Độc Cổ Ma Tiên

Chương 437: Cho dù chỉ có nửa phần hi vọ...

Chương 437: Cho dù chỉ có nửa phần hi vọ...Chương 437: Cho dù chỉ có nửa phần hi vọ...
"Ặc... Hạ sĩ cũng không cho ngồi Bá Vân Thiên Chu? Vậy nếu như không có quân công thì sao?" Cửu Cát hỏi. "Không có quân công... Ngươi ngay cả Tướng quân phủ cũng không vào được." Đàm Vịnh Thương nhìn Cửu Cát như nhìn kẻ ngốc.
"Ngoài Bá Vân Thiên Chu của Tướng quân phủ ra, còn cách nào có thể nhanh chóng đi lại giữa Cửu Châu và Thương Sơn không?"
"Nếu ngươi tu luyện đến cảnh giới Võ Tiên, có được Tiên nguyên, có thể đến Thiên Tàn Minh mua một kiện pháp khí phi hành, như vậy cũng có thể trong thời gian ngắn mà qua lại giữa Cửu Châu và Thương Sơn."
"Ta hiểu rồi." Cửu Cát thở dài một hơi. "Vậy... Thiên Cương Đan này? Trương huynh không thể nào nói mà không giữ lời chứ?"
"Đương nhiên là giữ lời... Ngươi ký vào đây, ta sẽ đưa Thiên Cương Đan cho ngươi." Cửu Cát lấy từ trong túi trữ vật ra hai phong văn thư giống hệt nhau.
"Sinh Tử Trạng!?" Giọng của Luyện khí sư Đàm Vịnh Thương cũng đều thay đổi.
"Ngươi xem cho kỹ." Cửu Cát nhắc nhở.
Đàm Vịnh Thương cẩn thận nhìn Sinh Tử Trạng.
"Được! Ta ký!"
"Ký Sinh Tử Trạng này rồi, ngươi nếu nói dối, ta có thể sẽ tìm ngươi quyết đấu sinh tử..." Cửu Cát cười lạnh một tiếng nói.
"Ta nói đều là thật." Đàm Vịnh Thương quả quyết ký xuống hai phần Sinh Tử Trạng.
Ký xong Sinh Tử Trạng, Cửu Cát cũng lấy từ trong túi trữ vật ra Thiên Cương Đan.
Song phương hoàn thành giao dịch...
Tiễn Đàm Vịnh Thương đi rồi, Cửu Cát mở mắt ra.
Không có quân công, không thể ngồi Bá Vân Thiên Chu có phần phiền phức...
Thiên Tàn Cung có thể chữa trị khí hải đan điền là chuyện hết sức huyền bí, vậy không khéo cũng có thể mở khiếu huyệt trong cơ thể mình.
Tiếc là quá xa...
Đâu thể chạy tới đó chứ?
Từ đây chạy tới đó ít nhất cũng phải mất nửa năm, dọc đường nếu trì hoãn, nói không chừng sẽ không kịp.
Hơn nữa Thiên Tàn Cung có thể giúp mình mở khiếu huyệt hay không, vẫn chưa có kết luận.
Mình nếu đi một vòng mất cả năm trời đi một chuyến đến Thiên Tàn Cung, cuối cùng phát hiện ra chẳng có tác dụng gì, chẳng phải là muốn ói ra ba lít máu sao?
Cửu Cát rối rắm hồi lâu.
Nếu thật sự xác định đi Thiên Tàn Cung thật sự có thể để cho mình mở khiếu huyệt, bây giờ Cửu Cát sẽ thu dọn xuất phát.
Nhưng vì một chuyện không chắc chắn, tiêu hao lượng lớn tinh lực có đáng không?
Chi bằng cứ theo kế hoạch ban đầu, trước tiên dùng Ngự Cổ cùng với thuật bình hành tấn cấp Cổ Tiên, sau khi thành Cổ Tiên, rồi nghiên cứu luyện đan, dùng thuật luyện đan để mở khiếu huyệt.
Vừa nghĩ đến việc dùng thuật luyện đan để mở khiếu huyệt, Cửu Cát lại lộ vẻ càng thêm rối rắm.
Dùng thuật luyện đan để mở khiếu huyệt kỳ thật càng không chắc chắn. Trên đời nhiều Luyện đan sư như vậy, lại chưa từng có một ai mở khiếu huyệt trong cơ thể mình. Là các vị Luyện Đan đại sư từ xưa đến nay không nghĩ ra, hay là con đường này căn bản là không thể đi, hoàn toàn chỉ là Cửu Cát nghĩ mơ giữa ban ngày.
Có lẽ thật sự là Cửu Cát nghĩ mơ giữa ban ngày.
Thiên Tàn Cung vẫn phải đi!
Đi rồi còn có một chút hy vọng, không đi một chút hy vọng cũng không có.
Chỉ cần có thể làm được nhân Cổ phân ly, triệt để giải quyết mối lo của Cổ sư, cho dù hy vọng có mong manh cũng không thể từ bỏ.
Có một phần cơ hội cũng phải nỗ lực mười hai phần.
Vậy bây giờ vấn đề đến rồi, làm sao vượt qua vạn dặm xa xôi đây?
Đâu thể cứ thế mà chạy chứ...
Ññ Œ@)â
Vi Gia bảo.
Ưng sào cao nhất.
"Cúc cúc cúc cúc..." Một con chim ưng nhỏ một tuổi phát ra tiếng kêu đáng thương.
Cửu Cát cưỡi trên lưng chim ưng nhỏ, hai tay trái phải tóm lấy hai cánh của nó.
"Bay cho ta!" Cửu Cát dùng hai chân giống như cưỡi ngựa hung hăng kẹp chim ưng nhỏ.
"Cúc cúc cúc cúc..." Chim ưng nhỏ điên cuồng giãy giụa, lông vũ bay loạn. Một con chim ưng nhỏ khác, được Hạ Linh Nhi ôm trong ngực, uất ức kêu không ngừng.
"Công tử... Ngài đừng cưỡi nó nữa, nó mới một tuổi, nó còn là một đứa trẻ, nó chỉ có thể bắt thỏ, làm sao cõng nổi ngài?" Hạ Huân Nhi lớn tiếng khóc lóc.
"Ài!" Cửu Cát thở dài một hơi buông con chim ưng nhỏ dưới thân ra. Chim ưng nhỏ Kim Đồng vỗ cánh bay đến bên cạnh Hạ Linh Nhi.
Kêu lên cúc cúc cúc...
Trong đôi mắt to ngãn lệ.
Trên mặt chim ưng nhỏ đầy vẻ uất Ức. "Ngươi đừng bắt nạt nó, nó mới một tuổi..." Hạ Huân Nhi nước mắt lưng tròng nói.
"Ta cũng chỉ thử xem sao thôi, ta muốn đi xa một chuyến..." Cửu Cát thở dài một hơi nói.
"Công tử định đi đâu?"
"Lam Thương tỉnh, Bích Ba thành, Cửu Châu."
"Tại sao phải đi xa như vậy, chúng ta mới đến Thương Sơn Bắc Lộc châu." "Ta có lý do phải đi, một năm sau, ta sẽ quay lại."
"Vậy công tử tối nay... Chờ Kim Đồng Ngân Mâu ngủ rồi..."
"Ừm... Tối nay ta sẽ giúp các ngươi áp chế Cổ trùng trong cơ thể một lần, sau khi làm xong việc ta sẽ nhanh chóng trở và."
Bạn cần đăng nhập để bình luận