Độc Cổ Ma Tiên

Chương 76: Đại nạn sắp đến

Chương 76: Đại nạn sắp đếnChương 76: Đại nạn sắp đến
Kengl
Tiểu Thúy còn chưa kịp phản ứng, Liêu Diệp đao bên hông đã bị Viên Trường Sơn rút ra.
Tốc độ nhanh như vậy, muốn giết Cửu Cát và Tiểu Thúy chẳng khác nào lấy đồ trong túi.
Viên Trường Sơn cầm Liễu Diệp đao của Tiểu Thúy đưa lên mũi ngửi, sau đó đưa cho Nhiếp bộ đầu.
Nhiếp bộ đầu nhận lẫy, trên thân đao không hề có vết máu.
“Thanh đao này còn chưa từng dính máu, đừng nói là giết người, ngay cả gà cũng chưa từng giết.” Viên Trường Sơn nói chắc chắn.
Nhiếp bộ đầu chỉ nghi ngờ Hứa đình trưởng bị người ta giết, nhưng không có chứng cứ. “Vị Tiểu Thúy cô nương này, ngươi không có chức vị gì trong triều, cũng không phải là Võ sư, theo luật pháp Đại Càn, không được phép mang theo binh khí.” Nói xong, Nhiếp bộ đầu định ném Liễu Diệp đao xuống sông.
“Nhiếp bộ đầu... Luật pháp Đại Càn chưa từng có điều luật nào cấm thường dân không được phép mang theo binh khí, chỉ là không được phép mang theo trọng nỏ, cung tên có tẩm độc.” Trương Hiếu Kính đột nhiên lên tiếng.
Nói về khoản am hiểu luật pháp Đại Càn, Nhiếp bộ đầu không thể nào sánh bằng Trương Hiếu Kính.
Trương Hiếu Kính là văn nhân nổi tiếng trong tỉnh, còn Nhiếp bộ đầu thì chữ to chữ nhỏ gì cũng không biết, thấy dọa Tiểu Thúy không được,
Nhiếp bộ đầu chỉ có thể trả Liễu Diệp đao cho Tiểu Thúy.
“Nhiếp bộ đầu... Ta vừa dẫn một số nạn dân đến đây, ngươi mau sắp xếp cho họ vào trong rừng nghỉ ngơi, ở khu vực này chắc chắn còn rất nhiều nạn dân, ta còn phải đi cứu giúp, ngươi hãy ở lại đây duy trì trật tự.” Viên Trường Sơn nghiêm mặt dặn dò.
“Tuân mệnh.” Trương Hiếu Kính vội vàng đáp.
Nhiếp bộ đầu còn chưa kịp lên tiếng, Trương Hiếu Kính đã nhận lời.
Nhiếp bộ đầu ngạc nhiên nhìn Trương Hiếu Kính, chỉ thấy Trương lão gia tử nghiêm mặt nói: “Yêu quái làm loạn, dòng sông bị đổi dòng, bách tính chết đuối vô số kể, quan phụ mẫu vì thương xót bách tính mà nhảy sông tự vẫn, ta vô cùng cảm động, mặc dù chỉ là một thường dân, nhưng cũng muốn góp chút sức lực nhỏ bé cho bách tính Liễu Dương!”
Nghe vậy, Viên Trường Sơn hài lòng gật đầu, sau đó nói với Nhiếp bộ đầu: “Ngươi hãy hợp tác với những người giàu có trong vùng, cùng nhau duy trì trật tự, yên tâm, đệ tử Võ viện thành Lâm Giang đã lên đường, rất nhanh sẽ đến đây cứu trợ.”
Nói xong, Viên Trường Sơn thi triển khinh công, bay lên không trung, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Nhìn Viên Trường Sơn thi triển khinh công rời đi, Tiểu Thúy lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, nếu như sau này nàng cũng có thể luyện võ công đến trình độ này thì thật tốt biết bao.
Sau khi con đập bị vỡ, mấy trăm nạn dân từ trên núi đi xuống, nhìn thấy Trương Hiếu Kính, cùng với đám bộ khoái bên cạnh, lúc này Trương Hiếu Kính như thể là quan phụ mâu.
“Mọi người... Mời mọi người vào trong rừng nghỉ ngơi.”
“Phiền Nhiếp bộ đầu đi nhặt thêm củi lửa, để mọi người sưởi ấm...” Trương Hiếu Kính đứng trên cao, lớn giọng nói.
Trong số những nạn dân này có không ít gương mặt quen thuộc, trong đó có Ngô đại nương, vốn là người làm trong Trương phủ, đối với Trương Hiếu Kính vô cùng nghe lời.
Sau khi mọi người được sắp xếp vào trong rừng, rất nhanh đã có người nhóm lửa.
Có người lúc chạy trốn đã mang theo đá lửa, sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng nhóm được lửa, chỉ cần nhóm được một đống lửa, những người khác chỉ cần mượn lửa là được...
Rất nhanh trong rừng đã có mười mấy đống lửa, quần áo ướt được phơi lên, mọi người vây quanh đống lửa sưởi ấm...
Ngay cả Cửu Cát cũng ngồi xổm bên đống lửa sưởi ấm, bên cạnh hắn toàn là nam nhân.
Lúc này mặc dù mọi người đều gặp nạn, nhưng nam nữ vẫn phải giữ khoảng cách...
Buổi chiều, Trương Hiếu Kính hạ lệnh giết một con ngựa. Con ngựa này là ngựa của trạm dịch, chính là con ngựa mà Hứa đình trưởng cưỡi.
Giết ngựa, luộc thịt.
Nồi để luộc thịt ngựa là do mấy người dân mang theo, đối với bách tính mà nói, nồi là vật bất ly thân, cho nên lúc chạy trốn đều mang theo.
Đến tối, tất cả mọi người đều được chia thịt ngựa, ăn một bữa no nê.
Mọi người thay y phục khô ráo, sau đó nằm ngủ bên đống lửa.
Ngày hôm sau.
Đến tám chín giờ sáng, đệ tử Võ viện vẫn chưa đến, thế nhưng nạn dân xung quanh rừng cây lại càng ngày càng đồng. Trương Hiếu Kính nhíu mày.
Nhiều người như vậy, há miệng chờ sung, càng ngày càng nhiều người tụ tập ở đây, muốn làm quan, tranh công cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đệ tử Võ viện không thấy đâu, ngay cả Viên Trường Sơn cũng không thấy trở lại.
Tối hôm qua Viên Trường Sơn không trở về rừng, điều này khiến Trương Hiếu Kính có phần bất an, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ mình không nên xung phong nhận việc, làm quan tranh công, đáng lẽ nên chuồn sớm thì hơn.
“Giết ngựa!”
“Chúng ta còn đang đói bụng!” “Mau giết ngựa đi!”
“Còn giữ lại làm gì? Mau giết đi!”
“Sáng sớm còn chưa có gì bỏ bụng!”
“Tối hôm qua ta chưa được ăn, sắp chết đói rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận