Độc Cổ Ma Tiên

Chương 366: Không có kế sách nào là bất b...

Chương 366: Không có kế sách nào là bất b...Chương 366: Không có kế sách nào là bất b...
"Cổ sư không có linh mạch, Cổ sư luyện sát chính là để cho Cổ trùng từ ấu trùng sinh trưởng thành trùng, bởi vậy chúng ta không cần giống như Võ sư đi vào hang động dưới đất để luyện sát. Nếu như ta đoán không lầm, nấu chúng ta ăn Nguyên Thổ này, thổ sinh kim, Nguyên Thổ sẽ tự nhiên thai nghén ra kim sát, mà Thiết Bì Cổ trong cơ thể chúng ta, sau khi hấp thu kim sát, có thể từ nhất chuyển Thiết Bì Cổ, tấn cấp thành nhị chuyển Thiết Bì Cổ."
"Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta, không chắc chắn tuyệt đối." Cửu Cát mỉm cười nói.
"Công tử... Ngài muốn chúng ta ăn đất sao?" Hạ Huân Nhi dò hỏi.
"Đúng vậy... Nguyên Thổ có thể ăn trực tiếp, cho dù không thể khiến Thiết Bì Cổ tấn cấp nhị chuyển, chúng ta thử món ngon thượng đẳng này cũng không sao."
"Ăn đất thì có gì gọi là ngon." Hạ Linh Nhi cười nói.
"Ta ăn trước." Cửu Cát cầm một cục đất trong tay, há miệng ngậm vào trong miệng, nhai nuốt từng miếng lớn.
Không có mùi vị...
Cảm giác khi ăn rất chắc, dai dai.
Hạ Huân Nhi và Hạ Linh Nhi cũng nhặt một miếng đất nhỏ, cho vào trong miệng.
Ba người cùng nhau phồng má nhai nuốt...
"Cũng được... Chỉ là hơi khô, muốn uống chút nước." Hạ Linh Nhi phồng má nói. "Không được, thuỷ thổ tương khắc, uống nước xong sẽ không còn chút tác dụng nào nữa, cứ nuốt như vậy, ít nhất phải đợi đến ngày mai mới có thể uống nước." Cửu Cát nhai nhuyễn Nguyên Thổ, rồi nuốt xuống bụng.
Với giá trị của Ngũ Trảo Kim Nguyên, một miếng này tương đương với ăn vàng, thật sự là xa xỉ.
Sau khi ăn một miếng Nguyên Thổ, Cửu Cát biết không thể ăn tiếp, thứ này thật sự quá no bụng, cũng không biết miếng đất này có thể tiêu hoá được hay không.
Sau khi Cửu Cát nuốt xuống, hai tỷ muội Hạ gia cũng lần lượt nuốt hai cục đất vào trong bụng.
Nguyên Thổ không có mùi vị gì, khiến ba người đầu nhíu mày.
"Khụ khụ..." Bên ngoài phòng nhỏ, đột nhiên truyền đến tiếng ho khan.
Đây là cố ý nhắc nhở...
Người tới có võ công rất cao, cho dù muốn nhìn trộm, e là Cửu Cát cũng khó mà phát hiện ra.
"Cửu Cát... Là ta, có thể vào trong nói chuyện được không?" Ngoài phòng truyền đến giọng nói của Vị Tuyệt Phong.
"Đại bá đợi một chút..."
"Hai người ra ngoài trước đi." Cửu Cát nói với hai tỷ muội Hạ gia.
Hạ Huân Nhi vội vàng cất hết Nguyên Thổ trong mâm đi, sau đó cùng Hạ Linh Nhi chỉnh trang lại y phục. Cánh cửa kêu lên ken két.
Hạ Huân Nhi và Hạ Linh Nhi đẩy cửa ra, Vi Tuyệt Phong đang đứng ở trong sân.
"Vị tiền bối... Công tử cho mời ngài vào trong." Hạ Huân Nhi nói.
Vi Tuyệt Phong đi vào trong phòng ngủ của Cửu Cát.
Tiếng đàn vang lên du dương...
Chỉ thấy Cửu Cát cầm cây đàn tỳ bà trong tay, nhẹ nhàng gảy một khúc nhạc đơn điệu.
"Đại bá... Đêm khuya tới thăm, không biết là có chuyện gì?" Cửu Cát hỏi.
Vi Tuyệt Phong nhìn Cửu Cát, ánh mắt lộ vẻ trầm tư, không nói lời nào.
Cửu Cát cũng không rảnh rỗi mà nhẹ nhàng gảy đàn tỳ bà.
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng Vi Tuyệt Phong cũng hạ quyết tâm nói: "Cửu Cát... Ngươi có bằng lòng hy sinh vì gia tộc hay không?”
"Bá phụ... Sao người lại nói vậy?"
"Ta chỉ hỏi ngươi có bằng lòng hay không?" Vi Tuyệt Phong nhìn Cửu Cát, ánh mắt kiên định nói.
"Ta đương nhiên đồng ý." Cửu Cát khẳng định nói.
"Tốt! Cửu Cát... Gia tộc chuẩn bị để ngươi thay mặt Vi gia, quyết đấu sinh tử với Điền gia, mà đây chính là một tử cục!" Tiếng đàn tỳ bà vẫn vang lên du dương...
Nghe vậy, Cửu Cát vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn vẫn tiếp tục gảy đàn tỳ bà, phát ra tiếng đàn đơn điệu mà du dương.
Chỉ bảy, tám nhịp thở...
Cửu Cát đột nhiên mỉm cười.
"Mọi người định nhân lúc ta và Điền gia quyết đấu, đánh lén Lạc Đà Lĩnh đúng không?"
"Ách... Sao ngươi biết?"
"Ha ha... Chuyện này không khó đoán." Cửu Cát không nhịn được cười. "Đại bá... Không phải ta không muốn hy sinh vì gia tộc, mà mưu kế thô thiển như vậy, Điền gia sao có thể mắc lừa?"
"Nếu như ta có thể đoán được, Điền gia nhất định cũng đoán được, đến lúc đó kế hoạch đánh lén bất ngờ mà mọi người nghĩ ra, sẽ trở thành hành động ngu xuẩn tự chui đầu vào lưới."
Tiếng đàn tỳ bà lại vang lên du dương...
Nói xong, Cửu Cát lại tiếp tục gảy đàn tỳ bà.
Giai điệu vẫn như cũ...
Đơn điệu mà du dương, không nghe ra chút dao động cảm xúc nào. "Hiền chất nói có lý, không biết hiền chất có cao kiến gì không?" Vi Tuyệt Phong chắp tay, cung kính hỏi.
Tiếng đàn tỳ bà vẫn vang lên du dương...
"Ha ha... Ta nào có cao kiến gì, trên đời này không có kế sách nào là bất biến, cũng không có mưu lược bách chiến bách thắng, chẳng qua chỉ là dựa vào tình báo mà đưa ra quyết định thích hợp mà thôi."
"Có câu biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, Vi gia chúng ta có bao nhiêu cao thủ, Điền gia có bao nhiêu cao thủ thượng tam cảnh?"
"Cao thủ của Điền gia có những nhược điểm gì, ví dụ như ta tuy rằng có tu vi tứ phẩm, nhưng lại là một người mù, mắt mù chính là nhược điểm của ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận