Độc Cổ Ma Tiên

Chương 93: An táng tại chỗ 2

Chương 93: An táng tại chỗ 2Chương 93: An táng tại chỗ 2
Trước đó Cửu Cát muốn lấy được hai thứ này, thì nhất định phải giết chết Cổ sư Bàng Quân, mà hiện tại Bàng Quân đã chết.
Giết người và trộm thi thể hoàn toàn là hai loại độ khó khác nhau.
Bàng Quân kia là Cổ sư, dựa theo ghi chép của "Luyện Cổ bút ký", phàm là Cổ sư vẫn lạc, Cổ trùng cũng sẽ đi theo tử vong, chỉ có điều Cổ trùng trước khi tử vong sẽ sinh ra một viên Niết Bàn noãn, mà Niết Bàn noãn là có thể cấy ghép cho người khác Cổ trùng noãn.
Niết Bàn noãn đại khái cần khoảng một ngày mới có thể sinh ra, nếu như mấy tên Thủy Long Bang kia muốn có được Thủy Tức Cổ của Bàng Quân thì phải canh thi thể của Bàng Quân ít nhất đến đêm khuya...
Vậy tiếp theo bọn họ sẽ thiêu hủy hay là chôn cất Bàng Quân.
Khả năng thiêu hủy rất cao, dù sao Bàng Quân là Cổ sư, hắn sau khi chết phổi nhất định sẽ bị Thủy Tức Cổ ăn mất hơn phân nửa, một mồi lửa thiêu rụi, không lưu lại bất kỳ chứng cứ gì.
Khả năng chôn cất càng cao hơn, ba huynh đệ của Bàng Quân kia, đầu là huynh đệ tình thâm, bọn họ làm sao có thể nhẫn tâm đem huynh đệ của mình thiêu thành tro bụi?
Tám chín phần mười sẽ lựa chọn chôn cất, dù sao chỉ cần lặng lẽ chôn cất Bàng Quân cũng sẽ không có ai đi đào thi thể của hắn, càng không có ai đi báo án, Ngỗ tác cũng sẽ không đến nghiệm thi, mà bí mật của Cổ sư tự nhiên sẽ không bại lộ. (Ngỗ tác: Người khám nghiệm tử thi thời cổ.) Vậy bọn họ sẽ chôn cất Bàng Quân ở đâu?
Lúc đêm khuya...
Vân Khách Quy, tiểu viện bí mật.
Lông ngực của Bàng Quân đã bị moi trống, hai lá phổi gần như bị một con đỉa ăn mất hơn phân nửa.
Con đỉa kia sinh ra một viên trứng nhỏ trong trẻo như ngọc, cuối cùng cũng đi đời nhà ma.
Cổ sư Hàn Kỳ Thông từ trong túi trữ vật lấy ra một cái hồ lô da đen, đem Thủy Tức Cổ noãn bỏ vào trong hồ lô.
Đây là Dưỡng Cổ hồ lô, chỉ có dùng Dưỡng Cổ hồ lô bảo quản Cổ noãn, Cổ noãn mới có thể bảo quản lâu dài.
Quảng Quang và Thạch Đinh đem Bàng Quân nhét vào trong một cái bao gai màu đen, buộc chặt miệng bao.
Ba người cởi áo trên, để lộ ra cơ bắp rắn chắc, tiếp đó ba người lần lượt xuống hồ nước trong ao, biến mất không thấy.
Một canh giờ sau.
Hàn Kỳ Thông, Quảng Quang và Thạch Đinh thông qua cống thoát nước của Lâm Giang thành đi đến bên ngoài Lâm Giang thành.
Do Minh Giang bên ngoài Lâm Giang thành đã bị đứt dòng, cho nên ba người chỉ có thể men theo một con mương nhỏ bò lên bờ.
Vừa mới lên bờ, bọn họ liền đi về phía một khu rừng núi, chuẩn bị ở trong rừng núi đem huynh đệ chôn cất, sau đó dựng một tấm bia, về sau cũng tốt đến tế bái.
Tuy nhiên đi vào trong rừng núi, Hàn Kỳ Thông, Quảng Quang, Thạch Đinh chấn động, khu rừng núi nho nhỏ này khắp nơi đều là nạn dân thần sắc tuyệt vọng, mặt mày vàng vọt, gầy gò ốm yếu, căn bản là tìm không được một chỗ có thể đào hố.
Vất vả lắm mới tìm được một góc khuất kín đáo, kết quả mấy con chó đang ở góc kia gặm nhấm thi thể nạn dân, mà thi thể kia là do đàn chó hoang vừa từ trong đất đào lên.
Một con chó đen lông đen bóng loáng bám theo sau ba người, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào túi đen sau lưng Quảng Quang, nước dãi chảy dài ít nhất một thước. Chôn huynh đệ ở ngoài thành, chắc chắn sẽ bị chó hoang ăn mất.
Hàn Kỳ Thông, Quảng Quang và Thạch Đinh từng nghe nói Minh Giang đổi dòng, bá tánh gặp nạn, nhưng lại không ngờ tới nghiêm trọng đến vậy.
Mà bang chủ lại vào lúc này hạ lệnh thiêu hủy kho lương thực trong huyện thành...
Lúc sáng sớm.
Hàn Kỳ Thông, Quảng Quang và Thạch Đinh cõng thi thể huynh đệ Bàng Quân từ trong nước bò lên Vân Khách Quy.
Ngoài thành căn bản là không thể an táng, bọn họ cũng không thể mang theo huynh đệ đi đường quá xa. Chỉ có thể chôn cất ở trong cái sân này, không còn cách nào khác.
Ba người di dười bàn đá trong sân, sau đó đào một cái hố lớn dưới bàn đá, lợi dụng đồ dùng trong nhà làm một cái quan tài đơn sơ, để huynh đệ lúc nhập thổ có một cái quan tài.
Thả quan tài thả trong hố, sau đó lấp đất, cuối cùng nhấn xuống bàn đá, đất bùn dư thừa đổ đi...
Làm xong những thứ này đã là buổi trưa, cuối cùng sai Vân Khách Quy gọi đến hai người khuân vác, chở đi một xe đất mới.
Mà ở bên ngoài Vân Khách Quy, Cửu Cát ngồi trên đường cái kéo đàn nhị gần một ngày, nhìn thấy một xe đất, khóe miệng Cửu Cát nở nụ cười, sau đó đứng dậy, vung tay, ngáp một cái, không kéo nữa, hôm nay đến đây thôi.
Vân Khách Quy.
"Ngươi lại tới nữa." Tiểu nhị nhìn Cửu Cát một cái, nhíu mày nói.
Cửu Cát chống gậy dò đường sải bước tới gần tiểu nhị.
Duõỗi tay nhét vào trong tay hắn.
Tiểu nhị cân nhắc một chút phát hiện lại có đủ một lượng bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận