Độc Cổ Ma Tiên

Chương 137: Thuốc đến bệnh trừ 1

Chương 137: Thuốc đến bệnh trừ 1Chương 137: Thuốc đến bệnh trừ 1
Tiêu Nhị Lang phảng phất như nghĩ tới điều gì, lập tức nhìn về phía Cửu Cát.
Lúc này Cửu Cát ăn mặc có phần khác biệt so với thường ngày, hắn dùng vải bố che mắt mình lại.
Nam Phong Trấn rất có thể xuất hiện Vũ Tiên, chỉ nhắm mắt lại có lẽ không ổn thỏa, dứt khoát dùng vải bố quấn mắt lại, làm như vậy ngoại trừ càng thêm xác định mình là một gã mù ra, còn có thể phòng ngừa Tâm Nhãn Cổ tự chủ hành động.
Tâm Nhãn Cổ mỗi một lần tự chủ hành động, cho dù chỉ là phát ra một tiếng kêu, Cửu Cát đầu sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cửu Cát bị vải bố che mắt lại, tự mình ăn cơm trắng trong bát, không hề cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Nhị Lang. Tiêu Nhị Lang há miệng muốn nói điều gì đó, nam tử nho nhã ăn mặc như Bộ khoái kia, lần nữa chắp tay cung kính hỏi: "Vị tiên sinh này, tại hạ là Đả canh nhân Trần Thanh Ngư, đến từ Kim Đô, xin hỏi thảo dược ngài vừa dùng là gì, vậy mà lại có hiệu quả thần kỳ như thế?"
Bộ khoái trước mắt nhìn có vẻ tầm thường này, vậy mà lại là quan viên đến từ Kim Đô.
Tiêu Nhị Lang vội vàng chắp tay đáp: "Bẩm đại nhân, thảo dược tiểu nhân sử dụng là Tử Cam Thảo, loại thảo dược này có thể giải trăm độc, có thể đuổi trăm trùng, thật sự là lương dược thiết yếu khi ở nhà hay đi xa."
"Có thể tìm thấy thảo dược này ở đâu?" "Thảo dược này không hiếm lạ, dược liệu của nhà tiểu nhân có rất nhiều."
"Mang toàn bộ Tử Cam Thảo cất giữ trong dược liệu nhà ngươi ra đây, lập tức sắc thành thuốc." Đinh Hóa Vân đứng trên nóc nhà móc từ trong ngực ra một thỏi vàng, trực tiếp ném cho Tiêu Nhị Lang.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Trần Thanh Ngư nhíu mày, Tiêu Nhị Lang này có thể dùng thảo dược loại bỏ hắc trùng, cho dù không thông võ công, vậy cũng có thể coi là một vị cao nhân thế ngoại, trực tiếp đưa vàng bạc có vẻ quá mức tầm thường, vạn nhất chọc giận cao nhân, tính mạng bách tính trong trấn này chẳng phải nguy rồi sao? Thế nhưng Trần Thanh Ngư không ngờ tới chính là vị cao nhân thế ngoại trong mắt hắn, sau khi nhận được vàng thỏi liền kích động dị thường vội vàng nói: "Đa tạ đại nhân ban thưởng, tiểu nhân lập tức đi làm ngay."
"Các ngươi đi gọi Đình Trưởng, Bộ Đầu còn có Lý Chính ở địa phương đều đến đây." Trần Thanh Ngư xoay người phần phó với Hoàng Oanh ba người.
"Tuân mệnh." Hoàng Oanh lập tức thi triển khinh công chạy như bay đến phủ nha Nam Phong Trấn.
Một lát sau.
Một đám lớn quan viên, danh gia vọng tộc ở địa phương Nam Phong Trấn, nhao nhao đi tới quảng trường. "Tiêu Nhị Lang! Ta đã nói ngươi không đơn giản." Đình Trưởng Nam Phong Trấn chỉ vào Tiêu Nhị Lang lớn tiếng hô.
Những vị bằng hữu danh gia vọng tộc, địa chủ xung quanh lập tức sinh lòng kết giao.
Nhìn những vị viên ngoại này nhao nhao vây quanh Tiêu Nhị Lang, khóe miệng Cửu Cát lộ ra một tia vui vẻ, đã từng có một thời, phụ thân của hắn cũng một viên ngoại địa phương sở hữu bảy trăm mẫu ruộng tốt, danh gia vọng tộc.
Đáng tiếc một sớm hủy hoại trong chốc lát.
Đại yêu ở trước tác loạn, Man tộc, Cổ tu cấu kết với nhau, trợ trụ vì ngược. Điều đáng hận nhất chính là bản thân hắn lại là một Cổ tu, ngay cả Man tộc nhìn thấy hắn, cũng tự có ba phần thân cận...
Nụ cười trên mặt Cửu Cát dần dần biến thành một nụ cười tự giễu.
"Bà con dân chúng! Cổ ngữ có câu: "Nghĩa sở tại, tuy vạn tử kỳ bất cố", ta Tiêu Nhị Lang xin thề nhất định phải diệt trừ Vu Cổ chi độc trên người mọi người!" Tiêu Nhị Lang chân còn chưa khỏi hẳn không biết tại sao lại leo lên chỗ cao, vung tay hô lớn.
"Nhị Lang giỏi lắm." Đình Trưởng dẫn đầu vỗ tay.
Rất nhiều viên ngoại nhao nhao vỗ tay, bách tính xung quanh giơ nắm đấm lên đồng thanh hưởng ứng. "Đây là nhi tử Nhị Lang của ta, Nhị Lang chính là nhi tử của ta." Phụ thân của Tiêu Nhị Lang kích động hô to trong đám người.
"Kẻ kéo đàn nhị kia, mau kéo một khúc Tướng Quân Lệnh, trợ hứng cho Nhị Lang nhà ta." Không biết là vị viên ngoại nào ném tới một hai lượng bạc vụn, Cửu Cát chính xác khom lưng nhặt lấy bạc, nhét vào trong túi, kéo một khúc Tướng Quân Lệnh.
Trong tiếng đàn nhị trợ hứng, bách tính trong thành, chạy đi báo cho nhau.
"Đêm qua Man tộc tác loạn, gieo rắc Vu Cổ chỉ độc, trong cơ thể các ngươi có trùng độc, sắp phá kén chui ra, các ngươi chớ nên hoảng sợ, Tiêu gia Nhị Lang có thuốc, nửa canh giờ sau nhanh chóng đến xếp hàng uống thuốc..."
Trong một căn nhà nhỏ, Tiêu Nhị Lang đang dùng một cái lò thuốc lớn sắc thuốc cho bách tính toàn thành.
Tách tính toàn thành rất nhiều, sắc một lần khẳng định không đủ, may mà trong dược liệu của Tiêu Nhị Lang, những thảo dược khác không nhiều, nhưng Tử Cam Thảo thì tuyệt đối là đủ dùng, thứ này bách tính không biết cách dùng đầu lấy ra cho heo ăn, may mà hắn tinh thông thảo dược học, biết loại thảo dược này có công hiệu trung hòa độc tố, cùng với thần hiệu diệt trừ trùng độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận