự dây dưa của Thủy Long Bang và Đả canh nhân, một lần nữa trở thành một người thanh tịnh.
Tiếp theo Cửu Cát dự định ở lại Phụ Quy trấn một khoảng thời gian, đợi đến khi bạc tiêu gần hết, liền trở về Lâm Giang thành.
Dù sao nhà cũng ở Lâm Giang _ thành, chờ qua cơn sóng gió rồi vân nên quay về.
Phụ Quy trấn. Tiệm cầm đồ Thanh Thang.
Một người mù đeo đàn nhị hồ đi vào trong tiệm.
"Tên mù... ngươi muốn cầm cố cây đàn nhị hồ này sao?" Tiểu nhị của tiệm cầm đồ mỉm cười nói.
Mấy ngày nay, Cửu Cát mù ở trên đường kéo đàn nhị hồ, mỗi ngày đều say sưa hết mình, dân phong nơi đây thuần phác, cũng không có du côn lưu manh đến gây sự, nhưng mà nơi này hẻo lánh, trong tay bách tính cũng không có bao nhiêu tiền dư, cho nên cũng gần như không có ai thưởng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận