Độc Cổ Ma Tiên

Chương 2 - Lại thấy ánh sáng 2



Chương 2 - Lại thấy ánh sáng 2




"Chặt đi!" Ôn đạo nhân quát.
Cửu Cát gần như không có thời gian suy nghĩ, hai tay cầm đao, hung hăng bổ xuống.
Tay giơ lên, đao hạ xuống.
Một cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất.
Người này quả thật đã chết, vết chém trên cổ chỉ chảy ra một vũng máu đen.
"Đi nhặt cái đầu đó lại, ném vào chậu đồng cho ta." Ôn đạo nhân tiếp tục phân phó.
Cửu Cát đặt thanh đao bầu nặng trịch dính đầy máu xuống ván trúc, sau đó đưa tay nhặt cái đầu trên mặt đất lên.
Đột nhiên.
Một con mắt của cái đầu đó bỗng mở trừng trừng, một con côn trùng màu xanh bò ra từ hốc mắt.
Con côn trùng màu xanh đó có một đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Cửu Cát đang định đến gần.
Nhìn thấy con côn trùng đáng sợ này, Cửu Cát sợ hãi lùi lại một bước.
"Ngươi sợ cái gì? Con Cổ trùng này không dám cắn ngươi đâu." Ôn đạo nhân nói.
Cửu Cát liếc nhìn Ôn đạo nhân, vị Ôn đạo nhân trước mắt này tuyệt đối còn đáng sợ hơn con Cổ trùng kia gấp trăm lần.
Cửu Cát cắn răng, đưa tay chụp lấy cái đầu.
Thấy Cửu Cát đến gần, con Cổ trùng màu xanh đó phát ra tiếng kêu "xì xì" đầy đe dọa.
"Xì xì..." Cửu Cát ngạc nhiên khi nghe thấy trên mặt mình dường như cũng phát ra tiếng kêu tương tự.
Tiếng kêu vừa vang lên.
Con Cổ trùng màu xanh đó lập tức như bị doạ sợ, chui tọt vào trong đầu, không dám ló mặt ra nữa.
Hình như nó sợ thật...
Cửu Cát bưng cái đầu lên, ném vào chậu đồng của Ôn đạo nhân.
Bên trong chậu đồng là máu là thịt, còn có rất nhiều côn trùng bò lúc nhúc, dường như đang cắn xé lẫn nhau.
Sau khi Cửu Cát ném cái đầu vào chậu đồng.
"Dùng đao móc hết nội tạng của hắn ta ra cho ta." Ôn đạo nhân lại phân phó.
Cửu Cát không dám cãi lời, lại đi tới bên cạnh ván trúc, cầm thanh đao bầu lên.
"Xoẹt" một tiếng.
Máu đen bắn tung toé.
Cửu Cát không dám trái lệnh, ngoan ngoãn móc hết nội tạng của người nọ ra.
Một lát sau.
Cửu Cát người đầy máu me hỏi: "Có ném vào chậu đồng luôn không?"
"Ừm... Tim gan thì đưa cho ta, còn lại thì ném hết vào chậu đồng." Ôn đạo nhân cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng.
Lại một lát sau.
Cửu Cát người đầy máu me đứng trong góc, tận mắt nhìn Ôn đạo nhân ăn ngấu nghiến tim gan người...
Ôn đạo nhân ăn được vài miếng, liếc nhìn Cửu Cát đang ngoan ngoãn đứng trong góc, cười nói: "Ngươi xem ngươi kìa... Làm chút việc cỏn con mà cũng lóng ngóng, người ngợm dính đầy máu, ra ngoài rửa ráy đi."
Cửu Cát mặt mày tái nhợt, gật đầu, lê bước đi ra ngoài.
Cánh cửa kêu lên một tiếng "Cọt kẹt".
Cửu Cát mặt không chút thay đổi đẩy cửa bước ra.
Hắn phát hiện mình đang ở trong một cái sân đổ nát.
Bên ngoài dường như là rừng hoang núi thẳm.
Cửu Cát bị mù ba năm nay.
Trước khi bị mù, hắn cũng giống như người bình thường.
Nếu muốn chạy trốn, chỉ cần đi dọc theo con đường này là có thể đến được trấn Liễu Dương, hoặc là thành Lâm Giang gần đó, đến trấn Liễu Dương, hắn có thể về nhà, gặp cha và thê tử.
Nhưng Cửu Cát không lựa chọn bỏ trốn.
Một mặt là vì Ôn đạo nhân là một tên ma đầu, mặt khác là vì võ công của Ôn đạo nhân rất cao cường, không chừng là một vị võ sư.
Cửu Cát vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc hắn bị bắt đến đây.
Mặc dù khi đó hắn không nhìn thấy gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được.
Lúc đó, hắn giống như con gà con, bị người ta xách trên tay, bay như bay trên không trung.
Bây giờ nghĩ lại.
Chắc chắn là Ôn đạo nhân một tay xách một người, sau đó mới đến khu rừng hoang vu này.
Trước mặt tên ma đầu Ôn đạo nhân, bỏ trốn chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Chưa thể chạy!
Ít nhất là bây giờ chưa thể.
...
Trong một khu vườn hoang vắng đổ nát.
Cửu Cát sau khi đã nhìn thấy ánh sáng, múc một chậu nước từ trong giếng lên.
Chậu gỗ đựng đầy nước được đặt trên mặt đất.
Mặt nước trong chậu gỗ nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, Cửu Cát nhìn vào bóng mình phản chiếu trong nước.
Cơ thể hắn run lên bần bật.
Hắn nhìn thấy một con côn trùng.
Đó là một con côn trùng màu xanh, đang nằm bẹp dí trong hốc mắt phải của hắn, hai con mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong nước.
Con côn trùng màu xanh chui ra từ trong đầu của nam tử bị hắn chặt đầu kia cũng giống hệt như vậy.
Đây là Cổ trùng sao?
Con Cổ trùng này đang ký sinh trong hốc mắt của hắn?
Chính nó đã giúp hắn khôi phục thị lực?
Cửu Cát run rẩy đưa tay lên, che mắt phải lại.
Che đi hai con mắt đỏ như máu của con Cổ trùng màu xanh đó.
Hắn vẫn nhìn thấy!
Không phải con Cổ trùng màu xanh này giúp hắn khôi phục thị lực, mà thị lực của hắn đã tự khôi phục.
Sau đó, Cửu Cát lại dùng tay che mắt trái lại.
Chuyện quỷ dị lại xảy ra...
Cửu Cát che mắt trái, hắn vẫn có thể nhìn thấy.
Chỉ là thế giới bên ngoài chỉ còn lại một màu đỏ rực, chỉ có hình dạng, không có màu sắc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận