Độc Cổ Ma Tiên

Chương 322: Đáy nước 1

Chương 322: Đáy nước 1Chương 322: Đáy nước 1
Cho nên hắn nhất định phải xác định bốn phía không có ai mới xông vào.
Trong phòng Bính tự số mười chín không có một ai, nhưng cũng không có thứ gì khác.
Trống rỗng, không có gì cả.
Nơi ở mà Thủy Sát Quật cung cấp ngay cả cửa cũng không có, người bình thường sẽ không để đồ trong hang động.
Vương Hiên ngửi ngửi trên giường của Tào Khiết...
Trên vách hang động.
Có dấu vết dán giấy...
Nhưng Tào Khiết lúc rời khỏi hang động của mình, đã mang tất cả số giấy đó đi, Vương Hiên cũng không biết Tào Khiết rốt cuộc đã dán những gì...
Không thể tiếp tục ở lại đây nữa...
Tào Khiết sư muội rất nhanh sẽ trở về, vì thanh danh của mình, Vương Hiên tuyệt đối không thể để sư muội chặn lại ở trong hang động.
Vương Hiên chui ra khỏi hang động của Tào Khiết, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra...
Mà lúc này Tào Khiết vẫn còn đang nằm úp sấp ở bên ngoài phòng Bính tự số chín, hơi thở màu trắng nàng thở ra, khiến vách hang động dính một tầng hơi nước mỏng...
Tối hôm đó...
Sau khi tu luyện xong, Tào Khiết trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Trước khi ngủ...
Tào Khiết lại lấy bút vẽ và giấy từ trong túi trữ vật ra.
Từng tờ giấy vẽ được trải ra...
Trên giấy đầu là tranh vẽ nam tử không có mặt kia ở chung với Tào Khiết.
Tào Khiết cầm bút lên...
Thêm vài nét bút trên khuôn mặt trống không...
Chỉ với vài nét bút, khuôn mặt của Cửu Cát liền hiện ra trên giấy.
Thời gian tiếp theo...
Cứ cách vài ngày Vi Khôn Sơn lại trở về một lần, kể về những khó khăn mà hắn gặp phải trong Thủy U động, và những lợi ích thu được.
Nếu Vi Khôn Sơn thu thập được bảo vật, ngày đó sẽ giao cho nhà họ Lương, nhà họ Lương xem xét xong, đại đa số sẽ trả lại cho Vi Khôn Sơn, chỉ có số ít đồ vật sẽ bị lấy đi.
"Nhà họ Lương đúng là rộng lượng, không hổ là đệ nhất gia tộc Lưu Hương thành, sau này nhà họ Vi chúng ta nếu như phát triển cũng phải có được tấm lòng như vậy." Vi Khôn Sơn mặt đầy cảm khái nói.
"Hai người luyện sát thế nào rồi?"
"Ta sắp viên mãn rồi, nhưng mà cần phải luyện sát ở vòng trong, mà người ở vòng trong rất nhiều, thường xuyên không xếp được hàng." Tưởng Ngọc Thanh nhíu mày nói.
"Bẩm cữu cữu... Ta cũng vậy." Cửu Cát đáp.
"Ta biết trong Thủy U động còn có một chỗ Sát quật, nhưng những nơi khác trong Thủy U động quá nguy hiểm, hai đứa vẫn là nên luyện sát ở chỗ này, trì hoãn thêm mấy ngày thì cứ trì hoãn, dù sao ta cũng không rảnh rỗi..." Vi Khôn Sơn nói xong liên móc ra mười lượng vàng đưa cho Tưởng Ngọc Thanh.
Mấy ngày sau...
Ngao cung.
Phòng ăn bằng đá.
Mấy tên Võ sư mặc võ phục màu lam trắng, mỗi người bưng một cái khay cơm, túm năm tụm ba ngồi vây quanh.
Cửu Cát nhắm hai mắt chống gậy dò đường đi vào phòng ăn. Cây gậy dò đường đánh vào người Tào Khiết.
"Xin lỗi." Trước kia gậy dò đường của Cửu Cát đánh tới, Võ sư đều sẽ né tránh, mà lần này Tào Khiết lại cố ý không né.
"Công tử... Ngươi mắt bất tiện, để ta giúp ngươi." Tào Khiết mỉm cười, kéo Cửu Cát đi tới bên cạnh bàn ăn.
"Ngươi muốn ăn gì?"
"Làm phiền cô nương rồi, một bát canh cá nhỏ, cắt thêm mấy miếng tiết canh là được." Cửu Cát móc ra mười lượng bạc từ trong ngực.
Đây là món ăn rẻ nhất mà Cửu Cát tìm được ở Ngao cung.
"Để ta đi bưng thức ăn, không cần bạc đâu." Tào Khiết mỉm cười từ chối.
Tào Khiết bưng thức ăn tới, lại phát hiện Tưởng Ngọc Thanh đã ngồi xuống đối diện Cửu Cát.
Tào Khiết cố gắng giữ nụ cười trên mặt, bưng thức ăn đến bàn Cửu Cát.
"Đa tạ cô nương, bạc vẫn là cô nương cầm lẫy đi." Cửu Cát lại một lần nữa nhét mười lượng bạc vào tay Tào Khiết.
Tào Khiết cầm cũng không được, không cầm cũng không xong...
Cuối cùng Tào Khiết vẫn cầm lấy bạc, nàng tự mình ngồi ở bên cạnh ăn cơm, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cửu Cát, trong mắt tràn đầy vẻ dò xét.
Không xa, Vương Huyên ngồi, hắn nhìn Tào Khiết, rồi lại nhìn Cửu Cát, tâm bất tại ăn uống.
Lại qua mấy ngày...
Lợi dụng lúc Tào Khiết đang ở vòng trong tầng một ngồi thiền luyện sát, Vương Huyên như thường lệ xông vào phòng Bính chữ mười chín của Tào Khiết.
Hôm nay không giống...
Vương Huyên phát hiện trên tường dán giấy Tuyên Thành, tổng cộng dán năm bức tranh.
Mỗi một tờ giấy đều có một nam một nữ.
Nữ là Tào Khiết, nam nhắm mắt là một người mù.
Tào Khiết ngã xuống trên phiến đá xanh bóng loáng, còn tên mù kia thì đứng bên cạnh nàng.
Môi trường hai người ở chính là động dung nham, xung quanh còn có một bãi nước.
Đương nhiên đây đầu không phải trọng điểm...
Trọng điểm là...
Sắc mặt Vương Huyên từ khiếp sợ biến thành ngơ ngẩn, từ ngơ ngẩn biến thành xấu hổ, lại từ xấu hổ biến thành điên cuồng...
Hai hàng lệ từ khóe mắt Vương Huyên chảy xuống.
"Ha ha ha ha..." Vương Huyên che miệng cười lớn.
Mình vậy mà lại coi nữ nhân tỉ tiện này là ánh trăng sáng trong lòng, thật là buồn cười lại đáng hận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận