Độc Cổ Ma Tiên

Chương 349: Tâm hồ chẩn bệnh 2

Chương 349: Tâm hồ chẩn bệnh 2Chương 349: Tâm hồ chẩn bệnh 2
Nếu Nguyên Sát vẫn chưa thành hình, Cửu Cát cũng không nóng vội nữa.
Dưỡng Nguyên Sát cũng giống như dưỡng thai vậy.
Không thể nóng vội, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Đến lúc chín muôồi, tất nhiên sẽ thu được kết quả.
Có lẽ chính vì căn cơ nội công của Cửu Cát hùng hậu nên Nguyên Sát hắn dưỡng ra cũng không tầm thường, thời gian cần hao phí có lẽ cũng dài hơn.
Tóm lại là bốn chữ: Thuận theo tự nhiên.
"Tráng Dương Đan!"
"Tráng Dương Đan mới ra lò đây!" "Võ Tiên thế gia, đan đạo song kiệt, cùng nhau luyện chế, tuyệt thế diệu đan, không thể bỏ lỡ..."
Ngay lúc Cửu Cát đang ngồi trong xe ngựa, dùng Vân Kính Tâm Hồ để xem xét thì bên tai bỗng nhiên truyền đến những âm thanh ồn ào này.
Lúc Cửu Cát đến thành Lâm Giang nhậm chức Viện chủ biệt viện, hai tiểu đồng luyện đan là Vi Bách Linh và Vi Bách Lợi cũng đi theo.
Hai người bọn họ vốn dĩ chỉ là tiểu đồng luyện đan của ta.
Sau khi Cửu Cát bày tỏ muốn phát triển theo hướng trưởng lão ngoại họ, Vi Tuyệt Phong bèn để Cửu Cát thu nhận Vi Bách Linh và Vi Bách Lợi làm đồ đệ đan đạo, truyền thụ đan thuật cho hai người bọn họ.
Cửu Cát vui vẻ đồng ý.
Đối với luyện đan chi đạo, Cửu Cát tuyệt đối không hề giấu nghề, mục đích hắn tu luyện Luyện đan thuật chính là vì sau khi thành Cổ Tiên, có thể dựa vào diệu pháp của đan đạo để mở ra khiếu huyệt trong cơ thể.
Mặc dù đây chỉ là lý tưởng của Cửu Cát, khả năng thành công vô cùng mong manh, nhưng con người sống trên đời, có mục tiêu thì mới có hy vọng.
Sau khi học được Luyện đan thuật của Cửu Cát, Vi Bách Linh và Vi Bách Lợi đã có thể luyện chế ra Ngũ Độc Đan và Tráng Dương Đan.
Sau đó, hai người bọn họ phát hiện ra cơ hội kinh doanh từ Tráng Dương Đan... Vi gia vốn có một tiệm cầm đồ ở thành Lâm Giang, tiệm cầm đồ này vạn năm đều không mở cửa, sau khi hỏi ý kiến của ta, tiệm cầm đồ này đã được sửa sang lại thành tiệm thuốc.
Hiện giờ Vi Bách Linh và Vi Bách Lợi đã mê mẩn việc kinh doanh, tự xưng là đan đạo song kiệt của Vi gia, mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết, vô cùng thoải mái.
Xe ngựa lướt qua tiệm thuốc của Vi gia, tiến vào biệt viện Vi gia.
Quản gia của biệt viện và một lão giả xa lạ cùng đứng chờ để nghênh đón Cửu Cát trở về.
Đinh định đang đang đỉnh định đang đang... Người còn chưa xuống xe, tiếng đàn tỳ bà đã vang lên trước.
Lão giả xa lạ hướng về phía xe ngựa màu đen, cung kính hành lễ: "Thất phòng Vi Minh Trung bái kiến Viện chủ đại nhân."
Hạ Huân Nhi và Hạ Linh Nhi cùng lúc bước xuống xe.
Hạ Huân Nhi mở cửa xe, Hạ Linh Nhi thì đỡ Cửu Cát xuống xe.
Hai nàng dìu hắn đi vào trong sân...
Quản gia của biệt viện và Vi Minh Trung cung kính đi theo phía sau.
Chờ đến khi Cửu Cát ngồi xuống.
Định định đang đang định định đang đang... Cửu Cát thong dong gảy đàn tỳ bà, hoàn toàn không để ý đến lão giả kia.
Quản gia của biệt viện biết quy củ, lập tức lấy gia phả ra, lật đến một trang rồi đưa cho Hạ Huân Nhi.
Sau khi xem xong, Hạ Huân Nhi ghé sát tai ta, nhỏ giọng giới thiệu...
Vi Minh Trung cũng ưỡn ngực thẳng lưng.
Là một người có tên trong gia phả Vi gia, lão ta cảm thấy vô cùng tự hào.
Vi Minh Trung khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi, thân thể cường tráng, bối phân trong Vi gia không hề thấp. Vi Minh Trung là một người bình thường, con cái của lão ta đầu là người thường, cháu trai cũng chỉ có một người, có thể nói là ba đời đơn truyền.
Sau khi đã hiểu rõ tình hình, Cửu Cát khẽ gảy dây đàn, hỏi: "Nói đi... tìm ta có chuyện gì?"
Vi Minh Trung hướng về phía Cửu Cát, cung kính hành lễ, nói: "Khởi bẩm Viện chủ đại nhân... Con cái của lão phu tuy nhiều, nhưng cháu trai lại chỉ có một đứa, có thể kế thừa hương khói, lão phu đã sớm chuẩn bị, nó cũng đã cưới vợ, nhưng bụng của cháu dâu lại chậm chạp không có động tĩnh, tìm khắp danh y cũng đều bó tay..."
"Lão phu nghe nói Viện chủ đại nhân là kỳ tài đan đạo, tỉnh thông đan thuật và dược lý, ngay cả Vi thị đan đạo song kiệt danh tiếng lẫy lừng kia cũng đồ đệ của ngài, lão phu cả gan, mong muốn Viện chủ đại nhân xem giúp chứng bệnh không thai nghén của cháu dâu, nếu như ngay cả Viện chủ đại nhân cũng bó tay thì lão phu chỉ đành để cháu trai bỏ vợ thôi."
Định định đang đang định định đang đang...
Tiếng đàn tỳ bà của Cửu Cát vẫn vang lên liên miên không dứt, trên mặt không hề biểu lộ chút vui giận nào.
Chuyện của vợ Giang Âm Liên cũng coi như xong, đến cả Vi Minh Trung trị bệnh cũng tìm đến ta, trách sao Vi Thanh Thanh lại nói ở Vi Gia bảo không có cao thủ nào bằng lòng đến biệt viện nhậm chức Viện chủ.
Cửu Cát suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý.
Thôi vậy...
Một tháng nay, đây mới chỉ là lần thứ hai có người trong Vi gia đến cầu xin Cửu Cát, có thể giúp thì cứ giúp một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận