Độc Cổ Ma Tiên

Chương 560: Lục Mao Thần Trang 1

Chương 560: Lục Mao Thần Trang 1Chương 560: Lục Mao Thần Trang 1
"Có lúa mì, người thường và Võ sư có thể ở lâu dài ở rìa Mông Trạch, không cần phải vận chuyển lương thực từ ngàn dặm xa xôi..."
"Tuy nhiên, Võ sư cũng không thể lúc nào cũng ăn cơm, bọn họ cũng cần phải ăn thịt, bọn họ sẽ dùng công huân để đổi lấy thịt thỏ Thanh Thái không độc, vì để có được thịt thỏ Thanh Thái không độc, chúng ta đã đưa thỏ Thanh Thái đến Mông Trạch Tướng Quân phủ ở sa mạc Xích Hải để cách ly nuôi dưỡng một thời gian, sau đó mới đưa thỏ trở về..." Tiểu binh giải thích.
"Nói như vậy, thỏ Thanh Thái ở đây có thể bắt bừa?"
"Đúng vậy... Thỏ Thanh Thái sinh sản rất nhanh, mà môi trường ở đây lại rất tốt, chỉ có Võ Tiên mới có thể tùy ý ăn thịt thỏ Thanh Thái, những con thỏ nhỏ này liên sinh sôi nảy nở trong khe núi, bây giờ toàn bộ Mông Trạch nơi chúng ta đang ở đã trở thành ổ thỏ rồi."
"Vậy thì ta lỗ to rồi." Cửu Cát buồn bã nói.
Càng đi sâu vào bên trong, Cửu Cát thấy khu vực đồng ruộng rộng lớn dần thu hẹp lại.
Càng lúc càng hẹp, cuối cùng tạo thành một cái miệng hồ lô.
Tại miệng hồ lô đóng quân rất nhiều quân sĩ, vô số những túp lều nhỏ dựng lên san sát xung quanh.
"Đây chính là cửa ải Hồ Lô, ra khỏi đây là đến Mông Trạch. Trong Mông Trạch có độc chướng và côn trùng nhỏ. Dựa vào màu sắc của độc chướng còn có thể tránh né, còn côn trùng thì chỉ có Võ sư tu luyện huyền cương mới có thể dùng huyền cương để ngăn cản. Còn nếu chưa tu luyện được huyền cương thì phải đeo khẩu trang, rất phiền phức..." Tiểu binh than thở.
"Được rồi... Ngươi hãy đến nha môn ở cửa ải Hồ Lô báo cáo, Lưu Tham quân sẽ sắp xếp cho ngươi đi trông coi ruộng."
Sau khi tiểu binh rời đi,
Cửu Cát lập tức đi thẳng đến nha môn của ải Hồ Lô, hỏi rõ ngọn ngành rồi tìm đến Lưu Tham quân. Lưu Tham quân ở nha môn để chòm râu dê, đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên chiếc ghế gỗ dưới mái hiên, trông giống hệt một lão già khó tính, vô công rồi nghề.
Tu vi của Lưu Tham quân không cao, chỉ là Võ sư tứ phẩm, có lẽ là do lão ta phụ trách những nhiệm vụ cấp thấp.
"Xin hỏi ngài có phải Lưu Tham quân không?" Cửu Cát chắp tay đưa ngọc bài thần phận cùng thư nhiệm vụ lân.
Lưu Tham quân gãi gãi tai, nhận lấy ngọc bài và thư nhiệm vụ từ tay Cửu Cát.
"Ồ... Tu vi của ngươi không tệ." "Không dám, không dám." Cửu Cát khiêm tốn đáp.
"Ngươi có hai lựa chọn."
"Một là ở lại trông coi ruộng vườn trong ải Hồ Lô, sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, trông coi trong vòng ba tháng sẽ được nhận năm điểm cống hiến."
"Hai là đến một cánh đồng bên ngoài ải Hồ Lô, nơi đó sắp đến mùa thu hoạch, có khả năng sẽ gặp phải yêu thú, mỗi thạch gạo sẽ được tính là năm mươi điểm cống hiến." Lưu Tham quân nói, ánh mắt ánh lên tia gian xảo.
Nghe vậy, Cửu Cát trầm ngâm suy tư, dường như đang cân nhắc thiệt hơn.
Cốc, cốc, cốc...
Lưu Tham quân gõ gõ lên bàn, cố ý hạ thấp giọng nói: "Ngươi không có tên trong danh sách quân đội của Du Kích Tướng quân, trong khoảng thời gian này ngươi cũng không có tiêu chuẩn cấp phát lương thực, nếu như ngươi chọn điều kiện thứ nhất thì phải tự bỏ tiền túi ra mua lương thực ở chợ. Ta khuyên ngươi nên đi dạo một vòng, xem thử giá cả ở đây rồi hãy quyết định." "Ta chỉ là một binh tốt, có thể dẫn đội được sao?" Cửu Cát dò hỏi. "Ngươi có thể. Bởi vì ngươi sẽ dẫn năm người thường, là năm nông phu đi thu hoạch lúa." Lưu Tham quân cười khà khà.
"Vậy nếu nông phu có người chết thì sao?" Cửu Cát lại hỏi.
"Chất cũng không bị trừ cống hiến." "Vậy ta phải vận chuyển lương thực về bằng cách nào?"
"Túi trữ vật."
"Túi trữ vật có thể chứa được bao nhiêu gạo?"
"Ngươi có thể mang nhiều túi một chút, tự mình nghĩ cách xoay sở." Vậy nếu ta mua mười thạch, tám thạch gạo ở chợ...
Cửu Cát suy nghĩ một chút rồi lại thôi.
"Cụ thể là ở chỗ nào? Cách đây bao xa? Ta mới đến đây lần đầu nên không biết đường." Cửu Cát tỏ vẻ khó xử.
Không phải hắn không thích dẫn đội, mà là do hắn thực sự không quen thuộc nơi này.
"Là ở thôn Lạn Nê. Trước đây ngươi bị chúng ta khống chế, bây giờ rút quân phòng thủ rồi nên ngươi cứ yên tâm. Năm nông phu mà ta giao cho ngươi đều biết đường. Ït người thì đi sẽ an toàn hơn, ngược lại, người đông mới nguy hiểm..." "Năm nông phu đó vốn là người ở thôn Lạn Nê, cha mẹ, họ hàng đầu ở đó, bọn họ rất quen thuộc địa hình." "Vậy nhỡ đâu bọn họ không muốn quay về thì sao?"
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Tóm lại ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, ngươi chỉ cần mang gạo về giao nộp nhiệm vụ là được." Lưu Tham quân bực dọc nói.
"Vậy ngài hãy viết thư nhiệm vụ đi." Lưu Tham quân liền mài mực, viết thư, sau đó đóng dấu quân ấn lên. Cửu Cát mở thư nhiệm vụ ra, cẩn thận đọc kỹ một lượt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận