Độc Cổ Ma Tiên

Chương 393: Giám bảo 2

Chương 393: Giám bảo 2Chương 393: Giám bảo 2
"Kiều quản sự học rộng tài cao, đã giải quyết cho ta một vấn đề lớn."
Ngày hôm sau.
Biệt viện Vi gia.
Đại phòng, nhị phòng, tam phòng, tứ phòng, lục phòng, bát phòng, cửu phòng của Vi gia.
Ít nhất cũng có mười lão già đến, chen cho cả tiểu viện chật ních.
Những lão già này vừa đến liền bàn về bối phận, đặc biệt là vị Viên Nhất Văn lão gia tử của tam phòng, đã 103 tuổi, luận bối phận là đường đệ của tam thúc công Viên Nhất Hồng.
Chính là một vị lão gia tử đức cao vọng trọng như thế, lại bị một đám vãn bối nhà họ Vi mang đến biệt viện nhà họ Vi. Bọn họ chỉ vì một chuyện, chính là cầu xin Viện chủ làm chủ, cứu đám lớp sau nhà mình.
Chỉ thấy một tên quản sự dùng ngữ khí bi thương nói: "Hôm qua... các Tri phủ huyện nha Lưu Hương thành bỗng nhiên ra tay với chúng ta, cửa hàng vải ở Tây khu, tiệm tiền ở Đông khu, quán trà Tây Bắc khu, tửu lâu Đông Bắc khu, khách điếm chính Bắc khu, đều bị buộc phải ngừng kinh doanh, một ngày hôm qua, ba vị thiếu trang gia chủ họ Vi bởi vì nhiều loại nguyên nhân bị bắt nhốt vào trong nhà lao huyện nha, hiện tại ruộng đất nhà chúng ta ở nông thôn vẫn chưa bị ảnh hưởng, nhưng về sau thì khó nói."
Sau khi tên quản sự thuật lại xong... Vi Nhất Văn 103 tuổi dùng ngữ khí bi thương nói: "Ta tuổi tác đã cao... A Cửu... ngươi nói cho ta biết, nhà chúng ta có phải đã thua nhà họ Điền rồi không, đường ca Vi Nhất Hồng của ta có phải đã chết rồi hay không?"
"Không có... quyết chiến giữa nhà họ Vi và nhà họ Điền vẫn chưa bắt đầu, tam thúc công Vi Nhất Hồng vẫn còn sống khỏe mạnh." Cửu Cát đáp.
"Vậy hắn sao dám!? Đường ca Vi Nhất Hồng của ta còn sống, hắn chính là Tướng quân trấn thủ biên cảnh đường đường Nguyên Tiên nhị giai, hắn - Địch Vân Sinh chẳng qua chỉ là Nguyên Tiên nhất giai, hắn dám vũ nhục nhà chúng ta như thế, chẳng lẽ không sợ đường ca ta trở về bức hắn quyết nhất tử sinh sao?" Vi Nhất Văn vẻ mặt bi thương nói. "Ta đã hiểu... chuyện này hẳn không có quan hệ gì với Địch Vân Sinh, là Địch Nhị công tử muốn giáo huấn ta, muốn ta giao ra một thứ đồ vật mà thôi." Cửu Cát thành thật nói.
"Muốn thứ đồ vật gì?"
"Một cái lư hương."
"Vậy thì đưa cho hắn đi, hiện giờ chính là thời khắc mấu chốt nhà họ Vi và nhà họ Điền tranh đoạt Phong Địa lệnh, lúc này bất kỳ một bằng hữu nào đều cực kỳ trọng yếu, sao có thể vì một món đồ bên ngoài thân mà đắc tội Địch Thành chủ?" Vị Nhất Văn 103 tuổi caol$ quát hỏi.
"Ta hiểu... chư vị trưởng bối cứ yên tâm, ta sẽ mau chóng đưa lư hương qua, đồng thời xin lỗi Nhị công tử." Cửu Cát nói.
"A Cửu... nghe nói ngươi là đứa nhỏ của đại phòng chúng ta, chuyện này liền vất vả cho ngươi." Một gã lão giả đại phòng võ võ bả vai Cửu Cát nói.
"Các vị trưởng bối... mọi người cứ yên tâm." Cửu Cát mỉm cười nói.
Sau khi đuổi hết đám trưởng bối nhà họ Vi đi, Cửu Cát một mình ở trong sân gảy đàn tỳ bà.
Một khúc tỳ bà kết thúc.
Cửu Cát xoay người đẩy cửa phòng ra.
Trong căn phòng lớn.
Hai chị em nhà họ Hạ đang vùi đầu bận rộn... Chỉ thấy Hạ Linh Nhi vùi đầu trên bàn, đem Nguyên Thổ cắt mỏng như cánh ve, sau đó dùng một cây đũa bôi lên trên Nguyên Thổ mỏng như cánh ve Ô Hồn Kim, cuối cùng dùng Nguyên Thổ cuộn Ô Hồn Kim lại, chế tác thành đồ vật giống như hương liệu.
"Nguyên Thổ bao bọc Ô Hồn Kim có thể chế thành hương liệu, có thể đốt cháy hay không?" Lúc này Cửu Cát đã mở mắt.
Ánh mắt trái của hắn sắc bén như đao, trong hốc mắt phải có một con Cổ trùng da xanh to lớn, đồng dạng trừng một đôi mắt nhỏ đỏ tươi, thoạt nhìn quỷ dị khủng bố.
"Có thể!"
Trong đêm tối một giọng nói dứt khoát đáp lời. Hạ Huân Nhi đang vùi đầu trên bàn ngẩng đầu lên, trong tay nàng có một nén hương đang cháy.
Khói trắng từ trong hương liệu từng luồng từng luồng tỏa ra, đầu bị Hạ Huân Nhi hít vào khoang mũi.
"Thứ này có độc!" Cửu Cát hắng giọng quát.
"Không sao... ta cảm thấy rất thoải mái." Hạ Huân Nhi hưởng thụ hít khói độc, làn da của nàng dần dần hóa thành màu vàng nhạt.
Thiết Bì Cổ biến dị rồi sao?
Cửu Cát lộ vẻ kinh ngạc...
Hạ Huân Nhi dập tắt khói độc.
Cửu Cát một tay nắm lấy cổ tay Hạ Huân Nhi.
Vân Kính Tâm Hồ, phản chiếu bản thân.
Trong một cái tâm hồ, dần dần chiếu ra hai người.
Một người là Cửu Cát, người còn lại là Hạ Huân Nhi.
Chốc lát sau.
Cửu Cát đi tới tiểu viện.
"Người đâu!"
"Viện chủ đại nhân..." Kiều quản sự đi vào tiểu viện chắp tay nói.
"Đi mời Địch Nhị công tử, ngươi nói cho hắn biết, Tam Nguyên Tĩnh Khí Lư có thể cho hắn, có điều ngươi nói ngươi năng lực giám bảo cũng kém cỏi, chậu cảnh lư hương trong tay ta có phải Tam Nguyên Tĩnh Khí Lư hay không, còn thỉnh tự mình đến giám định." Cửu Cát nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận