Độc Cổ Ma Tiên

Chương 338: Sau này gặp lại 2

Chương 338: Sau này gặp lại 2Chương 338: Sau này gặp lại 2
"Tống Vệ Giang làm thành vệ quân ở thành Lâm Giang cơ bản không có cách nào lập được quân công, cho nên Tống Vệ Giang tu luyện hai mươi năm cũng chỉ tu luyện đến cảnh giới lục phẩm Bách Mạch Thông Suốt, hắn ta khao khát có được Huyền Chân Ngưng Khí Đan, đáng tiếc không được như ý..." "Tống Vệ Giang sinh được một nữ nhi tên là Tống Lan Đệ, mười bảy tuổi, sinh đẹp như hoa như ngọc, dung mạo xinh đẹp, Vi Thượng Đinh và Tống Lan Đệ từng qua lại một thời gian, có điều cũng chưa đến mức bàn chuyện cưới hỏi, Vi Thượng Đinh chỉ là đơn phương ái mộ Tống Lan Đệ, vì để lấy lòng Tống Lan Đệ, Vi Thượng Đinh đã đem Bích Huyết Loan Đao của phụ thân tặng cho Tống Lan Đệ, thanh Bích Huyết Loan Đao kia là một kiện pháp khí, sắc bén vô cùng, giá trị liên thành..." "Giang Âm Liên biết được chuyện này, liên đến cửa cầu hôn, mà Tống Lan Đệ vốn đã không thích Vi Thượng Đinh, hôn sự này tất nhiên không đồng ý, Giang Âm Liên muốn đòi lại bảo đao, Tống Vệ Giang chỉ đồng ý trả bằng bạc, bảo đao tuyệt đối không trả, Giang Âm Liên bất đắc dĩ chỉ có thể cầu cứu biệt viện nhà họ Vi."
"Nghe nói Giang Âm Liên kia khá là chua ngoa, bà ta lúc rời đi còn buông lời hung ác, muốn cho Tống Vệ Giang kia nếm thử sự lợi hại của nhà họ Vi."
Nghe xong hai tỷ muội nhà họ Hạ báo cáo, Cửu Cát hài lòng mỉm cười.
Chuyện này tuy rằng không liên quan gì đến Cửu Cát, nhưng Cửu Cát để hai tỷ muội nhà họ Hạ đi làm, cũng đủ để rèn luyện năng lực của các nàng.
"Đã như vậy...vậy thì đích thân đến bái phỏng vị Tống viên ngoại kia một chuyến."
Một chiếc kiệu đen.
Dừng lại trước phủ Tống viên ngoại.
Hạ Huân Nhi gõ cửa.
Quản gia phủ Tống viên ngoại ra mở cửa.
Hạ Huân Nhi nói rõ lai ý.
Lát sau.
Cửa lớn phủ Tống viên ngoại mở rộng.
Hai tỷ muội nhà họ Hạ một trái một phải bảo vệ Cửu Cát đi vào phủ Tống viên ngoại.
Trong sân phủ Tống viên ngoại.
Một trung niên nam tử vạm vỡ bên hông đeo trường đao cười nói: "Viện chủ biệt viện nhà họ Vi, Trương công tử đại giá quang lâm thật sự là rồng đến nhà tôm, mau mời vào trong dùng trà."
Sau lưng nam tử vạm vỡ này, còn có một bà lão và hai nữ tử, cùng một đám gia đỉnh như gặp đại địch.
Trong đó có một bà lão trong tay nắm chặt pháo tín hiệu.
Lúc này mọi người đang ở nội thành.
Nếu như bắn pháo tín hiệu, vậy thì trong chốc lát, sẽ khiến cho tất cả mọi người chú ý. Việc này đã coi như là một loại uy hiếp ngầm.
Cửu Cát tìm một chiếc ghế gỗ ngồi xuống, hai tỷ muội nhà họ Hạ đứng sau lưng Cửu Cát.
Cửu Cát nhắm mắt, không vòng vo tam quốc, trực tiếp nói: "Tống viên ngoại...Vi Thượng Đinh tặng nữ nhỉ ngươi một thanh bảo đao, nhưng nữ nhi ngươi lại không muốn lẫy thân báo đáp, đã như vậy, vật quý trọng như thế, xin hãy trả lại."
Nghe vậy...
Tống Vệ Giang mỉm cười không nói.
Nữ nhi Tống Lan Đệ của hắn ta lại cười lạnh một tiếng bước ra, dùng giọng điệu chanh chua nói: "Trương công tử...nghe ngươi nói kìa, đồ đã tặng đi rồi làm sao có thể đòi lại? Hơn nữa hắn ta tặng ta một thanh Bích Huyết Loan Đao, ta cũng tặng hắn ta một vật quý giá, có qua có lại."
"Ngươi tặng hắn ta vật gì?"
"Hi hi...là khăn tay ta tự tay thêu." Tống Lan Đệ mỉm cười nói.
Tống Lan Đệ da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, quả là một mỹ nhân, nhưng lời nói chanh chua, chua ngoa làm người ta chán ghét.
Cửu Cát không hề tức giận, chỉ khẽ phất tay.
Hạ Linh Nhi lập tức dâng một cây tỳ bà trong túi trữ vật cho Cửu Cát. Cửu Cát nhẹ nhàng khảy dây đàn, phát ra vài tiếng chói tai. Thấy Tống Lan Đệ ngẩn người ra, Cửu Cát mới chậm rãi nói: "Bích Huyết Loan Đao là pháp khí, khăn lụa tầm thường, giá trị hai thứ chẳng đáng để so bì."
"Hừ! Là ngươi nghĩ vậy, còn ta thấy chúng ngang nhau." Tống Lan Đệ hất khăn lụa, nói.
Cửu Cát không đáp, tiếp tục gảy dây đàn, tiếng đàn càng thêm chói tai, tựa như ẩn chứa sát khí.
"Lan nhi, lui xuống!" Tống Vệ Giang quát.
Tống Lan Đệ bực bội gật đầu, lui về phía sau.
Nàng vừa lui.
Tiếng đàn bỗng chậm lại...
Tống Vệ Giang cười gượng gạo: "Trương công tử... Bích Huyết Loan Đao không thể trả lại, khăn lụa của tiểu nữ không đáng giá bằng Bích Huyết Loan Đao, hay là để lão phu bồi thường bằng bạc, được chăng?"
"Sao lại không thể trả?"
"Thật ra thì lão phu đã đem tặng cho Đinh thành chủ rồi... Lão phu là thuộc hạ của Đinh thành chủ, đã tặng đồ rồi, nào có mặt mũi đi đòi lại. Nếu Trương công tử thấy lão phu làm sai, ngươi có thể tự mình đi tìm Đinh thành chủ." Tống Vệ Giang nói bằng giọng giễu cợt.
Leng keng...
Tiếng đàn của Cửu Cát vẫn đều đều, ung dung như mây trôi nước chảy.
Tống Vệ Giang không ngờ Cửu Cát lại bình tĩnh như vậy.
Cửu Cát nói: "Tống huynh chắc hẳn không cho không, vậy đổi Bích Huyết Loan Đao lấy gì từ Đinh thành chủ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận