Độc Cổ Ma Tiên

Chương 480: Lén nghe

Chương 480: Lén ngheChương 480: Lén nghe
Ngô lão đầu đang ở trong một cái lồng gỗ lớn.
Hắn cuộn mình trong góc lồng gỗ, vẻ mặt u ám.
Ở phía sau Ngô lão đầu, trong bóng tối bên ngoài lồng gỗ lớn, Cửu Cát lặng lẽ ẩn nấp ở đó.
Cửu Cát thân là Võ sư nhất phẩm quả thực có thể mượn lực hư không, nhưng hắn không thể nào một mực giầm chân lên hư không, như vậy quá mức hao phí chân nguyên.
Sau khi phát hiện ra trong hẻm núi này có lửa trại, Cửu Cát liền lặng lẽ tiếp cận từ dưới đất, sau đó trốn trong bóng tối của lồng gỗ lớn. Khoảng cách này không xa không gần, Cửu Cát vận đủ tai lực vừa vặn có thể nghe được đám Thái giám này nghị luận. Cho dù có vô tình phát ra tạp âm gì, đám Thái giám này cũng sẽ chỉ tưởng rằng là âm thanh phát ra từ trong lồng gỗ lớn.
"Cửa ra nhất định ở trong tòa Bạch Ngọc cung điện kia."
"Không sai... Ta đoán cũng như vậy..."
"Kẻ thám hiểm tiến vào Thần Cung thượng Cổ này, đầu tiên là bị truyền tống ngẫu nhiên đến bất kỳ nơi nào trong bí cảnh, tiếp theo người thám hiểm trải qua trăm cay nghìn đắng, tiến vào Bạch Ngọc cung điện kia, Băng Ngọc Thiên Tằm trong cung điện chính là phần thưởng dành cho người thám hiểm..."
"Không biết bao nhiêu năm trước Thiên Tàn Minh phát hiện bí cảnh này, bọn chúng cũng coi như có bản lĩnh, lại có thể cải tạo Thần Cung thượng Cổ này. Chỉ cần cầm Thiên Tàn Lệnh xông vào Thần Cung thượng Cổ này là có thể trực tiếp vào Bạch Ngọc Cung nhìn thấy Bằng Ngọc Thiên Tằm, mấu chốt của việc cải tạo nằm ở tấm biển 'Thiên Tàn Cung' kia. Sau khi tấm biển bị chém đi, chỉ cần không phải Võ Tiên thì cho dù không cầm Thiên Tàn Lệnh cũng có thể xông vào Thần Cung thượng Cổ này, đồng thời thí luyện của Thần Cung thượng Cổ cũng khôi phục..."
"Đúng là nên như thế... Lại nói Thần Cung thượng Cổ này, thật khiến người ta nhìn mà than thở, chỉ là một ngọn núi, lại có cảm giác vô biên vô hạn, lúc ta tới vẫn luôn đi về phía đông, đi đến cuối cùng thì trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía tây..." "Đúng vậy... Bí cảnh này giống như bê mặt của một quả cầu, chúng ta vân luôn đi tới đi lui trên bê mặt quả cầu, chỉ có thể đi ra ngoài từ Bạch Ngọc Cung kia."
"Nhưng hai con Hỏa Điểu kia cũng không dễ chọc, cắn một cái thôi là Tào công công đã không còn."
"Hai con Hỏa Điểu kia cũng không phải vẫn luôn canh giữ ở Bạch Ngọc cung điện, ngâu nhiên có một con bay ra ngoài."
"Còn có một con cũng không dễ chọc, chỉ một con Hỏa Tích Dịch cũng lợi hại như vậy, Hỏa Điểu kia không phải lợi hại hơn gấp mười lần sao?"
"Tìm người dẫn dụ đi là được rồi?" "Ai dẫn?" "Nơi này không phải còn có mười mấy người sao, chúng ta cắt 'cái kia' của bọn chúng, sau đó lợi dụng đám phế vật này." Một tên Thái giám áo gấm liếc mắt nhìn về phía lồng gỗ lớn chỗ Ngô lão đầu.
Nhóm người trong lồng gỗ lớn này hồn nhiên không biết bọn họ không chỉ sẽ bị cắt 'cái kia', còn sẽ bị xem như mồi nhử dụ dỗ yêu thú.
"Cái này không được... Bị cắt 'cái kia', ai mà chẳng phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng?" "Những người này đều có võ công căn bản, không đến mức nằm mười ngày nửa tháng, chỉ là bình thường đi đường có phần khó khăn."
"Đừng có trông chờ vào đám phế vật này, muốn đi ra ngoài còn phải là Võ sư thượng tam cảnh." Tên thủ lĩnh Thái giám - Lý Ngọc Hoa lên tiếng.
"Nhưng Võ sư thượng tam cảnh đều bị chúng ta giết cả rồi."
"Phế vật thượng tam cảnh bị chúng ta giết, chắc chắn còn có cao thủ ẩn nấp, chưa bị chúng ta phát hiện, phải biết chúng ta tổng cộng đã chết sáu người, Lý Thuận Tử hiện tại ngay cả thi thể cũng không tìm thấy."
"Lý Thuận Tử sợ là bị đánh lén rồi." "Đánh lén thì đã sao? Võ sư kia có thể giết Lý Thuận Tử là có thể giết bất kỳ người nào trong chúng ta ở đầy, chớ có coi thường anh hùng trong thiên hạ." Lý Ngọc Hoa nghiêm nghị nói.
Đột nhiên. Bên ngoài hạp cốc, bóng người lay động.
Hai tên Thái giám áo gấm mang theo một người đi vào trong hạp cốc.
"Lão đại... Chúng ta đã trở về, thứ kia vần còn giữ."
"Giang công công cứ yên tâm... Các ngươi chưa trở về, chúng ta nào dám động vào." Một tên Thái giám áo gấm nhỏ giọng nói.
"Bắt được người nào?" Lý Ngọc Hoa dò hỏi.
"Nữ nhân."
"Thật sự là nữ nhân?"
"Ta đã kiểm tra, đúng là nữ nhân." "Thật là vô vị."
Thi Tiếu Nhiên từ trong bóng tối đi ra, trên người nàng đầy vết thương do tế kiếm gây ra, bao gồm cả khuôn mặt, mạng che mặt trên mặt nàng cũng đã mất, thần sắc chật vật.
"Không biết cô nương xưng hô thế nào?" Lý Ngọc Hoa ôn hòa hỏi.
"Tiểu nữ là Thi Tiếu Nhiên."
"Mời Thi Tiếu Nhiên cô nương, thịt Hỏa Tích Dịch trên bàn này, ngươi có thể tùy tiện ăn, nhưng lòng nướng thì mỗi người chúng ta chỉ có một cái, ngươi không thể ăn." Lý Ngọc Hoa mỉm cười nói.
Thi Tiếu Nhiên liếc mắt nhìn lòng nướng, nói: "Ta không có hứng thú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận