Độc Cổ Ma Tiên

Chương 512: Ma âm mê hoặc 1

Chương 512: Ma âm mê hoặc 1Chương 512: Ma âm mê hoặc 1
Năm cái vỏ móng vuốt quấn quanh huyết khí này, đen kịt như mực, có cảm giác nặng nề, dường như không chỉ có lực xuyên thấu mạnh, nếu đánh vào máu thịt có lẽ sẽ có dị tượng khác.
Cửu Cát cất cả năm cái vỏ móng vuốt vào trong mai rùa.
Cửu Cát định thử dùng Tiên Thiên luyện khí thuật xử lý năm cái móng vuốt Ma này, xem có thể luyện chế thành năm thanh phi đao cấp pháp khí hay không.
Bận rộn một hồi lâu, Cửu Cát trở về phòng ngủ.
Lúc này Vô Cực Cổ cũng đã ăn xong, con nhện nhỏ màu vàng kim vốn chỉ bằng hạt gạo vậy mà đã lớn bằng ngón tay cái.
Trên người con nhện màu vàng kim quấn quanh một luồng hắc khí, khí tức đã hoàn toàn đạt tới tam chuyển.
Cửu Cát thu Vô Cực Cổ tam chuyển vào trong khiếu huyệt, cảm nhận ý chí của Vô Cực Cổ.
Cổ trùng này ăn rất no, ít nhất ba tháng không cần cho nó ăn gì nữa. Trong căn phòng ngủ nhỏ, thân hình của Cửu Cát hóa thành một làn khói đen, một thân hình khác chậm rãi hiện ra ở góc tường.
Vô Cực Cổ tam chuyển sử dụng một lần tiêu hao chân nguyên Xích Thiết nhiều hơn, nhưng hiệu quả cũng tốt hơn, không chỉ tốc độ nhanh hơn, mà lúc di chuyển không mang theo gió, chỉ có một luồng khói đen. Những Thái giám khác sử dụng Vô Cực Cổ không mang theo khói, mà Vô Cực Cổ của Cửu Cát lại mang theo khói đen, chắc hẳn là do biến dị.
Không gió không bóng dáng, thần hóa thành khói đen.
Đây mới là chân chính thân như ảo ảnh, đao kiếm khó thương.
Không tệ!
Vô Cực Cổ tam chuyển.
Chỉ là lượng chân nguyên Xích Thiết tiêu hao này quả thật có hơi lớn, lúc chiến đấu cần phải thận trọng sử dụng.
Cửu Cát quay đầu nhìn về phía vị nương nương đang hôn mê.
Nữ nhân này nằm vật trên giường, trong tay nàng ta nắm chặt cây Như Y kia tỏa ra tà quang yêu dị. Rạng sáng.
Từ Thư Ninh tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Ánh nắng ban mai.
Rọi lên người Từ Thư Ninh, Từ Thư Ninh ngẩn người, nàng ta đưa tay sờ thử.
Trên tay lại là huyết ô của yêu ma. Đột nhiên.
Một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Từ Thư Ninh.
Từ Thư Ninh chậm rãi ngẩng đầu, đó là một nam tử mặc y phục màu đen, đeo mặt nạ độc nhãn.
"Thái giám chết tiệt! Ngươi vào phòng ngủ của ta bằng cách nào?" Từ Thư Ninh tức giận quát.
"Bản tọa không phải Thái giám." Trong giọng nói của Cửu Cát tràn đầy khí phách dương cương.
Giọng nói mang theo hơi thở nam tính như vậy, nghe vào tai Từ Thư Ninh khiến cho nàng ta cảm thấy thoải mái, đây tuyệt đối không phải là khí chất mà Thái giám có thể có, càng không phải là giọng nói mà Thái giám có thể phát ra.
Nghĩ đến cách ăn mặc của mình, còn có những hành động vừa rồi. Từ Thư Ninh lập tức đỏ mặt xấu hổ. Chỉ thấy Từ Thư Ninh lắc lư thân thể, liếc mắt đưa tình nhìn Cửu Cát nói: "Vị công tử này sao không để cho ta được chiêm ngưỡng dung nhan thật, giống như ta đây thẳng thắn cởi mở."
Từ Thư Ninh dùng ngón tay vuốt ve thân thể mình, như thể đang dẫn dụ ánh mắt của Cửu Cát.
"Bản tọa không phải thị vệ."
"Vậy ngươi là?"
"Lý do bản tọa che mặt gặp ngươi, là vì không muốn lúc rời đi phải giết người diệt khẩu, ngươi không cần . dò hỏi lai lịch của bản tọa nữa, miễn cho bản tọa khó xử." Cửu Cát khuyên nhủ.
"Công tử đã không phải Thái giám, chắc hẳn cũng người có bản lĩnh." Từ Thư Ninh to gan đưa tay sờ về phía Cửu Cát.
Cửu Cát dùng một vật ngăn cản đòn của Từ Thư Ninh. Chỉ thấy trong tay Cửu Cát cầm một tấm vải đen, bên trong tấm vải đen bọc là một cây Như Y màu đỏ.
Cây Như Ý này thật sự là quá bẩn, Cửu Cát chỉ có thể tìm một tấm vải trong mai rùa bọc nó lại.
Như Ý được Từ Thư Ninh coi như mạng sống, bảo vật như vậy lại bị Cửu Cát nắm trong tay, nàng ta giống như con mèo bị giãm phải đuôi.
"Trả lại cho ta!"
Bịch!
Cửu Cát nâng chân đá Từ Thư Ninh trở lại trên giường.
"Chuyện của ngươi, ta đã nhìn thấy hết rồi." Cửu Cát nói thẳng. "Ngươi muốn thế nào?" Từ Thư Ninh cảnh giác hỏi.
"Nói lý ra thì ngươi một mình cô đơn khó nhịn, quả thật cũng không chọc giận đến bản tọa..."
"Chỉ là bản tọa mới đến hoàng cung, người không quen biết, muốn tìm người dẫn đường, hy vọng ngươi có thể giúp đỡ." Cửu Cát vừa nói vừa dùng vải đen bọc Như Ý lại, sau đó dùng dây gai buộc lại, giống như nhặt được một khúc xương chó vậy. "Ngươi trả Chân Dương bảo cụ cho ta, ta tất nhiên sẽ giúp ngươi." Từ Thư Ninh hừ lạnh một tiếng nói. "Ma trong gương đã thành Thái giám rồi, ngươi còn muốn cây gậy bẩn này làm gì nữa?" Cửu Cát kỳ quái hỏi. Nghe vậy Từ Thư Ninh khẽ giật mình, nàng ta lúc này mới nhớ lại tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Không sao... Chỉ cần có Chân Dương bảo cụ, ta vẫn có thể triệu hồi ra Mộng Yểm Dương Ma mới." Từ Thư Ninh ngẩng đầu lên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận