Độc Cổ Ma Tiên

Chương 140: Khí phách anh hùng 2

Chương 140: Khí phách anh hùng 2Chương 140: Khí phách anh hùng 2
"Vu Cổ chi độc vốn là không thuốc nào cứu được, có điều nếu như gặp phải Vu Cổ chỉ độc lợi hại hơn, tự nhiên là dược đến bệnh trừ, nếu ta không có đoán sai, ngươi hẳn là một vị Cổ sư đi." Lãnh Ngọc Trinh hai mắt híp lại nói.
Cửu Cát gật gật đầu.
"Ngươi có biết thái độ của Đại Càn triều đình đối với Cổ sư?"
Cửu Cát lần nữa gật gật đầu.
"Rõ ràng ngươi có thể rời đi, vì sao còn muốn lưu lại cứu Nam Phong trấn những bách tính này?" Lãnh Ngọc Trinh hỏi.
Đối mặt vấn đề này, Cửu Cát hơi do dự một chút, hắn dùng đầu lưỡi đỉnh một cái, đem ngậm ở kẽ răng còn chưa cắn vỡ Giả Tử Đan, đặt ở trong miệng, sau đó dùng giọng nghẹn ngào nói: "Ta tuy là Cổ sư, lại không đội trời chung với Cổ sư ."
"Là vì nguyên nhân gì?" Lãnh Ngọc Trinh hiếu kỳ hỏi.
"Bẩm tiền bối... Tiểu nhân vốn ở Liễu Dương trấn, trong nhà có phòng lại có ruộng, cuộc sống vui sướng vô biên..."
"Ai ngờ gặp phải Cổ sư Ôn Đạo Nhân, hắn ngang ngược không nể mặt, bắt ta đi làm người thử Cổ, cha mẹ ta tìm hắn tới lý luận, thảm bị hắn một gậy đánh cho đến ngất xỉu..."
"Hắn không chỉ làm mù mắt của ta, còn muốn lột da rút gân, làm thành thịt người..."
"Ta cửu tử nhất sinh trốn thoát, trở về trong nhà, lại gặp phải Mân Giang đổi dòng, đại yêu quấy phá, nhà lớn của ta, ruộng vườn của ta, tất cả đầu bị nước lũ nhấn chìm..."
Nói đến đây Cửu Cát hai mắt chảy xuống nước mắt, khóc nức nở không thôi, tình cảm chân thành tha thiết để Kim la canh gác Lãnh Ngọc Trinh nhìn sang.
"Ta một người mù, cha mẹ song vong, lẻ loi hiu quạnh lưu lạc tha phương, đều là dựa vào bằng hữu cứu tế một ngụm hai ngụm cơm nước, mới có thể may mắn sống sót, bách tính như thế giúp ta, ta sao có thể rời bách tính mà đi?"
"Ta sớm đã biết Đại Càn canh gác đối với Cổ sư chính là giết không tha, ta Cửu Cát là một người thử Cổ, sống sót vốn là nhặt được, hôm nay cha mẹ song vong, người thân sớm đã rời ta mà đi, ta cũng sớm đã không muốn sống! Muốn giết muốn phanh thây tùy ngươi, có điều ta trước khi chết, ta hi vọng có thể dùng trên người ta Cổ độc cứu toàn thành bách tính, cũng coi là chết mà không hối tiếc." Cửu Cát loạng choạng đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Tình cảnh này, để Lãnh Ngọc Trinh không thể không vì đó động lòng.
Chỉ nghe Lãnh Ngọc Trinh dùng giọng cảm khái nói: "Cửu Châu thiên hạ này mỗi một tấc đất, không phải là Nhân tộc anh hùng dùng máu tươi rửa sạch ra sao?"
Yêu thú hoành hành, tai họa Cửu Châu.
Nhân tộc anh hùng, chỉnh đốn lại non sông.
Mỗi một cố sự trong « Cửu Châu Anh Hùng Truyện », đều là giảng thuật Nhân tộc anh hùng cùng Yêu tộc tác chiến, chỉnh đốn lại non sông, cứu vớt vạn dân chuyện xưa.
Mỗi một cố sự anh hùng đều hào khí vạn trượng, bi tráng cảm động lòng người.
Mà trước mắt, người mù Cửu Cát này cùng trong sách ghi chép những cái kia anh hùng Nhân tộc hào khí ngất trời, nào có khác biệt gì?
"Anh hùng Nhân tộc đầu là Võ Tiên, ta có điều là một người mù, lại là một Cổ sư người người phỉ nhổ." Cửu Cát lắc đầu, gương mặt cười khổ nói.
"Ngươi là bị ép trở thành người thử Cổ, cấy ghép Cổ trùng trong cơ thể, cũng không phải ngươi tự nguyện, tội không ở ngươi." Lãnh Ngọc Trinh nhẹ nhàng bâng quơ tiếp nhận chuyện Cửu Cát trở thành Cổ sư.
"Chỉ có điều Cổ độc của ngươi, ừm... Mặc dù là đích thật là có kỳ hiệu, nhưng cũng quá mức ghê tởm." Lãnh Ngọc Trinh nhướng mày nói.
"Thì ra tiền bối sớm đã nhìn thấu." Cửu Cát một mặt bội phục nói.
"Thôi... Việc cấp bách, việc này còn phải mời tiên sinh tiếp tục làm tiếp."
"Chuyện này vốn là ý nguyện của ta, không dám chối từ."
Một lát sau.
Lãnh Ngọc Trinh mang theo Cửu Cát lần nữa trở lại Nam Phong trấn, cũng không cần canh thuốc kia nấu chín bao nhiêu, dù sao dược liệu chân chính là Cổ độc của Cửu Cát. "Dược liệu này cũng gần được rồi, đem dược chung toàn bộ chuyển đến trong sân, sau đó các ngươi toàn bộ ra ngoài, ta muốn thêm chút đồ vật." Lãnh Ngọc Trinh lớn tiếng quát.
Đuổi hết người một nhà đi xong, Lãnh Ngọc Trinh đem năm cái đại dược chung bày thành hình quạt xếp cùng một chỗ.
Cửu Cát đứng trước năm cái đại dược chung đó, móc ra một vật.
Đúng như câu nói phi lễ chớ nhìn, Lãnh Ngọc Trinh lập tức xoay người, không tiếp tục xem.
Cửu Cát nhiều lần hô hấp, hơi chút tích tụ sau đó...
Ùng ục ùng ục tiếng nước vang lên. Cửu Cát từ trái sang phải, từ phải sang trái...
Công thành lui thân.
Cửu Cát run run thu hồi đồ vật, sau đó như một người trong suốt đứng ở góc tường.
"Thuốc đã xong, mau chóng tới bê!" Lãnh Ngọc Trinh lớn tiếng phân phó.
Mấy tên võ phu đáp lại đi vào trong phòng thuốc, đem nóng hôi hổi thuốc cứu mạng mới mẻ bê đến trên quảng trường...
Bên ngoài Nam Phong trấn.
Trên một ngọn núi xanh um tươi tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận