Độc Cổ Ma Tiên

Chương 54: Mua nhà họ Phan 1

Chương 54: Mua nhà họ Phan 1Chương 54: Mua nhà họ Phan 1
Dùng xong bữa trưa.
Cửu Cát đề nghị muốn đi bái tế người chết của Phan phủ một chút.
Dù sao Phan phủ gần đây gặp phải tai họa bất ngờ, gần như diệt môn, hiện giờ Phan phủ chỉ còn lại một mình Hà Thục Hoa.
Trong linh đường.
Ngoài bài vị tổ tiên Phan gia, còn có mấy bài vị mới tinh.
Một cái tự nhiên là Phan Trường Vân, tiếp đến là Mạnh Ngọc Nương, Lý Tuệ Tú, Phan Nguyệt Cầm.
Vốn dĩ Lý Tuệ Tú và Phan Nguyệt Cầm chỉ là thiếp thất, căn bản không có tư cách tiến vào linh đường.
Nhưng lúc này Phan gia đã tuyệt hậu, chỉ còn lại một mình Hà Thục Hoa, Hà Thục Hoa có quyền thế, những bà con nghèo khó xa xôi của Phan gia, tự nhiên không ai dám đến tranh đoạt tài sản.
Chỉ có thể để mặc cho Hà Thục Hoa làm chủ Phan phủ, toàn quyền quyết định.
Sau khi hai người tiến vào linh đường, Hà Thục Hoa bèn sai người đóng cửa linh đường lại.
Thị nữ canh giữ ở cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Cửu Cát tự mình thắp cho người Phan gia ba nén hương.
Sau đó không chút lưu tình, hung hăng cắm xuống.
Ồ... Không cắm vào được? Sắc mặt Cửu Cát lập tức âm trầm.
“Công tử chớ hoảng hốt... Là đất trên bàn thờ quá khô, chỉ cần tơi ra một chút là được.” Hà Thục Hoa vội vàng nói.
Chỉ thấy Hà Thục Hoa duỗi hai ngón tay ra, hà hơi lên ngón tay.
Sau một hơi thở, hai ngón tay ngọc ngà của Hà Thục Hoa như được phủ một lớp hơi nước, tiếp đó nàng dùng hai ngón tay cắm vào đất trên bàn thờ.
Nhẹ nhàng xới đất...
Rất nhanh...
“Công tử... Đất đã tơi xốp, người có thể cắm được rồi.”
Cửu Cát lại cắm hương xuống. Ba nén hương cuối cùng cũng được cắm vững vàng vào trong bát hương.
Làn khói thơm mờ ảo trên nén hương, từ từ bay lên cao.
Hà Thục Hoa khẽ cắn môi, thần sắc có phần đau khổ...
Đứng sau Hà Thục Hoa, Cửu Cát chậm rãi mở mắt, nhìn về phía những cái tên trên linh vị.
Phan Trường Vân, Mạnh Ngọc Nương, Lý Tuệ Tú, Phan Nguyệt Cầm...
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên linh vị của Phan Trường Vân.
Cửu Cát âm thầm cầu nguyện trong lòng: Hàng xóm tốt, Phan Trường Vân.
Huynh đệ à.
Ta nhớ huynh.
Không biết huynh ở bên kia sống có tốt không?
Thê tử của huynh, Phan phủ của huynh, gia sản bạc triệu của huynh, ta sẽ thay huynh chăm sóc cẩn thận.
Ñ
“Hây! Hầy!”
Võ phu Vương Lực mỗi tay một cái, nâng hai khối tạ đá nặng hai trăm cân.
Hai khối hai trăm cân là bốn trăm cân. Hai tay có lực đạo bốn trăm cân.
Vẫn chưa hết.
Vương Lực lại còn vung vẩy hai khối tạ đá.
Trong nháy mắt tiếng gió rít gào.
Điều này có nghĩa là Vương Lực không chỉ có lực cánh tay bốn trăm cân, hai tay hắn ít nhất cũng phải năm trăm cân.
“Tốt!”
“Lợi hại!”
“Vương đại ca quả nhiên lợi hại.” Nhất thời đám võ phu đang vây xem xung quanh đầu trầm trồ khen ngợi.
Đột nhiên. Tất cả võ phu đều ngừng reo hò, bọn họ đồng loạt nhìn về phía một nữ tử nhỏ nhắn đang chậm rãi bước tới.
Đó là một cô nương môi hồng răng trắng, ăn mặc như một tiểu nha hoàn, tuổi còn nhỏ, đôi mắt to tròn linh động, nàng ta tò mò nhìn mọi người, dường như rất hứng thú với việc múa đao luyện võ.
Trước kia, mỗi khi gặp nha hoàn đến xem bọn họ luyện võ, đám võ phu này không những không dừng lại, mà ngược lại còn huýt sáo đầy phấn khích, ra sức biểu diễn công phu của mình.
Thế nhưng lúc này, tất cả mọi người đầu im lặng, ngay cả Vương Lực cũng nhẹ nhàng đặt tạ đá xuống, vẻ mặt nghiêm nghị lui sang một bên.
Người tới là cao thủ...
Chỉ dùng một cây gậy gỗ táo là có thể dễ dàng đánh chết đồng bọn của bọn họ.
Tiểu Thúy xấu hổ cười cười, nàng xoa xoa tay, nói: “Ta muốn thử xem lực đạo của mình thế nào.”
“Mời cô nương thử xem.” Vương Lực lui sang một bên, hoàn toàn không có ý định trả thù Tiểu Thúy.
Võ phu ở nhà chủ chỉ là vì miếng cơm manh áo, ân oán gianghồ _ không đáng để tâm đến, chỉ cần mỗi tháng lĩnh đủ tiần là được rồi, huống hồ nha hoàn trước mắt này không dễ chọc.
Tiểu Thúy đi tới bên cạnh Vương Lực, nàng lại ngại ngùng cười cười, sau đó một tay nắm lấy một khối tạ đá hai trăm cân, nhẹ nhàng nhấc lên.
Tiểu Thúy lại đặt hai khối tạ đá xuống đất, lúc chạm đất không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vương Lực nheo mắt, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm nghị.
Đây chính là cử trọng nhược khinhI Một tay hắn cầm khối tạ hai trăm cân cũng không thể nhẹ nhàng như
vậy.
Dược Tử chết không oan.
“Còn tạ nào nặng hơn không?” Tiểu Thúy ngập ngừng hỏi.
“Còn có tạ đá hai trăm năm mươi cân và ba trăm cân.” Một tên võ phu đang vây xem lên tiếng. “Nặng hơn nữa thì không có.”
“Bọn ta chỉ là người thường rèn luyện sức khỏe, nhiều nhất cũng chỉ đến mức này, nếu muốn nâng cao hơn nữa thì phải dùng đến tạ sắt, tạ sắt là dùng để đo lực đạo của Võ sư, người thường như bọn ta căn bản không dùng đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận