Độc Cổ Ma Tiên

Chương 280: Đi con đường ngươi đã đi 2

Chương 280: Đi con đường ngươi đã đi 2Chương 280: Đi con đường ngươi đã đi 2
"Hừ!" Cửu Cát hừ lạnh một tiếng, phất quạt xếp trong tay.
Một cơn gió mạnh quét qua.
Hai tên bảo kê bị chân khí ngoại phóng của Cửu Cát thổi ngã xuống đất.
Thanh thế này không thể nói là không lớn, trong Xuân Giang Lâu, tú bà, kỹ nữ, người hát khúc, người ngâm thơ đầu đi ra.
"Hừ! Hai tên bảo kê nho nhỏ cũng dám đòi bản công tử tháo mặt nạ." Cửu Cát cầm quạt xếp, giọng điệu khinh thường nói.
Hai tên bảo kê tuy bị chân khí thổi ngã, nhưng cũng không bị thương.
Người trước mắt ít nhất cũng Võ sư ngũ phẩm trở lên, hắn đã nương tay rồi. "Ôi chao... Công tử thật là giỏi võ công, đeo mặt nạ, chẳng lẽ cho rằng lão thân không nhận ra sao?" Tú bà vội vàng chạy đến trước mặt Cửu Cát, nhìn đôi môi mỉm cười, con mắt độc nhất vô nhị cao ngạo khinh mạn kia.
Chân khí ngoại phóng!?
Võ công cao cường như vậy, tuổi còn trẻ như vậy.
Toàn bộ Lâm Giang thành có lẽ có rất nhiều nhân tài trẻ tuổi như vậy, nhưng hình như chỉ có một mình Đinh Triệt công tử từng đến Xuân Giang Lâu.
Mà người này...
Tú bà nhìn đi nhìn lại, cũng không cảm thấy người đeo mặt nạ sắt một mắt này giống Đỉnh Triệt.
"Ngươi muốn tháo mặt nạ của bản công tử?" Cửu Cát hỏi.
"Không dám, không dám... Lão thân nào dám động tay động chân tháo mặt nạ của đại gia."
"Ngươi đương nhiên không thể tháo mặt nạ của bản công tử, gọi tất cả các cô nương ở đây ra, có lẽ trong số bọn họ có người có thể tháo mặt nạ của bản công tử."
"Ồ ô ô... Lão thân hiểu rồi, công tử thật biết chơi a."
"Công tử mời lên lầu hai, lão thân sẽ gọi các cô nương ra, để công tử tùy ý lựa chọn..."
Cửu Cát được tú bà dẫn đến một đại sảnh trên lầu hai. Bảy tám cô nương đứng thành một hàng.
Ánh mắt của Cửu Cát đảo qua đảo lại...
Cuối cùng ánh mắt rơi vào người một cô nương da trắng nõn nà, thanh tú động lòng người.
"Ngươi tên là gì?"
"Bẩm công tử, nô gia tên Ngọc Xuân."
"Ngươi chính là Ngọc Xuân cô nương?" Cửu Cát kinh ngạc nói.
"Chính là nô gia."
"Ha ha ha ha... Quả nhiên là anh hùng sở kiến lược đồng, vậy thì chính là ngươi." Cửu Cát cười lớn nói. Ngọc Xuân cô nương lập tức nở nụ cười e lệ.
"Các cô nương khác đi ra ngoài hất đi, để lại nơi này cho công tử và Ngọc Xuân cô nương." Tú bà hô.
"Không cần."
"AI Chẳng lẽ công tử muốn ăn sạch?"
"Ta muốn đổi phòng." Cửu Cát túm lấy Ngọc Xuân cô nương, thi triển khinh công Lạc Diệp Phiêu, như một cơn gió mạnh lao ra khỏi phòng, sau đó men theo hành lang chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Tú bà không biết Cửu Cát muốn đến phòng nào, vì vậy chỉ có thể đuổi theo. Khi tú bà lên đến tầng ba, không thấy ai, vì vậy quyết định lên tầng bốn.
Khi tú bà lên đến tầng bốn, gặp một nha hoàn đang quét dọn.
Nha hoàn này tên là Bích Thúy.
Dung mạo bình thường, ở Xuân Giang Lâu chỉ làm những việc quét dọn, rửa bát, dọn đẹp lầu các.
"Bích Thúy... Ngươi có nhìn thấy một công tử mặc áo trắng đeo mặt nạ sắt lên lầu bốn không?"
"Không có... Nhưng mà ta vừa nhìn thấy bóng người lướt qua, hình như có người trực tiếp lên lầu năm rồi."
"Lầu năm?"
Lão bản nương vội vàng bò lên lầu năm.
Cửa lầu năm, đáng lẽ phải có hai tên hộ vệ canh giữ.
Bởi vì người thường căn bản không được phép lên lầu năm, chỉ có khách quý của Tiêu gia mới được phép lên đó.
Thế mà lúc này hai tên hộ vệ kia lại không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này trên lầu năm căn bản không có ai...
Lão bản nương hơi run giọng gọi: "Công tử, công tử, ngài có đó không?"
"Ta ở đây."
Âm thanh từ lầu sáu truyền đến.
"Công tử... lầu sáu là gian phòng riêng của Tiêu Khang lão gia, không cho phép người khác lên đó, ngay cả Đinh Triệt, Đinh công tử cũng chưa từng được mời lên lầu sáu." Lão bản nương kinh ngạc nói.
"Ồ... cửa lầu sáu khóa rồi, ta không vào trong."
"Vậy thì tốt." Lão bản nương vừa nói vừa bò lên lầu sáu.
Quay qua góc cầu thang, lão bản nương nhìn thấy cửa lớn lầu sáu đang mở toang.
Ngọc Xuân cô nương mặt mũi hoảng sợ, hai tay bịt miệng không dám nói lời nào.
Hai tên hộ vệ trợn trắng mắt, nằm vật ra đất, khóe miệng sùi bọt mép...
Lão bản nương ý thức được điều không ổn, kinh hãi muốn quay người bỏ chạy.
Lão bản nương vừa mới xoay người, một thanh phi đao vô quang đã găm vào vai bà ta.
Lão bản nương toàn thân co giật...
Ngã lăn ra đất.
Cửu Cát ném hai tên hộ vệ và lão bản nương vào trong phòng.
"Vào đây... đóng cửa lại." Cửu Cát ra lệnh với giọng điệu không cho phép từ chối.
"Đừng giết ta..." Ngọc Xuân cô nương nức nở nói.
"Chỉ cần muội ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không giết muội."
"Ta nhất định nghe lời." Ngọc Xuân cô nương bước vào phòng đóng cửa lại.
"Cởi quần áo ra." Cửu Cát ra lệnh.
"Vâng, công tử." Ngọc Xuân cô nương chậm rãi cởi quần áo, động tác yêu kiều diễm lệ.
Thế nhưng Cửu Cát căn bản không thèm nhìn nàng, mà mở cửa sổ, nhìn ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận