Độc Cổ Ma Tiên

Chương 313: Thử đao 1

Chương 313: Thử đao 1Chương 313: Thử đao 1
"Vâng.", Cửu Cát chống mù trượng đi tới hố đất của mình.
Cửu Cát ngồi xếp bằng trong hố đất năm lượng bạc một ngày.
Lại một lần nữa trầm tư...
Đồng thời dùng ý niệm khống chế hai đạo chân khí, tương đương với một tay vẽ tròn, một tay vẽ vuông.
Chuyện này khổ luyện một thời gian, có lẽ có thể làm được.
Thế nhưng muốn đồng thời dùng ý niệm khống chế sáu đạo chân khí, vậy thì căn bản không thể nào.
Cho dù là cua, cũng không có khả năng làm được mỗi cái càng vẽ một hình dạng.
Khống chế chân khí nhất định là thứ gì đó ngoài ý niệm. Ví dụ như ý cảnh!
Từng tu luyện qua (Nhất Hồ Túy Nguyệt) Cửu Cát tự nhiên biết rất rõ ý cảnh có thể khống chế chân khí vận hành.
(Vân Kính Phi Đao) là ý cảnh gì?
Đây là một môn công pháp lợi dụng chân nguyên trong cơ thể trong nháy mắt xuất đao, dường như không nói lên được ý cảnh nào.
Huống chỉ vận hành Vân Kính Phi Đao) cần phải đả thông kinh mạch, Cửu Cát đầu đã đả thông rồi.
Tâm pháp Nhất Hồ Túy Nguyệt) dường như không có tác dụng gì.
Vẫn là phải từ tổng cương của bộ công pháp này tìm kiếm biện pháp đột phá.
Vân kính tâm hồ, ánh chân chiếu thần, lục khí tương hợp, thần xuyên mệnh dần.
Từ tổng cương phân tích, muốn làm được lục khí tương hợp thì trước tiên phải có vân kính tâm hồ.
Có vân kính tâm hồ, đương nhiên có thể ánh chân chiếu thần, tiếp theo lục khí tương hợp, thần xuyên mệnh dần?
Bước một bước một mà đến...
Bước đầu tiên, trước tiên phải nhìn thấy vân kính tâm hồ.
Cửu Cát bắt đầu ở trong hố đất nhập định...
Sau khi nhập định, một mảnh trống rỗng. Thế nhưng tâm hồ lại từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Cửu Cát càng muốn nhìn thấy vân kính tâm hồ, liền càng không thể nhập định; càng không thể nhập định, liền càng không thể nhìn thấy vân kính tâm hồ.
Đây là một vòng luẩn quấn...
Cửu Cát nhíu chặt mày ngồi trong hố đất, yên lặng suy tư, không tu luyện nữa.
Không biết qua bao lâu...
"Cửu Cát... cảm thấy thế nào?", Vị Khôn Sơn hỏi.
"Ta đã sớm không sao rồi."
"Ngươi là cùng chúng ta ra ngoài ăn, hay là ta mang về?", Tưởng Ngọc Thanh hỏi.
"Cùng ra ngoài đi.", Cửu Cát tu luyện không có kết quả, cũng muốn ra ngoài giải sầu một chút.
Ba người ở Thủy U phường ăn cơm xong, lại trở về Thủy Sát Quật.
Cửu Cát và Tưởng Ngọc Thanh đồng thời tới vòng lửa tầng thứ bảy.
Tiến bộ của Tưởng Ngọc Thanh cũng rất nhanh, hơn nữa nàng từ đầu đến cuối chừa lại đường lui.
Cửu Cát ngồi trên bồ đoàn ở vòng lửa tầng thứ bảy.
Âm thầm cảm thụ Thủy Tức Cổ trong cơ thể, thông qua Tâm Nhãn Cổ nội thị quan sát.
Mấy ngày nay trôi qua, Thủy Tức Cổ quả thực có biến hóa, loại biến hóa này cực kỳ nhỏ bé, giống như là Thủy Tức Cổ dần dần trưởng thành.
Giống như là từ ấu trùng kỳ chậm rãi lột xác thành trùng.
Võ sư luyện sát thay đổi chính là linh mạch, Cổ sư luyện sát thay đổi tự nhiên chính là yêu mạch.
Mà quá trình thay đổi này cũng không cần Cửu Cát vận dụng (Dẫn Khí Dưỡng Mạch Quyết) , mà là dựa vào bản thân Thủy Tức Cổ.
Khoảng thời gian này không thể để Thủy Tức Cổ bị đói, nó đang từ giai đoạn ấu trùng lột xác thành trùng.
Đây chính là nguyên lý luyện sát của Cổ sư.
Võ sư luyện sát cần tuần tự tiến tiến, Cổ sư cũng nên như vậy. Luyện sát chỉ cần giao cho Cổ trùng là được rồi.
Cửu Cát lại một lần nữa nghiên cứu vân kính tâm hồ, thế nhưng từ đầu đến cuối không thu hoạch được gì.
Cửu Cát và Tưởng Ngọc Thanh đồng thời rời khỏi vòng tròn.
"Ta muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.", Tưởng Ngọc Thanh rõ ràng có phần không chịu nổi.
"Luyện sát chớ nên nóng vội, đã cảm thấy không ổn thì nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai lại bắt đầu luyện sát, ta đi U Động dạo một vòng, buổi tối ta sẽ mang thức ăn về.", Vi Khôn Sơn nói.
Khi Vi Khôn Sơn rời đi... "Ngươi có muốn đến chỗ ta xem sách một lát không?", Tưởng Ngọc Thanh nhắc nhở.
"Không cần.", Cửu Cát lạnh lùng từ chối.
Nội dung trên sách Vân Kính Phi Đao) Cửu Cát đã hoàn toàn có thể đọc thuộc lòng, không cần phải đi.
Cửu Cát một lần nữa đi tới hố đất của mình, ngồi xếp bằng xuống, suy nghĩ về sự huyền diệu của vân kính tâm hồ...
Một bên khác...
Tưởng Ngọc Thanh trở về Bính tự số chín ngủ.
Khoảng thời gian này luyện sát thật sự quá mệt mỏi, mấy ngày rồi cũng không được ngủ.
Cho dù là người luyện võ, cũng có phần không chịu nổi.
Không biết qua bao lâu...
Tưởng Ngọc Thanh đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt, nàng vẻ mặt cảnh giác ngồi thẳng dậy, lạnh giọng nói: "Ai?"
"Là ta.", giọng nói của Cửu Cát từ cửa động truyền đến.
"Thì ra là A Cửu, ngươi vào đi..." Cửu Cát chui vào Bính tự số chín, sau đó lẫy từ trong túi trữ vật ra hộp
thức ăn.
"Cữu cữu từ bên ngoài mang thức ăn về, cữu cữu bảo chúng ta trốn ở đây ăn.", Cửu Cát nói. "Ừm.", Tưởng Ngọc Thanh gật đầu. Hai người rất nhanh ăn xong... Tưởng Ngọc Thanh đánh một cái
ngáp thật to, để lộ ra thân hình lả
lướt của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận